Bỗng Dưng Muốn Chết

chương 2

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tô Liễu choáng luôn.

Một hồi lâu sau, thiếu nữ trên màn hình mới mỉm cười và trên đầu hiện lên hàng chữ (lời trong một bài hát): “Ơi đóa hoa thủy tiên xinh đẹp…”

Nhìn thấy dòng chữ này, hiệp sĩ áo đen hiển thị biểu tượng toát mồ hôi.

Đã từ rất lâu, hội Long Đằng không chiêu mộ các game thủ dưới cấp , lần đặc cách gần đây nhất là cô em kết nghĩa của Khâu Kiêu Dương. Cô ả gửi ảnh tới trung tâm mạng để tham gia thi tuyển mỹ nữ và lọt thẳng vào top , được gia nhập hành hội nhờ vào nhan sắc.

Sau nửa năm trời, nay lại có Tô Liễu được nhập hội Long Đằng khi chỉ mới đạt đến cấp . Đương nhiên khiến giang hồ nổi sóng.

(Hành hội) (Người chơi) Vũ dạ phi phi (hỏi giọng cớt nhả): Đại ca ơi, đây là tẩu tẩu ạ?

(Hành hội) (Người chơi) Yêu tinh áo choàng: Có lẽ đâu thế, ca ca ta còn chưa có bạn gái.

(Hành hội) (Người chơi) Nhất thủ trụ thiên: Còn ít tuổi thế, hẳn là cháu gái rồi!

(Hành hội) (Người chơi) Vũ dạ phi phi: Còn lâu…

Lúc khiêu chiến, Tô Liễu dùng nick và khi hệ thống hỏi nàng có công khai kết quả không thì nàng đã từ chối. Do đó, giang hồ dần sóng yên bể lặng, đồng thời khi nàng gia nhập hành hội, không ai mảy may liên tưởng tới kẻ khiêu chiến ban nãy.

(Hành hội) (Người chơi) Lịch sử tiến hóa nhân loại: Đại ca thuộc hàng trâu già mê cỏ non đó!

(Hành hội) (Người chơi) Nha sĩ Aibolit: Cỏ non đỡ đau răng.

(Hành hội) (Người chơi) Khuyên tròn cái khum khum: Chỉ đau lưng thôi.

(Hành hội) (Người chơi) Nhất thủ trụ thiên: Để xem đã….

(Hành hội) (Người chơi) Nhất thủ trụ thiên: Cái lũ dê già này, đừng làm em nó sợ.

(Hành hội) (Hành hội) (Người chơi) Yêu tinh áo choàng: Người mới post ảnh đi, kèm số đo vòng nữa nhá!

Kênh chat của hành hội nhao nhao bàn tán lai lịch của Tô Liễu, khiến Khâu Kiêu Dương đâm ra khó xử. Gã không biết phải giới thiệu làm sao cho phải. Vì nói thực thì sẽ dẫn tới trận PK khi nãy, mất mặt là chuyện nhỏ, song sẽ mất cả chỗ đứng chứ chẳng chơi. Nếu giang hồ biết gã bị tiểu cô nương này làm cho điên đảo, trời ơi, hình tượng anh minh đĩnh ngộ mà gã bấy lâu gây dựng sẽ bị sụp đổ mất.

Nghĩ tới nghĩ lui, Kiêu Dương cắn răng chịu trận.

(Hành hội) (Người chơi) Kiêu dương tự hỏa: Yêu Yêu, không được vô lễ với đại tẩu!

(Hành hội) (Người chơi) Yêu tinh áo choàng: Ca ca không phải là…

Tô Liễu dửng dưng,chán ngán nhìn đám hành hội lời qua tiếng lại, chợt nhận thấy cơ hội phát ngôn của mình.

(Hành hội) (Người chơi) Bỗng dưng muốn chết: Không phải là gì? Không phải là đàn ông á?

(Hành hội) (Người chơi) Lịch sử tiến hóa nhân loại: Há, ca ca không phải vậy chứ……

(Hành hội) (Người chơi) Khuyên tròn cái khum khum:……

(Hành hội) (Người chơi) Vũ dạ phi phi: ……

(Hành hội) (Người chơi) Nhất thủ trụ thiên:……

(Hành hội) (Người chơi) Kiêu dương tự hỏa (nghiến răng ken két): Ái thiếp à, việc này chúng mình bàn riêng nhé!

(Hành hội) (Người chơi) Bỗng dưng muốn chết: Thúc thúc xấu tính, đâu biết thương hoa tiếc nguyệt ……

(Hành hội) (Người chơi) Kiêu dương tự hỏa: Vậy ta không giúp nàng nâng cấp nữa nhé.

(Hành hội) Người chơi) Bỗng dưng muốn chết: Đoạn…phim…

(Hành hội) (Người chơi) Kiêu dương tự hỏa: Ta đưa ái thiếp đi luyện level đây, các ngươi đừng nhí nhéo nữa!

(Hành hội) (Người chơi) Yêu tinh áo choàng: Muội cũng muốn đi.

