Trước quầy đá cẩm thạch vẫn đinh ninh vết rạn nứt, Angeline đứng nhíu mày.
“ ...Không có yêu cầu?”
Nữ tiếp tân nở nụ cười trông khả dĩ.
“ Vâng. Hiện tại chúng tôi chẳng có yêu cầu nào phù hợp cho thứ hạng S của Angeline-san cả... Trong lúc này chỉ có các yêu cầu ứng với trình độ của mạo hiểm giả tới bậc AA thôi.”
Dĩ nhiên, không có luật lệ nào nói là thứ hạng S không được lấy các yêu cầu thế cả, tuy vậy để dàn trải đồng đều công việc tới số lượng đông đảo mạo hiểm giả cũng là việc của bang hội.
Bên cạnh đó, nghĩ đến lượng công việc từ trước đến nay của Angeline, tính tất yếu khi san sẻ nó tới các thứ hạng thấp là vô cùng ít ỏi.
“ Ở đây không có cái nào hộ tống đoàn buôn tới Torrnera sao?”
“ Chẳng có yêu cầu nào cho thứ hạng S là thế cả...”
“ ...Thế kỳ nghỉ trong một tháng thì sao?”
“ K, Không, như thế... thật là chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra...”
“ Chậc...”
Bằng mọi giá Angeline vẫn chực ngóng về nhà, nữ tiếp tân gượng cười.
Dù sao có vẻ như hôm nay cô ấy được khuây khỏa. Tuy không đến mức sẽ nghỉ lâu dài. Thế thì ra ngoài tung tăng với Anessa và Miriam.
Angeline quay gót, đến khi để ý thấy vết rạn nứt của quầy, cô nhìn nó đăm chiêu.
“ ...Đó, vết nứt chưa sửa sao? Hay để tôi hoàn tiền cho...”
Nữ tiếp tân cười bông đùa “ Nishishi”.
“ Không cần phải thế, hội trưởng đã quyết định cứ để đấy như một truyền thuyết của “ Kurokami Valkyrie” Angeline-san.”
“ ...Vậy à.”
Đây rặt là trò quấy rối của thằng cha đó, và nghĩ lại, chỉ chừng này thì nó chẳng thấm tháp gì. Angeline trở lại sảnh nơi Anessa và Miriam đang chờ.
“ Ô, sao rồi?”
“ Có yêu cầu nào được được không?”
“ Không... Chả có việc nào giao cho hạng S cả. Nay được nghỉ.”
Hai người trông chán chường.
“ Đột nhiên lại được nghỉ...”
“ Phải... Làm gì giờ?”
“ Trước hết để tớ về thay đồ cái đã...”
Bởi nghĩ là sẽ phải ra ngoài ngay khi có yêu cầu, nên đang là trang phục mạo hiểm giả. Cô không thích cứ mặc giáp nhẹ mà đi lại nghiễm nhiên trên phố. Anessa gật đầu.
“ Phải. Vậy, hẹn ở quán bar như mọi khi.”
“ Ừm... Tí nữa gặp.”
Angeline tách khỏi hai người và trở về căn phòng trọ.
Cô thuê một căn phòng thuộc nhà trọ loại nhỏ nằm ở một góc khu vực trung tâm.
Cô có thể sống trong một căn nhà đàng hoàng hơn bằng khoản thu nhập mình có, cơ mà Angeline không có thứ ham muốn như vậy, một căn phòng vừa đủ rộng để tự tay chăm nom đã là được.
Thay bộ y phục, ngồi lên giường. Ngoài ô cửa sổ đã hoàn toàn sang thu. Cây bên đường rợp sắc đỏ, ánh nắng trời dìu dịu.
Thả tấm lưng lên giường, đọc lại lá thư dài Belgriff gửi lần trước. Mỗi khi đọc nó là mặt cô thấy nóng ran lên, hạnh phúc không tả xiết.
Gấp cẩn thận lá thư cho vào ngăn kéo để còn đọc lại, lúc nhìn lên trần nhà, Angeline nghĩ ngợi, cô thấy thèm được ăn nham việt quất.
Hồi ở Torrnera, cứ độ thu đến là cô trông ngóng. Sau khi Belgriff dẫn theo lên núi thì cô là người trước tiên tìm ra bụi cây nham việt quất. Cô vẫn nhớ như in vị trí bụi cây mọc trên núi.
Sau khi đến thủ đô, dẫu đã nếm qua vị nham việt quất sấy khô và ngào đường. Tuy nhiên nó không tài nào chua ngọt thanh thoát bằng nham việt quất mới hái được. Ấy là cả khi cô nũng nịu để bố cưng chiều đúc aah và ăn trong khi mỉm cười gượng gạo... và cô trôi dần vào những dòng hồi ức ấy.
