Đỉnh điểm của tháng hè đã qua, sắc thu dần rõ nét.
Sau khi diệt trừ Ice Hound, Belgriff nhiều lần lên xuống khắp dãy núi và cánh rừng, săn cho dứt những con Grey Hound. Đã không còn ma thú nào kéo đến do lấy làm thu hút bởi sức mạnh ma thuật[note13900] từ Ice Hound nữa, những người tiều phu vì thế liền bắt tay vào công việc. Họ đốn ngã những cây rừng đem khuân về làng, rồi cưa ra, thế nên việc trùng tu khang trang lại nhà thờ đến lễ hội mùa thu là ổn thỏa, bên cạnh đó cơ sở giáo dục cũng đã bắt đầu khởi dựng. Nhà thờ sẽ sớm được đưa vào hoạt động và lũ trẻ cũng sẽ có các buổi học.
Mùa thu đến mang cho hoa màu trên núi sự bội thu.
Bởi đã không còn ma thú nên Belgriff dẫn lũ trẻ lên núi một chuyến nữa, nhằm hái nhặt nho núi cùng nấm, quả akebia, nham việt quất, và một số loại rau dại.
“ Mấy cây nấm này y chang nhau, nhìn nè, bẻ nó ra bên trong đen thui vầy là sao? Đây là nấm độc. Đừng có mà ăn.”
“ Bell ojisan, cây này là?”
“ Màu sắc thằng này vậy mà không độc thì thôi, cơ nấm này ngon. Mấy đứa, cắn một tí thôi để nhớ là nấm độc. Chớ có nuốt nghe chưa? Lấy bản thân ra trải nghiệm thì mới biết được đâu là nguy mà tránh. Dụng là để rèn luôn về tri giác.”
“ Vâng.”
“ Mặc dù là nấm độc. Ai dè nó ngon không ngờ.”
“ Ừm, ngon thật.”
“ Oi, không nghe ta dặn đừng có nuốt?”
“ Con biết rồi.”
Lũ trẻ hồ hởi đi xuống núi khi đã cho thành quả của chúng chất vào chiếc giỏ cao như một ngọn đồi. Chúng đánh những bước chân mau lẹ mặc cho mồ hôi cứ không ngừng tuôn hệt như đang còn hè. Lẽ dĩ nhiên là ướt đầm đìa mồ hôi, thấm tận qua lớp áo dày làm nó bám dính lấy da, may được làn gió thanh mát và dịu nhẹ thổi tới. Nó khiến mồ hôi ướt trên da thấy thật sảng khoái.
Về đến làng, những đứa trẻ ráo bước chạy về nhà xách theo thành quả của chính mình. Nó dương vẻ tự mãn với gia đình, mong ngóng được ngợi khen.
Belgriff mỉm cười đánh mắt trông theo những đứa trẻ phấn khích chạy nước rút về nhà trên môi sáng rở nụ cười.
“ Giờ thì, ra đồng vậy...”
Belgriff trở về nhà, anh thay bộ quần áo làm việc rồi đi ra đồng.
Trên cánh đồng dây leo cây khoai lang sốt sắng bò khắp. Trái với hồi hè rau màu căng tràn sức sống vươn hướng lên cao, nay vẫn còn được củ.
Anh nhổ bớt đám cỏ dại, tỉa bớt mớ dây khoai lang. Khi thấy hạt giống củ cải xanh rút cuộc đã nhú mầm anh thấy nhẹ người.
“ Được vầy là nhờ nơi đây thổ nhưỡng tơi xốp.”
Belgriff năm nào cũng thế, mở rộng thêm cho cánh đồng từng chút một.
Đề xuất mở rộng cánh đồng này anh đưa ra đã xấp xỉ gần ba năm. Hồi đầu đất còn cứng lắm, hạt mầm vừa sắp nhú chồi thì bọn sâu rầy đã ăn ngay mất, thành ra phải chăm bón thật kiên trì và kỹ càng, nay đã có thể thoải mái gieo lấy các giống cây trồng đạt chất lượng.
Sau khi bỏ công rà soát toàn thể cánh đồng, Belgriff cho một quả nham việt quất hái ở trên núi vào miệng. Cứ hễ ăn nó là anh nhớ tới Angeline.
