Boukensha License o Hakudatsu Sareta Ossan Dakedo, Manamusume ga Dekita no de Nonbiri Jinsei o Oka Suru

chap 3 : hồi phục lại kỹ năng

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chap 3 : Ossan, hồi phục lại kỹ năng

(Phép Hex đã được triển khai, thế tức là...)

[...Ngươi là con người phải không?]

[Kuun...

Một tiếng khóc than phát ra từ miệng con Fenrir và nó để lộ ra đôi mắt xanh tràn đầy buồn bã khiến người khác không khỏi cảm thấy thương cảm

Tôi không thể tưởng tượng được sự đau đớn khi bị bắt biến thành một con thú.

Tôi nắm chặt tay vào khi cảm thấy sự bất lực.

Cứ như ngực tôi đang bị đục khoét vậy.

Ai lại đi dùng thứ lời nguyền như vậy và tại sao chứ?

Không, mục đích không quan trọng.

Một thứ như thế này là không thể tha thứ.

Biến một con người thành thú vật thật là...

(Nếu mình không giải phép Hex thì...)

Mình có thể giải nguyền với kỹ năng.

Cũng không quá khó khăn, mình đã giải được kha khá phép Hex trước đó rồi.

Nhưng đó lại là câu truyện của thời hoàng kim.

Thực lực của mình bây giờ còn không bằng được 1 phần 10 lúc trước

[Chết tiệt... giờ không phải lúc để do dự)

Tuổi tác sẽ không ảnh hưởng đến kỹ năng.

Có rất nhiều Nhà đại hiền triết - những bậc thầy về kỹ năng già hơn tôi rất nhiều.

Yếu tố quan trọng nhất đó là thiên phú và sự hiểu biết và cuối cùng là MP.

Nhưng tôi thì lại có một vấn đề.

[Giải Nguyền] là một kỹ năng khá mạnh.

Với lượng Hp ít ỏi này thì nó sẽ tụt xuống không trong nháy mắt.

(Đặt người khác lên trên chính mình)

tôi cười khi nghĩ vậy

(Chết như vậy cũng không tệ a)

Sống không có mục đích đã dần dần ăn mòn đi trái tim của tôi với sự trống rỗng mà tôi cảm thấy.

Thế này tốt hơn nhiều sống như vậy.

Đúng vậy.

Mình luốn muốn hi sinh bản thân vì người khác.

[Ta sẽ giải trừ lời nguyền. Hãy ở yên một chút]

Con Fenrir nâng đầu lên với tiếng 'kyu-n?'

Nó mở đóng miệng như muốn nói gì đó với tôi vậy, như hỏi xem liệu tôi có làm được không.

[Không sao đâu... ta chắc chắn sẽ cứu được ngươi]

Tôi đứng vào tư thế và bắt đầu thì thầm.

Tôi dơ hai tay ra và thở sâu.

Tim tĩnh như mặt nước.

Mình có thể làm được.

[Tập trung lại đây hỡi những mảnh vỡ hi vọng, ta ra lệnh cho ngươi-- Giải Nguyền!]

Một đoàn ánh sáng phát ra từ tay tôi

Câu chú đã có tác dụng.

Cùng lúc đó tôi có thể cảm thấy năng lượng của mình đang bị rút dần.

Tôi biết rằng HP của tôi đang giảm dần theo từng giây mà không cần nhìn vào Chỉ số.

Như linh hồn đang bị bóc khỏi cơ thể vậy.

(Ah... cái chết cận kề.)

Khi tôi ngã xuống mặt đất thì đoàn ánh sáng cũng đã chạm tới con Fenrir.

Như vậy, là ổn rồi.

Tôi thư giãn vì thâm tâm cuối cùng cũng được nhẹ nhõm.

Cũng cũng muốn dùng cả kỹ năng hồi phục nữa nhưng lượng HP đã cạn kiệt rồi.

Tôi nhắm mặt lại cảm nhận mặt đất lạnh lẽo.

Nhưng...

[Eh...]

Bầu không khí run rẩy với một tiếng [Zu-n] và kỹ năng đã bị phản ngược lại.

Phép thuật chạm vào cái gì đó như một tường chắn vô hình.

(Nó được bảo vệ...? không, không phải vậy...)

Phép bị phản lại bay thẳng đến chỗ tôi.

Ngay sau đó một điều không tưởng xảy ra.

[...tsu?!]

Cả cơ thể tôi bỗng nhiên nhẹ bẫng.

Cơn đau mà tôi cảm thấy suốt năm qua biến mất như cái bóng.

Năng lượng tràn đầy cơ thể trong lúc tôi được sống lại.

(Chuyện quái gì xảy ra vậy?)

Tôi đứng lên trong sự bối rối.

(Phải chăng tôi đã được giải thoát sau khi chết...?)