“ ...mình muốn về quá.”
Khi chẳng có gì để làm thì chỉ có nỗi nhớ mong là thôi thúc.
Angeline nằm ngước mặt trên giường một hồi, cô ngóc dậy khi nhớ ra là đang để Anessa phải chờ.
“ Phải chi gặp bố được một lần...”
Angeline thở dài trong khi rời khỏi căn phòng.
Ngoài phố xá tấp nập người qua lại.
Thủ đô Orphen có dân cư đông đúc. Nơi đây còn được xem là địa điểm giao thương, số lượng mạo hiểm giả cũng ở ngưỡng cao. Lưu lượng người qua lại của các vùng phụ cận là khó lòng bì lại tại đây. Hồi Angeline mới tới thủ đô, cô thấy choáng ngợp bởi sự đông đúc này.
Chen qua đám đông người, quán bar chỉ cách không xa. Khoảng giờ này trong ngày là quán đầy ắp khách. Nhưng bởi Anessa và Mirriam đã thủ được chỗ ngồi, nên dễ dàng yên ắng ngồi xuống.
“ Ange, sắc mặt cậu trông rất bất mãn.”
Miriam mỉm cười khúc khích.
“ Được nghỉ lặt vặt thế này cậu không ham à...”
“ Không không... phải khó nhọc mới được ngày nghỉ mà.”
Anessa gãi má lấy điệu khó hiểu. Angeline lắc đầu vẻ chán chường.
“ Ngày nghỉ thế này ấy, ý tớ nói là được trở về Torrnera thì bố đã cưng chiều tớ rồi...”
“ Ớ...”
“ Thế là cậu muốn được cưng chiều? Vậy tớ cưng chiều cho nhé. Hãy ôm cái nào. Horahora. Lại đây.”
Miriam cười rộn trong khi dang cả hai tay tới Angeline. Angeline bĩu môi.
“ Milly chả sánh được với bố tớ đâu...nếu nghĩ rằng bộ ngực to lớn đó là đủ để làm mẹ tớ thì cậu đã lầm to.”
“ Ái, Ange cậu móc rỉa á.”
Miriam rít lên càu nhàu trong khi dựa vào lưng ghế. Tuy nhiên nó không phô ra là bởi cô ấy luôn mặc áo choàng thùng thình, có vẻ bộ ngực cực kỳ hoa mỹ ấy cất trong đó.
Ba người lần lượt cho gọi thực đơn mình yêu thích, họ hứng khởi chuyện trò các câu chuyện không đâu trong khi giết thời gian. Nhưng do là mạo hiểm giả. Chủ đề tự nhiên chuyển sang ma thú.
“ Có cảm giác như ma thú gần đây hoạt động rất mãnh liệt.”
“ Đúng. Hồi xưa ma thú đâu tập kích đều đặn vào các thị trấn đến thế.”
Hầu hết mỗi nơi yêu cầu giao cho nhóm Angeline là chỉ định đàn áp ma thú ở gần thị trấn. Mới đây nhất là cuộc tập kích của bọn chúng, và vẫn rập khuôn kiểu vội vã cứu viện.
Trước đây, bọn chúng không nhiều như bây giờ. Đại khái ma thú thứ hạng cao cư trú ở những nơi không có bóng người lai vãng, muốn có được nguyên liệu của ma thú thì phải gửi yêu cầu đàn áp ma thú đến vùng đất ấy cho mạo hiểm giả có thứ hạng cao nhằm khai thác lấy, và điều kiện phải thế. Có trường hợp treo tiền thưởng cho chính ma thú, trong quá khứ xem ra đó đã trở thành nguồn sinh kế từ việc săn ma thú cho mạo hiểm giả có thứ hạng cao.
Còn giờ đây ma thú có thứ hạng cao cao hay lui tới những nơi con người sinh sống. Do đó lượng công việc của Angeline tăng cao.
Ma thú có thứ hạng cao có vùng ranh giới, nếu nó chỉ ẩn náu bên trong hầm ngục, mặc nhiên mạo hiểm giả hạng S cũng không cần túc trực trong bang hội, họ có thể đàn áp ma thú với nhịp độ của riêng họ.
Angeline trông bất mãn như mọi khi, cô nhét đầy miệng món thịt vịt xào khoái khẩu.
“ Ho ihyumo koichu mo hyohoku de otonyashikyu, mogumogu.”
“ Ăn xong hãy nói chớ...”
