Botsuraku Youtei Nanode, Kajishokunin wo Mezasu

chương 06

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sau khi đến thủ đô hoàng gia, tôi cùng cha mẹ mình đang phải bận rộn đón tiếp những lời chào hỏi.

Từ những quý tộc quyền lực cho đến những người nắm giữ vị trí cao phục vụ cho vương quốc, tôi cảm thấy kiệt sức ngay cả khi bữa tiệc còn chưa bắt đầu.

Khi màn đêm buông xuống, chúng tôi được hướng dẫn vào một phòng hội trường rộng lớn.

Dĩ nhiên là trong bộ lễ phục.

Đây là lần đầu tiên tôi được đến những nơi như thế này nên tôi đã mua hẳn một bộ đồ mới.

Không còn dáng vẻ dễ thương như trước, tôi đã cao lớn hơn và trở thành một người đàn ông hấp dẫn trong bộ trang phục của mình. Tôi nhìn vào trong gương rồi cảm thấy hài lòng với chính mình và khi tìm được một cái gương khác tôi lặp lại những hành động tương tự trong sự thỏa mãn của mình.

“Xin giới thiệu với tất những người có mặt ở đây. Đại hoàng tử của vương quốc Kudan, Arc Kudan đang tiến vào.”

Giọng nói của người chủ trì bữa tiệc vang lên, mọi người bắt đầu tập trung chăm chú quan sát.

Ở nơi mọi người đang nhìn, vị hoàng tử xuất hiện dưới vẻ ngoài lộng lẫy trong tiếng vỗ tay của quan khách.

Kèm theo đó là ánh mắt đắm đuối của một nhóm tiểu thư ở trước hội trường, còn vị hoàng tử hình như cậu ta đã bắt gặp sự chú ý của tôi, cậu ta bước lên sân khấu khiến hội trường trở nên sống động hơn.

“Quý vị, cảm ơn tất cả đã đến đây hôm nay vì tôi. Nhờ tất cả quý vị, tôi đã có thể trưởng thành khỏe mạnh đến ngày sinh nhật thứ 14 của mình.

Xin chân thành cảm ơn

Tôi xin được phép kết thúc những lời chào hỏi tại đây. Hy vọng âm nhạc và đồ uống sẽ khiến mọi người hài lòng.”

Sau khi kết thúc lời chào, đại hoàng tử đi xuống sân khấu và lập tức bị một đám đông vây quanh.

Cậu ta không ngừng chào hỏi với những người tiếp cận mình với những động cơ thầm kín.

Cậu chào đáp lại với họ mà không hề có một khuôn mặt khó chịu. Thật đáng ngưỡng mộ mà.

Cha mẹ của tôi dường như đang tận hưởng bữa tiệc theo cách của họ bằng cách nói chuyện với các lãnh chúa khác.

Huh!? Nhìn kỹ thì các nhóm trong hội trường đã được hình thành.

Tôi đã nghĩ có điều gì đó đang xảy ra, nhưng tôi đoán đây là điều bình thường mỗi khi họ gặp người quen.

Tệ thật! Tôi hoàn bị tụt lại phía sau.

Bữa tiệc đang dần trôi qua nhưng không một ai đến chào hỏi tôi và việc đứng một mình khiến tôi bắt đầu cảm thấy xấu hổ.

Tôi định giải quyết vấn đề bằng cách tiếp cận và chào hỏi đại hoàng tử nhưng… Tôi cảm thấy choáng ngợp trước đám đông xung quanh cậu ta.

Không. Mình không được bỏ cuộc!

Tôi nhìn vào hoàng tử từ một chỗ ít người bao vây xung quanh cậu ấy.

Nếu tôi có thể giao tiếp với cậu ta bằng mắt, nếu tôi có thể truyền cảm xúc của mình bằng mắt kiểu như là “A, hoàng tử, chúc mừng ngài”. Tôi nhất định làm được!!!

Tôi tiếp tục nhìn chăm chăm nhưng cậu ta hoàn toàn không để ý.

Bằng một cách kì diệu nào đó việc giao tiếp bằng mắt của tôi đã đến được người bạn thân nhất cũng là hộ vệ riêng của hoàng tử, Rial và nó cũng kết thúc khi mà cậu ta đưa ra khuôn mặt như muốn nói “Hắn ta đang làm cái gì vậy?”

Tệ thật. Hôm nay có lẽ không phải ngày tốt.

Tệ hơn nữa, quà của những người khác quá tốt. Hầu hết chúng là những viên ngọc đắt tiền, nếu tôi tặng cậu ta 1 thanh kiếm ngắn việc này đúng là đáng xấu hổ.

