Mặc dù kỳ thi đang đến gần, tôi không thể tập trung ôn tập được gì cả.
Tôi rất lo lắng về sản phẩm mẫu của Toto nên tôi đến thăm nhà kính hầu như mỗi ngày.
Toto cũng không khá hơn là mấy, "Tôi không thực sự quan tâm đến điểm thi, miễn là tôi có thảo dược của mình." Cậu ta đã nói thế.
Ngạc nhiên là còn một người nữa cũng không thể tập trung vì lo lắng cho chúng.
Đó là Iris.
"Thế này không ổn, chúng ta phải tập trung vào việc ôn tập cho kỳ thi của mình." Tôi cố gắng ngăn cô ấy, nhưng cô ấy nhìn tôi với đôi mắt như nói "Tớ không thể không lo lắng cho những cây rau...", sau đó tôi không thể nói gì nữa.
Cuối cùng, ba chúng tôi dành hàng ngày chăm sóc cây trồng.
Iris dường như đã ôn tập lúc nửa đêm, thật đáng kinh ngạc.
Mặt khác, tôi thực sự không thể tập trung bởi vì luôn có hai người nào đó vẫn ám trong phòng tôi.
Tôi đã hỏi họ "Hai người không ôn bài à?" Và như thể họ chỉ vừa nhớ về kỳ thi, hai người đã tạm ngừng huấn luyện để xem xét cẩn thận những ghi chép của họ.
... trong phòng của tôi, tất nhiên.
Cuộc sống yên bình hằng ngày của tôi tiếp tục, cho đến khi việc đó xảy ra.
Cũng như những ngày bình thường, nhưng đáng ngạc nhiên là người đầu tiên đến nhà kính vào buổi sáng là tôi.
Khá là hiếm.
Toto luôn ở đây khi tôi đến, vì vậy đây là lần đầu tiên.
Khi tôi đẩy ý nghĩ đó sang một bên, nghĩ rằng tôi nên bắt đầu chăm sóc cây trồng, đó là khi tôi nhận ra nó.
Khu vực trồng cây của Iris đằng sau nhà kính đã bị xới tung. Mọi thứ bị đào lên, hoặc chỉ đơn giản là giẫm lên.
Đây là trò quấy rối Iris.
Tôi cảm thấy như thể tôi sẽ nôn vào lúc đó. Tôi không thể tha thứ cho điều này, sự tức giận lớn dần lên trong tôi vào lúc đó.
Nắm chặt nắm đấm, tôi đẩy mạnh những cảm xúc đó sang một bên.
Nhưng nó không hoàn toàn bị phá huỷ, nếu muốn khôi phục lại ngay hôm nay thì rất khó nhưng cũng có thể giảm chút thiệt hại.
Sau khi suy nghĩ kỹ vấn đề, tôi nhận thấy cánh cửa nhà kính đang mở và lao vào.
Tôi chưa không bao giờ chạy nhanh hơn thế trong cuộc đời của mình.
Bên trong nhà kính thậm chí còn tồi tệ hơn.
Các loại thảo mộc đã bị xé thành hàng ngàn miếng, không một cây nào còn nguyên vẹn.
"Còn mặt nạ thì sao?!"
Nhớ đến loại thảo mộc quan trọng nhất, tôi vội vã đi đến căn phòng đặc biệt ẩm ướt mà chúng tôi dùng để bảo quản nó.
"Không thể..." gói mặt nạ đã biến mất. Những thứ khác thì bị phá hủy, nhưng có vẻ như chúng đã bị lấy đi.
Lúc này tôi không nghĩ được gì nữa, chỉ còn cảm giác chán nản lấn át cả tức giận.
Ép những ảm xúc mãnh liệt của mình xuống, nó khiến tôi mệt mỏi dù mới vào buổi sáng.
Tôi ngồi xuống ngay tại chỗ.
"Tại sao?"
Lúc đầu tôi nghĩ rằng đây là trò quấy rối Iris, nhưng sau khi nhìn thấy những gì xảy ra trong nhà kính, xem ra là không phải.
Mục đích của chúng là gì?
Có thể mục tiêu là tôi? Hoặc Toto?
Nghĩ lại lần nữa, nhưng tôi không thể nghĩ ra lý do hợp lý.
