1
Âm thanh của động cơ của một chiếc tủ lạnh lớn vang lên khe khẽ trong phòng. Ở phía bên kia bức tường, có một chương trình radio phát đi phát lại nhiều lần quảng cáo cho một sản phẩm.
"Nn... Chyu, như vậy là không tốt đấu... Chúng ta sẽ bị mọi người nhìn thấy mất?"
"Chả sao cả, anh lại càng muốn người ta thấy... Nhưng vậy sẽ kích thích hơn nhiều... Nn"
"Mou... N-Nn..."
Bất kỳ ai cũng có thể nghe rõ những lời đó.
Dù nhìn theo góc độ nào thì rõ ràng đây cũng là điều bất thường
Tôi hiện đang làm việc tại một cửa hàng tiện lợi vào đêm khuya. Ba lần một tuần, tôi làm ca đêm muộn tại cửa hàng Dawson's Tokiwa-machi. Khi tôi đang bổ sung đồ uống như thường lệ, tôi nghe thấy một số giọng nói thì thầm từ cửa hàng qua các kệ.
Có rất nhiều người đang trò chuyện và cười đùa trong các cửa hàng tiện lợi. Kể cả những sinh viên đại học tràn đầy năng lượng như chúng tôi.
Tuy nhiên, những gì tôi nghe được từ bên trong cửa hàng vào thời điểm đó là một cuộc trò chuyện hoàn toàn khác.
"... Hey, khi chúng ta về nhà... okay..."
"Cái này thì khỏi cần anh nói... Ah, hey... Chưa gì mà đã không chịu nổi rồi sao..."
Không ổn, thế này không ổn chút nào. Khi tôi nghĩ họ còn biết mình đang ở đâu nhưng mà cái kiểu tình cảnh này…
(Phải làm sao đây? Có nên đến nhắc nhở họ không?)
Khi nhận việc, chúng tôi đã được hưỡng dẫn cách xử lý những thành phần khách hàng có các biểu hiện khác lạ. Nếu hành vi rõ ràng là nguy hiểm, cảnh sát sẽ có mặt ngay lập tức, nhưng trong trường hợp này là hành vi nguy hiểm theo một nghĩa khác, tôi đoán nên thử nói chuyện với họ trước.
Không có khách hàng nào khác trong cửa hàng vào lúc này, và vật cản duy nhất đối với họ là camera an ninh và nhân viên cửa hàng của chúng tôi. Tôi không biết họ có biết điều đó hay không, nhưng xem ra họ không có dấu hiệu ngừng tán tỉnh nhau.
(Mình thật sự muốn dừng họ lại nếu có thể)
Tôi có hai lý do để muốn làm như vậy. Đầu tiên, họ có vẻ không phải là những người đàng hoàng cho lắm. Đúng là tôi đã quen với việc đối phó với tất cả các loại phàn nàn nên tôi chẳng có gì phải sợ hãi, nhưng nói thật cứ mỗi lần như vậy là một lần phiền phức.
Và còn một lý do khác là…
"... Ah, Aaaah..."
Đó một bài học để rèn luyện cảm xúc cho cô gái này, Kogure Nanako-người đã hoàn toàn đứng hình khi thấy cảnh đó.
"N-Ne~e, Kyouya, mấy người đó…đang làm gì thế..."
Cô nàng há hốc mồm quan sát mấy thứ mới lạ mà mình chưa thấy bao giờ.
"Nanako, đến lúc bổ sung hàng rồi"
"Ah, mình làm đây"
Nanako gật đầu nhưng sau đó lại sắp xếp các món hàng sai vị trí. Có vẻ như cô ấy đã hoàn toàn bị phân tâm. Thật hiếm có một cô gái nào lại có sự khác biệt giữa vẻ ngoài và nội tâm bên trong, hoặc có lẽ cô ấy chỉ đơn giản vô cùng xấu hổ khi có người công khai nói mấy thứ tục tĩu như vậy, nhiều lúc tôi tự hỏi liệu cô nàng này có thực sự là người lớn hay không.
(Nhưng mà...)
Mặc dù Nanako luôn lành tính như vậy, nhưng cũng có lúc cô ấy tỏ ra bạo dạn một cách kỳ lạ.
Một lần, khi cả hai đang cùng nhau làm ca tối, cô ấy đột nhiên cố ý áp ngực mình vào tôi. Thường thì cô ấy sẽ không có mấy hành động kiểu khiêu khích mời gọi như vậy nhưng rõ ràng điều này như thay có câu nói "Mình sẽ không thua đâu".
Rõ ràng lời nói đó thật sự khiên tôi ban đầu khá là sốc
Hay nói đúng hơn là tình hình căng thẳng vẫn đang diễn ra.
(Chúng ta có thể nói chuyện với một chút... được không?)
Đó là những lời cô ấy nói với tôi khi kết thúc quá trình sản xuất game doujin.
Sau đó, Nanako vẫn chưa nhắc đến “cuộc nói chuyện” đó, một phần là do có rất nhiều chuyện đã xảy ra với Tsurayuki.
Nếu đã như vậy thì tôi phải chuẩn bị cho mọi thứ có thể xảy ra
(Không biết khi nào nó phát nổ nhỉ...)
Lúc này chỉ còn một mình tôi với với Nanako, không hiểu tôi đang cực kỳ căng thẳng cứ như trong tim mình đang bị đặt một quả C4 sẵn sàng bị kích nổ bất kỳ lúc nào vậy
Dù sao, khi tôi đang nghĩ đến việc nói với cô ấy rằng cô ấy đã đặt nước trái cây không đúng chỗ
"Ne~e, Kyouya ..."
Nanako đang theo dõi mọi thứ qua các kệ hàng, đột nhiên mở miệng."Kyouya với Shinoaki..."
Tôi cảm giác có một dòng điện chạy thẳng qua người mình
Mình không nghĩ cô ấy sẽ hỏi nó ngay lúc này!
Ừ thì đúng là tôi cũng đã có chuẩn bị một chút cho trường hợp này nhưng mà tự nhiên nó đến đột ngột như vậy khiến tôi đứng hình. Hay đúng hơn là tôi chả biết phải trả lời thế nào
Mọi thứ tiếp theo sẽ ra sao nhỉ? Liệu có phải là "2 người đang hẹn hò hả?". Xem nào, hai đứa tôi vẫn chưa hẹn hò, nhưng nếu nói như vậy thì câu hỏi tiếp theo sẽ là "Vậy, cậu có thích cô ấy không?", kiểu kiểu vậy đó.
Câu trả lời cho câu hỏi đó thực sự nghiêm trọng và dù CÓ hay KHÔNG đều sẽ đi kèm với một số tổn thương. Nhưng không trả lời có lẽ không phải là một lựa chọn khôn ngoan.
Khi tôi đang tiến thoái lưỡng nan, khi Nanako định nói gì đó
"Nanako-chan, đến đây một chút"
Tôi nghe thấy giọng nói cứu rỗi cuộc đời mình từ Sakurai-san, một nhân viên bán thời gian khác trong cửa hàng.
"Ah, vâng!"
"Xin lỗi nha, đang giữa cuộc nói chuyện vậy mà. Mình phải đi rồi."
"Y-Yeah......."
Còn bây giờ, tôi đặt hộp nước trái cây cầm trên tay suốt cuộc trò chuyện xuống đất và thở phào nhẹ nhõm vì thoát khỏi tình huống căng não.
"Cứ tưởng đi gặp các cụ rồi."
Tôi vẫn còn muốn sống tiếp nhưng mà một khi tôi còn làm công việc bán thời gian này thì mọi thứ sẽ không bao giờ dừng lại. Vì cô nàng bảo rằng “đang giữa cuộc nói chuyện” nên chắc chắn sớm muộn gì cuộc nói chuyện vấn tiếp tục
"Giá mà việc sản xuất cũng có thể kết thúc như vậy..."
Nếu đây mà là anime ấy hả, chắc chắn cô ấy sẽ nổi khùng lên hay làm gì đó tương tự thế nhưng tôi thật sự không muốn nghĩ đến mấy thứ đó lúc này
2
Công việc còn lại trong ngày bận rộn, khách hàng liên tục kéo đến nên việc “nói chuyện” bị hoãn lại.
"Uu, Mình mệt quá... Kyouya, mình về trước đây ~"
Nanako có vẻ đã khá mệt mỏi, vì vậy cô ấy đã lên chiếc xe tay ga của mình và rời đi ngay sau khi công việc bán thời gian kết thúc.
Tôi tiễn Nanako và đạp xe về nhà trong ánh bình minh.
Con đường từ nhà ga ở Tondabayashi đến ngôi nhà chung là một trong những tuyến đường của tôi. Sau khi đi qua khu phố cổ có tên là Terauchi-machi, quang cảnh của những ngọn núi và trường đại học đã trải rộng ra.
"Mới đó là 1 năm rồi, huh?"
Đây là mùa hè thứ hai kể từ khi tôi vượt thời gian và đến Geidai. Cái nóng và độ ẩm vẫn khó chịu như mọi khi, nhưng bây giờ tôi cảm thấy rằng ngay cả điều đó cũng quý giá.
Cuối cùng thì cũng đã “một năm”. Thực tế, tôi đã bị kéo đến tương lai 10 năm sau và dành khoảng nửa năm ở đó trước khi trở lại đây. Vậy nên có thể nói việc du hành thời gian kỳ lạ này của tôi giờ đã là 2 năm.
Tuy nhiên, đã có rất nhiều thứ thay đổi. Tsurayuki rời đi nên giờ chỉ có ba chúng tôi trong ngôi nhà chung. Nanako đã lấy lại được niềm đam mê ca hát của mình, nhưng Shinoaki hiện đang ở trong tình trạng mất cảm hứng cầm bút.
"Mình phải làm gì đó... Nhất định"
Ngay cả khi nó có nghĩa là bước vào cuộc sống của cô ấy.
Rẽ phải từ đường ở mép sông và đi theo con đường giữa cánh đồng. Trên đường đến khu dân cư, rẽ phải là đến nhà chung Kitayama.
"Mình về rồi đây"
Tôi mở cửa bằng chiếc chìa khóa sơ cua của mình rồi vào trong,
"Mừng cậu trở về ~ Mà sao hôm nay cậu về muộn vậy"
Trong phòng khách, Shinoaki đang ngồi trên đệm, vẫy tay với tôi.
"Ừm, Nanako đâu rồi?"
"Cậu ấy đã đi ngủ rồi~. Có vẻ đã rất mệt."
"Ra vậy"
Tôi ngồi trước mặt Shinoaki và nhìn vào mặt cô ấy.
"Sao thế?"
Tôi tự dung thấy xấu hổ mà quay sang hướng khác
Ở thế giới tương lai mà tôi từng đến, tôi và cô ấy đã trở thành một cặp. Ở đó, chúng tôi yêu nhau còn say đắm hơn cả cặp đôi ở cửa hàng tiện lợi.
Đáng ngạc nhiên là mười năm không có nhiều tác động về mặt thay đổi thể chất. Đặc biệt là đối với nữ, có rất nhiều cô gái hầu như không thay đổi ngoại hình của mình.
Trên thực tế, Shinoaki trước mặt tôi cũng như vậy. Mặc dù bầu không khí nhẹ nhàng và quyến rũ xung quanh cô ấy đã tăng lên theo tuổi tác, nhưng vẻ ngoài của cô ấy vẫn như không đổi thay.
Chuyện là vậy đó...
(Ah, không ổn rồi. Dù mình biết là không được nhưng mình không thể nào rời mắt được...)
Ngay cả sau một tháng quay lại quá khứ lần nữa, tôi không thể không cảm thấy xấu hổ trước mặt cô nàng.
"Cậu là thật đó, Kyouya-kun. Sao tự nhiên cậu lại xấu hổ vậy?"
Shinoaki đang nhìn tôi với một nụ cười gượng gạo.
Dù sao thì ở hiện tại, cuộc hôn nhân đầy lãng mạn của hai đứa bọn tôi vẫn chưa hề bắt đầu.
Chưa hết, nếu người bạn cùng lớp đột nhiên trở nên ngượng ngùng mỗi khi nhìn thấy cô ấy, nghi ngờ là điều đương nhiên.
Hiện tại, tôi quyết định tìm cách chuyển hướng chủ đề
"S-Shinoaki, hôm nay cậu đã làm những gì thế?"
Shinoaki đã nộp đơn xin học bổng, vì vậy về cơ bản cô ấy không có công việc bán thời gian. Hơn nữa, cô nàng có một số tiền nhỏ từ game Doujin, vì vậy hầu hết thời gian trong ngày của cô ấy là thời gian rảnh.
Nếu là bình thường thì chắc chắn cô ấy sẽ vẽ
" Hmm, không có gì đặc biệt. Mình chỉ đọc một vài cuốn sách, xem một album ảnh, và sau đó ngắm trời đất."
"……Vậy hả?"
Thường cô ấy sẽ không làm vậy
Tôi đoán có thể nói rằng đó là thời kỳ hấp thụ mọi thứ, nhưng vì vậy, phản ứng của cô ấy với những thứ khác nhau quá yếu. Không có sự phấn khích, hoặc có lẽ là thiếu sự kích thích.
Việc sản xuất trò chơi đã đẩy Tsurayuki vào chân tường cũng ảnh hưởng tiêu cực đến Shinoaki. Những thứ cô ấy tạo ra vốn đã nằm trong sự gò ép và chỉ dừng lại ở mức bình thường và đần dần bản thân Shinoaki cũng chấp nhận điều đó.
Ngoài ra thay vì tìm cơ hội để thể hiện thì việc sơ hội từ tìm đến khiến cho mọi thứ trở nên dễ dàng hơn. Chính vì việc không tự bản thân trải qua bất kỷ rủi hay thử thách nào khiến cho cô nàng thật sự không tìm ra được ý nghĩa của công việc mình đang làm.