“ Con nhóc đó ưa thứ này lắm... ở thủ đô lại chỉ có mấy món mần sẵn thôi.”
Nham việt quất có vị chua ngọt rất ngon, song thời gian bảo quản lại khá ngắn. Khắp cả Orphen không nơi đâu có nham việt quất, chỉ có các thứ như mứt làm tay, ngào đường hay sấy khô là bày bán.
Ở làng người ta làm cũng hệt như vậy, Angeline vẫn hay nói là nó không bao giờ thôi thích được thứ nham việt quất này, nét mặt khi ấy của Angeline ăn trông rất hạnh phúc, nó làm Belgriff thấy hạnh phúc theo.
“ Khi nào con bé mới về đây...”
Con bé rời làng đã được năm năm, hầu như ngày nào anh cũng nghĩ về điều ấy. Không, đành rằng anh đã cố áp chế những ý nghĩ ấy lại. Nhưng nó thành ra thế này dạo gần đây khi Angeline bày tỏ ước ao muốn được về nhà, và chẳng thể nào nó chẳng khiến Belgriff ra thế cả. Nói cho gọn là anh cô đơn.
“ Rõ Oyabaka... dẫu thế mình...” [note13899]
Anh khẽ nở nụ cười trong khi xoe xoáy bộ râu, bất chợt từ đằng trước anh nghe có tiếng [ Xin cho hỏi!] giọng hăm hở hăng hái. Belgriff kinh ngạc theo phản xạ đứng lên ngay.
Anh chưa từng nghe qua giọng nói này. Cứ theo thanh âm mà xét thì đây là phụ nữ.
Khi ra xem đó là ai thì anh thấy bối rối, một cô gái đang vận trên người bộ trang phục rõ tốt, cô đứng trang nghiêm.
Tuổi vào khoảng mười bảy, có khi mười tám. Mái tóc vàng bạch kim búi cao sau đầu. Vẻ ngoài rất trang nhã, gợi cho ta ấn tượng về tầng lớp quý tộc. Tuy thế, cô có đeo một thanh kiếm nơi thắt lưng.
Chiều cao của cô xem ra thấp hơn Belgriff một cái đầu. Mặc nhiên được thế khi lấy chiều cao ra so với vóc người Belgriff đối với nữ giới đã là rất đáng kể.
Belgriff bối rối là do cuộc viếng thăm của người mà anh không hề quen biết, giữ thái độ bình tĩnh anh đưa ra lời chào.
“ Xin chào, cho hỏi cô đây là?”
Cô gái gập mình căng sống lưng một cách nhã nhặn.
“ Đã thất lễ khi đến thăm đường đột thế này mà không báo trước, mong ngài bỏ qua. Cho con hỏi đây không sai thì là của “ Aka Oni” Belgriff-dono đúng không ạ?”
“ A, Aka Oni...? Ơ, Belgriff là tôi...”
Biệt danh ấy là sao, Belgriff không nuốt trôi được lời nói ấy và nó làm anh thắc mắc, song anh hiểu rằng cô gái này đích thân tới đây phải là có việc. Cô gái [ Ôô] cao giọng thán phục .
“ Ra thế, mái tóc đỏ rực rỡ này đích thực là xứng lắm cho biệt danh “ Aka Oni” Belgriff... ”
“ …Không, cô chắc là không lầm lẫn gì chứ?”
“ Ế? Thế trong làng này có bao nhiêu người tên Belgriff?”
“ Không, theo tôi biết thì trong làng này chỉ có mình tôi là Belgriff... Aka Oni?”
Anh tuyệt đối chẳng có ký ức gì về nó, là ai trên quả Địa Cầu này gán cho anh cái biệt danh ấy?
Belgriff nghiêng đầu tư lự. Cô gái cũng lấy làm lạ.
“ Ơ... con nghe từ mạo hiểm giả hạng S “ Kurokami Valkyrie” Angleline-dono rằng bố cô ấy là Belgriff-dono đây mà...”
Bergriff há hốc mồm.
“ Wa...Đúng, đích thị Angeline là con gái tôi, nó là, là...”
Lời này Belgriff thốt ra trong lúc nói có không dứt khoát.
