1
Buổi chiếu phim được tổ chức vào tiết học thứ 2.
Thời gian thì bị giảm đi nhưng khối lượng công việc phải làm lại tăng lên. Dù sao đây cũng là tác phẩm thứ 2 mà cả nhóm làm ra sau khi được tận tay thực hành làm phim. Nghe nói những tác phẩm chúng tôi làm sẽ một trong những thứ quan trọng được đem ra để xét tốt nghiệp sau này nên ai ai cũng dồn hết tâm sức vào nó cả.
Các sinh viên lần lượt kéo đến chổ chiếu phim, không có bất kỳ ai vắng mặt cả.
“Coi bộ đã đông đủ rồi nhỉ”
Kanou-sensei nhìn một lượt hết cả lớp.
“Cách đánh giá và chấm điểm sẽ không khác gì lần trước. Tôi chắc chắn sẽ có một số cô cậu phàn nàn rằng ‘Thời gian làm phim như này là quá ngắn” hoặc là ‘Làm thế nào để nhét được toàn bộ nội dung trong 5 phút chứ’. Đừng đem những điều đó ra để chống chế, được chứ?”
Mọi người trong phòng cười phá lên.
“Các tác phẩm của các cô cậu vẫn sẽ được xếp hạng, 3 nhóm đứng đầu sẽ được tuyên dương. Tôi hy vọng chúng sẽ tốt hơn so với buổi chiếu phim lần trước.”
Trái người với bầu không khí ồn ào này, bao trùm cả nhóm tôi lúc này sẽ sự bình yên đến lạ
“Mọi người có nghĩ lần này chúng ta sẽ có thể leo lên vị trí đúng đầu không?”
Chắc là kết quả lần trước của nhóm cậu ta không được như mong đợi thế nên lần này cậu ta rất hào hứng.
“Cậu biết đó, những người của nhóm đứng đầu và đứng thứ 3 của lần trước đang làm việc cùng nhau mà, tại sao lại không được có những suy nghĩ vậy chứ”
Tsurayuki đang có tâm trạng rất tốt và trông chờ vào buổi chiếu phim này.
“Hy vọng lần này sẽ có vị trí cao hơn lần trước~”
“Ah- Tim mình sắp bay ra khỏi lồng ngực rồi! Mình không biết phải làm gì để giúp nó dịu lại~”
Shinoaki và Nanako đều háo hức theo cách riêng của mình.
Chắc chắn sẽ là một lời nói dối nếu ai đó bảo rằng mình có thể giữ được bình tĩnh hoàn toàn trước buổi chiếu hôm nay.
“Cậu nghĩ mọi thứ sẽ ổn chứ, Kawasegwa....”
Tôi nhìn sang Kawasegawa ngồi kế bên mình.
Cô nàng này là người luôn phấn đấu để đạt vị trí số 1 và phần nào đạt được điều đó….Trong khi bọn tôi đến giờ vẫn chưa biết cái cảm giác đứng đầu nó như thế nào
Tuy nhiên.
“......”
Kawasegawa chỉ im lặng nhìn vào màn hình với vẻ mặt căng thẳng.
“Cậu sao thế, Kawasegawa?”
“Eh? Ah, không có gì đâu”
Kawasegawa trả lời, rõ là cô ấy đang che giấu điều gì đó.
“Có gì khiến cậu phiền lòng sao? Không lẽ là đã xảy ra vấn đề gì rồi?”
“Không có chuyện đó đâu. Đúng là tôi có điều khiến bản thân hối tiếc nhưng mà nó nằm ngoài khả năng của mình.”
Là thật đó, Kawasegawa mà cũng có thể nói những lời như vậy sao.
“....Thật ra tôi có chút hứng thú với một tác phẩm khác sẽ được chiếu lần này.”
“Hứng thú?”
“Ừ, vậy nên cậu cũng đừng nên lo lắng quá.”
Khi tôi đang định hỏi đó là gì.
“Ah.....”
Đèn tắt và tiếng máy móc bắt đầu chạy.
2
Bộ phim được chiếu kế cuối hôm nay là tác phẩm của nhóm Tân Kitayama chúng tôi.
Nanako vào vai một cô gái sinh ra ở một thị trấn ven biển, và nghĩ rằng đó là nơi duy nhất tồn tại trên thế giới này. Nhưng trong suốt câu chuyện, thế giới của cô dần dần mở rộng sau cuộc gặp gỡ với một cô gái thành phố. Cuối cùng họ bỏ lại thị trấn phía sau để ra đi khám phá chân trời mới... Mọi chyện là vậy đó.
Những câu thoại của Tsurayuki viết ra rất dễ ghi nhớ. Storyboard của Shinoaki đã chuyển thể những ý tưởng trong kịch bản của cậu ấy thành hình ảnh. Nhưng quan trọng nhất vẫn là khả năng đạo diễn và biên tập hơn người của Kawasegawa. Cũng giống như lần trước, mọi thứ đều được làm một cách hoàn hảo.
Không có lời thoại hay cảnh quay nào là thừa thãi cả, tất cả đều được sắp xếp một cách tinh tế. Ngay
cả đối với những người thích vạch lá tìm sâu cũng khó mà phàn nàn được.
“Thật sự...quá mỹ mãn.”
Đó là đánh giá phù hợp nhất mà tôi có thể đưa ra
Mặc dù bộ phim này được chiếp gần cuối nhưng tiếng vỗ tay vẫn không ngừng vang lên trong khắp căn phòng
“Woah-, mọi thứ đang diễn ra rất tốt, đúng không?”
“Như vậy là chắc kèo đứng đầu rồi hả?”
Hikawa vỡ òa trong sung sướng, trong khi đó Tsurayuki sau một hồi ngẩn ngơ thì cũng nhận ra tình hình hiện tại.
“Nanako có vẻ rất hợp với việc đứng trước may quay nhỉ ~”
“Đừng có khen như vậy mà-,mình xấu hổ lắm. Nhưng mà cảm ơn lời khen của cậu.”
Shinoaki thì mỉm cười còn Nanako lại tỏ ra ngại ngùng.
Dù sao đó cũng là những phản ứng bình thường.
“....................”
Nhưng đâu đó trong tôi vẫn rất khó chịu.
Chất lượng của bộ phim là khỏi phải bàn.
Người xem cũng có vẻ rất thích nó nhưng đó vẫn không phải là cảm giác mà tôi mong muốn.
“Kawasagewa thấy thế nào.....”
