Bokutachi no Remake

chương 03: tiếp tục lạc lối

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

1

Thường hiếm khi có ai ghé thăm văn phòng của Kanou Misaki.

Không phải cô ấy là người có tính cách đay nghiệt hay miệng lưỡi độc địa như vẻ bề ngoài của bản thân. Con người này rất được sinh viên và đồng nghiệp yêu quý và các mối quan hệ ngoài trường cũng khá tốt.

Vấn đề là cô ta quá bận. Cô ấy phải luôn di chuyển giữa các lớp với nhau và thời gian giữa giờ còn phải dùng để tư vấn cho sinh viên. Chính vì thế cô hoạt động ở phòng học là chính còn văn phòng của mình thì cứ bỏ xó ở đó, khi nào cần lấy tài liệu thì mới tạt qua. Là con người của công việc, sự bận rộn càng làm cô ta cảm thấy thích thú dù đôi lúc mọi người vẫn khuyên cô nên dành thời gian nghỉ ngơi

Chính vì vậy mà cũng ít ai ghé thăm văn phòng cô ta. Đến cả người như Hashiba Kyouya cũng thỉnh thoảng mới đến một lần.

"...Lâu rồi không gặp. Dạo này mọi thứ vẫn ổn chứ?"

Đó là một ngày hiếm hoi khi cô ấy đón một vị khách đến thăm, thậm chí vì việc này mà cô phải hoãn buổi phỏng vấn vào buổi chiều.

"Phải, cũng đã 3 năm kể từ lần cuối tôi với cô gặp nhau."

Người khách cười khúc khích. Rõ chẳng phải là tiếng cười rất tao nhã gì.

Nếu để miêu tả thì nó giống như mỉa mai với cay đắng hơn. Nó chẳng phải là vì mọi thứ lúc này hài hước mà cái tình huống này vốn không ngờ sẽ xảy ra.

Cái không khí này khiến cho cả 2 đều bật cười lúc đó.

"Rồi sao? Lần này cô muốn gì đây? Cô đâu có đến đây mà không có mục đích, đúng chứ?"

Giọng Kanou hơi tỏ vẻ khó chịu.

"Mọi thứ đang đi đúng kế hoạch... Tôi chỉ đơn giản đến đây nói cho cô biết thôi. Nhưng mà mọi thứ đang diễn ra khác với những gì cô tưởng tượng thôi."

Cô ta nhấp một ngụm cà phê

"Nóng quá. Sao cô lại dùng nước nóng vậy?”

"Chẳng phải tôi từng nói là không thích uống ấm sao."

Kanou vừa nói vừa đưa cà phê lên làm một ngụm.

"Nhưng mà cách cô tiếp cận với các sinh viên của mình rất ấm áp ha."

"Ý cô là sao?"

"Tôi đang nói về cô em gái dễ thương của cô đó. Phải công nhận là dạo gần đây con bé cũng phần nào tránh được sự cô lập từ mọi người xung quanh nhưng tôi vẫn không chắc lắm chuyện nó có thể hoà đồng với họ không."

Người phụ nữ lại làm thêm một ngụm cà phê.

"Đắng quá đi"

Biểu cảm trên khuôn mặt Kanou cũng lộ vẻ cay đắng.

"...Cũng nhờ sự xuất hiện của cậu ta mới được như vậy đó."

"Cô không muốn can thiệp, hay là cô không thể?"

"Cô nói vậy cũng không sai. Nói thật thì... tôi rất sợ."

"Cũng khó trách được, đến tôi cũng sợ mà."

Người phụ nữ nhìn vào cốc cà phê trước mặt mình.

Hơi cà phê phảng phất trong không khí. Cứ nhìn vào chất lỏng máu đen trước mặt mang cho họ cảm giác thu hút.

Ngoài hương vị và hương thơm, cà phê còn được yêu thích vì màu sắc của nó. Nếu là trà thì người ta sẽ nhìn thấy đáy và cô ấy không thích điều đó. Cô ấy muốn khám phá những thế giới khác biệt ẩn sâu bên trong cái thứ màu đen đó.

Một thế giới ẩn sâu trong chiếc cốc, đang âm thầm di chuyển trong đó.

"... Chỉ có một lý do mà thôi. Đây là một tên vẫn còn non tay. Nếu cho cậu ta quá nhiều thứ thì kiểu gì cũng có chuyện tồi tệ xảy ra."

Người phụ nữ cười lớn khi nghe câu đó của Kanou.

"Cô lo lắng quá rồi đấy. Điều trước tiên cần nói thì những người đó đang ở trong cùng một nhóm và tôi tin bản thân cậu ta sẽ đủ sức dẫn dắt họ."

"Nhưng..."

"Sẽ tốt hơn nếu mọi thứ diễn biến như vậy mà không có bất kỳ sự can thiệp nào đúng không? Ne~e, Kawasegawa Misaki."

Kanou im lặng, hay đúng hơn là cô không biết nói gì để chống chế.

"...Tôi sẽ trở lại."

Người phụ nữ nhanh chóng rời khỏi chỗ ngồi và đi ra ngoài. Sau cùng, cô ta chỉ nhấp vài ngụm cà phê.

"Tốt nhất thì cứ để mọi thứ vậy đi."

Kanou cố nén cảm xúc mà thốt ra câu đó

2

Năm 2006 đang dần đi đến hồi kết. Bây giờ đêm Giáng sinh-một ngày vô cùng qung trọng, và tôi đã đến thị trấn với cô gái của mình để mua sắm.

Rất nhiều cặp đôi đã đến thăm Tennoji, một khu mua sắm sầm uất ở phía nam. Tôi cùng cô ấy cũng nhau đi đến đó.

...... Trông cô nàng có vẻ rất vui.

" CD-R, hộp mực và gì nữa ta?"

"Hmm, nếu được thì nên mua thêm giấy."

"Vậy chúng ta ghé tiệm hoạ cụ nào."

Không có gì mờ ám ở đây cả, chỉ là tôi và Shinoaki đã ra ngoài để mua một số vật tư dự trữ trong quá trình sản xuất game.

Trong khi tôi đi mua sắm mà không có bất kỳ sự hứng thú nào, các đường phố hoàn toàn tràn ngập hàng bán đồ Giáng sinh. Trong các cửa hàng trò chơi, máy PS3 vừa ra mắt vào tháng Giêng và máy Wee[note42133] vừa ra mắt đều được bày bán với số lượng lớn.

"Có vẻ vì là Giáng sinh nên họ bán nhiều đồ chơi nhỉ."

"Họ đang bán mấy loại phần cứng nổi tiếng đó."

Khi chúng tôi dạo quanh thành phố, tôi thấy rằng một số khu vực không hề thay đổi so với 10 năm sau, trong khi những khu vực khác đã thay đổi đáng kể. Một trong những sự thay đổi lớn chính là sự thay đổi về game console[note42134].

(10 năm là quá đủ để mọi thứ thay đổi một cách chóng mặt...)

PS thì lên thế hệ 4, Wee không nằm ngoài sự thay đổi đó và cả những phần cứng mạnh hơn như mainboard[note42135] ZX cũng được xuất xưởng nữa.

Khi tôi tràn đầy tâm tư nhìn vào của hàng, một cơn gió lạnh ập đến, xuyên qua vỉa hè từ phía trước

"Hya..."

Shinoaki nhắm mắt lại trước cơn gió đang ấp đến.

Sau khi gió dịu đi, cô nàng đưa 2 tay lại gần mặt rồi thổi hơi làm ấm.

"Lạnh quá đi. Ở Fukuoka lạnh lắm, nhưng ở đây cũng không kém là bao."

"Kyushu là nơi có thời tiết ấm áp, nhưng mà Fukuoka thì không."

"Ừ, còn có tuyết nữa. Cho đến giờ mình vẫn chưa quen với nó."

Má của Shinoaki hơi đỏ vì lạnh, nhưng mà trông đáng yêu đó chứ.

Những đầu ngón tay đang thò ra khỏi tay áo khoác, nó hơi dài so với cơ thể của cô ấy.

(Mình cũng hiếm khi thấy kiểu tay áo moe như này)

Nó dễ thương đến nổi tôi không thể nào rời mắt trong một thời gian.

"Xin lỗi vì phải nhờ cậu đi cùng thế này, Kyouya-kun."

"Không sao đâu, dù sao ở nhà cũng chẳng có việc gì làm mà."

