1
Việc quay phim vẫn tiếp diễn cho đến tối.
Sự bất đồng quan điểm giữa Tsurayuki và Kawasegawa cho đến giờ vẫn là một cuộc tranh cãi không bao giờ kết.
Vậy nên cho dù đã quay phim xong rồi, cả bọn vẫn phải làm các phép thử và sai lầm rất nhiều.
“Thay vì dùng background là bãi biển và bầu trời trong xanh, tôi thấy chúng ta nên chuyển qua tận dụng việc mặt trời lặn để tạo nên một khung cảnh ngược sáng.”
Kawasegawa trông có vẻ hài lòng với đề xuất của Tsurayuki.
Việc vạch ra các kế hoạch cần làm mỗi ngày là một trong những vai trò của tôi với vai trò sản xuất.
Sau khi nhận được cái gật đầu của diễn viên thời vụ, thuyết phục được ban quản lý bãi biển cho phép kéo dài thời gian quay phim, kiểm tra lại thời gian biểu của mọi người trong đoàn để chắc chắn không có vấn đề phát sinh thì tất cả mới có thể bắt đầu bấm máy được.
Khi cả bọn lên tàu sau một buổi quay phim mệt mỏi thì trời lúc này đã tối hẳn.
Mặc dù bãi biển này chỉ chỉ cách nơi chúng tôi tá túc chỉ có 3 trạm nhưng theo tôi quan sát thì tất cả hầu như đã hoàn toàn kiệt sức, vừa ngồi xuống ghế thì ai nấy cũng đều gật gù mơ màng.
“Fuwaa~~~ Công nhận là làm việc quần quật thế này dễ buồn ngủ thật đó~~”
Nanako dù mơ mơ màng màng những vẫn cố tỉnh táo để có thể thốt ra mấy lời đó
“Mọi người hãy tiếp tục cố gắng nha”
“Mhmhm, mình biết rồi...nhưng mà buồn ngủ quá...”
Cô nàng lắc đầu như thể đang cố chống chọi với cơn buồn ngủ.
Dù sao cô ấy đã cố gắng hết sức cho công việc nên không có gì mà phàn nàn hết.
“Chà, chẳng phải trong nhóm chỉ có mình là đảm nhận vai trò diễn viên thôi sao? Vậy nên nếu mình không cố hết sức thì đúng là chẳng chuyên nghiệp một chút nào .”
Tất nhiên, toàn bộ kế hoạch và công việc đều được sắp xếp sao cho phục vụ được diễn viên chính là Nanako nhiều nhất có thể.
“Lần diễn trước đó, mình cảm thấy rất thành công. Kiểu như mình rất thích làm những công việc như vậy, mình đã nghĩ thế đó”
Nanako hầu như không có bất kỳ mục tiêu lớn nào khi đăng ký vào Oonaka, vậy nên tôi cảm thấy hài lòng với những suy nghĩ về công việc của cô nàng hiện tại.
“Mình vui vì cậu đã có thể tìm được điều bản thân muốn làm.”
“Yup, thì điều đó cũng nghĩa là từ giờ mình cũng sẽ phải làm việc chăm chỉ hơn.”
Nhưng lời đó như đang cố động viên bản thân mình vậy
“Nhưng mà mọi thứ sẽ diễn biến theo hướng tốt hơn nếu bản thân mình có thể quen với việc bị người khác nhìn, dù chỉ một chút thôi cũng được. ”
“....Ừ, mình hy vọng cậu cố gắng cái thiện điều đó... ”
Tuy nhiên, Nanako lại vô cùng nhút nhát.
Nếu ai đó thực sự muốn trở thành một diễn viên, tôi nghĩ họ nên mạnh dạn và cởi mở hơn với những người xung quanh.
“Uwah, đã tối thế này rồi sao”
Tôi với Nanako cùng thưởng thức cảnh bên ngoài khung cửa sổ và hương mặn của biển tràn vào trong.
Mặt biển tối tăm tưởng như dài đến vô tận. Thật khó tin rằng đó lại chính là nơi cách đây không lâu vẫn tràn ngập màu trắng, xanh và những nụ cười.
“Bầu không khí quanh đây khác hẳn với mấy nơi xung quanh trường đại học. Với lại phải công nhận là biển khác với hồ Biwa một trời một vực luôn.”
Nanako cười khẩy khi nói vậy.
Cô nàng này vốn xuất thân từ quận Shiga, nơi mà nhiều người luôn nghĩ rằng hồ Biwa trải rộng trước mắt mình chính là biển.
“Dù cùng nằm trong Kansai nhưng vẫn khác nhau một trời một vực ha.”
“Đồng ý luôn, nói thật mình có cảm giác đây giống một chuyến tham quan hơn đó. Khi mình biết rằng cả nhóm sẽ đến đây quay phim, mình đã nghĩ rằng không thể nào khám phá hết mọi thứ ở đây trong một ngày được”
“Ừ, đúng là việc đi lại trừ khi ở qua đêm thì rất bất tiện”
Mất hơn 2 giờ đi ô tô từ trường đại học đến Shirahama.
“Dù vẫn còn nhiều cảnh nữa nhưng có vẻ chúng ta đang đi đúng hướng.”
Kawasegawa đã thức dậy từ lúc nào và xen vào cuộc trò chuyện
“Lịch trình đã được thiết kể ở một mức có thể sai sót nhất định, chí ít tôi nghĩ rằng tiến độ của cả nhóm đang rất tốt.”
“Cảm ơn vì những lời đó của cậu, Kawasegawa.”
Dù rằng tôi vẫn luôn có cảm giác cô nàng thích vào nhóm với những người có kinh nghiệm sản xuất hơn.
“Tuy vậy, vẫn còn một số vấn đề”
*hmmm*
Cô ta đưa tay che miệng và suy nghĩ về điều gì đó.
“Cậu nói vậy là sao? Chẳng phải mọi thứ đã kết thúc êm xuôi rồi mà?”
Nanako tò mò.
Kawasegawa với ánh mắt đầy nghi ngờ quay sang tôi.
“Vấn đề nằm ở thiết bị. Năm nhất như chúng ta không thể nào mượn chúng trong nhiều ngày được.”
Khoa Điện ảnh có cho sinh viên mượn thiết bị quay phim. Thời gian mượn là từ 10 giờ sáng và phải hoàn lại lúc 5 giờ chiều từ thứ 2 đến thứ 7. Sinh viên năm nhất bọn tôi thì phải trả lại ngay trong ngày vì nhà trường cho rằng chúng tôi còn non nớt trong việc sử dụng và bảo trì thiết bị khi quay phim trong thời gian dài.
“Tuy nhiên, chúng ta đã mang toàn bộ chúng dể sử dụng cho một chuyến đi 3 ngày 2 đêm. Vậy nên không nghĩ về vấn đề này thì mới là lạ đấy.”
“Cậu nói mình mới nhớ…”
Nanako lại tiếp tục bày tỏ sự tò mò của mình.
Kawasegawa có khác, cô ấy có thể chú ý tới chuyện đó.
“Phải rồi. Mình có một đề nghị để giải quyết chuyện này. Cậu nghe thử nhé, Kawasegawa”
“......Biết ngay là cậu đã có sẵn kế sách rồi mà.”
Kawasegawa thở dài, hy vọng sẽ không phải vấn đề liên quan đến tiền.
2
Vài ngày sau đó, bọn tôi trở lại Osaka sau khi kết thúc buổi quay ở Shirahama.
Tôi sắp kiệt sức vì làm việc xuyên đêm rồi.
“Uhm, Xin thứ lỗi vì làm phiền mọi người, hiện tại chúng tôi đang quay phim, vui lòng đợi ở đây một lát.”
Tôi vụng về nói với những người đang đi ngang qua.
“ Ah, uhmm... cho mấy người này đi qua được không?”
Tôi nói chuyện qua bộ đám với người ở cách xa mình một chút.
“Hiện tại thì chỉ là diễn tập thôi. Cứ cho qua đi!”
“Rõ! .....Xin lỗi vì sự bất tiện này, mọi người có thể đi qua được rồi. Cảm ơn ơn đã hợp tác.”
