Cuộc hẹn của Lâm Lập Triệt và Khâu Kiều Nhan vậy là đi tong, đúng như mong muốn của Tô Liễu. Mặc dù tình tiết không đúng với kịch bản, song kết thúc “có hậu”, quá ổn!
Bật trò chơi một cách thành thục, lòng nàng lâng lâng nghĩ lại cảnh tượng ban sáng.
Lâm Lập Triệt bị đánh thâm đen hai mắt, miệng lải nhải: “Lần này thì bà vui rồi chứ. Anh Thịnh Hoan bảo, trước hết phải trừng phạt tội lén lút yêu bà. Còn việc chia tay, e rằng còn một trận nữa đấy…” Khuôn mặt điển trai giờ vẹo sang một bên, cậu tiếp tục đau khổ: “Anh Thịnh Hoan lúc nào cũng thiên vị bọn con gái, từ nhỏ đã luôn tốt với bà hơn tôi!”
Sở Thịnh Hoan bẻ các khớp tay và thủng thẳng: “Thế nào, có ý kiến hả? Đi nào, lại đằng kia…nói chuyện tiếp.”
Lâm Lập Triệt: “……”
Nghĩ tới đây, Tô Liễu thấy khoan khoái lạ thường, cảm giác như những lời dọa nạt nàng của Sở Thịnh Hoan khi trước chỉ là ảo tưởng.
O (^-^)O~~~~~~~~~~~~~
Trong lòng vui vẻ, động tác diệt quái của nàng cũng trở nên dịu dàng.
Tám giờ tối mới bắt đầu chiến quốc, nên Kiêu dương tự hỏa muốn tranh thủ đưa Tô Liễu đi nâng thêm một cấp, dù nàng đã chán ngấy và kiên quyết phản đối việc giết hại tâm quỷ. Trước sự nài nỉ của Tô Liễu, chàng Kiêu dương áo đen đành dẫn nàng Tiểu Ngược ra vùng Thiên Tình Lục Châu, ngắm cảnh hoàng hôn khói chiều, và nhân thể…giết quái!
Cặp vợ chồng Chiến ngự lâm lâm và Yêu tinh áo choàng bám theo đít họ.
Vốn thấu hiểu Lập Triệt năm nay, nhân vật “Tiểu Ngược” nhanh chóng thân thiết với “Chiến ngự lâm lâm”. Những lúc rảnh rỗi, chàng còn ra vẻ tình nguyện đôn đốc nàng đánh tâm quỷ. Một lần, hai lần, Khâu Kiều Nhan nổi ghen, nên gần đây bốn người họ thường túm tụm.
Tô Liễu không tránh khỏi suy nghĩ, may mà trong trò chơi, chứ ngoài đời thì…
Quạ ạ ạ, một đám quạ đen vụt bay ngang cửa sổ ký túc, Tô Liễu dẹp bỏ các suy nghĩ điên cuồng, tập trung vào việc giết quái
(Nhóm bạn) (Người chơi) Chiến ngự lâm lâm: Tiểu Ngược, muội luyện kiểu kỹ năng sống nào?
(Nhóm bạn) (Người chơi) Yêu tinh áo choàng: Cái gì mà muội muội, tẩu tẩu đấy!
(Nhóm bạn) (Người chơi) Kiêu dương tự hỏa:……
(Nhóm bạn) (Người chơi) Kiêu dương tự hỏa: Sao hai đứa không đi chơi đi, buổi tối mới quốc chiến mà.
(Nhóm bạn) (Người chơi) Yêu tinh áo choàng: Hôm qua Tiểu Triệt bị ngã sưng mặt, không ra ngoài được.
(Nhóm bạn) (Người chơi) Chiến ngự lâm lâm:……
Tô Liễu cười khoái trá. Nàng duyên dáng xoay người, chạy lên phía trước hai bước rồi quay lại, phóng một chùm lửa vào tên quỉ binh thiên dực đang đuổi sát sau lưng. Trong lúc tên này đang lảo đảo, một luồng kim diện tỏa sáng phía thảo nguyên ào ào kéo tới, định cuốn gọn chỗ máu quái thú. Nhưng chúng chưa kịp ra tay thì Tô Liễu đã mỉm cười chạy lên phía trước và nhẹ nhàng vung pháp trượng, tên quỷ binh khổng lồ ngã lăn quay ra đất.
(Nhóm bạn) (Người chơi) Chiến ngự lâm lâm: Rõ là một động tác đơn giản, vậy mà Tiểu Ngược làm trông đẹp quá!
(Nhóm bạn) (Người chơi) Kiêu dương tự hỏa: Rất uyển chuyển.
(Nhóm bạn) (Người chơi) Yêu tinh áo choàng: Làm gì có đứa con gái nào thao tác giỏi thế, cảm giác đây là nick phụ của Thịnh Thế Hoan Đằng.
(Nhóm bạn) (Người chơi) Kiêu dương tự hỏa: Muội muội nổ quá chừng, ca ca choáng luôn đó!
Tô Liễu sau một hồi tung hoành liền đứng lại, liếc nhìn ba kẻ đang đứng ngắm cảnh phía trước. Nàng khoan thai bước lại gần, vẻ mặt diễm lệ mà ai oán ngước nhìn trời cao.
