Càng đi về phía trước, càng có nhiều mảnh vỡ vụn lơ lửng trên không trung. Có vẻ là của các tòa nhà nền văn minh Gallia.
Do sự cân bằng của thế giới đang dần sụp đổ, một vết nứt khổng lồ không đáy mở ra trước mặt tôi. Tôi lấy những mảnh vỡ kia để vượt qua.
Tôi nhìn phía trước khi nhảy lên mảnh to nhất. Oan hồn trôi dạt khắp chân trời. Cảnh tượng thế giới đỏ tươi bỗng khoác lên mình chiếc áo đủ đầy sắc màu.
Khi các linh hồn tương tác với nhau, họ phát ra nhiều loại ánh sáng như xanh, vàng và lục. Họ tụ tập tại một khu vực, tăng khả năng tương tác sẽ sinh ra nhiều màu mạnh mẽ và sặc sỡ hơn.
Phía bên kia chân trời, một dải cầu vồng hiện ra.
Dải cầu vồng khổng lồ chắn ngang thế giới đỏ thẫm này là một điều không hề có ở thế giới Bạo thực kĩ. Vì lí do đó, tôi không thể nào rời mắt vì nó quá hay ho mà.
[Đống đổ nát nãy giờ là từ trận chiến trên Thánh Đô nhỉ?]
『Nó đó. Cánh cổng bị chặn lại trước khi mở ra, nhưng lúc đó nó cũng đã nuốt được kha khá thứ rồi.』
[Lần này thì sao?]
『Nếu Cánh cổng mở ra hoàn toàn, nó sẽ nuốt chửng nhiều hơn thế này. Trước nhất là những “vụ mùa chín muồi”.』
Sau khi hạt mầm (kĩ năng) được gieo, vụ mùa tươi tốt (chỉ số) sẽ được thu hoạch. Thông thường, chậm rãi một chút, chờ kĩ năng phát triển lớn mạnh, và chấp nhận chúng khi lìa đời. Greed bảo rằng đó là một việc nhằm ép buộc nhân loại phải làm những việc trái với tự nhiên.
Kể cả khi bạn không chết thì linh hồn của bạn vẫn sẽ cưỡng chế đem tới nơi này.
『Có những linh hồn từ đầu đã có mặt tại thế giới này. Khi dòng chảy này kết thúc, mọi thứ sẽ bắt đầu được đưa vào từ bên ngoài.』
[Thật vậy sao?]
『Những gì ta nói nãy giờ là giả thuyết của Mikuriya khi xưa. Có vẻ nó đã đúng nếu xét theo tình hình hiện tại.』
“Mikuriya”? À...là nữ nhà nghiên cứu thân thiết với Kairos đấy ư.
Là người tôi gặp trong thế giới kí ức của Myne.
Vào thời điểm đó, tôi cũng nhận được sự trợ giúp của Kairos. Tôi tình cờ thấy Mikuriya thoáng qua mảnh kí ức của anh ta. Mikuriya có vẻ cũng có nghiên cứu “Cánh cổng đến Nơi đấy”.
Trong kí ức Kairos, Mikuriya đã chết dưới tay anh ta.
Kì lạ thay là trong thế giới Bạo thực kĩ tôi không gặp cô ấy.
Tôi trau chuốt lại tinh thần và nhìn vào thế giới Bạo thực lần nữa, nhưng vẫn không thấy.
[Cô ấy đâu rồi nhỉ?]
『Mikuriya không bị Bạo thực kĩ nuốt chửng. Cô ta đã tự kết liễu đời mình để có thể tới được “Nơi đấy”.』
[Tự kết liễu?]
『Đúng vậy. Có hai lí do: một là Kairos không muốn Mikuriya bị Bạo thực kĩ nuốt chửng. Nên cô ấy đã nảy ra ý tưởng là tự sát. Hai là cô ấy biết. Rằng ngày này sẽ tới.』
[Ánh sáng này...]
