Ngày hôm sau, khi án đình chỉ đã kết thúc, Nagi quay trở lại trường. Kyoko lảng tránh cậu ta, và mặc dù vừa mới truy đuổi chúng tôi vào hôm trước, Nagi vẫn hành xử như thể không hề quen biết chúng tôi. Ngay từ lúc tiết một bắt đầu, cậu ta đã nằm ườn trên bàn, ngủ quên trời quên đất. Tất cả các giáo viên đều không dám nói gì, rõ ràng là không muốn trầm trọng hóa vấn đề thêm.
Nagi có thức dậy một lần để vào nhà vệ sinh trong giờ nghỉ giải lao, và tôi bám theo cậu ta mà không để Kyoko hay biết.
“Ừm, Kyoko này.”
“Hưm?”
Cậu ta lơ đãng nhìn tôi, quả nhiên vẫn còn đang ngái ngủ.
“Ồ, là cậu à. Xin lỗi, nhưng tối nay tớ phải thức khuya, nên tớ phải cố mà ngủ khi còn có thể. Tớ sẽ nói chuyện với cậu sau, được chứ?”
Xong việc, cậu ta trở lại lớp và lập tức ngủ tiếp.
Tôi thực sự rất muốn nói thêm với cậu ta về chuyện hôm qua, nhưng mọi nỗ lực của tôi rõ ràng đều sẽ chẳng đi đến đâu hết.
Cuối cùng thì hôm qua tôi vẫn phải đưa Nagi về nhà mình để ăn tối.
Tại sao ư? Bởi vì cậu ta bảo “Bố mẹ cậu nhiều khả năng sẽ lo lắng thừa thãi khi con gái họ về muộn, nhất là sau mấy vụ việc gần đây. Cứ nói với họ là cậu vô tình gặp tớ, và rồi cậu mời tớ đến nhà chơi, vì bố mẹ tớ đang đi nghỉ xa nhà.”
Cậu ta nói rất đúng, nên tôi đành làm theo lời cậu ta.
Cậu em trai không cùng huyết thống của cậu ta nói “Hẹn gặp lại” trước khi chúng tôi rời khỏi nhà Taniguchi. Mặt trời đã lặn từ lâu, và ngoài đường tối đen như mực.
Chúng tôi cùng nhau rảo bước, tôi đi trước còn cậu ta lặng lẽ theo ngay sau.
Không thể chịu đựng nổi sự im lặng ấy, tôi buột miệng hỏi một câu khờ khạo.
“Cậu đã bao giờ cho người khác thấy mặt hiền hòa của cậu chưa thế, Kirima?”
“Dĩ nhiên. Tớ đủ cẩn thận để không tỏ ra quá khó tính. Tớ có thể giả vờ làm một cô gái bình thường.”
Giọng cậu ta đột nhiên cao lên thêm một quãng tám, và cậu ta nhếch hai khóe môi lên thành một nụ cười mơ hồ. Cậu ta là một cô gái xinh đẹp, thế nên nụ cười đó cũng không gượng gạo mấy.
“Chà, vậy thì tốt.”
Tôi vừa nói vừa khẽ cười. Nhưng thứ tôi vừa hỏi cậu ta không phải thứ tôi thật sự muốn biết.
Giữa lúc tôi đang đắn đo suy nghĩ, Nagi chợt bảo tôi.
“Cậu quả là một người thông minh nhỉ?”
“Chắc vậy...”
Tôi không biết nên đón nhận lời khen này kiểu gì, nhất là khi nó đến từ một trong số những học sinh xuất sắc nhất trường và có điểm thi đầu vào cao nhất, nếu như tính cả các bài thi lại.
“Tớ nghĩ thế. Cho nên tớ mới giải thích cho cậu những gì tớ làm đấy, cậu biết chứ?”
“Ừ. Tớ sẽ không kể cho ai đâu.”
Thì ra là vậy. Suy cho cùng thì, chắc cũng sẽ chẳng có ai chịu tin tôi.