Tô Liễu vươn vai, lướt qua màn hình và trả lời: “Hôm nay ta bận, out đây, bi.”

Nàng đóng cửa sổ, mở một trang web ca nhạc rồi bước ra ban công.

Hôm nay là thứ bảy, sân trường thưa thớt người. Nàng nhoài người qua thành lan can, lim dim mắt nhìn xa xăm, rồi quay lại phòng và nhấc máy điện thoại.

“Tiểu Triệt a, cuối tuần sau có rỗi không?”

……

“À, hôm đó là ngày Chị em.”

……

“Không sao, không phải là người yêu thì chúng mình cũng vẫn là chị em mà.”

…….

“Ừ, thế nhé, h sáng thứ bảy tuần sau nhé!”

Gác máy rồi mà Tô Liễu cũng chẳng biết nên cười hay khóc.

Mừng vì đã phá tan cuộc hẹn của Khâu Kiều Nhan và Tiểu Triệt, song buồn vì phải kiếm cớ chị em này nọ để dụ cậu.

Tô Liễu quăng di động sang một bên, lau sạch bàn viết, quét sạch sạch sàn nhà, liếc nhìn đồng hồ rồi cầm hộp cơm xuống nhà ăn. Nhưng vừa bước xuống cầu thang thì đập ngay vào mắt nàng là một bóng người cao lớn.

Người đó đứng dưới gốc trúc đào chênh chếch phía bên trái cổng ký túc, dáng người to cao, mạnh khỏe. Vẻ tay chơi hiển hiện trên chiếc áo sơ minh trắng lóa vốn mang tính chất thư sinh.

Chàng một tay đút túi, tay kia kẹp điếu thuốc, trông rất amatơ.

Tô Liễu định quay người lui bước thì giọng nói quen thuộc đã cất lên “Liễu Liễu”. Vốn người dễ giật mình, Tô Liễu suýt quăng luôn hộp cơm.

“Anh Thịnh Hoan, em chào anh ạ.” Tô Liễu e dè tiến lại gần, ngước mắt nhìn người con trai cao hơn mình hẳn một cái đầu và lí nhí chào.

Phút chốc, đôi mắt nàng in trọn khuôn mặt tuấn tú mà kiêu hãnh của chàng trai.

Rồi nàng ngại ngùng lui lại, cúi đầu nhìn điều thuốc: “Anh lại đến ạ?”

“Ừ, anh tới chỗ người bạn có chút việc, nhân tiện ghé thăm em.” Thịnh Hoan làm ra vẻ không nhận thấy sự ngượng ngập của Tô Liễu, thản nhiên bảo: “Đi nào, anh mời em ăn cơm.”

“Em ăn rồi.” Sắc mặt không đổi, Tô Liễu nín thở nói dối.

“Thế em cầm theo hộp cơm làm gì?” Sở Thịnh Hoan nhướn mày.

“Úi, cái này á?” Nàng giơ hộp cơm lên, “Hôm nay em dọn đồ, thấy cái hộp này đã lâu không dùng tới nên mang xuống vứt.”

“Thế à?Cho anh cho, anh đang cần một cái hộp cơm.” Thịnh Hoan chìa tay ra.

Tô Liễu thản nhiên đưa luôn cái hộp nhưng Sở Thịnh Hoan lại thôi không lấy. Anh nhìn Tô Liễu chằm chằm, rồi đột nhiên thở dài bảo: “Liễu Liễu, anh có chút việc phải đi cái đã. Cái hộp này tạm để chỗ em, khi nào rỗi anh qua.”

Nói rồi, Thịnh Hoan quay người rảo bước, thoáng chốc đã khuất bóng.

Tô Liễu cắn môi đứng chôn chân tại chỗ.

Sự xuất hiện đột ngột của Sở Thịnh Hoan khiến tâm trạng vui vẻ của Tô Liễu vụt tan biến. Nàng ăn quấy quá bữa cơm, mau chóng quay lại với chiếc máy tính, đăng nhập trò chơi.

“Nàng có ở đó không?” Trong hộp nhắn có tin của Kiêu Dương Tự hỏa.

Nàng “ừ” một tiếng rồi thôi.

“À này, nhân tiện hỏi thăm, muội muội của ta đắc tội gì với nàng thế?” Kiêu Dương Tự hỏa hỏi một cách chân thành.

Tô Liễu tinh nghịch đáp “Quên rồi”. Sau đó có tin nhắn mời kết bạn của Kiêu Dương Tự hỏa, nàng ngập ngừng chọn phím “chấp nhận”.

Khâu Kiêu Dương thật biết giữ chữ tín, đã hứa giúp Tô Liễu luyện đến level là vứt hết mọi việc, chăm chăm đưa nàng đi khắp nơi làm nhiệm vụ, đánh yêu quái. Có điều đẳng cấp hai người quá chênh lệch, nên hễ Kiêu Dương ra tay là Tô Liễu chẳng thể làm được gì, việc nâng cấp vì thế rất chậm. Khâu Kiêu Dương chẳng làm được gì nhiều, đành cam phận dẫn đường và đứng canh chừng mỗi khi Tô Liễu giết yêu quái. Mà Tô Liễu chỉ ngoan ngoãn giết quái để tăng cấp những lúc vui vẻ, chứ mà không vui thì…..