Sau cùng thì lúc này đang là giáng sinh. Chứng kiến cảnh cô gái nhỏ nhắn một mình đi mua đồ giữa khu trung tâm mua sắm đúng là rất buồn.

"Mình rất vui vì có cậu ở đây, Shinoaki."

"Mình cũng thấy vậy nhưng mà..."

Shinoaki có vẻ hơi bất an

"Chỉ với mình thôi sao?"

Tự nhiên tôi nhận được một câu hỏi hóc búa

"Eh, không. Mình nghĩ thế..."

Tôi cũng chả hiểu sao lúc này cô ấy lại nói mấy câu đó nhưng tôi biết Shinoaki đang muốn nhắc đến ai.

"Xin lỗi vì đã hỏi một câu kỳ cục như vậy."

"Ừ, mình không phiền đâu."

Dù ngoài mặt tôi nói vậy nhưng bên trong vẫn cảm thấy có chút kích động.

Tôi không ngờ mình không chỉ nghe những lời đó không chỉ từ Nanako, mà còn cả Shinoaki nữa.

Suy nghĩ băn khoăn đó cứ bám lấy tôi trước khi năm mới sắp bắt đầu

3

Giờ đã sang 2007 rồi. Đây là năm mà độ nổi tiếng của Nico Nico Douga tăng chóng mặt, cùng với sự xuất hiện của nhân vật ảo giống thần tượng[note42136], các chủ đề liên quan đến âm nhạc Vocaloid sẽ tăng vọt sau này.

"Mà nghĩ lại thì đây là đầu các thành viên Kitayama chúng ta đón năm mới cùng nhau nhỉ?"

Nanako đã nói như thế khi cả bọn đi đến đền thờ gần nhà vào buổi sáng đầu tiên của năm mới.

"Chà, mới hôm nào còn đang là tháng 4, cả bọn bỡ ngỡ bước chân vào trường mà giờ đã năm mới rồi."

Tsurayuki giơ bàn tay ra để đếm từng tháng trôi qua.

"Không ngờ thời gian trôi mau như vậy luôn."

Shinoaki vửa lẩm bẩm vừa thở ra từng hơi trắng bệch

Chúng tôi ban đầu đều là những con người xa lạ nhưng dàn dà đã dành rất nhiều thời gian với nhau. Chưa hết, nhờ những chuyện đã xảy ra trong năm nay đã gắn kết bọn tôi lại với nhau.

"Đã có nhiều chuyện xảy ra."

Ngay bây giờ, cả bọn đang ở giữa một sự kiện kết thúc một năm và thứ ai cũng mong là năm nay kết thúc thật có hậu.

"Mà này, Tsurayuki. Sayuri-san đâu rồi?"

"Mình đã để lại tin nhắn đánh lạc hướng rồi, sẽ không có ai làm phiền chúng ta đâu."

Cuộc sống của Tsurayuki giờ không khác gì một điệp viên đang lẩn trốn thực thụ cả

Chúng tôi tới đền từ sớm và cùng nhau cầu nguyện.

Có rất nhiều người dân địa phương tập trung tại đó nên cả bịn cũng phải vất vả lắm để len lỏi qua tất cả mà đi ra ngoài."Hi~, sao đông thế không biết."

Nanako thở dài rồi nhìn về phía sau.

"Kyouya-kun, cậu cầu nguyện gì vậy?"

Shinoaki đang đi kế bên tôi bỗng nhiên hỏi.

"Thì mau chóng hoàn thành thành game và bán nó đắt như tôm tươi thôi."

Thật ra là còn nhiều hơn thế cơ.

Nếu mọi thứ có thể thành hiện thực thì một năm mới sáng kạn đang chờ đợi chúng tôi

"Mọi người đều đã đặt nhiều tâm huyết như vậy rồi... Mình hy vọng là nó sẽ bán được."

Tsurayuki lẩm bẩm.

Cậu ta vốn là một người có trách nhiệm, chính vì vậy mà tôi muốn nó thành hiện thực.

" Tsurayuki mà cũng nghĩ được mấy thứ như vậy sao ~ Kuhihi"

"Oh, phải rồi ha, phụ trách âm thanh. Nếu cậu đã ý tưởng cho OP thì có thể nói chuyện đó sau cũng được mà."

"Đã bảo là đừng có gọi mình vậy mà!!"

Lại nữa, hai người này lại lao vào cãi nhau.

Có vẻ Nanako đang muốn đàn áp Tsurayuki nhưng vì đây là đầu năm nên cô nàng cũng ohaanf nào nhún nhường hơn trước mấy lời trêu chọc đó.

Tsurayuki bật ra một tiếng cười khó chịu

"Thằng này cũng mong chờ OP của cậu lắm đó, cậu đã dành của ngày Giáng sinh giam mình trong phòng rất muốn đi chơi với Kyouya đúng…gu~oho~!"

"Cậu đang nói cái quái gì vậy hả!"

Ngay lập tức Tsurayuki lại lần nữa ăn trọn một quả thôi sơn của Nanako vào bụng.

Còn về phía người đánh thì cũng mở to mắt, đỏ mặt tía tai.

"Eh~, Nanako, có chuyện như vậy sao...?"

Thật ra vào ngày Giáng sinh tôi có ngỏ lời muốn Nanako đi cùng nhưng cô nàng nhanh chóng từ chối vì chuyện công việc.

Tôi quay lưng lại để xác nhận chuyện đó thì nhận lại được một khuôn mặt e thẹn...

"Ah... Aa... E-E~tto..."

Nanako chỉ biết im lặng không nói nên lời.

(...Etto…?)

Nếu là Nanako trường đây thì chắc chắn sẽ nổ xung lên rồi nói mấy câu như: “Không, làm gì có chuyện đó chứ! Cái tên này chỉ được cái chém gió là giỏi thôi, hoàn toàn không phải là sự thật!”

Cô ấy còn vừa nói vừa xua tay liên hồi nữa chứ.

"Không, ahahaha..."

Nhưng xem ra lần này tôi đành phải chủ động, cố nở một nụ cười cho qua chuyện.

"Giá mà hôm đó Nanako có thể đi cùng thì tốt biết mấy ha."

Nghe thấy

điều đó, Shinoaki lại nở một nụ cười như thường ngày.

4

Ngày 2/1.

Tôi nhanh chóng rời khỏi nhà. Tôi nghe nói rằng Keiko-san khi trở về từ Comima, đã lập trình phần prologue vào ngày nghỉ của chị ấy. Vậy tôi mau chóng đến lấy ROM.

Keiko-san đang đợi tôi tại một quán cà phê ở Nihonbashi, và đưa cho tôi một đĩa ROM được bọc trong túi vải

"Đây chỉ mới có màn hình chính và một số tính năng đi kèm thôi. Bây giờ thì việc chạy game đã có thể trơn tru rồi, sau khi có phiên bản đầy đủ thì bọn tôi sẽ kiểm tra lại lần nữa."

Tôi thật sự vô cùng biết ơn. Bây giờ tôi đã có thể cho mọi người xem họ đã làm được những gì.

"Thế... Chị cảm thấy nó thế nào ạ?"

Keiko-san liếc mắt một cái rồi cất lời

"Chà, mới xem sơ thôi nhưng tôi thấy nó khá tiềm năng. Tôi định sẽ giới thiệu cho một số người khác."

"Vâng, cảm ơn chị nhiều lắm."

Tôi hạnh phúc cúi đầu tỏ vẻ thành kính.

Sau khi trao đổi về lịch trình, tôi về nhà ngay lập tức. Thật sự lúc này tôi muốn cho mọi người xem cả bọn thật sự làm được những gì.

Sau khi về lại nhà chung ở Minamikawachi, tôi đã tập hợp tất cả các thành viên trong phòng khách.

"Okay, giờ chúng ta sẽ khởi động bản chơi thử của game nào."

Bà người trong phòng khác nghe câu đó xong thì lập tức phản ứng lại

"Oh, thật sao! Mau lên, mau mở nó đi!"

"Không biết những bức tranh của mình trong đó sẽ thế nào nhỉ~"

"Uu... Mình có hơi lo lắng về phần âm thanh."

Với sự xen lẫn giữa mong đợi và lo lắng, tôi đặt đĩa vào laptop của mình và sao chép file.

Sau khi việc sao chép dữ liệu hoàn tất thì lập tức kích chuột và file có đuôi .exe

"Ooh...!"

Mọi người đều chăm chú nhìn vào.

Dòng chữ "Hallucigenia Soft" xuất hiện trên màn hình trống, và sau đó là CG của toàn bộ ngôi trường của Yamashina-san.