Nhưng bây giờ nói mấy thứ đó lúc này chẳng có ý nghĩa gì hết. Cô ấy dành cả ngày trong sự trống rỗng, nhìn vào những cuốn sách và album ảnh mà mình đã mua từ lâu, rồi bất cứ khi nào ra ngoài ban công thì cô ấy đều nhìn lên trời.
"Xin lỗi nha, Kyouya-kun. Mình... Mình biết cậu đang rất lo lắng vì mình không vẽ đúng chứ?"
"H~Hm, cái này là do Shinoaki quyết định mà."
Tôi nói xong rồi đừng dậy.
" Hôm nay mình vào lớp từ tiết 3 nên muốn ngủ một chút.."
"Ừ, mình cũng sắp đến trường"
Chúng tôi chào tạm biệt nhau, và tôi lên lầu trở về phòng.
Khi bước lên cầu thang, tôi không ngừng suy nghĩ.
(Có vẻ mình đã đốt cháy giai đoạn quá nhiều rồi)
Sự thay đổi ở Shinoaki đã thể hiện rõ ngay khi tôi quay lại đây. Không đời nào tôi không thể làm điều gì đó sau khi biết được kết quả tàn khốc.
Tôi cần phải can thiệp. Nhưng không phải là kiểu kéo cô ấy vào bàn và yêu cầu phải vẽ. Điều cần làm là tạo ra một tình huống xung quanh cô ấy để cô ấy có thể vẽ một cách tự nhiên.
Và tôi đã thấy điều gì có thể là nguyên nhân cho điều đó trong tương lai.
"Để không làm cho mọi thứ ..."
Tôi nghiến răng nghiến lợi.
Tôi không còn là một "chàng trai tốt" nữa. Tôi chỉ làm những gì tôi tin tưởng.
3
Ngay sau khi tôi thức dậy, tôi không đến khu nhà số 9-nơi tôi thường đến để học mà là tòa nhà bên trái ngay khi tôi bước vào khuôn viên trường. Đó là tòa nhà cao nhất và lớn nhất trong khuôn viên trường, bất cứ ai cũng phải choáng ngợp với độ bề thế của nó
"Không hổ danh là khoa chủ lực..."
Tôi tìm một cái bảng có chữ “Khoa Mỹ thuật” rồi đi thẳng vào trong.
Không chỉ ở Geidai, mà còn ở các trường cao đẳng và đại học nghệ thuật và thiết kế khác, các khoa mỹ thuật và thiết kế luôn được các sinh viên ưa chuộng. Trong những năm gần đây, các sản phẩm liên quan đến video cũng trở nên nổi bật hơn, tuy nhiên những sản phẩm liên quan đến hình ảnh vẫn có vai trò không thể thay thế.
Ngay cả trong khuôn viên trường, Khoa Mỹ thuật và Khoa Thiết kế cũng đều mang lại cho tôi một cảm giác đặc biệt. Ngay cả khi chỉ đi ngang qua những hành lang đầy những bức tranh và giá vẽ, tôi cảm thấy mình như một kẻ ngoại đạo bị cô lập ... chắc thế.
Thật lòng thì tôi có muốn đến đây đâu, lý do duy nhất tôi đến đây là…
Tôi lấy một tờ giấy từ trong túi ra
"Saikawa Minori... Năm nhất khoa Mỹ thuật"
Ngày tôi "vô tình" va phải em ấy. Tôi nhìn thấy trên thẻ sinh viên có ghi rằng em ấy đang học ở khoa Mỹ thuật.
Trong tương lai, vì yêu thích những bức tranh do Shinoaki vẽ mà con bé muốn trở thành một họa sĩ minh họa. Và con tàu xoay vẫn, chính những bức vẻ của con người đó đã khiến Shinoaki vốn từng bỏ nghề vẽ, quyết định làm lại.
Tôi tin rằng Saikawa Minori là người sẽ giúp Shinoaki lấy lại cảm hứng.
Tất nhiên tôi chẳng có bằng chứng gì chắc chắn mọi thứ sẽ đúng như những gì mình đề ra. Nhưng tôi tin răng suy cho đối với tôi nhưng cuộc gặp gỡ ở tương lai hay quá khứ đều mang trong mình một mục đích nhất định nào đó
Vậy nên tôi mới cô gắng tìm con bé và liên lạc bằng mọi cách có thể. Dù sao thì một senpai khoa khác như tôi lại đến khoa Mỹ thuật tìm một cô gái năm nhất mà không có lý do gì thì cũng rất chi là đáng ngờ
Vì vậy, ít nhất tôi đã mang theo một món đồ để làm lý do đến đây.
Đó là tờ rơi tuyển người của câu lạc bộ Mỹ thuật năm 2007
Đại ý lời trên đó là “Rất hoan nghênh các thành viên mới gia nhập câu lạc bộ, đặc biệt là các bạn sinh viên khoa Mỹ thuật! Ưu tiên các bạn nữ! Nam thì dẹp, miễn tiếp đón!”
Nói thật thì mấy lời này rõ ràng cho thấy một sự thiên vị vô cùng rõ ràng với phái nữ, thậm chí nhìn thôi cũng hiểu mục đích của người tạo ra thức này rồi. Nhưng mà dù thứ này không xứng đáng là một tờ rơi tuyển dụng đàng hoàng thì tôi cũng có cơ để bắt chuyện
"Nghĩ sao mà lại mang theo thứ này chứ?".
"...Mà thôi, coi như có còn hơn không."
Nếu tôi có thể nói chuyện thành công với Saikawa Minori, thì tiện thể có thể tuyển em ấy vào câu lạc bộ luôn. Nhờ đó mà tần suất em ấy thường xuyên tiếp xúc với Shinoaki sẽ tăng lên. Thay vì cố gắng nghĩ ra vô số tình huống để hai người gặp nhau thì thà làm theo kiểu gặp nhau tự nhiên thể này sẽ đơn giản hơn.
"Trong trường họp khẩn cấp thì tẩu vị thượng sách."
Không thể tránh khỏi tôi sẽ bị xem là có ý đồ xấu khi cứ lởn vởn quanh đây.
Tôi dạo quanh một vòng. Ở khoa Điện ảnh của tôi, mỗi tầng có một phòng đào chuyên dụng khác nhau, các tầng dưới là phòng biên tập và phòng tài liệu tham khảo, các tầng trên là phòng chuyên cho việc làm CG và Animation. Mặt khác, khoa Mỹ thuật có một số phòng thực hành lớn, nơi tất cả các sinh viên đang ngồi vẽ phác thảo, cứ như bước và một thế giới khác vậy.
"Chết tiệt, cứ đi qua đi lại mà không biết đi đâu thế này đúng là phí thời gian... Oh."
Một số sinh viên vừa bước ra khỏi hành lang, có vẻ như vừa kết thúc tiết thực hành của mình. Tôi quyết định tiếp cận mấy người đó để khai thác thông tin.
"Xin lỗi có thể cho tôi hỏi một chút được không?"
"Vâng?"
Người tôi tiếp cần là một cô gái với mái tóc thắt bím và chiếc tạp dề lớn. Từ cảm nhận sơ bộ của mình thì tôi nghĩ cô ấy cùng khoá hoặc lớp dưới, nhưng có rất nhiều người không rõ tuổi ở trường đại học này, vì vậy tôi phải kiểm tra trước.
"Tôi đang tìm một sinh viên năm nhất, bạn năm mấy vậy?"
"Ah, vâng... em cũng là năm nhất này, em có thể giúp gì được cho anh?"
Ngon, không như bà chị tóc hồng nào đó, cô ấy đúng là học sinh năm nhất giống như vẻ ngoài của mình.
Nhưng rõ rằng cô bé này xem ra khá cảnh giác với một người tự nhiên tiếp cận mình như này, tôi cần phải nhanh chóng đưa ra lý do
"Anh là người thuộc câu lạc bộ Mỹ thuật, lần trước anh có thời thiệu câu lạc bộ của mình với một người và người đó có vẻ vô cùng hứng thú với nó, vậy nên hôm nay anh đến đây để nói rõ hơn ấy mà. Em có biết ai tên là Saikawa Minori không?"
Tôi vừa nói vừa chìa ra tờ rơi kẹp trong đống văn bản
" Ồ, chắc là Saikawa-san đang làm bài tập trong phòng riêng."
"Phòng riêng sao?"
" Có một studio nhỏ ở tầng trên có thể được sử dụng riêng lẻ. Khi nó được sử dụng thì sẽ có tên người sử dụng trên cửa phòng đó."
Ra là vậy, thế thì không khó để tìm rồi.
"Cảm ơn"
Tôi cảm ơn em ấy và đi lên cầu thang lên tầng trên. Như cô gái lúc nãy đã nói, tầng này không phải là một phòng học lớn, mà là một tập hợp các phòng nhỏ.
"Để xem nào... Ah, đây rồi?"
Có một tấm bảng trắng nhỏ trên cửa với tên của các sinh viên được viết trên đó. Khi đi dọc hành lang, tôi kiểm tra tên từng người một.
Mùi sơn dầu bay khắp dãy phòng và đâu đâu cùng có vô số màu sắc ập vào mắt tôi. Giống như cô gái trước đó, có rất nhiều người mặc tạp dề. Tôi bị ấn tượng rằng không có nhiều sinh viên ăn mặc lòe loẹt, có lẽ vì họ sẽ làm bẩn các tài liệu nghệ thuật.
"He~e, vậy ra khoa Mỹ thuật là như này đây sao."
Nghĩ lại thì, dù đã tham gia hội họa lâu năm nhưng tôi có rất ít kiến thức chuyên môn về nó. Nếu tôi biết quá nhiều, tôi có thể đánh mất tầm nhìn tổng quát của mình, vậy nên tôi nghĩ sẽ tốt nếu học ở mức tối thiểu.
"Khi nào rãnh, mình phải hỏi Shinoaki―― "
Tôi vừa định lẩm bẩm khi đến trước một studio nhỏ với cánh cửa hơi mở.
Trên bảng tên có viết Saikawa Minori. Tôi hít một hơi thật sâu, hít lấy bầu không khí độc đáo do dung dịch sơn tỏa ra, và nhìn chăm chú vào cánh cửa.
Có một cửa sổ lớn ở phía sau phòng. Nó mở một nửa, như thể như thể là một cách để giúp lưu thông không khí trong căm phòng.
Trong một căn phòng nhỏ khoảng ba tấm chiếu tatami, có một giá vẽ lớn với một con số dụng cụ gắn trên đó ... Ngoài ra, còn có một tấm canvas với diện tích lớn đang được đặt trên tường
Và cô bé đang ngồi trước mặt nó.
"Tìm thấy rồi”
Saikawa Minori đang đối mặt với khoảng trắng trước mặt với vẻ mặt nghiêm túc.
Mặc dù đang ngồi, nhưng em ấy có thể điều khiển hai tay mình vô cùng điêu luyện và tạo ra những nét vẻ vô cùng dứt khoát.
Shu~ Shu~, cọ vẽ đang chuyển động với một âm thanh đều đặn, và mỗi lần nó di chuyển, độ dày của tấm vải tăng lên. Đỏ, xanh, tím-những gam màu mạnh mà tôi sẽ không bao giờ dám sử dụng trong lớp mỹ thuật hay thủ công mỹ nghe đã nhanh chóng kế hợp và tạo ra thế giới của riêng chúng.
Tôi biết một cái gì đó tương tự như cảnh này. Đó là phòng của một người khác trong ngôi nhà chung mà tôi đã được chỉ định ở ngay sau khi đến trường đại học.
Âm thanh của cây bút máy tính bảng của cô nàng và âm thanh của chiếc cọ vẽ em ấy trước mặt tôi đều có một điểm chung nào đó.
"Tuyệt vời"
Tôi vô thức thốt ra những lời đó
"Eh?"
Em ấy quay sang phía tôi
Dù chỉ là nói nhỏ nhưng có vẻ con bé đã nghe thấy mất rồi
Mái tóc đen dài của em ấy bay nhẹ trong khoảng không tĩnh lặng, đón những cơn gió nhẹ từ bên ngoài thổi vào. Lông mày thì rất đậm chứng tỏ đây là một người vô cùng kiên cường, ngũ quan cũng vô cùng sáng sủa.
Saikawa Minori vẫn luôn dễ thương dù có là 10 năm trước đi nữa. Tuy nhiên vời cặp kính mắt cùng bộ độ luộm thuộm này dường như khiến nhan sắc của em ấy bị hạ bớt phần nào
Chiếc tạp dề đang mặc đã dính đầy vết sơn không khác gì một chiến binh dũng cảm chiến đấu niềm đam mê của mình, dù rằng em ấy chỉ vừa mới nhập học. Có vẻ như tình yêu đối với hội họa của cô bé này vẫn không hề thay đổi trong suốt từng đó thời gian.
Chết, tí thì quên. Phải chào hỏi trước đã
"Xin lỗi đã làm phiền em. Anh là Hashiba, năm 2 khoa Điện ảnh―― "
Tôi lôi ra một tờ rơi và định giới thiêu về câu lạc bộ
"Từ từ đã, anh là là năm 2 của khoa Điện ảnh?"
Đột nhiên con bé quay sang tôi.
"Ừ, đúng rồi. Nhưng mà cái đó..."
Vừa nghe ngang đoạn “đúng rồi” thì sắc mặt em ấy chuyển sang tức giận
"... Anh là bạn của tên đó đúng không?"
"Eh?"
"Tôi đã bảo là đừng có bén mảng đến đây nữa mà! Vậy mà không ngờ hắn lại nhờ bạn của mình đến, thật là một tên hèn nhát mà!"
Con bé vừa nói vừa dùng chiêu “Random Bullshit, go!” ném hết tất cả những gì có thể từ thú nhồi bông đến hộp dụng cụ về phía tôi
"LÀM ƠN ĐI GIÙM!!"
"Uwaa, đợi đã, em hiểu lầm rồi. Anh đến đây với thiện chí...!"