“Tử hỏa, đưa ta đi tham quan, tìm chỗ nào đèm đẹp tí, ta muốn chụp ảnh. “Bỗng dưng muốn chết” giờ đã đạt được cấp , lại bắt đầu nì nèo.

“Là Tự hỏa chứ không phải Tử hỏa, làm ơn type đúng cái tên đi mà.” Kiêu Dương cưỡi trên lưng bằng điểu, tay vẫy vẫy chiếc quạt xếp.

“Như nhau cả thôi.” Nàng thả bước trên con đường nhỏ, ngó ngó nghiêng nghiêng, hễ thấy chỗ nào đẹp là dừng ngay lại, thể hiện mấy động tác yểu điệu thục nữ rồi chụp ảnh roẹt roẹt.

Kiêu Dương rỗi rãi, cũng lao vào dùng chức năng “chụp hình” giúp Tô Liễu một tay mỗi khi nàng tạo dáng xong.

Mới chụp được vài kiểu thôi mà Kiêu Dương đã không kìm nổi sự thán phục “Động tác cuả nàng phong phú thật đấy!”

“Đương nhiên” Tô Liễu kiêu kỳ: “Khiêm tốn mà nói, ta không có xèng đi thẩm mỹ hay mua trang phục đẹp nhưng cả giới Anh Hùng này, không một đứa con gái nào bén gót ta đâu.”

Và như để minh chứng, thiếu nữ mặc váy xanh nghiêng đầu mỉm cười với chàng trai rồi khẽ nâng cao chân váy, nàng duyên dáng cất bước trên con đường lát đá xanh xuyên rừng.

Đường nhỏ quanh co, trúc xanh rì rào, gió nhè nhẹ thổi. Vạt áo tung bay, thiếu nữ nhún nhảy bước đi.

Hiệp sĩ áo đen bật cười nhảy xuống làm nhiệm vụ hộ giá. “Ta thấy nàng thao tác thuần tục, đặc biệt xử lý tiết tấu rất tốt. Giá mà nàng bỏ một nửa công sức mày mò mấy cái động tác này vào việc luyện đẳng cấp thì các đại hành hội hẳn phải tranh nhau đón rước đó.”

“Vô nghĩa lí, ta là gogirl, phải tìm con đường đi đặc biệt cho riêng mình chứ!”

Đọc những lời này, hiệp sĩ áo đen giật nảy mình, suýt ngã.

Thành công lớn nhất trong lĩnh vực thiết kế của trò chơi Anh Hùng là động tác và nét mặt của các nhân vật, có điều thao tác điều khiển rất phức tạp. Người chơi thông thường chỉ luyện kỹ năng chiến đấu hay di chuyển, thi thoảng học thêm vài trò đơn giản như cười, ôm, xô ngã, ngồi bó gối hoặc vài mệnh lệnh đơn giản. Ấy vậy mà Tô Liễu – một game thủ mới toe lại thông thuộc hết các thao tác phức tạp vốn đòi hỏi tốc độ nhanh và tính phối hợp cao, nào thì nét mặt biểu cảm, nào thì nghiêng đầu xoay người, lại còn nâng váy nhún nhảy.

Khâu Kiêu Dương thấy tiếc, vì ngôn ngữ cơ thể biểu đạt tốt đến thế thì hẳn khả năng điều khiển bàn phím của người chơi hẳn thuộc hàng siêu cao thủ. Giá biết vận dụng vào việc luyện cấp và đấu tay đôi, nhất định sẽ tiền đồ vô lượng

Lần đầu PK, Kiêu Dương đã thấy ở Tô Liễu khả năng tiềm tàng, nên mặc dù rất tức giận, gã vẫn đồng ý giúp nàng luyện công. Có điều, sau vài ngày cùng nhau, Kiêu Dương tự nhận mình đã nhầm to. Vì “cô nương” này thỉ thích đuổi hoa bắt bướm, săn lùng cảnh đẹp, chứ chẳng có tí tẹo nào cốt cách luyện võ. Cô ta quả thực khiến gã “bỗng dưng muốn chết”, khi ngọn lửa nhiệt tình cứ dần dần nguội lạnh.

Level giờ xem ra xa xôi quá! Dõi theo thiếu nữ đang đùa nghịch giữa vườn hoa tựa một cánh bướm xanh, chàng hiệp sĩ áo đen bất giác thở dài não nề.

Bỗng xuất hiện mật tín “Đại ca, hỏng rồi, do thám bên nước Triệu gửi tin cấp báo, tư nguyên nước này đã lên tới vạn, các huynh đệ mời đại ca mau chóng trở về tổng đường nghị sự.”

Hiệp sĩ áo đen đành cắt ngang cuộc vui, chàng nghiêm giọng: “Này cô nương, ta không thể lãng phí thời gian hơn nữa. Bởi theo nguồn tin đáng tin cậy, một trận chiến quốc sắp sửa bùng nổ. Trong mấy ngày tới nhớ phải luyện đến cấp đấy nhé!”