Con gái anh là mạo hiểm giả hạng S. Đó đáng lý là chuyện nên tự hào, có điều bây giờ đem chuyện hồi đời đế hai bố con ra bộc bạch, thực tế đó anh không thể nào. Nói vậy anh xấu hổ lắm.
Tuy nhiên như thể hài lòng với câu trả lời, cô gái thốt “ Biết ngay mà!” kèm cái gật đầu chắc rặt.
Dẫu vậy anh cảm thấy có điều gì đấy không được khớp, bấy giờ mới để ý là anh vẫn chưa biết được cô gái trước mặt đây là ai. Belgriff mở miệng.
“ Ano... vậy, cô là ai?”
Cô gái thảng thốt đặt tay lên miệng.
“ Wa, thật xin lỗi, hóa ra con vẫn chưa tự giới thiệu!? Dẫu có hơi muộn để nói ra. Con là thứ nữ nhà Bordeaux, tên là Bordeaux Sasha.”
Belgriff đã rất ngạc nhiên khi biết được. Anh vội vàng hạ thấp đầu.
“ Ra cô là con gái trân quý của ngài lãnh chúa... Đó là sự thô lỗ của tôi bất chấp có là điều không biết hay chăng...”
“ Kh, Không không không! Xin hãy ngước đầu lên! Angeline-dono là đại ân nhân của nhà Bordeaux! Ngài đây là bố cô ấy cũng chẳng khác chi!”
“ Hơ, ơ... như thế, trước tiên hà tất đứng đây...”
Belgriff lúng túng dẫn Sasha vào trong nhà. Anh pha trà thảo mộc bày ra cùng với đĩa nham việt quất, nho và quả akebia.
“ Thật ngại khi ở đây chỉ có những thứ này.”
“ Thế có hơi, xin đừng quá để tâm!”
Sasha lễ phép hạ thấp đầu. Dẫu là con gái của ngài lãnh chúa được phong tước vị, cô lại chịu hạ mình đến thế, trái lại, trong Belgriff là sự hoài nghi. Anh chẳng hiểu cớ sao Angeline lại là đại ân nhân của nhà Bordeaux cho được. Con bé đó đã làm gì?
Trong khi nhìn Sasha ăn ngon lành mấy quả nham việt quất. Berlgriff mở miệng.
“ Vậy, Sasha-dono có công chuyện là chi...?”
Sasha đương say sưa với những quả nham việt quất giật thót ngước mặt lên. Cô ho một tiếng hòng chấn chỉnh lại mình dẫu hai bên má vẫn còn sắc đỏ. Xong cô hạ thấp đầu một lần nữa.
“ Belgriff-dono, con gái ngài, tức Angeline-dono không chỉ cứu thoát em gái con là Bordeaux Selen khỏi tay bọn cướp, mà còn hộ tống em ấy về đến bên giường bệnh để kề cận bố con nguyên bá tước Bordeaux, thật không cơ man nào con bày tỏ cho được hết lòng biết ơn.”
“ Bên giường bệnh... thế ngài bá tước Bordeaux được bình an chứ?”
Sasha nở nụ cười thoáng đôi nét u hoài.
“ Ông đã khởi hành theo Chính thần Vienna mà không để lại nuối tiếc do đã toại lòng gặp được Selen.”
“ Tôi hiểu... điều đó sẽ dưới sự chở che của Vienna...”
“ Con lấy làm tiếc.”
Hai người cùng vẽ biểu tượng cây thanh giá lên ngực bằng tay. Sasha gật đầu rồi tiếp tục.
“ Thật không may là khi ấy con đang đi đàn áp ma thú, thành ra lỡ mất cơ hội gặp gỡ Angeline-dono, thêm nữa đó là quà cảm tạ đưa ra đều bị cô khước từ bằng hết, còn vẫn nhất quyết là trao bằng được thì hãy trao tận tay bố cô là Belgriff-dono đây, và đó là những gì đã được nói.”
“ Thật là quý hóa...”
Ra đấy là cô gái mà con bé đưa đi gặp bố khi đã cứu thoát khỏi tay bọn cướp được viết trong lá thư, chuyện đó té ra là vậy. Một chuyện quan trọng như thế anh muốn con bé viết sao cho thật rõ ràng, và Belgriff trầm ngâm, cũng chả phải là anh khó chịu gì về thành tích này của cô con gái. Bất giác khóe môi anh nới nhẹ.