Mỗi bước chân một câu thơ, nàng thong thả đọc: “Nấu đậu đốt cành đậu. Đậu ở trong nồi khóc. Sao sinh cùng một gốc. Mà nỡ giết hại nhau.”
Chiến ngự Lâm Lâm thích chí cười ngặt nghẽo.
(Nhóm bạn) (Người chơi) Chiến ngự Lâm Lâm: Hợp quá!Ê Tiểu Ngược, trên diễn đàn có cuộc thi hình tượng nhân vật kiểu này đấy, nàng mà tham gia thì nhất định sẽ soán ngôi vô địch đó ^-^
(Nhóm bạn) (Người chơi) Kiêu dương tự hỏa: Không dám, không dám. Tiểu Ngược nhà ta chỉ ham mấy cái thao tác vớ vỉn thôi.
(Nhóm bạn) (Người chơi) Bỗng dưng muốn chết: Ta chẳng thích đi, trên diễn đàn toàn bọn con trai bậy bạ!
(Nhóm bạn) (Người chơi) Chiến ngự lâm lâm:……
(Nhóm bạn) (Người chơi) Kiêu dương tự hỏa:……
(Nhóm bạn) (Người chơi) Yêu tinh áo choàng: Tiểu ngược nói sai rồi, ta và Tiểu Triệt quen nhau trên diễn đàn đấy!
“Thế sao? Vậy đây là minh chứng.” Tô Liễu chậm rãi đáp.
Khâu Kiều Nhan thấy bảo Tiểu Triệt là “bậy bạ” liền cay cú hét toáng: “Ngươi chưa gặp Tiểu Triệt lần nào, căn cứ đâu mà dám kết luận như thế chứ?”
Tô Liễu bĩu môi, chán chẳng buồn đáp lời. Nàng đứng dậy, mang bình nước ra may nước nóng rót thêm nước. Hai phút sau quay lại, đã thấy bốn người bọn họ bị một nhóm game thủ nước Triệu bao vây.
Thiên Tình Lục Châu nằm ở biên giới nước Tề, cảnh đẹp, quái ít, chỉ thi thoảng xuất hiện vài tên binh quỉ thiên dực, loại quái thú phi nhiệm vụ. Do đó, rất hiếm khi có game thủ tới đây để giết quái, luyện cấp.
Vậy mà giờ đây.
Tô Liễu nhìn đám người đen đặc, lắc đầu ngao ngán, không hiểu sao vị trí của họ lại bị bại lộ.
Trên màn hình có mấy lời khẩn cấp.
(Nhóm bạn) (Người chơi) Kiêu dương tự hỏa: Tiểu Ngược, mau hồi thành.
(Nhóm bạn) (Người chơi) Kiêu dương tự hỏa: Có ở đó không? Mau cuốn gói hồi thành!
(Nhóm bạn) (Người chơi) Kiêu dương tự hỏa: Tiểu Ngược??
(Nhóm bạn) (Người chơi) Kiêu dương tự hỏa: Thôi được rồi, Tiểu Triệt và Yêu Yêu về trước, ta sẽ đi cùng Tiểu Ngược.
(Nhóm bạn) (Người chơi) Yêu tinh áo choàng: Ca ca điên rồi sao, quân địch đông thế này, cho dù Thịnh Hoan có ở đây cũng chẳng thể lưu lại.
(Nhóm bạn) (Người chơi) Chiến ngự lâm lâm: Đúng đấy, Kiêu dương ca ca. Hai nước sắp giao tranh, ca ca mà chết bi giờ thì ảnh hưởng xấu lắm đó.
Và trong lúc Tô Liễu lướt đọc hàng tin nhắn, bốn người bọn họ đã bị đám người điên cuồng xông lên đè bẹp dúm dó.
Hệ thống hiển thị thông tin màu vàng: Quốc vương nước TềKiêu Dương tự hỏabị người chơi XXX giết chết.
Lập tức kênh Thế giới nhao nhao tin nhắn xoay quanh chủ đề tân vương nước Tề đã bị quần chết, bị băm vằm.
Tô Liễu vừa ngạc nhiên vừa day dứt. Nếu không phải vì nàng, hẳn Kiêu dương đã có thể bỏ đi và không phải chịu nỗi nhục này. Đang định hẹn riêng gã để nói lời cảm tạ, kênh của họ lại có tin nhắn.
(Nhóm bạn) (Người chơi) Yêu tinh áo choàng: Quái lạ, sao đám người đó lại biết chỗ của chúng ta?
(Nhóm bạn) (Người chơi ) Yêu tinh áo choàng: Nhất định có nội gián!
(Nhóm bạn) (Người chơi) Yêu tinh áo choàng: Đại ca, Tiểu Triệt, hai người có báo vị trí cho bạn bè không?
(Nhóm bạn) (Người chơi) Chiến ngự lâm lâm: Không.
(Nhóm bạn) (Người chơi) Kiêu dương tự hỏa: Không.
(Nhóm bạn) (Người chơi) Yêu tinh áo choàng: Thế còn Tiểu Ngược?
(Nhóm bạn) (Người chơi) Kiêu dương tự hỏa: Thôi không nói nữa, Yêu Yêu, chết thì hồi thành. Tiều Ngược, khi nào quay lại thì nhớ hồi thành phục sinh.