Sau đó, ba nhân vật do Shinoaki vẽ được hiển thị trên màn hình cùng với các hiệu ứng phụ trợ.

Bản nhạc BGM được sáng tác bởi Nanako cũng được phát ngay sau đó, rồi logo của game cũng dần xuất hiện.

Vào thời điểm đó, ngành công nghiệp này bị thống trị bởi các tiêu đề bốn chữ cái. Tôi đã áp dụng các từ khóa từ những câu chuyện và ý tưởng của Tsurayuki cho tiêu đề và nhờ một người bạn designer của Keiko-san giúp.

"Haru Sora". Đó là tiên của con game mà chúng tôi thực hiện.

"Có vẻ như mọi thứ ban đầu đang diễn ra rất tốt..."

Tsurayuki gật đầu liên hồi khi đang đan hai tay lại với nhau.

"Thật sự đây là game sao, không đùa chứ."

Shinoaki không tin vào sự thật cứ dán mắt vào màn hình.

"... Mình không chắc lắm nhưng mà nó thật sự khá ấn tượng đấy."

Nanako cũng không khỏi ngạc nhiên và nhìn vào màn hình đang chạy ngay trước mắt. Tôi thật sự quá hiểu những cảm giác đó.

Nếu tất cả chỉ là những thứ trên giấy thì người ta sẽ không hiểu rõ những thứ mình đang làm

Vậy nên việc đem mọi thứ ra thực tế thế này là một ý hay để có thể duy trì mọi thứ hoặc đoan giản là tôi thấy thế

"Mình sẽ bắt đầu chơi prologue nhé."

"Eh, chúng ta có thể chơi thật sao?"

Nanako vẫn chưa hết sự ngạc nhiên.

"Tất nhiên rồi!"

Tôi vừa nói vừa nhấn vào nút “START” trên màn hình chính.

Đoạn mở đầu do Tsurayuki viết xuất hiện trên màn hình.

"Dù sao chỉ mới được một nửa phần đầu thôi”

Tuy nhiên, bạn ghi âm cuộc đối thoại của các nhân vật không được ghi lại vậy nên các phân đoạn đối thoại không tiếng.

Tuy nhiên chừng đó vẫn đủ để mọi người ấn tượng về cách nó hoạt động.

"Tsurayuki thấy mọi thứ thế nào..."

Tôi quay sang hỏi Tsurayuki đang khoanh tay im lặng quan sát nãy giờ.

"... Hmm, có vẻ như không có vấn đề nào cả... Mình cũng sẽ cố hết sức."

Cậu ta đáp lại ngắn gọn rồi quay vào phòng.

"Mou, thôi nào. Chí ít cậu cũng nên giả vờ ngạc nhiên chút chứ ~"

Nanako phồng má lên trách móc nhưng tôi nghĩ có vẻ do cậu ấy cảm thấy xấu hổ thôi.

Thật là một trải nghiệm kỳ lạ và không thoải mái khi những gì bản thân viết bị chuyển thể thành game.

"Được rồi, quay trở lại công việc thôi."

Tôi nhanh chóng bảo mọi người quay lại làm việc.

5

" Ah, lượt truy cập đang tăng trở lại ..."

Tôi đã nhận ra được điều này trong lúc cập nhật trang web. Số lượng truy cập đã ở mức 10.000 kể từ cuối năm và theo quan sát của tôi thì nó vẫn còn tăng mạnh nữa.

"Nghĩ lại thì đúng là công ty lớn có khác..."

Thông tin về "Haru Sora" được tung ra đồng loạt trên các trang web công khai vào cuối năm ngoái.

Nó đang là một trong những dự án nổi bật trên các web quản bá uy tín và sự lan toả thông tin được truyền đi một cách chóng mặt. Đã bắt đầu có những suy nghĩ, giả thuyết và suy luận của các cư dân mạng về trên diễn đàn. Tất cả đều diến ra vô cùng sôi nổi.

Đa số mọi ngươi đều có suy nghĩ rằng đây lại trò che giấu thân phận giống như một nhà phát triển tay to nào đó trong giới dưới thân phận kẻ mới vào nghề trước đây[note42132].

"Chà, không phải ai cũng có thể nghĩ thứ này được làm ra bởi một đám toàn tay ngang đâu ha."

Dù trên web đã ghi rõ game được làm bởi những người mới vào nghề nhưng sau cùng thì người xem vẫn thiên về việc tin về thứ mà họ cho là sự thật hơn

Một mặt thì tôi lại phải đối đầu với thứ đã từng ám ảnh bản thân trước đây nhưng mặt khác đây là cơ hội để mấy người đó thể hiện tài năng của bản thân.

Chính vì vậy tôi đặt rất nhiều tâm huyết và kỳ vọng vào con game này khi nó được tạo ra bởi chính những người sẽ làm mưa làm gió thị trường giải trí sau này

"Dù vậy...."

Văn bản, hình ảnh minh họa và nhạc nền hiện tại có chất lượng ổn định nhưng như vậy vẫn chưa đủ để đáp ứng.

Nếu không nhanh chóng tăng ca trong tháng 1 này thì khi qua tháng 2 và 3 sẽ rất khó khăn. Chưa kể vấn đề ở đây còn là tháng 2 luôn ngắn hơn hẳn các tháng còn lại.

"Đã đến lúc lại phải vào zone lần nữa rồi."

Đó là lý do tại sao tôi cố tình cho họ xem bản dùng thử để thúc đẩy bản thân những người đó tiến về phía trước.

Từ giờ tôi phải phải liên tục cố gắng…

6

Tuy nhiên.

"Nè ~~ Tsu-kun. Dù biết là công việc quan trong nhưng mà…em cũng phải dành thời gian để thưa giản với chị chứ?"

Có vẻ như ở đây cũng có một người không mời mà đến.

Sau năm mới, Sayuri-san bắt đầu ăn mặc hở hang hơn và bắt đầu tấn công Tsurayuki. Rõ ràng cô ta đã có tính toán từ trước.

Hôm nay cô ta còn chơi hở bạo khi diện một độ đồ ngủ xuyên thấu nhìn rõ bên trong, đã thế quả nội y bằng ren vô cùng chất lượng. Sát thương của nó mạnh đến mức khiến một người ngoài cuộc như tôi còn phải cố gắng lắm mới làm chủ được bản thân

"Sa-Sayuri-nee, đừng có ăn mặc thiếu thuần phong mỹ tục như vậy chứ... Như thế này thì máu em nó làm sao lên não để có thể tập trung viết kịch bản được..."

Đúng như dự đoán, sự tấn công có phần vồ vập này này dường như có ảnh hưởng đến Tsurayuki, dù cố gắng để giữ tâm trí thanh tịnh nhưng lâu lâu vẫn liếc nhẹ qua ngắm một chút.

"Eh, Tsu-kun đang viết mấy cảnh ướt át sao? Cho chị xem với nà ~"

"Waa, Không! Đừng đọc nó mà!"

"Etto…『Akiya-kun, em...... cơ thể em bây giờ n*ng lắm rồi...... Nn, đừng có làm mấy trò như vậy nữa mà......em…em sắp… 』Waa, không thể tin được là Tsu-kun lại có thể viết cảnh ướt át đó. Giởi quá đi!"

"Waa, dừng lại. Dừng lại đi mà, Sayuri-nee!"

Về phần tôi thì cũng thấy tội cho Tsurayuki. Một trong những điều mà những biên kịch không muốn nhất chính là mấy phân đoạn ướt át của họ bị đem ra đọc to thành tiếng. Tin tôi đi, đó thật sự là một tội ác.

"Ưm, thế... sao chúng ta không cùng nhau thực hành những gì viết trong đây nhỉ?"

"... Thiệt hả? Không, không được, nếu đem nó ra đời thật thì sẽ vô cùng tồi tệ."

Tsurayuki có vẻ đang gặp chút khó khăn trong suy nghĩ và giao tiếp.

Dù tôi có mặt ở đây với nhiệm vụ kiểm tra tiến độ kịch bản nhưng Sayuri-san hầu như làm lơ sự hiện diện tôi khiến bản thân có cảm giác không khác gì một vật trang trí trong phòng cả.

"Nè, Sayuri-san"

Tôi ban đầu cố gắng không can thiệp nhưng mà giờ thì chắc là khó mà ngồi yên được rồi.

"Ara, sao thế...?"

Nếu người mình nói chuyện không phải Tsurayuki, cô ấy sẽ chuyển sang cách cư xử vô cùng nghiêm túc của một quý cô.

