Gia Khiêm cười tươi nhìn Lâm Nghiêm anh đi đến ngồi xuống ghế bàn tay cầm lên tách trà vừa được Hy Doanh rót cho mình, uống vào một ngụm anh từ tốn lên tiếng:
_Tối nay cậu có uống được rượu với tôi không?
Lâm Nghiêm gật đầu nói: " được chứ cậu cứ lo xa, có bác sĩ Hy Doanh của chúng ta ở đây thì cậu ngại gì ".
Hy Danh cười nhẹ mắt nhìn Lâm Nghiêm đáp: " nhị lão đại của tôi ơi, anh chỉ nên uống ít thôi, anh chỉ mới lành thôi đó ".
Lâm Nghiêm cười nhẹ nói: " đừng lo, em đừng lo tôi trai tráng khỏe mạnh a ".
Hy Doanh nghe anh nói vậy cô đành lắc đầu chịu thua, lúc này ngoài cửa Tuyết Đan bước chân nhẹ nhàng vững chắc bước vào phòng, hôm nay cô mặc đầm công sở màu xanh dương, áo ống ở bên trong, ở ngoài là khoác áo vest, mái tóc dài đen được cột cao gọn gàng, cô nhìn Gia Khiêm cô cuối nhẹ đầu chào anh, rồi liền dời mắt sang Lâm Nghiêm giọng cô nhẹ nhàng lên tiếng:
_ Anh trai! Anh thấy trong người khỏe hơn nhiều không?.
Lâm Nghiêm nghe Tuyết Đan hỏi mình, nhưng anh trong lòng vẫn còn không vui vì chuyện cô sắp đi sang Mỹ mà không cho anh đi cùng lúc này anh vẫn trầm mặc, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, anh vờ như không nghe thấy lời cô hỏi vậy.
Hy Doanh thấy tình hình căng thẳng cô nhanh miệng trả lời thay: " dạ lão đại, vết thương đã lành rất nhanh và cơ thể nhị lão đại cũng đã hồi phục tốt lắm thưa lão đại ".
Tuyết Đan thấy anh trai như vậy trong lòng cô rất khó chịu, anh giận cô, không nói chuyện với cô, thà anh mắng chửi cô rồi thì thôi, chứ anh như lúc này làm trái tim cô chua xót, trên cuộc đời này cô chỉ có ba và anh là điểm tựa, là hạnh phúc, là điểm yếu nhất của cô mà thôi, đã nhiều ngày rồi anh không nhìn lấy cô, Tuyết Đan đau lòng không nói được, cô phất tay ra hiệu cho mọi người lui ra ngoài hết, mọi người đều hiểu nên tất cả cùng nhau rời khỏi phòng.
Tuyết Đan đi đến chốt lại khóa cửa, cô lúc này từ từ đi về phía Lâm Nghiêm đang ngồi trên giường, cô ngồi xuống giường đối diện với anh trai, bàn tay cô nắm giữ bàn tay của Lâm Nghiêm đưa bàn tay anh áp vào má của cô, miệng nhỏ nhẹ nói:
_ Anh trai! Anh không còn thương Đan nhi nữa đúng không? Anh ghét Đan nhi nhiều như vậy sao, anh không muốn nói chuyện với Đan nhi, không muốn nhìn Đan nhi nữa, Đan nhi rất đau lòng đó anh trai.
Lâm Nghiêm đang nhìn ngoài cửa sổ, bất ngờ anh nghe tiếng Tuyết Đan nói những lời này, trái tim anh co thắt, vì trong lời nói cô như sắp khóc, anh từ nhỏ không bao giờ làm cô buồn, cô muốn những gì anh đều cho cô, anh lo cho cô, bảo vệ cô, anh yêu cô em gái nuôi này mất rồi, giờ nghe giọng cô nghẹn ngào làm trái tim anh đau lắm.
Lâm Nghiêm từ từ quay sang anh nhìn Tuyết Đan anh thấy đôi mắt xinh đẹp của cô đã ngấn lệ, cô rất mạnh mẽ, chỉ riêng trước mặt anh và ba cô mới tỏ ra mặt mềm yếu này mà thôi.
Bàn tay anh đưa lên vuốt ve gương mặt xinh đẹp của cô, Tuyết Đan nhìn anh như mong đợi lời nói của anh nói với mình, anh không nói gì chỉ nhìn cô, bất ngờ anh kéo cô gần vào người anh, bàn tay đưa ra sau trế trụ sau đầu cô, môi anh nhằm ngay vào mô cô hôn xuống, nụ hôn anh nồng nhiệt, mạnh mẽ anh gặm nhấm cánh môi cô, thừa lúc cô muốn mở miệng nói lời phản kháng, anh liền đi vào bên trong khoan miệng, lưỡi anh du ngoạn bên trong mút lấy vị ngọt ngào của cô.