(Nhóm bạn) (Người chơi) Yêu tinh áo choàng: Sao không cho muội nói? Đại ca mới quen cô ta được mấy ngày, đã bỏ tiền giúp cô ta tăng cấp, lại còn mua cho nào là thiết bị với chưởng thư. Khéo mà việc này do cô ả gây ra cũng nên.
(Nhóm bạn) (Người chơi) Yêu tinh áo choàng: Bỗng dưng muốn chết kia, ngươi ra đây ngay. Nói mau, nước nào phái ngươi tới do thám hả?
Đôi tay Tô Liễu ngập ngừng, thoáng chốc delete hết chuỗi câu cảm ơn xin lỗi.
(Nhóm bạn) (Người chơi) Bỗng dưng muốn chết: Ngươi đâu có bắt tận tay day tận trán. Chứng cứ đâu? Bằng không tha lỗi bản cô nương không chấp nhận lời vu cáo vớ vẩn này.
(Nhóm bạn) (Người chơi) Yêu tinh áo choàng: Chứng cứ?! Ngươi đợi đó, ta nhất định sẽ tìm bằng được.
Rồi cơn cuồng nộ của bà cô già Yêu tinh cũng phải tan biến, khi trận giao tranh đã tới như dự kiến.
Tô Liễu giữ ý, đề nghị được đứng ngoài khu địa đồ thánh sơn. Nhưng để thể hiện sự tin tưởng đối với nàng, Khâu Kiêu Dương một mực đưa nàng vào đứng gần linh thú trong thánh sơn để bảo vệ được tốt hơn.
Trận đấu lớn đông người tham gia, nên tất cả đều phải sang UT để phối hợp với chỉ huy. Vừa đăng nhập phòng chat của quốc chiến, Tô Liễu đã nghe thấy giọng chào hỏi hồ hởi: “Chu choa, đệ nhất phu nhân lần đầu ra mắt, xúc động –ing.”
Nàng nhìn vào loa, nhận ra người nói là Vũ dạ phi phi. “Chào Phi Phi nhá!” Tô Liễu gõ bàn phím. Lời chào vừa gửi xong, trong phòng chat chợt vang lên một giọng nam vô cùng trầm ấm, “Tiểu Ngược tới phòng .”
Tô Liễu vốn thích người nói giọng điềm đạm với niềm tin những người như thế vô cùng mực thước, không bao giờ đánh đập vợ con. Chất giọng này khiến nàng thấy mến, nhưng khi nhìn sang loa, nàng bỗng ngây người.
Hóa ra là Kiêu dương tự hỏa? Trời ạ! Cái con người ngụy quân tử đó mà lại có giọng nói hay thế này sao?
Hiện thực bất ngờ khiến Tô Liễu sững sờ và thao tác trở nên chậm chạp. Ấy vậy mà chưa đầy một giây, phòng chat đã ầm ầm tiếng người.
“Đại ca ác man thế, tẩu tẩu vừa mới đến mà đã bắt vào phòng rồi ư.”
……
Động phòng = =!
Tô Liễu tiếp tục ngây người.
Nàng nhập mật mã do Kiêu Dương gửi tới và vào phòng chat . Không gian rất rộng, song ở trong chỉ có Thịnh Thế Hoan Đằng, Chiến ngự Lâm Lâm, Yêu tinh áo choàng và dăm ba vị trưởng lão xuất quỷ nhập thần.
Mặc dù là người mới, nhưng do quan hệ đặc biệt với Kiêu Dương, lại hơi nổi danh về nhan sắc, nên sự xuất hiện của Tô Liễu không khiến mọi người ngạc nhiên nhiều lắm. Duy có……
Mà thôi, không nên nhắc tới bà cô già ấy ^-^
Sau màn chào hỏi, mọi người chuyển qua nói chuyện bằng UT. Tô Liễu nghe một hồi và hiểu rằng mình đã đoán đúng. Toàn là mấy người nàng quen biết, bao gồm Thịnh Hoan ca ca.
Điều này rất bình thường, vì trong mỗi trò chơi, sự phát triển của hành hội đòi hỏi sức mạnh tập thể. Tương tự, mỗi vị đại thần siêu cấp đại diện cho cả một đống tiền cũng như một đám chiến hữu thân thiết.
Tô Liễu chưa từng chứng kiến Tiểu Triệt nổi nóng bao giờ, nhưng giờ đây, trên mạng, nàng nghe chất giọng ấm áp của cậu đã chuyển sang rất hùng hồn: “Thịnh Hoan ca ca, đệ cùng huynh canh giữ đàn tế, nhiệm vụ trinh sát giao cho mình Yêu Yêu là được.”
“Không được, nhiệm vụ trinh sát rất quan trọng, mình Yêu Yêu không đảm đương nổi.” Sở Thịnh Hoan kiên quyết.
“Tiểu Ngược có thể giúp Yêu Yêu mà.” Giọng nói dịu dàng lại vang lên, “Tiểu Ngược có ở đó không? Send một chữ xem nào?”
“Có.” Tô Liễu do dự trả lời. Nàng không muốn hợp tác với bà cô già Yêu tinh tẹo nào, chỉ miễn cưỡng đồng ý trước lời đề nghị của Kiêu Dương và sự lặng lẽ tán đồng của mọi người.