Tôi nín thở nhìn về phía bên cạnh mình
“............tsk”
Khuôn mặt của Kawasegawa trông rất dữ tợn. Dù rất khó để có thể nhận ra nhưng dù vậy thì nó vẫn không hề giống với một đạo diễn có bộ phim đang nhận được sự hoan nghênh của người xem chút nào.
“Kawasegawa, sao vậy?”
Cô nàng chỉ đáp lại tôi bằng 1 từ ngắn gọn.
“Bắt chước...”
Tôi nghiêng đầu.
“Eh, cậu nói gì vậy?”
Trước khi cô nàng trả lời câu hỏi của tôi.
“Bây giờ sẽ làm tác phẩm cuối cùng”
Sau những lời đó của Onee-san trợ lý thì đèn lại vụt tắt.
3
Không lẽ Kawasegawa nói về tác phẩm mà mình thấy hứng thú chính là nó sao? Ít nhất thì các tác phẩm được chiếu nãy giờ không chó tôi thấy bất kỳ sự ấn tượng nào cả.
(Vậy thì chỉ còn lại nó thôi)
Bộ phim cuối cùng của hôm nay đã bắt đầu công chiếu, tôi tập trung không rời mắt khỏi màn hình.
“......Không thể nào.”
Ai đã nói cậu đó vậy?
Đó là một giọng nói khá yếu, nhưng tôi có thể nghe rõ.
Tôi không thể biết đó là giọng của Nanako hay Kawasegawa.
Mà cho dù là ai đi nữa thì đây thật sự là một cú sốc
Đây là một bộ phim câm. Bối cảnh mà họ chọn cũng không khác gì chúng tôi, là biển.
Tuy nhiên, không giống như bãi biển nhộn nhịp của bọn tôi, bối cảnh họ chọn là một bãi biển vắng người. Câu chuyện được kể theo lối tuyến tính. Nam chính vì hoàn cảnh gia đình đã bỏ trốn cùng người mình yêu bằng ô tô. Cảnh cuối là hình ảnh bất lực trước số phận.... Đó là toàn bộ câu chuyện.
Kỹ thuật quay phim cũng đáng được khen ngợi. Màn trình diễn vô cùng chắc chắn. Mặc dù kịch bản ít nhiều không hợp lý nhưng tôi nghĩ nó ở mức chấp nhận được.
Nếu mà đem ra để so với nhóm của tôi thì tôi nghĩ xét tổng thể bên mình vẫn tốt hơn. Dù cũng có sai sót nhưng về lâu dài thì cũng rất đáng xem.
Sự khác biết mấu chốt ở đây là khả năng của diễn viên.
Tôi hít một hơi thật sâu.
Sau một thời gian ngắn, mọi cảm xúc trước đó hoàn toàn thay đổi
Những bước chuyển động của người diễn viên nhưng mang nhân vật của mình bước ra đời thật. Đó không phải đơn giản dừng ở mức tròn vai mà gần tiệm cận với hiện thực. Nếu nhìn kỹ có thể thấy những biểu cảm của diễn viên không hề có bất kỳ nét ngượng ngùng gì. Có thể nói chính diễn xuất này đã thu hút toàn bộ khán giả theo dõi bộ phim đến tận giờ phút này. Khi diễn viên hét lên trên màn hình thì bên dưới mọi người đã xì xào thán phục .
“Đây là...”
Đây có lẽ là những gì mà Kawasegewa gọi là tác phẩm mà mình hứng thú
Tên của nữ diễn viên đã được in trên tờ rơi được phát trước đó.
Vì vậy mà Kawasegawa phần nào cũng quen với cái tên này.
Việc tổ chức phân công của nhóm chúng tôi đã được làm khá tốt.
Nhưng đó chỉ là theo tiêu chí mà nhà trường đưa ra. Nếu cứ đi theo con đường đó thì sớm muộn gì cũng đến giới hạn. Bộ phim ngay trước mắt tôi dù chỉ mới được chế tác chút ít nhưng đó vẫn có thể chắc chắn xem là một tác phẩm thật sự
Tsurayuki, Hikawa, Shinoaki và cả Kawasegawa đều dán mắt vào màn hình.
“Nanako....?”
Khi diễn viên được khen ngợi thì những người cùng vai trò ở các nhóm khác cũng sẽ cảm thấy nặng nề.
“..............”
Nanako cũng chỉ biết im lặng nhìn vào màn hình.
Môi của cô ấy cứ mấp máy như đang muốn nói gì đó.
Tôi tự hỏi nguyên nhân cơ bản của sự khác biệt này là gì.
Tôi không nghĩ nó nằm ở kịch bản hay chọn góc máy.
“Thật tuyệt vời, đây chắc chắn là điều thú vị nhất hôm nay”
“So với bộ phim này thì những phim trước đó chỉ giống như trò chơi của trẻ con vậy”
Cơ thể tôi run rẩy vì những lời nói thiếu suy nghĩ được ném ra từ phía sau.
Nhưng đáng lòng thay, đây là điều không thể phủ nhậnSự khác biệt đã quá rõ ràng ngay trước mắt.
“Chính màn trình diễn tuyệt hảo của diễn viên là thứ giữ mọi người ở lại.”
Những lời nó đó được thốt ra một cách thẳng thừng và vô tâm.
Tôi tự hỏi Nanako có nghe được không.
Không, dù có nghe hay không cũng chẳng quan trọng nữa.
Nanako chắc cũng tự mình đau đơn hiểu ra khoảng cách trình độ giữa 2 người là một trời một vực.
4
Buổi chiếu phim cuối cùng đã kết thúc.
Tác phẩm của nhóm Tân Kitayama của chúng tôi đạt vị trí thứ nhất dựa theo sự lựa chọn của hội đồng giám khảo. Trái lại, người xem có vẻ không hề quan tâm đến bảng xếp hạng cho lắm và tiếng vỗ tay cũng thưa thớt hẳn
Nhìn gì cũng thấy là tác phẩm đứng vị trí thứ 2 mang lại hiệu ứng yêu thích từ khán giả mạnh hơn hẳn.
“Eh-, đáng lẽ 2 vị trí đứng đầu phải ngược lại mới đúng?”
“Rõ ràng diễn xuất của hai người đó cách xa nhau một trời một vực?”
Vẫn còn những tiếng bàn tán xôn xao về kết quả nhưng tựu chung lại thì tất cả đều có cùng một ý kiến.
