Boukensha License o Hakudatsu Sareta Ossan Dakedo, Manamusume ga Dekita no de Nonbiri Jinsei o Oka Suru

chap 4: một bữa ăn hai người với soup đậu thịt lợn và bánh táo nướng

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chap 4: Ossan cùng với cô bé , một bữa ăn hai người với soup đậu thịt lợn và bánh táo nướng.

Trong lúc tôi đang nghỉ ngơi sau khi hóa giải lời nguyền, tôi nhận ra một mảnh trang sức gần chân của cô bé.

Đó là chiếc vòng cổ màu đen với thiết kế rất đáng sợ, có lẽ là vật trung gian để nguyền rủa. Những kỹ năng liên quan đến ma pháp thường yêu cầu một bùa chú gì đó và thường sẽ dùng trang sức làm vật trung gian vì chúng có hiệu lực cao hơn.

[Nè con đã thấy chiếc vòng cổ này bao giờ chưa?]

Cô gái lắc đầu từ chối. Đuổi theo chuyển động đầu đó là bộ tóc dài đến eo đung đưa bên này qua bên khác. Bộ tóc màu mật ong lâu ngày không rửa gội đã mất đi vẻ óng ả do bùn đất bám vào.

[Con có muốn đeo nó không? Không sao đâu vì ta đã phá bỏ lời nguyền rồi.]

Cô bé lần này còn lắc đầu mạnh hơn nữa.

(Cuối cùng thì đây cũng là thứ trung gian gắn lời nguyền lên cô bé mà, đương nhiên là cô bé không muốn đeo nó trên người rồi...)

[Vậy thì mang nó đi bán nó kiếm ít tiền ở thị trấn vậy. Đến lúc đó thì để ta cầm hộ cho.]

[Unn]

Cuối cùng gì một giọng nói nhỏ vọng lại. Những chấn thương của cô bé đã hoàn toàn bình phục nhưng giọng nói vẫn không có tý sức lực nào giống như lúc cô bé còn ở dạng Fenrir.

Có chỗ nào khác còn đau không ta. Tôi hỏi cô bé về điều đó vì lo lắng nhưng cô bé bảo là không sao. Chắc là do cô bé là người kiệm lời.

[Giờ thì, Con có thể nói cho ta biết tên thành phố con ở không?]

Tôi muốn tiễn đưa cô bé về nhà. Dù sao thì tôi cũng đang không có điểm đến. Nhưng câu trả lời của cô bé khiến tôi ngạc nhiên.

[Con...thực sự không có nơi nào để về]

[Eh? Không có nơi để về? Gia đình thì sao?]

[Gia đình con... họ không còn ở

đây nữa...]

Hả? Ý của cô bé là cô bé đã luôn một mình trước khi gặp tai nạn này ư?

[Nhưng con vẫn có chỗ ở trước khi bị nguyền mà phải không? Chỗ đó thì sao?]

[...!]

Ngay khi nghe tôi nói vậy, cô bé nhảy dựng lên với đồng tử phóng to lên sau tóc mái tóc xõa dài. Nỗi sợ hãi hiện rõ trong mắt của cô bé, rõ ràng đang hoảng sợ tới tận thân tâm.

(Khiến một cô bé ở tuổi như vậy sợ hãi đến vậy...

Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra khiến cô bé sợ hãi đến vậy. Tôi không biết nhưng tôi có thể chắc chắn một điều rằng không bao giờ nên để cô bé trở về nơi đó.

[K,không...con không muốn về...,!... Con sẽ làm bất cứ thứ gì nên xin ngài đừng bắt con về chỗ đó...]

Cô bé kéo chặt quần tôi với đôi tay run run trong khi nhìn xanh xao yếu đuối.

[- Ta hiểu rồi. Ta không làm gì đâu. Nếu con không muốn thì ta sẽ không ép, con đừng lo.]

[...Thật ạ?]

[Ừm, ta hứa đó.]

Tôi quỳ xuống và nhìn thẳng vào mắt của cô bé để nói vậy. Cô bé nhìn lại tôi qua kẽ hở của tóc mái. Tôi nhẹ nhõm khi thấy vẻ hoảng sợ trong mắt của cô bé đã biến mất.

Nhưng vấn đề vẫn còn đó. Cô bé vẫn còn là một đứa trẻ nên để cô bé tự đi một mình đến thị trấn không phải là một ý hay.

(Tôi nói vậy nhưng tôi không thể nào tự tay nuôi cô bé được.)

Tại vì tôi luôn độc thân đến tuổi này rồi. Tôi không thể tưởng tượng được tôi sẽ nuôi nấng cô bé kiểu gì. Hơn nữa, đó là một cô gái, đương nhiên là sẽ không muốn đi cùng một lão già như tôi rồi.

(Nếu vậy thì tôi chỉ có thể để lại cô bé cho những ai đáng tin tưởng thôi.)

Thành phố Balzac hiện lên trong tâm trí tôi. Có lẽ hơi xa nhưng tôi có quen một số người ở đó.

Cô bé nhìn rất tội khi tôi nói về điều đó. Dường như cô bé hơi quá dè dặt.

