Botsuraku Youtei Nanode, Kajishokunin wo Mezasu

chương 36

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cuộc sống ở trường rất yên bình và kỳ nghỉ hè đang đến gần, tôi nhận được tin từ Toto rằng mẫu thử nghiệm của chúng tôi đã hoàn thành sáng nay.

"Đã có những thay đổi lớn kể từ đợt cuối cùng, nhưng hiệu quả tổng thể vẫn không thay đổi. Nó vẫn là một mặt nạ tự nhiên, và theo yêu cầu của cậu thì giờ nó có một ít mùi hương ám lại sau khi sử dụng. Hương trái cây không quá mạnh, và không ổn định."

"Có thật không?"

Tôi nhặt nó lên và thử ngửi nó. Quả thật, nó có hương trái cây hơi chua, tạo cảm giác nó khá là tươi. Điều này tốt hơn nhiều so với những gì tôi đã mong đợi.

"Đã thử nghiệm chưa?"

"Tất nhiên là rồi, những hiệu ứng đã được xác nhận. Không nghi ngờ gì về điều đó."

"Không, ý tôi là cậu đã tự mình sử dụng nó chưa?"

"Không nhưng-"

"Vậy thì chúng ta sẽ sử dụng nó ngay bây giờ, cả hai chúng ta."

"Ngay bây giờ?! Tôi, um... được rồi."

"Quyết định vậy đi, đi nào, chúng ta sẽ thử chúng ngoài nhà kính."

Bên ngoài nhà kính, chúng tôi mang sản phẩm tới một cái ghế dài đủ lớn cho hai người.

Sau đó, ứng với từng người, chúng tôi ngồi vào chỗ của mình.

Khi chúng tôi đã sẵn sàng, chúng tôi ngay lập tức sử dụng mặt nạ.

Có lẽ bởi vì cậu không quen với nó, khi tôi nhìn Toto, tôi nhận ra là cậu ta đang đau khổ vặn vẹo tại chỗ.

Tôi thực sự không thể cười cậu, vì tôi cũng đang quằn quại, đeo cái này khá là bực bội!

Sau một lúc Toto bất ngờ trở nên im lặng. Tôi đoán cậu ấy đã thiếp đi hay gì đó. May thật.

Đoán là tôi cũng nên cố gắng để có một giấc ngủ ngắn, tôi lấy cái này ra một chút thì không sao đâu nhỉ?

Trời khá nóng vì đã sắp hè, nhưng vì băng ghế nằm trong bóng râm nên chúng tôi không phải lo lắng nhiều.

Thỉnh thoảng có gió thổi qua, cảm giác thật là tuyệt.

Với khuôn mặt bị dán lá, tôi tiếp tục nằm trên băng ghế.

…Tôi đang làm cái quái gì vậy? Thật là ngu ngốc mà, nhưng tôi không nên nghĩ về nó lúc này. Tôi chỉ có chút hối tiếc, tôi ước rằng chúng tôi đã làm nó ở bên trong, nó sẽ ít gây bực bội hơn.

"Này Toto, cậu có nghĩ nó có tác dụng không?"

Tôi hỏi Toto đang nằm cạnh tôi.

"Tôi không biết." Anh trả lời một cách thờ ơ.

Trung thực mà nói mặt tôi không có tí cảm thấy tốt hơn nào, chỉ có ngứa mà thôi... chờ đã, nó hiệu quả chứ?! Tôi cảm thấy sự lo lắng đang phát triển trong tôi.

"Này, Kururi?"

"Hả?"

"Không phải sẽ tốt hơn nếu chúng ta làm điều này trong nhà kính sao? Cậu nghĩ chúng ta sẽ phải ở đây bao lâu trong tình trạng này?"

"..."

Điều này thật là lúng túng, tôi giả vờ ngủ.

Vài giờ trôi qua, tôi thực sự đã ngủ quên cho đến trưa.

Có lẽ vì nóng, mặt nạ dính đầy mồ hôi.

Được khoảng ba giờ kể từ khi chúng tôi nằm đây, nhưng tôi không thể chịu nó lâu hơn được nữa! Quá nóng! Tôi ngay lập tức cởi bỏ mặt nạ và đứng lên.