Tôi thực sự đã nghĩ như vậy.

Nhưng không phải tôi đã thành ma. cơ thể của tôi vẫn phản ứng theo ý chí.

tôi hạ tay xuống và thứ nắm chặt vài lần.

(nó không nhìn xuyên được... mình vẫn còn sống, phải không...?)

[Lạy chúa, chuyện gì đang xảy ra vậy...]

Con Fenrir nhìn tôi với ánh mắt lo lắng trong khi tôi đang độc thoại.

Tôi thả lỏng đôi vai trong khi vẫn không hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Nhưng...tại sao...?

Tôi đã dùng sạch HP rồi mà...

Tôi vô thức nuốt lấy hơi khi tự kiểm tra Chỉ số.

---------

Tên

: Douglas Ford

Giới tính

: Nam

Tộc

: Người

Nghề nghiệp : ******

Cấp độ

: 68 (1011 để lên cấp)

HP

:60900

MP

:56432

---------

[60900HP...!?]

Hp tối đa của tôi phải là 2500 chứ

Hơn nữa lượng Mp gần như gấp 10 lần lúc trước.

(Thật sự thì đã có chuyện gì xảy ra vậy...)

Tôi hít sâu để xắp xếp lại mọi chuyện.

Phép giả đã được triển khai.

Nhưng nó đã bị phản ngược lại và chạm vào tôi trước khi biến mất.

Kết quả là cơ thể thôi trở nên nhẹ nhàng, những gì bất thường biến mất như chưa có chuyện gì xảy ra.

(Không thể nào...)

[..Phải chăng mình cũng bị nguyền rủa?]

HP tối đa gỉam dần mỗi khi tôi dùng kỹ năng.

MP chưa bao giờ tăng lên.

Cơn đau ở lưng và vai.

Cơ thể luôn cảm thấy nặng như chì.

Tôi cứ tưởng đó là những triệu chứng của tuổi già, nhưng nhỡ đâu đó là do lời nguyền....

(Bởi vì phép thuật hóa giải bị phản ngược lại, tất cả những triệu chứng biến mất)

Ít nhất thì những chi tiết đang dần nối lại với nhau.

Dường như không còn cách giải thích nào khác.

Hơn nữa, Chỉ số mà tôi vừa kiểm tra hoàn toàn phù hợp với cấp độ của tôi.

(...Thế mà tôi lại không nhận ra rằng từ trước đến giờ mình đã bị nguyền.)

Mình ngu xuẩn đến mức nào vậy?

Nhưng thật lạ là lời nguyền không hiện ra trên thanh hiệu ứng xấu.

Nhưng mà ngay từ đầu lại đi nguyền mình vậy.

...Không, chuyện đấy để sau đi.

Mình cần phải làm gì đó về con Fenrir.

Nhưng mà tình hình tệ hơn mình nghĩ nhiều.

Phép thuật giải nguyền là hoàn hảo rồi.

Nhưng kể cả thế nó vẫn bị phản lại...

[ Một [Lời nguyền cấm] à...]

Lời thì thầm của tôi dần trở nên nghiêm trọng.

Một lời nguyền cấm là đỉnh cao của nguyền rủa.

Nó không thể bị hóa giải bởi bất cứ ai ngoài người triển khai nó.

Nói cách khác thì tôi không thể đưa con Fenrir này lại thành người.

Nhưng tôi không thể từ bỏ được.

(Tôi đã hứa rồi mà.)

Bất cứ thứ gì, bất cứ cách gì cũng được.

Có cách nào để cứu người này không?

Nghĩ, Nghĩ đi, nghĩ.

Tôi tự cổ vũ não tôi hoạt động.

Những trải nghiệm, ký ức, học thứ mà tôi tiếp thu được đến tận bây giờ, tôi tìm qua tất cả trong tuyệt vọng.

Chả nhẽ p-hải đi tìm người đã triển khai lời nguyền cấm này.

...Không, như thế thì không thực tế lắm.

Đó là người đặt lời nguyền lên chính đồng loại của mình.

Thì tại sao hắn ta lại phải giải lời nguyền đó chứ.

Hơn nữa, con Fenrir phải ở trong trạng thái này trong khi tôi đi tìm người đó.

Một lời nguyền mà không thể phá bỏ bởi bất cứ ai ngoài người triển khai nó và tôi phải tìm ra giải pháp ngay tại đây và ngay bây giờ.

[...Chờ chút đã]

Để giải một lời nguyền mà không thể phá bỏ bởi bất cứ ai ngoài người triển khai nó...

[Thì mình chỉ cần biến thành người triển khai nó là được!!]

[ha-fuun...]

Con Fenrir sủa một câu khá dị khi nghe thấy tôi nói.

[Có lẽ ta có giải pháp rồi]

Con Fenrir trông có vẻ có lỗi khi tai nó rũ xuống.

