Echoes lang thang trên phố. Bộ quần áo mà anh ta kiếm được từ tuần trước giờ chỉ còn là một đống bùi nhùi, và suýt nữa thì cảnh sát đã bắt anh ta vì trông quá đáng nghi, mặc dù tất cả những gì anh ta làm chỉ là lang thang trên phố. Anh ta may mắn được cứu bởi một anh chàng bí ẩn đội mũ đen, và trốn thoát thành công mà không hủy hoại bất cứ linh hồn nào. Trên đường từ dãy núi đến đây, anh ta đã buộc phải khiến sáu người chịu thương tổn hết sức khủng khiếp.
Anh ta biết Manticore đang ở gần đây.
Nhưng những thị trấn của loài người được xây quá sát nhau, và những người sống trong đó dường như chỉ đang tụ lại thành một. Anh ta không biết nên làm thế nào để tìm ra cô ta.
“............”
Khi bầu trời dần tối đi, anh ta nhận ra mình đang ở trong một con hẻm nhỏ, và một lần nữa, anh ta ngã xuống đất.
Lần này, xung quanh anh ta không còn một ai. Con hẻm có mùi như mùi nước cống.
“............”
Anh ta ngước nhìn lên bầu trời đêm, nhưng không thể thấy bất cứ ngôi sao nào hết. Ở trên dãy núi, anh ta thậm chí còn có thể thấy chúng ngay giữa ban ngày.
Nhưng giờ anh ta không thể khóc thêm nữa. Anh chàng đội mũ đen đã bảo anh ta rằng “Anh đang tìm thứ gì đó. Hãy khóc khi anh đã tìm ra.”
Đúng thế.
Anh ta chưa thể nghỉ ngơi được.
Anh ta còn phải ngăn chặn cơn cuồng sát của Manticore. Manticore được tạo ra từ anh ta. Là đứa con của anh ta.
Cô ta sở hữu khả năng giao tiếp mà ngay cả anh ta cũng còn thiếu, đồng thời nắm giữ cả sức mạnh cho phép cô ta hòa lẫn vào môi trường sinh thái của hành tinh. Thứ “năng lực biến hóa” đó có thể gây ra thiệt hại ngoài sức tưởng tượng cho cân bằng sinh thái của hành tinh mà chủ yếu là do nền văn minh con người thống trị này, đồng thời ngăn anh ta thực hiện mục tiêu chủ chốt tại đây.
Mục tiêu...
Anh ta cần phải hoàn thành nó. Đó là lí do anh ta được tạo ra. Nhưng sự tồn tại của Manticore lại là một vật cản trên con đường hướng tới mục tiêu ấy, tới phán quyết của anh ta.
Anh ta rồi sẽ phải ra quyết định, dù thế nào đi chăng nữa.
Phán quyết này cần phải cân bằng đến tuyệt đối. Giống như anh ta, Manticore không phù hợp với hành tinh này và không nên tồn tại ở đây. Anh ta phải trừ khử cô ta.
“............”
Anh ta loạng choạng cất bước.
Có tiếng hét cất lên. Một người phụ nữ trẻ vừa mới vào con hẻm và nhìn thấy anh ta.
Anh ta vẫy hai tay để ra hiệu rằng mình không mang ý đồ xấu. Nhưng anh ta không cần làm vậy.
“Anh làm gì ở đây thế?”
Người phụ nữ tiến lại gần anh ta. Đó không phải tiếng hét sợ hãi, mà chỉ đơn thuần là vì bất ngờ thôi.
“Ôi không, anh bị thương rồi. Sao anh lại thành ra như này vậy?”
Nhìn kĩ lại thì, người phụ nữ đó mới chỉ là một thiếu nữ.
Không hề lưỡng lự lấy một giây, cô lau chỗ máu đọng lại trên vết thương ở đầu anh ta bằng một cái khăn tay xem chừng rất đắt tiền. Vốn dĩ vết thương đã lành từ lâu, và anh ta cũng không thấy đau đớn gì hết, song máu thì vẫn còn đó, khô lại trên lớp da.