“Nghe nói họ có mượn người từ khoa Sân khấu nữa đó”
“Ra thế, hèn gì diễn xuất không chê vào đâu được”
Những lời nói đó vẫn cứ văng vẵng khắp nơi.
Đây không phải là lúc để nói về mấy cái thứ này.
“Buối chiếu phim hôm nay kết thúc, tất cả giải tán được rồi.”
Vậy là mọi thứ cuối cùng đã kết thúc, các học sinh đứng thẳng dậy để chào Kanou-sensei. Ngay lập tức cả căn phòng trở nên mất trật tự, nhìn chả khác gì một cái lễ hội cả.
“Sensei!”
Nanako nhanh chóng bật dậy khỏi chổ ngồi, chạy ra chắn trước mặt Kanou-sensei đang định rời đi.
“Sao thế, Kogure? Cái bộ mặt đáng sợ đó là có ý gì?”
“Sensei.... Em muốn nghe ý kiến của cô.”
Nanako cố trấn tỉnh bản thân bằng cách hít thở.
“Chẳng phỉ vị trí thứ nhất và thứ 2 của bài thi này phải ngược lại mới đúng sao?”
“Lại chuyện này nữa, có gì bất mãn à?”
Sensei nhìn Nanako với vẻ uể oải.
“Dù nhìn theo góc độ nào...... Màn trình diễn của diễn viên kia không phải là tuyệt vời sao...?”
“Nghe này Kogure, giá trị của bộ phim được quyết định bởi tổng hoà bởi nhiều nhân tố chứ không phải chỉ là diễn xuất của diễn viên....”
Sensei cố gắng giải thích quan điểm của mình.
“Kết quả sau cùng được đánh giá dựa trên tổng thể đúng không ạ!!”
Nanako bỗng nhiên hét lớn lên, lần áp hết tất cả mọi âm thanh trong căn phòng.
“........Em xin lỗi”
Nanako chỉ nói xin lỗi một cách cụt ngủn vì hành động lúc nãy.
Sensei thì thở phào nhẹ nhỏm.
“Cho dù tôi có tận mắt xem tại chổ đi nữa thì tôi cũng không thể nào đưa ra nhận xét về kỹ thuật diễn xuất cả. Chính vì vậy mà ngay từ đầu tôi không hề có bất kỳ đánh giá nào về màn trình diễn của các diễn viên. Sau cùng, chúng ta là khoa Điện ảnh.”
Cô ấy tiếng gần lại Nanako và...
“Quan trọng là tại sao tác phẩm kia lại để lại sự ấn tượng cho mọi người? Đó không phải là do kỹ thuật diễn xuất sao? Không khó để nhìn ra điều đó.”
Nanako thoáng sợ hãi trước ánh mắt kiên định của Sensei. Nhưng cho dù vậy thì Kanou-sensei vẫn càng lúc càng lại gần như không muốn cho cô nàng đường thoát.
“Là vì bên đó nghiêm túc hơn.”Ở phía sau có thể nghe thấy tiếng thở dài của Kawasegawa
“Tất cả chỉ có vậy”
Sensei tiếp tục quay trở lại với công việc của mình, ròi đi mà không hề đoái hoài nhìn lại.
Vừa cảm nhận được sự nặng nề qua đi, các sinh viên lại bắt đầu ồn ào trở lại.
Tuy nhiên, Nanako và những người còn lại trong nhóm Tân Kitayama thì vẫn chìm trong bầu không khí nặng nề đó.
5
Khoảng thời gian chuẩn bị cho lễ hội càng đến gần thì khuôn viên trường càng lúc càng ồn ào hơn.
Vào ngày này, các thành viên của ban tổ chức lễ hội trường tập trung đầy đủ tại quảng trường trung tâm.
“Chúng tôi sẽ bắt đầu dọn dẹp khuôn viên của toàn trường! Hãy siêng năng làm việc để không bỏ sót ngóc ngách nào.”
Các sinh viên ở đó đều hô to “Rõ” để đáp lại.
Trong lúc tôi và Shinoaki đang chậm rãi đi dạo trong quảng trường đã vô tình liếc thấy mọi người đang hối hả làm việc.
“Có vẻ lễ hội trường sắp bắt dầu rồi ha~”
“Ừ, sau khi dọn dẹp xong thì chắc họ sẽ trang trí rồi treo bảng hiệu các thứ.”
“Đúng là mong chờ quá đi, không biết lúc đó mọi thứ sẽ thế nào ha.”
*fuu*
Shinoaki thở dài.
“Nanako giờ đã thấy tốt hơn chưa?”
Tôi đáp lại câu hỏi của Shinoaki
“Chà…Chỉ mong thời gian có thể giúp cậu ấy phần nào hồi phục lại như ban đầu...Hy vọng thế.”
Shinoaki mỉm cười rồi thở phào nhẹ nhõm.
“Ơn trời. Mình thật sự rất lo lắng khi không thể nói chuyện được với cậu ấy từ hôm đó ”
“Ừ......Mình cũng vậy”
Hôm sau tôi có lịch làm việc bán thời gian, đây có lẽ là một cơ hội tốt.
Trong khi tôi không biết cách nào để bắt chuyện vì có thể cô ấy không muốn bày tỏ những suy nghĩ của mình với người khác thì Nanako đã chủ động bắt chuyện với tôi trước.
“Có lẽ mình đã không nghiêm túc.....”
Cô nàng cố gắng nở một nụ cười gượng rồi thở dài trước quầy thu ngân.
“Sau cùng, đó chỉ là quan điểm của Sensei. Vậy nên mình nghĩ đó chưa đã là những gì mà người xem cảm nhận.”
Thất khó tin khi Nanako có thể dễ dàng nhìn màn trình diễn của mình bằng ánh mắt khách quan
Cô ấy có thể đưa ra nhận xét như vậy, xem ra Nanako phần nào đã có thể tự mình vượt qua.
“Cậu muốn ngừng diễn xuất sao?”
“Bản thân mình cũng đang phân vân không biết có nên không. Nhưng vì mình vãn không hiểu những gì Sensei nói về ‘Sự nghiêm túc’ nên có lẽ mình sẽ thử thêm chút nữa.”
Nếu cô ấy đã quyết định như vậy rồi thì tôi cũng không ý kiến.
“Mình hiểu rồi. Nếu cậu đã nghĩ vậy thì hãy nhớ mình luôn sẵn sàng hỗ trợ.”