"Tsurayuki đang tập trung làm việc...Đúng hơn thì đây là việc vô cùng quan trọng. Vậy nên tốt nhất lúc này chúng ta không nên làm xao nhãng mạch suy nghĩ của cậu ấy."

"...Tsurayuki-san"

Chưa cần đợi tôi nói hết câu, Sayuri lập tức quay sang Tsurayuki.

"Chị... Thật sự làm phiền em sao...?"

Cô ta nói ra mấy lời đó với giọng ngọt xớt cùng đôi mắt rơm rớm mước mắt.

"Ah......... Không"

Tsurayuki định nói gì đó nhưng rồi im lặng lại

"Làm sao mà có chuyện đó được chứ. Thật tình, Kyouya."

"Ah... Xin lỗi."

Có vẻ như tôi đã bị chặn họng nhằm không khiến mọi thứ đi xa hơn.

"Được rồi, mình đi đây."

Tôi cũng chỉ biết thở dài mà rời khỏi phòng của Tsurayuki.

Tôi vừa bước lên lầu vừa nghĩ về tương lai

"Giờ mình nên làm gì đây?"

Tôi chỉ hy vọng Tsurayuki sẽ có thể tập trung vào việc viết kịch bản. Càng dành nhiều thời gian cho nó, cậu ấy sẽ càng có cơ hội để ở lại trường đại học.

Nhưng suy cho cùng hoàn cảnh của cậu ta vốn đã đủ phức tạp rồi

Mặc dù không hề có bất kỳ tình cảm yêu đương gì với Sayuri-san nhưng cô ấy là một người quan trọng trong những năm tháng thơ ấu của cậu ta. Vậy nên cho dù có bị cản trở công việc thế nào thì Tsurayuki vẫn không bao giờ nặng lời.

Nhưng điều đó không thể ngăn tôi yêu cầu Sayuri-san tránh xa Tsurayuki. Con người này còn cứng đầu hơn cậu ấy rất nhiều.

"Cứ để cho họ như vậy một thời gian, nếu như vẫn cứ tiếp tục như thế này thì đành phải can thiệp một cách nghiêm túc..."

7

Ngay hôm đó, Tsurayuki đi ra ngoài mà mãi vẫn chưa về. Cậu ấy còn mang theo laptop nữa nên tôi đoán cậu ta muốn đi đâu đó riêng tư để viết mà khộng Sayuri làm phiền

"He~eh, vậy là Tsurayuki đang bị Sayuri-san sắn đuổi sao?"

Nanako ngồi trên bàn ăn thở dài.

"Cũng gần gần thế và mọi chuyện có vẻ đang dần tệ hơn..."

Tôi đã nghĩ rằng nếu ai đó gây áp lực với tôi bằng cách dồn vào đường cùng như này, cho dù không tình cảm với cô ấy đi nữa thì tôi cũng phần nào bị cám dỗ.

"Với cái bộ đồ hở hang đó thì chị ta không dám bước chân ra ngoài đâu."

Có lẽ cô ấy đã thay quần áo trong phòng tắm hoặc trong xe hơi, nhưng tôi tự hỏi liệu cô ta có nghĩ về việc vô tình bị ai đó nhìn thấy không.

Không, tôi nghĩ được thì cô ấy cũng nghĩ được nê dù sao chuyện đó cũng khó mà xảy ra.

"Bộ chị ấy ăn mặc đẹp lắm sao?"

Shinoaki tò mò hỏi.

"Ừ, đó là loại xuyên thấu mà."

"Xem ra Kyouya cũng không chịu được ha ~?"

Nanako bắt đầu trêu chọc.

"Haha, thì vốn Sayuri-san cũng quyến rũ sẵn rồi mà. Chắc thế..."

Ngay khi tôi vừa thốt ra câu đó.

Ánh mắt của hai cô nàng nhìn tôi bỗng nhiên thay đổi.

" ~~~~~~"

Đôi mắt của họ cứ nhìn chằm chằm về phía tôi như có ý muốn trách móc gì đó.

"...Hai người bị sao vậy?"

"Không có gì"

"Không có gì đâu"

“Rõ ràng là có chuyện gì đó!"

Hai người họ cũng không buồn đáp lại.

(Tình hình xem chừng có vẻ tệ đây...)

Tôi bống nhớ lại sự khác lạ của họ dạo mấy ngày gần đây.

Đúng là tôi có thể làm chủ được trước Sayuri-san nhưng thành thật mà nói nếu hai người đó là mấy trò giống như vậy thì tôi không biết cơ thể mình liệu có chịu được không nữa.

(...Hai người họ không dám làm mấy trò như vậy đâu)

Với suy nghĩ đó, tôi cố gắng gạt đi hết mấy cái áo tưởng xấu hổ đó ra khỏi đầu.

Tuy vậy...

"...Ah, um, hai người..."

Sự sắp xếp chỗ ngồi ngày hôm nay là Nanako ở bên phải của tôi và Shinoaki ở bên trái, cả hai đối mặt lẫn nhau.

Kotatsu là một món đồ nội thất được làm rất, có bốn chân giáp nhau để một người có thể vừa vặn bên trong.

Nhưng đột nhiên chỗ tôi ngồi trở nên chật hẹp hơn. Rõ ràng là bây giờ đang vô cùng áp lực.

"Mà sao tự nhiên lại ngồi sát mình vậy?"

Hai người trong số họ ngồi xuống ngay bên cạnh tôi và đẩy cơ thể mình liên tục về phía tôi.

"Hể, chắc chỉ là cậu tưởng tượng thôi"

"Mình nghĩ chỉ là Kyouya-kun nghĩ quá nhiều thôi."

Nanako và Shinoaki vừa nói vừa âm thầm áp sát tôi.

(Aah, biết ngay là có chuyện mà!)

Ánh mắt của họ giống như đang tuyên chiến vậy."Hai cậu, um…hai cậu, um."

Khi cơ thể tiếp xúc gần với da, tốc độ tiếp xúc thay đổi theo sự không đồng đều.

Câu hỏi cho mọi người đây. Đâu là chổ phồng lên của phụ nữ mà đàn ông chú ý nhất?

(Sao bầu không khí có vẻ khó xử thế này...)

Ngay khi tôi chuẩn bị rời đi, một thứ gì đó mềm mềm đập vào cả hai cánh tay mình. Chắc không cần phải giải thích, đó là ngực của Nanako và Shinoaki.

Mà nó không chỉ dừng lại ở ngực thôi đâu. Bên trong kotatsu, cả hai người họ đều dùng chân đè lên chân tôi nhằm khiến tôi không thể nào di chuyển. Mặc dù có cách nhau mấy lớp vải quần áo nhưng tôi có thể cảm nhận rõ hơi ấm từ họ, nó bốc lên trong đầu khiến tôi choáng váng.

"Kyouya sao vậy? Sao cậu không ăn đi?"

"Cứ thoải mái ăn đi, được chứ?"

"Làm ơn để mình được ăn bình thường đi mà..."

Hôm nay tôi chẳng còn hứng muốn ăn nữa...

8

Không lâu sau đó, Tsurayuki trở về an toàn. Mọi người trở lại với guồng quay công việc, tôi thì vui vì mọi thứ đã trở lại bình thường.

Nhưng mà đến đêm của ngày thứ 3 từ hôm đó tôi mới đó chỉ là tưởng tượng.

"Shinoaki, mình vào nhé...?"

Tôi gõ cửa để đi vào phòng Shinoaki để kiểm tra tiến độ của CG.

Như thường lệ, sau khi nhận được đồng ý của cô nàng, tôi mở cửa bước vào

"Whoa, nóng quá!"

Ngôi nhà chung này không có phòng nào được lắp điều hoà cả. Tuy nhiên mỗi phòng đều được trang bị một cái quạt sưởi bằng dầu mua với giá rẻ.

Đúng đây là lúc thời điểm lạnh nhất trong mùa đông nên chuyển bật quạt sưởi là bình thường nhưng mà thế này là cao quá rồi đó. Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?

"Shinoaki, bộ đồ đó...!"

Tôi không biết tại sao, nhưng Shinoaki đã mặc một chiếc áo ba lỗ và quần ngắn, có giác không khác gì mùa hè vậy.

"Thì tại vì nóng quá nên mình cởi bớt đó mà."

"Nhưng mà đây là giữa mùa đông đó biết không hả? Cậu chỉ cần hạ nhiệt đố xuống là được mà."