"Tôi không dừng lại cho đến khi anh đi khỏi đây...!"
Tôi liên tục bị ăn đòn khắp người mà đáng chú ý nhất là mặt và ngực. tôi bị ném dồn dập đến mức không biết mấy cái thứ này từ đâu bay đến
và tại sao nó lại nhiều thế
"Ha~a, Ha~a, Ha~a...!"
Saikawa thổ hồng hộc sau khi ném cả đống thứ về phía tôi, Nói thật tôi không biết chuyện quái quỷ gì đã xảy ra với con bé này nhưng dựa theo tình hình hiện tại thì tốt nhất tôi nên rời đi trước khi mọi thứ trở nên tệ hơn
"Xin lỗi vì đã đột ngột làm phiền em nhưng anh không đến đây theo lệnh của bất kỳ ai."
"Eh.......?"
Vẻ mặt của em ấy hơi thay đổi.
Tôi nhìn em ấy với vẻ mặt nghiêm túc và tiếp tục
" Anh cần em giúp anh một số thứ vậy nên anh mới đến đây. Nhưng có vẻ như nó quá đột ngột."
Tôi đến gần và đưa cho em ấy tờ roi giới thiệu câu lạc bộ
"Nếu em thật sự muốn nghe chuyện của anh thì hãy cứ đến đây. Anh sẽ luôn chào đón."
"Eh... um, um"
Có lẽ cảm thấy hơi ngạc nhiên trước phản ứng của tôi, Saikawa nhìn tôi với một biểu cảm phức tạp.
Tôi chỉ đơn giản nói vài lời tạm biệt đơn giản rồi té ngay khỏi đó.
(Chưa gì mà cuộc gặp đầu tiên…đã nát thế này rồi)
Chưa gì mà em ấy đã có ấn tượng xấu với tôi rồi, điều này làm tôi chẳng thể nào vui nổi. Hiện tại, tôi đã đưa cho con bé một tờ rơi và nói cho nó biết một phần mục đích mình đến đây, nhưng việc em ấy chịu liên lạc lại với tôi không thì vẫn chưa dám chắc.
Tuy nhiên.
Đây là người sẽ có ảnh hưởng đến bọn tôi trong tương lai ―― đặc biệt là với Shinoaki, tôi không có bất kỳ lựa chọn nào khác ngoài việc cố gắng đưa hai người họ lại gần nhau. Mặc dù hiện tại Saikawa có vẻ đề phòng tôi rồi.
"Mình chưa thể bỏ cuộc được."
Khi bước xuống cầu thang, tôi tiếp tục suy nghĩ về cách tiếp cận tiếp theo.
4
"Chào mừng đến với thế giới của trai hư, Hashiba-kun"
Kiryu Takashi, 24 tuổi, hội trưởng câu lạc bộ Mỹ thuật đang bắt tay tôi với vẻ mặt đầy châm biếm và khiến tôi khó chịu. Tôi bực tức hất tay anh ta qua một bên rồi ngồi xuống ghế
"Anh giỡn em đó hả. Tại sao sau mọi chuyện thì em lại thành trai hư vậy."
"Chẳng phải chú em lặn lội đến khoa khác để tìm một em gái năm nhất nhưng sau cùng lại em ấy đuổi như đuổi tà, đùng chứ? Bây giờ thì em không cần phải xấu hổ gì nữa rồi, giờ thì cứ thoải mái sống hết mình làm bắc phoi đi. Xin chức mừng, Hashiba-kun. Hay là anh em mình đi ăn gạo lứt đỏ[note44716] để mừng chuyện này đi?"
"Quên đi, đúng là sai lầm khi nói chuyện đó với Kiryu-san."
Hôm đó tôi có tiết chiều ở khoa Điện ảnh nên quyết định sang câu lạc bộ giết thời gian chút.
Khi tôi bước vào, tôi vẫn như thường lệ thấy ông anh senpai của mình đang ở trong tình tạng thiếu sức sống. Vậy nên tôi đã đến và kể hết tất cả mọi chuyện với anh ta (tất nhiên là không đả động đến bất cứ chuyện gì trong tương lai) với hy vọng sẽ nhận được lời khuyên đó để có thể kéo gần mới quan hệ với Saikawa nhưng…
"Vòng 1 của ẻm lớn không?"
Này ông anh, đây là điều ông anh nghĩ đầu tiên sau khi làm bộ mặt nghiêm túc đan tay suy nghĩ đó hả?
Mà thôi, dù sao cái lão senpai này của tôi tinh vốn vậy rồi.
"Mà công nhận chú em nhìn vậy mà cũng cơ hội phết. Ngay từ khi em đột nhiên bảo muốn đi phát tờ rơi thì anh đã vô cùng ngạc nhiên rồi, hoá ra là muốn tranh thủ cơ hội để lân la tiếp cận với các em gái lớp dưới"
"Xin đính chính là là em có mục đích nhưng không phải để đi tán gái."
"Hasshi nhìn vậy mà cũng dân chơi đấy. Shinoaki-chan, Nanako-chan, rồi Kawasegawa-chan đều là những cô gái không dễ thương thì cũng xinh xắn, mà không xinh xắn thì cùng quyến rũ lạnh lùng. Bộ với em thế vẫn là chưa đủ hả?"
"Em lạy anh đó, em đã nói bao nhiêu lần là em không phải loại người như vậy rồi mà."
Thấy tôi ngắt lời mình, Kiryu-san nhìn tôi đầy thất vọng.
"Được rồi, chuyện là Hasshi rất ấn tượng với mấy bức tranh của ẻm và đơn giản muốn mời ẻm đảm nhận việc vẽ tranh cho tác phẩm sắp tới của mình đúng chứ?"
"Đúng vậy."
Nói một cách dễ hiểu, đó là cách tôi đã giải thích điều đó với Kiryu-san.
"Nghiêm túc đó! Anh thật sự không thể hiểu nổi em luôn đấy, Hasshi. Sao lúc nào trong đầu em không phải công việc thì cũng là những thứ khác liên quan đến công việc. Bất kỳ ai trong trường hợp của cô bé ấy cũng sẽ nghĩ hành động của em chắc chắn có mưu đồ ẩn giấu bên trong vì dù sao những thằng con trai khác cũng đều dùng chiêu này để tiếp cận con mồi!"
Kiryu-san ôm đầu tại chỗ vì không thể nào hiểu nổi chuyện này.
Tôi ngạc nhiên khi nghe những lời đó nhưng đồng thời tôi nghĩ rằng nhiều chàng trai tiếp cận Saikawa Minori đều có mục đích như vậy.
(Phải công nhận là Saikawa cùng rất là dễ thương)
Thì tôi phải công nhận là tương lai em ấy khá chiến và năng động theo một cách nào đó nhưng mà cái vẻ ngây thơ hiện tại cũng thu hút khá nhiều tên con trai
Và có khi nào tôi cùng bị gộp chúng với đám đó không? Nếu như vậy thì việc bị từ chối cùng là dễ hiểu
(Mà nói mới nhớ, hình như em ấy có nhắc đến ai đó...)
Nói chung thì dù vẫn chưa hiểu mọi chuyện nhưng tóm lại em ấy xem tôi là một người xấu
Nếu tôi muốn, tôi đã để lại một mảnh giấy với số điện thoại di động và địa chỉ e-mail của mình thay vì cái tờ rơi đáng ngờ đó. Nhưng điều đó sẽ chỉ khiến em ấy càng cảnh giác hơn mà thôi, vậy nen với tôi đó là quyết định đúng đắn ....
Có lẽ tôi nên nhờ một người đáng tin như Kanou-sensei giới thiệu mình với em ấy thì biết đâu sẽ giúp phần nào tăng độ tin cậy hơn nhỉ?
Trong khi tôi đang suy nghĩ về nó, giờ nghỉ trưa của tôi đã kết thúc và tiếng chuông vang lên rất lớn.
"Rồi, em vào học tiết 3 đây."
Khi tôi nói điều đó, Kiryu-san đột nhiên nghiêm túc,
"Hasshi, hứa với anh một điều nha"
"Gì thế?"
" Nếu em thành công trong việc làm quen với ẻm ... Nhớ ‘chia sẻ’ với anh nhé, một lần thôi cũng được."
"Em phải đi học!"
Thật luôn, bộ không nói mấy thứ ngu ngốc và dâm dê đó thì ông anh không thể chịu nổi hả trời!
5
Tại sảnh chính của khu nhà số 7, hầu như tất cả các sinh viên năm thứ hai của Khoa Điện ảnh đều tập trung.
Hôm nay là một buổi học bắt buộc, nhưng không phải tất cả sinh viên năm hai đều có mặt. Theo quy tắc thì các nhóm năm ngoái đều phải cử người đại diện để tham gia. Có thể nói đây là một đặc điểm của của các lớp khoa Điện ảnh.
Thường thì đại diện của nhóm sẽ là người giữ vai trò đào diễn hoặc sản xuất nhưng những tiết thê này thì thường là những người giữ vai trò sản xuất đi
(Có vẻ mọi người đã ở đây sẵn rồi)
Rất dễ để có thể phân loại những người nắm vai trò sả xuất trong khoa Điện ảnh này. Có thể phân tất cả những ở ở trong này thành hai loại người, loại người ít nói chỉ biết cúi chốt mà làm do bị ép buộc và loại người muốn mình là người đứng đầu, muốn lãnh đạo điều hành người khác
Có vẻ như nhiều sinh viên năm thứ hai thuộc loại bị ép buộc. Tôi xem qua các tài liệu đã được phát, nhưng nhiều người trong số họ dường như đang ngáp và cảm thấy phiền, như thể họ không thực sự quan tâm.
Dù sao thì vốn vị trí sản xuất không phải là một công việc thú vị hay hào nhoáng gì cho cam. Nếu bạn không hứng thú với việc giải quyết những vấn đề xoay quanh công việc hay phát sinh đột ngột hoặc không có mong muốn hay trách nhiệm gì đối với việc quản lý một tập thể thì đây chỉ là một công việc có phần nhàm chán, cực nhọc, đầy sức ép và căng thẳng
Nhiều khi nói đùa chứ mấy cái loại người hứng thú với mấy thứ công việc này chỉ là mấy loại người bệnh hoạn với máu M mà thôi
"Được rồi, đọc tài liệu nào..."
Trong lớp học hôm nay, bài tập đầu tiên cho các sinh viên năm thứ hai đã được bắt đầu. Học sinh sẽ được phép sử dụng máy quay phim chuyên dụng và đã được thông báo rằng sẽ có một bài tập ứng dụng, không giới hạn về mặt thể loại hay phương thức làm phim.
Tất cả đều được viết trong tài liệu
Nico Nico Douga đã bắt đầu mở rộng quy mô dịch vụ vào cuối năm ngoái. Ban đầu, họ trích dẫn từ các trang web video khác nhưng bây giờ điều đó đã bị cấm, vì thế nên họ bắt đầu hướng đến việc để người dùng tự tạo video của mình rồi up lên.
Do đó, trong tài liệu đã viết rằng khoa Điện ảnh cũng sẽ thúc đẩy quá trình sản xuất và upload video lên các nền tảng trực tuyến và nó sẽ được sử dụng như một phần của bài học.
"He~e, có vẻ thú vị đó"
Khi tôi nhìn vào nó, tôi thấy rằng tên của người chịu trách nhiệm cho dự án là Kanou Misaki.
Cách đầy vài tháng tôi còn đang ở năm 2018, thời đại mà các nền tảng phát video trở thành xu hướng. Tất nhiên đấy là còn chưa nói đến live stream nữa, dù sao thực trạng nhiều người từ bỏ cuộc sống ngoài đời để lẩn trốn vào trong thế giới giới phẳng để như một cách ẩn náu khỏi áp lực của thế giới thực
Nhưng mà đây là năm 2007, đây không phải là cái thời mà các video trên Internet có sức thu hút vô cùng lớn. Tất nhiên đây là thời mà những thứ như Flash movie[note44717] hay OP movie[note44718] của game Bishoujo đã lùi vào dĩ vãng, nhưng cũng chính là là điểm khỏi đầu của việc bất cứ ai cũng có thể làm video và upload sản phẩm của mình lên mạng.
Cho phép học sinh sáng tạo và tự tay làm loại video kiểu mới này vào thời điểm sơ khai trước khi mọi thứ trở nên hỗn loạn và bão hoà là điều mà Kanou-sensei có tư duy tiến bộ sẽ nghĩ đến.
"Không biết... liệu mọi người có hiểu không nhỉ?"
Mặc dù đó là một trang web khác, Nanako dường như hiểu nhanh chóng vì cô ấy đã đăng một đoạn video cô ấy hát cùng tôi. Nhưng đối với Shinoaki, ngay cả khi cô ấy biết rằng Nico Nico Douga tồn tại, cô ấy sẽ không nghĩ đến việc tự mình đăng lên đó.
Cô ấy đang thiếu động lực và cần một cái gì đó mới để kích thích và làm cho cô ấy cảm thấy tốt hơn. Tôi nghĩ đó là việc tìm kiếm một đối thủ và vũ đài mới để cô ấy đứng lên thể hiện.
Tôi đã quyết định đối thủ sẽ là ai. Tuy nhiên, vũ đài có thực sự ở đâu thì tôi vẫn chưa nghĩ ra
Liệu sự sợ hãi và áp lực của việc làm game Doujin hay đúng hơn là những thứ mới mẻ với chính bản thân cô nàng sẽ quay trỏ lại và dìm cô ấy sâu hơn vào tuyệt vọng không.
Với tập tài liệu trước mặt, tôi bắt đầu lo lắng về việc phải mở lời thế nào. Liệu tôi có thể nói với tất cả mọi người về điều mới mẻ này mà không buộc mình phải nói dối không?
Trong khi tôi đang đan tay suy nghĩ
"Hihi, họ toàn đưa cho chúng ta mấy thứ khó hiểu. Nhưng mà theo tao thấy thì tuỳ vào cách chúng ta thực hiện thì biết đâu nó sẽ là một trải nghiệm thú vị. Mày có nghĩ vậy không?"
