1
Giữa tháng 2, khi cả thế giới đang tận hưởng Valentine, tôi thì đang cùng hai cô gái đi vào trung tâm Oosaka.
Với người ngoài thì tôi không khác một tên số hưởng khi hai tay hai cô nhưng sự thật đây chẳng phải hẹn hò gì.
"Ah―――― Không ổn, không ổn, không ổn. Bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh."
Trong chuyến tàu trên tuyến Kintetsu-Minami-Oosaka, toàn bộ cơ thể của Nanako run rẩy nhìn không khác gì một cái máy rung liên hồi cả.
"Không có gì phải lo lắng cả. So với việc biểu diễn trực tiếp ở lễ hội trường thì chừng này thấm tháp gì?"
Keiko-san cố gắng giúp cô nàng thư giãn hơn
"Ngay từ đầu mình đã thấy bất an rồi, bây giờ thì mình không thể miêu tả cảm xúc của bản thân nữa!"
Có vẻ như điều này không hữu dụng mấy khi Nanako vẫn không ngừng run.
"Bắt người ta sáng tác bài hát đã là một nhiệm vụ khó rồi mà giờ còn phải bắt người ta phải tự mình thu âm nó nữa, Kyouya đúng là một tên Do-S[note42349] mà. Nếu mà cậu đi làm chồng người ta thì chắc sẽ là một tên vũ phu ha."
Chị ta bắt đầu nói mấy thứ lạ lùng.
"Nhưng mà chẳng phải Nanako cũng đồng ý rồi sao?"
"Uh ~~~~, tại cậu đưa mình vào thế không thể từ chối mà~"
"Thật hả? Mình nhớ chỉ nói rằng mình sẽ dùng nhạc của Nanako cho game chứ không dùng của bất kỳ ai khác"
"...Cậu gài hàng hơi bị ghê đấy, Hashiba-kun."
Keiko-san thích thú cười khúc khích.
"Đây không phải lúc để cười đâu... Phải làm sao đây? Lỡ mà ghi âm thất bại thì..."
Nanako có vẻ khó chịu và hít thở sâu nhiều lần.
Hôm nay là ngày thu âm cho bài hát chủ đề của "Haru Sora".
Chúng tôi đã quyết định thu âm tại một studio gần Minamimorimachi mà Keiko-san đã sắp xếp trước đó, Vậy nên cả bọn lên chuyến tàu ở Minamikawachi-nơi trường đại học toạ lạc
Vì đây là lần đầu Nanako vừa viết lời, vừa phổ nhạc và cả vừa trình bày nữa nên cô ấy lúc này khá là lo lắng
"Haa... Chúng ta sẽ tới studio sớm thôi. Giá mà lúc này mình có phép màu để bay sang thế giới khác."
Vừa mới xuống ga Minamimorimachi, Nanako đã liên tục lẩm bẩm về mấy thứ khó hiểu như chuyển sinh sang thế giới khác
Cô nàng bước những bước vô hồn không khác gì mộng du cả.
"Thôi nào, tiểu thư. Phải ưỡn ngực thẳng lưng mà đi không thì mọi người trong studio sẽ cười chê mất thôi."
Keiko-san không thể chịu nỗi bầu không khí này nên đã vỗ mông Nanako.
"Hya, phải rồi ha... Có rất nhiều người ở trong studio... và ai cũng là dân pro cả..."
"Chuyện này không ổn chút nào..."
Tôi vừa đi phía sau vừa mỉm cười khi thấy cô nàng như vậy.
Trong khi tôi âm thầm theo sát Nanako đang lẩm bẩm trên đường đi
"Nếu lần này không được thì chúng ta phải làm gì đây? Có thể xin phép họ cho ghi âm lại không?"
Nghe câu hỏi đó của tôi thì Keiko-san chỉ đơn giản cười lớn.
"Thôi nào, cô ấy có thể làm được mà, cậu phải tin điều đó. Tôi thì thấy cô bé này càng rơi vào trạng thái tồi tệ thì càng quyết tâm làm cho được."
"Uh... Em cũng nghĩ vậy."
Ngay trong buổi biểu diễn đó, dù ban đầu cô nàng phần nào choáng váng khi đối diện với sự náo nhiệt của đám đông nhưng sau cùng thì Nanako vẫn nhập tâm để tạo nên một màn trình diễn tuyệt vời.
"Kết thúc rồi... Kể từ giờ mình phải chuẩn bị tâm lý cho cuộc sống ẩn dật sau này... Mình sẽ bị người đời cười nhạo như một đứa ca sĩ dỏm..."
“Trời ạ....”
"Nhìn gì cũng không giống như một người đã từng tự tin biểu diễn tại lễ hội trường nhỉ."
Đôi lúc các ca sĩ trước khi lên sân khấu thường cố gắng nói thẳng ra những suy nghĩ tiêu cực để cảm thấy nhẹ nhõm và sau đó làm nên những điều kỳ diệu.
2
"Được. OK, tốt lắm, Nanako-chan!"
"Fuwa~, tuyệt quá! Một lần nữa được chứ?"
"Okay okay, lần này đừng căng thẳng quá được chứ?"
"Vâng!"
Nanako vui vẻ đáp lại, nhanh chóng đeo tai nghe rồi bắt đầu vào tư thế sẵn sàng.
"Được rồi, mọi người chuẩn bị nào!"
Đoạn nhạc dạo intro bắt đầu phát và sau một lúc, giọng nói the thé của Nanako vang vọng khắp phòng thu.
Đến cả đạo diễn âm thanh cũng phải vô cùng bất ngờ.
"Wow, Keiko-san. Sao cô tìm được tài năng này thế?"
"Giỏi lắm đúng không? Vũ khí bí mật của tôi đó ~"
Keiko-san cũng vui vẻ nói rồi thì thầm với tôi.
"Thấy không? Tôi đã bảo rồi mà"
"Xem ra chị nói chí phải."
Thật ra lúc đầu Nanako đã rất lo lắng khi bước chân vào trong studio đến mức quên mất giới thiệu bản thân, làm đổ cốc nước rồi khi lấy khăn ra lau thì lại làm đổ hộp kẹo.
Khoảnh khắc Nanako bắt đầu hát, cả tôi và Keiko đều rất ấn tượng.
Tôi tập trung lắng nghe.