“Cảm ơn cậu”
Cô nàng nở một nụ cười bẽn lẽn.
Có vẻ như Nanako vui vẻ trước đây đã trở lại.
“....Mình thấy tốt hơn rồi”
“Hmmm, Ah, phải ha. Sao chúng ta không tổ chức một bữa tiệc đi, đó cũng là một cách hay để thay đổi không khí mà!?”
“Tiệc sao?”
“Một bữa tiệc để mừng việc hoàn thành bộ phim. Và nó dành cho cậu đó, Nanako.”
“Nghe hay đó. Triển luôn đi. Chúng ta hãy mời cả Tsurayuki và những người khác nữa.”
“Chắc sẽ vui lắm đây~”
Chúng tôi là người trong cùng 1 nhóm, cùng sống chung dưới một mái nhà. Chính vì thế tôi không muốn có bất kỳ người bạn nào của mình bị bỏ lại phía sau cả.
Tôi không nghi ngờ gì về lý tưởng đó.
6
“Cảm ơn sự cố gắng của tất cả mọi người! hãy cùng nâng ly cho thành công của chúng ta”
Vài ngày sau khi nghe theo gợi ý của Shinoaki, tôi quyết định tổ chức một bữa tiệc.
Trên bàn của quán Karaoke yêu thích của tôi lúc này là một đống đồ ăn vặt và thức uống mà được mua từ siêu thị lúc nãy.
“May mà họ cho phép bọn mình mang chúng vào đó~”
“Không phải đâu, Kyouya phải năn nỉ gãy lưỡi mới được đó”
“Thiệt hả? Đáng sợ thật đó.....”
.......Dù sao thì tôi cũng là khách quen ở đây mà nên mấy cái chuyện thương lượng nhỏ nặt này cũng không phải quá khó.
“Chúc mừng chúng ta đứng nhất! Cạn ly!”
“Cạn ly!”
“Mình không thể tin được là chúng ta đứng nhất đí! Chưa bao giờ nhóm mà mình tham gia lại có thể tiến xa như vậy!”
Hikawa nghiêm túc gật đầu
“Cậu nói thật hả?”
“Thật đó! Hồi còn ở nhóm cũ thì cả bọn đã phân thành hai luồn quan điểm là làm phim theo thể loại hành đông và chính kịch. Sau rất nhiều thời gian tranh cãi thì nhóm mình quyết định chia bộ phim thành 2 phần, mỗi phần chuyên về một thể loại!”
Nghe có vẻ bất khả thi thật...
“Chúng ta có thể đạt được vị thứ cao như vậy phần lớn là nhờ kịch bản của mình đó!”
“Thế ai đã điên tiết lên khi kịch bản của mình bị người khác cắt xén thẳng tay vậy~”
“Cậu không nói cũng khôi ai bảo cậu câm đâu”
Tsurayuki chỉ đáp lại Nanako trong vai Tsukkomi[note39003] với một nụ cười. Thường thì cậu ta sẽ không nói mấy lời đó đâu
(Xin lỗi nha, Tsurayuki)
Trước khi đến đây tôi đã nói chuyện với những người khác.
Tôi muốn họ không nói ra những điều khiến cho Nanako cảm thấy suy sụp
Dù rằng sau này mọi người sẽ nhìn lại và chỉ biết cười trừ nhưng mà lúc này không phải là lúc để nghĩ đến chuyện đó.
Kawasegawa là người duy nhất trong nhóm tỏ rõ việc không quan tâm.
Tôi biết là cô ấy không hài lòng với việc này.
“Kawasegawa nói gì đó với Nanako đi”
“Cậu không cần phải nhắc. Tôi không muốn nói gì hết.”
Nói xong cô nàng làm một ngụm Coca.
“Nhưng mà liệu như vậy có ổn không, dù bề ngoài cô ấy có vẻ đã bình thường lại nhưng...”
“Ừ, bởi vì cô ta muốn thể hiện như vậy mà.”
“Điều đó không thể giải quyết được gốc rễ vấn đề. Và vốn tôi cũng không quan tâm.”
*crunch crunch*
Kawasegawa vừa nhai đá vừa bày tỏ sự bất mãn của mình
“Thôi thì cứ tận hưởng hiện tại đi....”
Ít nhất là cho đến khi mọi thứ lắng xuống.
Bữa tiệc dần lên đến cao trào và cả bọn quyết định hát Karaoke.
“Mình đang cực kỳ cháy đây! Nanako muốn hát bài gì nào?”
Hikawa đẩy micro qua cho Nanako.
“Eh? Mình…mình sao?.”
“Cứ làm đi! Vui là chính mà.”
“Cậu đúng là…có ai đi tới quán Karaoke chơi mà không hát vài bài chứ”
Tsurayuki hùa theo Hikawa chế nhạo cô ấy.
“Mình phải làm gì đây....Kyouya?”
“Sao cậu lại hỏi mình......”
Chỉ có tôi là người duy nhất trong tất cả những ở đây từng nghe Nanako hát thôi.
Có lẽ tôi không cần phải giải thích thêm, cô nàng này vốn bị Amusia[note39002] và không muốn cho người khác biết điều đó. Nghĩ lại thì để sau này có thể hát trước hàng ngàn khán giả thì cô ấy cần phải hát được trước những người ở đây......
(Mà nói thật, mình không nghĩ mọi thứ sẽ suôn sẻ)
“Chỉ cần hát thôi là được mà đúng không? Ngay từ đầu mấy người đã quyết ép cậu phải hát rồi.”
Nanako vẫn còn hơi xấu hổ.
“O-ok....Được rồi. Nói trước là mình vốn mặc chứng Amusia nên nếu có gì sai sót thì bỏ qua nha!”
Thế là cô nàng cầm lấy micro, chọn lấy bài tủ của mình
“Wew......”
Sau khi Nanako hoàn thành bài hát quen thuộc của mình.
“Ah, thành thật xin lỗi! Thông cảm cho mình nha!”
“Nanako hát hay quá~”
Shinoaki vô cùng ấn tượng.
“Mình cũng thấy thế, đây là dân ca hả?”
Tsurayuki cũng không ngại nói ra suy nghĩ của bản thân.
“Giọng hát của Nanako đúng là rất nội lực! Mình thật sự bái phục.”
Hikawa và những người khác tỏ ra hài lòng.
“Ahaha, tiếc là mình không thể cảm nhận được.....”
Nanako vẫn khiêm tốn như thường lệ.