Đột nhiên anh bạn ở bên cạnh tôi nói với giọng hứng thú
"Eh......?"
Tôi quay sang sau khi nghe thấy điều đó.
Tôi khôg nhớ mình đã gặp cậu ấy chưa nhưng mà nhìn đi nhìn lại thì không quen lắm, có điều bầu không khí xung quanh con người này thật sự gây cho tôi một ấn tượng mạnh
Cậu ta cao hơn tôi đâu đó 10 cm. Tay của cậu ta dài và thon gọn, vì cậu ta đang ngồi nên tôi cũng không chắc chắn lắm nhưng có vẻ chân của người này cũng tong teo không khác gì tay, nói chung tổng thể thì đây là một người rất gầy.
Và trên hết là đôi mắt của cậu ta rất là cuốn hút. Nhãn cầu lớn và trợn ngược, trong khi lòng đang lại sâu hoắm khiến cho người đối diện cảm thấy sự trống rỗng bên trong. Miệng có vẻ luôn nở nụ cười nhạt nhưng ấn tượng về đôi mắt khiến cho tôi ít tập trung vào các điểm khác trên khuôn mặt.
"Um, xin lỗi... cậu là ai thế?"
Tôi nghĩ đây là lần đầu cả hai gặp nhau nên đã hỏi danh tính của cậu ta
"Are? Có vẻ đây là lần đầu chúng ta nói chuyện với nhau nhỉ? Ra vậy, dù sao thì cũng phải giới thiệu bản thân chút ha!"
Người đó cười lớn rồi nói tiếp
"Kuroda Takayoshi. Hiện là người nắm vai trò sản xuất của team Kuroda.""Aah, ra là cậu!"
Dù không hiểu lắm nhưng mà đem cả họ của mình để đặt tên cho team khiến tôi khá là bất ngờ.
Tất nhiên làm sao tôi quên được chứ. Đây chính là Team đã làm ra bộ phim khiến cho Nanako cảm thấy mình thua kém hồi năm nhất đây mà.
Đó là một tâc phẩm thú vị và xuất sắc nhưng mà có điều tên Kanji của nhóm hơi khó đọc nên tôi cũng không nhớ rõ lắm... Vậy ra đọc là "Kuroda" hả?
"Are? Mày vẫn không nhớ à?"
"Nhớ chứ, mình thật sự rất ấn tượng với bộ phim của nhóm cậu hồi học kỳ 2 năm nhất."
Khi tôi nói vậy, vẻ mặt vui vẻ của cậu ấy đột nhiên biến mất
"Ah, thế hả? Vậy nó có tuyệt không?"
"Eh......?"
Tôi thật ngạc nhiên với điều đó. Tôi cứ tưởng cậu ta sẽ hài lòng hay thậm chí là tự hào với một tác phẩm công phu và chất lượng như thế nhưng xem ra biểu hiện của cậu ấy lại gần giống với chán ghét hơn.
Có lẽ nội bộ team này không hoà hợp với nhau chăng. Nếu thế thì cũng có khả năng cậu ấy đang không hài lòng với đạo diễn và các diễn viên trong team của mình.
"Dù sao thì so với bọn này thì team Hashiba tuyệt vời hơn nhiều ấy chứ! Tao nghe nói rằng dù mới năm nhất nhưng mày lãnh đạo với chỉ huy rất là đầu vào đó, chưa kể những người còn lại cũng đều là các thành phần rất có tài năng trong lĩnh vực mình đảm nhận!"
"Tài năng hả... Cũng không hẳn."
Mỗi lần tôi nghe thấy những điều như thế này, tôi không thể không nhớ đến hình bóng đó trong tâm trí của mình.
Cậu ta cười trừ rồi bắt đầu tiếp tục câu chuyện
"Oi oi, mày có phải hơi khiếm tốn rồi không? Tao thì thấy bọn mày hơi bị bá so với phần còn lại đấy. Nói thật thì team của tao không được tốt cho lắm, vậy nên..."
Khi Kuroda đang nói thì…
"Mọi người đầy đủ rồi chứ, giờ tôi sẽ bắt đầu giải thích."
Cuối cùng, Kanou-sensei cũng bước vào lớp.
Cô ấy nhìn mọi người xung quanh khi cuộn tài liệu trong tay và đánh nó vào lòng bàn tay còn lại.
"Hihi, có vẻ bắt đầu vào học rồi. Này Hashiba, nếu không phiền thì sau giờ học mày có thể nói với tao về những khó khăn gặp phải trong quá trình sản xuất chứ. Okay?"
"À ừ... được thôi."
Cuộc trò chuyện kết thúc và hai chúng tôi cùng nhau tập trung vào bài giải thích của sensei
(Kuroda Takayoshi... huh?)
Việc tự nhiên bị người khác làm phiền thế này khiến tôi khá khó chịu nhưng sau khi cả hai nói chuyện với nhau thì tôi mới nhận ra cậu ta khá thú vị đó chứ
(Dù sao thì chỉ có những người đảm nhận phần sản xuất mới có thể hiểu được nỗi khổ của nhau)
Xem ra tôi đã tìm được một chổ tốt để phàn nà về công việc một chút rồi
Cũng không có gì bất ngờ lắm khi những gì sensei nói nhiều hơn hẳn những gì trong tài liệu đã ghi.
Nhiệm vụ cho cả học kỳ 1 và 2 của năm hai là sản xuất hai video có thời lượng không quá năm phút và tải chúng lên Nico Nico Douga, bất kể định dạng nào, đồng thời gửi tệp video có credit và URL đến văn phòng giảng viên để đánh giá.
Hạn chót của học kỳ 1 là ngay sau kỳ nghỉ hè, còn học kỳ 2 phải được nộp trước ngày chiếu phim tại lễ hội trường.
"Ồ đúng rồi, lần này chúng tôi cũng sẽ làm một điều gì đó giống như một cuộc thi, vì vậy mọi người hãy cố gắng hết sức có thể."
Nội dung cuộc thi đã được nêu rõ ràng.
Số lượng view+ comment+my list sẽ được quan sát để làm một yếu tố đánh giá. Thành tích sẽ được quyết định dựa trên tổng điểm học kỳ 1 và học kỳ 2, team có nhiều điểm nhất cũng sẽ nhận được giải thưởng bằng tiền mặt từ tiền túi của giáo viên.
Nhân tiện, nếu các chỉ số trên không tăng quá nhiều thì sẽ được cho là "chấp nhận được", nhưng sẽ là mức điểm thấp nhất.
"Chúng tôi sẽ chốt danh sách nhóm vào ba tuần sau, vậy nên cho đến lúc đó thì mọi người hãy mau chọn nhóm đi. Chúng tôi sẽ không dựa vào những gì các cô cậu làm ở tác phẩm trước để nương tay đâu. Vậy nên có gì làm được thì tốt nhất là làm cho tốt vào, hiểu chưa?"
Buổi học kết thúc bằng một lời đe doạ chắc nịch ở cuối bài học
Ra vậy, bài thi lần này có vẻ khó khăn đây. Cái chuyện làm và up video không phải là khó mà cái khỏ ở đây là làm sao để nó có thể thu hút lượt xem và giải quyết các vấn đề liên quan đến nó, phải làm sao để cân bằng giữa giá trị của sản phẩm và sự thu hút với người xem
Nico-Dou vẫn còn trong giai đoạn sơ khai, còn các Vocaloid như Meku thì cũng chỉ mới bắt đầu bước chân vào thì trường âm nhạc. Nếu làm tốt thì đây là một cơ hội để bản thân được nhiều người biết đến, nhưng nếu chỉ tập trung vào kỹ thuật mà không nắm được thị hiếu thì thành quả sau cùng chỉ được đánh giá là “công phu nhưng nhàm chán”.
Tôi tự hỏi loại phương án nào sẽ là tốt nhất. Khi tôi đang suy nghĩ về nó, tôi nghe thấy một giọng nói từ bên cạnh tôi. Kuroda đang nhìn tôi này giờ.
"Ou, nghe hay ghê. Có vẻ thú vị rồi đây ~"
"Ừ, cái này thì mình công nhận. Nhưng mà ý cậu muốn nói ở đây là gì thế?"
Chúng tôi đã hẹn nhau sẽ nói chuyện về việc sản xuất sau tiết này
Nghe lời nó đó của tôi thì cậu ấy có vẻ hối lỗi
"Ah, chán ghê! Tao vừa mới nhận được đien thoại của người trong nhóm. Nó bảo cần tạo đến gấp để cho lời khuyên. Giờ tao phải đi rồi."
Có vẻ như bản thân cậu ấy cũng đang gặp khó khăn với Team của mình. Vậy nên tôi đã nói với cậu ta là mình không bận tâm đâu
"Chúng ta có thể nói chuyện trong tiết tiếp theo được không?"
"Ừm, tất nhiên"
"Hiểu rồi! Vậy chúng ta trao đổi thông tin liên lạc với nhau đi."
Cậu ta đưa cho tôi một tấm thẻ to bằng nửa tấm danh thiếp, trên đó có ghi số điện thoại di động và địa chỉ e-mail. Có vẻ cậu ấy đã chuẩn bị rất nhiều cho những trường hợp như này do bên trong túi còn nhiều tấm thẻ như vậy.
"Hihi, gặp lại sau!"
Kuroda đứng dậy và nhanh chóng rời khỏi lớp học. Cậu ta đến và đi như một cơn gió.
"Thật là môt người bí ẩn..."
Cậu ta là một người bản lĩnh và quyết đoán nhưng nhiều lúc tôi lại không cảm thấy sự hiện diện của bản thân cậu ấy. Điều này khiến tôi thật sự quan tâm đến con người đó hơn.
"Rồi, về nhà thôi"
Tôi cần phải về nhà sớm và thảo luận vấn đề này với mọi người.
Tôi cất tài liệu của mình vào túi và chuẩn bị đứng lên.
"Thật sự giai đoạn này đúng là rất khó với team Kuroda. ...... Mình nghe nói là nữ chính của họ đã bỏ học đại học."
"À, là cô gái ở khoa Sân khấu đúng không?"
"Ừ"
Nhà sản xuất của một team khác gần đó đang nói về điều này
(Khoa Sân khấu sao... Chắc cô ấy giỏi lắm nhỉ?)
Nanako-người có khả năng diễn xuất vô cùng tốt trong team tôi đã hoàn toàn bị chinh phục bởi mà biểu diễn của cô ta trong tác phẩm lần trước. Tôi nghĩ ràng đây là một con người vô cùng tài năng những không ngò cô ấy đã bỏ học ...
Tôi nghĩ ràng một người tài năng như vậy thì sẽ không có lý do gì để nghỉ học cả nhưng khi nghe lý do từ mọi người thì lại càng bất ngờ hơn
"Nghe nói rằng tên đạo diễn bên đó đã luôn tìm cách làm khó cô ấy và điều đó khiến cho cô ấy phát bệnh."
"Uwaa, như vậy thì đúng là quá tệ rồi"
Điều đó phần nào có vẻ hợp lý. Đúng là cũng có nhiều trường hợp người ta bất chấp quyền lợi của diễn viện nhằm đam lại thành công cho sản phẩm sau cùng. Một số ví dụ có thể nói đến như cách làm việc theo kiểu Spartan[note44720] hoặc là thường xuyên yêu cầu các diễn viên quay lại các cảnh NG[note44719] nhiều lần cho đến khi “hoàn hảo”
Tôi cũng phần nào nhìn thấy sự bất lực và mệt mỏi của Kuroda. Xem ra cậu ấy thật sự không biết nên đứng về phía của diễn viên hay đạo diễn hoặc ít nhất là bản thân cậu ấy cũng không biết phải xử lý thế nào
(Chỉ có người trong ngành mới thật sự hiểu công việc sản xuất chết tiệt đến mức nào)
Nó làm tôi nhớ đến trận chiến nảy lửa giữa đạo diễn Kawasegawa và biên kịch Tsurayuki trong Team Tân Kitayama. Tuy nhiên bằng một cách nào đó thì cả hai đều nhận ra rằng việc đặt cái tôi lên trên tập thể sẽ khiến mọi thứ chẳng đi đến đâu nên mới quyết định nhượng bộ lẫn nhau. Tôi nghĩ rằng vấn đề của Kuroda đang cặp phải cũng tương tự như vậy.
Tôi rời lớp học và đang đi trên hành lang thì tôi đột ngột dừng lại.
"Dù sao thì……"
Cảm xúc của tôi đang cực kỳ rối loạn
Chuyện này cũng giống như những gì đã diễn ra với Tsurayuki vậy. Đúng là tôi không trực tiếp làm tổn thương gì đến cậu ấy nhưng điều đó không thể thay đổi được việc cậu ấy không còn ở đây lúc này một phần lớn lỗi là do tôi
Thật sự chuyện này khiến tôi cảm thấy không thể đứng ngoài chuyện này. Đúng là trước đây tôi không hứng thú để lo chuyện bao đồng chuyện của các team khác nhưng sau khi nghe được những vấn đề của họ, tôi có cảm giác như đó cùng là vấn đề của mình
Bây giờ tôi đã trở về từ tương lai và đã có quyết định của mình, rõ ràng thì khi cùng nhau làm việc thì không phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió. Cũng không có gì đảm bảo rằng chuyện này sẽ không xảy ra với nhóm tôi.
Tôi không thực sự muốn nghe nó. Tôi muốn để mọi chuyện trôi vào dĩ vãng. Nhưng bây giờ nó đã lọt đến tai tôi và những kỹ ức ngày đó lại ùa về, tôi sẽ nhớ đến Tsurayuki cho dù tôi có cố gắng quên thế nào đi nữa.
Tuy nhiên nều tôi phải nghiêm túc làm điều này, tôi không thể nào không tính đến việc sẽ thất bại ......