Sasha lấy ra một cái túi nhỏ từ ngực, đặt nó lên bàn. Anh nghe có tiếng leng keng của đồng xu chứa bên trong.
“ Đây là một trăm đồng tiền vàng.”
“ Một trăm... sao?”
“ Con thấy áy náy khi ở đây chỉ được chừng này, hiện giờ gia đình con đương mắc phải khó khăn...”
Sasha thẹn thùng cúi nhìn xuống. Nếu đây là một đồng tiền vàng thôi, đó đã đủ cho người dân làng Torrnera sống trong gần một năm rồi. Belgriff tức thì đẩy chiếc túi lại ngay.
“ Không, không được! Tôi ắt sẽ bị trừng phạt khi nhận lấy nó!”
“ Cái, ngài nói sao thế! Dẫu là một nghìn đồng tiền vàng vẫn còn là rẻ cho mạng sống của Selen! Chuyện này ảnh hưởng tới danh sự của nhà Bordeaux hà cớ gì ngài không nhận!”
Nhất thời họ cứ lặp đi lặp lại đôi co như thế, đến cuối Sasha phải dùng đến vũ lực đùng cái túi ép Belgriff nhận.
Tưởng tượng làm sao cho được anh có thể dùng một trăm đồng tiền vàng này đây. Nó sẽ có ích nếu ở thủ đô, còn đây là nông thôn đại khái cuộc sống được trang trải bằng cách đổi chác qua lại và tự cung tự cấp có thêm chăng nữa thì là giao dịch với những người bán rong hay lui tới, ở Torrnera là như vậy. Thế nên nhiều dân làng chưa từng thấy qua đồng tiền vàng.
Tuy nhiên Belgriff nhận là bởi thua lỗ trong cái cuộc đôi co này, và cũng bởi nó là quà cảm tạ gửi cho Angeline, nên gìn giữ phải thật cẩn thận, đến khi con bé về anh sẽ trao lại cho nó, và cứ quyết như thế. Cho đến lúc ấy anh không hề có ý định động tay vào. Không lý nào anh lại đem nó ra dùng.
Anh đoán Sasha sẽ rời đi khi đã trao lại phần thưởng, trái thay, cô nhoái người về đằng trước và đi vào chủ đề chính.
“ Belgriff-dono, chính ngài là người đã dạy nền tảng mạo hiểm giả cũng như kiếm thuật cho Angeline-dono đúng chứ!”
“ Ế, đúng... cơ đó là hồi nó còn nhỏ.”
“ Con thấy hơi ngượng để nói ra, bản thân con cũng là một mạo hiểm giả. Dù vẫn còn ở bậc AA, thật hổ thẹn khi đó là giới hạn...”
Đã có nhiều mạo hiểm giả kết thúc cuộc đời ở hạng C hay B là cùng, ở một khía cạnh nào đấy thì mới thực là đáng hổ thẹn, và ngẫm, Belgriff thấy như đang tự giễu chính mình. Chắc chắn tham vọng của tiểu thư đây rất to lớn.
Sasha bồn chồn, trong thoáng chốc cô nhìn chằm chằm vào Belgriff như thể đã lấy được quyết tâm. Nằm trong đường ngắm sắc lẻm của cô, Belgriff bất giác nhoái lưng ra sau.
“ Belgriff-dono!”
“ Vâng.”
“ Con nhận thức được rằng yêu cầu này là cực kỳ xấc láo... làm ơn, xin hãy chỉ dạy một vài chiêu thức từ kiếm thuật của “ Aka Oni” Belgriff-dono cho Bordeaux Sasha này!”
Sasha cúi sâu đầu.
Belgriff hơi đắn đo, nói ngắn gọn nghĩa là anh phải mô phỏng một trận chiến. Nếu chỉ vậy thì không thành vấn đề. Nó cũng tốt cho sự vận động. Tuy nhiên là ai đã gán cái Aka Oni chứ?
Belgriff gượng cười.
“ Tôi không nghĩ là với trình độ kỹ năng như tôi thì có thể chỉ dạy được bao... liệu thế ổn chứ.”
