Sự tái sinh. Một cá thể sẽ mất đi hình dáng hiện tại để nhận được hình dáng mới.
Những âm thanh la hét nay nghe giống của thú vật hơn là của người.
Tôi đã không còn hiểu lời của anh chàng thú nhân kia nữa.
Điều đọng lại sau cùng là một tiếng tru buồn bã vang vọng khắp Vạn Lý Trường Thành.
Từ trên bức tường cao, tôi đưa mắt lần theo hướng vị trí âm thanh phát ra. Một chú sói đen xuất hiện ở đó.
Con sói nhìn chằm chằm Georg. Tuy nhiên một lúc sau thì nó đã lẩn vào đồng cỏ xanh.
Giờ đây nó trông như là một ma thú hơn là một con thú.
Gia đình của người đàn ông bị biến thành quái vật bật khóc nức nở. Kể cả khi những đứa trẻ gọi tên người cha thì anh ấy – nay đã là một con quái vật, vẫn ra đi đầu không ngoảnh lại.
Georg quay đầu lại với hướng đi của con sói. Anh ta trưng ra một vẻ mặt vui vẻ với tôi.
[Cậu thấy sao?]
[...]
Tôi không thể đáp lại. Chuyện gì đang xảy ra vậy...
Tôi hoàn toàn chết lặng.
Georg mỉm cười.
[Cậu tận hưởng chứ?]
[Anh nghĩ tất cả những gì vừa qua sẽ giải trí tôi phần nào sao?]
[Nếu tội lỗi của người đó được thứ tha thì anh ta sẽ không phải biến thành ma thú. Nói cách khác, anh ta không được phép phạm tội.]
[Vậy còn elf các người?]
Tôi tiếp cận Georg nhưng liền bị binh sĩ chặn lại.
[Elf thì có phần đặc biệt hơn.]
[Ý anh là sao?]
[Chúng ta là những thủ hộ giả của thú nhân. Là thẩm phán cho từng hành động của họ. Vì vậy Vạn Lý Trường Thành sẽ tha thứ cho tất cả.]
[Vậy là elf sẽ không bị ảnh hưởng. Cũng tức là khi phạm tội, các người sẽ không phải biến thành ma thú?]
Nghe tôi nói, Georg cười khúc khích.
Như muốn ám chỉ rằng tôi đã nói sai.
[Ahhhh, ồn ào quá đi.]
Vừa dứt lời, anh ta nhìn sang gia đình của anh chàng thú nhân. Là người vợ và đứa con gái nhỏ.
Người phụ nữ thì vẫn đang khóc, còn cô bé thì trừng mắt nhìn Georg.
Georg ra hiệu cho binh sĩ và ra mệnh lệnh.
[Này... Chẳng lẽ anh]
[Nếu quả thật là thế thì?]
[Dừng lại!]
Lần này thì tôi hoàn toàn vào thế gọng kìm. Tám binh sĩ ngay lập tức bắt giữ tôi lại.
[Sẽ rất cô đơn khi phải chia cách, đúng chứ? Sau tất cả thì gia đình mới là nơi để trở về bên nhau mà. Fate cũng nghĩ thế, phải chứ?]
[Có thể cho phép được cả điều như thế ư?]
[Đấy không phải “cho phép”, mà là “dung thứ”. Đây là một gia đình của những mầm mống tội phạm. Không có gì đảm bảo rằng bé con đây sẽ không làm điều tương tự mà cha nó đã làm. Huyết mạch rủi ro thì cần phải bị thanh trừng.]
[Chúng chỉ đau buồn vì mất cha thôi mà.]
[Hm, nhưng bé con đây có vẻ không chấp nhận phán quyết mà Vạn Lý Trường Thành đã đưa ra. Đó là một sự báng bổ đánh thẳng vào sự thật tuyệt đối. Tội nghiệt chất chồng.]
Georg ra lệnh cho binh sĩ đẩy hai mẹ con khỏi tường.
[DỪNG TAYYYYYYYYYYY.]
[Phán quyết tối cao sắp sửa được đưa ra.]
