Thời gian thấm thoắt thoi đưa, Kỳ Thư và Khang Vũ trở thành những học sinh lớp chín với độ chững chạc nửa mùa. Trong đầu đã có những suy nghĩ phức tạp, hành vi kiềm chế và lời nói đã phân biệt nặng nhẹ, thế nhưng khoảng cách giữa họ vẫn chưa hề được phá bỏ. Có lẽ lần duy nhất sau một khoảng thời gian dài Kỳ Thư thể hiện ra mặt sự quan tâm của cô đối với Khang Vũ có lẽ là thời điểm đầu kỳ hai năm lớp chín, thời điểm mà chỉ còn vài tháng nữa họ sẽ kết thúc quãng thời gian tại trường cấp hai.
Ngày hôm đó trời nắng gắt, Kỳ Thư cùng đám nữ sinh đang tranh nhau quạt mát trong lớp học, khống chế lại ngày nóng nực trên miền đất đỏ thì bên ngoài liền nghe tiếng người nhốn nháo ồn ào chạy về phía phòng y tế. Đám Kỳ Thư vội vàng chạy ra hóng chuyện thì nhìn thấy sắc mặt ai nấy tái xanh hoảng hốt đang bu quanh phòng y tế. Thấp thoáng trong đám đông, Kỳ Thư nhìn thấy cái đầu cao cao của Tần Quang đang ở trong đó, khuôn mặt luôn bí xị kia lần này đã biến sắc như chực khóc. Nhìn thấy biểu hiện của Tần Quang, trong đầu Kỳ Thư liền xuất hiện nỗi lo lắng nào đó về Khang Vũ.
Cô gắt gỏng rẽ qua đám người đang vây quanh kia, khó nhọc lọt vào bên trong phòng y tế. Quả thực thấy Khang Vũ đang nằm trên giường trắng, trên tay cầm chiếc áo trắng đã nhuộm một màu đỏ đến nhức mắt giữ chặt cằm, đôi mắt cậu thể hiện rõ đau đớn. Bác sĩ trường học đứng bên cạnh cùng một vài người trợ giúp khử trùng. Khi chiếc áo kia được gỡ ra khỏi cằm cậu, người ta nhìn rõ một vết thương khá sâu ở cằm cậu, thấp thoáng lộ ra mảnh xương trắng, máu như đong được thành lít tràn xuống khiến không ít học sinh hoảng sợ mà hét lên.
“Đã có chuyện gì? Ai làm Khang Vũ ra như vậy?” Kỳ Thư chụp lấy tay Tần Quang gấp giọng hỏi.
Tần Quang nhìn Khang Vũ đau đớn được bác sĩ tiêm thuốc tê, chuẩn bị khâu những mũi khâu đầu kia bần thần hồi lâu mới có thể hiểu được có người đang hỏi cậu. Vốn dĩ không muốn trả lời nhưng nhận ra đó là Kỳ Thư, cậu mới chậm rãi nói:
“Không ai làm cả, lúc nãy chơi đá bóng, cậu ấy chạy một hồi rồi đột nhiên bị ngã.”
Trong thể thao chuyện vấp ngã là điều bình thường, nhưng ngã đến mức toạc một đường dài ở cằm là lần đầu tiên cô nhìn thấy, Khang Vũ vốn dĩ có thân thể rất linh hoạt, cậu lúc đó đang nghĩ gì mà lại bất cẩn đến như vậy?
Toàn bộ câu hỏi của Kỳ Thư đều là nghi vấn, không một ai trả lời. Cô đứng bên ngoài phòng y tế, nhìn người ta cẩn thận băng bó vết thương cho cậu rồi đưa cậu lên xe chở đi bệnh viện mà không dám lại gần cậu dù nửa bước. Nhìn cậu sắc mặt nhợt nhạt nằm trên cáng thương, cô không cầm được lòng mà bước tới muốn hỏi cậu có ổn không nhưng nỗi ám ảnh sợ cậu lại thích cô đó khiến cho cô chùn bước không dám bước thêm nữa.