"Puha!" Cuối cùng tôi cũng thở được bình thường sau một thời gian dài. Không khí nóng thậm chí còn mát hơn bình thường.

"Cậu đã gỡ nó ra, Kururi?"

"Tôi không thể chịu được nữa," ngước lên, Toto cũng đã tháo cái mặt nạ.

"... đợi đã." Nó có tốt, dù chỉ là một chút. Đây là điều mà tôi cần phải quan tâm nhất.

"Đúng rồi!"

"- !! Khuôn mặt của cậu lấp lánh kìa."

Mặt Toto sáng lên như một viên đá cẩm thạch vừa được đánh bóng. Tác dụng thật khủng khiếp, dù chúng tôi chỉ mới sử dụng nó trong ba giờ so với thời gian sử dụng dự kiến.

"Mặt cậu cũng vậy, đây là một tấm gương." Tôi lấy gương cậu ấy đưa cho tôi và kiểm tra phản chiếu của mình, và thành thực, tôi đã rất ngạc nhiên.

Mặt tôi sáng bóng, và khi tôi chạm vào bằng ngón tay của mình, nó hơi dính.

Tôi nghĩ mình vừa mở ra một cánh cửa mới cho bản thân.

"Thật đáng kinh ngạc! Tôi cảm thấy da của mình như được tái sinh!"

"Đôi khi tài năng khủng khiếp của mình làm tôi sợ hãi." Toto tự hào nói.

Tôi cũng rất hạnh phúc, đó là một thành công!

"Tuy nhiên, nó cũng có một số thiếu sót."

"Phải, nó quá nóng khi sử dụng. Cần phải khắc phục nó nhất là thời điểm nóng nực như mùa hè, phải không?"

" Điểm yếu của nó đã rõ ràng, bây giờ chúng ta cần thêm hiệu ứng làm mát cho nó."

"Một hiệu ứng làm mát? Cái gì vậy?"

"Tôi muốn nó để lại cảm giác mát lạnh khi chạm vào da, để bù đắp cho nhiệt."

"Mặc dù vậy, không có đủ thời gian, kỳ nghỉ hè sắp đến rồi."

"Không, nó sẽ ổn thôi. Cứ để như bây giờ, nó đã có hiệu ứng tuyệt vời rồi, thậm chí là không hoàn chỉnh! Lần tới khi hiệu ứng làm mát được thêm vào, chúng ta sẽ tăng giá! Cậu nghĩ sao?"

"Khá là hấp dẫn."

Bốn mắt nhìn nhau, tiếng cười đáng sợ bắt đầu phát ra ngày càng lớn hơn.

Yup, chúng tôi đều kỳ quặc theo cách này.

"Hai người có chuyện gì vui sao?"

Iris đột nhiên xuất hiện từ hư không, phá vỡ tràng cười của chúng tôi.

Hình như cô ấy đã đến thăm nhà kính của Toto hôm nay.

"Vui vẻ, phải. Thực sự thú vị."

"Tuyệt vời."

"Hãy suy nghĩ về nó, cậu đang cố gắng để phát triển rau với Iris, phải không? Chúng thế nào rồi?"

Đối với câu hỏi của tôi, Toto lại làm khuôn mặt tự hào, có vẻ như nó cũng đã thành công.

"Nó đã được hoàn thành cùng lúc với mặt nạ, và bởi vì muốn cho hai cậu thấy thành quả của tôi, tôi đã mời Iris đến đây hôm nay."

"Tôi ổn với điều đó."

"Tôi cũng vậy" Iris đáp lại bằng nụ cười thường thấy của cô. Nụ cười vẫn tươi mới trong một ngày hè nóng nực.

"Đối với kết quả, đã có những cải tiến, như thế này."

Trong tay của Toto là một hạt giống. Mặc dù nó không giống bất kỳ hạt giống nào tôi đã nhìn thấy trước đây.