“T-thương...”
Anh ta cố gắng giải thích rằng vết thương không cần được chăm sóc. Nhưng lời nói của cô không cho anh ta nhiều từ ngữ để lặp lại, và anh ta cũng không thể lắp ráp một câu đầy đủ ý nghĩa.
“Mình nên làm gì giờ? Gọi cảnh sát chăng?”
“C-cảnh sát...”
Đó là tất cả những gì anh ta có thể nói. Nhưng không hiểu sao cô gái kia lại vẫn nắm được ý của anh ta.
“Không gọi cảnh sát à? Được thôi. Nhà anh ở đâu? Gần đây chứ?”
Anh ta góp nhặt một vài từ ngữ trong câu nói vừa rồi, cố gắng chắp nối thành một câu.
“Không...n-nhà.”
Khi nói chuyện với con người, anh ta chỉ có thể lặp lại những từ họ vừa mới nói, để không làm lộ những thông tin nằm ngoài tầm hiểu biết của họ.
“Vô gia cư á? Có vẻ như anh đang gặp rắc rối nhỉ.”
Anh ta gật đầu. Rồi anh ta xua tay, tỏ ý rằng cô nên lùi ra xa khỏi anh ta.
Cô nhẹ nhàng vỗ lên vai anh ta. Trong ngôn ngữ hình thể, hành động ấy có hàm ý tương đương với “bình tĩnh.”
“Không đời nào. Bỏ anh ở lại đây thì tối nay tôi sẽ không tài nào ngủ ngon được mất.”
Bằng một cách nào đó, cô dường như hiểu được những gì anh ta muốn nói, mặc dù anh ta không thể nói trực tiếp ra.
“Hừm, để xem nào... Hiện tại thì, cứ để anh ở tạm trong trường đã nhé. Trước cổng trường có một cái máy quét thẻ, nhưng mà tôi nghĩ mình biết một lối vào khác.”
“Tr-trường...”
“Phải, tôi sống trong một khu chung cư, nhưng mà ở đấy thì nhìn đâu cũng thấy tai mắt hết. Thấy chứ? Anh không phải người duy nhất gặp vấn đề đâu.”
Cô nhẹ nhàng bông đùa, và khoác tay anh ta, lôi anh ta đứng dậy. Rồi cô cứ thế kéo anh ta đi.
Anh ta không biết mình nên làm gì nữa, thế nên anh ta đành đi theo cô.
Cô ấy là ai?
Anh ta nghĩ thế, và ngay lập tức nhận được câu trả lời.
“Tôi á? Tên tôi là Kamikishiro. Kamikishiro Naoko. Tôi là học sinh trường cao trung Shinjo. Còn anh?”
“A...Ơ...”
Anh ta không thể trả lời. Anh ta không được phép cung cấp cho loài người thông tin về bản thân anh ta.
“Anh không nói được à?”
“Không...n-nói được.”
“Rõ ràng anh đang nói đấy thôi. Hừm... Mọi người gọi anh là Echoes à? Tên lạ thế. Cứ như thể nó được sinh ra là để tôi gọi anh ấy.”
Kamikishiro khúc khích cười. Cô vẫn chưa hề nhận ra rằng mình có thể biết được những điều anh ta chưa hề nói. Cô mỉm cười với anh ta.
“Đừng lo. Tôi có biết một cô bạn lạ lùng tên là Nagi. Bất cứ khi nào có rắc rối, bọn tôi đều nói với cậu ấy và thường thì cậu ấy giang tay ra giúp đỡ. Nếu như anh không phải là người xấu thôi nhé, Echoes.”
Cô kết lại câu bằng một cái nháy mắt. Rồi cô rút điện thoại ra, lướt ngón cái qua một loạt phím bấm, gõ thành số của cái người tên Nagi bằng những động tác rất thành thạo.