"OK! Ghi âm hôm nay thế là đủ rồi, mọi người có thể nghỉ ngơi"
"Lần sau em sẽ cố gắng hát tốt hơn!"
Xem ra đến cả đạo diễn âm thanh cũng phần nào có thiện cảm với giọng hát của Nanako.
Ban đầu anh ta cũng có vẻ lo lắng với sự lơ ngơ của Nanako nhưng rồi cũng bị thuyết phục bởi tài năng của cô ấy.
"Phần OP như này là tương đối tốt rồi đó. Thế còn phần ED thì sao?"
"Sẽ kéo dài hơn một chút, chỉ dùng nhạc cụ chứ không cần hát lời."
Tôi bàn thêm một số chi tiết khác với Keiko-san. Tích hợp giao diện người dùng, kiểm tra và điều chỉnh các tập lệnh, sắp xếp và tích hợp hiệu ứng âm thanh,...
Là một chuyên gia trong lĩnh vực này, tôi thật sự vô cùng hứng thú vì nhờ nó mà bản thân có thể ứng dụng những gì học được trong 10 năm tới.
"Được rồi, xem ra vẫn còn nhiều thứ cần phải lo."
Tôi gật đầu và nhìn chằm chằm vào Nanako khi cô ấy hát vui vẻ
3
"Mọi người đã vất vả rồi. Làm tốt lắm, Nanako."
Tôi ngồi cạnh Nanako đang kiệt sức ở trên tàu.
"Haa ~~~~ Mệt thật đó... Nhưng mà thật sự tuyệt quá đi mấtttttttttttttttt!"
Nanako dưới thẳng tay chân với vẻ thoả mãn
"Mmm".
Quá trình thu âm đã thành công rực rỡ. Đạo diễn âm thanh còn ngỏ ý muốn hợp tác nếu có những dự án sau khiến cho Nanako phần nào lấy lại được sự tự tin.
"Hy vọng mọi người thích bài hát đó..."
Dù vậy đâu đó trong cô ấy vẫn phần nào lo lắng
"Đừng lo quá, đến cả dân chuyên còn phải đánh giá cao nữa thì mình tin là người chơi sẽ thích nó thôi."
"Uu, uh, hy vọng thế..."
Xem ra đến khi mọi thứ hoàn thành thì mọi người vẫn không thể thôi lo lắng.
"Ah, phải rồi!"
Nanako đột nhiên quay sang phía tôi.
"Mình định đưa nó cho Kyouya."
Cô nàng lục túi một hồi lấy ra một cái hộp nhỏ
"Là socola đó. Hôm nay là Valentine mà.""Cảm ơn"
Thật sự đúng là bất ngờ.
Dù biết chuyện này sẽ xảy ra nhưng tôi vẫn khá bất ngờ.
Socola được bỏ trong một cái hộp nhỏ rất thích mắt và có quấn ruy băng đàng hoàng.
(Mình nên giải quyết thế nào đây?)
Tôi tự hỏi mọi chuyện là thế nào?
Dựa theo những gì đã xảy ra mấy ngày gần đây nên dễ chuyện này thật sự nghiêm túc lắm.
"Haha, dù chỉ là xã giao nhưng mình thấy vui lắm."
Tôi đã hơi bối rối rồi đáp lại mấy lời đó.
Nhưng sau đó tôi lại thấy hối hận.
"………"
Nanako không biết nói gì, chỉ biết cúi đầu nhìn xuống chân mình.
(...Thôi xong rồi)
Tôi cố gắng đưa nó ra khỏi đầu nhưng mà tại sao...
Mất một hồi lâu, giữa tôi và Nanako không nói với nhau một câu nào.
Tôi cũng không biết nói gì, chỉ biết hết vò đầu rồi nhìn vào hộp socola, bất lực không biết làm sao phá vỡ bầu không khí này.
Giá mà tàu đến ngay bây giờ thì tốt quá nhưng mà tiếc là nó chỉ mới rời ga, phải 30 phút nữa mới đến ga Kishi.
Nên nói thế nào với cô ấy đây...
Giờ mà tự nhiên nói lời xin lỗi thì cũng kỳ cục quá, phải làm thế nào mới đúng đây
"Nè, Kyouya"
Nanako mở miệng.
"Sao vậy, Nanako..."
Nanako thu ngắn khoảng cách với tôi rồi nắm lấy tay tôi.
"Mình xấu hổ lắm, đừng nhìn như vậy nữa."
"O-Okay."
Nanako hít một hơi sâu
"Khi mà... làm xong con game này, chúng ta có thể nói chuyện được không?”
"...Nói chuyện sao?"
"Ừ, nói chuyện"
Cô ấy có vẻ không muốn nói nhiều về chuyện này.
Nhưng đến cả một người sống không mấy tình cảm như tôi cũng phần nào hiểu cô nàng muốn nói gì.
Thực tế có lẽ đây là điều Nanako muốn nói khi hai chúng tôi ở một mình.
Nhưng mà cô ấy biết rằng lúc này tâm sức của tôi đang tập trung vào việc sản xuất game và không có thời gian cho mấy thứ khác
CHính vì thế mà Nanako đang có ý giữ khoảng cách với tôi lúc này.
"Okay, cho đến khi mọi chuyện xong xuôi…."
"Ừ, mình sẽ đợi"
“Cảm ơn nha, hehe”
Nanako cười và nhìn tôi một cách dịu dàng. Dù mệt mỏi nhưng nụ cười đó vẫn vô cùng ấm áp.
"Mà có chuyện này..."
Nanako quay về phía cửa sổ với vẻ mặt lo lắng.
"Kyouya đã suy nghĩ điều gì đó trước khi thu âm đúng không..."
"……Phải"
Phải, tôi đang có một mối lo lớn đây.
4
Sau khi hoàn thành việc thu âm, tôi và Nanako trở về Minamikawachi. Khi mọi người vui vẻ khi mọi thứ đang trơn tru, hiện thực đang chờ đọi bọn tôi tại ngôi nhà chung.
"Mình về rồi đây……"
Vừa về nhà, tôi thấy Shinoaki đang ngồi ăn trong phòng khách.
"Are? Tsurayuki không ở với cậu sao?"
Shinoaki lắc đầu trước câu hỏi của tôi.
"Cậu ta bảo không thể viết được gì nên cứ nhốt mình trong phòng mà không ra ngoài."