Tôi dùng một cây gậy phát sáng để hướng dẫn người qua đường
Cái công việc này tôi làm nãy giờ 3 tiếng rồi.
“...Rõ ràng đây là lửa đào mà.”
Kawasegawa đang đứng cạnh cầm cây gậy phát sáng có vẻ cũng chung cảm nghĩ với tôi.
“Để có thể thuê được nhiều ngày hơn thì đành phải nhờ các senpai năm 3 thôi. Đổi lại cho điều đó thì chúng ta sẽ hỗ trợ mấy senpai đó trong lúc họ quay phim.”
Khoa Điện ảnh bắt đầu phân chuyên môn vào năm thứ 3. Kể từ lức đó trở đi thì thời gian thuê trang thiết bị được kéo dài lên đến 1 tuần.
“Dù không muốn nói ra nhưng đây là cách tốt nhất mà ta có thể nghĩ được.”
Cách mượn kiểu này cũng tương đối khá hiệu quả. Nhưng tất nhiên các senpai sẽ chẳng dễ gì cho đám năm nhất chúng tôi mượn đồ miễn phí được .
”Và chính vì vậy mà chúng ta mới phải đi giúp họ quay phim để đổi lại đặc ân đó chứ gì.”
“Tôi cũng mừng vì mọi thứ đang thuận buồm xuôi gió nhưng mà…”
Kawasegawa hướng khuôn mặt hằm hằm giận dữ của mình cùng cây gậy về phía tôi.
“Tại sao chúng ta phải vác thây ra đây vào lúc nửa đêm hả! Đáng lẽ việc này phải do mấy tên như Hikawa với Tsurayuki làm mới phải!”
“Thì mình cũng đâu có lựa chọn nào khác. Họ nói là tìm một người quen với việc làm phim mà 2 cậu ấy rõ ràng là không hề phù hợp một chút nào.”
“Nếu mà họ bảo tôi đi làm trợ lý quay phim hay đi cầm phông sáng thì tôi cũng chằng
ngại. Nhưng mà cái công việc này có khác gì đi lao động công ích đâu!”
Kawasegawa đang sục sôi lửa giận.
Đúng vào thời điểm đó, một người đang tiến tới.
“Ah, Tôi rất xin lỗi nhưng hiện tại chúng tôi đang quay phim... xin vui lòng đợi trong giây lát.”
Kawasegawa lập tức thông báo qua bộ đàm.
“Một người muốn đi qua.”
“Không có bất kỳ vấn đề gì đâu~”
“Đã rõ... Xin lỗi vì sự bất tiện này, có thể đi được rồi”
Cần phải hành động nhanh chóng để công việc của mọi người không bị đình trệ.
“Xem ra mình đã đúng khi nhờ cậu giúp.”
“Nếu có thể giúp được gì thì tôi sẽ cố làm hết sức mình, nhưng không có nghĩa là tôi thích làm cái việc này đâu!”
*hrmph*
Cô nàng khịt mũi trả lời.
Có lẽ ẩn sau vẻ ngoài gai góc đó là một cô nàng dễ mến.
“Dù sao thì cũng nhờ việc này chúng ta có thể quay những gì mà mình muốn. Vậy nên…cảm ơn cậu.”
“Đó là công việc của mình mà”
Chuẩn bị mọi thứ cần thiết để khiến cho đạo diễn và ekip cảm thấy hài lòng cũng là một nhiệm vụ của nhà sản xuất mà.
“Tuy nhiên, cậu nên biết điều chúng ta đang làm vẫn là vi phạm. Thế nên mình chỉ có thể nói với cậu và một số người khác thôi.”
“Nói chung thì đây là vùng xám chứ gì. Tôi hiểu rồi, yêm tâm là tôi sẽ cố hết sức để không làm rò rỉ chuyện này.”
Ngay khi chúng tôi đang bàn về bí mật của mình-
“AhーThì ra mọi chuyện là như vậy saoー”
“Uwahh!!”
“Kyaah!!
Cả 2 ngạc nhiên quay lại đằng sau.
“Trời ạ, đừng doạ nhau chứ~”
Phía sau bọn tôi là một cô gái đang cười
“Ôi trời~, Tôi đang thắc mắc tại sao các cô cậu năm nhất lại phải đi làm mấy việc này~ . Hay tôi phải nói là chả có lý gì các cô cậu lại phải làm việc quần quật thế này mà không có mục đích.”
Cô ta nói bằng giọng Kansai vô cùng sôi nổi. Thật ra nếu nhìn kỹ thì người này giống như một đứa trẻ hơn. Một cô bé nhỏ nhắn, đáng yêu.
Nói đơn giản hơn thì cô ta giống như người lớn trong thân xác học sinh tiểu học vậy. Mái tóc được tẩy gọn ghẽ rồi nhuộm một màu hồng rực rỡ tới độ nếu nói đó là tóc của một người tới từ thế giới khác thì tôi cũng nhất nhất tin theo. Đối lập với ngoại hình nhỏ nhắn đó, cách ăn nói của cô ấy lại hệt như của các bà thím hàng xóm. Hơn thế nữa, mặc dù những lời mà cô ta nói trông có vẻ bình thản nhưng ẩn sau đó là sự châm biến, sâu cay.
“Uh uhmm...”
“Này, có chuyện gì vậy? Sao đổ nhiều mồ hôi thế, không lẽ là do làm việc quá sức à~”
Không có gì nghi ngờ nữa, rõ ràng cô ta đang nói những lời đầy ngụ ý
“Em thật sự xin lỗi, em không ngờ là lại có senpai khác ở đây....”
“Bọn em cũng hối hận lắm chứ nhưng vì để có thể sử dụng thiết bị nên....”
Kawasegawa cũng hiểu được những lời đó của tôi và cả hai đứa đồng loạt cúi đầu.
*fuhihihihihi*Người đó nở một nụ cười để thay đổi không khí.
“Không có gì phải lo lắng cả, tôi là senpai của mấy đứa mà. Dù sao tôi cũng đã từng phải làm mấy việc khi còn là sinh viên năm nhất, vậy nên hãy yên tâm là tôi không cho ai biết đâu”
Câu trả lời được nói ra với tông giọng bình thản.
“Cảm ơn chị nhiều lắm! Bọn em thật sự không biết lấy gì báo đáp.”
“Nhưng có một điều kiện”
“Eh-?”
“Mấy đứa nợ tôi một ân huệ để giữ bí mật này ”
Chị ấy đột nhiên thể hiện sự lạnh lùng trên khuôn mặt không khác gì nhân vật chính trong Manda Financier of Minami[note38875].
“Tên tôi là Tomioka Keiko nhưng mọi người thường hay gọi là Keiko-chan. Hãy nhớ lấy điều đó”
“Vâng”
“Hona, mata...”[note38876]
*petapeta*
Sau đó, Keiko-san rời đi với một nụ cười trên môi. Tiếng bước chân của chị ta vẫn vang vọng trong đêm.
“Chúng ta nên làm gì đây....?”
Đúng như dự đoán, Kawasegawa lo lắng nhìn tôi.
“Cái này còn phụ thuộc vào việc chị ta muốn gì, hy vọng không phải mấy thứ mà bọn mình không làm được....”
Đó là điều duy nhất tôi có thể trả lời lại vào lúc này.
3
Buổi quay hôm nay cuối cùng cũng kết thúc
Vì buổi chiều mới có tiết nên tôi quyết định đến câu lạch bộ Mỹ thuật để giết thời gian
“Chuẩn bị xong chưa, Sugimotoー?”
Kakihara-san của khoa Kịch nghệ vừa nhảy vừa chuẩn bị cho buổi lễ chào đón thành viên mới thường niên của câu lạc bộ.
Anh ấy hét lớn xuống bên dưới.
“Giờ vẫn còn bận chút việc, Kakihara-san cứ đi trước đi. Chúc may mắn!.”
Sugimoto hét lớn đáp lại. Đây là một sinh viên năm cuối của khoa Âm nhạc, ảnh đã từng trình bày bài "Donogurai Kokoro" rất hay.