Trái tim tôi đau nhói khi tôi thấy biểu cảm đó.

Tôi phải cứu nó bất chấp mọi thứ.

[Truy Tung] là một trong những kỹ năng tôi có

[Truy tung] cho phép tôi biến mình thành một người khác nếu tôi biết vẻ ngoài và giọng của họ.

Nhưng tôi lại không biết người triển khai là ai.

Nhưng với kỹ năng [Chia sẻ Thông tin], tôi có thể làm được.

Dùng [Chia sẻ Thông tin] và [truy tung] đồng thời để thay đổi bản thân.

Và trong lúc giữ [Truy tung], tôi phải dùng [Giải Nguyền]

có lẽ tôi sẽ có thể hóa giải lời nguyền bằng cách này.

Nhưng đó mới chỉ là lý thuyết thôi.

Dùng một khi năng khi khi kỹ năng khác đang hoạt động gọi là [ Điệp dụng năng]

Người duy nhất mà tôi biết có thể là vậy đó là Alan - người anh hùng.

Cũng bởi chính kỹ năng đặc biệt này mà cậu ta được nhà vua phong danh hiệu [Anh hùng]

Đó mới thấy là [Điệp dụng năng] trân quý như thế nào.

hơn nữa Alan mới chỉ dùng được với những kỹ năng thông thường mà thôi.

Tệ nhất là [Chia sẻ thông tin] và [Truy tung] được cho vào mục cao hơn hẳn những kỹ năng bình thường, cả hai đều là kỹ năng chuyên dụng.

Thêm nữa, độ khó của [Giải nguyền] tăng lên theo cấp của lời nguyền.

Để giải một lời nguyền cấm,cần phải dùng [ Giải nguyền Độc nhất] là một kỹ năng đỉnh cao.

Đó là sự khác biệt giữa kỹ năng của tôi và Alan bắt đầu xất hiện.

Tôi học tập kỹ năng một cách điên cuồng trong quy mô rộng.

Nếu tôi không thể có tiềm năng chiến đấu kinh người, thì ít nhất tôi cũng sẽ có ích về nhiều mặt khác.

Do vậy, tôi rất tự tin về mặt hiểu biết của mình.

Cách làm , vận dụng đã in sẵn trong não tôi rồi.

Nhưng biết thì không đồng nghĩa với làm được.

(Tới bây giờ, dùng phép bình thường tôi cũng thấy khó khăn..)

Nay từ đầu tôi đã không đủ MP để làm vậy rồi.

Nhưng giờ lại là câu chuyện khác.

56432 MP

Một cơ thể nhẹ nhõm tràn đầy năng lượng.

Đáng để thử đấy

[Lời nguyền không thể được hóa giải bình thường nhưng ta có thể thành công nếu ta được xem trí nhớ của ngươi. Ngươi cho ta cơ hội thử xem sao?]

Đôi mắt xanh dương ngắm nhìn tôi.

Con Fenrir di chuyển mũi như đang gật đầu vậy.

Nó tin tưởng tôi cho dù chúng tôi mới gặp.

Tôi cảm thấy ấm lòng khi nhận được cảm xúc từ con fenrir.

Bằng bất cứ giá nào, tôi phải thành công.

Tôi dơ tay về phía con fenrir với ý chí quyết tâm.

[Hãy tưởng tượng người đặt lời nguyền này lên ngươi.]

Khi tôi đặt tay lên đầu nó tôi bắt đầu đọc câu thần chú của [Chia sẻ Thông tin]

[Cánh cổng của trí tuệ, cánh của của trí óc, hãy mở ra và trở thành một với ta--- Chia sẻ thông tin]

Thông tin về một người đàn ông ồ ạt vào tròn tâm trí tôi như đập vỡ.

Giọng nói khàn khàn. Túi mắt thâm quầng. Ánh mắt lạnh lùng. Cặp môi cong dính cong veo, và một đôi mắt không đáy xám mù mịt.

Người mặc bộ áo choàng đen với cây gậy trong tay, tôi có thể nhận ra rằng hắn ta là một pháp sư bóng tối.

(Hắn là người triển khai lời nguyền.)

Cơn tức giận của tôi nổi lên.

Tôi không thể để lỡ cơ hội vì tức giận được.

Bắt đầu đọc câu thần chú thôi.

[...Lý luận của nững kẻ có hình, hãy giải phóng nó]

Tôi hít sau để tự bình tĩnh lại.

[Ta ra lệnh cho ngươi, tự xây dựng lại đi--- Truy tung]

Một thứ gì đó như điện giật xung quang ngón tay tôi

Cơ thể tôi run rẩy khi từng tế bào, xương cốt và da thịt bắt đầu thay đổi.--.

[Uu-...!Grrr-...!]