Tôi tò mò không biết cô bé lớn lên trong môi trường như thế nào. Nhưng sự run rảy vừa nãy khiến việc thăm hỏi trở nên vô cùng khó khăn.

-Đúng lúc đó một tiếng 'Gu-' phát ra từ bụng của cô bé.

[Ah...]

Mặt cô bé bắt đầu nhuộm đỏ trong khi cô bé lấy tay ôm bụng trong xấu hổ. Tôi bật cười khi cảm thấy bầu không khí xung quanh bắt đầu dãn ra.

[Haha-. Cũng đến lúc chuẩn bị bữa tối rồi. Thực ra thì ta cũng chưa có gì bỏ bụng cả.]

[Bữa tối...được không ạ...?]

[Đương nhiên. Chúng ta sẽ rời đi vào sáng mai.]

Đêm tối trong rừng rậm có rất nhiều tồn tại ác quỷ, nếu tôi đi một mình thì không sao nhưng giờ tôi đi với một bé gái. Tôi nên tránh nguy hiểm bằng mọi giá.

[Dù cắm trại bên ngoài rất nguy

hiểm, nhưng chúng ta hãy nên cùng ăn một chút và nghỉ ngơi tạm ở đây nhé. Thị trấn gần nhất cũng tốn nửa ngày đường mà.]

Nói vậy, tôi bắt đầu chuẩn bị cho bữa tối. Đầu tiên tôi thu thập đủ cành cây để nhóm lửa. Thường thì tôi sẽ dùng diêm nhưng--

(Thử dùng kỹ năng xem)

Nếu tôi thực sự đã trở lại bình thường thì tôi sẽ có thể dùng kỹ năng như mới hai mươi. Tôi tập trung vào đầu ngón tay trong khi bắt đầu niệm chú.

[Hỡi linh hồn của lửa hãy ban cho ta ngọn lửa điên cuồng mà ngươi nắm giữ-- Hỏa pháp Salamander]

Bỗng nhiên tay tôi ấm lên--.

[Waa..!?]

Một ngọn lửa mạnh không tưởng phun ta từ tay tôi. Cái này không chỉ nhóm lửa nữa rồi. Không chỉ cành cây và củi gỗ tôi lụm được mà cả những cái cây chạm vào ngọn lửa cũng hóa thành tro ngay lập tức. Cho dù tôi đã cố giữ nó lại đi chăng nữa...

[Oi, không sao chứ?]

Tôi chạy lại và thấy cô bé đang há hốc mồm và đóng băng tại chỗ.

[Nó khiến con ngạc nhiên…. Nhưng con không sao…]

[Ơn chúa…]

Tôi thở dài nhẹ nhõm, nhưng giờ lại phải thu thập cành cây lần nữa rồi. Sau đó, tôi bảo cô bé đứng ở khoảng cách an toàn và thử lại lần nữa. Chỉ cần một ngọn lửa nhỏ ở đầu ngón trỏ là được rồi.

[Ma pháp của ngài…thật tuyệt…]

Cô bé bên cạnh tôi lên tiếng khen ngợi.

Đã bao lâu rồi tôi mới phải tự kiểm soát sức mạnh của mình vậy. Đâu đó sâu trong tim tôi thấy nhột nhột khi nghĩ về điều đó.

[Cũng khá hiếm khi thấy Ma pháp tấn công được dùng trong việc hằng ngày mà…]

[…Không chỉ vậy đâu. Ngài đã khống chế sức mạnh mà… Con chưa bao giờ thấy người nào làm vậy bao giờ cả… Với cả hỏa hồn Salamander rất là điên cuồng,, ngài thực sự rất là….]

[…!... Con…-]

(Sao cô bé lại biết được bản chất của Salamander?)

Đây không phải kiến thức có thể dễ dàng có được trừ khi bạn học sâu về Kỹ năng công kích. Khi tôi nhìn cô bé với nhá mắt nghi ngờ, cô bé nhìn căng thẳng trong khi cơ thể bắt đầu cứng lại.

[Con xin lỗi…]

[Không, không, là lỗi của ta. Ta không có ý định dọa con. Ta chỉ hơi bất ngờ khi con biết nhiều vậy. Con có học tập về Kỹ năng à ?]

Cô bé gật đầu. Còn bằng cách nào và tại sao thì lại là những vấn đề khá khó hỏi sau chuyện vừa xảy ra..

[Ừm về điều đó-…cảm ơn vì lời khen nha.]

[…Unn.]

(Mình đúng là một kẻ thất bại mà, mình nên cẩn thận để không khiến cô bé hoảng sợ nữa)

Tôi kiểm tra lại chỉ số trong khi tự trấn an bản thân. Như tôi nghĩ, HP của tôi không bị tụt xuống. Tôi nhẹ nhõm để balo xuống và ngồi xuống trước ngọn lửa.

Tôi lấy ra một chiếc nồi và một con dao cũ. Sau đó là túi vải chứa quả táo vào một miếng bánh mì. Khi tôi vỗ tay lên quần để phủi bụi, tôi bắt đầu công tác chuẩn bị.