“Nhanh lên nào. Nếu tất cả không tập hợp đông đủ thì phiền phức lắm đấy”
*rustle*
Anh ấy bắt đầu thu dọn giấy tờ.
“Được rồi, tới liền đây.”
Sau đó anh ta chạy ra ngoài.
“Mọi người trông có vẻ bận rộn ha.”
Kiryu-san đáp lại tôi với tông giọng u ám.
“Chỉ còn 3 tháng nữa là đến lễ hội trường[note38878] rồi nên bọn anh đang tích cực chuẩn bị.”
Anh ta trả lời trong khi cái quạt kế bên đang mở ở mức cao nhất chạy liên tục không nghỉ để chống lại cái nòng mùa hè.
“Ahh, Lễ hội trường sao? Vậy ra trường mình cũng có à.”
Kiryu-san lẫn cái quạt của anh ta đột nhiên quay sang tôi sau khi bản thân rốt ra mấy lời vô vị đó
“Cái sự chán nản đó là sao hả!? Bộ em không biết bất cứ điều gì về lễ hội trường của Oonaka sao!?”
Anh ta nhiệt tình nói về lễ hội trường như thể đang hét lên.
“Để chuẩn bị cho lễ hội thì cả đám bọn anh phải lên kế hoạch cả năm trời đó!”
Lễ hội trường đã có từ những ngày đầu nơi này được thành tập, tính đến nay cũng đã 40 năm. Con số các sinh viên tham gia dao động trong khoảng 8000 người, các hoạt động cũng được làm vô cùng đa dạng từ chiếu phim độc lập, diễn kịch sân khấu rồi triễn lãm. Thậm chí nó còn nổi tiếng và chất lượng đến mức thu hút các học sinh từ những trường nghê thuật lớn khác ở tận Kanto đến tham quan. Các công trình bê tông ở Oonaka rồi đây sẽ được bao quanh bởi vô số thứ đồ trang trí đầy màu sắc, làm cho chúng ta cảm giác như đang ở bên trong Cửu Long thành trại[note38877].
Nói đến lễ hội trường thì phải nhắc đến các cửa hàng ăn uống. Thông qua một số hãng thông tấn địa phương thì có thể qua đó quảng bá sản phẩm của mình trên các tạp chí dành cho người sành ăn. Nếu ai đó làm việc kiểu nửa vời thì có thể sẽ làm giảm danh tiếng của câu lạc bộ của mình, ảnh hưởng đến số lượng sinh viên mới gia nhập năm sau, vậy nên có thể nói đằng sau sự hào nhoáng của lễ hội chính là một trận đấu khốc liệt. Chắc chắn số lượng sinh viên mở các gian hàng để buôn bán sẽ không thể nào đếm xuể, chưa kể những cựu sinh viên tốt nghiệp giờ đã trở thành quản lý nhà hàng chuyên nghiệp cũng sẽ tham gia.
Cách đây vài năm thì người ta còn cho buôn bán công khai đồ uống có cồn nhưng vì năm nào cũng có vài “tai nạn” do mấy con ma men gây ra nên nhà trường gần như cấm triệt hoàn toàn. Tuy nhiên càng cấm thì người ta càng muốn phá luật, những quán bar ngầm từ đó được mở ra suốt thời gian lễ hội và trở thành một truyền thống không thể xoá bỏ cho đến tận bây giờ, đấy là lý do vì sao mọi người lâu lâu vẫn sẽ ngửi thấy mùi bia rượu thoang thảng.
“Theo dự tính năm nay sẽ có khoảng 30000 người đổ về trong 3 ngày tổ chức lễ hội. Với một quận có dân số thấp như Minamikawachi này thì rõ ràng việc tổ chức lễ hội sẽ mang lại cú hích lớn về mặt kinh tế sao?”
“...Tuyệt lắm đúng không, thật là háo hức quá đi.”
Dù tôi thường không có hứng thú với lễ hội trường cho lắm nhưng theo những gì anh ta nói thì có vẻ cũng hay ho ra phết. Có lẽ bản thân tôi cũng có lý do để mong đợi đến tháng 11
“Chính vì có quy mô và danh tiếng như vậy nên mọi người đều chuẩn bị rất kỹ càng không có sai sót, thậm chí là phải làm điên cuồng để kịp tiến độ.”
Tuỳ vào quy mô mà có những dự án đã được lên kế hoạch nay từ học kỳ 1.
“Thế các anh định làm gì?”
“Vấn đề là ... bọn anh chưa nghĩ ra bất cứ điều gì để làm năm nay cả”
“Eh? Thế chẳng phải Sugimoto-san với Kakihara-san đang chuẩn bị gì đó sao?”
“Ah, vì hai tên đó có nhiệm vụ hỗ trợ chuẩn bị cho buổi biểu diễn trực tiếp của trường mà”
“Biểu diễn trực tiếp?”
“Em không biết thật hả? Vào ngày cuối cùng của lễ hội sẽ có một đại nhạc hội được tổ chức tại sân khấu trung tâm”
“Thật ra đó là những gì anh thấy trên bảng tin trường”
Buổi đại nhạc hội vào ngày cuối cùng sẽ là cao trào nhất của toàn bộ lễ hội.
Sẽ có rất nhiều người đổ xô đến sự kiện này. Đây không chỉ là cơ hội để các sinh viên trong trường thể hiện tài năng mà còn có sự tham gia từ các nhóm nhạc nằm ngoài trường nữa.
“Chính vì mấy mà mọi người ở các câu lạc bộ khác lại ráo riết làm việc như thế”
“Đúng là như vậy thật.”
Trong khi nói chuyện với Kiryu-san, tôi bỗng nhớ đến chuyện xảy ra vào hôm qua.
Chị ta bảo rằng bản thân sẽ giữ bí mật nhưng tôi vẫn phần nào không tin tưởng con người đó. Ít nhất cần phải có một cái gì đó đảm bảo cho lời hứa của chị ấy là sự thật.
“Umm, Kiryu-san”
“Sao thế?”
Tôi kể hết cuộc gặp mặt với nữ senpai bí ẩn hôm qua mình gặp cho Kiryu-san vẫn đang ngồi chắn hết cái quạt.
“Wahaha…Coi bộ em đang gặp rắc rối với một senpai kỳ cục nhỉ.”
Kiryu-san sau khi nghe xong toàn bộ câu chuyện thì không thể nào ngăn bản thân mình ngừng cười được.
“Mà nói thật thì các senpai của mấy đứa toàn là các thể kỳ nhân dị sĩ, chẳng ai giống ai. Chia buồn nha”
Đường đường là senpai mà anh có thể nói những lời như vậy sao.
“Đây không phải chuyện đang cười đâu. Nếu sensei mà phát hiện ra thì bọn em không xong đâu.”
*fumu*
Kiryu-san gật đầu.
“Cái này còn phụ thuộc vào việc người đó muốn em báo đáp gì.”
“Ừ... em cũng nghĩ vậy.”
Vấn đề ở đây là tôi không biết bản thân phải làm gì để trả món nợ này
“Mà em còn không biết được làm thế nào tìm ra được người đó để trả nợ nữa chứ.”
Tôi cũng đã hỏi các senpai khác nhưng không thu được kết quả gì.
Con người chị ta bí ẩn thật đó.
“Có khi nào chị ta là người quen của Kiryu-san không? Thật ra chị ấy cũng khá nổi bật đó”
Tóc hồng, nhỏ nhắn, quần áo trông khá xuề xoà, v.v. Tôi cố gắng cung cấp càng nhiều thông tin càng tốt.
“Tóc hồng à, có vẻ khó đây. Còn có đặc điểm nào nổi bật không?”
“Chà, chỉ có chừng đó thôi.”
“Thế có giống nhân vật nào trong anime không? Biết đâu anh có thể vẽ ra đấy.”
“À thì, giống như Mado....”[note38879]
Tôi định nói ra tên của một ma pháp thiếu nữ lập giao ước với một con mèo. Nhưng mà phải 5 năm nữa thì anime mới được xuất bản ra thị trường
Dù sao thì việc không thể sử dụng những kiến thức từ tương lai đúng là bất tiện thật.