Theo luật chơi, khi ngân khố của một nước đạt tới con số triệu, nước này được quyền khiêu chiến với các nước khác. Chiến quốc nổ ra, bên tấn công cùng các lực lượng trợ giúp cần phải phá vỡ cổng thành, mở toang đàn tế ở trung tâm đô thị, tiến vào địa đồ sơn thánh của đối phương và giết chết thú thần hộ quốc, giành chiến thắng trọn vẹn. Đứng trong địa đồ sơn thánh là các game thủ cấp trở lên, đồng nghĩa với việc những người này sẽ bị tấn công sau cùng.

Khâu Kiêu Dương quyết định cố gắng lần cuối, nhằm rèn luyện lòng nhiệt tình và độ trung thành của Tô Liễu, bằng cách cho phép nàng tham gia chiến đấu.

Người chơi bình thường muốn luyện đến cấp phải mất ~ tháng, nhưng nếu dùng tiền thì có thể rút gọn xuống còn , ngày. Trước lúc từ giã, Kiêu Dương đã triệu tập Thịnh Thế Hoan Đằng – một chiến hữu quả cảm, đồng thời là hội phó hội Long Đằng, căn dặn người này dùng chiêu pháp bí truyền của hành hội giúp Tô Liễu nâng cấp.

Tô Liễu bỏ ra giây ngắm nhìn cái tên Thịnh Thế Hoan Đằng trong lúc chàng này kéo thanh đại đao bước tới, vẻ mặt lạnh lùng, mình khoác khôi giáp thánh quang. Nàng chợt nghĩ, phải chăng đây chính là anh Thịnh Hoan và bất giác cảm thấy lạnh hết cả người.

Tự khiếp sợ với sự suy đoán của mình, Tô Liễu trở nên ngoan ngoan lạ thường sau khi Khâu Kiêu Dương đi khỏi. Nàng nghiêm túc và máy móc tấn công con quái vật “tâm quỷ” vốn được Thịnh Thế Hoan Đằng đổi bằng kim bảo. Tô Liễu muốn nhanh chóng đạt cấp rồi xả thân bảo vệ sự tôn nghiêm và danh dự của Tề quốc.

“Tâm quỷ” quả rất đáng đồng tiền bát gạo!Chỉ trong vòng một buổi chiều mà level của Tô Liễu tăng đến chóng mặt, đạt cấp .

Đến buổi tối, đám người trong hành hội bắt đầu tụ tập bàn ra tán vào, xoay quanh chủ đề Tô Liễu.

(Hành hội) (Người chơi) Vũ dạ phi phi: Úi, “bỗng dưng muốn chết” đã đạt cấp rồi kìa, chắc là nhờ Tâm quỉ, đại ca rộng rãi với phu nhân quá há, ngưỡng mộ ngưỡng mộ ~~

(Hành hội) (Người chơi) Yêu tinh áo choàng: Chiến Ngự chàng hỡi, vợ cũng muốn được đánh tâm quỷ.

(Hành hội) (Người chơi) Chiến ngự lâm lâm: Mua tất trang phục cho vợ rồi còn gì, hết kim bảo rồi.

(Hành hội) (Người chơi) Yêu tinh áo choàng: = =

(Hành hội) (Người chơi) Yêu tinh áo choàng: Thôi được rồi, để vợ kiếm cho chồng Tâm quỷ.

(Hành hội) (Người chơi) Chiến ngự lâm lâm: ……

(Người chơi) Khuyên tròn cái khum khum: Này này, đại tẩu mở UT đi, số hiệu hành hội chúng ta là , cho cả nhà được nghe giọng tỉ với!

(Hành hội) (Người chơi) Bỗng dưng muốn chết: Không được.

(Hành hội) (Người chơi) Yêu tinh áo choàng: Sao thế, lẽ nào ngươi là PD?

(Hành hội) (Người chơi) Nhất thủ trụ thiên: Hay là ca ca lấy phải phu nhân đực rựa!!!

(Hành hội) (Người chơi) Chiến ngự lâm lâm:……

(Hành hội) (Người chơi) Vũ dạ phi phi: Tuyệt quá đi, tình hai chàng như pha lê trong suốt.

Tô Liễu buồn rầu nhìn Tiểu Triệt và Yêu tinh công chúa tình tứ với nhau trên kênh chat của hành hội. Nàng càng nhìn càng tức, càng tức lại càng nhìn, nhận thấy không thể chán hơn nữa, liền quay ra giá vẽ.

“Muội lên UT đi.” Đến lượt Khâu Kiêu Dương cũng âm thầm đề nghị.

Dẹp bút lông và giá vẽ sang một bên, Tô Liễu gõ thật nhanh: “Không muốn lên.”

“Muội là con trai thật sao?” Khâu Kiêu Dương buồn rầu.

“Không phải.” Tô Liễu tặng gã một cái mặt cười rồi chuyển sang kênh hành hội, nàng làm cho một tràng dài.