Tôi cứ tưởng mình vừa ch0o cô nàng một lời khuyên hữu ích nhưng…

"Mình không biết cậu đang nói gì, Kyouya-kun."

Tôi cảm thấy khó chịu và muốn kết thúc mọi chuyện.

"Mou……"

Tôi cũng không muốn nghĩ tại sao Shinoaki lại làm như vậy nữa mà nhanh chóng đổi chủ đề.

"Thế, vậy còn CG...?"

"À, đây này..."

CG thô hiện ra trên màn hình và tôi băt đầu kiểm trừng ảnh một.

Ban đầu thì cô ấy rất khó để có thể vẽ các CG event[note42275] một cách hoàn chỉnh sao cho phù hợp với khung hình, nhưng bây giờ tôi cũng quen dần với cách sắp xếp bố cục này của Shinoaki.

Việc kiểm tra diễn ra nhanh chóng. Cũng không có gì là phức tạp cả vậy nên tôi quyết định như vậy là có thể kết thúc ngày hôm nay.

(... Mình không thể cứ dán mắt vào cô ấy như vậy được)

Không hiểu sao tôi không thể rời mắt khỏi bộ trang phục mùa hè của Shinoaki. Mỗi lần cô nàng hít thời thì phần ngực đầy đặn lại hết phồng lên rồi lại xẹp xuống. Chưa kể cô ấy còn đang mặc áo ba lỗ nên có thể dễ dàng làm tôn lên những đường nét của cơ thể khiến cho đâu đó trong tôi cảm thấy vô cùng bức rức.

Chưa kể tôi cũng không thể rời mắt khỏi cặp đủi dù nhỏ nhắn nhưng lại vô cùng săn chắc đó. Cứ mỗi lần có dịp nhìn thấy nó thì tôi lại không thể nào làm chủ được con mắt của mình.

"Kyouya-kun... Cậu có nhìn rõ không?"

"Mình đang nhìn, đang nhìn đây!"

Ngay lúc đó, Shinoaki lập tức đưa ra lời cảnh cáo.

Tôi thừa nhận là bản thân đã nhiều lúc quá mù quáng vì cơ thể đó mà manh nha những ý định tồi tệ.

"Phew, để xem nào... chổ này..."

Cuối cùng cũng có thể kiểm tra xong nhưng lần này tôi thật sự căng thẳng gấp nhiều lần.

"Cảm ơn vì đã cố gắng, Kyouya-kun"

Shinoaki vui vẻ cảm ơn tôi

"Mình đang cần pose dáng một số tư thế để tham khảo đó mà."

Nói xong, cô ấy bước xuống ghế.

"Pose dáng sao?"

"Tại vì trong này có khá nhiều tư thế đặc biệt nhưng mình lại không có nhiều tư liệu."

Shinoaki cầm điện thoại hướng về phía tôi

"Mình sẽ pose dáng, Kyouya-kun cứ tập trung chụp hình đi."

"Okay, nhưng mà... cậu tính pose dáng nào?"

"Như này nè"

Cô ấy lặp tức mở file CG mà tôi đưa trước đó.

"Như này hả...!"

Trên màn hình là CG là một người phụ nữ quay lưng về phía tôi, cả tay và chân đều như vậy[note42137].

"Mình đã xem nó nhiều lần nhưng mà vẫn chưa thể xác định chính xác được bố cục."

Shinoaki nhanh chóng pose tư thế giống y hệt CG.

Sau đó cô ấy quay mặt về hướng tôi

"Cậu còn chờ gì nữa? Mau giúp mình chụp hình đi."

"À... Ừ"

Tôi chỉ đành giơ điện thoại lên rồi đặt Shinoaki vào khung hình

Chưa nói đến việc làn da cô ấy vốn đã rất mịn màng thì ngay cái thư thế đó cũng vô cùng gợi cảm rồi.

Bức ảnh chụp Shinoaki nhấc mông lên hơi cao đã gây một sát thương vô cùng mạnh lên tôi dù điều này không hề có trong mục đích ban đầu.

(Thật lòng thì mình cũng muốn chụp mấy kiểu ảnh như vậy lắm... Kuh)

Càng chụp tôi càng không nhận ra từ lúc nào mình đã tiến đến gâng đối tượng.

"Kyouya-kun, cậu có thể đến gần một chút được không?"

"Ah, ah... Mình xin lỗi!"

Xem ra Shinoaki đã phát hiện rồi

"Không sao đâu. Cố gắng chụp rõ nhé."

"Ừm, được thôi!"

Tôi cứ cố gắng xem đây là một phần công việc và tiếp tục chụp hình.

(Mấy cái ảnh này…)

Sau cùng tôi nhận ra 1 điều.

Những bức ảnh được chụp sau này sẽ được Shinoaki xem như tư liệu.

Thì tôi không phủ nhận nó cần thiết nhưng khoảnh khắc này đã vô tình để lộ cách tôi nhìn Shinoaki ...

(Nó thật sự xấu hổ quá đi mất...!)

…Có cảm giác như Shinoaki đã sắp đặt tất cả từ trước ngay khi tôi bước vào phòng. Từ cách ăn mặc, cách pose dáng, tất cả đều nhằm hướng ánh mắt tôi về phía cô nàng hoặc đơn giản chỉ là tôi suy nghĩ quá nhiều.

(Xem ra Shinoaki càng lúc càng không thể xem thường...)

Tôi đã đổ mồ hôi rất nhiều và tất nhiên chuyện này không hoàn toàn là do máy sưởi.

9

Ngày hôm sau, tôi đến Dawson để làm bán thời gian.

"Chào mừng……"

Tất nhiên lý do mà trông tôi có vẻ lơ đễnh thế này là do cuộc tấn công bất ngờ của Shinoaki hôm qua.

Dù chỉ đơn giản lúc đó nhìn qua khung ngắm nhưng bản thân tôi không ngờ cô ấy lại dám làm tư thế đó.

"Hey, sao vậy? Sao tự nhiên trông cậu bơ phờ thế."

Đột nhiên tôi nghe thấy tiếng của Nanako.

"À, không có gì đâu. Chỉ là mình hơi bận chút thôi."

"Hmm..."

Nanako vẫn chưa buông bỏ ánh mắt nghi ngờ.

"...Kyouya, hôm qua cậu ở trong phòng Shinoaki để làm gì vậy?"

"Ueh? À, chỉ là đi kiểm tra CG thôi mà!"

"...Nhưng mà khi đi ra khỏi đó thì mặt cậu đỏ bừng lên."

"Đó là do cái máy sưởi thôi mà! Chính vì vậy mà phòng Shinoaki rất nóng! Mình đã nói chuyện này với cậu rồi mà!"

"Cậu có nói sao?"

"Có thật mà!"

Khoan, gượm đã. Chỉ là linh cảm thôi nhưng độ gần đây Nanako rất quan tâm đến nhất cử nhất động của tôi thìa phải. Xem ra phải nhanh chóng chủ đề trước khi cô ấy có thể phát hiện gì đó không hay.

"Nanako, mình ra phía sau một chút"

"Huh? Có gì cần bổ sung sao?"

"Đồ uống. Mình thấy có vẻ cần phải thêm hàng."

Đây là sự thật. Chúng tôi cần phải lấy thêm các loại đồ uống thể thao khi số trước đó đã bị các sinh viên mua gần hết.

Phải mau chóng bổ sung thôi.

"Ah, vậy mình cũng đi nữa. Lúc này chỉ có 3 người chúng ta thôi, cứ để việc tính tiền cho quản lý."

Nanako dường như quyết tâm muốn đi theo tôi.

"Chỉ cần mình thôi là được rồi mà."

"Đừng có như vậy chứ, 2 người thì cũng nhanh hơn 1 người mà."

Sau cùng tôi cùng phải chịu thua để Nanako đi cùng.

Vì tính chất sản phẩm nên khu vực kho đồ uống vẫn luôn ở trạng thái lạnh dù đang là mùa đông. Nếu ở đây quá lâu thì sớm muộn gì cũng sẽ kiệt sức vì lạnh nên tôi luôn muốn làm càng nhanh càng tốt.

"... Nè, Nanako."

"Gì vậy?"

Tôi nãy giờ đang được bao quanh bỏi hơi ấm, tất nhiên thì nó không bằng ở phòng Shinoaki hôm qua.

" Cậu có thể ra xa mình một chút được chứ. Cơ thể cậu…à thì…cậu áp sát mình quá rồi."

Nanako đừng sát ngay phía sau tôi.