Sasha ngước mặt lên nhanh chóng. Trên nét mặt ấy sáng lên vẻ hân hoan sung sướng.
“ Con rất cảm kích... tsu!”
“ Thế hãy ra đằng trước.”
Belgriff dẫn Sasha ra trước nhà. Tại đây là được. Ánh nắng mặt trời rọi về đằng Tây làm cái bóng trở nên dài ngoẵng.
Sasha nắm chắc thanh kiếm vẫn giữ trong bao, tay ngang tầm hông. Nhìn thế đứng ấy, Belgriff vô thức rỉ ra một tiếng thở dài nể phục. Không hề lộ sơ hở, đó là một tư thế đẹp. Có thể đánh giá được rằng thực lực là đáng quan ngại.
Thú vị lắm.
Belgriff cũng lấy tư thế với thanh kiếm giữ trong bao.
Hai người đối mặt nhau, nhất thời họ cứ lườm lẫn nhau hòng đo lường khoảng cách. Sasha nhích tới từng chút, Belgriff không hề xê dịch. Anh chỉ khẽ lay qua trái hay phải. Mồ hôi dần dà túa ra trên trán.
Chẳng mấy chốc nó biến thành những quả bóng mồ hôi, đến khi chảy từ má xuống cằm thì, Sasha cử động.
“ Fu ―――― tsu!”Trong chớp mắt cô đã tiếp cận Belgriff với những bước chuyển thần tốc.
Tuy nhiên, Belgriff đã theo dõi sát sao đến từng chuyển động nhỏ nhất của cô để kịp thời ứng phó, tức thì kiếm và kiếm va nhau. Không có âm thanh kim loại phát ra bởi nó được đặt trong bao. Nhưng đó là âm thanh khốc liệt đến sắc lạnh.
Đòn tấn công thứ nhất đã bị nhìn thấu và phá giải, Sasha tức thì chuyển tiếp đòn thứ hai. Dẫu vậy Belgriff đã dễ dàng cản lấy bằng chuyển động cần thiết đạt đến mức tối thiểu. Rồi đòn thứ ba... đòn thứ tư... .
Các thức kiếm trao nhau tưởng chừng hợp lại tan.
Kỹ năng kiếm thuật của người kiếm sĩ như thể những điệu vũ. Cách thức tiến thoái được hai bên hòa hợp chuyển động đối ứng lẫn nhau, phóng tới, nhảy lên, bạt kiếm ngang dọc luân phiên các đường cung tròn.
Đường kiếm của Sasha thì chớp nhoáng, đường kiếm của Belgriff cũng nhanh không kém, và nặng trịch. Mỗi lần đỡ lấy là một cú giáng xuống từ anh, sức nặng của nó làm Sasha phải nhăn nhó. Những bước chân của Belgriff còn hơn thế, nó thoái bộ đôi khi chẳng tuân theo quy tắc nào bởi là chân giả, điều đó làm Sasha thêm hoang mang.
Chẳng mấy chốc sự mệt mỏi khiến Sasha ngã khụy gối xuống và kề trên cổ cô là thanh kiếm Belgriff chiếu vào. Sasha thở ra mệt nhọc trong khi giơ lên một tay cho thấy ý định của sự đầu hàng.
“ Ôi, con thua rồi...”
“ ...Fuu... kiếm thuật thô thiển này đã thất lễ.”
Belgriff tra lại thanh kiếm và mỉm cười. Anh vẫn đều nhịp thở, không dao động cũng chẳng bầm dập đầy mình như Sasha. Tuy nhiên, với thực lực của Sasha, anh sẽ thua nếu tỏ ra bất cẩn, khả năng đó rất cao. Không hề phá vỡ vẻ ngoài bình tĩnh cho thấy chí khí của bậc lão niên, song tận cùng bên trong anh đang lâng lâng cảm giác được chiến thắng, và nó cấu thành những tiếng vang thình thịch.
Trở vào nhà, anh rót một cốc đầy nước rồi trở lại. Sasha đã chỉnh đốn hơi thở và vẫn giữ gối ngồi, Belriff đưa cái cốc cho cô.
Sasha uống một hơi hết trọi nước, cô thở ra hơi sâu rồi nhìn lên Belgriff.