Khuôn mặt của cô nàng cũng dần dãn ra, xem ra việc khích lệ Nanako hát đã có phần nào tác dụng...
“Được rồi, thế ai hát tiếp đây....”
Khi Nanako cao hứng vẫy vẫy cái micro thì bỗng nhiên bị một cánh tay giữ lại
“Eh!?”
Người đó bất ngờ giật lấy micro.
“Kawasegawa muốn hát hả?”
Kawasegawa cầm lấy micro, mọi ánh mắt trong phòng đều dồn về cô ấy. Tuy nhiên, cô ấy chỉ đơn giản đưa micro lại gần miệng mình.
Và rồi cô nàng bỗng nhiên chắn trước mặt Nanako.
“Ra là thế, lạ thật đó.”
Cô ta nghiêm giọng.
“......Cậu nói vậy là sao?”
“Cậu đang không nghiêm túc đúng không?”
Nanako tròn mắt ngạc nhiên.
Tất cả mọi người chúng tôi đều nín thở nhìn về phái 2 người đó.
“Tại sao... cậu lại nói vậy?”
Nanako cố gắng kìm lại cơn giận dữ pha chút sợ hãi của mình.
Phía Kawasegawa thì vẫn tiếp tục nghiêm giọng.
“Nhìn thế nào tôi cũng thấy lạ. Tôi phải công nhận là cô diễn rất tốt. Nhưng tôi không thể thấy được cô muốn làm gì, muốn biểu đạt gì ở nhân vật của mình. Tất cả những gì mà cô làm chỉ cố tạo ra cho nó một vẻ ngoài để đánh lừa người khác. Giờ tôi đã hiểu ra tại sao khi quan sát thì luôn cảm thấy cô diễn rất giả tạo.”
Những lời Kawasegawa nói ra dường như đang cố ý gây sát thương cho Nanako.
“..................”
Nanako cố gắng đảo mắt đi nơi khác.
“Cô đã không hề nghiêm túc. Cô nói rằng mình đã cố gắng hết sức sau cùng cô chỉ đang làm một cách nửa vời ”
*hrmph*
Kawasegawa khịt mũi.
“Cô có thể tự tin trình diễn bài hát lúc ở một mức độ như vậy chứng tỏ là cô đã luyện tập rất nhiều ngay từ khi còn nhỏ, tôi nói không sai chứ? Dù tôi không biết việc ca hát đối với cô quan trọng thế nào, tại sao cô lại lựa chọn việc trở thành diễn viên?”
“Im....đi....”
“Cô sợ hãi phải sống thật với bản thân, đúng không? Cô sợ rằng khi mình cố hết sức để hát nhưng thứ nhận lại không phải là thành công thì sẽ không biết lấy gì để chống chế nữa. Cô sợ việc bị đem ra so sánh với người khác nên mới lấy khả năng diễn xuất để chuyển mối quan tam của người khác sang đó. Xét theo phương diện nghiệp dư thì đúng là cô cũng không tệ đâu.”
Nanako nhắm mắt nhìn xuống dưới đất nhưng Kawasegawa lại tiếp tục lấn tới.
“Nhưng nếu đem ra so với dân chuyên thì nó chẳng đáng là bao. Sâu thẳm trong cô đã chấp nhận bản thân là kẻ thua cuộc, cô muốn chấp nhận nó và trông thời gian làm nó phai mờ đi. Khi cô bắt đầu vào bài hát cô hầu hầu như hoàn toàn tập trung và không quan tâm mọi thứ xung quanh. Trong khi ở vai trò diễn viên, tôi có thể dễ dàng nhận thấy cô lúc nào cũng phải dựa dẫm vào sự giúp đỡ của Hashiba.“
“Cô nói đủ chưa hả! Câm miệng đi!”
Nanako đã không chịu nổi sự đả kích này nữa.
“Cô thì biết cái quái gì về tôi chứ!? Ngay từ nhỏ tôi đã được bao quanh bởi những bài hát. Dù mắc hội chứng Amusia đi nữa nhưng tôi vẫn rất thích chúng ...... Nếu tôi có thể theo đuổi nó thì tôi đã theo đuổi từ lâu rồi!”
“Thế sao không theo đuổi nó hết mình một lần đi?”
“Eh...”
Những lời đáp lại lạnh lùng của cô ta khiến Nanako lần nữa rơi vào bối rồi.
“Tại sao cô lại vào khoa Điện ảnh? Hay là do cô vốn không đủ dũng khí vào khoa Thanh nhạc? Cho dù cô không thể tự mình sửa được chứng Amusia thì không lẽ một ngôi trường danh tiếng như Oonaka cũng không thể làm điều đó luôn hả? Tôi sẽ hỏi thẳng, tại sao cô cứ luôn chạy trốn vậy?”
“Đó là....tại vì....”
“Nanako…Nanako đã luyện tập rất nhiều với mình!”
Tôi không thể ngồi yên được nữa.
“Cậu có chắc mình đang đi đúng hướng không? Cậu có kiến thức về nhạc lý không?”
“…Không”
“Vậy thì đừng có gọi là luyện tập. Cậu chỉ đang phí thời gian làm mấy trò vô ích thôi.”
Tôi hoàn toàn đuối lý.
“Đừng chạy trốn, hãy đối mặt với nó. Cô còn không thể sử dụng được vũ khí của mình thì làm sao có thể chiến đấu một cách nghiêm túc được? Cái loại chỉ diễn xuất vì sở thích và mấy cái lời khen xáo rỗng như cô thì sau này chăng thể làm được cái gì ra hồn, chẳng thể làm ai xúc động đâu!!”
“............!!”
Nanako hùng hổ tiến đến Kawasegawa và đưa tay phải lên cao.
“Nanako!”
Tôi phải ngăn hai người này lại.
“Đánh đi. Cô đánh tôi thì thay đổi được gì không?”
Kawasegawa nhìn Nanako với vẻ thách thức.
Ngay lập tức, cô nàng bất lực hạ tay xuống.
”Uuuu.........”
Nanako bất giác buông thỏng hai tay giồng như không còn có lực, mặt thì cúi xuống đất, nếu tinh ý có thể nghe thấy tiếng sụit sùi. Cô ấy đang cố gắng kìm hai hàng lệ đang chực chờ tuôn trào của mình, chịu đựng đến giới hạn của bản thân. Sau đó…
“......Mình về trước đây”
Nanako mở cửa rồi chạy thẳng ra ngoài.