"Đạo diễn của Team Kuroda hả? Ah, hình như là Shibata thì phải?"
Tôi đang ở văn phòng của Kanou-sensei. Ngay khi tôi ngồi xuống ghế thì ngay lập tức nhận dược câu trả lời từ cô ấy.
"Nói thật thì cậu chàng đó suy nghĩ khác người lắm. Dù được các giáo viên môn Lý thuyết diễn xuất hết sức đánh giá cao nhưng khả năng giao tiếp của cậu ta phải nói là quá tệ. Rõ ràng việc khiến cho cô bé sinh viên khoa Sân khấu bỏ học chắc chắn là hậu quả của điều đó"
Có vẻ sensei cùng biết chuyện học sinh nghỉ học. Xem ra là nghe được từ các khoa khác. Rốt cuộc việc sinh viên nghỉ học không phải lý do về mặt chuyên môn mà đây lại còn là một người có thực lực chắc chắn sẽ trở thành một vấn đề lớn để bàn tán.
"Lý do nghỉ học... Người đó có kể mọi chuyện một cách cụ thể không?"
"Ah. Thật ra thì việc cô ấy xích mích với Shibata chỉ là quá trình loại suy của những người xung quanh mà thôi. Dù sao thì sau tất cả cũng chỉ có giả thuyết đó là hợp lý nhất."
Tôi hiểu rồi, dù không nói ra nhưng có vẻ như bên khoa sẽ không can thiệp vào
"Tuy nhiên tôi cũng nhận được thông tin rằng có rất nhiều người bất bình và thậm chí còn buông lời ác ý yêu cầu phải làm rõ vụ của Shibata. Xem ra đây sẽ là một thách thức với với nhà sản xuất của team là Kuroda."
Tôi không thể làm gì được ngoài việc nhớ lại rằng mình cũng đã từng đẩy một người như vậy đến bờ vực của sự bất lực. Chình vì quá sắn vặt về chuyện đó mà tôi không thể nào làm ngơ chuyện này được.
"Có chuyện phiền lòng gì sao?"
Trong một khoảnh khắc, cơ thể tôi phản ứng với một cú giật mạnh.
"... Vâng, cũng một chút"
Tôi đã không nói với sensei mọi thứ về việc Tsurayuki đã biến mất như thế nào.
Đó là một phần để bảo vệ niềm tự hào sau cuối của cậu ấy. Tất nhiên tôi có thể nói chuyện đó với sensei nhưng đó không phải là điều tôi có thể nói dễ dàng như vậy.
Tuy nhiên, sensei dường như biết rằng có điều gì đó đang xảy ra giữa tôi và Tsurayuki. Tôi thật sự rất biết ơn về việc cô ấy không cố tình đi sâu hơn vào chuyện này nhưng đâu đó trong tôi phần nào cảm thấy không thoải mái vì bị người khác nhìn thấu
"Tôi hiểu rồi"
Sensei gật đầu trước phản ứng của tôi, nhấp một ngụm cà phê và mở miệng.
"Nói thật nha, cái chuyện bỏ học ở cái trường này là chuyện cơm bữa. Sinh viên thi nhau bỏ học như điên, lý do thì đủ thứ trên trời dưới đất khiến tôi cũng chẳng còn gì là bất ngờ nữa. Tôi chưa từng nói với cậu sao?"
"Vâng, em nhớ cô từng nói ngôi trường này không giống những trường đại học bình thường."
Không chỉ ở Geidai, mà tại các trường đại học và cao đẳng nghệ thuật khác, rất nhiều sinh viên đều có xu hướng bỏ học. Điều này là do có khá nhiều sinh viên bắt đầu làm việc với chuyên ngành của họ khi vẫn còn đang ngồi trên ghế nhà trường và nhiều người trong số họ đã bỏ dở khi họ quyết định rằng bản thân đủ sức để có thể kiếm sống. Trên thực tế, có rất nhiều người đã trở nên nổi tiếng sau khi bỏ học.
Tuy nhiên, cũng đúng là nhiều học sinh đang thực sự mắc các bệnh về tâm lý và thể chất. Ngay cả phương pháp học thôi cũng đã khác hoàn toàn với tiểu học, sơ trung và cao trung rồi, chưa kể việc phải ở cùng với những con người cực kỳ tài năng nữa. Tất cả những điều đó sẽ khiến cho bạn dễ rơi vào tình trạng lo âu và bất lực.
"Nếu cậu cứ lưu luyến về người đã ra đi thì chính bản thân họ cũng không thể yên lòng mà ra đi. Cậu hiểu ý tôi mà, đúng chứ?"
Tôi đoán rằng cô ấy cũng đang ám chỉ Tsurayuki.
"......Vâng"
Sensei đã nói với tôi rằng đừng cố theo đuổi chuyện này nữa. Lời nói này không có ý xấu nào, chẳng qua chỉ là một phương pháp lọc bỏ những thứ không cần thiết, có lẽ sensei muốn tôi đứng quá lo lắng những vấn đề không cần thiết mà tiến về phía trước
(Nhưng mình sẽ không quên. Không thể nào quên được)
Điều này cũng liên quan trực tiếp đến vấn đề của Tsurayuki. Chính vì tôi biết trước được tương lai tương lại thế nào nên mới phải cố níu kéo cậu ấy và quyết tâm không để cậu ấy ròi đi.
Tuy nhiên, đề cập đến nó ở đây cũng chẳng ích gì.
"Xin lỗi đã làm phiền cô, sensei. Cảm ơn cô nhiều lắm."
Tôi cảm ơn sensei rồi đứng dậy
Đành phải chờ một ngày nào đó tôi có thể đưa ra quyết định của mình, tôi sẽ nói chuyện với sensei lần nữa
"Ừ, chúc cậu gặp nhiều may mắn với bài thi tiếp theo."
Tôi mở cánh cửa nặng nề và bước ra khỏi văn phòng. Mặt trời mùa hè như muốn nung chảy cả bê tông, nóng đến mức không thể tin được.
"Ah..."
Da tôi bỏng rát và tôi đổ mồ hôi khi đi bộ về nhà trong cái nóng như thiêu như đốt.
Tâm trí tôi lúc này rất là rối loạn. Đúng là "Sự cố" đã kết thúc, và cả nữ sinh viên đó và Tsurayuki đều không có bất kỳ hành động nào sau khi nghỉ học. Nếu mọi người xung quanh không đào bới chuyện này lên thì tất cả sẽ chìm vào dĩ vãng
Nhưng không hiểu sao tôi có linh cảm xấu. Mọi thứ sẽ không kết thúc ở đây. Tôi có cảm giác chuyện này sẽ dẫn đến những vấn đề khác sau đó và tôi tin là nó sẽ không tốt đẹp gì cho cam
Nếu vậy thì lúc đó tôi có thể xử lý mọi chuyện không? Không. Vậy thì lúc đó tôi có thể giữ được lý tưởng của mình nữa không?
Trong đầu tôi lúc này có nhiều suy nghĩ nhưng trước tiên phải về nhà đã. Dù sao thì cũng có nhiều thứ cần phải nói
Còn bây giờ, lần sau khi gặp Kuroda, ít nhất tôi sẽ vỗ nhẹ vào lưng cậu ấy một chút. Với tư cách là một người đồng nghiệp trong công việc sản xuất.
6
"Up video lên Internet á?"
"Thật sao?"
"Đúng vậy"
"Vậy thì làm thôi"
"Nghe có vẻ đơn giản nhỉ."
Tôi đã tóm tắt lại sơ lượt về bài thi với nhóm Tân Kitayama
Khi về nhà, tôi cũng gọi Kawasegawa và Hikawa. Cả hai vốn cũng chỉ mới nghe nên vẫn chưa có kế hoạch nào cụ thể, vậy nên cả bọn quyết định ngồi lại bàn luận tiện thể cùng nhau ăn tối với món salad shabu lạnh nhưng mà....
"Mình cũng có coi Nico Nico vài lần, hay là bọn mình làm một cái gì đó giống như Onmyoji[note44722] đi~? Chúng ta có nên làm một tiết mục nhảy không?"
"Chúng ta sẽ không làm như thế và sẽ chẳng có màn nhảy nhót nào ở đây hết"
"MAD![note44721] Mình biết rất nhiều về MAD bishojo game đó!"
"Chuyện đó cùng không được nốt! Như vậy thì quá cơ bản! Quá cơ bản!"
Đúng như tôi nghĩ, Shinoaki và Hikawa vẫn không có được ý tưởng nào hữu dụng.
"Đừng nói là…Mậy cậu định quay video mình hát rồi up lên đó đấy nhá... Hông phải vậy, đúng chứ"
Nanako sợ hãi hỏi.
"Không có chuyện đó đâu."
"Hay chúng ta làm promotional video[note44723] về Nanako đi"
"Không, ý mình không phải thế... Mà thật ra thì cũng không có quy định bắt buộc nào về thể loại cả"
Sensei không nói bất kỳ giới hạn nào về thể loại này, chẳng hạn như bắt buộc phải là người đóng
hay
nhất thiết phải là một bộ phim.
"Eeh! Không, mình không muốn! Mình không muốn làm điều đó đâu!"
Cô nàng ngừng việc ăn uống và vội vã lắc đầu
"Mình chỉ nói ví dụ thôi! Dù sao lúc này chúng ta vẫn chưa thể quyết định được phải làm gì."
Nhưng dù sao đó cùng có thể xem là một ý tưởng.
Nếu như bài thi này được dùng là sân khấu cho Shinoaki thể hiện thì chắc chắn thứ cần tập trung sẽ là hình minh hoạ. Vậy thì tôi nên quyết định bỏ hướng làm video kiểu live action. Chưa kể Nanako-người duy nhất có khả năng diễn xuất trong nhóm cứ kiên quyết từ chối như vậy thì cũng không cần phải ép cô nàng nữa.
Nếu đúng như vậy, chúng tôi sẽ phải tự giới hạn bản thân trong những bức tranh minh họa của Shinoaki, với những bài hát và nhạc do Nanako viết. Xem xét vào thời điểm năm 2007 này…
(Chính nó, là Vocaloid...)
Cũng đã một năm kể từ khi Nico-dou đắt đầu mở rộng quy mô dịch vụ. Đó cùng là thời điểm mà cơn sốt Vocaloid bắt đầu làm mưa làm gió, cơ bản ở đây là độ lạ và hiếm của chúng
Các video Vocaloid cũng là bước khởi đầu cho rất nhiều hoạ sĩ minh hoạ bước ra ánh sáng.
Vì vậy, tôi muốn động viên Shinoaki ở đây nếu có thể.
"Hmm, mình vẫn không hiểu lắm~"
Shinoaki đang nhai miếng mizuna giòn và trông có vẻ bối rối.
(Có lẽ mình cần phải tiếp thêm nhiệt huyết cho cô ấy để có thể cầm bút trở lại...)
Không biết phải làm sao, tôi nhúng miếng thịt vào nước sốt mè với vẻ mặt ủ rũ.
"Hashiba"
Ngay khi tôi chuẩn bị đưa miếng thịt từ nước sốt mè lên miệng thì tự nhiên Kawasegawa ngăn lại.
"Uhm, Kawasegawa"
"Sao vậy?"
"Chuyện là tôi có điều cần nói… Um, liệu tôi có được ưu tiên hơn miếng thịt đó không.....?"
Kawasegawa thở dài thất vọng,
"Cứ làm những gì cậu muốn đi, tôi không phải loại người phá đám bữa ăn của người khác chỉ để nói chuyện với mình."
Nếu có ai đó hỏi tôi câu này thì tôi rất khó để có thể đưa ra quyết định, nhưng tôi nghĩ đây chỉ đơn giản là một câu đùa vô bổ từ Kawasegawa.
Tôi quyết đinh nuốt nó trước rồi mới đáp lại
“Vậy có chuyện gì?”
"Hashiba, cậu đã có ý tưởng chúng ta sẽ làm gì chưa?"
Kawasegawa nhìn thẳng vào tôi.
Khi cô ấy nhìn tôi kiểu này, tôi hơi lo lắng vì nó nhắc tôi về tương lai.
"Ah... phải, cũng không biết nữa"
"Đừng có qua mắt tôi. Rõ ràng đậu đang có suy nghĩ về điều gì đó."
Xem ra không thể nói dối cô ta được
"Kawasegawa…"
"Nói chuyện riêng, đúng không? Okay. Dù sao tôi cũng có vài câu hỏi muốn hỏi."
"Được rồi, chúng ta sẽ nói chuyện trên dường về nhà."
Cô ấy có điều muốn hỏi sao? Tôi muốn biết đó là gì. Liệu cô ta sẽ chỉ đơn giản hỏi về ý tưởng mà tôi đang nghĩ thôi sao?
"Eiko, chuyện cậu đang định nói với Kyouya là gì thế? Tò mò quá đi ~"
Nanako vui vẻ hỏi Kawasegawa. Dạo gần đây cô nàng bắt đầu gọi Kawasegawa bằng tên nữa.
Tôi rất vui khi có thể thấy họ hoà hợp với nhau như vậy
"Cũng không hải chuyện gì to tát đâu."
"Eh, Nhưng mà mình vẫn tò mò quá đi ~ Nói cho mình nghe đi mà, hey"
Kawasegawa nhẹ nhàng đặt đĩa của mình xuống bàn
"Tôi chắc chắn nó không giống như những gì cô đang ảo tưởng đâu, Nanako. Dù sao chính cô cũng không thể tự nói ra điều đó mà."
"Ảo tưởng cái gì chứ!? Cứ như là lúc nào mình cũng nghĩ về mấy thứ kỳ quặc không bằng ấy!"
Mặt Nanako đỏ bừng lên như thường chỉ sau vài câu bông đùa đó. Nhìn thấy điều này, Shinoaki và Hikawa-những người không hiểu mọi chuyện, chỉ cười phá lên.