Một linh hồn khác màu xông đến tôi. Không chỉ đi ngược dòng chảy, mà nó còn lượn lờ quanh tôi.
Âm thanh Kairos vang lên trong tôi.
(Là Mikuriya sao... ai mà ngờ lại gặp nhau vào thời điểm thế này.)
Như đáp lại lời Kairos, linh hồn màu vàng bắt đầu mang hình dạng của một con người trong khi phát ra ánh sáng.
[Bạo thực-san. Xin chào, Mikuriya đây.]
[Chào cô...]
Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ gặp cô ấy trước mặt như này... Kairos trong tôi cũng kinh ngạc không kém.
Khi tôi còn sửng sốt, Mikuriya bối rối giải thích.
[Tôi xin lỗi, Kairos. Tôi không còn cách nào khác. Kết luận của tôi là chúng ta không thể mang thể xác đến đây. Thay vào đó chỉ có linh hồn mới vào được đây. Nhờ vậy mà tôi đã tiến hành nhiều nghiên cứu khác nhau.]
[Chỉ để nghiên cứu !?]
Đó là lí do cô tự sát á!?
Các nhà nghiên cứu ai cũng kì dị như nhau. Raine cũng là dạng người bất chấp tất cả để nghiên cứu đấy. Lúc nào tôi cũng lo ngay ngáy mỗi khi cô ta cạnh bên. Cha cô ấy, Mugan lúc nào cũng lo lắng đến đổ bệnh cả thân già.
Mikuriya có vẻ nhỉnh hơn Raine tí.
[Chịu thôi... Nhưng ai mà ngờ tôi đã đi xa đến mức này.]
[Thôi mà, tôi không muốn thấy cậu ngạc nhiên vậy đâu.]
[Dù sao thì, tôi đã luôn chờ đợi cậu.]
[Tôi?]
[Đúng vậy. Vì một ngày nào đó cậu sẽ trở thành...người kế vị Kairos. Cậu cho tôi biết tên được chứ?]
[Fate Barbatos.]
[Ra đó là cái tên Dean đặt cho con trai mình. Fate... một cái tên hoàn hảo.]
[Cô biết cha tôi ư?]
Gọi bằng cả tên Cha thì chắc họ cũng khá thân thiết đấy. Hm, người quen của cả Cha, một Thần thú và Kairos, chủ nhân Đại tội kĩ.
Mikuriya nói trong khi nhìn thẳng vào tôi.
[Vì tôi cũng là một Thần thú. Ồ...cậu chả ngạc nhiên gì hết. Buồn làm sao.]
[Tôi cũng quen rồi.]
[Vậy thì dễ giải thích hơn rồi. Tôi, người đã chết vì biến thành hồn ma ở đây, không hề có khế ước với Thánh Kinh. Chứng tỏ những gì khắc ghi trên cơ thể tôi sẽ không đi theo linh hồn tôi. Cảm giác chết xong tự do tự tại lạ ghê.]
Mặc dù đã chết, Mikuriya trông khá thoải mái ấy chứ. Biểu cảm đó giống như Cha lúc được giải thoát khỏi Thánh Kinh vậy.
Tôi tự hỏi liệu Thánh Kinh có phải là một sự tồn tại tuyệt đối trong mắt các Thần thú hay không.
Thiên Khải đó không có tại nơi tôi. Hm, chắc là có người phụ trách phần khắc ấn chăng. Tôi có kế thừa sức mạnh Thần thú. Và với tư cách một con người, sức mạnh đó bị trộn lẫn với Bạo thực kĩ.
Và lúc này đây có một kẻ bên trong Bạo thực đang chực chờ cơ hội chiếm quyền kiểm soát.
Mikuriya nhìn tôi với vẻ mặt u sầu, khác hẳn lúc nãy.
[Fate, nếu tất cả những điều này đều được sắp đặt hài hòa, khuôn khổ ngay từ ban đầu, cậu sẽ làm gì?]