"Tôi có hạt giống cho khoai tây, rau lá, rau củ, ngũ cốc, và một số loại trái cây. Khi trưởng thành, chúng lớn gấp 10 lần kích thước bình thường. Tôi định trồng một phần và quan sát nó cho đến khi thu hoạch. Đây là một bước cần thiết để xem liệu nó có hoàn thành hay không."

"Thật ngạc nhiên!"

Đôi mắt Iris dường như lấp lánh với mô tả của cậu, có vẻ như cô muốn thấy kết quả cuối cùng càng sớm càng tốt.

"Vậy cậu sẽ trồng hạt gì đầu tiên?"

"Tôi không biết, bước quan sát là cần thiết cho tất cả. Chúng vẫn chưa phải là thành phẩm cuối cùng."

"Không ổn sao, Toto?"

"Không hẳn, nếu tôi phạm sai lầm và tạo ra một thất bại, tôi không thực sự biết điều gì sẽ xảy ra."

"Đó là lý do tại sao chúng ta có Iris ở đây, đúng không?"

"À, đúng rồi, tôi đoán là sẽ ổn thôi."

Toto đưa hạt giống cho Iris, và ánh lấp lánh trong đôi mắt cô ấy dường như còn sáng nhiều hơn nữa.

"Cậu sẽ gửi một ít cho gia đình à?"

"Yeah."

Thật tuyệt khi sự trong sáng của Iris đã không thay đổi kể cả khi đến ngôi trường dành cho tầng lớp quý tộc. Tình yêu gia đình và tinh thần hy sinh của cô vẫn như trước.

Tôi thực sự nên học từ cô ấy.

"Thư sẽ được lấy vào buổi tối, vì vậy hy vọng hạt giống sẽ thành công. Nếu chúng ta trồng chúng bây giờ, chúng ta sẽ sớm có thể xác nhận kết quả."

"Hai cậu sẽ giúp tớ chứ? Tớ thấy mình thật tệ, nhưng tớ không thể làm hết một mình."

"Không, điều này là vì lợi ích của chung, vì vậy không có gì phải bàn cãi. Tớ thực sự muốn cùng nhau làm việc, thành thật, tớ muốn tự trồng chúng hơn là ngồi chờ kết quả."

"Không chỉ tớ, cả Toto nữa, đúng chứ?"

Hai chúng tôi quay sang nhìn Toto.

Cậu nhận thấy ánh nhìn của chúng tôi, và bắt đầu chuyển động không thoải mái. Có lẽ cậu ấy không quen bị chú ý.

"Vậy bây giờ toàn bộ công việc về hạt giống sẽ do hai người quản lý. Hãy chăm sóc chúng, tôi không liên quan nữa?"

Khuôn mặt của Iris sáng lên "Aha!"

"Vậy nếu công việc của chúng ta kết trái, có nghĩa là chúng ta sẽ chia lợi nhuận làm ba phải không?!"

Khuôn mặt cô mỉm cười vui vẻ, thật dễ thương. Này, cậu làm lại lần nữa được không!

"Như tôi đã nói, chỉ hai người thôi, tôi không thể làm việc nặng được."

Điều này làm Iris và tôi khá sốc.

Chúng tôi được tự do sử dụng đất theo ý muốn của mình, nhưng chúng chưa hề được cày cấy, chúng tôi phải tự làm.

Nhìn qua mảnh đất mà Toto dành cho chúng tôi, nó có kích thước khá đáng kể.

Đây là một mảnh đất mà sẽ khá là đau đớn nếu chỉ có hai người cày.

Tôi thậm chí không có tí năng lượng nào để đáp lại Iris "Làm thôi nào!"

Tôi biết chúng tôi được coi là thanh niên khỏe mạnh nhưng chúng tôi không thể làm điều này một mình... hai mình.

Vâng, tôi đoán là không còn lựa chọn nào khác. Tôi không muốn sử dụng nó chút nào, nhưng nó sẽ tốt hơn là làm Iris buồn bã với những lời nói của tôi.

"Iris, tớ có một cách để cày ruộng một cách nhanh chóng, nhưng nó có chút kỳ lạ. Cậu không để ý đâu nhỉ?"

"Tất nhiên, nếu đó là lời đề nghị của bạn Kururi thì tớ không phản đối."