“Em vừa nói gì nhỉ?”
“Ah, uhm… Ý em là tóc người đó màu hồng, dáng người hơi thấp chút”
Dù việc mô tả có vẻ khá khó nhằn nhưng phần nào cũng truyền tải được những gì tôi muốn nói.
“Tomioka Keiko, phụ nữ, tóc màu hồng, hơi thấp.....hmm. Có thể đó là một người nào đó học năm 3 hay năm 4 trong khoa Điện ảnh.”
Nghĩ đi nghĩ lại thì vẫn không thể nghĩ ra được thêm bất kỳ manh mối nào về người phụ nữ đó.
“Nói thật có rất nhiều Nee-chan có tóc hồng ở Oonaka này”
“Vâng... Vậy nên rất khó để thu hẹp phạm vi tìm kiếm.”
Đây là đặc điểm nổi bật nhất của chị ta nhưng mà để có thể tìm được trong ngôi trường đều là mò kim đáy bể. Có rất nhiều nam nữ sinh viên thậm chí đến cả các giáo viên nhuộm màu tóc đó.
Hai chúng tôi lắc đầu ngao ngán.
“Nếu không phải năm 3 hay năm 4 thì vẫn còn một trường hợp khác là cựu sinh viên mà. Chẳng giấu gì các cậu, tôi đã tốt nghiệp rồi~”
Cảnh cửa câu lạc bộ mở ra cũng là lúc Tomioka Keiko-người mà tôi đang tìm xuất hiện.
“Tomioka...senpai?”
Theo phản xạ, tôi đứng dậy khỏi chỗ ngồi và đối mặt với người mình đang tìm.
“Chà chà~. Có vẻ đã làm phiền mọi người rồi.”
“Hasshi, sao em lại lừa dối anh như vậy! Anh cứ tưởng đó phải là một người phụ nữ cao ráo sắc sảo nhưng chẳng phải đây chỉ là một cô bé dễ thương, ngây thơ thôi mà!?”
“Anh phải tin em! Đúng là phải thừa nhận bề ngoài chị ta vô cùng dễ thương nhưng mà bên trong là một người vô cùng nham hiểm đó.”
Keiko-san sau đó nói “Yokorasekkusu” bằng cái giọng không khác gì bà cô già của mình rồi ngồi xuống ghế.
Chúng tôi chỉ biết nhìn nhau trước cảnh tượng đó.
“Hasshi-”
“Vâng~?”
“Coi bộ em không phải nói điêu nhể.”
“Nhìn mặt em có giống đang giỡn không!?”
Kiryu-san cuối cùng cũng phải thừa nhận rằng tôi không phải đang đùa.
“Ah, umm.... Sao chị lại ở đây?”
Trước tiên phải tìm lý do Keiko-san đến đây đã.
“Tôi đã dùng một số mối quan hệ để có được tên và số sinh viên của cậu. Thật ra ban đầu tôi hy vọng rằng mình có thể cóc đầu ai đó”
.....Dù sao không sớm thì muộn những thông tin đó sẽ đến tai chị ấy.
Vậy thì cũng chẳng mấy bất ngờ khi thấy sự xuất hiện của chị ta ở đây.
“Đây là câu lạc bộ Mỹ thuật nhỉ, Hiroe-chan còn đây không?”
“Chị định tìm Hiroe-senpai sao? Chị ấy đã tốt nghiệp 2 năm trước rồi mà....”
“Thiệt hả? Hiroe-chan bé nhỏ cũng ra trường rồi sao? Thật là điên rồ quá đi!”
Chị ta coi một sinh viên đã tốt nghiệp 2 năm trước là trẻ con sao.
(Nếu mà phải ước chừng tuổi của cô ta thì mình đoán trẻ nhất cũng phải 25)
Nhưng mà nhìn đi nhìn lại thì người này rõ ràng trông trẻ hơn hẳn 2 người chúng tôi.
Chưa nói đến hành động và lời nói, chỉ riêng ngoại hình thôi thì cũng khó mà nhận ra được đây là một con người trưởng thành.
“Uh, Tomioka-senpai.”
“Hey hey, Keiko-chan là được rồi. Mà nghĩ lại thì “-chan” nó không hợp để gọi người lớn tuổi hơn cho lắm thế nên thôi thì Keiko-san cũng được. Không còn vấn đề gì chứ?”
“Vậy thì, Keiko-san. Nói thật với chị, em là một tên sinh viên nghèo không xu dính túi, phải đi làm bán thời gian 4 lần/tuần.”
“Ah. Phải ha, cậu làm ở cửa hàng Tokiwamachi, đúng không? Hình như ở đó có một cô nàng sở hữu vòng 1 khủng nữa.”
Chị ta biết được đến thế luôn sao!?
“Thì đúng là như vậy, nên em mới nói rằng mình không có nhiều tiền. Giờ chị có đe doạ kiểu gì thì cũng không lấy được một cắc nào của em đâu.”
Tôi không ngừng nhấn mạnh là mình không có tiền trước mặt chị ta.
“Tại sao cậu lại nói mấy thứ như vậy? Không cần phải đụng chạm gì đến chuyện tiền bạc đâu”
Tật bất ngờ thay, Keiko-san không hề có ý định bắt tôi dùng tiền để bịt miệng.
“Ahh, giờ thì tôi hiểu rồi~ Cậu nãy giờ đang nói về món nợ hôm qua đúng không. Ra thế, tưởng gì.”
Chị ta vừa vỗ gối vừa cười.
“Nếu như cậu muốn làm gì đó để trả nợ thì đừng lo, tôi không hề có ý định lấy tiền của cậu đâu”
“Eh…Ý chị là sao?”
Dù rằng chị ta không cần tiền nhưng chắc chắn có tài sản nào đó thậm chí là phần nào đó trên cơ thể tôi sẽ bị đem ra để trao đổi ngang giá.
Khi tôi còn ở công ty trò chơi eroge, có một đồng nghiệp để có được tiền không những cầm nhà thế chấp mà còn đem luôn những thứ trong cơ thể mình như giác mạc và nội tạng ra làm thứ trao đổi.
“Thứ tôi muốn chính là đôi tay của cậu.”
“Tay...của em sao?”
Vừa nói, chị ta vừa nhìn vào cánh tay của tôi. Nói thật thì nó cũng chẳng có vạm vỡ hay cơ bắp gì. Quan trọng hơn, đừng nói là bà chị này đang tính chặt tay tôi rồi đem ra chợ đen giao dịch đó hả?
“Hình như cậu có một chút nhầm lẫn ở đây thì phải, tôi muốn sử dụng kỹ năng[note38880] hơn người của cậu trong mảng sản xuất để phục vụ cho công việc sau này. Tất nhiên đổi lại tôi sẽ giữ bí mật chuyện đó”.
“Chị nói kỹ năng của em sao?”
“Đúng thế, tôi muốn cậu dùng tài năng của bản thân để giúp đỡ mình”
Đúng là bất ngờ thật.
Trong đầu tôi hiện lên những suy nghĩ mình sẽ phải làm gì cho chị ta. Liệu chỉ là mấy công việc lao động chân tay nhẹ nhàng hay phải làm việc trên tàu cá để trả nợ, cũng có thể là làm tài xế riêng cho chị ấy,…
Nhưng sau cùng thứ người đó muốn là bộ não của tôi, hay nói đúng hơn là kiến thức mà tôi sở hữu.
Chị ta đang nói cái gì vậy?
Không cho tôi kịp suy nghĩ, chị ấy nói tiếp.
“Tôi là một nhà phát triển game.”
......................................
Cái gì?
“Bộ cậu chưa bao giờ chơi game à? Đừng nói là thật nhé..... Mấy cái thứ như Z*lda với Mar*o ấy, ai chắc cũng một lần chơi chúng nhỉ?”
Không, chỉ là tôi không biết trả lời thế nào.
Tôi còn cực kỳ đam mê nữa là đằng khác ấy chứ nhưng chính vì vậy mà tôi càng phải tránh xa nó.