Tôi cũng không biết phải trả lời thế nào nên quyết định im lặng luôn cho nó lành
7
Sau bữa tối, chúng tôi cùng nhau xem TV cho đến tối muộn, giờ tôi phải lái xe Kawasegawa về nhà.
"Oh, nhớ lái xe cẩn thận nha!"
Hikawa đã mua một chiếc mô tô 400cc ngay sau khi có bằng lái,
quyết định sẽ tự mình lái xe vào ban đêm.
"Mình đi nha"
Nói xong thì cậu ta lập tức đạp ga đá số rồi xuất phát.
Đây là lần thứ ba tôi lái xe Kawasegawa về nhà. Vì cô ấy vẫn còn đang ở nhà bố mẹ, vậy nên chúng tôi không thể hẹn gặp nhau vào những lúc tối muônj hồi năm nhất. Nói thật thì ban đầu tôi cứ tưởng bản thân cô ấy cũng không hững thú với mấy buổi tụ họp kiểu này nhưng sau khi hỏi ra thì cô nàng xấu hổ đáp lại bản thân cũng muốn được muốn được tận hưởng những điều đó như một người bình thường nên dạo này tôi thường xuyên chủ động mời cô ấy nhiều hơn.
Dù vậy cô ấy vẫn là một sinh viên siêng năng dù chỉ mới năm 2. Kawasegawa thường xuyên dành thời gian rảnh của mình để xem phim và đọc sách nên hiếm khi nhận lời họp mặt cùng cả bọn
Và hôm nay là lần thứ 3 hiếm hoi điều đó xảy ra
"Cơn gió này thật dễ chịu, dù sao thì nó cũng phần nào làm giảm được cái nóng cả ngày hôm nay."
"……Ừ"
Cô ấy bảo rằng có chuyện muốn nói riêng với tôi trên đường về nhưng dù đã đi được một lúc lâu nhưng Kawasegawa vẫn chưa nói bất kỳ một chữ nào. Bình thường thì cô ấy sẽ đi thẳng vào vấn đề ngay mà
Đừng nói là cô ấy vẫn còn ghim tôi vụ ưu tiên chấm thịt với sốt mè thay cô ấy nhé. Đã vậy thì tôi đành phải mở lời trước
"Chúng ta nói chuyện được chưa?"
"Okay…"
Tôi cảm thấy hơi thất vọng vì cô ấy đồng ý dễ dàng như vậy.
"Thật ra mình cũng có có vài điều bận tâm, như cậu đã thấy trong buổi nói chuyện lúc nãy rồi đó. Nếu chúng ta muốn bước tiếp thì cần phải giải quyết một số thứ――"
Tôi định nói tiếp nhưng lạp tức bị chen vào
"Là về Shinoaki đúng chứ?”
Cô ấy dễ dàng tiết lộ vấn đề của tôi.
"Làm sao cậu biết?"
"Tôi cũng có để ý đó chứ. Cậu đã luôn hướng ánh mắt về phía Shinoaki và quan sát mọi hành động dù là nhỏ nhất của cô ấy, chưa kể lúc giải thích thì cậu còn cố gắng thêm thắt một số ý tưởng nhằm khơi dậy sự hứng thú của cô ta với bài thi này nữa mà."
"Chà…"
Không biết cô ấy giỏi quan sát hay là do tôi làm quá lộ liễu nữa?
Mà kệ đi, nếu Kawasegawa đã nắm được tình hình rồi thì cũng dễ nói chuyện với nhau hơn. Tôi đã nói chuyện với cô ấy một chút trước đây về những vấn đề mà Shinoaki đang gặp phải. Theo ý kiến của Kawasegawa rằng cô ấy có thể đang bị kiệt sức.
"Chính vì thế mình nghĩ chúng ta nên làm một video Vocaloid."
Tôi chưa có bất kỳ ý tưởng cụ thể nào, nhưng tôi đang cố gắng tìm hiểu xem liệu Nanako có thể viết nhạc và Shinoaki minh họa nó hay không ―― Tôi đã nói hết với Kawasegawa.
Như thường lệ, cô ấy lắng nghe cuộc nói chuyện của tôi trong im lặng cho đến khi tôi nói xong
" Hiện tại, tôi không nghĩ để Shinoaki vẽ là một ý kiến hay."
Những điều cô ấy nói cũng phần nào giống những gì tôi nghĩ
"Tôi thừa nhận là cô ấy rất thích vẽ và khả năng hội hoạ thì không có gì phải bàn cãi. Tuy nhiên với tình hình hiện thì nếu ép cô ấy tiếp tục vẽ thì chỉ khiến cho chất lượng của sản phẩm giảm sút mà thôi."
"Mình cũng nghĩ như vậy."
"Chính vì thế mà cậu vẫn chưa chủ động nói hết mọi thứ đúng không?"
Cô ấy nói phải. Chúng tôi có thể quyết định và sắp xếp mọi thứ ngay lập tức. Tuy nhiên vì Shinoaki lúc này không sẵn sàng đề làm việc nên tôi nghĩ giờ có ép cô ấy làm cũng chẳng được gì. Dù vậy thì cũng không thể chần chừ mãi được.
"Giá mà chúng ta có gì đó để chắc chắn cô ấy thật sự hứng thú với nó thì ngon lành rồi…nhưng mà bản thân tôi thấy việc để cô ấy trở mấu chốt của toàn bộ dự án này là một nước đi vô cùng mạo hiểm"
Như Kawasegawa đã nói, để không chỉ Shinoaki mà cà những người khác quan tâm và hứng thú dự án này không phải chuyện dễ.
"Tôi nghĩ cậu đang có ý tưởng đó vì nếu không thì cậu đã không suy tính nhiều như vậy."
Cô nàng tiếp tục cau mày nhìn tôi
“Cậu không thể nói với tôi sao?"
"...Chà, vẫn chưa phải lúc"
Dù sao lúc này vẫn chưa gì đáng chú ý nên có muốn nói cũng không có gì để nói
"Dù sao thì với một người còn bị đặt sau miếng thịt chấm sốt mè đó thì chuyện này cũng là đương nhiên thôi ha."
Cô ấy vẫn còn ghim tôi vụ đó hả!!
"Eh, cậu muốn mình nói đến mức đó á?"
"Chả sao cả. Nếu cậu không nói điều đó nghĩa là cậu phải có lý do chính đáng."
Haa, mou. Kawasegawa thường điềm tĩnh và đáng tin cậy, nhưng đôi khi cô ấy có thể thực sự rắc rối ...
(Ah, ra thế…)
Tôi nhận ra mình đã suy nghĩ quá nhiều. Trong tương lại 10 năm sau, chúng tôi đã có một cuộc nói chuyện vô cùng ý nghĩa ở sân bay. Tôi tự hỏi liệu những cảm nhận về cách cô ấy đối xử với mình liệu có phải là dư âm của khoảng thời gian đó hay là….
(Có lẽ cũng đã có vài dấu hiệu rồi...!)
Dù sao thì đây không phải lúc để suy nghĩ quá nhiều về nó, chưa kể Kawasegawa không phải là loại người như Shinoaki hay Nanako, cô ta sẽ không dễ gì để lộ cảm xúc của mình với người khác vì vậy cũng không nên cố tìm hiểu làm gì.
Với lại lúc này những gì cô ấy muốn chỉ là âm thầm đứng sau xem thử tôi có thể làm được gì. Tạm thời cứ dừng việc suy nghĩ ở đây
"Vậy khi nào có thể nói được thì hãy nói cho tôi biết, tôi sẽ cố gắng hỗ trợ hết sức."
Kawasegawa mím môi tỏ vẻ không hài lòng và thở dài.
(Mà nghĩ lại thì...)
Đến hiện tại, tôi chỉ đang bị người đó xem là một senpai biến thái. Tuy nhiên dù sao thì cũng không thể vì vậy mà tôi dừng lại được, tôi sẽ tìm cách khác để thay đổi cách nhìn của người đó về mình.
Ngày mai, tôi sẽ nói chuyện với sensei và cố gắng tìm cách xử lý nó một lần nữa.
8
"Tôi có một thông báo đáng tiếc phải gửi đến tất cả mọi người. Câu lạc bộ của chúng ta đang gặp khủng hoảng."
Ở trong góc sâu nhất của câu lạc bộ, Kiryu-san mở miệng tuyên bố điều đó khi đang pose dáng chuẩn bị chiến đấu trong mấy bộ anime.
"Lý do khủng hoảng là do ai hả?"
Hiyama-san đang đứng bên cạnh vừa nói vừa đánh thẳng vào đầu Kiryu-san.
"Buh!"
Trong khi chị ấy nhìn xuống với đôi mắt lạnh lùng vào Kiryuu-san đang ngồi phịch xuống bàn
"Khỏi cần phải nói, rõ ràng nguyên nhân dẫn đến chuyện này là do khả năng quản lý quá kém của người đứng đầu cùng với những cái kế hoạch tuyển thành viên mới chẳng giống ai, chính vì vậy dẫn đến việc chúng ta ta chẳng thể tuyển thêm được ai trong năm nay."
Tất cả các thành viên của câu lạc bộ, ngoại trừ Kiryuu-san, đều gật đầu đồng ý với những lời của Hiyama-san.
Không chỉ câu lạc bộ của bọn tôi mà tất cả các câu lạc bộ của các trường đại học đều tuyển thành viên mới trong mùa chào đón tân sinh viên vào tháng Tư. Câu lạc bộ nhạc nhẹ sẽ dạy bạn chơi guitar, câu lạc bộ điện ảnh sẽ tặng bạn một vé xem phim, và các câu lạc bộ khác sẽ cho bạn biết về sức hấp dẫn độc đáo của họ hoặc cố gắng chiêu mộ bạn bằng những chiêu trò nào nào đó.
Dể mà nói thì rõ ràng câu lạc bộ Mỹ thuật của bọn tôi thật sự gặp một bất lợi lớn khi không kéo thêm được bất kỳ ai tham gia cho đến hiện tại trong năm nay. Để mà nói thì dù xưng là Mỹ thuật nhưng chẳng ai trong tất cả những người ở đây học ở các khoa chuyên về Mỹ thuật cả
Hiyama-san thì đúng là thuộc Khoa Thủ công mỹ nghệ, nhưng chuyên ngành của chị ấy là gốm sứ.
Trên hết còn phải nói đến chiến dịch tuyển thành viên mới chẳng giống ai của Kiryuu-san. Thành thật mà nói thì nó khá phả tác dụng khi chỉ khiến mọi người càng tránh xa câu lạc bộ hơn thôi.
Nhưng dù vậy, mỗi năm cũng đều sẽ có vài người hứng thú mà đến tham gia. Nhưng năm nay điều kỳ diệu đó đã không xảy ra, dù sao thì có vẻ như chủ đề hoạt động câu lạc bộ hôm nay là làm điều gì đó mà không phụ thuộc vào phép màu .
"Dù sao thì đã đến lúc chúng ta cần một người từ khoa Mỹ thuật để xứng đáng là câu lạc bộ Mỹ thuật."
Hiyama-san nói với ánh mắt nhìn xa xăm
"Tôi đã nghĩ ràng mình có thể học hỏi thêm về Mỹ thuật khi tham giao vào câu lạc bộ này nhưng điều đầu tiên mà tôi nhận được từ cái tên ở khoa Nhiếp ảnh này chính là ‘Này, có biết làm một bức hình cắt dán không?’, thế quái nào mà lại như vậy nhỉ, lúc đó tôi thật sự không thể nào hiểu nổi......"
"Vấn đề là chẳng có người nào trong chúng ta là người trong ngành cả…UGH!"
Và tên hội trưởng dở người đó giờ lại bị nhét đất sét giấy trong miệng mà không thể phản bác được. Rõ ràng ngoài việc quan tâm đến gái ra thì anh ta chẳng thật sự làm gì ra hồn cả!
"Giá mà có người của khoa Mỹ thuật thì tốt biết mấy..."
Nếu điều đó xảy ra, câu lạc bộ sẽ có thể tổ chức một cuộc triển lãm nghệ thuật đúng nghĩa và việc xin ngân sách hàng năm sẽ dễ dàng hơn. Tuy vậy, đáng buồn là hiện này chúng tôi đang bị mọi người chế giễu khi là câu lạc bộ Mỹ thuật mà không tổ chức được một cuộc triễn lãm ra hồn
Nếu mà tôi có quan hệ tốt với khoa Mỹ thuật thì biết đâu tôi có thể liên lạc với Saikawa Minori. Dù là lý do có phần cá nhân đi nữa, tôi thật sự muốn có em ấy
Tuy nhiên, dù là câu lạc bộ Mỹ thuật nhưng không thể kiếm được ai từ khoa Mỹ thuật cả.
"Nếu nói đến vẽ thì bọn họ đã dành ra bao nhiêu thời gian để làm việc đó khi đi học rồi. Sẽ không có chuyện họ tham gia câu lạc bộ chỉ để vẽ thôi đâu."
Kakihara-san đến đây vì muốn vừa học hỏi một chút về hội hoạ vừa tìm một nơi để luyện tập nhảy.
"Chưa kể chúng ta không có người quen nào trong khoa Mỹ thuật, chính vì vậy không có ai đáng tin cậy để móc nối với những người khác trong khoa cả..."
Sugimoto-san-người không thể nào làm việc nếu không có sự yên tĩnh, mục đích của anh ấy đến đây chỉ là cần một không gian yên ắng để tập trung hết sức mà thôi.
Điều này không sai, hay đúng hơn nó là điều hiển nhiên. Học khoa nào thì sẽ ưu tiên chọn câu lạc bộ cùng ngành của mình, ví dụ như khoa Điện ảnh có rất nhiều người của câu lạc bộ Điện ảnh…Nhưng mà cũng không thể vơ đũa cả nắm được
Dù sao thì thực tế quá phũ phàng với chúng tôi.
Vào thời điểm này, mọi người đều đồng ý rằng cần phải tìm một con người phù hợp để giải quyết vấn đề hiện tại. Và rồi một ngày khác, bống như nhiên có một giọng nói lớn phát ra từ ngoài cửa
"Có thành viên mới rồi!"