Nanako và tôi nhìn nhau rồi thở dài.
"Có vẻ như mọi thứ nghiêm trọng rồi đây"
"Công nhận..."
Tôi đặt túi xuống và nhìn về phía phòng của Tsurayuki.
Cánh cửa phòng cậu ta vẫn đóng và có vẻ cũng không định mở để chào đón chúng tôi.
Có thể thấy cậu ấy không có thời gian.
"Mình sẽ nói chuyện với cậu ấy. Shinoaki với Nanako cứ làm việc của mình đi."
"Ừm, hiểu rồi"
"Tsurayuki-kun hy vọng sẽ có thể viết được gì đó."
Hai người họ gật đầu rồi mau chóng quay về phòng.
Về phần tôi cũng lập tức về phòng mình và mở máy lên.
Tôi đã sao chép dữ liệu văn bản từ thư mục được chia sẻ cho các báo cáo tiến độ và mở nó trên máy tính
"...Biết ngay mà, tiến độ quá chậm."
Trong những mảng công việc bị tụt lại thì phần kịch bản của Tsuryuki là khó nhằn nhất.
Với việc Sayuri-san trở về nhà bố mẹ, tốc độ của dự án dường như ban đầu đang tăng lên trong một thời gian. Tuy nhiên việc vẫn chưa quen thuộc với thể loại kịch bản mới tưởng như đã có thể khắc phục được giờ đã quay trở lại.
Tôi dự định sẽ trích ra 100KB để làm route chung cho game, phần còn lại thì sẽ dùng để viết các route riêng lẻ khác.
Theo kinh nghiêm của tôi thì người chơi thường hứng thú hơn nếu như có nhiều route riêng lẻ để chơi
Đúng là với route chung thì nhân vật nữ chính có thể xuất hiện ở nhiều cảnh và được giao tiếp với nhân vật chính nhiều hơn nên phần dào rất dễ viết về cách phát triển tình cảm giữa hai người. Còn với các route riêng lẻ, đổi lại cho số lượng nhân vật hạn chế thì cần phải tăng thêm sự kịch tính cho câu chuyện nên phải dành nhiều thời gian và công sức để để viết.
Dù đã lường trước chuyện này nhưng không ngờ là lại khó đến vậy.
"Khó có thể nói Nanako và Shinoaki đang trong trạng thái tốt được... Đáng lẽ phải nghĩ đến chuyện này sớm hơn chứ."
Xem ra không chỉ tiến độ kịch bản đang bị trì trệ mà cả BGM và CG cũng như vậy.
Nhìn chung thì mọi thứ đang quá chậm chạp. Kể từ khi Sayuri-san mất tích, cả Shinoaki và Nanako đều không còn đột nhiên tiếp cận tôi nữa. Tôi chắc chắn lúc này họ không có tâm trạng để làm việc, chính vì thế mà mọi không hề suôn sẻ.
Đúng là về mặt công việc thì có thể tập trung vậy cũng tốt nhưng mà nếu chất lượng không được cải thiện thì được như vậy cũng chẳng ích gì.
Thời gian để đưa ra quyết định không còn nhiều nữa.
"Được rồi... Mau làm thôi"
Tôi đập 2 tay vào nhau rồi mở một file word mới.
Trước giờ tôi vẫn luôn ưu tiên việc giữ cho kế hoạch không chệch hướng. Để có thể định hình mọi thứ, tôi quyết định viết ra từng phần nhỏ.
Tất cả là để có thể hoàn thành nó.
5
"Eh, chỉ cần làm giống như thế này thôi sao?"
Nanako ngạc nhiên hỏi.
"Ừ. Tất nhiên là đừng có sao chép toàn bộ giai điệu, chỉ cần mang lại cảm giác tương tự như vậy là được."
Sau đó tôi mở file nhạc mẫu cho cô ấy nghe.
Cho đến bây giờ, tôi chỉ đưa ra hướng dẫn bằng văn bản cho Nanako và các bài hát mẫu hầu như chỉ mang tính chất "tham khảo".
Tuy nhiên, khi thấy cô nàng gặp khó khăn với một số bài hát, tôi đã quyết định hướng dẫn cụ thể hơn.
"Mình biết khó mà có thể nói hoàn toàn là tác phẩm của Nanako nhưng mà... Nhưng chúng ta không nhiều thời gian trước khi đến hạn được. Như vậy có ổn không?"
Tôi hỏi xem cô ấy định làm gì
"Sẽ ổn cả thôi. Mình thấy cũng khá thú vị khi làm mấy thứ như này, mình sẽ cố để hoàn thành nó sớm ."
Tôi ngạc nhiên là cô ấy dễ dàng chấp nhận nó.
"Cảm ơn, mình trông cậy vào cậu."
Tôi cúi xuống và sắp xếp lại các bài hát còn lại.
"Eh, cậu định thay đổi bố cục sao?"
Shinoaki khi nhìn thấy danh sách sửa đổi cũng khác nhiên không kém gì Nanako.
"Ừ, chúng ta cần phải hoàn thành công việc vậy nên... Chuyện này khá là gấp."
Tôi cũng đã sửa đổi đáng kể các thông số kỹ thuật của những bức tranh gửi cho Shinoaki.
Ban đầu, tôi không cho Shinoaki xem CG mẫu mà giải thích mong muốn của mình rồi hướng dẫn ngắn gọn cho cô ấy.
Tuy nhiên Shinoaki lại muốn theo đuổi những thứ có độ khó cao hoặc thú vị về bố cục nên để hoàn thành cần phải mất nhiều thời gian hơn bình thường.
Vậy nên tôi quyết định hướng dẫn chi tiết.
Những hình mất nhiều thời gian để vẽ như " low-angle"[note42347] hay " high-angle"[note42348], các hình sử dụng góc nghiêng và có quá nhiều chi tiết cần phải lược giản bớt.
Tôi cũng yêu cầu cô ấy sử dụng rất nhiều hình cận cảnh. Những hình có nhiều chi tiết thì sẽ càng mất nhiều thời gian để vẽ và ngược lại, chưa kể nếu vẽ những hình như thế thì ít phải phiền Yamashina-san làm thêm phần CG background nữa. Tôi muốn tránh điều đó nhất có thể.
"Nét này giống với khá nhiều bộ khác... như vậy có ổn không?"
Shinoaki bất an hỏi.
