"Mình về rồi đây"
Lúc tôi về ngôi nhà chung thì đã quá trưa rồi.
Tôi mở cửa rồi đi vào trong, nhưng không có ai ở đó.
"Nanako chắc đi làm việc bán thời gian rồi... Vậy Shinoaki…"
Trên bàn có một mảnh giấy, nó ghi rằng cô ấy đã đi đến tiệm sách.
Tôi thu dọn hành lý và nhìn quanh ngôi nhà chung một lần nữa.
4 phòng riêng, 1 bếp và 1 phòng khách.
Tôi dành rất nhiều thời gian với họ khi ở nơi này.
Nhưng bây giờ ‘cậu ấy’ không còn ở đây nữa.
Cửa phòng được mở ra để giúp cho mọi thứ thông thoáng hơn.
Nó đã phải đóng lại rất nhiều lần vì tôi luôn than phiền rằng cậu ta cần phải vô cùng tập trung.
Đã gần một tháng kể từ khi mấy người đó trở thành những phụ nữ thực thụ.
"Coi bộ không có ai ở đây cả."
Trong căn phòng trống chỉ có duy nhất giọng của tôi.
Nói thật điều này thường rất khó để xảy ra nhưng suy cho cùng thì đâu ai biết trước chuyện gì sẽ xảy ra trong tương lai chứ.
Mỗi khi nghĩ về chuyện này thì tôi lại nghĩ về trường hợp đó.
Tôi sẽ trở lại với thời xung quanh bản thân chỉ là một màu xám xịt và tất nhiên tôi không muốn quay lại cái thế giới u ám một chút nào hết
Vậy nên cũng có thể nói cái cảm giác này không hề giống như sự trống rỗng bình thường.
Có thể đây chỉ là một giấc mơ nhưng mình luôn tự hỏi rằng thật sự chuyện gì đang xảy ra.
Tôi vừa suy nghĩ về điều đó trong bước lên tầng 2.
Thế giới này là một con game và nhân vật trong đó là tôi.
Nói cho dễ hiểu thì tôi đã thất bại trong route đầu. Tôi đã vô tình đi vào route có bad ending và đã tận mắt nhìn thấy kết cục đó. Vậy nên tôi phải chơi tiếp phần còn lại của game này từ điểm lưu.
Không, chính bản thân tôi cũng chẳng biết liệu có tồn tại điểm lưu hay không, có lẽ sẽ đúng hơn khi nói rằng tôi đang một lần nữa bị bỏ lại ở một khoảng thời gian nào đó trong route này.
Sau khi đã trải qua những điều phải gọi là kỳ lạ này thì tôi cũng nhận ra chí ít việc tưởng tượng những gì xảy ra tương lai cũng khá thú vị và hấp dẫn.
"Mình hy vọng đây là true route, nhưng mà..."
Tôi mở cửa bước vào phòng.
Một cái bàn nhỏ, đệm futon và một bộ máy tính để bàn. Vốn dĩ tôi không có nhiều đồ nên phòng gọn gàng, ngăn nắp..
"Không có ai ở đây cả... Bắt đầu thôi nào"
Tôi đứng trước tủ với cây bút trên tay.
Sau khi hít 1 hơi thật sâu, tôi mở cảnh cửa tủ ra.
Khung cảnh trước mắt khiến tôi nhớ lại những gì mình đã học vào năm ngoài.
"Khi viết kịch bản, nếu chúng ta đi sâu vào cốt truyện tuyến tính ngay từ đầu thì có khả năng sẽ lấn quá sâu vào tình tiết. Vậy nên đi theo phương án điền vào chổ trống sẽ giúp các anh chị phần nào có hướng đi một cách chính xác hơn."
Đó là những gì tôi học được từ giảng viên chuyên ngành biên kịch trong khoa Điện ảnh.
"Có rất nhiều cách để có thể sử dụng phương án này. Các anh chị có thể sử dụng dấu gạch ngang hoặc làm dàn ý để tạo nên một cấu trúc phân cấp cho bài của mình. Ngoài ra anh chị có thể sử dụng giấy nhớ hoặc sử dụng các phần mềm Outliner để sắp xếp chúng theo trật tự."
Thế nên quyết định bắt đầu viết giấy nhớ rồi dán lên bảng đen.
"Đây là cách quan hệ nhân quả được tạo ra thông qua một loạt các sự kiện. Có khi kết quả đã được quyết định ngay từ lựa chọn đầu tiên rồi. Hay có thể nói rằng bằng một cách nào đó, chúng ta có thể đoán được ending ngay từ khi bắt đầu lựa chọn."
Cứ như đang trong game vậy.
Điều đó có nghĩa là tôi đang ở trong câu chuyện của bản thân.