(Hành hội) (Người chơi) Bỗng dưng muốn chết: Tất cả nghe này! Bản cô nương mà lên UT là ối kẻ “bỗng dưng xin chết” đó nha. Vì giọng ta tuyệt vời trên cả tuyệt vời luôn ^-^

(Hành hội) (Người chơi) Bỗng dưng muốn chết: Đồng thời, bản cô nương cũng sẽ không tham gia bất cứ một cuộc họp mặt nào, bởi dung mạo ta sẽ khiến chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn!

Lời nàng vừa ban ra, kênh chat đột nhiên im bặt cả đám, và một loạt dấu chấm lửng bay đến tới tấp.

Khâu Kiêu Dương gửi tin nhắn bí mật: “Muội…nổ giỏi quá!”

Quạ quạ quạ, ba con ô điểu bay qua, khiến cả kênh chat bừng tỉnh.

(Hành hội) (Người chơi) Vũ dạ phi phi: Choáng vãi linh hồn…

(Hành hội) (Người chơi) Yêu tinh áo choàng: Đúng là đồ thần điêu, có giỏi thì post ảnh xem nào.

(Hành hội) (Người chơi) Kiêu dương tự hỏa: Quả là ta có con mắt tinh đời…

(Hành hội) (Người chơi) Thịnh Thế Hoan Đằng: Trai tài gái sắc.

(Hành hội) (Người chơi) Nhất thủ trụ thiên: Trời ơi! Vậy là trước lúc nhắm mắt, ta đã được nghe Thịnh Hoan ca ca lên tiếng!

(Hành hội) (Người chơi) Khuyên tròn cái khum khum: Ba hồn bảy vía…

(Hành hội) (Người chơi) Vũ dạ phi phi: Tiếp tục choáng…

Tô Liễu trợn tròn mắt nhìn chuỗi lời nói của Nhất thủ trụ thiên mà tim đập thình thịch.

Thịnh Thế Hoan Đằng là ……Thịnh Hoan ca ca ư?

Bất giác, nàng tuôn trào nước mắt.

Sở Thịnh Hoan có một vị trí rất đặc biệt trong cuộc đời năm của Tô Liễu. Bởi quả thật, đây là cả một thiên sử với rất nhiều tình huống eo le, thú vị, kịch tính.

Trước khi lên , Tô Liễu luôn cùng Lập Triệt bám lẵng nhẵng theo anh.

Cho đến một ngày, Tiểu Triệt hỏi: “Anh Thịnh Hoan ơi, sao anh toàn đánh em mà chẳng bao giờ đánh Tô Liễu?”

Thịnh Hoan trả lời: “Vì Liễu Liễu là con gái.”

Tô Liễu đắc ý vênh mặt.

Tiểu Triệt bĩu môi, đi tiếp một đoạn, lại hỏi: “Anh Thịnh Hoan ơi, thế con gái và con trai thì có gì khác nhau?”

Ừ nhỉ, Tô Liễu chớp chớp mắt tò mò.

Thịnh Hoan ngoái đầu lại và giải thích rất nghiêm túc: “Con gái không có chim, nên không chịu được đòn. Không tin, mày lật váy nó lên mà xem…”

Và thế là, dưới sự chỉ huy của Thịnh Hoan- tuổi, Tô Liễu- tuổi đã bị Lâm Lập Triệt- tuổi vén váy và nhìn – thấy – hết.

Sự việc xảy ra, Tô Liễu chẳng cảm thấy gì nhưng mẹ nàng nổi giận khóc ầm ĩ. Lập Triệt và Thịnh Hoan đều bị bố mình đánh cho một trận. Kể từ đó, Tô Liễu chuyển sang chơi với các chị trên tuổi, bỏ không chơi với Thịnh Hoan nữa.

Một thời gian sau, Tô Liễu và Lập Triệt lại quay lại bám đuôi Thịnh Hoan, bám nhì nhằng suốt năm, cho đến khi nàng học lớp .

Đến bây giờ Tô Liễu vẫn nghĩ, nếu không có sự vụ năm đó, nếu nó không làm thức tỉnh trong nàng cơn ác mộng vốn đã ngủ yên, thì hẳn tình cảm giữa nàng và Thịnh Hoan còn sâu sắc hơn nhiều so với Lập Triết.

Lúc Tô Liễu vào lớp , Thịnh Hoan đã tốt nghiệp cấp . Những năm đó đang có mốt Teddy boy, nên những chàng trai có vóc dáng cao lớn, khuôn mặt góc cạnh, ánh mắt lạnh lùng lại biết đánh nhau kiểu như Sở Thịnh Hoan vô cùng hot. Quản ca của lớp Tô Liễu chính là một trong số các bạn gái của anh.

Lưu ý nhé, “một trong số” tức là Sở Thịnh Hoan có vô số bạn gái.

Tô Liễu chẳng tơ vương gì Thịnh Hoan, cũng như chẳng bao giờ bắt chuyện với những người con trai khác. Vì một lẽ nào đó, nàng có vẻ không thích bạn khác giới, từ nhỏ chỉ quen chơi với Thịnh Hoan và Tiểu Triệt.

