“ Haaaaa!”
Cô bé sỡ hữu mái tóc đen được cắt ngắn hét lên khi vung thanh kiếm gỗ tấn công Belgriff. Chuyển động có phần thành thục hơn. Khá đủ để gọi là mượt mà, cô nhắm vào nơi phòng bị có vẻ là mỏng nhất của Belgriff.
Tuy nhiên, Belgriff chỉ đơn giản vận lực phần chân giả để xoáy cơ thể tránh đường kiếm lao đến của cô ấy, liền đó bổ một cú vào đầu với thanh kiếm gỗ ở tay.
Cô bé đổ gục hét lên “ Kya”
“ Khoảng hở, con lại tạo thêm nó, phải biết chú trọng động thái của đối thủ trước tiên.”
“ Ưư... bố đánh con thật này..."
Cô bé ngước nhìn Belgriff với đôi mắt đã long lanh . Belgriff lung lay.
“ Không, chẳng là, con đã đòi bố phải nghiêm túc...”
Cô bé chìa tay ra cùng cái nhìn mong đợi.
“ ...Đỡ con đi!”
“ Thật là... thích được chiều chuộng mãi sao, Ange.”Khi Belgriff đỡ cô đứng dậy, cô gái nhỏ trông vui mừng ôm chầm lấy anh.
Mười hai năm thấm thoát đã qua kể từ khi đứa bé trên núi được nhặt về và nuôi dưỡng.
Mái tóc đen hồi ấy giờ đã là một cô bé đáng yêu và xinh xắn. Sự trưởng thành gắn chặt với tấm lưng của người cha đã từng là một mạo hiểm giả, Belgriff, nỗi khát khao phiêu lưu, mạo hiểm tự lúc nào đã xan xẻ cho cô.
Kiếm thuật mà Belgreff dạy từ bé, được nhiều người lớn trong làng có phần kỳ vọng. Dẫu cho đó là thanh kiếm chưa một lần đánh trúng Belgreff trong cương vị một người thầy.
Angeline nhẹ nhàng xoa mặt mình vào ngực của Belgreff.
“ Bố thật là thơm...”
“ Con lại nói cái gì vậy... Đã muốn ăn tối chưa?”
“ Vâng.”
Belgriff trở vào nhà mặc cho Angeline vẫn bấu lấy anh. Bóng tối của màn đêm đã nhẹ nhàng bao phủ.
Belgriff bây giờ đã ở tuổi ba mươi bảy.
Mặc nhiên đã là gần bốn mươi, cơ thể vẫn tràn đầy sức sống, không có trở ngại khi đối phó với ma thú và thú dữ bắt gặp trên núi. Anh đã hoàn toàn nắm bắt việc xử lý phần kết nối giả, đáng ngạc nhiên khi chuyển động có phần linh hoạt hơn cả ở tuổi đôi mươi. Lòng tin được gửi gắm nhiều hơn từ dân làng cho những việc anh đã làm và dần dà đóng một vai trò quyết định trong Tornera.
Bữa tối có súp rau và muối kèm một vài mẩu thịt dùng chung bánh mì và pho mát dê.
Có rất nhiều quả mọng mà Angeline yêu thích cho món tráng miệng. Đó luôn chỉ là một vài quả, nhưng bữa tối họ có cho nhau hôm nay đã là cuối cùng, không thể không khác hơn.
Hoạt động của các loài thú trên núi vẫn như thường lệ, chuyến đi săn đã có thêm Angeline, tuy vẫn giữ một phần nhưng đa số thịt thu được phân phát để bổ sung cho cuộc sống người dân trong làng.
Mặc dù anh không chắc đó là lý do nhưng tình trạng thể chất và dinh dưỡng trong làng ngày một tốt hơn, cũng như lưu thông máu tốt và tràn đầy sức khỏe cho công việc. So với các làng bên, chất lượng làng Tornela là khả quan nhất, không để đáo hạn nộp thuế cũng là 1 phần để đổi lấy đánh giá tích cực trong mắt bá tước đang ngự trị.
Mục đích chuyến săn ngoài lấy thịt là đào tạo kinh nghiệm thực tiễn cho Angeline. Để là một mạo hiểm giả, kinh nghiệm chiến đấu thay đổi theo điều kiện môi trường và địa hình với các loài quái vật khác nhau là tất yếu.
Belgriff cẩn thận quan sát Angeline gặm bánh mì một cách vui vẻ.
Ban đầu anh cho rằng còn quá sớm cho Angelin khi con bé nói theo đuổi giấc mơ mạo hiểm giả.
Tuy nhiên, chính bản thân đã từng và anh hiểu không thể dừng được khát khao thách thức chính mình của tuổi trẻ khi nói đến hứng thú khám phá thế giới rộng lớn bên ngoài ngôi làng mờ nhạt này.
Dẫu thế, đó vẫn là đứa con gái xinh xắn của anh, khó phủ nhận sẽ không bắt gặp những ánh mắt nguy hiểm bên ngoài.
Lòng Belgriff đã đấu tranh dữ dội, bây giờ anh đang dạy Angeline phù hợp để trở thành một mạo hiểm giả.