“ Thật cảm tạ... Ôi, quả là tuyệt mĩ... Như mong đợi ở người vừa là bố vừa là thầy của Angeline-dono...”
“ Không, kỹ năng của Sasha-dono cũng rất đáng ngưỡng mộ. Người nên thấy khâm phục là tôi. Nếu bất cẩn khi ấy thì tôi đã gặp nguy rồi.”
“ Fufu, thật khiêm tốn. Phải chi được may mắn tung một đòn, thành thử chí ít con nghĩ cũng được thế, con lấy làm xấu hổ cho sự non nớt của bản thân... Chỉ là không nghe gì về nó nên bất đắc dĩ con muốn được biết, Belgriff-dono này, thời hoạt động ngài chắc phải là một mạo hiểm giả rất lẫy lừng.”
Sasha nhìn Belgriff với ánh mắt đầy ắp mong đợi. Đó sẽ là hạng S chăng, và cặp mắt cô ấy nói lên điều đó. Belgriff chau mày khốn khổ.
“ Không... Tôi chỉ hạng E thôi. Như cô thấy đấy, tôi đã mất một chân hồi còn là tân binh. Nên đành về hưu cái nghề mạo hiểm giả. Từ đó đỗ đi tôi luôn khăng khít với Torrnera này.”
Anh nói thế và cho xem cái chân phải giả. Sasha mở to mắt, nén ngược hơi thở.
Cô ấy sẽ thất vọng, Belgriff nghĩ thế. Tuy nhiên, bấy giờ đánh giá về anh đã cao nay lên đến mức quá ngưỡng. Bởi nếu chỉ đơn giản là hạng E có thế thì không lý nào mang cho cô thất bại, cô ấy còn có thể mạnh hơn trong một năm nữa. Hay đúng hơn, đây là cơ hội để cô dùng làm nhuệ khí, nó rất ý nghĩa.
Nhưng trái với những tưởng tượng của Belgriff, Sasha chộp lấy bàn tay anh với ánh mắt sáng lấp lánh, má cô ửng lên.
“ Thật cảm động!”
“ …Hả?”
“ Dù chân giả nhưng thực lực đến mức đó... phải tôi luyện bao nhiêu mới được thế!? Hơn nữa ngài lại không chịu ra ngoài kia thế giới trong khi có thực lực, chỉ một mực ở đây bảo vệ làng Torrnera...! Và sau đó còn tự thân nuôi nấng nên mạo hiểm giả hạng S...! Không hề mưu cầu thứ gì cho bản nhân như thanh danh, chỉ dốc tâm thúc đẩy sự dưỡng dục của lớp thế hệ mai sau và sự phát triển của ngôi làng nhỏ... Sasha Bordeaux đây, thấy như sáng mắt ra!”
“ ...Đâu, cái đó.”
“ Quả là câu chuyện lưu niệm hay mà ... con đã mở mang tầm nhìn nhiều hơn, không nhất thiết cứ phải theo đuổi thanh danh bản thân. Belgriff-dono, mạn phép cho sự xấc xược này, xin hãy để con tôn ngài là thầy của con!”
“ Khoan, khoan đã... Sasha-dono? Chuyện đó...”
“ Đúng là non nớt như con chỉ e làm mất thì giờ, thực lòng xin lỗi thầy! Bằng mọi giá lần tới, con sẽ trau chuốt lại kiếm thuật của mình cho lần tái ngộ!”
Sasha chộp bàn tay Belgriff và vẩy tới tấp, “ Thế, con xin từ biệt!” rồi nhanh chân rời đi. Đó y như một cơn bão.
Belgriff ngây người một lúc, anh đứng như trời trồng chả hiểu cái gì mới diễn ra.
Bầu trời đã nhuộm sắc chiều hoàng hôn, cái bóng trở nên dài thêm.
Thằng Burnes đi tới và kêu anh.
“ Bell-san, ra ăn cơm tối chung với bố con con này... bộ có chuyện gì sao?”
“ ...Ta tự hỏi ta đang trông thấy một giấc mơ chăng?”
Nhìn Belgriff cứ ngẩn ngơ, thằng Burnes nghiêng đầu và gãi gãi.
_Hết chương 5.