Nào ngờ, đã xảy ra một sự cố đáng tiếc, làm tan biến niềm tin yêu và mối tình cảm anh em suốt bao năm giữa hai người.

Vào một tối mùa hè đẹp trời, Tô Liễu rời khỏi lớp sau giờ tự học và tại góc khuất chỗ nhà để xe của trường, nàng đã bị một người cao lớn ép vào chân tường và…cưỡng hôn. Dù nàng giãy giụa thế nào, kẻ kia vẫn mút chặt môi nàng, lại còn dùng răng vập vạp suốt hơn hai phút. Trong bóng tối chỉ còn lại hơi thở hổn hển của gã và tiếng đạp chân sợ hãi của nàng. Nhưng khi vừa thoát ra khỏi, Tô Liễu còn chưa kịp hô hoán “đồ mất dạy” thì đã nghe thấy giọng nói quen thuộc: “Tại sao lại là em?”

Ngước nhìn lên, nàng nhìn thấy khuôn mặt góc cạnh. “Liễu Liễu, anh bị nhầm.” Sở Thịnh Hoan ngượng ngùng quay đầu ra phía khác. Chưa đầy một giây sau, chẳng hiểu nghĩ ra điều gì, anh trở mặt độc ác, lạnh lùng đe dọa: “Cấm mách bố mẹ đấy, bằng không tao đánh chết!”Nói xong sải bước đi luôn.

Tô Liễu còn chưa kịp hoàn hồn đã lại thất thần trước vẻ hung tợn của Sở Thịnh Hoan.

Trong đầu nàng hiện lên cảnh tượng đáng sợ.

Trên dãy hành lang u tối, một bóng đàn ông nhìn không rõ mặt đánh một người đàn bà túi bụi cho tới khi con người đáng thương mềm oặt như cọng bún và rớt xuống đất.

“Mẹ mày chứ, đã không biết đẻ lại còn cấm ông mày ra ngoài kiếm mụn con hả?”

“Tao đánh chết mày, con đàn bà thối thậy!”

“Cô ta đang mang thai, mày lại còn cầu xin hãy rời xa tao, đồ đầu óc bã đậu!”

Trong tiếng chửi bới điên cuồng, người đàn bà nằm phủ phục dưới đất, một dòng máu đỏ tuôn chảy chỗ bụng dưới. Phía sau cánh cửa sắt của căn nhà đối diện, cô bé Tô Liễu tròn mắt khiếp hãi nhìn.

Đây là cảnh bạo lực gia đình đầu tiên mà Tô Liễu vô tình chứng kiến, trong lúc đến chơi nhà người chị họ năm lên . Lúc đó, nàng đã sợ đến nỗi khóc lặng người và một thời gian dài sau đó, không dám đi cầu thang bộ, không dám nhìn nắm đấm tay của người lớn, không dám đi ngủ. Phải mất một năm trời, mẹ mới giúp nàng quên được tấn thảm kịch này. Vậy mà, một lời đe dọa của Sở Thịnh Hoan, dù rất vô tình, đã khơi lại cơn ác mộng.

Từ đó, nỗi ghét bỏ đám con trai của Tô Liễu lại chuyển lên một nấc mới. Nàng thậm chí thấy sợ những ai có vóc dáng cao lơn, ví như Sở Thịnh Hoan.

Dù cho anh có tặng bao nhiêu quà, có nói bao lời xin lỗi cũng như âm thầm làm cho nàng vô số việc, cũng không thể nào thay đổi tình hình.

Lần xa cách thứ hai giữa Tô Liễu và Thịnh Hoan kéo dài từ lúc nàng tuổi cho đến khi tuổi. Trong năm trời, chứng ghét đàn ông của nàng đã giảm nhiều. Duy đối với anh, Sở Thịnh Hoan ca ca, người lúc nào cũng chăm lo cho nàng, Tô Liễu luôn tiềm ẩn nỗi mặc cảm, xa lánh. Mà nàng cũng đau lòng lắm chứ!

Buồn bã nhìn màn hình, Tô Liễu lặng lẽ thao tác offline.

Một tuần sau đó, tân thủ “Bỗng dưng muốn chết” được tân vương Tề quốc Kiêu dương tự hỏa giữ miết trong hậu cung, luyện level đêm ngày.

Tới tối thứ , Tô Liễu cuối cùng đã đạt tới cấp , chính thức bước sang giai đoạn đỉnh cao.

Cùng lúc, Triệu quốc đã gom đủ ngân khố và tuyên chiến với Tề quốc qua hệ thống, trận quyết đấu được định vào tối thứ .

Ngày cuối tuần đã tới, Tô Liễu dạy sớm, trang điểm xinh đẹp đợi Lâm Lập Triệt tới đón.

Cô bạn cùng phòng – Ngô Yên khoác giá vẽ chuẩn bị ra công viên ngoái lại trêu: “Ôi ôi, đúng là đi chơi với người yêu có khác! Kiềm chế chút nha, kẻo lại quên lối về ký túc đấy!”