Song Nagi chỉ lắc đầu.
“Ý tớ không phải thế. Là về Kirima Seiichi.”
“Hửm? Ông ấy thì sao?”
“Cậu học hỏi đủ thứ từ sách của ông ấy, thế mà con gái ông ấy lại suốt ngày đi làm mấy chuyện dở hơi. Nói cách khác, hãy buông bỏ đi khi cậu vẫn còn có thể.”
Hai vai cậu ta chùng xuống. Tôi đứng lại và nhìn thẳng vào cậu ta.
“Tại sao cậu lại nói như thế?”
“Tại sao? Tại cái mớ tạp nham năm năm trước không liên quan gì đến cậu hết. Buông bỏ nó đi. Nếu không thì nó sẽ ám cậu. Nó sẽ bóp méo nhân cách của cậu, y như những gì tớ từng trải qua.”
“Tại sao?”
“Tại sao ư...”
Nagi xem chừng khá tức tối.
“Bộ cậu muốn trở thành một kẻ như tớ chắc?”
Đôi mắt cậu ta chĩa thẳng vào tôi, khuôn mặt đích thực thuộc về Phù thủy lửa. Nhưng tôi không hề nao núng. Tôi không còn sợ hãi nữa. Tôi lập tức trừng mắt nhìn lại chúng.
“Sao cậu lại biết rằng tớ đã suýt bị giết từ năm năm trước? Tớ chưa từng kể chuyện đó cho ai cả.”
Nagi chợt cứng người. Sai lầm của cậu ta giờ không thể vãn hồi được nữa.
“Ừm, t...đấy là...”
“Cậu hầu như không bao giờ nói chuyện với bất cứ ai trong lớp, thế nên chắc hẳn cậu đã coi quá khứ của tớ là điều mà ai cũng biết. Nhưng không một ai biết cả. Ngoại trừ những người có liên quan tới nó. Bao gồm bố mẹ tớ và cảnh sát.”
Nagi quay đầu sang một bên để tránh né ánh nhìn của tôi.
“Lạy Chúa.”
Nagi chìm trong im lặng.
“Vậy ra người đó là cậu. Chính cậu đã cứu tớ.”
Mọi người bảo tôi rằng kẻ giết người đã treo cổ tự tử. Song lời giải thích đó chưa bao giờ là thỏa đáng đối với tôi.
Cậu ta đã xử lí hắn. Giống như cái cách cậu ta cứu Kyoko.
“Chuyện...Chuyện đó không còn quan trọng nữa. Nó kết thúc từ lâu lắm rồi.”
Cậu ta ủ rũ đáp.
“Chuyện đó quan trọng với tớ hơn tất cả mọi thứ! Tớ đã phải tự hỏi chính mình hàng trăm lần rồi. Tại sao tớ vẫn còn sống? Tớ còn sống là vì tên sát nhân đâm đầu vào chỗ chết? Ừ, biết được như thế làm tớ thoải mái lắm. Vậy có nghĩa là điều tốt lành chỉ xảy ra khi ta ngồi im tại chỗ và đợi điều xấu tự hủy diệt chính nó. Cái kiểu lí luận đấy là cái quái gì?! Nghe thôi đã muốn ói! Và cậu biết còn cái gì làm tớ mắc ói nữa không? Chính là việc chúng ta không thể làm gì để khiến thế giới này tốt đẹp hơn.”
Đúng thế.
Đúng là như vậy.
Cuối cùng thì công lí sẽ được thực thi, nhưng không có gì đảm bảo rằng những người bình thường như tôi sẽ trụ được đến lúc ấy. Một kẻ giết người hàng loạt nào đó hoàn toàn có thể giết chúng tôi trong
chốc lát.
