Thỉnh thoảng, chân phải bị mất lại trở đau. Ðó là một cơn đau chi ảo.
Nỗi đau khi bị hắc ma thú gặm mất. Anh lấy làm mệt mỏi bởi nó trong suốt tám năm nay.
Ngày hôm đó, Belgriff đã dậy sớm trước bình minh. Dường như vẫn còn cơn đau rát ở chân phải.
Sau một hồi giữ chặt bắp đùi để chống lại cơn đau trong khi thấm đẫm mồ hôi, có thể nhận thấy đã vài giờ trôi qua và cơn đau cũng đã dứt.
" Chết tiệt..."
Belgriff thở dài và ngẩng đầu dậy. Ðã không còn buồn ngủ nữa.
Ngoài cửa sổ mặt trời đã ló rạng. Tuy nhiên những ngôi sao vẫn còn đang treo, chỉ có bầu trời là rạng rỡ hẳn ra, bên ngoài dường như vẫn còn tối.
Anh cẩn thận gắn chiếc chân giả đặt cạnh giường và đứng dậy. Không có khó khăn khi đi lại. Sau thời gian lâu phục hồi, đã là có thể khi cầm kiếm chiến đấu. Tuy nhiên, muốn sống lại như một mạo hiểm giả thì không dễ dàng.
Belgriff trở lại làng Tornera đã được bảy năm. Bây giờ anh hai mươi lăm tuổi.
Anh mất cha mẹ từ nhỏ, và khi đến tuổi mười lăm, anh tới thủ đô Orphen để tạo dựng tên tuổi, nhưng làm mạo hiểm giả được hai năm, anh đã bị ma thú xé toạc chân phải.
Thời gian về sau, anh chỉ làm các nhiệm vụ thu thập thảo mộc trong khi phục hồi. Nhưng sau cùng, anh từ bỏ, về quê và bỏ lại tất cả.
Belgriff ra ngoài nhà, không khí mát mẻ và trong lành lắp đầy phổi.
Có tiếng gà gáy. Nông dân đã dậy từ sớm và chuẩn bị cho công việc. Bầu trời dần sáng hẳn, bóng mờ của ngọn núi được trông thấy từ xa. Buổi sáng đã sớm bắt đầu.
Khi đang tản bộ, anh trông thấy Kerry, một nông dân, anh ta đang hướng đến cánh đồng. Cùng tuổi như nhau, khi còn bé họ vẫn hay chơi đùa.
Kerry nở nụ cười và giơ tay chào.
" Yo, Bell. Chào buổi sáng."
Biệt danh nghe có phần nữ tính này khiến anh hơi lo lắng, nhưng Belgriff vốn đã cho qua.
" Chào buổi sáng Kerry, vẫn chăm chỉ như thường."
" Ô, tôi định trồng hành tây đây, cậu có đang rảnh để giúp không?"
" Tôi muốn nói rằng tôi rảnh, nhưng thế nào với ngày mai? Hôm nay, tôi được hỏi để thu thập thảo mộc."
" Ô, đó là một sự giúp đỡ cho tôi, nhưng, cậu quả là bận bịu. Đừng thúc ép bản thân mình quá."
" Cái gì, làm gì có chuyện đó, nếu ngày mai cậu còn cần gì thì hãy cứ nói với tôi."
" Haha, tôi sẽ nhờ vào cậu vậy, gặp lại sau."
" Cũng vậy."
Kerry đi đến cánh đồng.
Ban đầu khi trở về làng, Belgriff hoàn toàn trở thành trò cười, nhưng dần dà được mọi người đồng thuận. Anh chủ động làm những việc không ai muốn làm, sử dụng kiến thức khi đang là một mạo hiểm giả, thu thập thảo mộc, hạ gục ma thú khi chúng xuất hiện. Anh cũng giúp việc đồng áng, săn bắn và dỡ lấy thịt giúp dân làng. Ngày nay đó là tự nhiên khi đón nhận lòng tin dân làng dành cho anh.
Belgriff bắt đầu tản bộ quanh làng hai lần vào buổi sáng để xác nhận không có bóng dáng của ma thú. Trở về nhà, vung kiếm, ăn sáng và sau đó đi vào núi với bữa trưa đã được chuẩn bị.
“ Cũng đã sang thu..."
Bầu trời dần lên cao và trong trẻo hẳn ra. Quanh khu rừng, lá cây đang dần chuyển sang sắc đỏ và vàng. Sức nóng bức của một tháng trước đã dịu đi.