"Ừ, thay vì quá tập trung vào cơ thể thì chúng ta nên tập trung vào biểu cảm khuôn mặt."
Tôi không hề nói dối nhưng mà nghĩ lại nó chẳng khác nào một cái cớ.
Tuy nhiên để chất lượng tổng thể của game, quan trọng là phải bắt mắt để mọi người mua nhiều. Vậy nên chất lượng CG là một điều vô cùng đáng để lưu tâm, đó là điều không thể bàn cãi.
"Vậy là cậu muốn mình vẽ theo mẫu này sao... Mọi chuyện sẽ ổn chứ?"
“Dù chuyện này có hơi ép buộc nhưng mà...”
"Ưm, hiểu rồi. Mình sẽ thử làm những gì mà Kyouya-kun nói."
"... Cảm ơn, Shinoaki"
Bây giờ... mới là thử thách khó khăn nhất.
"...Cậu thật sự muốn mình viết như vậy sao?"
Giọng của Tsurayuki dường như có chút run rẩy.
Thay đổi quan trọng nhất cần phải thực hiện lúc này là kịch bản. Tôi quyết định thay đổi cốt truyện của các route phụ và cắt bỏ bớt một số phân cảnh chiến đấu không cần thiết.
Thay vào đó, tôi đã viết ra một cốt truyện chi tiết. Ban đầu tôi định sẽ dùng nó trong trường hợp xấu nhất. Thứ này cũng chẳng phải thú vị gì nhưng chí ít nó giúp cho các nhân vật có đất diễn mà thể hiện.
Tôi thậm chí còn tỉ mỉ đến mức viết ra những cuộc hội thoại trong từng ngày để cậu ta không đi quá xa trong quá trình viết. Nếu cậu ấy chị viết theo thì dù mọi thứ bị đưa xuống mức tối thiểu nhưng đủ ý.
Tuy nhiên…
"Hey, hỏi thật nhé... mình có lý do gì để làm điều này không...?"
Biết ngay sẽ bị hỏi câu này mà.
Toàn bộ route chính của game đều do một tay Tsurayuki viết ra nên việc phản ứng mạnh với chuyện này là bình thường, dù không phải là thể loại sở trường của mình thì cậu ta vẫn có quyền tự hào bảo rằng đó là công sức của mình.
Nhưng cốt truyện mới thì khác. Mục tiêu nó được viết ra là để giảm chi phí và thời gian càng nhiều càng tốt, kết thúc mọi thứ nhanh nhất có thể. Điều này không có nghĩa là mọi thứ mất kiểm soát mà chỉ là đơn giản hoá thôi.
"Đây là câu chuyện do Kyouya nghĩ ra, và thậm chí cậu còn viết lại toàn bộ phần kết nữa ...Vậy trả lời đi, trong cái kịch bản này còn bao nhiêu phần của mình?"
Tsurayuki là một người dễ nổi loạn. Tuy nhiên trong dự án này, về cơ bản cậu ấy luôn tuân theo hướng dẫn của tôi. Có lẽ là do cậu ta cũng rõ chuyện tôi hiểu về cách làm game hơn mình và đồng thời tôi cũng đánh giá cao sự nghe lời này.
Tuy nhiên, có vẻ như cậu ấy sẽ không cúi đầu dễ dàng như vậy.
Tôi đã nhận thức được điểm này. Đó là lý do tại sao tôi muốn giải thích điều đó để cậu ta hiểu được.
"Cậu đang nói cái gì vậy? Sự khác biệt của trò chơi này chính là nó được viết bởi Tsurayuki đó."
Ngay cả trong các trò chơi thương mại, việc đạo diễn nêu ý tưởng cốt truyện và các biên kịch viết kịch bản dựa theo nó mà viết nên câu truyện là chuyện thường.
Ai cũng biết, ý tưởng dù có hay đến đâu mà người viết không biết cách phát huy nó thì cũng chỉ tạo ra thứ hạ cấp. Tất nhiên, điều ngược lại cũng có thể xảy ra, chuyện người viết sử dụng tài năng của mình để biến một cái ý tưởng dở tệ thành tác phẩm thành công cũng không phải chuyện hiếm.
Cốt truyện chính là xương sống của toàn bộ mọi thứ. Chính vì thế năng lực viết lách của Tsurayuki là yếu tố nòng cốt.
"Mình xin lỗi vì đã quá áp lực lên Tsurayuki. Nhưng đây là cách tốt nhất để mọi thứ có thể đi đúng hướng."
"Không không, nhưng mà..."
Nhìn vào đôi mắt đấy kiến quyết của Tsurayuki, tôi cố gắng nghiêm túc
"... Làm ơn, lần này cậu có thể tin mình được không?"
Thành thật mà nói, tôi đã chuẩn bị cho việc bị ăn chửi rồi.
Tôi đã lường trước nếu như Tsurayuki vẫn không chịu nghe thì tôi đành phải nhường bước cho cậu ấy một chút bằng cách cho viết 1 route theo ý mình, đây ranh giới cuối cùng của sự thoả hiệp rồi.
"……Được rồi"
Tôi có một chút bất ngờ.
"Kyouya lúc nào cũng đúng. Cậu đã suy nghĩ rất nhiều rồi mới dám nói ra đúng không?"
Tsurayuki gật đầu đáp lại
“Mình tin Kyouya và sẽ làm theo những gì cậu nói."
Cậu ấy đã nói mà không cần nghĩ nhiều.
"...Cảm ơn, Tsurayuki"
"Nếu mình không làm việc chăm chỉ thì sẽ bị Sayuri-nee cười nhạo mất. Mình muốn hoàn thành những điều mình cần làm và muốn làm."
Những lời đó khiến tôi nhớ lại cuộc trò chuyện giữa mình với Sayuri-san.
Cả hai bọn tôi đều muốn giúp Tsurayuki hạnh phúc. Muốn vậy, sự hy sinh là điều tất yếu.
Một sự thỏa hiệp là cần thiết.
Chỉ cần biết cách thỏa hiệp, chúng ta có thể tiến lên phía trước
6
Kể từ ngày đó, tốc độ viết của Tsurayuki tăng lên đáng kinh ngạc. Cậu ta không còn dùng cách viết lòng vòng như thường ngày, nhờ đó mà cậu ấy có thể tập trung vào mạch truyện chính đúng như những gì tôi mong muốn.