Họ thậm chí còn chưa làm gì cơ mà.
Và họ vẫn bị xét xử chỉ vì không chấp nhận phán quyết của Vạn Lý Trường Thành?!
Một lần nữa, hai luồng ánh sáng vàng rực lóe lên.
Chúng nhuộm vàng cả bức tường.
Thứ luật lệ như vậy cũng được tính là công bằng á?! Không thể nào có chuyện đó được!
Giờ đây đã xuất hiện thêm hai ma thú dưới mặt đất.
Một người lính đã bắn một mũi tên đe dọa khi chúng không chịu đi.
Ma thú bất ngờ bỏ chạy. Chúng chạy theo hướng khác hoàn toàn với người cha trước đó.
[Chậc chậc. Họ dường như đã mất đi tri giác và thậm chí là quên cả người cha. Đây là lí do vì sao thú nhân không có đủ tư cách.]
[Georg.]
[Rốt cuộc thứ bên trong vẫn chỉ là một con quái vật.]
Georg không hướng tầm mắt của anh ta ra bên ngoài nữa mà hướng về thành phố thú nhân bên trong.
[Hãy ráng sống một đời liêm khiết. Nơi này không cho phép mầm mống tội phạm tồn tại.]
[Một người liêm khiết... trong mắt anh, chỉ là một người có ích cho chủng tộc elf thôi đúng không?]
[Tất nhiên. Elf bọn ta là những người cai trị nơi này. Nơi đây là thế giới của elf. Có người lãnh đạo thì ắt phải có kẻ phục tùng. Không có ngoại lệ.]
Georg nhìn tôi và mỉm cười.
[Vậy, cậu theo phe nào, hỡi người đến từ phương xa? Hay cậu chỉ là một kẻ ngoại cuộc?]
Trong lúc hỏi câu đó thì Georg bước xuống Vạn Lý Trường Thành.
Khi đã rời khỏi tầm nhìn, những người lính mới thả tôi ra.
Tôi nhìn xuống Georg bên dưới. Anh ta cười và vẫy tay về phía tôi.
Những thú nhân vừa tụ tập đông đúc lúc nãy nay đã tỏa ra tứ phía.
Những binh sĩ elf cũng rời đi, để lại tôi một mình bơ vơ trên đỉnh Vạn Lý Trường Thành.
[Kiểu cách đón chào buổi sáng này thật là làm con người ta khiếp sợ.]
Đặt tay lên hắc kiếm và trò chuyện với Greed như một thói quen. Trong một chốc, tôi buông tay cầm ra.
[Tôi ước gì ông cũng ở nơi đây...]
Tôi đã lạc lối được ít lâu rồi.
Nỗi thất vọng y hệt như lần đầu đến nơi này. Đi đến đâu tôi cũng là một kẻ xa lạ.
Thú nhân biến thành ma thú khi bước chân ra khỏi Vạn Lý Trường Thành... Không, nếu theo như lời Georg thì họ chỉ đang trở về với đúng bản chất...
Chỉ có elf mới đủ tư cách đưa ra quyết định. Đó chính xác là những gì Georg nói.
Anh ta tự cho bản thân là một vị thần hay sao?
Tôi đã có cái nhìn sâu sắc hơn rằng “Thần” không hẳn là một cái gì tốt đẹp... kể từ sau trận chiến ở Nơi đấy. Tôi đã luôn nhảy múa trong lòng bàn tay chúng. Tôi đã suýt đánh mất những người thân yêu, thậm chí là cả mạng sống bản thân.
Việc tôi còn sống ở đây cũng xem như là một kì tích rồi.
[Một thế giới nơi mà luân thường đạo lý không được áp dụng. Ông sẽ làm gì đây, hả Greed?]
Như thường lệ thì tôi sẽ bắt ông ta nghe những lời càm ràm của tôi. Nhưng lần này, giọng nói hống hách ấy vẫn không cất lên.
[Mình cần trở về nhà, nhưng vẫn chẳng thể hiểu nổi thông lệ nơi này.]