Tám giờ tối, Tô Liễu cưỡi phiêu vân bộ thoăn thoắt đi lại trên sơn đạo. Nàng vừa đi vừa nghĩ về vấn đề nước Triệu.
Thủ lĩnh cuộc tiến công lần này có tên gọi Thiên địa bất nhân, một tay chơi cũng rất nổi tiếng, và cái chính là rất đẹp trai. Giang hồ đồn rằng: trong một lần trò chơi Anh hùng tổ chức bầu các hội trưởng hành hội tài giỏi nhất bằng cách nhắn tin qua mạng, có người đã được chọn, được công ty trò chơi tài trợ cho đi đảo Hải Nam. Tại đây, bọn họ đã bị chụp trộm và theo như tấm ảnh này, Thiên địa bất nhân là tay đẹp trai nhất.
Sau đó, rất nhiều các nữ game thủ đã đầu quân nước Triệu, kéo theo họ là đám con trai muốn trêu hoa ghẹo nguyệt.
Tô Liễu tò mò lên mạng search tấm hình bị post lên diễn đàn dạo đó và sau một hồi nghiên cứu kỹ lưỡng, nàng nhận ra thật sự….không còn gì để nói.
Đó là một tấm ảnh ngược sáng và chụp rung. Một đám đàn ông con trai phân nửa nhòe nhoẹt, nửa còn lại nào thì mắt đỏ, nào thì lệch đầu, nào thì chỉ thấy lưng. Duy có Thiên địa bất nhân đang thong dong nâng ly cà phê nheo mắt nhìn ra biển, miệng hơi mỉm cười, nên mặc nhiên trở thành “đẹp trai nhất”!
Tô Liễu chuyển sang ngắm Kiêu dương tự hỏa phía góc dưới với một nửa người, vẻ như đang được các mĩ nữ chăm sóc. Đầu hơi cui cúi, phần mặt bị che khuất bởi tấm khăn voan mầu xanh của thiếu nữ bên cạnh, nên ưới góc nhìn đặc biệt này, trông Kiêu dương như đang được thiếu nữ mặc bikini ôm gọn trong lòng.
Nghĩ tới đây, Tô Liễu bất giác mỉm cười. Nàng điều chỉnh tư thế cho thật thoải mái rồi tiếp tục theo dõi màn hình. Bỏ qua trận chiến đẫm máu giữa hai nước, Tô Liễu nghĩ về cuộc đời đầy những thú vị.
Đồng hồ trên góc phải màn hình hiển thị trận giao tranh đã kéo dài một tiếng mười bảy phút, vậy mà nước Triệu vẫn chưa tấn công đàn tế.
“Tiểu Ngược, Yêu Yêu, đàn tế đã bị công phá, hai muội nhớ chú ý cảnh giới.” Kiêu Dương tự hỏa vào phòng chat, giọng nói vẫn rất điềm đạm.
Giọng nói hay thật, mềm mại, mượt mà, lại không hề giống kiểu đàn bà. Tô Liễu khó lòng tưởng tượng cảnh chàng ra oai “Con nhãi ranh, nhớ đấy nhé, mày có giỏi thì giữ nguyên nick đó, ông sẽ giã mày lần!”
Cái hôm hai người lần đầu gặp nhau và ngày hôm nay, quả tình huống đã xoay độ. Ôi ôi, đây không phải do tình iu đó chứ. Tô Liễu vừa nghĩ vừa nhanh chóng gõ bàn phím “Rõ!”
“Đại ca, muội phải đi toa-let.” Một giọng nữ nũng nịu vang lên.
“Ừa, đi đi.” Kiêu dương tự hỏa ngượng ngùng đáp. Chàng im lặng một hồi rồi tiếp tục lên tiếng: “Tiểu Ngược à, một mình nàng phải cảnh giác đó nhé.”
“Được.” Tô Liễu tiếp tục đánh máy.
“Tiểu Ngược, nàng không có míc hay không muốn nói chuyện thế?” Đúng lúc Tô Liễu ngỡ Kiêu Dương đã out khỏi phòng chat thì chàng lại cất giọng hỏi.
Tô Liễu đắn đo, định trả lời “không muốn”, giọng nói ngập ngừng đã lại vang lên : “Không muốn thì thôi, ta không ép, nhưng thế này bất tiện lắm.”
“Quen rồi thì thôi.” Tô Liễu không rõ ý chàng là ai “bất tiện” nên đành trả lời qua quýt.
“Đành vậy”, rồi chàng khẽ cười “Tiểu Ngược, ta hiện có mấy phòng chat liền, hôm nào ta hẹn riêng muội nhé!”
“Ừa.” Tô Liễu trả lời cộc lốc.
Sau khi quân địch tấn công vùng thánh sơn, khu rừng yên bình bỗng loang loáng ánh thép, tràn ngập tiếng binh khí đập vào nhau chan chat, tiếng vó ngựa dồn dập đến chói tai.
Bầu trời trong xanh bị mây đen phủ kín, một luồng sáng xé toang không trung, kèm theo đó là mưa bão xối xả.
Trong phút chốc, khắp mặt đất mịt mù đất đá, từng đợt sóng lửa cuộn dâng theo gió ập tới nuốt chửng đối phương.