"Cứ tốc độ này thì chúng ta có thể hoàn thành kịch bản trước 1 tuần đến khi bắt đầu quá trình lồng tiếng."
Keiko-san có vẻ nhẹ nhõm khi nói về tiến độ làm việc của chúng tôi.
"Cậu dùng chiêu gì mà hay vậy? Kiểu như làm sao mà có thể khiến cậu ta tăng tốc độ viết đáng kinh ngạc như vậy không?"
"Em cũng chẳng làm gì nhiều. Chỉ đơn giản đi thẳng vào vấn đề với cậu ta thôi."
Sự thật đúng là tôi không làm gì đặc biệt cả.
Tôi chỉ cố khẳng định lại với Tsurayuki về mục tiêu chung là hoàn thành game. Mấy chuyện không liên quan đều phải gạt sang một bên.
"Hy vọng là cậu ta sẽ hiểu."
Mấu chốt cho việc làm game chính là tình thần đồng đội.
"Điều này rất đáng để khích lệ đó. Liệu nó có thể giữ tinh thần đó đến cuối cùng không?"
Dù sau khi cúp máy với Keiko-san, tôi vẫn còn âm ỉ ngọn lửa nhiệt tình.
"...Cho đến cuối cùng sao?"
Dù trong tình thế nào cũng không được mất cảnh giác.
7
Trường đại học bắt đầu kỳ nghỉ xuân vào tháng 3.
Các senpai năm cuối đang tổ chức những buổi tiệc tốt nghiệp bằng cách ăn chơi thâu đêm suốt sáng, chơi hết mình như lần cuối cùng họ có thể gặp lại nhau vậy.
"...Nơi này đâu đâu cũng nồng nặc mùi rượu."
Kawasegawa càu mày bước trên hành lang của khu căn hộ.
"Thì mấy ngày nay họ quẩy tung nóc mà, chắc thế... oh, đây rồi."
Tôi gõ của căn hộ có bảng tên "Kiryuu Takashi" được viết bằng tay bằng bút dạ. Khi tôi gõ cửa, một người mang bộ mặt rũ rượi thiếu sức sống từ bên trong bước ra…
"Hể~? ...Chẳng phải Hasshi đây sao?"
"Chào buổi sáng, Kiryuu-sa... lại say nữa hả trời!?"
Khi tôi cau mày vì mùi rượu nồng nặc, Kiryuu-san cười lớn và nói
"Thì tại cho đến hôm qua, anh cùng các chiến hữu đã quậy 3 ngày không nghỉ rồil mà. Không~, đúng hơn là có thể đây lần cuối anh được uống thả ga như vậy… Kekeke "
Anh ta cứ cưới rồi mời bọn tôi vào trong
"Được rồi, mấy đứa có thể tùy ý dùng các thiết bị ở đây ~"
"...Cảm ơn anh nhiều lắm, xin lỗi vì đã làm phiền."
Kawasegawa vẫn chẳng chịu thôi cau có trong khi cùng tôi đi vào phòng của Kiryuu-san.
Dường như trong cái chỗ này chỉ có khu vực cho khách là được dọn dẹp sạch sẽ. Khi ngồi xuống chiếc đệm đã được đặt sẵn, tôi giới thiệu sơ qua về cô ấy.
"Đây là Kawasegawa Eiko-san."
"Anh là Kiryuu Takashi. E~tto, hội trưởng của câu lạc bộ Mỹ thuật mà Hashiba-kun và Shino-san là một trong số đó."
"Kawasegawa, hân hạnh được gặp."
Kawasegawa cúi đầu.
Tại sao hôm nay tôi và Kawasegawa lại đến thăm phòng của một senpai sắp tốt nghiệp trong kỳ nghỉ xuân sao? Lý do thì chỉ có một, chính là về OP cho "Haru Sora".
Kiryuu-san là người đã giúp tôi rất nhiều từ ngày mới vào trường, trong lần đầu làm phim tôi đã mượn máy của anh ấy với các phần phần mềm chuyên dụng để edit. Lần này cũng vì không có trang thiết bị phù hợp nên tôi quyết định nhờ đến anh ấy.
"Vậy mọi người đã biết cách các phần mềm cần thiết chưa?"
Trước câu hỏi của Kiryuu-san, Kawasegawa đáp lại
"Em đã dùng Premier khá nhiều nên cũng biết phần nào, nhưng vẫn còn chưa quen dùng Outer Effects."
"Hiểu rồi, nói chung em có biết cách dùng timeline không?"
"Vâng"
"Vậy thì anh sẽ tập trung vào những mảng khác."
Kiryuu-san vừa nói vừa giải thích trong lúc đợi chạy phần mềm.
Như tôi đã nói trước đây, thường ngày Kiryuu-san vô cùng gàn dở, kỳ cục, đôi lúc khá nát rượu nhưng khi đã vào việc thì anh như trở thành một con người khác, cực kỳ nghiêm túc và tập trung. Nói thật thì lúc đó anh ấy khá là ngầu.
Nếu mà lúc nào anh ấy cũng chịu nghiêm túc như vậy thì sớm muộn gì sau này cũng sẽ thành công thôi nhưng mà tôi đoán chính những điểm xấu đó mới khiến Hiyama-san có hứng thú.
2 tiếng sau.
"Kawasegawa, tình hình thế nào?"
Sau khi kiểm tra, Kawasegawa tháo tai nghe ra
“Chỉ mới hơn 40% thôi. Hầu hết phần giới thiệu nhân vật đã được Keyframe[note42350], vậy nên phần còn lại bây giờ là thay đổi các sắc độ màu sắc và biểu cảm nhân vật thôi”
Nói xong, cô ấy đeo lại tai nghe rồi quay trở lại công việc của mình.
"... Hasshi, anh có cái này muốn hỏi."
"Gì vậy?"
Kiryuu-san nhẹ nhàng chỉ vào phía Kawasegawa,
"... Cô bé này…chắc là sinh viên danh dự nhỉ?"
Tôi gật đầu đáp lại
"Biết ngay mà. Em ấy có thể hiểu nhanh tất cả những gì anh dạy, dù chỉ là mấy thao tác cơ bản thôi nhưng mà có thể áp dụng như vậy cũng đã tốt lắm rồi."
"Anh nói thật sao..."
"Rất có triển vọng nhà dựng phim tương lai đấy, cái này anh chắc chắn."