... Tôi không biết, bây giờ tôi không thể suy nghĩ rõ ràng.
Nó ngày càng mệt hơn khi tôi cứ suy nghĩ việc này.
Bước ra khỏi nhà kính, hít thở không khí bên ngoài, nhưng tâm trí của tôi vẫn chưa rõ ràng.
Sau một thời gian, Iris cuối cùng cũng xuất hiện.
Cô ấy kêu lên những tiếng ngạc nhiên và cũng đau buồn khi cô ấy nhìn thấy đống đổ nát.
"Tại sao họ làm điều này…"
Tôi cũng muốn biết, nhưng tâm trí của tôi như một khoảng trống khi tôi cố gắng suy nghĩ về nó.
"Tớ không biết."
Theo đề xuất của Iris, chúng tôi quyết định sẽ tốt hơn nếu hai người chúng tôi cùng dọn dẹp chỗ này trước và suy nghĩ vấn đề đó sau.
"Điều này thật buồn".
"Rất buồn".
"Kururi, biểu hiện buồn bã của cậu... tớ không thích nó, nó không phù hợp với cậu. Tớ sẽ không bao giờ tha thứ cho những người đã làm điều này."
"... phải."
Iris nói với tôi bằng một giọng nhẹ nhàng, nhưng nó như khắc sâu vào trong tâm trí của tôi.
Trở về phòng và đi ngủ. Tôi không muốn nghĩ nó lúc này, thể là tốt nhất.
"Toto ?! Chuyện gì đã xảy ra?! Cậu có ổn không?!"
Iris, người đang dọn bên cạnh tôi cho đến bây giờ, đột nhiên hét lên và chạy đi. Tự hỏi điều gì đã xảy ra tôi ngẩng đầu lên, thứ đập vào tầm mắt tôi là bộ dạng khủng khiếp của Toto.
"Toto?!" Tôi lập tức chạy đến.
"Tôi rất tiếc Kururi... nguyên mẫu quan trọng của chúng ta đã biến mất... nhưng, nhưng tôi có thể khắc phục điều này! Chúng ta vẫn còn rễ gốc và hạt giống! Chúng ta chỉ cần phát triển chúng một lần nữa ngay từ đầu! Chúng ta vẫn có thể làm điều này!"
"Bây giờ điều đó không quan trọng! Có chuyện gì đã xảy ra với cậu vậy?!"
"Không có gì, đừng lo lắng về nó. Dù sao, chúng ta sẽ bận rộn đây, phải sắp xếp lại nhà kính mà phải không? Chúng tôi không thể để nó như thế, gần đến kỳ nghỉ hè rồi."
Toto nói thế khi cậu bước vào nhà kính, nhưng tôi nắm lấy tay cậu.
(Cảnh này quen quá nhưng có gì đó sai sai :v )
Dù có nhìn thế nào, cũng dễ dàng nhận ra những vết thương đó của Toto là từ cuộc chiến, nhưng nếu cậu không thể nói nó, hiểu rồi.
"Kururi..." Iris gọi tôi với một khuôn mặt không thoải mái.
"Hãy để việc này lại cho tớ, Iris, cậu đợi ở ngoài một chút nhé!"
" Được rồi."
Đi qua lối vào nhà kính, chúng tôi bắt đầu làm việc bên trong.
Không nói gì cả, chúng tôi bận rộn di chuyển xung quanh.
"... giờ nói chuyện gì đã xảy ra được rồi chứ?"
" Tuyệt thật đấy, gần đến kỳ nghỉ hè rồi. Cậu sẽ không cảm thấy phiền nếu tôi ghé qua lãnh thổ của cậu hè này chứ?"
"Toto, nói tôi nghe chuyện gì đã xảy ra với cậu."
Cậu do dự một chút "... không thể, xin lỗi."
Chúng ta không thể tiến bộ nếu tình hình cứ như vậy, cậu không muốn nói về những điều tệ hại đó?
Dẫu vậy, cậu không thể ít nhất là nhìn vào mắt tôi khi chúng ta nói chuyện?
" Tại sao không thể nói?"
"Tôi xin lỗi…"
Toto như sắp khóc. Tôi tự hỏi điều gì đã xảy ra mà khiến cho cậu ta như vậy? Nhưng nếu cậu thực sự không thể nói, tôi sẽ không ép cậu hơn nữa.