Nhìn xuống đất, Belgriff nhặt những quả nho khô rải rác quanh gốc cây, đi vòng quanh vài lần để thu thập đủ số thảo mộc.
“ Cỏ Almea, quả tor, nguyệt thảo,... hm, còn thế nào với nho núi?”
Belgriff bóc một quả nho và cho vào miệng. Nó có vị chua ngọt.
“ Được, lũ trẻ sẽ hài lòng.”
Mặc dù không được yêu cầu, Belgriff thu thập nho núi, trái akebi và cho vào bên cạnh giỏ thảo mộc.
Lên núi là một việc làm mạo hiểm. Tất nhiên có thể bắt gặp ma thú và thú hoang đã là một mối đe dọa. Khu rừng nằm gần làng, thỉnh thoảng tiều phu vẫn lên xuống, nhưng dân làng vẫn còn e ngại để tiến vào, đó là chưa nói đến tiến sâu vào bên trong.
Nhưng Bellgriff vốn là một mạo hiểm giả, đủ khả năng để đối phó với thú hoang và ma thú. Tuy là sự thiếu hụt chân phải, và không ở trạng thái tốt nhất, nhưng anh sẽ không để một bước lùi khi ma thú xuất hiện ở quanh đây.
Thu thập đủ số thảo mộc buổi sáng, Belgriff chọn một nơi thoáng đãng ngồi nghỉ và ăn trưa. Đó là chút ít ỏi với phô mát dê cùng bánh mì, nhưng khi anh để thêm nho núi và trái akebi thì trông khá khẩm hơn.
“ Được, chiều nay có thể sang giúp Kerry.”
Anh thu thập đủ thảo mộc nhanh hơn dự kiến, nên có thể về làng vào xế chiều. Khi Belgriff vươn vai và đứng dậy, anh chợt nghe có tiếng khóc đâu đó. Belgriff đặt tay lên chuôi kiếm và nheo mắt cẩn thận quan sát. Không thấy bóng dáng ma thú, anh chú tâm lắng nghe, đó chắn chắn là có tiếng khóc, của một đứa bé.
“ ...Trong ngọn núi thế này ư?”
Một vài ma thú có khả năng giả giọng trẻ em, chúng là Pixie. Tuy sức chiến đấu không cao, chúng có thể bắt chước tiếng khóc thảm thiết của trẻ nhỏ hoặc ma thuật làm rối loạn định vị phương hướng.
Anh chưa từng bắt gặp Pixie ở ngọn núi này dù đã ra vào nhiều lần, nhưng tốt nhất là thận trọng. Giữ chặt tay cầm kiếm, Belgriff hướng đến nơi phát ra tiếng khóc.
“ Làm thế nào mà..."
Belgriff, người đã đẩy dạt các bụi cây sang một bên, phát ra một giọng ngạc nhiên. Đó không phải là Pixie, đó đích thực là một đứa bé.
Đứa bé được đặt trong chiếc giỏ dệt bằng hoa tử đằng. Nó đang khóc to là đang đói hay đó có thể là gì. Quả thực là phép màu khi anh phát hiện ra trước một loài thú nào đó gần đây.
Belgriff lại gần và bắt gặp ánh mắt của đứa bé. Nó có mái tóc đen nhánh. Khi Belgriff giữ lấy và bế đứa bé lên, nó nín khóc và nhìn chằm chằm vào anh với đôi mắt đen to tròn.
Belgriff nhíu mày.
Anh đã không nghe bất kỳ đứa bé nào được sinh ra ở làng Torrnera trong thời gian này. Đó là một ngôi làng nhỏ. Nếu có chuyện như thế, nó cũng sẽ tới tai Belgriff.
Chắc chắn, Belgriff suy ra đứa bé có thể được sinh ra ở một ngôi làng nào khác quanh ngọn núi này.
“ Làm thế nào mới phải đây..."
Anh ngập ngừng một hồi, Belgriff thấy nó vẫn nằm trọn trong vòng tay anh, đứa bé im lặng trông nhẹ nhõm hẳn ra, anh cảm thấy không thể để nó một mình tại đây được.
Belgriff ân cần vuốt ve mái tóc đứa bé. Nó đã hoàn toàn nhẹ nhõm và lim dim ngủ.
Đứa bé có phần điềm tĩnh.
Bên trong chiếc giỏ được lót bởi nhiều tấm vải cũ và che chắn bằng các loại thảo mộc đã khô. Dường như nó không bị vứt đi một cách vô trách nhiệm.
“ ...Không thể tránh được."
Giữ lấy chiếc giỏ, Belgriff bế đứa bé và đi xuống núi.