“ Mogumogu... gokun. Phải chi chúng nó ngoan ngoãn... Cất công đến chỗ ở con người, thật phiền toái...!”
“ ...Maa, nhưng cũng phải nói là nhờ vậy mới có việc để làm.”
“ Dẫu thế tới độ này...!”
“ Có thật đây là sự phục sinh của Ma vương không?”
Miriam nói trong khi nhấp môi liếm láp nước sốt sữa chua.
“ Ma vương à...” Anessa chống cằm. “ Tuy là chuyện hoang đường, nhưng đúng thật là cách thức hoạt động của ma thú đã đổi khác...”
“ Ma vương... nhể, nếu tớ nhớ không lầm là có nhiều lắm đúng không...?”
“ A, là Thất thập nhị Ma vương của Solomon. Nếu truyền thuyết là thật, tuy vậy.”
Theo truyền thuyết, thời xa xưa, đại pháp sư được gọi là Solomon. Ông tinh thông mọi ma thuật và giả kim thuật.
Solomon tạo ra dạng sinh mệnh bất tử được gọi là Homunculus, sai khiến chúng và đứng ở vị thế chí tôn trên đại lục, đến cuối đời ông gò bó trong cơn điên loạn và biến mất tăm qua bên kia của thời không. Và rồi, những Homunculus bị chủ bỏ lại chạy tràn ra. Đó chính là Ma vương.
Những Ma vương này đã gây ra vô vàn hủy diệt tại nhiều nơi.
Kết quả, tư liệu của các thuật thức có giá trị còn sót lại, công trình kiến trúc của Solomon thực tế hầu hết đã chẳng còn. Sau tất cả Solomon, có thể nói rằng chính ông đã hủy hoại những gì ông gây dựng.
Những Ma vương đã được phong ấn bởi người anh hùng nhận được sự gia hộ của Nữ thần Vienna, hiện chúng đang ngủ say ở khắp mọi nơi trên đại lục. Thông qua ma lực phát ra từ Ma vương, ma thú được sản sinh, và đó là truyền thuyết về Ma vương.
“ Maa, dù sao thì cũng chỉ là truyền thuyết nên chẳng biết có thật không đây...”
“ Nhưng, thực tế các địa điểm đó nguồn ma lực là mạnh mẽ... ”
“ Đúng vậy. Ở nhiều nơi các đền thần đạo vẫn đang trấn áp vong linh của Ma vương.”
Điều đó được nói rằng có toàn bộ bảy mươi hai vị Ma vương. Ở mỗi nơi trên đại lục, các đền thờ thần đạo nằm phân tán để thờ tự Ma vương, chính là để trấn áp lấy và đã không còn trở thành đối tượng của tín ngưỡng như đã được.
Vì lẽ đó chủ đề cuộc đối thoại lại đẩy sang ma vương, các dị giáo thờ tự Solomon như người khai sinh ra Ma vương, dường như các nơi ấy vẫn đang hoạt động tích cực, và cuộc trò chuyện xoay qua điều đó.
“ Mọi sự cứ diễn ra nhất loạt thế này thì rõ là điềm gở đây...”
“ Có khi nào bọn chúng đang nhắm đến việc hồi sinh Ma Vương chăng?”
“ Cũng không biết chừng. Quả thực, chuyện này cực kỳ rối ren.”
Anessa nói với bộ điệu ngán ngẩm. Angeline ừm ừm và gật đầu.
“ Nếu Ma vương hồi sinh công việc lại tăng cho coi... đâu thể lấy được kỳ nghỉ...”
“ ...Không, tớ không nghĩ rằng đó là vấn đề.”
“ Fufu, coi bộ Ma Vương cũng chẳng to tát gì với Ange.”
“ Không lý nào không thắng chớ... Tớ là con gái của “Aka Oni” Belgriff, “Kurokami Valkyrie” Angeline đấy.”
Angeline và Miriam vui đùa rộn ràng. Có vẻ thật sự sẽ không đáng lo dẫu Ma vương có hồi sinh, nhưng vì nguyên cớ nào đó Anessa thấy lạnh sống lưng.
Lúc ấy, một viên chức của bang hội lao thốc vào quán bar.
“ Á, té ra cô đây!”
Angeline nhíu mày nhìn người viên chức.
“ Gì?”
“ Đó là, Địa Long đã xuất hiện ở bình nguyên ngoại ô Aurcus... thật xin lỗi đã phá hỏng ngày nghỉ của cô, phiền cô tới đó được không?”
Ba người nhìn nhau và gượng cười. Chả thể rãnh rỗi để tán gẫu về Ma Vương nữa.
_ Hết chương 6.