Vì một lý do nào đó tôi bắt đầu cảm thấy chán nản.
Fu ~ Tôi hít một hơi thật sâu và bình tĩnh.
"Được rồi, cậu có thể cho tôi biết làm thế nào để sắp xếp lại chỗ này không? Chúng ta không thể cứ để chúng lộn xộn như thế này, phải không?"
Mặc dù suy nghĩ về nó, nhưng đây là những gì tôi có thể làm. Tôi chỉ có thể làm chuyện này.
"Xin lỗi. Tôi sẽ dọn dẹp đống lộn xộn này, rồi sau đó trồng lại mặt nạ thảo dược một lần nữa.… xin lỗi."
" Ah, tôi hiểu."
Toto đã làm việc trong khi rơi nước mắt. Tôi không muốn nhìn thấy biểu hiện đó. Thật buồn cười, có vẻ như trước khi tôi nhận ra, tôi thực sự đã gắn bó với tất cả những người kỳ lạ xung quanh mình.
... và trước khi chúng tôi nhận ra, trời đã tối. Iris đã ở lại giúp đỡ cho đến cuối.
"Tôi sẽ ở lại thêm chút nữa để trồng những hạt giống mặt nạ đắp mặt, các cậu có thể về được rồi."
"Không, tôi sẽ ở đây để giúp."
"Tớ cũng vậy."
"Iris, cậu còn phải ôn bài cho kỳ thi. Cậu về trước đi."
"Không thích!"
Iris nhăn mặt giận dữ. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô ấy thực sự tức giận về điều gì đó.
Cô ấy khá quan tâm, có lẽ cô ấy vẫn lo lắng cho Toto.
"À, tớ đoán là ba chúng ta sẽ ở lại và cùng làm việc."
"Không, mình tôi là đủ."
Đó là giọng Toto, nó có chút sắc bén. Sự sắc bén đó cho thấy năng lượng của cậu ta bắt đầu trở lại.
Tốt hơn nhiều so với khuôn mặt buồn rầu trước đó.
Được thôi, miễn là cậu ấy ổn, tôi ổn.
"Ok, chúng ta cùng làm việc nào."
Sau khi đặt tay lên nhau, chúng tôi tiếp tục trồng hạt giống với tinh thần chiến đấu mới.
Tôi cẩn thận làm theo phương pháp gieo hạt giống lúc trước.
Hai người kia cũng vậy, có lẽ vì ban đêm nên chúng tôi trở nên im lặng.
Tôi cố gắng tập trung vào công việc của mình, nhưng những suy nghĩ của tôi vẫn cứ lẩn quẩn sự kiện ngày hôm nay cho dù tôi có làm gì đi nữa.
Bất cứ khi nào tôi cảm thấy tức giận và buồn bã, tôi muốn hỏi Toto.
Nhưng hỏi bây giờ thì không ổn lắm. Cậu ấy chưa sẵn sàng để nói, cậu có thể sẽ nói chuyện với chúng tôi trong tương lai.
Tôi nên làm gì? Tôi cứ thế mà đợi thôi sao? Tôi đoán tôi chưa thực sự trưởng thành khi tôi thiếu kiên nhẫn thế này.
"Này Kururi!"
Trời đã hoàn toàn đen kịt, Vaine và Crossy đang lao tới đây.
Có vẻ như họ đang mang một cái gì đó.
Crossy lo lắng nói: "Người không trở lại mặc dù đã muộn, vì vậy tụi con đến đây.
Người vợ!
"Cảm ơn, nhưng cái gì trong tay cậu vậy?"
"Là bữa tối, con đã xin phép từ phòng ăn."
Cậu giống một người vợ tận tâm hơn là một chàng trai tốt bụng!
"Cảm ơn cậu rất nhiều!"
Sau đó, Iris, Toto và tôi đã ăn sạch hết tất cả. Thưởng thức bữa ăn sau khi làm việc tay chân mệt mỏi là tuyệt nhất.
Tôi có thể cảm thấy sức mạnh của mình đã trở lại sau khi được nghỉ ngơi.
"Bây giờ chúng ta đã đầy bụng, mọi việc sẽ trở nên dễ dàng hơn một chút."