"Mình không ngờ là chúng lại hữu dụng như thế"
Tôi bất chiếc đèn ngủ rồi nhốt mình bên trong tủ.
Trên đó có rất nhiều tờ giấy nhớ màu vàng hình trái tim.
Chúng không hề được sắp xếp một cách ngẫu nhiên, tất cả đều được sắp xếp theo dọc theo dòng thời gian.
Bên trên là quá khứ, bên dưới là trương lai. Ở giữa là hiện tại.
Những gì tôi đã trải qua, những gì tôi đang làm hiện tại và những gì tôi sẽ làm trong tương lai được mô tả trong bằng các sự kiện. Cuộc sống vốn là vậy mà.
"Đúng là nhiều thật đó... xem ra phải sắp xếp lại đã."
Tôi cẩn thận bóc các tờ giấy nhớ của các route mà tôi không dùng đến nữa.
Ban đầu thì chật kín hết cả nhưng sau khi bỏ hết đi thì tôi mới nhận ra còn rất nhiều không gian trống
Chưa kể, tôi không thể để cho người khác biết được điều mình đang làm. Chuyện này thật sự cũng không có gì tốt đẹp, thậm chí còn khiến cho những người đối diện cảm thấy vô cùng khó chịu.
Tôi đang xem những người bạn thân của mình không khác gì những con tốt để vượt qua con game này.
"Mình đúng là một tên tồi tệ mà."
Tôi vô tình những điều vô cùng kinh khủng với Tsurayuki, đồng thời cũng là người chặn đứng tương lai của Shinoaki, còn bây giờ tôi đang đem cuộc sống của mình làm thành một tựa game lựa chọn không hơn không kém.
Nhưng đó chính là điều mà tôi phải làm.
Hiện tại tôi cần phải sắp xếp lại thông tin mà mình có và xác định những gì bản thân sẽ làm với những người khác.
Đây là vấn đề quan trọng ―― giờ tôi đã nhận thức chuyện này thì cần phải làm gì đó.
Tôi bắt đầu việc này vào ngày hôm đó khi tình cờ đụng phải Saikawa ở Geizaka.
Chắc chắn có một số flag và quy tắc trên thế giới này, và tôi đang sống theo chúng. Không, chính xác hơn là tôi bắt buộc phải làm vậy.
Nhưng bây giờ tôi phải chủ động. Nếu tất cả đều xoay quanh những lựa chọn của tôi thì cần phải suy tính kỹ càng về hậu quả và sức nặng trong hành động của bản thân. Khi thời điểm đó đến thì tôi sẽ không cần phải do dự mà thực hiện nữa.
Tôi bắt đầu viết những quy tác mà mình ngộ ra trên tờ giấy nhớ.
Trước tiên cần phải hạn chế viết về những thứ trừu tượng. Cần phải đi sâu vào những phương pháp giải quyết và các kết quả thu được một cách nghiêm túc.
Kết quả là tôi đã bằng một cách nào đó tưởng tượng ra được bức tranh tổng quan về những gì bản thân sẽ làm. Tất cả những gì tôi làm đều có mục đích, những sai sót diễn ra trong quá trình diễn ra thì tôi cũng đã có biệp pháp để sửa chữa.
Tuy nhiên vẫn còn một một điều không thể nào nói một cách thể được.
"Chắc chắn là mình sẽ cần làm gì đó."
Tôi lẩm bẩm khi nhìn vào tờ giấy nhớ trên tay.
『Cùng những người bạn của mình làm những gì tốt nhất có thể』
Đó là những gì ghi trong tờ giấy nhớ đặt dưới cùng-nơi hội tụ mọi thứ.
Tôi sẽ làm mọi thứ để điều này sẽ xảy ra. Đó là điều mà tôi quyết định sẽ làm.
Cái con game này đúng là thật sự vô cùng khó nhằn, tôi không hề có bất kỳ chiến lược nào để làm chủ được nó trong tương lai cả nhưng suy cho cùng thì tôi không thể thoát khỏi được số phận phải chơi nó
"Mình về rồi đây. À rế, Kyouya không có ở đây sao?"
"Giày của cậu ấy vẫn ở đây, chắc là ở trong phòng riêng rồi ha?"
Tôi nghe thấy tiếng nói từ dưới lầu.
Tôi cố gắng bình tĩnh ra khỏi tủ và đóng nó lại.
"Mừng cậu trở về!"
Ngay lập tức tôi được đáp lại.
“Mừng cậu về nhà!"
Dù chỉ là mấy câu xã giao.
Nhưng thật sự nó đã khiến tôi sút nữa rơi nước mắt.
Vì tôi hiểu rằng những khoảnh khắc này là vô giá.
"Mình về rồi đây, Shinoaki"
Tôi quay về phía cô nàng và nói điều đó.
Và một ngày nữa của tôi lại bắt đầu.