Ngoài ra, kể từ khi vào trường này, tôi đã cố tránh xa hết mức có thể những thứ liên quan đến game. Một phần vẫn còn rất nhiều thứ khác mà tôi muốn học hỏi và nghiên cứu thêm. Phần nào đó thì sau chừng đấy thời gian, quá khứ tồi tệ đó vẫn luôn ám ảnh tôi.
“Không phải là em không biết, nhưng mà....Em thật sự không biết nên nói gì cả.”
Chính vì vậy mà tôi đang cố giữ khoảng cách với chị ấy.
“Cậu không cần phải lo về bất cứ chuyện gì hết, dù cậu không có kiến thức căn bản thì cũng không phải gì quá to tát. Thứ tôi đang làm là Doujin game-một loại trò chơi dành cho PC được ghi trên đĩa CD-ROM và bày bán tại các sự kiện.”
Tất nhiên là tôi thừa biết, tôi đâu chỉ mua mà còn tạo ra chúng nữa mà
”Nơi tôi đang công tác là Hallucigenia Soft, cũng khá có tiếng tăm đấy”
Hallucigenia Soft... Mình đã từng nghe nó trước đây.
“Eh!?”
Kiryu-san đang ngồi nghe nãy giờ bỗng đứng phắt dậy.
“Hallucigenia Soft!? Chẳng phải đây là công ty luôn được đặt gian hàng ở vì trí Shutter-Kuru[note38881] những năm gần đây sao.”
“Oh-? Có vẻ như cậu cũng biết nhỉ, vậy thì chúng ta có thể dễ dàng nói chuyện với nhau hơn~”
Những lời đó của Kiryu-san khiến tôi nhận ra.
Hallucigenia Soft hay còn được gọi tắt là Hallugenia. Chuyên môn của họ là việc làm game lấy cảm hứng hoặc ăn theo các tác phẩm đã ra đời trước đó. Công ty này thường lấy các tác phẩm khác vì dụ như một tựa game phiêu lưu rồi biến tấu nó thành game bắn súng hay đối kháng gì đó và cũng được một lượng lớn người hâm mộ đó nhận.
Tuy nhiên khi tôi bước vào ngành công nghiệp game thì nó đã không còn tồn tại nữa, với lại danh tính nhân viên của họ đều được giữ bí mật. Vậy nên không có gì bất ngờ khi rất khó để có thể tìm hiểu sâu hơn.
Thật không thể tin được, Keiko-san là một trong số họ và quan trọng hơn là chị ấy đang ở ngay tại đây.
“Nhưng tại sao người của một công ty nổi tiếng như chị lại tìm đến em chứ.”
“Tôi đã thấy cách cậu xử lý tình huống mượn nhầm thiết bị lần trước, rất thông minh và khốn khéo. Và rồi bản thân tôi tin rằng mình có thể sử dụng triệt để tài năng này. Sau đó, tôi nhờ người quan tìm kiếm thông tin về cậu rồi bắt đầu quá trình theo dõi và nắm bắt điểm yếu của cậu.”
Chị ta có vẻ rất tự hào khi nói về kế hoạch của mình.
“Các vị trí trong công ty không hề cố định, chúng tôi cho rằng đôi lúc thay máu nhân viên là cần thiết để gia tăng sự cạnh tranh và có những ý tưởng mới.”
Keiko-san nhìn tôi với vẻ nghiêm túc.
“Sao? Cậu có muốn tham gia không?”
Chị ta một lần nữa đưa ra lời mời.
Trước khi về lại quá khứ, tôi cũng đã từng đảm nhận vai trò này.
Chính vì vậy tôi tất nhiên biết bản thân cần phải làm gì, thậm chí là tự tin làm tốt là đằng khác.
Tuy nhiên.
“Em xin lỗi.... Việc này thật sự quá sức đối với người như em”
“Có thể cho tôi biết tại sao không? Tôi sẽ trả cho cậu một mức thù lao hợp lý và công việc này không hề ảnh hưởng gì đến việc học tập của cậu ở trường. Đãi ngộ như vậy vẫn chưa đủ sao?”
Vẻ mặt của chị ta bắt đầu lộ ra sự căng thẳng.
Nếu đó không phải liên quan đến game thì tôi sẽ ngay lập tức chấp nhận lời mời gọi béo bỡ này.
Tôi không muốn dính dáng đến game lúc này, tôi vẫn chưa đủ can đảm để đối mặt với nó.
“Em có hoàn cảnh riêng của mình. Mong chị lượng thứ, em có thể làm cho chị bất kỳ điều gì để bù đắp. Còn về game thì...”
Không khí tĩnh mịch bao trùm khắp căn phòng.
Một lúc sau, Keiko-senpai bắt đầu thả lòng khuôn mặt.
“.......Tôi hiểu rồi, xem ra cậu đã kiên quyết như vậy thì nói nữa cũng vô dụng. Nếu muốn thay đời quyết định thì cứ liên lạc với tôi. Tôi sẽ luôn chờ đợi cậu trả hết món nợ này”
Giọng chị ta bỗng trở nên nhẹ nhàng đến lạ kỳ.
“Đây là danh thiếp của tôi. Cứ giữ lấy biết đâu sẽ cần dùng.”
Chị ta đưa tấm danh thiếp có in logo công ty cho tôi rồi rời đi như một con gió.
Sau khi “cơn bão” đi qua, Kiryu-san và tôi nhìn nhau một lúc rồi đồng loạt ngồi phịch xuống ghế.
“Nhìn chị ta có vẻ dễ thương …. Không ngờ lại mệt đến thế”
“Đồng ý.....không thể để sự dễ thương đó đánh lừa được”
Đừng để vẻ ngoài đánh lừa bạn, người phụ nữ này luôn được bao quanh bởi hào qnang của kẻ mạnh.
Dù tôi không còn lạ gì với thế giới của ngành công nghiệp game nữa nhưng đâu đó trong tôi vẫn có cảm giác kỳ lạ khi được khơi gợi về nó
4
Bốn sinh viên học cùng một nhóm và học chung khoa Điện ảnh gồm Rokuonji Tsurayuki, Akishima Shino, Kogure Nanako và cuối cùng là tôi Hashiba Kyouya cùng nhau sống dưới một mái nhà mang tên Kitayama. Đây là một ngôi nhà 4LDK[note38882] điển hình, có cả phòng tắm và nhà vệ sinh riêng biệt với nhau. Dù tiện nghi như vậy nhưng giá thuê lại rất rẻ thế nên cả bọn không có gì phàn nàn cả.
Nhưng thật không may, các biện pháp chống nóng trong mùa hè lại không hoạt động tốt cho lắm.
Nhà chung Kitayama của bọn tôi không có điều hoà. Ừ thì nhiệt độ thế giới trong 10 năm gần đây đã giảm đáng kể nên có thể xem đây là một cách cắt giảm chi phí.
Minamikawachi nằm ở phía nam của Osaka, vốn có địa hình lòng chảo nên không khí nóng thường tụ lại nơi này làm cho mùa hè trở nên nóng hơn nhiều so với những khu vực khác. Có thể nói đây chính là ác mộng của đám sinh viên chúng tôi, vì vậy mà mọi người luôn có thói quen tụ tập lại ở những nơi có điều hoà.
Điển hình là một quán café tên là US nằm ở phía bắc Sakai. Thực đơn đa dạng, giá cả phải chăng, chưa kể là mở cửa đế tận sáng. Không có bất kỳ sinh viên nào là không biết đến nó cả.
Cái quan trọng là điều hoà ở đó chạy rất êm và rất mát.
“AAAAHH!! Kawasegawaaa! Cô ta nghĩ mình là cái thá gì hả!”
Dù đã là đêm rồi nhưng mà trời vẫn còn rất nóng, Tsurayuki thì cứ liên túc phàn nàn không ngớt.
Cậu ta dùng muỗng cắt nhỏ cái omurice khổng lồ của mình rồi liên tục cho vào miệng.
“Mình đã nhượng bộ việc bà chằn đó cắt xén lời thoại cỏ cảnh cuối. Nhưng tại sao cô ta không chịu dừng lại mà còn muốn cắt bớt thoại ở các cảnh khác nữa, hrmph!”