Cũng chính ngay lúc đó, Kỳ Thư nhìn thấy ánh mắt Khang Vũ từ trên xe nhìn cô, trong đôi mắt buồn thẳm đó, cô nhận ra cậu có bao nhiêu thất vọng với cô. Hồi lâu cậu quay đầu đi không nhìn cô nữa. Khoảnh khắc đó khiến lòng cô lạnh đi.
Cũng chính lần đó cô nhìn thấy trên cổ tay và khuỷu tay cậu hoàn toàn sạch sẽ.
Không chút thương tích.
Ánh mắt cô càng trở nên mơ hồ. Tại sao lại như vậy?
----
Lần đầu tiên sau hơn một năm xây dựng bức tường khoảng cách giữa Kỳ Thư và Khang Vũ, cô cũng chịu mở miệng nói chuyện với cậu. Đó là buổi sáng tổng kết cuối năm học, cũng chính là lễ tốt nghiệp trường trung học cơ sở của cả hai sau khi hoàn thành tốt kỳ thi chuyển lên cấp ba. Kỳ Thư ngồi ở hàng ghế đầu chăm chú nghe thầy cô đọc bài phát biểu mới vô tình nghe được đám bạn xung quanh đang bàn tán về Khang Vũ.
“Nghe nói Khang Vũ không tham gia thi chuyển cấp.”“Thật sao? Cậu ta bị gì vậy? Tính không học cấp ba hử?”
“Tớ không biết, cũng có thể cậu ta thi ở huyện khác thì sao. Đâu cứ nhất thiết phải học cấp ba ở huyện mình. Lần trước cậu ta bị thương ở cằm đã phải ở bệnh viện huyện suốt một tuần, có lẽ cậu ta nhắm trúng trường nào đó ở huyện rồi cũng nên.”
“Cũng phải, nhưng mà mẹ cậu ta ở đây cậu ta hẳn phải học ở đây chứ. Nếu đi nơi khác cậu ta sống ở đâu? Lại nói năng lực học kém như vậy, học ở đây may ra còn có thể sống xót. Ra mấy trường ở huyện lại chọi không nổi ấy.”
“Ai mà biết được chứ. Mà hôm nay tớ cũng không thấy cậu ta đâu, không lẽ bỏ luôn cả lễ tốt nghiệp....”
Tuy rằng đã không còn chơi với Khang Vũ nhưng chí ít cậu đã từng rất thân với cô, cho nên những thông tin về Khang Vũ cô thường rất để tâm. Nghe họ nói về cậu như vậy, cô cũng thoạt nhiên đẩy mắt tìm cậu. Giữa những cái đầu lổm nhổm trên sân trường rộng lớn lại không nhìn thấy cậu ở đâu, trong lòng có chụt hụt hẫng bởi vì cô biết, sau buổi lễ hôm nay nếu không thể gặp được người muốn gặp, về sau e rằng chạm mặt cũng khó có thể mở lời.
Mong muốn của Kỳ Thư xem như được đền đáp khi buổi lễ kết thúc. Cô vừa quay đầu tiếc nuối tìm kiếm lần nữa đã nhìn thấy Khang Vũ ngồi trên ghế đá trầm ngâm nhìn về phía phòng học đã gắn bó bốn năm kia. Trong đôi mắt màu nâu của cậu là một mảng đen buồn bã, rèm mi rũ trên con ngươi đó như che dấu một nỗi buồn từ trong tim. Vết thương ở cằm đã lành hẳn chỉ còn một đường sẹo như đường chỉ ở đó. Cậu trầm mặc ngồi như thể vô hình, những người bạn đi ngang, chào hỏi rồi lại lướt đi. Cậu chỉ xã giao đáp lại vài câu rồi lại tự mình xây dựng tường thành đơn độc, ngồi yên lặng nhìn từng đám lá rơi xuống đầy sân trường đã vơi người. Cho đến khi phát hiện ra ánh mắt vẫn luôn dõi theo mình của Kỳ Thư. Khang Vũ chợt thoáng qua một tia bối rối, phát hiện Kỳ thư không còn tránh né cậu như trước, lúc này mới yên tâm dãn ra một nụ cười đáp lại ánh mắt cô:
“Đứng đó không mỏi sao? Qua đây ngồi.”