" Để nó cho con, có chuyện gì vậy, chuyện gì đã xảy ra? Chuyện gì với mớ hỗn độn này?"
"…một cái gì đó đã xảy ra."
"Một trò đùa?"
"Tớ không biết."
" Ai có thể làm vậy chứ?! Con sẽ không tha thứ cho kẻ nào dám phá huỷ tài sản của Shishou! Chỉ cần người nói, và con sẽ cắt phăng bọn chúng!"
Crossy đang nói những điều thật khủng khiếp. Hoàn toàn khác với vẻ ngoài dễ thương của cậu ta.
Dù sao thì đó cũng là một điểm tốt của cậu.
"Nếu biết là ai thì con sẽ khiến kẻ đó phải hối hận."
May cho họ là tôi không biết. Khi Crossy nói thế Toto rõ ràng là người buồn nhất, người đang giấu thủ phạm.
Sẽ tốt hơn nếu không đề cập đến nó bây giờ.
Bây giờ, mặc dù tôi muốn di chuyển, tôi không thể di chuyển.
"À, Crossy, giờ thì tớ ổn rồi."
"Nhưng, Shishou ..."
"Đây là lần đầu tiên tớ thấy cậu có biểu hiện như vậy Kururi. Chỉ cần cậu nói, thanh kiếm của tôi sẽ cắt xuống. "
Ngay khi tôi nói rằng tôi vẫn ổn với Crossy, Vaine lập tức nói điều tương tự.
Quá đáng sợ! Hai người này thật đáng sợ!
"Ít nhất thì bây giờ tớ đã ổn rồi."
"Tớ vẫn khá là lo, nhưng nếu Kururi đã nói vậy."
"À, các cậu có thể giúp tớ làm việc này không?"
"Yeah."
"Tất nhiên! Bất cứ điều gì người muốn, Shisho!"
Cả năm người chúng tôi đều làm việc cả đêm hôm đó.
Chúng tôi về phòng khi tất cả hạt giống đã được trồng, và khu vườn của Iris đã được phục hồi.
Nhà kính đã được làm sạch, và tâm trạng Toto dường như tốt hơn "Bây giờ chúng ta đã hoàn tất."
* * *
Sáng hôm sau, tâm trạng của tôi vẫn không thể tốt hơn được.
Thay vào đó, tôi cảm thấy cơ thể nặng nề hơn bao giờ hết.
Tôi béo trở lại? Không, tôi chắc chắn không phải nó.
Có phải vì thời tiết xấu? Không, trời nắng.
Tôi biết lý do thực sự tại sao… tôi muốn nghỉ học nhưng...
"Sáng nay tôi có lớp Khoa học Y khoa."
Tôi muốn ngủ, nhưng bằng cách nào đó tôi có thể kéo cơ thể nặng nề của mình đến lớp.
Điều này không tốt, tôi không thể tiếp thu bài giảng của người hướng dẫn.
Cơ thể tôi rất nặng...
Tôi có nên xin phép về sớm hôm nay?
"Kururi-kun, hôm nay cậu cứ như người chết vậy."
Rail tiếp cận tôi với một nụ cười như thường lệ.
Giờ thì việc nghe giảng còn khó khăn hơn nữa.
Lần nào cậu ta cũng cố gắng tiếp cận tôi, còn tôi thì luôn tìm cách né xa ra, nhưng hôm nay tôi không quan tâm nữa.
"Oh? Hôm nay cậu không trốn à? Điều đó có nghĩa là cậu đã chấp nhận (tình yêu của) tôi phải không?"
Cái quái gì thế này? Mặc dù tôi không thực sự quan tâm lắm.
Ý tôi là, Rail toả ra hào quang cái đẹp, và hắn là một tên đẹp mã, không có cách nào hắn là thể loại đó, phải không? Đó chỉ là một trò đùa, phải không?
"Một chú chim nhỏ đã nói với tôi một điều khá thú vị gần đây, dù nó cũng không liên quan đến tôi. Hình như là về một tên nào đó đã phá hoại nhà kính của Toto Gapp-kun gần đây. Cậu nghĩ sao về việc này Kururi."
Rail nói với tôi chuyện gì đó, nhưng có vẻ không quan trọng.
Cậu ta luôn nói về những thứ không có ích, hôm nay tôi không quan tâm đến bất cứ điều gì.