Vốn đang sôi máu, cậu chàng liên tục băm vằm omurice trên đĩa rồi nhai nuốt không ngừng trong khi vẫn nghiến răng ken két.
Mọi người chỉ biết nhìn cậu ta rồi nở một nụ cười gượng.
“Nào nào~, cô ấy cũng đâu có khăng khăng bắt buộc phải làm vậy đâu .”
“Tất nhiên là không rồi! Nếu cô ta dám làm thế thì mình sẽ quyết ăn thua đến cùng!”
Lúc này bọn tôi đang tiến hành phần hậu kỳ để nhanh chóng hoàn thành bộ phim.
Hôm nay mọi người cũng nhau ngồi lại xem thử bản phim xem trước của Kawasegawa nhưng mà.....Ừ thì, lời thoại bị cắt xén đi quá nhiều khiến cho Tsurayuki cảm thấy vô cùng bất mãn.
“Những mà Tsurayuki-kun cũng đã coi hết từ đầu đến cuối, đúng không?”
“Ừ, tất nhiên.”
“Vậy cậu nghĩ sao về nó?”
*tsk*
Tsurayuki tặc lưỡi rồi quay mặt nhìn về cửa sổ.
“........Nếu nó dở thì mình đã không khó chịu thế này.”
Cậu ta xấu hổ lẩm bẩm.
Ba đứa chúng tôi nhìn nhau cười khi thấy cậu ấy như vậy.
“Hey, mấy cậu cười cái gì hả! Kịch bản mình viết đã bị người ta cắt xén đó!”
Nanako cảm thấy kinh ngạc trước một Tsurayuki cứ liên tục phàn nàn về mọi thứ...
“Chính vì Kyouya quan tâm cái lòng tự tôn rách nát của cậu nên mới kéo cả bọn ra đây ăn khuya đó. Nói thật, cậu nên thấy bản thân còn may mắn chán khi chưa bị cho ra khỏi nhóm đi.”
“Nanako này, các cảnh xuất hiện của cậu cũng bị cắt không ít mà. Bộ không thấy bất mãn sao”
“Chả sao cả~. Nếu điều đó làm cho bộ phim tốt hơn thì mình cũng chẳng có vấn dề gì”
“Hrmmm..........”
Tsurayuki tiếp tục trút bỏ sự ức chế của bản thân sau một hồi im lặng.
“Chết tiệt! Chết tiệt! Nhất định rồi có một ngày con chằn đạo diễn đỏng đảnh, hống hách, kiêu ngạo đó sẽ tìm đến mình để xin được chụp ảnh và ký tên các kiểu. Lúc đó, mình sẽ hất mặt đi chổ khác rồi bảo bản thân sẽ làm nếu cô ta chịu quỳ xuống xin lỗi trước mặt bàng dân thiên hạ ”
Xả hết uất ức xong, tên này lại tiếp tục ăn một cách điên cuồng.
“Uwah-, Tsurayuki xem ra rất gắt khi có ai động đến kịch bản của mình ha.”
Nanako chỉ biết thở dài ngao ngán.
“.......Mình nhất định không thua bất kỳ ai.”
Cậu ta vừa nói vừa liên tục cầm muỗng đưa đồ ăn vào miệng.
“Công nhận thời gian trông nhanh thật đó. Sau vụ chiếu phim này là đến lễ hội trường rồi.”
Tôi nhanh chóng lại sang chủ để khác khi nhìn thấy cuốn lịch trên bàn.
“Nè nè, Kyouya đã nghĩ xem nên làm gì ở lễ hội chưa?”
Nanako hai mắt sáng rực nhìn về phía tôi.
“Eh, mình cũng không biết nữa. Câu lạc bộ cũng không có hoạt động gì nên chắc là mình sẽ đi xem các triển lãm nghê thuật.”
“Chà, nếu như cậu không biết làm gì- Nè, có muốn thử chiến okonomiyaki hay nước bánh crepes không? Thú vị lắm đó, thử một lần cho biết!”
Cô ấy nói thế đó.
Ở lần đầu học đại học, tôi cũng đã từng cùng bạn bè mở một gian hàng. Đầu tiên thì phải có được chứng nhận an toàn thực phẩm của cơ quan y tế, nói chung thì thì chuyện này có khá nhiều rắc rồi nhưng tôi cũng có không ít kỷ niệm.
Ngay từ đầu, một trong những điều cần có của sinh viên là sự tự chủ. Bắt đầu từ đó cũng là một ý hay.
“Bộ Nanako muốn làm mấy cái đó lắm hả?”
“Mình hả? Không, không có.”
Cô nàng vẫy tay từ chối.
“Eh? Không phải cậu bảo muốn thử sao?”
“Mình không hề có ý đó. Mình chỉ đơn giản muốn xem người khác nấu nướng. Dù là nhìn một người có kinh nghiêm trổ tài làm biếp siêu đỉnh hay là một kẻ lơ ngơ, lóng ngóng mang tạp dề rồi phá nguyên cả căn bếp thì việc quan sát họ đều mang lại cho chúng ta những cảm xúc khác nhau mà”
Có lẽ đúng vậy thật.
“Nghe có vẻ hay đó~, mình muốn làm bánh nướng nữa.”
“Shinoaki mang tạp dề phải gọi là cực phẩm luôn đó! Chắc chắn nó sẽ thu hút kha khá khách hàng nam đấy.”
“Nhưng mà mệt nhất vẫn là việc dọn dẹp....”
Tôi cũng phải thừa nhận là lễ hội càng náo nhiệt thì việc dọn dẹp sau đó càng mệt mỏi.
“Còn cậu thì sao, Tsurayuki?”
Tôi gọi Tsurayuki đang không rời mắt khỏi đĩa omurice cỡ lớn của mình.
“Ah, nếu đó là công việt bán thời gian thì cũng được. Mình chẳng muốn dành nhiều thời gian cho mấy thứ mà bản thân không hứng thú.”
Từ câu trả lời đó có thể thấy cậu ta không quan tâm cho lắm.
“Tsurayuki à, đừng cố tỏ ra lạnh lùng, cô độc nữa. Cuộc sống sẽ tươi sáng hơn nhiều nếu biết tận hưởng sự vui vẻ đấy.”
“Bỏ đi-, mình chỉ có thể tìm ra được giá trị của cuộc sống này thông qua việc viết kịch bản thôi .”
“Nhưng mà biết đâu mình có thể thay đổi quan điểm đó nếu thấy Nanako trong bộ đồ hầu gái sexy ở lễ hội trường sắp tới~”
“Cái tên dê xồm này, nói cái quái gì vậy hả? Không bao giờ có chuyện đó đâu! Không bao giờ!”’
Nanako đỏ mặt tía tai, hét lên trong xấu hổ.
Mà nếu như vậy thật thì sẽ có kha khá khách hàng nam phiền phức nhắm đến Shinoaki lắm đây.
5
Tôi đã có bằng lái xe vào đầu kỳ nghỉ hè.
Sinh viên đại học sẽ phải đi rất nhiêu nên có bằng lái là một điều cần thiết. Nhóm Kitayama của bọn tôi là một ví du, nhờ có nó mà chúng tôi có thể đi đến các tỉnh lân cận tuỳ thích mà không gặp bất kỳ vấn đề nào.
Tất nhiên, cái này còn tuỳ thuộc vào tiền xăng xe mà cả bọn có.
Tiện thể nói chuyện này, mọi người đã về Kitayama an toàn với tôi là tài xế.
“Cậu có muốn mình mang mấy chai trà đó để vào trong phòng khách không”
Tôi hỏi Tsurayuki.
Ngay cả khi trên đường về nhà, cậu ta vẫn liên tục lãi nhải về bộ phim.
“Oh? Được đó. Nếu cậu không phiền....”
Trước khi Tsurayuki định nói thì điện thoại reo lên
“Alo... À, mẹ đó hả? Có chuyện gì sao?”
Lời nói của Tsurayuki bỗng trở nên lãnh cảm và thờ ơ đến lạ.