“Nanako!”
“Đừng đuổi theo mình!”
Tôi cố gắng đuổi theo cô ấy nhưng cô ấy không chịu. Chân tôi dừng lại, và bóng dáng của Nanako biến mất sâu trong hành lang. Giờ đây, sự im lặng bao trùm lấy cả căn phòng.
“Xin lỗi vì không thể giữ lời hứa”
Kawasegawa lại nói ra bằng cái giọng lãnh đạm đó.
“Tôi biết mình đang làm gì. Nếu cô ta và mọi người muốn tôi rời khỏi nhóm thì tôi sẽ làm như vậy. Xin lỗi vì đã gây rắc rối.”
Cô ấy không nói thêm gì nữa, chỉ đơn giản đặt tiền lên bàn rồi quay lưng rời đi.
“...............”
Không ai còn muốn nói thêm điều gì
7
Ngoài 3 quán cà phê được đặt bên trong khuôn viên trường, còn có các quán khác được mở bên ngoài. Ví dụ như quán “Spade” với đặc sản cả ri làm một ví dụ
Khẩu hiện ở đây là “Cà ri ngon như nhà làm”, giá cả cũng rẻ nữa. Đây là một món đặc sản phổ biến được các sinh viên trường tôi ưa chuộng.
“Cà ri ở đây ngon thật đó.”
Keiko-san mỉm cười.
“Ah, công nhận.”
Trước mặt tôi là một dĩa cà ri với cơm và nước chao. Tôi chỉ đơn giản là ăn để lấp đầy cái bụng đói của mình chứ cũng không cảm nhận được mùi vị gì.
“Bộ không ngon sao?”
Tôi ngay lập tức bị chị ta nhìn thấu
“À không, thường thì em rất thích món này nhưng mà...”
“Cậu đang có khúc mắc trong lòng đúng không? Nếu không muốn thì chúng ta có thể hẹ dịp khác.”
“Cảm ơn chị nhiều lắm”
Tôi đã nhận được điện thoại hẹn gặp mặt của Keiko-san sau khi thất bại trong việc chèo kéo lần trước.
“......Như tôi đã nói, mặt dù thời hoàng kim của Doujin game đã qua nhưng xét theo tình hình hiện tại thì ngành này vẫn sống khoẻ”
Đôi lúc tôi vẫn cảm thấy bối rối khi chỉ có thể dùng được thông tin trước năm 2006. Đúng như Keiko-san đã nói, rất nhiều Doujin game có tiếng được ra đời trong khoảng thời gian này. Vào khoảng đầu những năm 2000 với một loạt các phẩm doujin thành công về mặt thương mại như “Tsukihime”[note39004] và “Higurashi no Naku Koro ni”[note39005] được phát hành, thị trường Doujin game trở thành miếng bánh béo bở và gần như là xương sống của ngành công nghiệp Otaku.
“Phần Matsuribayashi-hen mới ra mắt gần đây phải không?”[note39006]
Theo trí nhớ của tôi thì nó được lên kệ vào mùa hè này thì phải…Không biết có đúng không
“Ừ, đúng rồi. Nguyên hàng người xếp hàng tại Summer Comiket[note39007] để chen chúc mua nó đấy. Tôi cũng thắc mắc không biết mọi chuyện sẽ diễn biến thế nào nhưng mà tiếc là vẫn chưa thể mua được.”
Tạ ơn trời, mình không nhớ lầm.
“Dù biết không thể đọ được với các ông lớn trong ngành nhưng bọn tôi đã cố gắng bán được 5000 bản . Ít nhất cũng kiếm được một khoảng kha khá.”
Giờ nghĩ lại khi đem doanh số này so với số đĩa game mà công ti tôi bán được vào năm 2016..........Càng nghĩ tôi lại càng thấy đau lòng.
Một sự thật không thể chối cãi là những năm đầu thập niên 2000 này là thời điểm mà doanh số bán đĩa game vẫn còn rất cao và là nguồn thu chính.
“Quay lại vấn đề chính, việc giúp chị có hơi.......”
Tôi vẫn chỉ tiếp tục trả lời rằng bản thân không thể nhận lời được, Sau cùng tôi kết thúc bằng một lời xin lỗi khi đã phiền chị ta mòi mình bữa ăn này.
“Không cần phải căng thẳng quá. Cứ coi như là senpai mời kouhai của mình đi ăn là được rồi.”
“Tí nữa thì quên, tôi có quà cho cậu đây.”
“Quà sao?”
“Game mà bọn tồi làm đó, tôi vẫn chưa đưa cho cậu ha?”
Nói xong Keiko-san
liền đặt một đống “Tall Case”[note39008] và để lên bàn, thường thì mấy trò Doujin đắt tiền hay bỏ trong thứ này lắm.
“Ấn tượng thật, nhìn bìa thôi cũng thấy rất đáng mua ”
“Đó là chuyện đương nhiên, chúng tôi rất nghiêm túc trong việc thẩm định chất lượng”
Các Doujin game ở thời điểm này thường được lưu dưới dạng CD-ROM. Có thể nói đây là thời kỳ hoàng kim của đĩa CD. Lúc này thì mọi thứ vấn còn đơn giản ở việc các hãng game vẫn nắm độc quyền việc buôn bán trò chơi của mình, bên phát hành và các nền tảng trung gian vẫn chưa có vai trò lớn như bây giờ.
“Các bài hát chủ đề cũng được lựa chọn kỹ càng, được thu âm trong phòng thu chuyên dụng.”
“Chị có vẻ rất đầu tư nhỉ .”
“Tôi thường chăm chút trong từng công đoạn, tôi chẳng muốn tạo ra một thành phẩm không hoàn mĩ để rồi sau này phải hối hận.”
“Có vẻ chị làm việc rất ngiêm túc nhỉ...”
“Tất nhiên, nghiêm túc trong công việc sáng tạo chính là điều khiến nó trở nên thú vị.”
Keiko-san vừa nói vừa vỗ ngực tự hào
“Dù là bất kỳ ngành nào đi nữa. Tất cả đều phải đạt cái hồn, cái tâm của mình vào công việc mới có thể tạo ra được những sản phẩm tốt nhất, chính điều đó tạo nên sự tin tưởng và tín nhiệm từ đối tác và khách hàng. Chính điều đó trở thành động lực để chúng ta tiếp tục làm việc và cái thiện bản thân.”