Tôi đã nhận được sự đồng ý của cô, nhưng tôi vẫn không làm nó. Tôi có thể, nhưng tôi thực sự thực sự không muốn.

Tôi tập trung ma lực vào lòng bàn tay của mình, và đổ chúng vào một số bông hoa gần đó.

So với lần trước, lần này tôi kiểm soát để ma lực chỉ đổ vào năm bông mà tôi chỉ định.

"Những người bạn không thể nhìn thấy bằng mắt thường, hãy xuất hiện."

Ma lực của tôi bị hấp thụ vào những bông hoa.

Âm thanh giống như tiếng đứt dây thừng phát ra từ trong đất, và cũng giống như lần trước, mặt đất nứt ra và chúng bò ra.

Tôi không triệu hồi 100 con giống như lần trước, lần này chỉ có 5 con.

"U ~ i!" "U ~ i!" "U ~ i!" "U ~ i!" "U ~ i!"

Nhìn vào cái mặt của tụi nó...

Giống như lần trước, là củ cải có chi với khuôn mặt ông già. Một thất bại nữa. Tôi không có tài năng với phép thuật này.

Chúng mở rộng mấy cái chi ngắn của mình và bắt đầu chạy vòng quanh, như để thưởng thức toàn bộ thế giới này.

Năm là vừa đủ, tôi không bị tấn công bởi cảm giác thôi thúc đá chúng nó như lần trước.

"Kururi, chúng là gì?"

Iris luân phiên nhìn tôi và những con củ cải, hành động hơi kỳ lạ.

Điều này cực tệ, chúng chắc chắn trở nên lung linh hơn tôi nghĩ.

"Đây là những sinh vật phép thuật. Chúng sẽ trung thành làm việc cho chúng ta nên tớ định sử dụng chúng để cày ruộng."

"Họ thật dễ thương!!!"

Iris hét lên khi cô bắt một trong số chúng và ôm lấy nó.

"Cái gì thế này?! Họ thật dễ thương!! Kururi, nhìn kìa! Có phải những đứa trẻ này đáng yêu không?!"

"..."

Tôi tự hỏi cảm xúc hiện tại của mình là gì nhỉ... Tôi không thể diễn tả nó.

Tất cả những gì tôi biết là tôi muốn giết chúng nó ngay bây giờ.

Hmm? Tôi ghen tị với chúng nó? Ghen tị với củ cải?

Thật là xấu hổ mà. Tôi còn thua cả củ cải!

Con củ cải đang được ôm kêu lên "U ~ i ~" bằng một giọng ghê tởm.

Tôi đã nghe thấy. Tôi chắc chắn về nó. Chúng ham muốn hơn nữa.

Không chỉ khuôn mặt, bên trong nó chắc chắc là một lão già.

Tôi không được nghe giọng nói đó.

Tôi nắm lấy bông hoa mọc ra từ đầu củ cải, con mà Iris đang ôm, và ném nó.

" Bắt đầu làm việc thôi, nhanh chóng lên nào!"

"U ~ i!" "U ~ i!" "U ~ i!" Con tôi vừa ném đột ngột bắt đầu cuộc biểu tình, nhưng nó không phải là mối đe dọa bởi vì ở đây không có nhiều con như hôm trước. Tôi chỉ cần bơ nó đi.

"Này! Kururi, cậu không thể làm thế, bắt nạt những đứa trẻ yếu đuối như vậy... "

Eh ?! Cô ấy tức giận với tôi? Trong khi nó...

"Đừng có thô lỗ với họ nữa, cậu có hiểu không?"

"... vâng."

Cái lão mà tôi vừa ném được Iris vuốt ve dịu dàng. Tôi nâng hàm mình lên, tôi có thể cảm thấy nó đang cười khi nhìn xuống tôi. Cái quái gì thế này? Bộ nó là tên xấu xa đáng ghét có khuôn mặt đáng yêu chắc?

Ngay khi cày xong cánh đồng, tôi sẽ lập tức đưa chúng trở về đất! Hãy đợi đấy lũ củ cải!

Sau đó hai chúng tôi cộng với năm củ cải bắt đầu cày ruộng.