Bản thân điều này không có gì lạ, đó chỉ đơn giản là một phần của côn việc vì tôi phụ trách việc lấy đồ uống từ hộp các-tông ở phía dưới và đặt chúng lên kệ cao.

Lúc này... Cơ thể của Nanako bị ép chặt vào người tôi.

Điều này có nghĩa là lưng của tôi sẽ đập vào ngực hoặc chân của cô ấy, và mỗi lần điều đó xảy ra thì tim tôi sẽ đập không dừng. Vốn hai đứa đã khá thân thiết với nhau nên việc đụng chạm thế nào cũng không phải chuyện to tát nhưng cũng không nên lợi dụng nó.

Chính vì thế tôi mới bảo cô nàng lui xa ra.

"Không có đâu"

Một câu từ chối vô cùng đơn giản.

"Cái gì mà không được chứ?"

"Thì hông muốn. Mình thích như vậy hơn."

Nanako cứ như vậy im lặng làm việc, tôi thì cũng chẳng cách nào khác ngoài tập trung vào việc bổ sung hàng.

Và tất nhiên Nanako vẫn cứ va vào tôi.

Có những lúc lúc tôi nghĩ đây là hành động tính toán chứ không có chuyện bị va nhiều lần như vậy được.

(Haa... Cơ thể của Nanako mềm quá đi)

Phần ngực và đùi của cô nàng này rất dẻo dai mà săn chắc. Dù có cố gắng thế nào đi nữa thì tôi vẫn không thể không chú ý đến những vị trí đó.

Lúc này 70% suy nghĩ của tôi là liên tưởng đến cơ thể của Nanako

"Chuyện này đã xảy ra trước đây rồi mà."

Nanako không biết từ đâu cất tiếng nói.

"Yeah……"

Hôi đó tôi cũng mới bắt đầu nhận công việc này, chổ xảy ra cũng chính tại đây luôn. Hình như lúc đó tôi đang cúi xuống còn Nanako thì đăng lấy ở hàng trên nên cặp ngực của cô ấy cứ liên tục đập vào lưng tôi.

Lúc đó đầu óc tôi trống rỗng nhưng vẫn cố tập trung. Tôi chỉ đơn giản cho rằng Nanako tập trung vào công việc nên không để ý chuyện này đâu.

Đó là cách mà tôi nghĩ về chuyện lần đó.

"... Kyouya, cậu tưởng mình không biết chuyện gì xảy ra lúc đó sao."

Nanako nhanh chóng phá vỡ bầu không khí khó xử giữa 2 người.

"Eh……"

"Lần đó chỉ là tình cờ và Kyouya cũng không có nói gì nhưng mình đều biết hết."

Cô ấy đang nghĩ cái gì vậy?

Vậy là Nanako vốn đã biết nhưng vẫn không nói ra, có nghĩa là cô ấy không hề ghét tôi mà có khi còn hơn thế nữa...

Rất nhiều suy nghĩ xuất hiện trong đầu tôi. Cái ôm mà cô ấy dành cho tôi trước lễ hội trong khuôn viên trường, rồi cái cách mà cô nàng đối đầu với Shinoaki những ngày gần đây...

Cho dù tôi có ngu ngốc thế nào thì cũng có thể dễ dàng nhận ra vấn đề.

Như thể muốn khẳng định điều đó

"...Mình biết bản thân đang làm gì mà."

Nanako hùng hổi tuyên bố rồi tiến đến phía tôi.

Eh……?

EH, EEEEEH...!!

“N-Nanako, cậu định, um...”

"Mình sẽ không thua đâu"

Tôi không biết nên đối đáp thế nào nhưng tôi hiểu cô ấy đang nghĩ gì.

Chưa kể, cơ thể của Nanako cứ liên tục tiến sát về phía tôi.

Sự mềm mại của bộ ngực và hơi ấm của cơ thể cô ấy được truyền qua tôi thông qua tiếp xúc da thịt.

"Kogure-san, Hashiba-kun. Một trong 2 người mau ra quầy thu ngân đi."

Tiếng quản lý phát ra từ bên ngoài.

Chính điều này đã đưa tôi từ thế giới mơ mộng về lại thực tế

"Ah, vâng!"

Nanako vui vẻ đáp lại và nhanh chóng tách cơ thể ra.

"...Mình đi nha"

Sau đó cô ấy quay sang và thì thầm vào tai tôi

Cô tiến đến quầy thu ngân với phong thái thường ngày như không có chuyện gì xảy ra.

"Ah... Ừ"

Tôi chỉ trả lời một cách miễn cưỡng sau khi Nanako rời đi.

Đây không chỉ đơn giản là lời thách đấu với Shinoaki.

Rõ ràng... cảm giác lần này vô cùng khác biệt.

"Dù sao đây không phải lúc nghĩ về chuyện này..."

Quá trình sản xuất đang sắp vào giai đoạn cao trào, vậy nên bây giờ tôi không muốn bản thân phân tâm vào mấy thứ tình cảm lãng mạn.

Dù vậy, đúng là đã có một số sự thay đổi xung quanh tôi

"Haa, có lẽ mình cần lời khuyên của ai đó..."

Đó là một phương diện khác của việc sản xuất trò chơi, gánh nặng đó thậm chí còn nặng nề hơn

10

Trong phòng học của khoa Mỹ thuật, Kawasegawa Eiko đang thể hiện vẻ mặt cáu kỉnh nhất mà cô ta từng thể hiện trong đời.

"Bộ cậu là tên ngốc hả! Tại sao lại đem chuyện này đi hỏi tôi chứ?"

"Wah, xin lỗi!"

Tôi thật lòng xin lỗi.

Có lẽ vì giọng của tôi quá lớn nên mọi ánh mắt trong phòng của sinh viên và giảng viên đều hướng về phía tôi.

Mọi người khó chịu về chuyện này cũng không sai, dù sao lúc này tôi đang ở trong tiết học tự chọn mà.

"...Thì đúng là hồi đó tôi có nói nếu như gặp khó khăn gì thì cứ tìm đến tôi."

Kawasegawa đáng mắt lướt một vòng xung quanh rồi nhanh chóng hạ giọng.

"Ừ……"

Tôi cùng chỉ biết nhỏ giọng đáp lại.

"Nhưng chỉ là vấn đề liên quan đến công việc thôi chứ còn mấy thứ tình cảm lãng nhách của cậu thì tôi xin kiếu..."

Cô ấy nghiêm giọng.

"Tất nhiẻn, mình cũng thấy chuyện này đem nói cho Kawasegawa cũng không phải ý hat."

"Vậy thì tại sao cậu lại chọn tôi để nói hả..."

Kawasegawa thở dài nặng nề.

"Hmm? Có chuyện gì với mình sao, Kawasegawa?"

"Không có gì. Hikawa, lo tập trung làm việc của mình đi."

"Ou! Nhưng mà phác hoạ cái này khó bỏ bố ra!"

Hikawa vui vẻ hí hoáy một bức tượng đá bọc nhựa vinyl bằng bút chì.

Tôi quyết định hỏi ý kiến cô ấy về những vấn đề đã xảy ra với tôi và hai cô ấy độ gần đây, vì tôi nghĩ rằng nếu chỉ có một mình thì không thể nghĩ thông vụ này được.

Nếu nói chuyện này cho Keiko-san thì chị ta chỉ thích thú thôi chứ chẳng chịu đưa ra lời khuyên, đây cũng chẳng phải việc của giáo viên, Kiryu-san thì thôi khỏi nói rồi, Hiyama-san thì đang quá bận làm đề án tốt nghiệp rồi...Thế nên...

"Chà, giờ thì tôi cũng phần nào hiểu tại sao cậu không thể chia sẻ nó với những người khác trong nhóm Tân Kitayama rồi."

Tôi đã có thể tập trung vào công việc làm game lúc này nhưng khi đến tháng 4-khi mọi người phải tăng tốc độ và thường xuyên gặp nhau thì tôi sợ rằng mình sẽ khó mà kiềm chế

“ Tôi chắc cậu cũng hiểu vấn đề mình đang nói là vô cùng nhạy cảm nhỉ?"

"Mình biết chứ."

Chủ đề này phải nói là rất thịnh hành trong những năm tháng sơ trung và cao trung.

Hơn nữa chuyện làm chung nhóm rồi phát sinh tình cảm cũng chẳng phải chuyện gì quá là xa lạ.