Giờ nghĩ lại thì thời còn làm trong ngành game, tôi đã có rất nhiều điều nối tiếc.
Thỏa hiệp, từ bỏ, đốt cháy giai đoạn.
Càng sa chân vào mấy thứ đó, chất lượng tổng thể càng giảm.
Nếu không đặt cái tâm vào sản phẩm thì cho cho dù có làm thế nào thì không thể đạt đến sự hoàn hảo được.
Giống như Nanako vậy, cô ấy không làm cách nào để có thể trở nên nghiêm túc được
“Được rồi, khi nào rãnh thỉ nhớ gọi cho tôi nha. Hy vọng chúng ta sẽ cùng ngồi ăn cà ri như này thêm vài lần nữa.”
Keiko-san đứng lên sau đó theo thói quen nói "Hona, mata ..." rồi bỏ đi.
8
Khi tôi trở về Kitayama thì Shinoaki và Tsurayuki đã đứng trước cửa nhà từ lúc nào.
“Mọi thứ sao rồi?”
Cả hai đều lác đầu khi nghe điều đó
“Đến giờ cậu ấy vẫn chưa ra chịu ra ngoài. Mình đã cố gọi vài lần nhưng….”
Shinoaki buồn rầu nói.
“Hết cách rồi, cứ để cô ấy một mình đi. Nanako cần phải tự lo cho bản thân mình.”
Tsurayuki nhíu mày thở dài.
“Ra vậy, thôi thì tốt nhất là để Nanako yên tĩnh một thời gian.”
Kể từ ngày hôm đó, Nanako hoàn toàn nhốt bản thân trong phòng.
Cô nàng vẫn đi học và đi làm bình thường nhưng cứ khi nào về nhà thì đi thẳng vào phòng rồi khoá trái cửa và không nói chuyện với ai.
“Cái bà chằn Kawasegawa toàn làm mấy chuyện không đâu, giờ mọi thứ không khác gì mớ bòng bong cả.“
Tsurayuki gãi đầu và cau mày.
“Về cơ bản là mục đích của cô ấy và chúng ta là như nhau nhưng thay vì chúng ta theo hướng cổ vũ để giúp Nanako dịu lại thì Kawasegawa lại đi thẳng thắn vạch trần vấn đề”
“Có lẽ thế.....”
Kawasegawa xem ra đã đi quá xa. Ngay cả khi những điều đó đi ngược lại nguyên tắc của mình thì cô ta cũng nên suy nghĩ trước khi nói chứ
“Nhưng....mình cũng vậy”
Shinoaki xen vào.
“Mình cũng nghĩ rằng Nanako muốn hát.”
“Shinoaki...?”
“Ý mình là Nanako rất nghiêm túc với chuyện này. Chính vì vậy mà những lời của Kawasegawa mới khiến cậu ấy khó chịu đến thế”
Tsurayuki cũng đời tình với quan điểm của Shinoaki.
“Mình cũng đồng ý. Dù đúng là những lời Kawasegawa có phần cực đoan nhưng sự thật là Nanako có vẻ rất nghiêm túc với việc ca hát.”
“Tsurayuki....”
“Nhưng liệu cô ấy thật sự có dám đối đấu với nó không? Thay vì nuối tiếc rồi chạy trốn, tốt hơn hết là nên nghiêm túc chơi lớn một lần đi”
Tsurayuki đội mũ bảo hiểm rồi nổ máy.
“Cậu ấy nên nhanh chóng đưa ra quyết định, dù thất bại thì coi như cũng biết khó mà lui rồi chuyên tâm vào những thứ khác.”
Cậu ta nói một cách hào hứng rồi đạp ga phóng đến chổ làm thêm
Tiếng nổ và bụi từ ống thải cũng dẫn mờ đi.
Sau đó bằng một giọng nhỏ yếu ớt nhưng rõ ràng.
“Ừ, đúng vậy”
Shinoaki cũng gật đầu với vẻ mặt nghiêm túc.
9
“Cả hai cậu ấy đều là những người đáng tin cậy....”
Vừa nằm xuống giường, tôi lại nhớ lại cuộc nói chuyện lúc nãy
Nghĩ lại thì, trước giờ tôi chưa bao giờ trách móc Nanako cả.
Cứ tưởng rằng việc đó sẽ khiến cho mọi thứ diễn ra tốt đẹp.
Nhưng ngay từ đầu con đường của những nhà sáng tạo vốn không trải đầy hoa hồng. Cả Tsurayuki lẫn Shinoaki đều biết điều đó và ngay cả Kawasegawa cũng không ngoại lệ. Chính vì thế mà cô nàng mới cố khiêu khích nằm khiến cho Nanako ngiêm túc hơn.
“Đúng thế.... Đây là Oonaka mà”
Nghiêm túc làm việc cùng đồng đội của mình, nghiêm túc phấn đấu để giói hơn từng ngày.
Mọi anh tài tụ hội về đây chính là vì điều đó.
Dù tốt hay xấu thì những người sống trong ngồi nhà chúng Kitayama này đều có những nét độc đáo riêng trong tính cách.
Ngay từ ngày đầu bước vào người cửa đại học, tôi đã bị choáng ngợp bởi niềm đam mê của họ.
Trong khi đó tôi là một tên nhân viên 28 tuổi làm thuê cho công ty game và sống những ngày vô cùng nhàm chán .
Ban đầu tôi vốn không hề biết bản thân phải làm gì nhưng sau rất nhiều cuộc nói chuyện với những người khác nhau tôi dần nhận ra được khả năng và những gì bản thân có thể làm. Có thể nói theo một hướng nào đó tôi đã may mắn tìm thấy giá trị của bản thân mình
Chỉ cần can đảm con người sẽ có thể tiến những bước tiến lớn mà bản thân họ cũng không ngờ đến.
Chính vì Nanako không có đủ can đảm nên cô ấy mới quyết định chôn vùi đam mê của bản thân.
“Phải làm sao đây, phải làm sao để giúp Nanako đây?”
Hiện tại, giọng hát của cô ấy vẫn chưa hoàn thiện.
Vấn đề mấu chốt của cô ấy là thuòng xuyên bị lệch tông. Nói thật nếu xét đến quãng và tông giọng của Nanako thì đây là một điều khó ai sánh bằng, không biết dung tích phổi của cô ấy phải lớn đến mức nào nữa.
Tuy nhiên, cô nàng lại không muốn đi sâu vào các bài học chuyên môn.