Con Fenrir gầm gừ trong khi rút lui như nó đang sợ hãi vậy.

(Được chưa vậy ta?)

Khi tôi dang tay ra và nhìn xuống dưới...

Bàn tay chai sạn sau bao năm cầm kiếm đã trở nên trơn như da em bé.

Một chiếc áo choàng đen bao phủ cơ thể tôi.

Tim tôi bắt đầu đập nhanh hơn.

Tôi tự vỗ mặt như thể tôi đang hoản loạn.

[...!]

[....!]

Dáng của mũi tôi khác rồi.

Ngay cả kết cấu của môi, má và da của tôi cũng khác

(Rõ ràng tôi không phải là chính mình...!)

Dường như vấn đề đầu tiên đã được giải quyết.

Và tôi vẫn chưa cảm thấy mệt mỏi hay chóng mặt.

Ngược lại ý chứ, sức mạnh của tôi cảm giác như không có đáy.

(Không thể nào!)

Khi tôi cảm thấy bản năng thôi thúc, tôi ngay lập tức nhẩm câu thần chú cho [Giải nguyền]

[Tập trung lại đây hỡi những mảnh vỡ hi vọng, ta ra lệnh cho ngươi-- Giải Nguyền!]

Ngay lúc đó, con Fenrir được bọc trong lồng sáng.

[Kuu--!]

Tôi không thể mở mắt vì quá chói.

(Làm ơn, hãy thành công đi...!)

Tôi vừa mắt vừa cầu xin.

Ánh sáng lấp lánh như bụi sao và bắt đầu tan dần.

(Được chưa vậy...?)

Một tấm thân nhỏ bé có thể thấy mờ mờ qua ánh sáng.

Tôi vô thức nuốt nước miếng.

Sau đó, ở đó có...

[Ah...]

Một bé gái khoảng mười tuổi ngồi phịch xuống đất.

Cô bé đang nghiêng đầu như thể đang không nhận ra có chuyện gì xảy ra.

Đôi mắt xanh biển của cô bé vẫn trong sáng như của con Fenrir lúc trước.

(..Thành công rồi!)

Sau đó tôi thở ra , tôi lại vào trạng thái hoảng loạn.

Tôi mau chóng cởi áo khoác và choàng lên bờ vai của cô bé.

Cô bé không có một thứ gì trên người cả.

Ừ thì, cũng đúng thôi.

Cô bé mới nãy còn là một con Fenrir.

[Xin lỗi vì chiếc áo hơi rách nát. Có lẽ sẽ hơi lạnh nhưng cố chịu chút nhé.]

Cô bé gật gù với vẻ mặt nghiêm túc.

Tiếp theo là hồi máu.

Tôi dơ tay ra về phía cô bé và bắt đầu đọc câu thần chú hồi máu.

[Hỡi nữ thần nhân từ muốn bảo vệ mọi sự sống, xin ngài hãy ban ánh sáng hồi phục--- Hồi phục Toàn diện]

Ngay sau đó, tất cả những vết thương trên người cô bé biến mất.

[Còn đau không?]

Tôi hỏi

[Giọng của con?...Nói được không?]

Cô bé gõ nhẹ vào cổ họng và mếu máo cố nói.

[A,a-...u....con có thể nói...]

Cô bé lẩm bẩm sau vài lần cố thử như lâu lắm rồi không nói vậy.

Giọng của cô bé run rẩy và rất là bé.

Kể cả vậy, cô bé giờ có thể giao tiếp nên tôi thấy nhẹ nhõm.

và khi tôi kiểm tra HP của mình lần nữa--

HP

: 60900

Nó không giảm đi chút nào.

Tôi hủy phép [Truy tung] trong khi tự thấy ấn tượng với bản thân.

Ngay sau đó.

[Nn?]

Cô bé nắm lấy quần tôi và ngước lên nhìn tôi.

Đôi môi của cô bé run rẩy như muốn nói gì đó.

[Có chuyện gì sao?]

[...]

(Trẻ con thời nay yên lặng vậy sao?)

Tôi không quen nói chuyện với trẻ em nên không được mất kiên nhãn.

Dù sao thì tôi nên cúi xuống trước.

(Sẽ tốt hơn nếu tôi không thúc dục cô bé, phải không?)

[...]

[...]

Bầu không khí bắt đầu trở nên ngại ngùng

Tôi vẫn đang chờ cho cô bé nói gì dó...

[...Vì cứu con... con rất biết ơn người]

[...!]

Chắc nói ra được những lời đó đã lấy hết lòng dũng cảm của cô bé

rồi.

Khi tôi thấy vẻ mặt đỏ ửng của cô bé, tôi tý nữa thì rơi lệ.

***********************************************

Trans : MeowKing

Edit: EvilKeniviel, Reset Kalar

Truyện Chữ Hay