Nếu bây giờ tôi phạm phải một sai lầm nào cùng với việc mang theo một thanh kiếm ngắn trong khi nhìn chằm chằm vào vị hoàng tử có thể khiến tôi bị hiểu nhầm thành một tên sát thủ mất.

Không như mong đợi, tôi đành tự bỏ việc tiếp cận mà chuyển sang tìm người quen ở trong hội trường.

Có ai không, có ai không?

Hmm? Đó là?

Trùng hợp thật tôi nhận ra khuôn mặt ấy.

Đó là nhị hoàng tử Rasha Kudan thì phải?

Cậu ta hiện tại chỉ mới 12 tuổi, kém tôi 2 tuổi.

Không giống đại hoàng tử, cậu ấy chỉ đứng cô đơn một mình nghe nhạc.

Đại hoàng tử và nhị hoàng tử khác nhau nhỉ?

Sau mọi chuyện tôi cũng đứng một mình giống cậu ta.

Dù sao cũng đang rảnh tôi quyết định đến bắt chuyện với cậu ấy.

Tôi chọc vào lưng cậu ấy, Ei-!

"E-eh, có gì sao?"

"Tôi tên Kururi Helan."

"À, rất vui được gặp anh, em tên Rasha Kudan."

"Cậu biết lãnh địa của nhà Helan không?"

“Vâng, có phải ngài Toral Helan là lãnh chúa ở đó”

“Ở đó chúng tôi có suối nước nóng đấy, cậu muốn đến đó chơi không?”

“Suối nước nóng sao? Có ổn không nếu một người như em đến đó?”

"Dĩ nhiên là được!"

"Lãnh địa của nhà Helan nổi tiếng với phong cảnh đẹp dạo gần đây lại còn xuất hiện thêm suối nước nóng nữa. Nó chắc chắn sẽ là một chuyến đi tuyệt vời.”

“Vậy thì em sẽ ghi nhớ những lời anh nói. Em sẽ tới đó ngay sau khi anh chuẩn bị xong.”

Làm được rồi! Tôi đã thành công trong việc mời vị khách đầu tiên.

“Vậy thì, để chứng mình cậu là người quen của tôi, tôi tặng cậu thanh kiếm ngắn này.”

Tôi trao thanh kiếm của mình cho cậu ta. Như vậy tôi đã thoát khỏi việc bị nghi ngờ là một sát thủ rồi.

“Thanh kiếm được rèn thật tuyệt vời, chắc là có một thợ rèn xuất sắc ở lãnh địa của anh à?”

“Rất tiếc là không, chính tôi là người rèn ra nó.”

“Th-Thật sao? Tuyệt vời! Anh có thể cho em xem quá trình rèn nó được không?”

"Chắc chắn rồi."

Những người xung quanh có vẻ như đã tham gia vào 1 nhóm nào đó rồi vậy nên thật khó cho tôi để có thể tham gia cùng họ, nhưng cũng may là tôi đã có được mối quan hệ tốt với nhị hoàng tử. Cậu ta bảo sẽ đến suối nước nóng, chỉ như vậy thôi cũng là kết quả không tồi từ việc đến bữa tiệc này rồi.

Bên phía của cha rõ ràng là không ổn rồi.

Cha đang làm gì vậy nhỉ?

Vài ngày sau khi trở về nhà, tôi đã nhận được thư của Rasha.

Cậu ta hồi đáp ngay trong một tuần. Thật là một cậu bé có lương tâm mà.

Tin đồn nhanh chóng được lan truyền trong lãnh thổ kèm theo đó là một tâm trạng chào đón ở khắp nơi.

Tôi nghe được những điều như “Hình như kể từ ngày lập quốc tới giờ, hoàng gia chưa tới đây nhỉ?”

Trái ngược với bầu không khí yên tĩnh này, một vài ngày sau, cha tôi và tôi hoàn toàn trải qua cảm giác như thể dạ dày mình bị ai đó nắm chặt vậy.

"Rasha-sama đến."

Người đưa tin cưỡi ngựa nhanh chóng chạy đến thông báo.

Cậu ta đến đây ngay thôi.

Người dân đứng xếp hàng trước cổng dinh thự. Mọi sự chuẩn bị đều đã hoàn hảo.

Tất cả những gì còn lại là chờ hoàng tử đến.

Tôi có thể nghe được sự náo động của người dân bên ngoài. Có vẻ như cậu ta đã đến.

Mọi thành viên trong gia đình tôi ra ngoài để đón tiếp cậu ta.