Chúng tôi chia khu vực ra và bắt đầu làm việc.

Làm công việc cày ruộng khá là nặng nhọc, đã được một lúc kể từ khi cầm cuốc, mồ hôi nhễ nhại.

Đôi khi làm việc thế này cũng không tệ, người ta nói rằng công việc nghiên cứu làm sức khoẻ của bạn tệ đi.

Tôi liếc lũ củ cải, nhưng chúng đang làm việc nghiêm túc. Tôi đoán chúng đã trung thành với các hướng dẫn của tôi lần này.

Nếu như thế này, tôi hoàn toàn có thể tập trung vào công việc của mình!

Ngay lúc đó một con củ cải ngã xuống. Nó mất cân bằng và đong đưa trên cơ thể tròn của mình.

Oh, đó là con mà tôi đã ném lúc nãy.

Iris lập tức chạy tới bên cạnh, và nâng nó lên.

Cô nhẹ nhàng vuốt ve đầu nó, dịu dàng với nó.

"Xin lỗi, tôi đã bắt bạn làm một công việc khó khăn phải không?"

Như để khẳng định rằng không có vấn đề gì, nó kêu lên "U ~ i!" Với một khuôn mặt sắc nét, và bám lấy cô ấy. Nó khá là khó chịu.

"Cậu thật dễ thương!!"

Iris ôm chặt lấy củ cải.

Khuôn mặt của nó nhăn nhúm vì nó phát ra âm thanh "Wihihihi ~", kinh tởm hơn bất kỳ củ cải nào khác mà tôi từng thấy trước đó.

Với tất cả sức mạnh của mình, tôi nắm lấy nó.

Nắm chặt nó trong tay, tôi ném nó đi xa nhất có thể khỏi Iris.

"Kururi?! Cậu đang làm gì đấy?!"

"Nó vừa mới kêu 'Wihihihi ~' đó, cậu không nghe thấy sao?!"

"Tớ không hề nghe thấy! Đừng có làm thế nữa Kururi! Nó không đẹp!"

"Nhưng... nó kêu 'Wihihihi'..."

Sau khi tôi bị Iris chửi mắng, tôi quay trở lại khu vực làm việc của mình. Nhìn chằm chằm vào củ cải, tôi có thể thấy khuôn mặt mất nết của nó nở nụ cười.

GIẾT! Không thể tha thứ cho con củ cải đó được!

Tôi nghĩ công việc sẽ được tiến hành thuận lợi trở lại, nhưng ngay sau đó thì một con củ cải khác cũng ngã xuống theo cùng một cách.

Tất nhiên Iris vội vã đến đó, ôm lấy nó, tắm rửa nó bằng tình yêu. Thật láu cá, hay tôi cũng ngã thử?

"Wihihihi ~"

"Đó! Tớ đã nói rồi mà! Nó đã kêu 'Wihihihi!'"

Tôi chạy đến để cảnh báo Iris, nhưng người bị đuổi ra khỏi đó là tôi.

Nó đã làm thế! Nó chắc chắn đã làm thế! Tôi thề!

Việc đó cứ tiếp tục xảy ra, và tôi bị đuổi ra khỏi nhóm mỗi lần như thế.

Củ cải chết tiệt. Nếu không phải vì Iris thì tôi cho chúng về đất mẹ hết rồi.

Iris sẽ bị ô uế bởi lũ củ cải đó. Tôi không muốn như vậy.

Tôi nên làm gì? Tôi có thể làm gì để cứu Iris?

"Cậu cần thuốc diệt cỏ?"

Tôi nghe thấy tiếng gọi từ thiên đường đang nói với tôi.

Đó là giọng của Toto, cậu ta dường như đã hiểu tình hình. Cậu đúng là một người bạn tốt.

Cuối cùng tôi quyết định tốt hơn là bỏ qua lũ củ cải lúc này.

Nó khá là đau, nhưng chỉ cần đợi cho đến khi chúng tôi làm xong công việc.

Và hôm này là ngày tôi đã gây ra một vụ thảm sát củ cải lớn nhất trong lịch sử.

Truyện Chữ Hay