Mà nghĩ lại thì đây là lần đầu cậu ta nói chuyện điện thoại với người nhà trước mặt cả bọn
“Gọi lại sau. Con cúp máy đây.”
*beep*
Cậu ta tắt điện thoại.
“Xin lỗi nha, mình phải đi ra ngoài một chút. Chuyện của chúng ta để sau nói tiếp nhé.”
“Ah, được...”
Tsurayuki cầm điện thoại ra ngoài, xem ra cậu ta không muốn người khác nghe thấy cuộc gọi của mình.
“Có lẽ mình không nên xen vào. Để có thể trạng tốt nhất vào sáng hôm sau thì giờ phải nghỉ ngơi đã.”
Chỉ còn lại tôi và Shinoaki trong phòng khách.
“Ah uhmmm....”
Từ lúc nào bầu không khí đã trở nên tĩnh lặng và căng thẳng.
Cái mô tơ tủ lạnh còn kêu lớn một cách lạ kỳ.
“Kyouya-kun, lúc này cậu có rãnh không?”
Shinoaki bỗng nhiên cất lời.
“Ừ, mình không có gì làm nên...”
Tiết học ngày mai cũng không có gì phải chuẩn bị. Kawasegawa giờ còn đảm nhận luôn việc biên tập nên tôi đoán mình không nên xen vào, việc nhà thì giờ cũng không có gì làm. Vậy nên có thể nói lúc này tôi rất rảnh.
“Thế cậu vào phòng mình chút nhé?”
“Eh...!?”
Đây là lần đầu tiên.
Cho đên bây giờ tôi chỉ đúng ngoài cửa phòng cô nàng để gọi xuống ăn hay đưa đồ gì đó thôi.
Tôi chưa bao giờ được cô ấy cho vào phòng.
Ý tôi là từ lúc cha sinh mẻ đẻ đến giờ chưa bao giờ được con gái mời vào phòng hết....!
“Vào phòng của cậu sao, để…để làm gì vậy?”
Nói thật, chuyện này quá đột ngột nên tôi không biết nói sao nữa.
(Mình đang nói cái quái gì vậy chứ!? Phải làm sao đây? Bộ đây chẳng phải là điều mà mình muốn sao?)
Lương tâm tôi bắt đầu giằng xé.
“Mình muốn cho cậu xem tác phẩm mới.”
“Eh?”
“Mình đã dành ra rất nhiều thời gian và công sức nhưng mà ... vẫn thấy không ổn lắm. Mình không biết tại sao nữa nên muốn cậu cho ý kiến.”
Shinoaki bẽn lẽn nhìn tôi.
“Kyouya-kun nói là thích tranh của mình mà đúng hông? Vậy nên mình muốn cậu đưa ra đánh giá khách quan nhất. Không lẽ cậu không muốn sao?”
Tôi cố hết sức quay mặt đi chổ khác.
“Không phải, làm gì có chứ! Mình muốn xem chứ, mình muốn xem tranh của Shinoaki lắm!”
Tôi cố gắng dẹp bỏ những suy nghĩ xấu xa ra khỏi đầu mình.
“Thiệt hả, vậy ta đi thôi!”
Shinoaki nhún nhảy như một con thỏ đáng yêu trong lúc leo cầu thang.
Khi cô nàng biến mất khỏi tầm mắt, tôi lại theo phản xạ lấy tay ôm ngực.
“May mà mình không nói thêm bất kì điều gì......”
6
Tôi đã bước chân vào phòng của Shinoaki... Nếu mà phải dùng một từ để miêu tả nơi này thì...
“Xin lỗi nha, tại có nhiều đồ quá nên sẽ hơi lộn xộn chút.”
Ừ thì, cổ đã nói rồi đấy.
“Nah, không sao. Cái này không phải gì to tát.”
Dù nói thế chứ tôi cũng có hơi quan ngại khi trước, sau, trái, phải của căn phòng này đều trong tình trạng đầy đồ.
Có cả đống thứ chất đống trong đây.
Từ sách phong cảnh, sách ảnh của nhân vật anime rồi đến sách kiến trúc và tạp chí thời trang, thậm chí là cả những bộ sưu tập từ những hoạ sĩ có tiếng cũng ở đây nữa. Coi bộ cô nàng này muốn học về nhiều thứ nhất có thể, cho dù là bất cứ chủ để nào đi nữa. Có lẽ nhờ vậy mà mới có được một Akishima Shino giỏi giang sau này.
“Đây là thứ cậu muốn cho mình xem à?”
Cô ấy mở một file trên máy tính và sau đó là rất nhiều tranh minh hoạ xuất hiện.
“Wow.....”
Đó một ngôi làng chìm trong màu trắng của tuyết mùa đông. Dựa theo bầu trời xanh sáng làm bối cảnh thì có thể đoán là mùa đông đang dần kết thúc.
“Một cô gái đeo đeo đồ bảo vệ tai và mặc áo khoác dày cùng với chiếc váy kẻ caro đang đung đưa, chuẩn bị ném quả cầu tuyết. Khuôn mặt thì cười nhí nhảnh thè lưỡi ra phía trước.”
“Fukuoka vốn ở Kyushu nhưng thỉnh thoảng vẫn có tuyết rơi. Mình đã cố gắng nhớ lại và vẽ ra nó nhưng mà...”
Tôi đắm chìm trong bức tranh đến mức dường như bản thân có thể nghe thấy giọng nói của Shinoaki ở xa xăm đâu đó.
Sực hấp dẫn của các bức tranh được Akishima chấp bút chính là khiên cho người xem cảm nhận được câu chuyện ẩn chứa trong đó.
Trong mỗi bức tranh là sự tổng hoà của rất nhiều mối quan hệ và triết lý nhân sinh sâu sắc nhưng vẫn mang đậm tính nghê thuật.
Hơn nữa, những thông điệp của nó không phải là thứ ai cũng có thể nhìn thấy. Cần phải có một sự am hiểu nhất định mới có thể nhìn ra được tường tận.
10 năm sau… À không, đúng hơn là 8 năm, tôi thường xuyên đến triển lãm cá nhân của Akishima Shino.
Mỗi lần ngắm nhìn những tác phẩm đó, tôi không thể không thể hiện sự thán phục của bản thân.
Thông điệp mạnh mẽ của nó không chỉ thu hút người xem mà còn khiến họ không thể ròi mắt khỏi nó.
Ngay lúc này đây, người tạo ra những bức tranh đó đang ở ngay trước mặt tôi.
Cái cảm giác của tôi lúc này thật sự rất khó để diễn tả
“Kyouya-kun...?”
Shinoaki lo lắng nhìn tôi.
“Sao vậy? Trông cậu có vẻ căng thẳng quá, không lẽ có gì phiền lòng sao?”
“Ah... không có gì đâu.”
Tôi ngay lập tức nhận ra.
Shinoaki nói rằng có một số thứ trong bức tranh không được như mong muốn, nhưng tôi vẫn không biết đó là gì.
“Hmmmm....”
Tôi nhăn mặt nhìn vào màn hình máy tính.
Tôi hết mở rồi lại nhắm mắt, nhìn từ góc này sang góc khác.
“Có lẽ là về bố cục, màu sắc, hay là....”
Shinoaki vẫn không rời mắt khỏi tôi.
“Ah....”
Cô nàng bỗng nắm chặt cây bút như thể đã nhận ra điều gì đó
“Cậu tìm ra rồi sao....?”
Shinoaki không buồn trả lời tôi, chỉ bắt đầu lướt vài đường trên máy.
Tôi vẫn không hiểu chuyện gì, chỉ biết nhìn vào màn hình.
Đây là lần đầu tiên tôi được thấy Shinoaki vẻ ở khoảng cách gần thế này. Cô ấy không hề dừng lại một giây nào. Nhưng nét mà tôi thấy đã rất tốt rồi bị xoá đi một cách không thương tiếc, đổi lại là những nét mới còn tuyệt hảo hơn nhiều lần so với trước đó...
( Đây chính là hình dáng của thần sao.....?)