…chờ đợi. Gì?!
"Này, cậu vừa nói gì?"
"Thật khủng khiếp, cậu chả bao giờ quan tâm đến tôi cả. Cậu chỉ cần tôi khi tôi có thông tin mà cậu cần. Cậu coi tôi là loại phụ nữ tiện lợi đó sao?"
Tôi bắt lấy vai Rail và lắc mạnh nó, "Ai quan tâm?! Nói cho tôi biết thông tin mà cậu có!"
"Đau quá! Đây là lần đầu tiên nên làm nhẹ nhàng thôi!"
"Được rồi! Nói nhanh lên đi!"
Mặc dù vậy, làm sao Rail có những thông tin đó. Tôi trở nên phẫn nộ và tai thì đỏ lên.
"Bởi vì tôi phục vụ cho hoàng tử, nên đó là tự nhiên khi tôi có kỹ năng thu thập thông tin."
Anh ấy nói với tôi với vẻ mặt đỏ bừng như 'Kyaa ~ thật đáng xấu hổ ~!' Không, cảm ơn!
"Tôi thích cậu Kururi-kun, nên tôi rất muốn nói cho cậu biết, nhưng cần tốn chút phí để có thông tin? Tôi không thể miễn phí cho cậu được."
"Vàng?! Cậu muốn vàng ?! Tôi có vàng, bao nhiêu!"
"Không hẳn. Điều tôi thực sự muốn là cậu Ku ~ ru ~ ri ~"
Tôi bóp cổ hắn ngay lập tức.
"Xin lỗi, tôi xin lỗi! Đó chỉ là một trò đùa."
Tôi thả tay ra, nhưng sẽ không có lần hai đâu.
"Về phí thông tin, đó là những bức thư của Eliza mà cậu mới nhận gần đây, đó là tất cả." Rail nói với một cái nháy mắt.
... tên khốn, làm sao hắn biết?!
Da gà nổi lên khắp người tôi.
"Cậu thậm chí còn quyến rũ được cả Eliza huh? Cậu tuyệt thật đó, lại một lần nữa cậu vượt xa mong đợi của tôi. Tất nhiên tôi muốn đọc những bức thư như vật trao đổi."
"... những bức thư đúng không? Được rồi."
Tôi đã quyết định. Việc này thật là xấu hổ. Thực sự lúng túng, nhưng tôi cần phải biết sự thật về ngày hôm qua.
Sự xấu hổ cá nhân của tôi không quan trọng so với điều này!
Nó không quan trọng! Nó không quan trọng! Nó không quan trọng! Tôi lặp câu thần chú ba lần để thuyết phục bản thân mình.
"Cậu chấp nhận thật sao? Đó chỉ là đùa thôi cậu biết không? Tôi sẽ cung cấp cho cậu thông tin miễn phí, và yup, đây."
Rail lấy một phong bì ra khỏi túi.
"Hãy xem nó khi cậu thật sự sẵn sàng."
"Được sao?"
"Không sao, tôi thích Kururi-kun."
( Kiểu này Rail chiếm ngôi vợ cả của Eliza rồi >_< )
Tôi nhận được lá thư từ Rail, và nhét nó vào túi mình.
Nó có thể mang lại rắc rối nếu tôi mở nó trong lớp, nên tôi sẽ xem nó sau.
Mặc dù tôi thực sự tò mò, điều mà Toto đang dấu?
Sau khi suy nghĩ nghiêm túc, tôi nhận ra rằng Rail đã thu thập những thông tin này vì biết tôi cần nó.
Và thế là, cậu ta đem nó đến cho tôi.
Tôi chắc chắn sẽ xem xét nội dung của nó sau.
Với Rail, tôi cảm thấy tôi cần phải nói điều này.
" Cảm ơn Rail. Tôi chắc chắn sẽ trả ơn cậu một ngày nào đó."
"Tôi sẽ đợi ngày đó. Oh, và nếu cậu rút lại những lời đó, cậu chắc chắn sẽ thấy địa ngục đó, cậu biết chứ? Ahh ~ Tôi tự hỏi mình nên hy vọng điều gì."
Cảm giác ớn lạnh chạy dọc cột sống của tôi nhiều lần.
Tôi vừa tạo ra cái quái gì thế này?!