Đó có thể là một lời khen nhưng tôi lại thấy nó khá là trớ trêu làm sao.
Ban đầu, mục tiêu của cô ấy là trở thành một biên kịch, không phải một kỹ thuật viên.
Tuy nhiên, càng làm việc chăm chỉ, Kawasegawa Eiko càng nâng cao kiến thức và kỹ năng của mình với tư cách là một kỹ thuật viên. Nếu cô nàng nhận ra điều đó thì sẽ khó chịu lắm.
"Thật sự không biết nói sao mới đúng nữa. Em rất biết ơn Kiryuu-san và Kawasegawa nhiều lắm."
"Anh cũng quen với kiểu làm việc hạch sách của Hasshi rồi."
Kiryuu-san cười lớn.
"……Xin lỗi"
Tuy nhiên, xem xét những gì đã xảy ra tại lễ hội trường, tôi nghĩ mình sẽ được tha thứ.
"Mà nghĩ lại thì con bé này cũng xinh, dù có một chút đáng sợ nhưng mà phải công nhận là rất hợp gu anh."
"Đừng có nói mấy thứ đó trước mặt cô ấy. Coi chừng bị đánh oan ức đấy."
"Aah... thế cũng tốt mà, anh cũng muốn xem lúc đó em ấy sẽ nhìn mình với bộ mặt thế nào. Liệu có phải là bộ mặt lạnh lùng khi mấy lời đó của anh không ta ...... Thật tuyệt, phải không?"
"Làm ơn im lặng hộ cái."
......Cái ông anh này biến thái nó cũng vừa thôi.
Cũng mau mà lúc này Kawasegawa đang đeo tai nghe.
Vậy là sắp xong rồi, có vẻ như OP sẽ hoàn thành sau hai giờ nữa.
Đột nhiên lúc đó điện thoại reo lên.
"Are... Là Shinoaki"
Rất ít khi cô nàng gọi điện cho tôi như vậy thường thì sẽ trao đổi bằng tin nhắn.
"Em ra ngoài một chút"
"Okay"
Tôi bỏ Kiryuu-san và Kawasegawa ở lại và bước ra khỏi phòng.
"Alo…"
Ngay sau khi ra ngoài, tôi nghe thấy giọng của Shinoaki.
"Ah, Kyouya-kun!"
Tôi cứ tưởng là có biến, nhưng nghe thấy giọng Shinoaki vẫn bình thường nên cũng nhẹ nhõm phần nào.
Nhưng mà cái giọng hiếu động đó cũng khiến tôi khá phiền.
"Gọi cho mình có chuyện gì không, Shinoaki?"
"Uh, tai mình thấy tìm ra cái này thú vị nên muốn hỏi thử ý kiến của cậu."
"Thú vị sao……?"
Tôi tự hỏi đó là cái gì. Nếu là liên quan đến công việc nên tôi đoán là về hình minh họa.
"Mình muốn nói với cậu càng sớm càng tốt, cậu có thể về nhà ngay không?"
"Được rồi, đợi một chút"
Tôi cúp máy rồi quay về phòng.
Sau đó tôi gọi Kawasegawa
" Xin lỗi, nhưng mà không biết liệu mình có thể yên tâm giao việc ở đây cho Kawasegawa với Kiryuu-san được chứ? "
"Tôi không phiền đâu, nhưng mà... Có điều mà khiến cậu ưu tiên hơn của chuyện này vậy?"
"Um. Làm về vấn đề liên quan đến game nên mình muốn qua đó càng sớm càng tốt."
Kawasegawa gật đầu.
"Được rồi. Tôi sẽ hoàn thành công việc trong khỏng 2 giờ nữa, sau đó tôi sẽ đưa dữ liệu cho cậu được chứ?"
"Ừ. Cứ sao lưu hết dữ liệu gốc vào bên trong ổ đĩa di động nhé. Cả anh nữa đó, Kiryuu-san."
"Ừ, cứ tin ở anh."
Sau khi giải quyết hàng loạt thủ tục giấy tờ khác, tôi cố quay trở lại ngôi nhà chung càng sớm càng tốt.
Từ căn hộ của Kiryuu-san đến nhà chung chỉ mất một đoạn đi bộ ngắn. Hôm nay Kawasegawa đi cùng tôi nên cả hai đã gặp nhau ở đó rồi đến đây.
"Đáng ra mình nên đi xe đạp"
Tôi vừa bước đi vừa hối hận về khoảng thời gian mà mình đang lãng phí.
Kết quả của sự thay đổi mạnh mẽ trong nội dung là tốc độ viết của Tsurayuki tăng lên đáng kể. Kịch bản đã xong, dự kiến bắt đầu việc lồng tiếng vào ngày mai, nhạc nền đã hoàn tất và việc sắp xếp trong thời gian sớm nhất có thể.
Nhưng dù nói như vậy cũng không có nghĩa tất cả những mảng khác có tình trạng tốt như vậy.
"Không biết Shinoaki sao rồi..."
Lúc này phần minh hoạ đang bị tụt lại hẳn phía sau. Đúng là tôi đã thay đổi bố cục để mọi thứ có thể dễ dàng vẽ hơn nhưng chuyện Shinoaki có tuân theo nó không thì làm sao mà tôi biết được.
Thay vì tạo nên một bố cục đơn giản, Shinoaki luôn sắp xếp bố cục vô cùng công phu ví dụ như lựa chọn các khung cảnh hoặc biểu cảm loại khó.
Chuyện này không hẳn là quá xấu. Với tư cách là một người sáng tạo thì lại càng là một điều cần thiết và Shinoaki đã thể hiện điều này rất nhiều lần trong việc vẽ minh hoạ.
Nhưng cái giá cho sự tỉ mỉ đó chính là nó quá tốn thời gian.
Việc đơn giản hoá bố cục cũng không có nhiều vấn đề đáng nói.
"Không biết cậu ta muốn nói gì nhỉ..."
Tôi tự hỏi có khi nào cô ấy đột nhiên muốn thay đổi cách vẽ không. Nhưng nếu đúng như vậy, lẽ ra cô ấy có thể nói chuyện với tôi qua điện thoại chứ không cần phải hối thúc tôi như vậy.
Dù sao trước tiên cứ phải về đó đã.
Tôi lập tức chạy về nhà chung nhanh chất có thể.