Trong một khoảnh khắc, tôi cứ tưởng rằng người đang đứng trước mình là Muse[note38883] chuyển thế. Ý tôi là, với một hiện thân mang quyền năng tạo ra hữu hình từ hư vô như vậy thì làm gì còn cách gọi nào khác ngoài thần linh cơ chứ?
“...Làm được rồi.”
*fuu*
Cô nàng đặt bút xuống bàn rồi vươn vai. Căn phong yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng rơi của bút. Thứ mà Shinoaki sửa lại là ngoại hình của cô gái. Khuôn mặt của cô gái trước đây đang mỉm cười thè lưỡi đã biến thành một người nhắm mắt đang cười hạnh phúc với miệng mở to.
“Thật không thể tin được...”
Bức tranh mà tôi tưởng nhe nó đã là hoàn mỹ giờ đã thành dĩ vãng. Sau khi được sửa lại thì tôi mới nhận ra rằng biểu cảm khuôn mặt trước đó của nó khá là thiếu tự nhiên .
“Thật sự rất tuyệt vời! Mình không ngờ rằng ngay từ đầu vốn đã đẹp đến mức không cần sửa rồi vậy mà cậu có thể khiến nó đẹp hơn nữa”
“Thật vậy sao? Mình vui lắm~”
Shinoaki vỗ tay để thể hiện sự vui mừng của bản thân
“Ngay khi mình nhận ra khuôn mặt bối rồi của Kyouya-kun đột nhiên thay đổi, mình đã nhận ra rằng mấu chốt của vấn đề nàm ở biểu cảm trên khuôn mặt”
-----Thật sự tôi cũng không hiểu sao Shinoaki lại có thể nghĩ ra được.......
“Mặc dù mình vẫn chưa đạt đến trình độ mà mình mong muốn”
Cô nàng đứng dậy khỏi ghế rồi đi về phía núi sách gần cửa chính, ngồi xuống trước mặt nó.
“Cậu xem đi, Kyouya-kun”
Cô ấy đưa ra một cuốn sách ảnh.
Tôi tiến lại gần Shinoaki. Đó là một bức ảnh theo chủ đề kết hợp giữa con người với phong cảnh. Đó chỉ là một khung cảnh bình thường mà người ta có thể gặp ở bất kỳ đâu.
Tuy nhiên, cảm giác như phía sau đó là cả một câu chuyện.
“Mình có thể cảm thấy được rất nhiều thứ trong bức ảnh này. Đó có phải là nơi cậu sinh ra không, Shinoaki.”
Shinoaki gật đầu.
“Mình muốn một ngày nào đó thể hiện được chúng thông qua những bức tranh minh hoạ, nhưng xem ra ngày đó còn xa lắm.”
“Dù sao thì điều đó cũng đòi hỏi nhiều kinh nghiệm sống mà, đúng chứ?”
“Hãy tiến từ từ từng bước một rồi khi nhìn lại cậu sẽ nhận ra bản thân đã tính xa đến mức nào...”
Dù đây có là lời từ một cậu sinh viên 18 tuổi hay là của một người đàn ông 28 tuổi đi nữa cũng không quá quan trong, tôi chỉ muốn nhắn nhủ với cô ấy một điều.
“Chỉ cần cố gắng, một ngày nào đó cậu nhất định sẽ làm được.”
“Hy vọng là thế...”
“Không, chắc chắn là vậy.”
.....Chính vì vậy, đừng bao giờ ngững việc vẽ tranh. Đó là điều mình luốn muốn nói với cậu.
Đó chỉ đơn giản là sự ích ích kỷ của một người hâm mộ nhưng miễn là cô ấy có thể vẽ bàng cả trái tim mình.
“Nếu Kyouya-kun đã nói thì mình nhất định sẽ tiếp nhận.-”
Shinoaki vui vẻ nở nụ cười.
“Đúng như mình nghĩ. Lâu lắm rồi không xem thứ này giờ xem khiến cho mình nhớ lại nhiều thứ ”
Cô nàng vừa nói vừa cầm chặt cuốn sách ảnh.
“Vậy, mình đi đây.”
“Ah, cậu làm gì vậy, Shinoaki?”
Shinoaki tiến đến phía trước rồi dựa lưng vào người tôi.
“Hrm-, mình sẽ coi Kyouya-kun là cái ghế nhé~”Cô nàng vô tư nói câu đó trong khi giở cuốn sách ảnh ra xem.
“Chuyện này....”
Tôi biết phải làm gì. Tôi cảm nhận được sức nóng từ lưng Shinoaki dọc theo vùng ngực và bụng mình, chưa kể mùi dầu gội đầu thoang thoảng của cô nàng còn xộc vào mũi tôi. Rõ là tư thế ngồi này có khả năng kháng cự rất kém, nếu như tôi muốn làm điều gì đó xấu xa thì có thể dễ dàng giữ lấy cô ấy mà không gặp bất kỳ khó khăn nào.
“Mình rất trông chờ lễ hội trường đó~. Kyouya-kun cũng như vậy, đúng chứ?”
“Uh! À thì, tất nhiên rồi....”
Tôi cúi xuống để trả lời, nói thật lúc này tôi không có tâm tình gì để nghĩ về cái lễ hội đó cả. Việc tôi lo lắng bây giờ là phải cố giữ bình tĩnh và chắc chắn thứ giữa 2 chân mình không gây hoạ.
“Uhh......”
Cái này nên gọi là gì nhỉ? Tra tấn sao? Không, là quyến rũ? Có phải tôi đang bị quyến rũ không?
Không, chắc chắn là không. Shinoaki vốn chỉ chỉ coi tôi như kiểu anh trai của cô ấy nên mới có hành động vô tư như vậy. Nhưng mà cái sự vô tư này khiến tôi sắp không làm chủ bản thân nữa rồi
“Shi-Shino..”
Tôi run rẩy đưa 2 tay của mình về phía cơ thể của Shinoaki và yếu ớt gọi tên cô nàng.
(Trước tiên thì nên đẩy cô ấy qua một bên.)
Đang có một sự đấu tranh nội tâm gay gắt trong đầu tôi lúc này. Trong khi tôi đang cố gắng tập trung nhất có thể thì bỗng sự im lặng bị phá vỡ…
*knock knock knock*
“Ah”
“Eh”
Đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên.
“Shinoaki, thư của cậu bị để nhầm vào chổ mình này....”
Đó là giọng của Nanako.
“Huh?”
Cánh của phòng ngay lâp tức bật mở. Nanako chỉ đơn giản đứng đó và nhìn cảnh chúng tôi thân mật với nhau. Tôi tròn mắt lo sợ trong khi Shinoaki vẫn thản nhiên như không có chuyện gì.
Tuy nhiên, phản ứng của Nanako lại là...
“Ah Ahahaha.... Coi bộ mình đang phá bĩnh khoảnh khắc lãng mạn của hai người ha.”
“Không phải như cậu thấy đâu, Nanako.”
Nanako không thèm quan tâm lời chống chế của tôi mà cứ khoanh tay rồi gật đầu liên tục.
“Ra vậy, hoá ra Kyouya là người như vậy, yup yup. Mình hiểu rồi-“
Sau đó, cô nàng nở một nụ cười gượng gạo.
“Xin lỗi đã làm phiền-!!”
Cô ấy lập tức đóng cửa rồi chạy xuống tầng dưới.
“Đó chỉ là hiểu lầm thôi, Nanako. Bọn mình vẫn chưa làm gì hết!”
“Cảm ơn cậu nha, Nanako~”
“Shinoaki à, thế quái nào mà cậu còn tỉnh bơ vậy hả!?”
7
Tôi nghĩ rằng những sự xung đột xảy ra suốt thời gian qua khiến cho cuộc sống này càng thêm thú vị. Tôi giờ đã có những người bạn mà mình tôn trọng, có một cô gái luôn quan tâm đến mình và cả một tương lai dưới mái trường đại học đang chờ đợi phía trước.
Dù vẫn còn đó một số vấn đề nhỏ nhưng có thể nói tôi đang tận hưởng sự yên bình của cuộc sống sinh viên.
── Hoặc đó chỉ là những gì tôi nghĩ.