Hiệu ứng hình ảnh của trò Anh Hùng thật đẹp! Một đám đông các nhân vật mô phỏng với vô số kiểu nét mặt, vậy mà trong cảnh chiến trường hỗn loạn vẫn thể hiện rất sắc nét. Tô Liễu dõi mắt về khúc quanh trên triền núi, chăm chú canh giữ con đường nhỏ.
Con đường nhỏ phía sau núi lúp xúp và khó đi, mà cũng chỉ dẫn tới một trong sáu trụ sở của linh thú. Còn con đường lớn phía trước núi thênh thang, dẫn thẳng lên đỉnh, lại còn thông với cả sáu trụ sở.
Linh thú thánh sơn cách bảy ngày lại đổi trụ sở một lần và lần này, rất không may, lại rơi vào đúng trụ sở phía cuối con đường nhỏ. Nếu nước Triệu nắm được thông tin này, chúng sẽ tập trung tấn công nơi này, thắng lợi trong tầm tay. Do đó, sợ đối phương sinh nghi, Khâu Kiêu Dương biết là quan trọng mà cũng không dám cắt cử đông người canh giữ.
Trong lúc Tô Liễu tập trung canh gác, phát hiện ra chừng bảy tám cái bóng lén lút, trên đầu chúng mang biểu tượng nước Triệu. Nhìn từ trên xuống dưới không được rõ lắm, song rõ ràng quân địch rồi. Vì con đường lẩn khuất trong cây, lại muôn phần quanh co, nên Tô Liễu thong thả nhắn riêng cho Kiêu Dương tự hỏa: “Tử hỏa, có bảy tám tên lính Triệu đang dò đường ở phía sau núi.”
“Ồ, để ta bảo Tiểu Triệt mang chừng mười người qua đó gây nhiễu.” Kiêu Dương thấp giọng.
Im ắng chừng hai giây, chàng hỏi tiếp: “Tiểu Ngược, muội nhìn kỹ lại xem, có phải là bảy tám tên hay không? Vì theo nguồn tin của ta, quân chủ lực của Triệu quốc là một toán chừng ~ tên.Hiện tại, tình hình đằng trước núi rất thuận lợi, ta nghi ngờ vị trí linh thú đã bị bại lộ.
Toán chủ lực gồm toàn các cao thủ hàng đỉnh của các nước với thao tác siêu giỏi, đẳng cấp siêu cao, trang bị tối tân, phối hợp ăn ý. Bản thân mỗi game thủ này lại là một cao thủ chiến thuật, nên Khâu Kiêu Dương lo Tô Liễu nhìn nhầm, ảnh hưởng tới kế hoạch tác chiến.
Tô Liễu mở camera, chỉnh góc nhìn, rồi gửi tin báo với Kiêu Dương: “Ta xuống núi thám thính xem sao, nhìn từ xa không rõ.”
“Cũng được, có vấn đề gì thì báo lại với ta,” Kiêu Dương nói xong, ngập ngừng đôi lát rồi cười dịu dàng: “Tiểu Ngược, muội cẩn thận nhé!” Chỉ một câu nói bình thường giữa một trò chơi, nhưng khiến người nghe cảm thấy thật ấm áp. Tô Liễu mỉm cười, lặng thinh hồi đáp: “Biết rồi, Tử hỏa ạ.”
Nương theo bóng cây, nàng âm thầm di chuyển xuống chân núi. Ở cự ly gần, nàng mới nhận thấy có tới mười mấy người đang lao xao trong bụi cỏ, chờ đợi cơ hội.
Cỏ xanh mềm mượt, lóng lánh ánh sương, nhân vật cổ trang kẻ đứng người ngồi, tư thế nhàn nhã như đảng trảy hội đạp thanh.
Đẳng cấp của Tô Liễu là và theo luật trò chơi, nàng không thể thấy được vị trí của những người chơi hơn mình cấp trở lên. Vậy nhóm người này khả năng là +.
Cũng có khả năng là……
Truyền rằng có một loại thần dược uống vào sẽ giấu được đẳng cấp.
Hồi chơi game đợt trước, Tô Liễu đã từng nhiều lần tham gia các chiến dịch của hành hội. Theo kinh nghiệm của nàng, hẳn Thiên địa bất nhân đã hay tin vị trí của linh thú nhưng còn chưa thực sự tin tưởng, nên đã phái người đến dò la.
Đám người này dù là + hay là đã uống uống tàng ẩn đẳng cấp thì cũng đều không phải tay vừa. Điều này chứng tỏ Thiên địa bất nhân rất coi trọng trinh thám và Tề quốc cần thiết phải kéo dài thời gian lên núi của chúng mà không khiến Triệu quốc nghi ngờ.
Tô Liễu đang định cấp báo tình hình, bỗng một ngọn hỏa diệm đùng đùng bốc cháy giữa đám quân lính. Nàng dừng tay, chăm chú nhìn màn hình, thấy cột máu của đối phương mất một lượng đáng kể, nhưng chưa đầy một giây đã lại dần đầy trở lại. Tô Liễu bất giác phá lên cười.