Tôi thừa biết với một người có trách nhiệm và tiêu chuẩn làm việc cao như Kawasegawa thì sẽ không chần chừ mà nói ra mấy câu kiểu như: “Dứt khoát chọn một trong hai người rồi yên bề gia thất hoặc là từ chối hết tất cả đừng để nó ảnh hưởng đến năng suất làm việc”.

"Tôi không biết mình có nên nói ra không."

"Cậu cứ nói"

"Tại sao cậu không dứt khoát chọn một trong hai người hoặc cùng lắm thì từ chối cả hai luôn đi cho nhanh?"

"Cậu nói đúng."

Đấy, tôi biết ngay là mình sẽ nhận được câu trả lời như vậy mà. Nói thế chứ nếu có ai đến hỏi tôi nên xử lý thế nào thì cũng sẽ nhận được câu trả lời tương tự như vậy.

"Mà chẳng phải Tsurayuki cũng vậy đó sao, chả hiểu sao xung quanh Hashiba cậu toàn xuất hiện mấy thứ không khác gì trong game Bishoujo cả!"

...... Nghĩ lại thì nó cũng không hề sai.

Có lẽ thần game Bishoujo đã ưu ái tôi quá rồi chăng.

"Cậu đó... Thích ai vậy, à không…phải nói là cậu có rung động cảm xúc nào khi đứng trước mấy người đó không?"

"Eh?"

" Eh, cái gì? Là Akishima Shino với Kogure Nanako đó. Tôi hỏi cậu có tình cảm với họ không!?"

Hỏi gì thẳng thắn vậy...

Nói thật thì nó khá là hóc búa. Mặc dù sự cố ở lễ hội trường dường như đã rút ngắn khoảng cách giữa tôi và Shinoaki, nhưng chúng tôi đã không đột nhiên trở nên thân thiết hơn kể từ đó, về phía Nanako thì cũng không nói bất cứ điều gì với tôi kể từ sự cố ở cửa hàng tiện lợi.

Tôi nghĩ cả hai đều là những cô gái đáng mến, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi có tình cảm mãnh liệt với họ hay gì, chính vì vậy tôi phải đấu tranh tư tưởng trong suốt thời gian đó.

Nói trắng ra thì…

"Cả hai người họ đều là những cô gái tốt, nếu mà phải thừa thật thì mình thật sự có tình cảm với cả hai..."

Kawasegawa lại một lần nữa thở dài

"Cả cậu lẫn Rokuonji đều là một đám khốn nạnnnnnnnnnnnnn."

"Xin lỗi"

Khi nghe cô ấy nói ra điều đó thì tôi cũng nhận ra mình không thể trách Tsurayuki được.

"Tôi hiểu với vai trò giám chế của mình thì cậu lo ngại về chuyện này không hề sai."

Kawasegawa hạ giọng rồi tiếp tục.

"Mỗi quyết định và chiến lược của cậu đều ảnh hưởng lớn đến quá trình sản xuất. Vậy nên cậu nghĩ điều tốt nhất mình có thể làm chính là cố để giữ nguyên mọi thứ như hiện trạng ban đầu... Tôi nói có sai không?”

"Giống như những gì cậu nói..."

Đúng như tôi nghĩ, cô ấy đã nhìn thấu toàn bộ

"Tôi nghĩ xử lý như vậy là tốt. Nếu tôi ở trong trường hợp của cậu thì tôi cũng sẽ như vậy tôi, đừng quá để tâm chuyện này."

Kawasegawa khuyên tôi đừng tạo ra quá nhiều tình huống mà tôi và một trong 2 người ở riêng một chổ và hạn chế tham gia quá nhiều vào các cuộc trò chuyện riêng tư.

Tôi cũng xấu hổ không dám nói ra những gì họ đã làm với mình... Nhưng sau khi bị cô ta nhìn thấu thì tôi bắt đầu chuyển sang sợ hãi

"... Ngoài ra sau khi hoàn thành game thì cậu vẫn phải cố gắng duy trì tốt mối quan hệ giữa mọi người với nhau."

"Thật sao?"

"Đó là hiển nhiên mà! Phải biết đặt bản thân vào cảm xúc của họ chứ!"

Sau cùng thì cô ta vẫn rất giận dữ.

"Mình hiểu rồi, cảm ơn cậu"

"Hmph, có gì đáng phải cảm ơn chứ..."

Tôi cảm ơn cô ấy rồi đứng dậy nộp bài rời đi

11

"Cậu ấy đi rồi"

"Nhưng dù sao cũng thấy cậu ta thoải mái hơn!"

"Cái tên Hashiba đó. Nhiều lúc tôi chẳng thể hiểu nổi hắn là một kẻ tài năng hay một tên ngốc nữa..."

"Mình thấy cậu ta là một con người tài năng đấy. Trong nhóm chúng ta không phải ai cũng có thể đưa ra quyết định và xử lý trơn tru mọi chuyện được."

"...Phải, chuyện này tôi đồng ý với cậu."

"Thôi nào, dù cậu nói mấy lời như vậy với Hashiba nhưng thằng này biết thừa trong lòng cậu đã có chút tình cảm với cậu ta rồi! Quá chuẩn luôn!"

"... Haa?"

"Hmm? Hổng phải hả?"

"HAAA~ Làm sao lại có chuyện tôi thích hắn được chứ!! Chỉ có mấy tên có mắt nhìn thiển cận như cậu mới nghĩ ra mấy cái thứ đó thôi! Hikawa, làm thế nào mà cậu thấy được hai đứa bọn tôi có gí giống nhau để trở thành một cặp vậy? Tôi thì không! Làm sao một người lạnh lùng khép kin như tôi lại có thể thích một tên hoạt ngôn suốt ngày cứ đi lo việc của người khác hả? Làm sao chuyện đó lại có thể xảy ra được chứ.""Không, cậu hiểu lầm rồi! Ý mình không phải như vậy, Kawasegawa"

"Cái gì!!!"

"Ý mình nói ở đây là tình bạn thôi mà... Bộ không phải di tính cách của cậu quá cứ nhắc với mấy thứ tình cảm như này sao."

"Ah……"

"Chính vì thế mình nghĩ cậu nên thừa nhận cảm tình với Hashiba..."

"Yea... Yeah..."

"Ah, ra vậy. Hoá ra Kawasegawa cũng vậy! Xem ra cậu sẽ là một đối thủ khó nhằn với Nanako và Shinoaki... Ouch! Sao tự nhiên đa vào chân mình vậy... Này, Kawasegawa! Sao tự nhiên bỏ đi vậy, Này!"

12

Đúng là quá khó để nghĩ mà.

Mọi thứ bắt đầu từ hồi làm phim, tôi đã bắt buộc bản thân phải đứng ra làm chủ mọi thứ. Quan trọng hơn, tất cả mọi người đều ở trong tình huống không có lựa chọn nào khác ngoài việc nghe theo những gì tôi nói.

Nanako là một ví dụ. Tôi đã giới thiệu cô ấy ra ánh sáng, tác động một chút và khi cô ấy có thể tự mình đứng vững thì tôi không cần phải làm gì nữa. Cô nàng đã dần trở nên mạnh mẽ hơn từng ngày nhờ việc có thể tự bản thân quyết định con đừng mình sẽ đi và gắn bó trong thời gian tới.

Nhưng mọi thức lúc này lại hoàn toàn khác. Tôi phải phát huy những điểm tốt nhất của họ và kết hợp toàn bộ mọi thứ lại với nhau. Chưa kể, so với việc làm phim, các vấn đề liên quan đến game có phạm trù rộng hơn và phải mất nhiều thời gian để có thể làm chủ được.

Ngoài ra còn phải nói đến hoàn cảnh của Tsurayuki. Thực tế là vấn đề "yêu đương" sẽ chiếm mất thời gian mà cậu ấy có thể dùng để tập trung vào làm việc. Cho đến nay, nhóm Kitayama không có bất kỳ mối quan hệ lãng mạn công khai nào. Chính vì vậy mà tất cả đều có thể chuyên tâm vào công việc của mình.

Nhưng mà ai cũng có thể nhận ra một điều. Đó là nam nữ sống chúng trong 1 căn nhà, chuyện nảy sinh tình cảm lãng mạn giữa các sinh viên là điều khó tránh. Tréo ngang thay, tôi nhận ra việc này là nhờ mấy trò ngớ ngẩn của Sayuri-san làm với Tsurayuki.