Nếu anh không thể làm nó khác đi, thì anh sẽ giúp con bé biết cách loại bỏ những rủi ro không cần thiết dẫn đến nguy hiểm bằng kinh nghiệm trong cuộc sống của chính anh. Đó là câu trả lời của Belgriff.
Trái lại dù cho con bé có khả năng, Angeline vẫn rất ư trẻ con. Nếu cứ để thế này khi làm một mạo hiểm giả, Belgriff không tài nào yên lòng, nhưng, anh không muốn sửa chữa điều đó.
Tấm lòng của người cha và người thầy giáo mạo hiểm giả luôn quấn chặt không bên nào chịu buông, dẫu hầu hết người cha đã giành chiến thắng. Belgriff cũng chỉ là một người đàn ông có con.
“ Cảm ơn vì bữa ăn.”
“ Cũng vậy...”
Đặt chén đĩa xếp chồng lên nhau, thả chúng vào bồn rửa, xả đầy nước và chuẩn bị rửa, bỗng Angeline kéo tay áo anh.
“ Bố...”
“ Gì thế?”
“ Hãy để cho con...”
“ Không, được rồi, bố làm được…"
Song Belgriff nói, Angeline thỏ thẻ lắc đầu.
“ Con sẽ đi tới thủ đô ngày mai... và sau đó con sẽ không còn giúp bố được nữa.”
“ ...Chà, bố đoán... vậy bố để nó lại.”
Belgriff vò đầu Angeline. Angeline nheo mắt hạnh phúc, thay Belgreff và bắt đầu rửa.
Belgriff biết rằng con gái anh là một cô bé ngoan.
Ngày mai, Angeline sẽ tới thủ đô, những thứ cần chuẩn bị không có gì nhiều, cả quần áo cũng thế.
Anh không nghĩ rồi đây anh sẽ đánh mất cái đơn thuần niềm vui của cuộc sống này, bản thân chia ly là sự cách biệt. Không có lý do để bản thân không nghĩ tới nỗi cô đơn.
Nếu để lại quá nhiều lời từ biệt, đó sẽ chỉ là nỗi buồn còn đọng lại nên cả Belgriff lẫn Angeline đều không làm quá chi đặc biệt, và vẫn hành xử như bao ngày. Trái với việc nếm vị quả mộng là nhiều hơn.
“ Trời rồi sẽ sáng nhanh thôi.”
Chăm chú nhìn tấm lưng Angelin đang rửa bát, Belgriff tự lẩm bẩm. Con gái anh đang tuổi mười hai. Tóc cắt ngắn như con trai nhưng lại có nét mặt vô cùng nữ tính. Anh đoán đó sẽ là một đứa con dâu giỏi chỉ khi không là một mạo hiểm giả, Belgreff lắc đầu như tự chế giễu.
“ Tôi trộm nghĩ giá nó là, haiz.”
Angeline đã rữa xong chồng bát đĩa và nở nụ cười ngượng ngùng , lao vào lòng anh.
“ Whoa”
“ Bố... ôm...”
“ Tay con vẫn còn ướt... hoặc, được rồi.”
Khi Belgriff dịu dàng ôm cô, trông Angeline chẳng khác một con mèo con.
“ ...Con nhất định sẽ cố gắng.”
“ Ừ.”
“ Dẫu một mình, ...con sẽ cố gắng và sẽ là một mạo hiểm giả giỏi.”
“ Ừ.”
“ Đến lúc đó, con sẽ khiến bố phải vất vả đấu với con.”
“ Haha, thật mong chờ.”
Belgriff xoa đầu Angeline và nói.
“ Làm gì khi con đi lạc trong rừng?”
“ Đi tìm ngân long thảo, cánh hoa lớn luôn chỉ ra hướng Bắc, dùng nó để xác định hướng đi.”
“ Khi cần tìm nguồn nước?”
“ Xem xét mùi của Onibamisery, vì nó luôn mọc ở những nơi có nguồn nước tốt.”
“ Con phải chú trọng điều gì khi chiến đấu chống ma thú?”
“ Xung quanh còn những con khác hay không? Và địa hình chiến đấu có gây bất lợi chuyển động không?”
“ Khi con gặp một đối thủ quá khả năng bản thân?”
“ Thoát khỏi đó nhanh chóng, nếu không thể làm được điều đó, nhất định ghi nhớ lối thoát, kiềm hãm chuyển động đối phương và giữ phương pháp rút lui an toàn.”
“ Ừ.” Belgriff gật đầu hài lòng. “ Tốt rồi, mạo hiểm giả vẫn chỉ là những sinh vật sống, tuyệt đối không làm những điều vượt quá khả năng.”
“ Vâng... Con hiểu rồi.”
Angeline nhận được và gật đầu.
“ Chà, mai cần thức sớm nên hãy đi ngủ.”
“ Bố...”
Angelin bíu lấy gấu áo khi Belgriff đứng dậy.
“ Con có thể ngủ chung tối nay không…?”
“ Oh? Chẳng phải con dần tập ngủ một mình sao?”
“...Bố xấu bụng”
Belgriff nghĩ thật buồn cười khi nhìn Angeline mím chặt môi.
“ Đó là đùa đấy, thôi nào!”
“ Hooray...!”
Angeline rạng rỡ ôm lấy cánh tay Belgriff.