Đầu tiên là cắt và tách bánh mì ra thành từng phần. Miếng bánh cứng như đá vậy nên cắt mỏng nó ra quả là một cơn ác mộng.. Nếu tôi ở một mình thì không sao nhưng có cô bé bên cạnh có lẽ tôi nên mua bánh mì mềm hơn.

Trong khi tôi cắt phần bánh và đưua cho cô bé, tôi nhận ra tay của cô bé vẫn bẩn. cái thứ đỏ đỏ đen đen dính trong móng tay cô bé có lẽ là máu khô. Tôi phải thật cẩn thận khi kiểm soát lượng ra khi dùng thủy pháp. Tôi sẽ thử tự dùng lên mình trước. Sau khi tu chỉnh lại sức mạnh, tôi để cô bé rửa tay và sau đó làm khô bằng Phong ma pháp.

[Được rồi đó.]

Tôi vừa đưa miếng bánh cho cô bé vừa lên ý tưởng.

[- Chờ lúc nữa nhé. Ăn không như vậy thì sẽ không có vị gì cả.]

Tôi đặt nồi lên lửa để bắt đầu làm nóng. Trong lúc chờ, tôi cắt mỏng quả táo ra. Khi tôi đặt tay bên trên nồi…

(Tốt, bắt đầu nóng lên rồi…)

Tôi đặt miếng táo thành hàng trên chiếc nồi từng miếng từng miếng một. Khi miếng táo bắt đầu mềm dần tôi chờ đợi để lật chúng. Món ăn hoàn thành khi tất cả đều chín cả hai mặt.

Tôi đặt táo lên miếng mẩu bánh mà tôi đưa cho cô bé vừa rồi. Và món bánh táo đã hoàn thành !

[Giờ thì ăn thôi.]

Cô bé mồm đã chật kín dường như đang muốn nói những lời khen. Với chiếc miệng nhỏ bé, cô bé cắn từng miếng lớn một. mắt cô bé lộ ra sau tóc mái dài trong quá trình đó.

[Fu-aah… !]

Miệng cô bé đầy đến nỗi không thể phát ra từ nào mà tôi hiểu được. Nhưng ý nghĩa tôi cũng đã hiểu. Miệng cô bé phồng lên như một con sóc trong khi nhìn cực kỳ hạnh phúc. Tôi rất vui vì cô bé thích.

Tôi cũng làm miếng bánh. Umu-, cũng không tệ nha. Sự hài hòa của sự chua chua ngọt ngọt của miếng táo nướng kết hợp với miếng bánh khô thật khác lạ.

Tiếp theo tôi đổ nước vào chiếc nồi nóng sẵn và cho đỗ Iriko và Thịt gấu Todoroki khô vào và bắt đầu nấu.

Đậu Iriko là một món ăn vặt được làm khô. Nếu bạn đun chúng lên, chúng sẽ mềm ra và bắt đầu phồng lên. Hơn nữa chúng rất rẻ, và chúng là nguyên liệu mà bất cứ nhà thám hiểm nào cũng có thể có.

Thịt gấu Todorroki sấy khô khiến cho nước dùng thêm vị. trong khi tôi từu từ khuấy đều với chiếc thìa, chất béo bắt đầu hóa lỏng. Cũng có cả vị Umami trong đấy luôn. Tôi nuốt lấy nước miếng khi món súp màu vàng lấp lánh dưới ánh trăng. Sẽ rất tốt nếu cô bé thích món súp này.

Khi món súp bắt đầu sôi. Tôi nhặt vài miếng thảo dược gần đó. Rửa chúng và bỏ vào nồi. Hơi khói nghi ngút bốc lên từ chiếc nồi bắt đầu đầu có mùi cực kỳ ngon miệng.

Cơ mà tôi chỉ có một chiếc cốc để đựng súp nên chúng tôi không thể chia sẻ được, vậy nên đàn bà con gái trước. Cô bé vẫn luôn ngại ngùng kể cả khi tôi đã nói nhiều lần rồi.

[Đổi chỗ cầm đi để không bị bỏng]

Cô bé nhìn vào cốc súp với vẻ mặt nghiêm túc trong khi cầm bằng cả hai tay. Cô bé thổi [Fu-,fu-]. Dáng vẻ vụng về khi cô bé thổi khiến tôi bật cười.

[Thế chắc là đủ nguội rồi đó.]

Sau khi tôi nói vậy, cô bé làm một ngụm to.

[… !Ngon tuyệt…]

Một người ít nói như cô bé, khi ăn đồ ăn ngon cũng phải lộ ra một gương mặt đúng tuổi thôi. Khi tôi cảm thấy sự tồn tại của tôi bắt đầu có lại ý nghĩ chỉ vì nụ cười ngây thơ đó, tôi gật đầu trong sự mãn nguyện.

******************************************************

Trans: MeowKing

Edit : EvilKeniviel, Reset Kalar

******************************************************

1.Umami (tiếng Nhật: 旨味,旨み,うまみ), thường được gọi là vị ngọt thịt

Truyện Chữ Hay