giờ phút sáng tại tổng bộ Bạch gia, một tiếng thét đầy uy lực được phát ra từ phòng của Nguyên Khang:
_Á.........á..........á..!
_ Nguyên Khang! Anh mau tỉnh dậy cho tôi!.
Nguyên Khang trong cơn ngủ ngon , anh bị một tiếng thét lớn kế bên tai, linh hồn anh liền nhập về với xác, anh theo quáng tính mà ngồi bật dậy, rời khỏi giường, nhưng tiếp theo đó lại thêm một tiếng la, kèm theo lời chửi bới lớn:
_Á......á.....Nguyên Khang anh là một tên bệnh hoạn, biến thái, dâm tặc, anh che cái thứ lằng nhằng phía dưới của anh lại đi, thấy là muốn nôn mửa.
Nguyên Khang nghe cô nói những thứ lằng nhằng trên người mình, anh liền cuối xuống nhìn xem cô đang nói về thứ gì, khi nhìn ra, anh liền cảm thấy ngượng, anh đỏ cả mặt mũi , anh quên mất tối qua cô và anh chiến đấu hăng say, cuối cùng gần sáng anh mệt quá nên ôm cô ngủ mà quên cả chuyện mặc đồ vào rồi, Nguyên Khang vội nhặt chiếc áo choàng tối qua cởi ra vất đại xuống đất, anh cầm liền mặc vào, bước chân bình ổn anh đi đến ngồi trước mặt cô, miệng anh cười tươi khẻ lên tiếng nói:
_ Em đã là người của Nguyên Khang tôi, chỉ có tôi mới được chạm vào em, nếu em dám để ai vào mắt, thì lúc đó em sẽ biết sự độc ác của tôi ra sao, nói xong anh bá đạo hôn lên cánh môi mềm của cô, Đồng Nhan phần bên dưới thân sau một đêm kịch liệt bây giờ nó đau đớn đến độ không thể cử động được, cô tức giận cắn vào lưỡi của anh, một vị tanh và mặn của máu tràn ngập trong miệng của hai người, nhưng Nguyên Khang quyết định không thả môi cô ra, đến khi anh thấy cô có dấu hiệu khó thở, lúc này anh mới từ tốn buông tha cho cánh môi của cô.
Được buông ra Đồng Nhan tức giận tung một cú đấm...bốp, vào mắt trái của Nguyên Khang...bốp, một cái nữa vào bụng, lực đánh của cô không nhỏ, Nguyên Khang tay ôm bụng, nét mặt nhăn nhó, tay còn lại che mắt trái, miệng anh lầm thầm nói:
Đồng Nhan em sao lại ra tay mạnh như vậy hả? Em định mưu sát chồng em sao?.
Đồng Nhan nghe anh nói vậy, cô tức giận, nghiến răng, nghiến lợi, mắt mở to nhìn anh hét lớn:
_Lãnh Nguyên Khang! Cái đồ biến thái, bệnh hoạn kia, tôi đồng ý lấy anh khi nào mà gọi chồng với con hả?
"Ầm.......ầm "
Đồng Nhan hét xong đồng thời chân cô dủi thẳng ra đạp cho Nguyên Khang một cái vào ngực, anh liền té xuống giường, cả người anh trúng vào cái ghế gần đó, cái ghế lại trúng vào tường nhà , tạo ra tiếng động lớn .
Nguyên Khang liền ngồi dậy lao lên trên giường hai cánh tay ôm lấy người Đồng Nhan , cô lúc này tức giận quyết đánh cho tên này một trận ra trò, bằng thao tác nhẹ nhàng Đồng Nhan đã chiếm thế thượng phong, cô đè anh ở bên dưới, cả người cô trần trụi đè lên trên anh , chiếc áo khoác vì hai người dằn co nên đã bung ra dây cột, cơ thể sáu múi của anh lộ rõ trước mặt cô.
Đồng Nhan liền đưa tay đánh túi bụi vào người anh.
Rầm!
Cửa phòng bất ngờ bị người đạp mạnh mà bung ra, những người bên ngoài liền xông vào, trong đó có Hy Doanh và Gia Khiêm cùng mấy anh em trong tổng bộ.
Những gì họ vừa nhìn thấy làm cả đám người đỏ mặt ngượng ngùng, Nguyên Khang nhanh tay kéo mềm đắp lên cho Đồng Nhan, hai tay kéo người cô ôm vào trong lòng anh, che cho cô đở xấu hổ, miệng anh nhanh liền nói:
_Hai chúng tôi đùa có hơi mạnh tay chút, thật xin lỗi đã làm phiền mọi người lo lắng rồi, anh nói xong , cả đám liền cười nhẹ gật đầu lui ra ngoài, Gia Khiêm lúc này trước khi rời khỏi anh thêm vào một câu:
Hai người cứ tiếp tục vui đùa đi, chúng tôi ủng hộ hai người, Gia Khiêm nói xong mắt nhìn vào bạn mình trên giường, khẻ nháy mắt ra hiệu với nhau, tay anh nhẹ nhàng đóng lại cửa phòng dùm cho hai người họ .
Thấy mọi người đã rời đi, Đồng Nhan lúc này mới dám xoay mặt qua, hai hàng nước mắt cô bắt đầu rơi xuống, hai bàn tay ôm mặt khóc tức tưởi, cô vừa thấy xấu hổ với anh em trong bang, lại vừa cảm thấy tức giận bản thân mình vì say sưa quá mà làm ra những việc bây giờ hối cũng không kịp nữa rồi.
Nguyên Khang thấy cô khóc, anh đau lòng thương xót, anh hai cánh tay ôm chặt cô vào trong lòng mình, bàn tay nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt cho cô, anh từ tốn nhỏ nhẹ từng lời nói vào tai cô:
_ Dương Đồng Nhan em hãy nghe rõ từng lời của anh nói!
_ Anh yêu em!
_ Thật như vậy, ngay lần gặp gỡ đầu tiên anh đã có cảm tình với em rồi, anh biết chắc em là người mà anh đã chờ đợi bấy lâu nay, anh biết nhất thời em sẽ không tin anh, nhưng anh sẽ chứng minh tình yêu anh dành cho em là thật lòng.
Anh xin em hãy cho anh một cơ hội để được yêu em, được bên em và chăm sóc cho em nha Đồng Nhan?.
Cô đang khóc, nhưng khi vừa nghe những lời nói chân thành của anh, trái tim cô chợt rung động, cô ngước gương mặt đầy nước mắt lên nhìn anh , cô nhẹ nhàng lên tiếng:
_Em có thể tin tưởng anh được không? Nguyên Khang liền gật đầu, anh liền cuối xuống hôn lên cánh môi mềm mại của cô, Đồng Nhan cũng vui vẻ đáp lại anh, hai người ôm chặt lấy nhau cả hai đều cảm thấy hạnh phúc thật sự là trong lúc này, cả hai cùng hòa làm một trong từng hơi thở dồn dập, từng tiếng rên rỉ yêu kiều, những giọt mồ hôi của cả hai lẫn vào nhau, tạo nên một bức tranh hạnh phúc ngọt ngào " phần chi tiết tùy mọi người suy nghĩ nhé ".