Đẳng cấp của Yêu tinh áo choàng là , sức tàn phá của chiêu hỏa diệm vừa rồi ước chừng +. Căn cứ vào lượng máu vừa hao hụt, bình quân đẳng cấp của nhóm này chỉ khoảng , vậy chúng không thể là toán chủ lực của Triệu quốc.
Trong lúc Tô Liễu tính cách báo cáo rành rọt với Kiêu dương tự hỏa, trên kênh chat đã vang lên tiếng the thé: “Đại ca, toán chủ lực của Triệu quốc ở phía sau núi. Muội không nhìn rõ đẳng cấp của chúng, muội chỉ thử dùng chiêu thuật, thấy cột máu của chúng không thay đổi nhiều.”
Tô Liễu nghĩ bụng, tại Khâu Kiều Nhan ra tay nên màn hình bị đơ trong giây lát, ảnh hưởng tới việc quan sát. Thêm vào đó, người đông hỗn loạn, khói bụi mịt mù, đám người uống bình máu xong thì cô ả mới thấy cột máu, hẳn không thể chính xác bằng mình. Do đó, nàng mật báo riêng với Tự hỏa: “Không phải toán chủ lực, đừng phái nhiều người tới, khiến bọn chúng sinh nghi. Bọn này chỉ là quân do thám thôi.”
Gửi xong tin nhắn, nàng xông vào tham chiến.
Pháp sư không nhiều máu như chiến binh. Sau khi tham chiến một cách quang minh chính đại, Tô Liễu thương hại nhìn ả pháp sư Yêu tinh áo choàng trước ham hố giờ nằm ngay đơ. Tô Liễu thông minh lựa chọn cách đánh du kích, xẹt qua xẹt lại phía bên ngoài và phóng lệnh tiễn vào đám quân Triệu ít máu.
Ánh mặt trời chiếu thẳng đầu binh khí chói lòa, thứ ánh sáng lạnh lẽo ghê rợn.
Trên đám cỏ mịn như nhung, một đống xác người chất ngổn ngang. Tô Liễu giết nhiều người và đã bị chú ý, một mũi ngân tiễn sáu cạnh rít gió, nhằm thẳng nàng xông tới.
Một ánh sáng lạnh lẽo loe lên, thiếu nữ áo xanh từ từ ngã nhào.
Tô Liễu đang định hồi sinh tại chỗ, chợt nghe tiếng Thịnh Thế Hoan Đằng dẫn một toán quân đẳng cấp rõ cao ào ào xông tới. Tô Liễu sững sờ nhìn, chẳng phải nàng đã nhấn mạnh với Tử hỏa là “không phải chủ lực” hay sao? Phái tới rõ nhiều tinh anh, lại còn giong trống mở cờ, đúng là đồ…vạch áo cho người xem lưng.
Đúng như nàng dự liệu, chỉ một phút sau đó, quân nước Triệu ùn ùn kéo tới đông nghìn nghịt. Trong phòng chat có tiếng thúc giục: “Thiên địa bất nhân đã biết được vị trí của linh thú. Tiểu Ngược, Yêu Yêu, hai muội quay về điểm phục sinh cố định nhé!”
Chẳng buồn đổi kênh chat để gửi tin nhắn, Tô Liễu quay thẳng về địa điểm phục sinh.
Vừa mới sống lại, nàng đã nom thấy Yêu tinh áo choàng đang đánh nhau chí chóe với một tay chơi nước Triệu. Tô Liễu gõ nhẹ mấy ngón tay, thiếu nữ áo xanh quay đầu đi thẳng.
Đồng hồ đếm ngược chỉ thời gian còn hai mươi phút mới kết thúc trận chiến, lại thấy số người nước Tề rải rác khắp nơi, Tô Liễu quyết định lên đỉnh núi.
Mặt trời xế bóng, không gian trầm mặc, thánh sơn đắm mình trong ánh chiều hôm. Một ngôi miếu đá đen ngói đỏ ngự trên đỉnh tam cấp lát bằng đá xanh. Thánh Sơn linh thú đang ở trong miếu, Tô Liễu lại gần, nhìn thấy rất nhiều người đang đứng ở đó.
“Tử hỏa, hóa ra ngươi ở đây.” Tô Liễu lén nhắn riêng với Kiêu dương tự hỏa.
Kiêu dương lặng im không đáp.
Thời gian trôi qua tính từng giây từng phút. Dòng người tiến lại mỗi lúc một gần, tiếng binh khí va vào nhau loảng xoảng.
“Bước chân quân địch đã tiến lại gần. Hỡi các anh em, hãy cùng ta chiến đấu. Vì nước Tề, vì niềm tự hào vinh quang, tiến lên!!!” Một tiếng thét vang như sấm dậy trên đỉnh núi, tiếp đó là một con kỳ lân khổng lồ đáp mây bay tới.
Kênh hiển thị vụt hiện ra hàng chữ, “Ta đã tới rồi. Các game thủ có kỹ năng bổ trợ trị thương chú ý, tập trung thêm máu cho linh thú. Những người còn lại chú ý ngăn chặn đối phương. Cố gắng thêm mười lăm phút nữa, chúng ta sẽ giành chiến thắng.
Tiếp đó là một chuỗi các phản hồi.