Chiếc xe ngựa hết sức sang trọng, nó thu hút hầu hết sự chú ý của người dân, kể cả tôi, nhưng tôi phải cố gắng đi ra với bộ dạng thật bình tĩnh.

"Ngài là Toral Helan đúng không?"

"Vâng, là tôi."

Ai đó hỏi cha tôi từ đằng trước xe ngựa.

“Hoàng hậu cũng đến, nên hãy chắc rằng không có bất kì sự thiếu sót nào.”

“”Eeh-“” Tôi thốt lên ngạc nhiên giống cha vậy.

Như đã nói, người đang ngồi trên chiếc xe ngựa chính là hoàng hậu cùng với Rasha.

Mọi người liền lập tức cúi đầu.

"Hãy ngẩng đầu lên."

Tôi ngẩng đầu lên trước giọng nói cao quý của hoàng hậu.

Thật là xinh đẹp. Chân thành mà nói bà ấy thật sự quá xinh đẹp.

Đứng cạnh bà ấy là Rasha đang vẫy tay của mình, trông dễ thương thật.

“M-Mừ-Mừng ngài đã tới Harti-sama.”

Cha có vẻ như chưa từng làm những việc giống như thế này. Khuôn mặt ông ấy chả khác gì như vừa nôn ra bữa sáng của chính mình vậy.

“Ta được nghe Rasha, một đứa không thích ra ngoài nhiều lại muốn đến đây nên ta cũng quyết định đi cùng nó. Mọi người hãy cư xử như bình thường, không cần phải quá lễ nghi đâu. Ta đang mong chờ suối nước nóng lắm đấy.”

Vì hoàng hậu muốn ngắm nhìn vườn hoa trước nên cha dẫn họ đi ngắm cảnh.

Rasha cùng tôi cũng đi tới đó nhưng bằng một con đường khác.

Có vẻ như cậu ta có thể cưỡi ngựa nên chúng tôi quyết định đi bằng ngựa.

Như mong đợi từ một vị hoàng tử dù cho cậu ta có đứng cô đơn ở bữa tiệc đi chăng nữa nhưng khi ra ngoài luôn có 3 hộ vệ luôn theo sát cậu ấy.

“Cảm ơn vì đã mời em đến đây, Kururi-san. Mẹ em cũng rất vui vì lâu rồi bà không đi đâu cả.”

“Thực sự thì tôi không nghĩ là cậu sẽ tới.”

Ánh mắt của những tên hộ vệ thật đáng sợ làm tôi không thể nào nói chuyện bình thường được.

“Kururi-san này, anh cưỡi ngựa tốt không?”

“Cũng tạm được.”

“Hộ vệ của em được trang bị giáp, vũ khí và những thứ tương tự nên rất chậm, sao chúng ta không cắt đuôi họ đi.”

Có lẽ vì sự khác biệt về loại ngựa. Chúng tội lập tức bỏ họ lại phía sau và chạy vào một con đường khác.

“Đây là bản đồ hành trình tóm tắt chuyến đi.”

Nụ cười ấy thật rạng rỡ pha trong đó là một chút tinh nghịch.

“Quả thật là vậy.”

Tôi dẫn cậu ta đến những điểm khuất mà tôi rất quen thuộc rồi chỉ cho cậu ta một số điểm ít được biết đến.

Cậu ta dường như rất có hứng thú với nước.

Tôi bắt đầu khoe khoang về chất lượng suối nước nóng của mình trong khi Rasha đang chăm chú nghe tôi nói.

“Kururi-san này. Có vẻ như chúng ta đã vào khu rừng hơi sâu rồi thì phải?”

Rasha nhìn chằm chằm vào hướng của một con quái vật dạng sói.

May mắn là không gặp phải một đàn mà chỉ có một con quái vật đã có tuổi thôi.

“Kururi-san, để nó cho em. Mặc dù trông có vẻ yếu nhưng em có thể sử dụng được ma thuật đấy.”

“Cháy lên nào! Lửa!”

Rasha giải phóng ma lực thành lửa với ý định bao vây lấy con quái.

Trước khi bị bao vây bởi lửa con sói đã kịp lùi lại sau đồng thời cũng trở nên điên cuồng hơn và bắt đầu phản công.

“Sao lại thế này!?”

“Thế vẫn còn chưa được! Lửa!”

Lần này, đến lượt tôi chuyển ma lực của mình thành lửa và đã bao vây được con sói. Nó không còn chỗ nào để chạy nữa và bị thiêu cháy không còn lại gì.