8
Tôi vội vàng về nhà trong vòng 8 phút.
"Ah, Kyouya-kun, lên đây đi!"
Tôi vừa về nhà thì bị Shinoaki gọi lên phòng.
"Thế cậu muốn nói gì đây?"
Tôi vừa bước lên cầu thang, vừa hỏi về vấn đề lúc nãy bàn qua điện thoại.
"Mình đã xem lại mấy cái thay đổi mà cậu nói rồi đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng mới."
......Mấy cái thay đổi đó sao?
(Cô ấy nói gì thế?)
"Được rồi, vậy cứ cho mình xem đi."
"Ưm"
Tôi vào phòng Shinoaki và đặt một chiếc ghế cạnh máy tính của cô ấy.
Những gì được hiển thị trên màn hình là thông số kỹ thuật CG của tôi.
"Xem nào, là bức thứ 10 của K01."
"Đúng vậy. Mình muốn thay đổi một chút."
Vừa nói xong, Shinoaki tiếp tục mở file.
"Kịch bản do Tsurayuki viết, bối cảnh miêu tả thực sự rất tốt ...!"
Trên đó là cảnh tỏ tình của nữ chính.
Mặc dù tình huống cực kỳ đơn giản, Tsurayuki đã có thể xây dựng nó vô cùng hợp lý đúng như những gì tôi muốn
Cuộc gặp gỡ giữa nam chính lơ ngơ và nữ chính nghiêm túc. Đây chính là phần kết của toàn bộ game và nó sẽ giúp phần nạo tạo ra ấn tượng sâu sắc cho người chơi.
"Đó là cận cảnh khuôn mặt của nhân vật nữ chính, để xem nào…một sự tổng hòa của sự vui vẻ, một chút nghiêm túc, một chút buồn và một chút tức giận."
"Ừ, chính nó đó!"
Shinoaki vui vẻ mở file ảnh khác.
“Đây.”
"Ah……"
Tôi nuốt nước bọt.
Bố cục được phóng lớn và căn ngang, cận cảnh là bàn tay của nhân vật chính ở bên trái và ảnh ở giữa của cô gái ở bên phải.
Bàn tay của nhân vật chính ở tiền cảnh hơi mờ và cô gái ở hậu cảnh được lấy nét rất sắc. Đó là một bố cục hình ảnh chuyển động sử dụng tốt DoF[note42351].
"Lời thoại của nam chính đã tốt sẵn rồi. Chính vì vậy mình muốn tập trung vào thói quen tay của cậu ta khi giao tiếp."
Nhân vật chính có thói quen vô thức nắm chặt tay khi bản thân chuẩn bị thực hiện một hành động táo bạo hoặc nói gì đó có khả năng tạo nên một bước ngoặt sẽ diễn ra trong tương lai.
Thói quen này được sử dụng như một yếu tố để khiến cho không khí xung quanh trở nên hài hước hoặc khiến cho mọi thứ trở nên đau khổ hơn. Ý tưởng này do Tsurayuki nghĩ ra và theo tôi thấy nó rất hiệu quả.
Shinoaki gợi ý rằng điều này cũng có thể được thể hiện trong CG.
"Lúc đầu mình tính vẽ khuôn mặt ở góc cận nhưng dần thấy không ổn... Sau khi bắt đầu thử kéo góc nhìn ra xa hơn thì mình vô tình nhận ra đó sẽ là một thiết sót trầm trọng nếu chỉ vẻ một người. Cảnh này không thể nào hoàn thành khi mà hai nhân vật không cùng nhau ở cùng một khung tranh được."
Shinoaki nhìn thẳng vào mắt tôi.
"Cậu nghĩ thế nào? Thật tuyệt đúng không!?"
"……"
Tôi chỉ biết im lặng
Thật sự đó là một ý tưởng rất tốt. Tôi nghĩ rằng nó khá phù hợp trong việc chuyển thể kịch bản. Bởi vì Shinoaki cũng phần nào đã có kinh nghiệm chính vì thế việc cô nàng có thể nghĩ ra ý tưởng này cũng không có gì khó. Sẽ không quá lời khi điều này chứng mình cho tôi thấy cô ấy thật sự nỗ lực và nghiêm túc với dự án này thế nào.
Nếu tình hình cho phép, tôi sẽ đồng ý ngay lập tức với thay đổi này và áp dụng mà không có phàn nàn gì. Nhưng mà...
(Thành thật mà nói, giờ mà thay đổi thì…quá là khó nhằn)
Ban đầu, dự án này được lên kế hoạch thực hiện bởi vài nhân viên chủ chốt và được một số người ngoài giúp đỡ. Phải xem xét kỹ thời gian sản xuất và ngân sách trước khi đưa ra quyết định.
Về phần CG, tôi yêu cầu Yamashina-san làm CG background-vốn là chuyên môn của anh ta, còn phần ảnh đứng và CG event, tôi định giao mọi thứ cho Shinoaki, bao gồm cả việc lên màu.
Thật không may, mọi thứ đã đứt gánh giữa đường. Do sự chậm trễ mà Shinoaki không thể kịp lên màu và hơn một nửa công việc CG phải được thực hiện bởi các hoạ sĩ khác. Đương nhiên điều này sẽ tạo nên gánh nặng lên ngân sách ban đấu nhưng cái này sẽ được bù sau.
Tóm lại với một dự án làm ra với mục đích kiếm tiền, càng cố gắng làm phúc tạp và ôm đồm thì càng thiếu hiệu quả.
(Shinoaki chắc cũng nên biết...)
Đó là lý do tại sao tôi thậm chí đã đề nghị dùng phần của mình để trả cho những hoạ sĩ được thuê (tất nhiên là đã bị từ chối), có lẽ chính vì điều đó mà tôi mới đi đến phương án thay đổi triệt để.
Tôi bắt buộc phải đưa ra quyết định ngay lúc này.
Tôi biết đây là một biểu hiện cho sự chuyên nghiệp của cô nàng nhưng mà...
"Sự thay đổi này…"
Tôi thật sự rất bối rối. Những sự thay đổi trong quá trình sản xuất là chuyện thường tình. Chưa kể ý tưởng đó không hề tồi, thậm chí tôi tin nó sẽ được những đánh giá tích cực.