Tuy nhiên, tôi hy vọng rằng lần này nó không phải là một con chó hoang nào đó sống gần Geidai như lần trước
Khi tôi đang nhớ lại những kỷ niệm buồn này, tôi nghe thấy tiếng lạch cạch ở lối vào.
"Geez, lại một con chó khác à? Kiếm cái đĩa Frisbee rồi..."
Kiryu-san định nói điều gì đó thì từ phía bên kia căn phòng,
"Uhm"
Không thể tin được, là giọng của một cô gái
"Xin lỗi, cho em hỏi
Hashiba-san của câu lạc bộ Mỹ thuật có ở đây không ạ?"
Vừa nghe thấy tên mình, tôi lập tức quay lưng về phía cánh cửa.
"Ah……!"
Tôi ngạc nhiên đến mức đứng hình khi thấy người đó.
Tôi tự hỏi liệu những người khác có cảm thấy bất lực khi một người oan gia xuất hiện trước mặt mình không?
Tôi chắc chắn rằng mình đã nghĩ rất nhiều về việc mình sẽ phản ứng như thế nào nếu đụng phải ai đó trong khuôn viên trường, hoặc tìm cách xin lỗi vì sự thô lỗ của mình vào ngày hôm trước, nhưng khi em ấy đến trước mặt thì tôi không thể suy nghĩ được gì cả.
Saikawa Minori cũng nhìn tôi và im lặng.
Dù sao thì tôi cũng phải mở lời thôi
Trước khi cố gắng giải thích sự hiểu lầm của ngày hôm trước hay bất cứ điều gì, tôi phải nhìn vào cánh tay gầy và trắng của em ấy.
"Kya!"
Hai bóng người lập tức phóng đến
Đó là hội trưởng và phó hội trưởng câu lạc bộ. Hai người vốn luôn đối đầu, cãi nhau long trời lở đất như chó với mèo về sự vô dụng của đối phương nay lại trông hoà hợp đến lạ vì mục tiêu chung
"U-Uhm..."
Trước mặt cô bé sinh viên năm nhất trông có vẻ sợ hãi và bối rối, hai người họ nở nụ cười quỷ dị, ngay sau đó lập tức hết tốc lực áp sát kouhai năm nhất.
""Chà~, rất vui được gặp em, cơn gió nào đưa em đến đây vậy!
“Hey, đừng có mà sấn sổ như vậy chứ, ẹm ấy sẽ sợ đó!”
“Hey, Hiyama-chan, cứ để tôi nói trước đã! Em biết đó, em thật sự rất chi là dễ thương nhưng mà nếu bỏ cạp đút chai ra thì tốt biết mấy. Lần tới hãy đi chơi cùng anh nhé-gabogh”
“Thành thật xin lỗi!Hãy quên những gì tên ngốc này nói đi! Thế em ở khoa nào? Chị là khoa Thủ công mỹ nghệ”
“ Anh là khoa Nhiếp ảnh nhé”
“Ai thèm biết chuyện đó chứ!”
“Dù sao thì chúng ta hãy tổ chức tiệc mừng thành viên mới nào, anh tham gia cùng bọn anh nhé. Ah, anh không có ý ép em phải uống hay gì đâu nhưng mà nhèn em thôi cũng đã khiến anh rơi vào cơn say rồi đó”
“ Cái tên dở hơi này, đi chết đi! À phải rồi, em vẫn chưa cho mọi người biết tên nhỉ?”
"Ah, aah, uwaaaa... !!"
Saikawa Minori hoàn toàn bối rối trước hai senpai nhiệt tình thái quá kia đang tranh giành nhau chèo kéo em ấy vào câu lạc bộ
Nghĩ lại thì việc tiếp cận với Saikawa tưởng như vô cùng khó khăn nhưng sau cùng lại được giải quyết một cách có phần dễ dàng và may mắn
Nhưng mà có vẻ như việc em ấy bị làm phiền thế này thì có hơi...
9
"Em là... Saikawa Minori"
Con bé cúi đầu chào.
Hiyama-san cùng cúi đầu đáp lại với vẻ mặt lo âu
“Chị xin lỗi, chị tưởng em đến gia nhập câu lạc bộ..."
"Không sao đâu ạ, dù sao thì một người đến đây và cầm tờ trơi tuyển thành viên thì chắc chắn ai cũng sẽ nghĩ vậy thôi ạ."
Saikawa trả lời một cách rành mạch và rõ ràng. Có vẻ như em ấy bền ngoài nhìn là một người ít nói nhưng khi trả lời thì cũng không có bất kỳ vấp váp nào.
"Nghĩ lại thì chiến thuật phát truyền đơn cũng có hiệu quả đó chứ!"
"Thôi im hộ cái đi!"
Nhìn thấy thái độ bỡn cợt của hội trường, phó hội trưởng lập tức chuyển sang ánh mắt hình viên đạn
“Rất hoan nghênh các thành viên mới gia nhập câu lạc bộ, đặc biệt là các bạn sinh viên khoa Mỹ thuật! Ưu tiên các bạn nữ! Nam thì dẹp, miễn tiếp đón!”…Chỉ nhìn thôi cũng biết kẻ viết ra cái thứ này có độ hám gái đến mức nào rồi. Và kẻ dám cầm thứ này đi phát cũng là một tên mặt dày đại ngốc.
Có lẽ chị ấy cũng đang nghĩ thế
"Hashiba-senpai là thành viên ở đây sao?"
"Đúng vậy, nhưng mà…"
Tôi trả lời một cách miẽn cưỡng
"Vậy thì em có thể nói chuyện với senpai dễ hơn nếu ở đây đúng chứ?"
Saikawa đột ngột đứng dậy và quay sang Hiyama-san và Kiryu-san.
"Từ hôm nay em sẽ gia nhập câu lạc bộ. Mong được mọi người giúp đỡ."
Em ấy là cúi đầu lần nữa.
"Eh?! Thiệt hả? Saikawa-chan, em chắc chắn muốn tham gia chứ?!"
"Vâng ạ."
"Yatta~ !! Cuối cùng cũng có năm nhất tham gia trong năm nay rồi, chưa kể còn là sinh viên khoa Mỹ thuật nữa!!"
Kiryu-san hạnh phúc đến lăn qua lăn lại trên mấy tấm chiếu tatami.
"...Saikawa-san, em thấy đó."
Hiyama-san đặt tay lên vai Saikawa với vẻ mặt bất lực.
" Nếu tên ngốc đó nói bất cứ điều gì làm phiền em, dù là nhỏ nhặt đi nữa thì đừng ngần ngại mà nói với chị. Chị sẽ cho hắn hoàn thành vòng sinh tử ngay và luôn."
"Vâng..."
Saikawa lo lắng gật đầu
"Coi như là chúng ta đã hoàn thành được yêu cầu tuyển thành viên mới cho câu lạc bộ rồi."
"Được rồi, để chào mừng thì tôi xin hát bài Donguri Koro Koro!"
Kakihara-san và Sugimoto-san trông cũng thoải mái hơn.
Trong khi các senpai của câu lạc bộ tràn ngập niềm vui, thì tôi…
"Saikawa, um... Tại sao?"
Tôi thắc mắc tại sao em ấy lại muốn tham gia
"Em không thích việc mọi thứ không rõ ràng."
"Vậy nên rm mới đến đây để làm rõ mọi thứ."
Tôi cũng chả hiểu em ấy thật sự đang muốn làm gì. Nhưng mà có thể xem như đây là cơ hội để chúng tôi thường xuyên tiếp xúc với nhau hơn
"Được rồi, mở tiệc chào mừng thành viên mới nào! Kakihara, Sugimoto, ra siêu thị mua vài lon về đây!!"
"Whoo!"
"Đã rõ!"
Các senpai dường như đã ngay lập tức bắt đầu chuẩn bị cho bữa chào mừng người mới gia nhập.
Hai người đó kéo nhau ra siêu thị gần Geidai.
"Ah~, hạnh phúc quá... Chị thật sự hạnh phúc khi cuối cùng cũng đã có một sinh viên khoa Mỹ thuật tham gia... Giờ thì không cần lo vụ lễ hội trường nữa...!"
Tim của Hiyama-san tưởng chứ chuẩn bị nhảy ra ra khỏi lồng ngực vì sung sướng. Dựa theo những gì chúng tôi đã làm cho đến nay, tôi có thể hiểu tại sao chị ấy xúc động mạnh như lúc này.
Bây giờ, tất cả các diễn viên đều đã có mặt đầy đủ, bước tiếp theo là tạo ra tình huống.
10
Shinoaki do có tiết nên đến phòng câu lạc bộ muộn. Và vì một lý do nào đó, Nanako cũng được mời tham gia. Bữa tiệc dành cho người mới đúng chuyên ngành với câu lạc bộ như thường lệ lại bắt đầu trên ngọn đồi gần câu lạc bộ.
"Tôi, Sugimoto Mikio, năm 3 khoa Thanh nhạc! Xin hát bài Donguri Koro Koro!
"Năm 4 khoa Sân khấu, Kakihara Masaru! Xin được nhảy phụ hoạ!"
Cảnh tượng này tôi cũng không mấy xa lạ khi đã trải qua nó năm ngoái. Nhiều lúc tôi cũng phải tự vấn bản thân mình là liệu có phải vì những điều này mà mọi người tránh xa câu lạc bộ không. Tuy nhiên sau một năm thì tôi lại thấy mấy bữa tiệc như này khá vui vẻ đó chứ, có lẽ khi đã quen thì suy nghĩ về nó cũng thay đổi
Tuy nhiên với những tân sinh viên mới bỡ ngờ bước chân vào trường thì vẫn còn rào cản với mọi người xung quanh. Chưa kể tâm điểm trong bữa tiện này chính là người mới nữa nên việc cảm thấy bối rối, khó xử khi lọt thỏm giữa những người vẫn còn chưa quen biết là điều hiển nhiên.
"Xin lỗi em nha, bọn họ lúc nào cũng vậy cả."
Tôi không thể chịu được mà quyết định tiến đến nói chuyện với em ấy
"Ah, không sao đâu. Em thật sự ấn tượng là đằng khác, ra đây là câu lạc bộ của trường đại học sao?"
Saikawa nhanh chóng điểu chỉnh lại cảm xúc của mình nhưng rõ rằng cô bé này đang vô cùng bối rồi. Liệu có phải em ấy đang cố gồng mình lên để hoà hợp với mọi người không?
Tôi ngồi xuống cạnh em ấy và Saikawa ngay lập tức mở lời.
"Uhm, em... đến đây vì em có điều cần phải làm."
Nói xong, em ấy quay sang tôi
"Hashiba-senpai, anh cần gì ở em vậy?"
Có vẻ ấy vẫn nhớ những gì tôi nói trước đây
"Chính vì thế mà em đến đây á?"
Saikawa gật đầu tỏ ý khẳng định. Con bé này có một ý chí kiên định
Mục đích thực sự của tôi là để Shinoaki và Saikawa gặp nhau. Bằng cách làm cho họ nhận thức về nhau và cải thiện lẫn nhau, tôi hy vọng rằng Shinoaki sẽ có động lực và Saikawa sẽ có thể tiến bộ hơn.
Nhưng đó chỉ là ý đồ của tôi. Nếu tôi toàn bộ sự thật ngay bây giờ, em ấy sẽ không khỏi nghi ngờ về động cơ của tôi khi tiếp cận em ấy.
Vậy nên tôi quyết định đánh chắc ăn chắc.
"Anh đã từng đụng em trên đường lên Geizaka, nhớ chứ?"
"Không... Em chỉ nhớ là mình động phải ai đó thôi, vậy ra đó là anh sao?"
Sau một cái nhìn khó hiểu, em ấy cụp mắt xuống vì xấu hổ.
"Có khi nào... liên quan gì đến cái game đó không?"
Thực ra thì không hề sai, nhưng nó sẽ phức tạp hơn nếu tôi nói về điều đó ở đây. Hơn nữa, tôi không nghĩ đó là câu trả lời em ấy muốn.
"Chỉ là tình cơ anh thấy cuốn tập của em và mở ra xem thử. Anh thật sự vô cùng ấn tượng với kỹ năng hội hoạ của em đó."
"Mấy bức tranh đó hả? Em nghĩ nó không phải cao siêu gì đâu..."
"Đó là em nghĩ thế, anh thì lại có suy nghĩ khác."
Dù chỉ là trong một khoảnh khắc nhưng thật sự tôi đã bị ấn tượng bởi những bức vẽ đó. Tuy nhiên, suốt khoảng thời gian sau đó tôi vẫn không quên được những gì được vẽ trên cuốn tập.
"Anh hiện tại vẫn chưa muốn làm bất cứ điều gì nhưng rồi sẽ có một lúc nào đó anh sẽ cần đến sự hỗ trợ của em. Chính vì vậy anh muốn liên hệ với em."
Saikawa nghiêm túc lắng nghe những lời tôi nói, nhưng dường như không hoàn toàn bị thuyết phục.
Chà, dù sao thì em ấy không thể không nghi ngờ việc tôi tiếp cận với mưu đồ không trong sạch. Tôi tốt nhất nên tự để em ấy quyết định xem có thể sự tin tưởng mình hay không.
"Em vẫn thật sự vẫn chưa thể tin tưởng senpai được."
"Eh?"
"Chỉ là em muốn kiểm tra thôi. Tham gia câu lạc bộ này, quan sát senpai và chắc chắn xem anh có thật sự tiếp cận em vì mục đích công việc hay không!"
Saikawa hướng đôi mắt sắc bén của mình về phía tôi.
"Ah, được rồi. Em hãy tin ở anh..."
"Vâng, ẹm cũng hy vọng được làm việc cùng anh."