Tô Liễu nghe bạn nói mà ruột đau như sát muối, nước mắt chan hòa. Lúc này, nàng thấy giận mình vì tính sĩ diện. Chia tay đã gần một tháng, lại còn bị kẻ thứ gọi điện tới đe dọa mà cũng chẳng dám kể với Ngô Yên chuyện mình.

Lâm Lập Triệt đến từ rất sớm, hẹn nhau h nhưng h đã đứng chờ ở cổng ký túc xá nữ.

Đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau kể từ khi chia tay. Tô Liễu ngắm nhìn khuôn mặt bạch diện thư sinh, khôi ngô tuấn tú và tuyệt nhiên không chút đau buồn như nàng lầm tưởng.

Bỏ rơi người bạn gái thanh mai trúc mã để chạy theo một người con gái xa lạ trong trò chơi. Kể như không tan nát cõi lòng giống trong tiểu thuyết thì cũng phải bận lòng đôi chút, vậy mà không hề.

“Chào Tiểu Triệt!” Tô Liễu cười hồ hởi.

“Chào Liễu Liễu!” Lâm Lập Triệt cười nhàn nhạt. Đôi mắt trong sáng nhướn nhìn nàng, hai hàng mi rợp tỏa bóng , trông Tiểu Triệt thật đáng yêu, thật ngây thơ, thật…an toàn!

Tô Liễu lặng lẽ thở dài. Sao những người con trai tuấn tú, lành hiền như Tiểu Triệt lại hiếm có khó tìm đến thế!Tại sao…

Duy nhất Tiểu Triệt khiến nàng thấy an lòng cũng lại bị cướp mất?

Tô Liễu buồn bã cúi đầu, chợt nàng bỗng mỉm cười vu vơ.

Ồ ồ, phải cứng rắn lên chứ. Bị cướp mất thì giành lại chứ sao? Cái con mụ Yêu tinh kia chắc cũng đã hăm lăm hăm sáu. Lẽ nào thiếu nữ mơn mởn lại chịu thua cái bà cô già ấy?

Đúng lúc Tô Liễu đang hân hoan với niềm vui chớm nở, Tiểu Triệt cất giọng thánh thót: “Đi thôi, mau đi ăn sáng, đừng để anh Thịnh Hoan phải đợi lâu!” Tiểu Triệt kéo nàng về phía cổng trường, tay nắm tự nhiên như thể hai người chưa từng có chuyện gì, chưa từng chia tay, chưa từng yêu nhau.

“Anh Thịnh Hoan?” Tô Liễu thấy choáng hết cả người, một nỗi đau đớn lan tỏa khắp cơ thể. Niềm vui mới nhen nhóm phút chốc vụt tan biến.

“Ừ. Hôm qua buôn chuyện với anh í, có nói là hôm nay bọn mình định đi chơi khu giải trí. Ảnh bảo cũng đang rỗi, đòi đưa bọn mình đi bằng được.” Lâm Lập Triệt ôn tồn giải thích. “Thử xem, ba đứa tụi mình đã lâu rồi không đi cùng nhau.”

Tô Liễu tức đến phát khóc, đờ đẫn đi ra cổng. Thấp thoáng một chiếc Buick màu đen đậu sẵn phía trước mặt. Sở Thịnh Hoan đứng tựa vào xe, tay hút thuốc, tay cầm chiếc túi bóng của KFC, mắt lim dim nhìn đôi nam thanh nữ tú đang tiến lại gần. Hai con người mảnh mai, trong sáng và yêu kiều.

Anh đột nhiên thấy cay sống mũi, bèn giả vờ cúi đầu chăm chú hút thuốc, ước chừng họ đến gần mới dụi đầu thuốc và vứt vào thùng rác gần đó.

“Anh Thịnh Hoan, chúng em tới rồi ạ.” Lâm Lập Triết lên tiếng.

“Ừa, hai đứa uống sữa nóng đi, rồi bọn mình tìm chỗ nào ăn sáng.” Anh xoay người, vươn tay trái đưa cái túi cho Tô Liễu. Nhận ra hai người bọn họ đang nắm tay nhau, ánh mắt anh dừng lại vài giây, rồi đẩy thẳng cái túi vào giữa.

“Em cám ơn anh ạ.” Tô Liễu rút tay ra, đón lấy cái túi và lí nhí đáp.

“Không có gì.” Sở Thịnh Hoan điềm đạm trả lời.

“Anh Thịnh Hoan, sao anh chu đáo thế, thật chẳng hợp với hình tượng anh chút nào!” Lập Triệt ngồi tót vào ghế trên, vừa uống sữa vừa hỏi vu vơ, ánh mắt liếc sang trái đầy vẻ ngưỡng mộ. Thần tượng của Lập Triệt đấy, anh Thịnh Hoan đấy!

Thông thường có một đám lau nhau sẽ tranh mang đồ ăn thức uống tới cống nạp Thịnh Hoan ca ca cơ!Lẽ đâu anh phải hạ mình chen chân xếp hàng để mua sữa cho cậu và Liễu Liễu kia chứ!