Nhưng mà tình thế lúc này khá rủi ro. Tôi đã yêu cầu Yamashina-san vẽ phần cảnh nền cho CG event trong một lịch trình khá chặt chẽ. Thời điểm hạn nộp đang đến gần nên quá mạo hiểm khi thay đổi trong khoảng thời gian này.
Đúng nhiên phần màu sắc cũng đã được đặt hàng bên ngoài. Mấy hoạ sĩ bọn tôi thuê cũng bảo rằng rất khó để có thể đảm bảo chất lượng sản phẩm. Nếu muốn đảm bảo chất lượng cho game thì bọn tôi không thể hoàn thành đúng kỳ hạn được.
Thật sự tình hình lúc này đúng là rắc rồi mà――.
"Mình không nghĩ là chúng ta nên thay đổi."
"Tại sao...? Chẳng phải nếu thay đổi theo hướng đó sẽ khiến mọi thứ tốt hơn sao...!"
Shinoaki trông có vẻ bối rối.
Cái cách trả lời mạnh mẽ này của cô nàng này khiến tôi bất ngờ.
"Không lẽ, chúng ta...không còn thời gian sao?"
Nếu mà trả lời là có thì đã dễ rồi. Nhưng với một người có niềm tự hào với tư cách một hoạ sĩ như cô ấy thì việc nó chuyển thẳng thắn thế này có thể sẽ bị tác dụng ngược.
"Mình không có ý đó. Mình chỉ đang muốn nói về mấy cái biểu cả mà Shinoaki vẽ ấy."
"Biểu cảm sao?"
"Ừ. Ngay từ đầu mình đã từng nói rằng cậu lúc nào cũng cố tạo quá nhiều biểu cảm trên một khuôn mặt."
Tôi mở file rồi kiểm tra lại.
"Giữa CG thường cùng lắm chỉ có 2 diff[note42352] là cùng nhưng mà ở đây thì lại là 4. Mình muốn đảm bảo những biểu cảm của nhân vật sẽ tạo nên sự ấn tượng với người chơi."
Tôi không nói dối. Nhưng đây giống như một cái cớ hơn.
"Oh... Ra vậy"
" Chuyện là vậy đó, mặc dù ý tưởng của cậu là cực kỳ thú vị, nhưng suy cho cùng nên đặt lịch trình lên đầu... Cậu nghĩ sao?"
Tôi nghĩ mình đang làm điều gì đó không minh bạch cho lắm.
Tôi chỉ đưa ra ý kiến nhưng quyết định sau cùng là ở hoạ sĩ mình hoạ. Điều này sẽ tạo cho cô nàng ấn tượng mình có thể được phép quyết định mọi thứ.
Nhưng lần này tôi quyết định ngả bài như vậy thì có khả năng mọi thứ trở nên tồi tệ hơn
"...Okay. Vậy mình sẽ vẽ theo bố cục ban đầu."
"Xin lỗi, thật sự ý tưởng của cậu rất thú vị."
"Không sao, do lúc đầu mình đã làm quá chậm."
Shinoaki mỉm cười sau khi nói ra câu đó
"Xin lỗi vì đã gọi trong lúc cậu đang làm việc như vậy. Cậu có thể đi được rồi đó"
"Ừ, mình hiểu rồi."
Tôi xác nhận công việc còn lại sẽ hoàn thành và dựa vào đó, tôi quyết định lịch trình tô màu.
Một giờ sau khi đến phòng của Shinoaki, tôi lại định sẽ trở lại căn hộ của Kiryuu-san. Tôi rút điện thoại ra khỏi túi để xem giờ
"Huh? Lại ai gọi nữa vậy?"
Khi nhận ra đó là Kawasegawa, tôi lập tức bắt máy ngay
"Hashiba? Mọi thứ xong rồi. Tôi đang trên đường về nhà."
Cô ấy chỉ đơn giản thản nhiên báo cáo công việc
"Tôi đã nói với Kiryuu-san làm theo cậu nói rồi. Tôi không giỏi mấy cái này nên không dám bàn đến nhiều nhưng nếu đó là những gì Hashiba bảo thì không có gì phải lo."
"Cảm ơn cậu nhiều lắm."
Nếu như có bất kỳ vấn đề gì thì Kawasegawa sẽ lập tức báo cho tôi ngay.
Vì cô ấy đã nói mọi thứ đã diễn ra trơn tru đúng theo những gì vạch ra thì có nghĩa là không có bất kỳ vấn đề nó phát sinh
"Thế cậu đã giải quyết được chuyện bên đó chưa?"
"Ừ... Cũng phần nào"
Tôi nói với cô ấy nó cũng không hẳn là vấn đề nhưng mọi thứ đã được giải quyết rồi.
"Được rồi... vậy cúp máy đây."
Sau khi xác nhận đầu dây bên kia đã cúp máy, tôi bắt đầu tự nhủ.
"Mình sẽ gọi cho Keiko-san. Sau đó là bàn bạc về chuyện kịch bản viwus Tsurayuki."
Tôi cố gắng nghĩ về những điều cần phải làm sắp tới như một cách giải toả tâm trí sau nhiều chuyện xảy ra.
Vẫn còn nhiều thứ phải làm, tôi phải luôn tập trung không xao nhãng cho đến khi game hoàn thành.
Để có thể tạo ra sản phẩm có chất lượng tốt, phải biết đặt cảm tâm của mình vào đó.
Đó là điều mà ai cũng phải hiểu. Nhưng mà trong quá trình thành hình, luôn cần phải biết thoả hiệp.
Luôn luôn có sự thoả hiệp trong bất kỳ quá trình sản xuất nào.
Nếu không thì thứ tạo ra sẽ không thể nào đem bán được
"Đây là những gì tốt nhất cho Tsurayuki."
Đặc biệt là lúc này thì thứ quan trọng không gì khác ngoài tiền.
Phải làm ra sao, làm thế nào để tất cả thành công.
Công việc của tôi là đưa ra những quyết định để đưa họ đến đích.
Để có thể đi đúng hướng, tôi sẽ phải dùng hết kinh nghiệm 10 năm lăn lộn trường đời của mình.
"Sớm muộn gì ai cũng phải đi vào con đường này thôi."
Những thứ họ học được trong quá trình này sẽ đưa những người đó bước đi trên con đường trở thành người giỏi nhất trong lĩnh vực mình theo đuổi.
Và biết cách thỏa hiệp sẽ là một lợi thế trong công việc sau này.