Hôm sau lúc cô dậy thì bên cạnh không có Hạo Hiên, hắn là vậy đấy chỉ gặp hắn vào ban đêm thôi ban ngày là đi rồi. Cũng đỡ cho cô dù sao cũng thoải mái khi không có hắn ở nhà.
Nhã Tịnh đi ngang phòng của Hạo Thiên vẫn như vậy trống không, cô và anh từ ngày đó dần xa cách nhau hơn cũng đúng thôi bây giờ anh nghĩ về cô khác rồi, và cả con người anh cũng đã thay đổi chẳng còn là người đàn ông mà cô yêu trước đây nữa.
Cô nhìn lên đồng hồ, chết rồi cô bị trễ rồi, Nhã Tịnh nhanh chóng chuẩn bị nhanh như một cơn gió đến công ty, vừa đến nơi mọi người đã bắt đầu làm việc không khí vô cùng im lặng.
Nhìn thấy cô họ bắt đầu bàn tán, Tiểu Tuyền hôm nay cũng không thấy đâu chắc cô ấy đi lên phòng họp rồi chăng?
"Người mới đến này đúng là không biết tôn trọng phép tắt gì cả"
"Thấy cô ta được giám đốc cưng chiều vô cùng" Một cô gái giọng chanh chua.
"Đúng rồi, cả việc pha cà phê của Tiểu Tuyền cũng bị đổi, và cả hôm quá còn được mặc áo khoác của giám đốc đi về nữa, phải nói cô ta chắc quyến rũ giám đốc rồi"
Và nhiều lời bàn tán cứ thế vang lên, Tiểu Tuyền từ trên phòng họp đi xuống lườm đám người đó, họ liền im bặt cô đi đến vỗ bàn lớn.
"Từ bao giờ mọi người không biết tôn trọng phép tắt vậy? giờ làm việc dám làm ồn?" Tiểu Tuyền gằn giọng.
"Chị Tiểu Tuyền bọn em thấy uất ức cho chị nên...."
"Chuyện của tôi cô xía vào làm gì, cả các cô không biết Nhã Tịnh là gì của giám đốc mà cũng dám lên tiếng"
Nhã Tịnh níu tay của Tiểu Tuyền sau đó nhẹ lắc đầu ra hiệu cho cô bỏ qua chuyện này vì cô không muốn ai biết thân phận của mình cả, không khí trong phòng trở nên căn thẳng mọi người bắt đầu im lặng và làm việc của mình.
Tiểu Tuyền khẽ mỉm cười với cô sau đó cũng rời đi, hôm nay đúng là một ngày mệt mõi cũng sắp đến giờ tan làm mọi người chuẩn bị để đi về, Nhã Tịnh cũng định đi thì Như Yên là người ngồi cạnh cô đi đến.
"Nhã Tịnh cô có thể giúp tôi làm phương án để mai báo cáo cho giám đốc được không?"
"Sao thế? có chuyện gì với cô sao?" Nhã Tịnh lo lắng hỏi.
"Mẹ tôi vào viện rồi nên tôi phải đến chăm sóc mẹ nên cô có thể.... giúp tôi được không?"
"Ôi trời, thế thì cô đi đi, để tôi làm cho"
"Cám ơn cô"
Thế là tất cả mọi người đều ra về chỉ còn một mình cô, Tiểu Tuyền thấy đèn còn sáng quay vào xem thử thi thấy cô đang làm việc nhưng cô nhớ là không có phân công cho Nhã Tịnh làm việc ca đêm mà.
"Sao thế? giờ này sao không về?"
"Tôi giúp Như Yên làm bản phương án, mẹ cô ấy vào viện rồi nên không thể làm được"
"Sao cô ta không nói với tôi nhỉ? nếu nói thì tôi có thể phân công cho người khác rồi" Tiểu Tuyền nghi ngờ.
"Không sao đâu, cô về đi tôi làm sắp xong rồi"
"Được nhưng đừng về trễ dạo này bọn lưu manh hoành hành về đêm nhiều lắm đấy"
Tiểu Tuyền rời đi nhưng trong lòng lo lắng, cô liền tìm hiểu về chuyện của Như Yên vì thấy có chút khả nghi nhưng cũng nên đi kiểm tra xem sao.
Sau khi làm xong trời cũng dần tối, Nhã Tịnh dọn dẹp mọi thứ chu đáo sau đó đóng cửa ra về, trên đường đi cô cảm giác như ai đó đang đi phía sau mình vậy.
Không thấy một chiếc xe nào cả, cô sợ hãi đi nhanh hơn nhớ lại lời dặn của Tiểu Tuyền có khi nào bọn lưu manh không, tiếng bước chân phía sau cũng nhanh hơn cô bắt đầu chạy.
Sao hôm nay chẳng có một bóng người cô liền bị ai đó lôi mình vào trong hẻm, bịt miệng lại, cô sợ hãi định la lên nhưng bị người đó bịt miệng lại. Nhưng mùi hương này rất quen thuộc.
"Im lặng là tôi, Hạo Hiên"Cô yên tâm hơn, nhìn ra ngoài thấy kẻ đó thấy mất dấu cô hắn
liền đi tìm.
"Tôi sợ lắm, nhưng sao anh lại ở đây?"
"Em đi tới giờ này chưa về Hạo Thiên nó cũng về nhà rồi nên tôi lo cho em liền đi tìm em đấy, cả điện thoại gọi cũng không được"
"Tôi xin lỗi, làm anh lo lắng rồi" Nhã Tịnh thở phào nhẹ nhõm sau đó nhẹ ôm lấy hắn, dù chỉ là cái ôm nhưng làm hắn cảm thấy vô cùng hạnh phúc vì lần đầu cô chủ động ôm hắn.
Sau đó đưa cô ra xe cả hai cũng trở về nhà, Hạo Hiên gọi cho Hạo Thiên bảo là mình đã tìm được cô, khi hay tin cô chưa về mà gọi không bắt máy cả hai người đàn ông này đều nháo nhào lên lo lắng chạy đi tìm cô.
Đúng là cô đã làm cho họ một phen hú vía, mở điện thoại lên do lúc nảy máy hết pin nên bị tắt nguồn mở máy lên là những tin nhắn của Hạo Hiên và Hạo Thiên.
"Sau này đừng làm tôi lo lắng nữa có được không?" Hạo Hiên trầm giọng nói, lúc đó hắn rất sơ, sợ mất đi người con gái mà hắn yêu nhất sợ cô bỏ trốn hoặc bị ai đó bắt đi.Lúc đó đầu óc hắn không còn tỉnh táo nữa cứ cuống cuồng lên.
"Tôi sẽ không làm anh lo lắng nữa" như hiểu được nỗi lòng của hắn cô nhẹ giọng nói.
Hạo Hiên dừng xe lại kéo cô lại gần mình sau đó hôn lên môi của cô, Nhã Tịnh không hiểu sao lại rất thích nụ hôn đó cô nhắm mắt lại và không như lần trước chối bỏ nữa mà nhẹ đáp lại hắn một cách vụn về.