[Từ cuộc đối đầu với Kairos, mọi thứ từ trước đến giờ?]
[Đúng vậy.]
[Kể cả cuộc trò chuyện bây giờ?]
[Tôi cũng chỉ như hạt muối bỏ biển. Mọi chuyện đã đến mức này thì không thể lật ngược được nữa rồi. Trừ phi tôi ngăn được dòng chảy khiến nó dừng lại, nếu không thì một ngày sẽ lại tuôn trào như thác đổ. Câu giờ được nhiêu hay nhiêu thôi.]
Mikuriya vừa nói vừa nhìn về dòng chảy các linh hồn.
[Dù vậy tôi vẫn sẽ chiến đấu hết mình. Ngay cả khi đơn độc như cách Kairos ngày xưa đã làm, tôi sẽ kết nối với người kế tiếp. Kể cả khi thất bại, tôi sẽ giao phó cho người tiếp theo.]
Cũng như Kairos đã giao phó thanh hắc kiếm Greed cho tôi vậy, tôi tin chắc rằng ngày đó sẽ sớm đến.
[Tôi đã hứa với một người. Tôi đã hứa rằng tôi sẽ trở về. Tôi sẽ ngăn Libra, cùng trở về thế giới thực với Roxy. Kể cả khi tất cả là bất khả thi.]
Tôi tưởng tượng khuôn mặt hạnh phúc của Aaron ở Vương Đô. Ông ấy vẫn đang dốc lòng bảo vệ Vương Đô.
Nếu “vụ thu hoạch linh hồn” trải đến Vương Đô thì tất cả sẽ chấm hết. Chúng tôi đã đi xa đến mức này rồi, không thể quay đầu được nữa.
[Cậu y hệt Kairos. Tôi cũng an lòng.]
[Giống Kairos?]
Tôi thấy chúng tôi khá khác nhau ấy chứ, nhưng khi tôi hỏi Greed thì ông ta cũng trả lời tương tự.
『Ngươi giờ giống hắn lắm rồi đó. Trong từ điển của cả hai ngươi đều không có hai chữ “bỏ cuộc”.』
[Đúng vậy đó. Nhất là khi cậu luôn chống cự dù bất kể tình huống nào.]
[Tôi có nên coi đó là một lời khen?]
[Cứ theo đó mà tiến lên và tôi sẽ đợi ở đây. Từ lâu lắm rồi, tôi phát ngấy vì đợi chờ rồi.]
Mikuriya nhẹ nhàng đặt tay lên trán tôi.
[Dùng kiến thức về linh hồn mà cậu đã tích lũy được mà sắp xếp lại linh hồn của chính mình đi nào. Hãy phá bỏ xiềng xích.]
[Xiềng xích?]
[Cậu, một con người sở hữu Bạo thực kĩ, và là bán Thần thú. Một con người dị thường, mang trong mình cả dòng máu Thần thú và cả Kĩ năng Đại tội Bạo thực. Vì cái tính tạp chủng đó mà cậu không thể phô diễn được toàn bộ sức mạnh. Linh hồn này của tôi sẽ hỗ trợ cậu trong khoản đó nhé.]
Không ngăn được Mikuriya nữa rồi.
Vậy là tôi sẽ có thể hợp nhất với “Fate” sao?
Tôi không nghĩ mình sẽ có một cuộc trò chuyện tử tế với tên đó đâu...
__________________________________________________________
Hôm nay lo phần manga quá nên đăng LN hơi trễ tí, xin lỗi mọi người ạ.
Cho ai thắc mắc vì sao Fate không biết Mikuriya là Thần thú aka Hiệp sĩ Hoàng đạo khi lần đầu gặp cô ấy tại thế giới tâm linh của Myne (chương 174) thì các Thần thú họ có thể che giấu Thánh Kinh trên mặt. Như cách Libra đã giấu khi lần đầu gặp Fate (Chương 133) vậy.