Ngược với nỗi sợ hãi của Tô Liễu, năm nay, Lâm Lập Triệt lúc nào cũng kính yêu Sở Thịnh Hoan như cha mẹ. Từ nhỏ tới giờ, cứ hễ cậu bị bắt nạt là Thịnh Hoan ca ca lập tức xông ra trả thù cho luôn.

Hồi nhỏ, Lập Triệt ngưỡng mộ: Sao anh Thịnh Hoan trông ngầu, còn mình chẳng được như thế; Sao anh Thịnh Hoan biết đánh nhau, còn mình chẳng được như thế…

Còn bây giờ, Lập Triệt vẫn tiếp tục ngưỡng mộ: Anh Thịnh Hoan sao mà tài giỏi thế, còn mình thì…

Anh Thịnh Hoan hơn cậu tuổi, mới đi làm được hai năm, vậy mà đã có nhà riêng xe riêng. Đành rằng, nghe nói, xe của cơ quan còn nhà thì cũng chỉ có ba phòng, cơ mà……

Có bao nhiêu người làm được như thế chỉ trong vòng hai năm, bằng sức lực của mình, không cần nhờ bố mẹ?

Nghĩ tới công ty đang thực tập với mớ tiền công thực tập, Lâm Lập Triệt lắc đầu ngao ngán.

Tô Liễu im thin thít, ngoan ngoãn uống hết chỗ sữa rồi cuộn mình trên hàng ghế sau, giả vờ đang ngủ. Còn đâu nữa ý nghĩ phá vỡ cuộc hẹn của Yêu tinh áo choàng và Lâm Lập Triệt, còn đâu nữa ý nghĩ dập tắt điệu cười ra oai của mụ Yêu tinh. Tô Liễu muốn trở về ký túc biết bao……

Chẳng biết phải làm sao, nàng úp mặt vào tay giả vờ ngủ, đồng thời nghĩ kế thoát thân.

Có tiếng nhạc du dương……

Bỗng Sở Thịnh Hoan thản nhiên hỏi: “Tiểu Triệt, hôm nay cậu định đưa Khâu Kiều Nhan đi chùa Tĩnh Từ cơ mà?”

“Đổi sang ngày mai rồi.” Tiểu Triệt trả lời.

“Thế à.” Sở Thịnh Hoan lặng im một hồi rồi lại hỏi tiếp: “Thế nửa tháng nay tình hình thế nào?”

Nghe tới đây, Tô Liễu tức muốn nổi điên.

Hóa ra anh Thịnh Hoan cũng đã biết hết cả! Cái con ngốc này, cả thế giới đều biết Lâm Lập Triệt và Khâu Kiều Nhan qua lại với nhau, chỉ riêng mình chẳng hay biết gì, lại còn phải đợi kẻ thứ nói vào tận mặt mới hay.

Đáng thương quá, Tô Liễu thực thấy mình đáng thương quá!

“Anh Thịnh Hoan, anh nói nhỏ thôi, bọn em mới chia tay nhau mà.” Lâm Lập Triệt liếc vào kính chiếu hậu rồi e dè trình bày.

Câu nói chưa kết thúc, đã thấy chiếc xe phanh két bên lề đường.

Lâm Lập Triệt đang ngơ ngác thì cửa xe đã mở toang và một bàn tay thép tóm cổ cậu lôi ra ngoài.

“Hai đứa bắt đầu khi nào?” Sở Thịnh Hoan ấn cậu vào thành xe gằn giọng hỏi, ánh mắt vằn lên sự giận dữ.

Lập Triệt mếu máo, gãi đầu gãi tai: “ Năm ngoái ạ. Hồi năm ngoái em thấy Tô Liễu vẫn chưa có bạn trai, nên đã ngỏ lời với cô ấy!”

Tô Liễu nghe mà nẫu cả lòng. Chịu không nổi, nàng thò đầu ra gào thét: “Cứ cho là thương hại người ta ế ẩm muốn ra tay giúp đỡ, thì làm ơn giúp tới cùng đi chứ! Cậu làm như thế khác nào cho tôi ăn kẹo rồi đâm tôi một nhát!” Nói xong, vẫn chưa hết tức, nàng buột miệng: “Anh Thịnh Hoan, Tiểu Triệt bắt nạt em, anh đánh nó đi!!!!!!!!!!!!!!”

“Chuyện nhỏ.” Sở Thịnh Hoan cười khoái trá: “Em chờ anh ở đây, anh mang nó ra kia nói chuyện.”

Sở Thịnh Hoan ngọt ngào bảo Tô Liễu rồi quay sang phía Tiểu Triệt, lạnh lùng bẻ ngón tay răng rắc trước sự khiếp hãi của cậu chàng. Thịnh Hoan nhấc gọn Tiểu Triệt ra con đường nhỏ phía sau vườn hoa, để lại Tô Liễu ngồi ngây người trên xe, bần thần không hiểu sao mình có thể bật ra câu nói quen thuộc của sáu năm về trước.

Hẳn do tên ngốc Tiểu Triệt đã làm mình tức điên đây mà, Tô Liễu bực bội nghĩ.

Truyện Chữ Hay