Mùi kì lạ bắt đầu lan ra xung quanh.

“Wow! Không ngờ anh có thể sử dụng ma thuật ở cấp độ này.”

“Ồ, vậy à.”

Tôi thường sử dụng hỏa thuật nhất trong các loại.

“Không những có kỹ năng rèn xuất sắc, khả năng lãnh đạo người dân thêm vào đó là sực mạnh ma thuật tuyệt vời nữa. Có được không nếu em gọi anh là đại ca.”

“Tất nhiên rồi.”

Tôi vô tình đi quá xa rồi thì phải mà chắc không có chuyện gì đâu? Thôi, sao cũng được.

Khi quay về nhà, hoàng hậu cũng đã trở lại rồi. Những tên hộ vệ thì trông khá là tức giận, nhưng mà…

“Này, Kururi. Harti-sama và Rasha-sama có vẻ hứng thú với suối nước nóng đấy, cha giao việc hướng dẫn lại cho con nhé.”

Ông già định trốn à.

“Ta được nghe kể về suối nước nóng được bảo phủ bởi vườn hoa xung quanh. Ta thật sự mong đợi được đến đó đấy.”

“Vâng, nhà trọ chỉ vừa mới được xây thôi vậy nên hoàng hậu và hoàng tử chính là những vị khách đầu tiên đấy ạ.”

“Thật là may mắn phải không, Rasha?”

“Vâng, mẫu hậu.”

“A, đẹp thật.”

Khi đến suối nước nóng, hoàng hậu không khỏi thốt nên lời.

Hơi nước bốc lên giữa vườn hoa tạo nên 1 cảnh tượng hết sức kì ảo.

Bước vào suối nước nóng, có thể nhìn thấy rõ những bông hoa rực rỡ, bầu trời trong xanh cùng với đó là dòng nước hoàn toàn trong veo. Đây chính là suối nước nóng tốt nhất trong lãnh thổ.

“Nhân tiện, suối nước nóng này mang lại hiệu quả gì?”

Tôi cũng muốn biết!!

“Suối nước nóng bình thường giúp tăng cường khả năng hô hấp. Tuy nhiên suối nước nóng này đặc biệt hơn vì nó được bao bọc bởi một vườn hoa, dưỡng chất của những bông hoa thấm vào suối. Điều này có tác dụng rất lớn trong việc làm trắng da.” Tôi trả lời một cách hờ hững.

“Wow, thật là suối nước nóng tuyệt vời. Ta muốn được sử dụng sớm nhất có thể.”

“Những bông hoa được ngâm trong suối làm cho nó có mùi hương dễ chịu. Thần tin rằng sau khi dùng xong, người vẫn sẽ cảm thấy những mùi hương ấy vẫn còn lưu lại trên cơ thể của mình.”

“Thật tuyệt vời, ta không thể chờ thêm được nữa.”

Uwa-, bà ấy thực sự cắn câu rồi.

Kết thúc việc hướng dẫn, Rasha cùng tôi vào phòng tắm nam.

Phụ nữ tắm thôi mà mất nhiều thời gian thật. Sau khi cơ thể tôi khô ráo bà ấy mới bắt đầu bước ra.

Chỉ cần nhìn cũng thấy khuôn mặt bà ấy hoàn toàn ngây ngất, không cần hỏi cũng biết được bà ấy đã hoàn toàn hài lòng.

Bà ấy có vẻ đặc biệt thích mùi hương. Cuối cùng, kế hoạch cho chuyến đi 2 ngày được kèo dài thành 1 tuần.

Trong khi tôi đang thắc mắc là do hoàng hậu đã giới thiệu cho người khác hay chỉ do tin đồn hoàng hậu đến đây được lan truyền mà chỉ trong tháng tiếp theo số lượng du khách đến với lãnh thổ của chúng tôi tăng lên gấp 50 lần.

Khách hàng chủ yếu là những người phụ nữ muốn cải thiện vẻ ngoài của mình, họ dùng tiền không hề lưỡng lự vào mục đích ấy. Số tiền kiếm được của lãnh thổ không ngừng tăng lên.

Kururi Helan, dù chỉ mới chỉ 14 tuổi, đã bắt đầu hiểu được sức mạnh của cái đẹp.

“Cha này, mẹ tốn bao nhiêu tiền để sử dụng cho việc làm đẹp vậy?”

“Fufu, còn quá sớm để con có thể biết được.”

Khuôn mặt của ông có một chút gì đó đau khổ nên tôi không dám hỏi thêm bất kỳ điều gì.

Truyện Chữ Hay