Anh bế cô ra bãi giữ xe trước sự ngưỡng mộ của tất cả mọi người trong công ty, đương nhiên là có cả những ánh mắt ganh tị của các nhân viên nữ.
Cô ngượng ngùng xoay khuôn mặt đỏ bừng vào lòng ngực anh. Thấy cô ngượng ngùng, anh khẽ cười, bước đi nhanh hơn, anh sợ người khác sẽ thấy được khuôn mặt ngượng ngùng đáng yêu của cô.
Đặt cô vào trong xe, anh nhanh chóng vào ghế tài xế. Chiếc xe nhanh chóng lăn bánh ra khỏi bãi giữ xe.
- Bây giờ chúng ta đi đâu? - Cô tò mò hỏi.
- Bây giờ anh chở em tới bệnh viện kiểm tra .- Anh cưng chiều nhìn cô nói.
- Đi bệnh viện làm gì? Em chỉ bị thương nhẹ thôi, không cần thiết phải đi đến đó đâu. - Cô cẩu thả nói.
Cô không muốn làm phiền anh. Với lại cô có thể tự xử lý vết thương này được. Cô không muốn cái gì cũng dựa dẫm vào anh, cô sợ nó sẽ thành một thói quen, lỡ sau này... anh không còn bên cô nữa... thì thói quen này ai sửa cho cô đây.
- Em bị như vậy mà còn nói nhẹ? Em xem, sưng cả rồi. Với lại... anh là người yêu của em, chăm sóc em là nghĩa vụ của anh. - Anh ôn nhu nói.
Anh đã từng hứa rằng sẽ bảo vệ cô, không để cô chịu uất ức nữa,...nhưng hôm nay cô bị ức hiếp mà anh lại không biết gì hết!! Có phải anh không phải là người bạn trai tốt không?
- Nhưng mà —
- Đến nơi rồi.
Xe anh dựng trước một phòng khám tư nhân. Anh bế cô vào trong, thẳng chân đạp văng cửa phòng khám.
- Cậu nhè nhẹ được không? Mỗi lần cậu đến là tôi phải thay cửa. - Một giọng ai oán vang lên.
Một anh chàng mặt áo bloue trắng bước ra, Tư Minh lườm anh.
Anh không quan tâm đến cái lườm của cậu ta, đặt cô xuống giường bệnh, nhìn về phía anh ta ra lệnh.
- Kiểm tra cô ấy.
- Cậu...- Tư Minh cứng họng.
"Tại sao tôi lại làm bạn với người này?" Anh ta khóc thầm.
Sau khi kiểm tra và thoa thuốc cho cô, Tư Minh ra ngoài liếc nhìn người đàn ông đang lo lắng nói.
- Cô ấy không sao hết, chỉ bị bỏng nhẹ thôi. Lần đầu thấy cậu lo lắng vậy đó? Sao hả, mùa xuân của cậu đến rồi à? - Tư Minh huýt vai anh nói.
Anh không trả lời câu hỏi của Tư Minh đi thẳng vào phòng bệnh bế cô ra.
- Tiền khám bệnh tôi gửi cho cậu sau - Anh lạnh giọng nói.
- Không cần, cậu đền cái cửa cho tôi là được. - Tư Minh chỉ vào cái cửa nói.
- Được thôi.
Nói xong anh bước đi ra ngoài.
- Cuối cùng cậu ta cũng đã quên được người phụ nữ kia và kiếm được hạnh phúc cho mình rồi - Tư Minh nhìn theo bóng lưng nói.
___________________________
- Bây giờ tôi đưa em về nhà - Anh chầm chậm lái xe nói.
- Ơ... Sao không về công ty? - Cô thắc mắc nhìn anh.
- Em bị vậy mà còn về công ty làm gì? Với lại công ty thiếu em nó sẽ không phá sản đâu.
- Những — - Còn tiền lương của cô a~
- Ngoan nghe lời. Về nhà nghỉ ngơi, tiền lương của em không bị trừ đâu. - Anh hôn vào trán cô nhẹ nhàng nói. Anh không muốn cô thấy anh nhẫn tâm. Anh sợ cô sẽ sợ con người của anh.
- Được rồi.
Dù còn muốn cãi nhưng anh đã nói vậy cô đành phải ngoan ngoãn ở nhà nghỉ ngơi.
Về đến công ty, anh bước thẳng lên phòng làm việc. Ả đã đứng trước phòng chờ anh. Tay ả đã được băng bó cẩn thận.
Thấy anh ả mừng rỡ chạy đến,định ôm anh thì bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của anh, ả sợ sệt khựng lại.
- Vào trong.- Anh lạnh lùng nói.
- Dạ.- Ả lủi thủi đi theo anh vào phòng chủ tịch.
Anh ngồi vào bàn làm việc, lạnh giọng tra hỏi.
- Hôm nay, đã xảy ra chuyện gì với Tiểu Băng? Tôi muốn cô thành thật trả lời.