Cách nhau một cánh tay. Kỳ Thư và Khang Vũ ngồi trên ghế đá nhìn cảnh vật thân quen đang dần xa khuất. Bốn năm không dài cũng chẳng ngắn nhưng đủ nuôi dưỡng một kỷ niệm khó phai mờ trong quá trình trưởng thành. Lúc này còn quá trẻ, họ dường như chưa biết thời gian trân quý của tuổi học trò, chỉ đang nghĩ đến môi trường cấp ba sẽ biến hóa như thế nào mà không để tâm sẽ có một ngày thầm ước được trở về.
Lễ tổng kết đối với cả hai tựa như một gáo nước, có thể dập tắt ngọn lửa không lý do trong lòng họ. Cho nên sau một thời gian tĩnh lặng, sự khó chịu trong Kỳ Thư cũng chẳng còn tồn tại nữa. Cô nhìn Khang Vũ bây giờ giống như lúc trước khi cả hai thân với nhau mà thôi.
“Tại sao cậu không thi chuyển cấp?” Ngắm sân trường đủ, Kỳ Thư cuối cùng cũng lên tiếng.
“Thì ra vẫn quan tâm đến tớ?” Khang Vũ cười cười, nghĩ rằng Kỳ Thư ghét mình mới luôn tránh mặt, bây giờ thấy cô hòa nhã như vậy trong lòng vui lên không ít.
“Từng là đệ tử, phận làm sư phụ không thể trơ mắt đứng nhìn.” Cũng không biết làm cách nào để trở nên thân thiết lại với Khang Vũ. Kỳ Thư đành chọn cách nửa đùa nửa thật này ra làm phong cách đàm thoại. Quả nhiên cách này có hiệu quả, Khang Vũ nghe xong liền bật cười thoải mái đáp:
“Đã để sư phụ nhọc lòng rồi. Đệ tử không thích đi học nữa mới không đi thi.”
Câu trả lời này khiến Kỳ Thư bất ngờ không nói nên lời. Cô không thể nào nghĩ Khang Vũ chỉ vì không thích đi học mà lựa chọn bỏ học giữa chừng như thế này. Đối với một đứa trẻ như cô đã khắc trong đầu đi học là chuyện bản thân bắt buộc phải làm, bắt buộc phải trải qua. Chưa từng có suy nghĩ sẽ bỏ học. Vậy mà người bạn thân của cô lại nói rằng sẽ dừng lại ngay khi mới mười bốn tuổi. Điều này đối với cô khó chấp nhận như thế nào.
“Cậu cũng biết mà, từ trước đến nay tớ chưa từng thích thú với chuyện học hành.” Tránh đi ánh mắt dò xét của Kỳ Thư. Khang Vũ đan hai tay vào nhau nói trong trầm buồn.
“Nói dối.” Kỳ Thư phản bác: “Không thích đi học sao cậu lại chịu dành thời gian chơi game ở tiệm để đọc sách, lén trộm dây điện để làm thí nghiệm vật lý. Nếu thực sự không thích, cậu đã không lén đứng bên ngoài lớp học thêm của tớ mà nghe bài. Không trốn trong lớp hóa học để xem lại bài vừa học.”
Bị Kỳ Thư phanh phui, sắc mặt Khang Vũ đột nhiên biến chuyển. Cậu kinh ngạc nói: “Cậu vẫn luôn theo dõi tớ sao?”
Kỳ Thư phát hiện ra bản thân đã phô bày sự quan tâm của mình ra trước mặt không chút kiêng dè đành mặc kệ chuyện lúc trước mà đáp:
“Học chung một lớp, chơi chung hai năm. Tớ đương nhiên hiểu tính cậu. Tớ không theo dõi mà những việc cậu làm đều ở trước mặt, tớ lại không mù.”