“Chỉ cần giúp cô ấy tự tin lên, biết đâu tự Nanako sẽ có thể thay đổi”
Tôi mở cái đĩa của Keiko-san đưa cho
“Ah,
có cả bài của CONOCONO trong này sao......Thú vị đấy”
CONOCONO không còn là nhân vật xa lạ gì với người trong ngành khi sỡ hữu rất nhiều bài hát chủ đề cực kỳ chất lượng.
Nếu tôi nhớ không nhầm thì thời điểm này anh ấy cũng khá nổi tiếng.
“Hồi đó tôi đã muốn mời anh ta hợp tác với công ty của mình nhưng lúc đó ngân sách không cho phép.”
Lúc không còn lựa chọn nào khác, tôi đã nhờ một người quen trong giới nghệ sĩ để làm trung gian tìm ai đó. Tuy nhiên việc này cũng mang lại khá nhiều trở ngại.
“Nhớ lại lúc đó, mình hoàn toàn bất ngờ biết các bài hát được đăng trên Niconico[note39009] đã được thay đổi cao độ......”
Khi ghi âm tôi thật sự gặp khó khăn trong việc điều chỉnh cao độ, độ vang và loại bỏ tạp âm.
Kết quả là tôi quyết định xuống tiền mua một cái synthesizer[note39019] xịn sò, đây là thứ bất ly thân với bất kỳ một chuyên gia âm thanh nào.
“Nghĩ lại thì nhờ đó mà mình cũng đã học thêm được rất nhiều về việc chỉnh sửa âm thanh.”
*ding*
Trong đầu tôi bỗng dưng nảy số.
“Ah.....”
Tôi lập tức đứng dậy, bình tĩnh sắp xếp suy nghĩ của mình.
Nanako đúng là bị Amusia nhưng chất lượng quảng và tông giọng của cô nàng là không thể bàn cãi.
Vì đã có kinh nghiệm xử lý hậu kỳ nên tôi tin bản thân có thể dễ dàng hoàn thành việc thay đổi chất lượng âm thanh.
“Đây chính là cơ hội cuối cùng......”
Tôi lấy tùi của mình.
Trong đó có một máy ghi âm IC dùng để ghi âm giọng hát của Nanako lúc luyện tập.
Rồi với cái máy tính của mình.....
Phần mềm chỉnh sửa âm thanh của thời đại này cũng không có quá nhièu khác biệt về mặt kỹ thuật.
“Ai biết nó sẽ hữu dụng không chứ.”
“Nanakooo!”
*Don don don*
Tôi đập cửa liên hồi.
“Mở cửa, Nanako. Khẩn cấp lắm rồi!”
Sau vài tiếng gõ, cánh cửa hé mở.
“....Xin lỗi, mình không muốn nói chuyện với ai lúc này”
Sau đó cô nàng toang đóng cửa lại.
“Chỉ một chút thôi. Mình chỉ xín chút thời gian của cậu thôi, làm ơn.....!”
“Không! Cậu đáng lẽ phải hiểu chứ? Mình đã mất sạch tất cả, không còn gì hết......Mình không muốn nói chuyện với ai nữa.”
Tôi đã cố cầu xin nhưng đáp lại chỉ là một cảm giác cam chịu bất lực ở đầu bên kia.
“Mình hiểu cảm giác của cậu. Nhưng chình vì vậy mình mới giúp cậu, khai phá những thứ tiềm tàng bên trong cậu.”
“Cậu vẫn không hiểu sao! Cậu có thể làm được nhiều thứ. Cậu thừa sức tự lo cho bản thân mình, lo cả cho những người khác thậm chí là có thể tính trước được mọi thứ xảy ra nữa....Mình tự hỏi một người tài năng như cậu lại cần gì ở một con người vô dụng như mình chứ.”
“Có lẽ đúng như cậu nói, mình làm được nhiều thứ. Dù không phải lúc để nói ra điều này nhưng…”
Tôi nhớ lại những lời của Shinoaki.
Nếu bạn có đam mê, thì hãy bám chặt lấy nó. Còn nếu không có thì hãy đứng lên và tìm kiếm đam mê của mình.
Hiện tại Nanako đang tìm kiếm điều đó nhưng tiéc là càng tìm thì lại càng thất vọng, chính vì thế cô ấy mới nhất mình trong phòng.
"Tìm ra rồi”
“Cái gì....?”
“Mình đã tìm thấy thứ mà cậu đang tìm. Và giờ mình sẽ đưa nó cho cậu.”
Tôi lấy laptop của mình, kết nối với loa sau đó đạt nó hướng về cánh cửa đang hé mở kia.
“Mình sẽ không từ bỏ”
Tôi nhấp vào file có tên auto-tuned.mp3 rồi cho chạy trên Media Player
“Nói đi, Nanako.....Cậu có thích giọng hát của mình không?”
“.....Ha? Cái cậu này, nói nhăng nói cuội gì thế hả?”
Nanako cáu kỉnh cất lời.
“Xin lỗi, mình biết là mình nói có hơi sến súa nhưng…”
Tôi nín thở, nghĩ về cú số mà cô nàng đã phải hứng chụ trước đây
“Mình muốn nghe nó lắm và mình cũng muốn Nanako nghe cùng nữa. Mình muốn cậu biết giọng hát của cậu tuyệt vời thế nào”
Tôi lặng lẽ bấm nút Play
“Mình muốn cậu cất tiếng hát lần nữa──”
Nói thật, chất lượng âm thanh thu được máy ghi âm thật sự không được tốt cho lắm, không khó để có thể nghe được tạp âm xung quanh.
Tuy nhiên, với những điều chỉnh tôi đã thực hiện đối với "bản ghi âm thuần karaoke" này
“.......Cái gì vậy?”
Nanako lập tức đổi giọng.
Dù chính tôi là người chỉnh sửa nó nhưng bản thân tôi cũng phải ngồi thằng dậy khi nghe những âm thanh đó.
Tôi không biết bản thân đã rung động bao nhiêu lần trong quá tình luyện tập và sửa lỗi cho Nanako.
Ẩn giấu trong con người mắc hội chứng Amusia chính là một giọng ca trời phú.
Nanako nhất định sẽ lấy lại sự tự tin của mình khi nghe nó
Chính vì tin vào điều đó nên tôi mới quyết định chỉ sửa lại phần âm thanh và đem nó đến cho cô ấy nghe.
“Đây là..... Giọng của mình sao?”