“Vì bầu trời xanh bao la—”
“Vì tự do vẫy gọi—”
“Vì sự nghiệp quốc gia—”
“Vì người ta yêu dấu—”
“Vì niềm vinh quang—”
“Xung phong—”
Trong giây lát Tô Liễu thấy máu nóng sôi sục. Nàng hiểu mình đã cảm nhận trọn vẹn tinh hoa của trò chơi Anh hùng.
Hàng loạt game thủ lớp lớp xông lên, tiếng binh khí và tiếng gào thét nổi lên tứ phía. Con đường nhỏ yên bình thoáng chốc đã thành một dòng sông máu.
Lúc này đây, bỏ qua thao tác điệu nghệ, bỏ qua rượt đuổi tinh vi, người chơi hóa thân vào những cơ thể sống xả thân chiến đấu, anh dũng hy sinh, tiếp tục phục sinh, tiếp tục chiến đấu. Dù cho trang phục tơi tả, dù cho giáo mác gãy lìa, dù cho chỉ còn một giọt máu cuối cùng.
Phía trên trời cao, những áng mây cũng nhuốm một màu máu đỏ.
Cuộc chiến Tề Triệu kết thúc với phần thắng lợi của quân Tề, khiến Tô Liễu ngập tràn vui sướng. Phòng chat đang im lặng nãy giờ bỗng có tiếng lào xào, rồi vang lên giọng của Kiêu Dương tự hỏa: “Tiểu Ngược……bỗng dưng muốn chết có ở đó không?”
“Có.” Tô Liễu đổi sang chế độ UT và trả lời.
“Phía sau núi chính xác quân chủ lực của nước Triệu, cớ sao lại báo là không phải, hãy mau mau giải thích.” Giọng nói vẫn nhẹ nhàng như nước chảy, song đã có phần xa xôi.
Như bị dội một gáo nước lạnh, Tô Liễu bình thản trả lời: “Ta chắc chắn đến % rằng đó không phải là quân chủ lực. Còn về sau này có hai khả năng: một là nội bộ bọn chúng đã có được thông tin nên kéo nhau tới; hai là do các danh tướng của chúng ta đều ở đây cả, nên bọn chúng chú ý.”
“Chứng cứ đâu?” Kiêu Dương lạnh lùng hỏi.
“Chiến ngự lâm lâm từng đấu với chúng, hẳn có thể phán đoán đẳng cấp của đối phương.” Thao tác đánh máy của Tô Liễu mỗi lúc một chậm lại “Bọn chúng ắt đã dùng thần dược, để che giấu đẳng cấp của mình.”
“Tiểu Triệt thấy thế nào?” Kiêu Dương tự hỏa quay đầu mũi giáo, trỏ sang phía Tiểu Triệt.
“Vâng, đệ nghe được rồi.” Chiến ngự lâm lâm trầm ngâm giây lát rồi đáp “Có thể do Tiểu Ngược đẳng cấp còn thấp, phán đoán sai lầm. Đám người đó đích thị là quân chủ lực, đẳng cấp đều từ trở lên.”
Tô Liễu xóa phắt dòng chữ đang định gửi đi. Sai lầm là sao? Lẽ nào như thế? Nếu đẳng cấp đạt +, chiêu thức tiêu diệt đám đông của Yêu tinh áo choàng tuyệt đối không thể sát thương mạnh nhường đó? Tô Liễu định mở ổ cứng, lấy đoạn ghi hình kỷ niệm lần đầu tham gia chiến quốc rồi post lên, để chứng minh mình không hề hoa mắt. Song nàng thấy tức lắm, căm cái tên Tiểu Triệt đã cố ý nói dối nhằm hãm hại nàng!
Tô Liễu thiếu nước xông tới mắng thẳng cánh: “Cậu nhẫn tâm hãm hại người bạn gái từ thưở thiếu thời chỉ vì một con đàn bà sao?!” Nhưng nàng cố dằn lòng.
Lại nghe tiếng Kiêu dương hỏi: “Bỗng dưng muốn chết kia, dưới núi có người, tại sao lại báo chỉ có bảy, tám tên.”
“Là vì mười mấy tên kia lẩn khuất trong bụi cỏ, từ phía trên núi nhìn không được rõ.” Tô Liễu chán nản giải thích.
“Vây sao?” Kiêu dương lấp lửng.
Phòng chat im lặng một hồi, đến lượt Yêu tinh áo choàng the thé: “Sau khi sống lại ở điểm phục sinh, ta bị quân địch tấn công, sao ngươi không ứng cứu?”
Tô Liễu chán chẳng buồn để ý, bèn trả lời qua quýt: “Không nhìn thấy.”
“Điêu toa, ta bị tập kích ngay cạnh điểm phục sinh!” Yêu tinh áo choàng hét lên tức tối.
“Ồ, cho dù có nhìn thấy, ai bảo là ta nhất định phải cứu ngươi? Dựa vào đâu kia chứ?” Nàng cười khẩy, bụng nghĩ đánh máy thì lâu quá bèn chỉ viết đơn giản:
“Gần đó có nhiều người nước Tề cũng cần được ứng cứu.” Chợt nghe tiếng Kiêu dương tự hỏa: “Mọi người đều là người nước Tề, quốc chiến nổ ra cần phải gác tình riêng vì sự nghiệp chung. Bỗng dưng muốn chết kia, ta không biết em gái ta đã đắc tội gì nhưng trong chiến đấu tất cả phải đoàn kết. Ngươi đã có lỗi thấy chết không cứu.”