Câu trả lời này khiến Khang Vũ thất vọng một chút nhưng rồi lại điềm đạm dãn ra một nụ cười:
“Nếu vậy tớ nói không thích nên không đi học nữa cậu sẽ không tin đúng không?”
Đợi Kỳ Thư gật đầu, Khang Vũ mời cười buồn: “Tớ nói dối đấy. Tớ thi cấp ba trường của tỉnh, gia đình tớ sang năm sẽ chuyển ra tỉnh sống không sống ở đây nữa. Cho nên....”
Cảm xúc của Kỳ Thư bây giờ lại đột ngột trống rỗng. Vừa lúc nãy hay tin cậu không thích đi học, bây giờ lại là chuyện cậu chuyển đi nơi khác. Cứ ngỡ rằng người bạn này sẽ xuất hiện nơi này thật lâu, đến lúc cả hai cùng trưởng thành. Không ngờ chỉ vừa chớp mắt cậu đã muốn rời khỏi nơi này.
Cả hai rơi vào trầm lặng, không ai nói một lời gì với nhau tựa như đã dự liệu được sự li biệt là chuyện buồn như thế nào. Cũng không cách nào đối diện với nó. Hồi lâu Kỳ Thư mới mở miệng nói:
“Ở tỉnh điều kiện rất tốt, hy vọng cậu sẽ học thật giỏi. Có thể đậu trường đại học lớn.” Thành tích của Khang Vũ không tốt không có nghĩa là cậu kém thông minh. Chỉ là điều kiện gia đình và cám dỗ xã hội khiến cậu không đủ khả năng phát huy. Nếu ra được trường lớn Kỳ Thư tin rằng người như Khang Vũ có thể thay đổi.
“Tớ...cũng hy vọng như vậy.” Khang Vũ hít một hơi, lấy hết dũng khí nhìn vào mắt Kỳ Thư, thận trọng nói: “Xin lỗi vì đã để cậu khó xử. Tớ không biết thích cậu là có tội như vậy.”
Khác với năm ngoái, trải qua một năm học và những thay đổi trong tâm tư tuổi mới lớn. Kỳ Thư không còn sợ hãi với tình cảm trực diện của Khang Vũ mà thay vào đó là an tâm. An tâm vì người thích cô là một người như Khang Vũ.
“Tớ vẫn luôn xem cậu là bạn. Không thể đi học chung nữa nhưng khi rảnh rỗi cậu có thể gọi cho tớ. Số điện thoại nhà tớ cậu vẫn còn nhớ chứ?”
Khang Vũ mỉm cười gật đầu: “Đương nhiên là tớ nhớ. Khi buồn tớ nhất định sẽ tìm cậu phá đám.”
Cả hai nhìn nhau cười, nụ cười đơn thuần thật giống với vài năm trước, ngày họ ngồi ở trước cửa tiệm net, cùng thưởng thức món cơm mẹ Kỳ Thư nấu và tận hưởng gió mùa hè.
“Cũng muộn rồi, tớ phải về cho kịp giờ cơm.” Sực nhớ ra đã ngồi quá lâu, Kỳ Thư vội vã thu dọn đồ tính toán rời đi. Thế nhưng cô vừa đi hai bước thì vạt áo phía sau bị Khang Vũ tóm lại, cậu vội vã nói:
“Kỳ Thư, cho dù chuyện gì xảy ra, cậu cũng không được quên tớ.”
Kỳ Thư quay đầu ngơ ngác nhìn Khang Vũ đáp: “Người đã từng khiến tớ phải khóc, sao tớ có thể quên?”
Câu nói của Kỳ Thư khiến Khang Vũ vừa buồn vừa vui. Buồn vì cậu đã khiến cô khóc, vui vì cô cả đời này sẽ mãi nhớ đến cậu. Người luôn dõi theo cô cho đến hết cuộc đời.