Nhưng nếu như chúng tôi được biết rằng có người đang chiến đấu vì chúng tôi, thì mọi chuyện sẽ dễ chịu đi gấp vạn lần. Nếu chúng tôi biết rằng những người như thế đã cứu chúng tôi, chúng tôi sẽ cảm thấy mình đang sống nhiều hơn khi biết chúng tôi chỉ tồn tại vì kẻ xấu tự chọn cái chết.
“Người đó không phải tớ.”
Nagi lạnh lùng trả lời.
“Nói dối.”
“Người đó là Boogiepop. Sau cùng là vậy.”
Trước sự xuất hiện của cái tên của một nhân vật giả tưởng, một truyền thuyết đô thị, tôi bị đẩy văng khỏi chủ đề ban đầu.
“Hả?”
Tôi ngơ ngác cất lời.
“Thôi kệ đi. Vấn đề là, cậu không cần phải chịu trách nhiệm cho bất cứ thứ gì hết.”
Tông giọng của cậu ta hàm ý rằng trước đó cậu ta chỉ đùa thôi, qua đó trốn tránh câu hỏi mà tôi vừa mới hỏi.
“Nhưng tớ...”
“Làm ơn, tớ không muốn nói về chuyện này nữa.”
Cậu ấy cắn nhẹ môi dưới.
Và chúng tôi lại bước đi, trong khi vẫn chưa đề cập đến điều quan trọng nhất.
***
Khi tiết ba bắt đầu, Nagi vẫn còn đang say giấc.
Tôi chợt nhận ra là mình đang lơ đãng dõi theo đôi vai hình vòng cung của cậu ta.
Cậu ta nom quá lẻ loi, quá đơn độc.
Tôi tưởng tượng cảnh bản thân mình nói chuyện với cậu ta. Đại loại như, Kirima này, tất cả những gì tớ muốn làm là cảm ơn cậu. Cảm ơn vì đã cứu tớ. Nếu cậu không thể đền đáp công ơn của người đã cứu mình, thì thế giới này chắc chắn đang có vấn đề. Đúng không?
Đáng buồn thay, tôi không thể tưởng tượng cảnh cậu ta trả lời.
Cậu ta đột ngột chỉnh lại dáng nằm cho thoải mái. Một tiếng ngáp lớn lập tức nối theo.
Giáo viên cuối cùng cũng mất bình tĩnh và thét lớn.
“Kirima!”
Nagi chậm rãi ngẩng đầu lên khỏi mặt bàn.
“Cái...?”
“Tôi vừa bảo em rồi cơ mà? Chứng minh công thức này mau!”
Ông thầy đập mạnh tay lên cái bảng. Chữ viết của thầy ấy không thể coi là dễ đọc, với lại thầy ấy thỉnh thoảng còn gạch xóa lung tung nữa. Nếu như không chú ý ghi chép bài giảng của thầy thì đọc được công thức thôi cũng gần như là bất khả thi.
Nagi nheo mắt lại, nhìn chằm chằm cái bảng một lúc rồi đáp.
“ac. Nếu c là số hữu tỉ, thì x=24, y=17/3, z=7.”
Nói xong, cậu ta lại ngả người ngay xuống bàn.
Khuôn mặt thầy giáo ngả màu đỏ lựng. Cậu ta hoàn toàn đúng.
Cả lớp cười ầm lên, nhưng Nagi làm lơ chúng tôi và lập tức ngủ tiếp.
Đó là một ngày đi học hoàn toàn bình thường.
Thái độ kì quặc của cậu ta có lẽ là cách cậu ta chuẩn bị cho cuộc chiến kế tiếp, nhưng trong mắt của một người bình thường, thì cậu ta chỉ là một nữ sinh xấc xược thôi.
Cậu ta chìm trong giấc ngủ, miệng rên vài tiếng khe khẽ. Tiếng rên nghe nữ tính đến lạ thường, và tôi cố nén nụ cười của mình xuống.
Dù sao đi nữa, Phù thủy lửa cũng vừa mới hết bị đình chỉ, và quay trở lại với chúng tôi mà.