Greed thật sự không hề ở đây, thành ra nãy giờ chỉ có tôi độc thoại.
Phản hồi duy nhất chỉ mỗi cơn gió ngoài xa từ biển cả đổi hướng thổi vào đây. Cũng khá bất ngờ khi mùi hương mằn mặn của biển lại có thể thổi đi xa đến vậy đấy.
Phải chăng do tôi đang đứng trên đỉnh bức tường?
Giờ mà rời khỏi nơi này và tiếp tục lang thang cũng chẳng phải cách. Kể cả khi tôi cố gắng thu thập thêm thông tin từ nơi này thì họ chắc chắn sẽ không tiết lộ với một kẻ ngoại lai như tôi.
Chí ít là Georg và một số khác sẽ không hợp tác.
Quả nhiên rời đi vẫn là phải.
Tôi có linh cảm rằng việc Georg cho tôi chứng kiến quá trình tái sinh của thú nhân là đang “nhắc khéo” tôi rời khỏi nơi này.
Hm, nếu bây giờ tôi đâm thanh kiếm vào bức tường kịp thời để giảm tốc độ rơi tự do thì chắc sẽ toàn mạng.
Tôi chưa từng có ý định rời đi. Hôm qua cũng như hôm nay.
Tôi cũng thấy áy náy với Cecilia vì dù gì cũng được cô giúp đỡ ít nhiều, nhưng có vẻ nơi này không dành cho tôi rồi.
Tôi cất lời mặc dù biết cô ấy không ở đây.
[Cảm ơn cô, Cecilia.]
Ngay khi tôi vừa định nhảy xuống thì có ai đó nắm lấy tay tôi.
Quay lại nhìn – chính là người vừa nãy tôi nghĩ đến.
Vô lý?! Tôi không hề cảm nhận được gì.
[Đột nhiên thấy cậu nghiêm nghị bất thường nên tôi đã lặng lẽ lại gần cậu bằng phong ma pháp.]
[Có cần phải bất ngờ tới vậy không?]
[Có một cái vạch đằng kia. Có phải vừa nãy cậu định nhảy xuống đúng không?]
[Tôi tính làm một nháy tái sinh xem nó như nào.]
[Đừng bao giờ nói vậy nữa đấy, kể cả khi đó là bỡn cợt.]
Tất cả những chuyện này đều bắt đầu bằng việc Cecilia bỏ chạy đi.
Chút chế nhạo cỡ này chắc sẽ được bỏ qua.
Nhưng trước đó thì việc này bị coi là báng bổ đối với gia đình anh chàng thú nhân.
[Tôi xin lỗi.]
Hai người chúng tôi đứng cạnh nhau, nhìn về phía chân trời nơi những ma thú đã biến mất.
Tôi tự hỏi đã qua bao lâu rồi nhỉ.
Bầu không khí im lặng có vẻ hơi gượng gạo, tôi định mở lời trước nhưng,
[Fate này.]
[Sao vậy?]
[Cậu... có thể ở lại ít lâu được không?]
[Tại sao cô lại nói vậy?]
Cecilia nhìn thẳng vào tôi và nói. Đôi mắt cô long lanh, phản chiếu ánh nắng vàng.
[Tôi đã luôn chờ đợi cậu. Vị sứ giả đến từ Thánh Địa. Một người trong truyền thuyết cổ xưa. Người ấy sẽ là người dẫn dắt và thay đổi thế giới.]
Nghe những lời đó, tôi dường như đã hiểu vì sao Cecilia thường dạo quanh bên ngoài Vạn Lý Trường Thành.
Đó cũng là lời giải cho lòng tốt ngay từ buổi đầu mà Cecilia dành cho tôi.
Đôi tay ấy đang truyền nhiều lực nắm hơn nữa. Điều đó cũng đã thể hiện rõ cảm xúc của cô ấy giờ đây.
____________________________________________
Mừng ngày tôi gắn bó được với LN 5 tháng, 6/7 - 5/12. Hẹn mọi người tháng sau. Đọc truyện vui vẻ.