Saikawa cúi đầu. Nghĩ lại sau này trở thành một hoạ si minh hoạ 10 năm sau, cái tính thẳng thắng và chính trực đó vẫn không hề đổi thay
Tôi hiểu suy nghĩ của Saikawa, vì vậy tôi đã rời khỏi em ấy rồi đến một nơi khác. Giữa cuộc nhậu hỗn loạn với tất cả những tiếng hò reo, hay nói đúng hơn là hò hét la hét, có một cô gái trông vừa mới bước vào, ngước nhìn xung quanh, cố gắng tìm xem mình nên ngồi ở đâu.
Tôi gọi cô ấy lại rồi ngồi bên cạnh.
"Tự nhiên mình bị gọi đến đây, không có vấn đề gì chứ?"
Dù bên ngoài có vẻ rất năng động nhưng bên trong còn người này lại vô cùng đơn giản
"Không có chuyện gì đâu, chỉ là mọi người thật sự rất vui vì có thành viên mới gia nhập câu lạc bộ thôi."
Cũng giống như năm ngoái, Kiryu-san thường xuyên gọi mọi người đi nhậu mà không hề báo trước. Bả thân tôi cũng thấy chuyện này cũng khá vô ích nhưng dù sao thì phàn nàn cũng chẳng đề làm gì.
Nanako cũng bắt đầu hoà vào cuộc vui
"Có vẻ vui nhỉ?".
"Vậy người mơi mà Kyouya nói là cô bé đó sao?"
Cô nàng cầm lấy ly và chỉ về phía đó.
Ở đằng xa, có một cô gái đang hoà mình vào cuộc vui.
"Ừ, đúng vậy. Tân sinh viên khoa Mỹ thuật mà mọi người đã mong chờ từ lâu. Đã lâu rồi câu lạc bộ không có bất kỳ ai thuộc khoa Mỹ thuật cả,vậy nên lần này các senpai vô cùng hoà hứng."
Tôi không nói gì về những gì tôi đang cố gắng tìm kiếm trong lúc này. Lời giải thích dường như quá phức tạp và dường như không mang lại lợi ích gì.
"Fu~hn..."
Nanako đỏ mặt một chút và nhấp một ngụm từ cốc của mình.
"Dễ thương ghê"
"Eh?"
Thấy tôi tỏ vẻ không hiểu, Nanako khó chịu làm thêm ngụm nữa. Lần là uống cạn hết cả ly, sau đó cô ấy đổ đầy rồi uống tiếp
"Dễ thương thật... Không thể qua mắt mình đâu. Cô gái đó thật sự quá dễ thương. Phía sau cái kính kỳ cục đó là một khuôn mặt vô cùng xinh đẹp. Con bé này có một chút rắn rỏi và mạnh mẽ, điều này thật sự khiến mình muốn bảo vệ nó. Cái váy dài đó thật sự vô cùng thu hút khiến mình muốn tiếng tới và lật tung nó lên. Đúng rồi, rất chi là gợi cảm~. "
Cô ấy bị sao thế? Đúng rồi! Nanako giờ đã 20 tuổi rồi và đã được phép uống rượu! Ừ thì theo luật pháp nó là như thế nhưng mà rõ ràng tửu lượng của nàng này quá yếu!
"Mình biết mừ~!"
Nanako ném cái cốc rỗng qua một bên rồi lao đến ôm tôi,
"Hey, cậu đang giăng bẫy con bé dễ thương đó đúng hông~. Cậu đó~ cậu chỉ đang cố gắng tỏ ra mình đây tốt với với con bé rồi quan tâm chăm sóc nó, buông lời mật ngọt các thứ, dùng chiêu lấy ngắn nuôi dài để nó tự nguyện ngã vào lòng cậu, đúng hông! Mình nói có đúng không?"
"Cậu hiểu nhầm rồi! Mình đã nói được gì nhiều với em ấy đâu."
"Hoho~hn, tức là cậu với nó đã làm những điều còn thân mật hơn cả nói chuyện nên mới không nói được gì nhiều chứ gi! Oi! Riêng cái cách thái độ thanh cao, đạo mạo như vậy bảo sao đến bản thân cậu cũng không nhận ra bản thân đã khiến bao nhiêu cô gái phải khóc thét chứ! Kora! Đừng có nhìn đi chổ khác, nhìn mình này!"
Tệ thật đó. Nanako xỉn quá rồi nên toàn nói mấy thứ gì đâu không
Nếu mà để cô ta bô bô nói ra mấy thứ đó thì mọi người xung quanh sẽ nghĩ xấu về tôi mất thôi
"Nanako, đừng uống nữa. Đây, làm chút nước cho tỉnh người, okay?"
Để cố gắng thay đổi không khí, tôi đề nghị cô ấy qua chổ nào đó nghỉ tạm.
Nanako quay lưng lại với tôi và kêu lên một tiếng ~. Tôi nghĩ miệng cô ấy lầm bầm gì đó, nên ghé sát tai lại gần.
"Eh, Nanako, sao vậy?"
Sau đó
"Hô…"
"Ha?"
"Hôn mình đi. Ôm mình thật chặt vào. Nếu cậu chịu làm vậy, mình sẽ yên lặng."
Trước khi tôi nhận ra điều đó, Nanako đã lập tức áp sát vào mặt tôi. Không được rồi, vẻ mặt cô ấy có vẻ vô cùng nghiêm túc, đôi mắt hơi ươn ướt nhìn tôi như cầu xin."Ah, u......."
Tôi không thể nói được gì
Tôi không mong đợi mọi thứ sẽ diễn ra như này. Có lẽ là do chưa cô nàng chưa đi uống nhiều nên “miễn dịch” nó không tốt chăng. Mà khoan đã, có khi nào cô nàng chỉ đang giả vờ say nhằm cố tình dụ tôi vào tròng không....
Tôi cứ như bị cuốn hút mà không thể nào di chuyển được. Nói thật thì với tình trạng chỉ có hai người ở nơi vắng vẻ thế này thì một thằng đàng ông như tôi sao có thể cưỡng lại được chứ.
Được rồi, đây không phải lúc đùa vô nghĩa như vậy. Tôi phải nói rõ mọi chuyện với Nanako
Tôi cố gắng soạn ra những gì mình cần phải trả lời trong sự bối rối. Tôi cần phải nói về hiểu lầm về Saikawa, về mối quan hệ giữa tôi về cô ấy, về quan điểm của tôi về tình yêu và mối quan hệ giữa tôi với Shinoaki nữa
"Nanako, uhm... "
Khi tôi mở miệng, Nanako nghiêng người về phía tôi.
"U, uaah..."
Đón tấn công bất ngờ với sát thương cao thế này khiến tôi đứng hình
Phải làm sao đây? Nếu Nanako cứ bạo như vậy thì tôi sẽ có khả năng không thể làm chủ được bản thân mất
"N-Nanako..."
Hơi thở của cô ấy trở nên gấp gáp hơn. Tôi có thể cảm thấy hơi nóng trên vai cô ấy, và mùi ngọt ngào đang bắt đầu làm đầu óc tôi tan chảy. Phần gáy hơi đỏ của cô ấy vô cùng quyến rũ, và nhịp thở của cô ấy-
"Nanako?"
"Kohyu...... Suhyu...... Nmyu......"
Mọi căng thẳng cuối cùng cũng tan biến.
"Hiyama-sa~n"
Trong tình huống này, không có lựa chọn nào ngoài việc đẩy của nợ này cho chị ta.
"Hmm? Sao vậy, Hashiba-kun?"
"Nanako say lắm rồi, chị chăm sóc cậu ấy giúp em nhé?"
Nói xong, tôi đẩy Nanako về phía Hiyama-san.
"Oh, okay, hiểu rồi. Nào, Nanako-chan, lại đây nào."
Hiyama-san áp Nanako vào ngực mình và xoa đầu cô ấy.
"Fumyu... Un..."
Nanako dường như không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng cuối cùng thì cô nàng lại vô tư ôm chặt và áp mặt vào ngực Hiyama-san.
Hiyama-san trông có vẻ thoải mái
"Đúng là say quắc cần câu rồi"
"Cảm ơn, chị đã cứu em rồi đó."
Không hổ danh là người đã có nhiều kinh nghiệm xử lý tình huống này
"Thường thì chị không nghĩ cô bé này sẽ mạnh dạn tiếp cận Hashiba như vậy đâu."
"Về cơ bản thì uống vào nhiều lúc người ta sẽ biến thành con người khác mà..."
Chi chút rượu trong đồ ăn thôi cũng đã khiến cô ấy say rồi, lần sau có lẽ tôi cần phải chú ý hơn
Hiyama-san vỗ về Nanako, người đang trông vô cùng bình yên trong vòng tay của chị ấy,
"...Dù sao thì em không có ý định đi xa hơn chứ?"
"Eh?"
"Không có gì đâu. Dù sao thì tốt nhất em đừng nên biến mình trở thành kẻ thù của phụ nữ, Hashiba-kun."
Chiị ấy vừa nói vừa khua tay ý bảo tôi nên đi chổ khác
Tôi cũng hiểu và ngay lập tức rời khỉ đó.
(Có vẻ như Hiyama-san đã nhận ra...)
Nếu bạn đứng trước một cô gái xinh đẹp yêu cầu bạn hôn cô ấy hoặc làm điều gì đó, bạn có rất nhiều khả năng sẽ không làm chủ được bản thân. Có khi nào chị ấy cũng nghĩ tôi là loại trai đó không? Ừ thì dù sao Hiyama-san cũng không biết chuyện giữa tôi và Shinoaki...
Dù sao với đà này thì ngày quyết định cũng sắp đến, hay nói đúng hơn là ngày mà mọi thứ sẽ bùng nổ theo những cách không thể ngờ tới.
"Nếu chuyện đó thật sự xảy ra thì mình nên là người phải nói rõ với cô ấy... Có lẽ thế."
Cuộc nói chuyện đó chắc sẽ mất nhiều sức đây
Chà, nếu bạn hỏi những người lạ xung quanh xem ai là người đáng trách, thì 58 trên 100 người sẽ trả lời rằng là tôi, nhưng hiện tại tôi chỉ muốn nghĩ về công việc của mình. Giờ họ có nói tôi là một tên tồi tệ với đào hoa gì cũng mặc kệ.
Tôi không quay lại đây để tán gái.
"Saikawa... ah, đây rồi."
Saikawa vốn đang lo lằng giữa vòng vây của những người trong câu lạc bộ giờ lại ngồi cạnh Shinoaki và say sưa nói chuyện.
"Hee~ Vậy ra em ở khoa Mỹ thuật sao? Em thường vẽ những thể loại gì vậy?"
"Vâng, trước đây em thường vẽ tranh chì nhưng từ khi vào đại học em bắt đầu chuyển qua vẽ thêm tranh sơn dầu nữa."
"Em giỏi thật đó. Chị chưa bảo giờ vẽ tranh sơn dầu cả vì nó tốn khá nhiều công sức. Lần tới em sẽ dạy cho chị chứ?"
"Tất nhiên là được rồi, dù em cũng chỉ mới học thôi..."
Xem ra cả hai đã bắt đầu trò chuyện được với nhau mà không cần tôi phải mất công giới thiệu
(Ơn trời, xem ra có vẻ nơi này đã kết nối hai người họ, huh)
Cuộc trò chuyện dường như tập trung vào chủ đề hội hoạ. Có vẻ như cuộc trò chuyện đã phát triển thành một cuộc thảo luận rất chi tiết về cách vẽ, và sự khác biệt giữa tranh
vẽ tay và kỹ thuật số.
"Lạ thật đó."
Mười năm sau, họ là hai người xa lạ nhưng lại có sức ảnh hưởng đến đối phương. Nhưng bây giờ, họ đang nói chuyện trực tiếp với nhau với tư cách là senpai và kouhai.
Những gì họ trải qua ở năm 2018 đã dẫn đến cuộc gặp gỡ của họ dưới sự sắp xếp của tôi ở 2007. Đây là điều tốt hay xấu, tôi cũng không hể nói được.
"Hee~, tranh sơ dầu cũng thú vị ghê. Chị cùng muốn thử nữa."
"Chị hãy cứ thử nó xem, Aki-san. Đảm bảo là chị sẽ thích nó!"
Tôi thật sự cảm thấy vô cùng hành phúc khi cuộc gặp gỡ giữa hai người này đã thành công tốt đẹp
(Cũng đến lúc phải đề cập đến nói rồi ha…)
Đầu tiên tôi cần phải tìm cách để hai người thoải mái giao tiếp với nhau. Tiếp theo tôi phải nói với em ấy rằng Shinoaki là người phụ trách minh hoạ cho Haru Sora.
Tôi bước lại gần hai người đó
"Ah, um, Saikawa, Shinoaki đây là..."
Khi tôi cố gắng làm gián đoạn…
"Thôi nào, Kyoya-kun. Cậu không thấy mình đang nói chuyện với em ấy à”
Shinoaki dễ dàng chăn họng tôi
"Ah, xin lỗi..."
"Fufu~, mình sẽ không để Minori-chan cho Kyoya-kun đâu ~"
Shinoaki sau đó cười và ôm chặt lấy Saikawa.
"A-Aki-san..."
Saikawa dường như cũng không thoải mái lắm. Ban đầu con bé trông có vẻ xấu hổ, nhưng rồi cũng nhẹ nhàng đặt tay mình lên cánh tay của Shinoaki.
(Thôi thì xem ra mình sẽ nói chuyện vào lần khác vậy)
Akishima Shino và Minori Ayaka
Thời điểm họ chạm mặt nhau chính là một trong những khoảnh khắc minh chứng cho việc tôi đã chuyển sang route khác
(Mọi thứ chỉ mới bắt đầu thôi)
Được rồi, giờ lần này là đường đến happy ending hay bad ending đây? Không ai có thể chắc chắn được điều đó cả, bao gồm luôn tôi
Nhưng tôi sẽ làm những gì tôi có thể. Để biến những điều tôi đã viết trong mấy tờ giấy nhớ của mình thành hiện thực.