Tuyết Đan bị hôn bất ngờ, cô dư sức hạ anh, nhưng cô nghĩ anh vừa bị thương chưa khỏi hẳn, nếu làm vậy anh có việc gì cô lại là người đau lòng hơn ai hết, nghĩ vậy mà cô không làm gì mặc anh hôn mình, nhưng cô thấy bất ngờ đối với nụ hôn của anh cô không thấy khó chịu, mà cơ thể như có luồng điện chạy trong người mình, cô từ từ hùa theo anh, mặc cho anh dẫn dắt, Lâm Nghiêm thấy Tuyết Đan không phản kháng anh, mà còn theo anh dẫn dắt trái tim Lâm Nghiêm hạnh phúc tột cùng, anh dần chuyển nụ hôn xuống dưới xương quai xanh xinh đẹp của cô, anh mút mạnh trên làng da trắng mịn của cô, để lại ấn ký của mình trên người cô, mỗi một nụ hôn, một cái mút mạnh của anh làm cả người cô rung rẫy, tê dại, người cô mềm nhũn ra vì sự kích thích lạ kì này.
Môi anh đã ở trước đôi nhủ hoa xinh đẹp của cô, tay anh kéo xuống chiếc áo ống trước mắt mình, vì mặt áo ống nên cô không mặc áo ngực, khi anh vừa kéo xuống, thì đôi nhủ hoa tròn trịa, trắng mịn xuất hiện ngay mắt anh, không suy nghĩ Lâm Nghiêm liền cuối xuống ngậm lấy một bên mà mút nhẹ...ừm..ừm.Tuyết Đan bị cảm giác xa lạ này khiến cô tê dại mà nhẻ phát ra tiếng rên rỉ, bàn tay kia của anh cũng không rảnh rỗi, anh lại xoa nắn bên còn lại, Tuyết Đan lần đầu tiên tiếp xúc với cảm giác này cô không thể kiểm soát được sự thích thú của cơ thể mình, hai cánh tay cô vô thức ôm chầm lấy đầu của anh mà giữ chặt, cô sợ anh rời khỏi người mình.
Lâm Nghiêm rất hạnh phúc vì cô cũng có cảm giác với anh, anh lúc này muốn mượn nước đẫy thuyền, bàn tay anh như con rắn nhỏ lần mò xuống phía dưới váy của cô, đi đến điểm nhạy cảm của nữ giới, ngón tay anh xoay tròn phía ngoài chiếc quần mỏng của cô, động tác từ chậm rồi đến nhanh, miệng anh vẫn còn cắn mút nhụy hoa trước ngực cô, trên dưới phối hợp, Tuyết Đan đầu óc lúc này đều ngu muội, sự kích thích quá lớn làm cô lớn tiếng rên rỉ, cô bất ngờ rùng mình, tay chân co quắp lại, cô thét to lên liền đạt đến cao trào, anh nhìn cô như vậy lòng anh rất hạnh phúc, thừa cô đang yếu đuối bàn tay anh cởi bỏ chiếc quần nhỏ của cô, nơi tư mật xinh đẹp của cô hiện rõ trước mắt anh, anh liền cuối đầu vào nơi đó mà thưỡn thức mùi vị ngọt ngào của người anh yêu bấy lâu nay, vì mới lên đỉnh, nơi đó của cô càng thêm nhạy cảm, khi chiếc lưỡi của anh tiếng vào làm cả người cô liền rung động, cảm giác tê dại lên tới não bộ, Tuyết Đan không tự chủ liền lớn giọng rên rỉ, ở nơi đó nước ngọt chảy ra càng nhiều hơn Lâm Nghiêm mê mẩn mà thưởng thức.
Anh đang chìm đắm nơi đó, bổng tiếng gõ cửa vang lên làm thức tỉnh Tuyết Đan lúc này, cô liền ngồi dậy, anh cũng dừng lại, hai tay ôm chầm lấy người cô vào lòng, anh khẻ nói bên tai cô:
_Tuyết Đan anh yêu em nhiều lắm, em hãy chấp nhận tình yêu của anh
nha?.
Tuyết Đan nhìn anh hai má cô ửng hồng, cô nhẹ nhàng đáp:
_Chuyện đó tính sau nha, anh giờ phải dưỡng thương cho khỏi hẳn đi, nói xong cô mặc lại quần áo vào chỉnh tề,cô lấy khăn lau đi vết dịch vừa mới qua trận hoan ái mà nó ướt cả xuống nệm, cô đi vào nhà vệ sinh để tẩy rửa mùi khó ngửi của chính mình, anh cũng đi vào bên trong phòng thay đồ, anh chọn bộ lễ phục màu trắng mặc vào, vì cũng đã đến giờ nhập tiệc rồi.
Lâm Nghiêm thay xong đi ra mở cửa, Đinh Phúc kính cẩn cuối đầu chào anh liền nói:
_Nhị lão đại! Lão gia đã đến và cho gọi anh xuống, Lâm Nghiêm nhìn Đinh Phúc anh gật nhẹ đầu, tay anh đưa lên ra hiệu cho Đinh Phúc lui xuống trước.
Tuyết Đan cô thấy Đinh Phúc đã đi lúc này cô mới bước ra, cô rời khỏi phòng anh trai để về phòng mình thay đồ, trước khi rời khỏi cô còn bị anh trai kéo lại gặm nhấm môi cô một hồi mới thả tay cho cô rời đi, anh nhìn cô anh nở nụ cười hạnh phúc.