Có lỗi thấy chết không cứu! Tô Liễu tức đến phát buồn cười. Nàng xóa luôn lời giải thích ban nãy và thay bằng hai chữ: “Nực cười!”
Vừa gửi đi xong, đám người trong phòng chat đã nhao nhao.
Yêu tinh áo choàng: “Cả nhà xem, cô ta ngoan cố chưa kìa! Ta đã sớm nghi ngờ ả là nội gián mà, rõ ràng hai mươi mấy người lại báo là bảy, tám gì đó. Ừ, thì cứ cho nhìn nhầm đi, nhưng xuống núi nom rõ rồi cũng chẳng kịp thời hồi báo, lại còn bảo đó không phải là quân chủ lực, cố ý câu giờ cho bọn quân Triệu!”
Tiểu Bố: “Nói nhiều làm gì, đuổi ả đi thôi!”
Thịnh Thế Hoan Đằng: “Ta không hiểu lắm, giữ ý kiến trung lập.”
Chiến ngự lâm lâm: “Có thể là Tiểu Ngược đã đoán sai……”
Phiêu tại giang hồ : “Để Kiêu Dương xử lý, đây là người do huynh ấy đưa đến mà.”
Lập tức cả phòng chat im tiếng.
“Tiểu Ngược, ngươi khiến ta thất vọng quá!”
Cùng với tiếng thở dài khe khẽ, bên trò chơi vang lên một tiếng tít dài. Tô Liễu out khỏi UT, chuyển sang giao diện trò chơi. Ở đó hiển thị: “Người chơi Bỗng dưng muốn chết bị Tề vương trục xuất do phạm tội phản quốc, có đồng ý hay không?”
Tô Liễu giữ chặt con chuột, giây sau—
Hệ thống hiển thị: Toàn dân bỏ phiếu, ngay sau phút, cưỡng chế trục xuất người chơi Bỗng dưng muốn chết
Trong phút chốc rợp trời tin nhắn.
(Thế giới) (Người chơi) Ngươi là lợn trong địa bàn của ta: Trời ơi, lại có một người đã bị trục xuất, hai lần điểm kinh nghiệm đó nha. Anh em hỡi, ai gặp thì nhớ báo!
(Thế giới) (Người chơi) Trời mát một mùa thu: Cái ID này quen ghê, là vương hậu bí mật của Tề vương dạo trước thì phải!
(Thế giới) (Người chơi) Làm một phát mất tăm: Lại là một thiếu phụ bị ruồng rẫy!
(Thế giới) (Người chơi) (Người chơi) Vô pháp vô thiên: Nước Tề lần này đã tổn thất nặng nề, phải chăng do mụ này gây nên?
(Thế giới) (Người chơi) Bao giờ chàng lại tới XX: Có ta đây, lão đang cần một ít đàn bà để luyện “nhân tâm đan”~~~~~
Lại có cả mấy tin nhắn riêng.
(Người chơi) Vũ dạ phi phi: Tiểu Ngược, có chuyện gì thế? Tại sao nàng bị dính tội phản quốc?
(Người chơi) Nhất thủ trụ thiên: Ta bỏ phiếu phản đối, lần này đại ca sai rồi!
(Người chơi) Khuyên tròn cái khum khum:…….
Đang dò xem tin nhắn, chợt Tô Liễu sững tay.
(Nói thầm) (Người chơi) Nghe tiếng nước chảy nói thầm: Ối, là nàng đã cứu em của ta chỗ cạnh điểm phục sinh mà, xảy ra chuyện gì thế?
(Nói thầm) (Người chơi) Chiến ngự lâm lâm nói thầm: Xin lỗi Tiểu Ngược nhé!
Tô Liễu mỉm cười, đóng tất cả các kênh chat có thể.
Thiếu nữ áo xanh đứng thẳng người trên đỉnh thánh sơn. Nàng vươn vai, duỗi chân rồi duyên dáng bước tới trước mặt hiệp sỹ áo đen. Với nụ cười yêu kiều, nàng từ từ cởi dây áo. Uyển chuyển tựa đang thoát y vũ, nàng lột bỏ từ áo khoác ngoài cho tới áo váy trắng, lột từng chiếc từng chiếc, cho đến khi chỉ còn mỗi yếm lót và quần ngắn.
“Ê, Kiêu dương tự hỏa.” Hai tay chống nạnh, thiếu nữ quắc mắt tựa một nữ vương, “Ta trả lại ngươi tất cả trang bị, còn về đẳng cấp…….hãy chờ thêm vài ngày nữa. Oan gia ngõ hẹp, sẽ còn gặp nhau!”
Nói xong, nàng xoay người, tung tăng bước trên con đường lổn nhổn đá cuội.
“Tiểu Ngược, muội không muốn nói gì với ta sao?” Hiệp sĩ áo đen trầm ngâm hỏi.
Thiếu nữ dừng chân, nghiêng đầu mỉm cười rồi nghịch ngợm vẫy vẫy ngón giữa. Nàng kiêu hãnh bước đi, trong ánh trăng bàng bạc. Dưới ánh trăng, bóng dáng nhỏ bé đó nhìn càng thêm nho nhã và thanh thoát.