Dù tôi luôn cố tỏ ra chuyên nghiệp nhất có thể nhưng tôi vẫn chưa thể dùng lý trí để giải quyết mọi thứ. Tôi hạnh phúc khi ở bên những cô gái dễ thương như Shinoaki và Nanako, trái tim tôi chắc chắn đập mạnh hơn khi khi hai người đó chạm vào hoặc tiến đến gần.

Tôi cũng đã có một sự thay đổi trong cảm xúc của mình khi có sự xuất hiện của Sayuri-san.

"Mọi thứ không ổn chút nào..."

Đó là một cơ hội để tận dụng kinh nghiệm của tôi trong 10 năm qua. Tuy nhiên tình hình hiện tại của tôi cũng vioo cùng ngặt nghèo và cũng chẳng có bất kỳ tiến triển nào.

"Mình đang nói cái gì vậy chứ? Tất cả vẫn chưa kết thúc mà"

Đúng vậy. Mọi người vẫn chưa đạt đến giới hạn của bản thân mà. Mọi thứ chỉ mới là khỏi đầu thôi.

Phải luôn tập trung vào việc quản lý, nắm rõ tiến độ và khả năng của mỗi người trong nhóm. Chỉ cần game bán tốt thì sẽ có được danh tiếng tốt, Tsurayuki cũng không cần phải lo lắng về chuyện học phí nữa. ――

"Oh, Hashiba, đang trên đường về nhà hả?"

Trên đương tôi xuống dốc thì đột nhiên có người xuất hiện từ phía sau.

"Kanou-sensei...!"

Tôi cũng chưa có nhiều dịp nói chuyện với sensei, nên về chuyện làm game thì cũng chưa nói cho cô ta biết

"Um, sensei... thật ra…"

"Aa~, là về chuyện game Doujin hả? Tôi đã nghe hết từ Keiko rồi. Tôi cũng hiểu là chuyện này rất khó, chúc may mắn nhé."

Cũng phải ha, dù sao cô ấy với Keiko-san cũng là chổ quen biết.

"Đúng vậy. Em đang cố gắng để không làm ảnh hưởng đến việc học."

"Haha, tôi chỉ cần cậu làm bài tập đầy đủ và lúc thi phải có mặt làm bài đàng hoàng là được rồi."

Cứ cái đà này, việc cô ấy phát hiện ra rằng Kawasegawa đang giúp tôi chỉ là sớm muộn.

"Thế mọi thứ sao rồi? Mọi thứ vẫn đang diễn ra trơn tru chứ?"

Lại một câu hỏi mà tôi không muốn được hỏi một chút nào cả.

Nhưng với tư cách là người đứng đầu dự án thì dù muốn dù không thì bắt buộc phải trả lời .

"Cũng không tốt lắm nhưng mà..."

Tôi kể hết mọi thứ xảy ra cho sensei. Sự thật là mọi người trong nhóm đều đã quen dần với các công đoạn sản xuất, ngay từ đầu họ đã được hướng dẫn một cách tường tận mà.

"Chính vì thế em không thể nào rời mắt khỏi mấy người đó nhằm đảm bảo cho mọi thứ vẫn còn nằm trong tầm kiểm soát và hoàn tất đúng thời hạn."

Tất nhiên vấn đề cách vẽ của Shinoaki và văn phong của Tsurayuki cũng nằm trong số đó.

Trong khi mọi người còn đang mù mờ không biết phải làm gì, điều tốt nhất bây giờ là hướng họ đi theo con đường đúng đắn.

"Em luôn gắng để mọi người có thể lắng nghe mình nhiều nhất có thể. Sớm thôi họ có thể tự mình làm những thứ bản thân thích nhưng lúc này bọn em vẫn còn nhiều thứ quan trọng hơn phải làm..."

Đó là những gì tôi có thể nói lúc này

"Anou, Hashiba..."

Sensei đột ngột ngắt lời tôi.

"Cứ như thế này chẳng phải là đã lãng phí tài năng của tất cả ngay từ khi bắt đầu sao?"

“Eh?”

Tôi thật sự bất ngờ. Không ngờ một người theo chủ nghĩa hoàn hảo như cô ấy lại có thể nói ra một điều như vậy.

Đây cũng đâu phải lần đầu, tôi đã chính mắt nhìn thấy nhiều dự án chẳng đi đến đâu vì mọi người đặt cái tôi lên trên tất cả. Đó chính là bài học về sự đoàn kết mà tôi đã ngộ ra, việc tôi được cho quay về 10 năm trước là để sửa chữa điều đó.

"Cậu biết mấy người đó có tài năng nhưng chẳng phải cậu đang ghì chân họ sao?"

Người phát hiện và chấp cánh cho tài năng của Nanako là tôi, người đã hướng dẫn Shinoaki về cách vẽ sao cho phù hợp với thị trường cũng là tôi. Còn Tsurayuki nếu cứ như vậy mà tuyệt vọng cố chấp chuyển thể kịch bản của mình thì nó sẽ chẳng đáng một xu. Sự thoả hiệp là điều cần thiết để mọi thứ không dẫn đến những điều tồi tệ.

Đây không phải là lúc để mơ mộng mà phải đối diện với thực tại. Chẳng phải đó là những gì sensei đã dạy bọn tôi ngay từ ngày đầu bước chân vào cổng trường đại học sao.

"Chính vì vậy..."

Không muốn sensei nói thêm nữa, tôi vội ngắt lời

"Mọi thứ rất ổn! Không có bất kỳ vấn đề nào cả!"

Dù có hơi thô lỗ nhưng tôi bắt buộc phải nói.

"Đúng, em không phủ nhận nó chẳng khác gì mua bán chất xám cả. Em chọn game vì em biết rằng bản thân mình có thể làm chủ được mọi thứ. Em biết là các cậu ấy có thể tận dụng tối đa khả năng của mình để làm được điều gì đó. Nhưng mà..."

"Sau cùng bọn em làm điều này là vì Tsurayuki, vì để cậu ta có thể tiếp tục theo đuổi giấc mơ của mình và tất cả đều tình nguyện cùng nhau hướng đến mục tiêu đó, không có bất kỳ sự ép buộc nào đối với họ cả ."

"Ra vậy... Tôi hiểu rồi."

Sensei ấp úng không biết nói gì nhưng sau cùng cô ây cùng gật đầu 2 lần.

"Tôi xin lỗi. Tôi đã không thể hiểu rõ mọi chuyện mà đã vội vàng phán đoán theo hướng phiến diện."

"Không, không có gì"

Sensei quay người rồi chuẩn bị lên xe bus

"Thôi được, chúc may mắn, Hashiba"

Cô ấy chỉ nói như vậy rồi rời đi.

Chiếc xe bus chở rất nhiều hành khách thải ra một lượng lớn khói đen khi chạy qua tôi. Cái thứ đó xả thẳng vào mặt như đang muốn chế nhạo tôi vậy.

"Không có gì phải lo hết, chỉ cần mình còn đứng vững...Nhất định mọi thứ sẽ được hoàn thành."

Tôi dồn sức siết chặt lấy nắm đấm của mình đến nỗi đau nhói.

"Vì đó là mong muốn của Tsurayuki mà"

Gió tháng hai lạnh đến buốt cả người, nhưng cơ thể tôi lúc này lại hừng hực ngọn lửa chiến đấu.

13

Bất chấp quyết tâm của bản thân, tốc độ sản xuất vẫn chậm như mọi khi.

Tình trạng của Tsurayuki cáng lúc càng khó khăn. Ban đầu, cậu ấy không quen với việc viết loại kịch bản mới này nhưng lâu dần thì cũng bắt đầu lên tay.

"Hmm...Sự phát triển như này chẳng phải hơi cứng nhắc sao?"

Sau khi kết thúc route chung thì quá trình phân nhánh riêng lẻ cần phải tạo nên điểm nhấn riêng cho từng nhân vật khác nhau.

"Chúng ta sẽ lấy mốc là mọi người quyết tâm cùng nhau cố gắng duy trì câu lạc bộ, và sau đó cảnh lựa chọn để xem nhân vật chính sẽ chọn ai. Làm theo hướng như vậy sẽ khá là hợp lý."

Tsurayuki đáp lại.

"...Ừ, mình cũng nghĩ vậy."

Ngay lúc đó, cậu ta dừng việc gõ phím lại

"Chết tiệt, mình không thể hiểu nổi. Bộ nhân vật chính chọn ai thôi mà phải nghiêm trọng hoá như vậy sao? Tất cả đều hoạt động trong câu lạc bộ mà đúng không? Nếu mình không làm rõ phần quá khứ thì người đọc sẽ không thể nào hiểu được động cơ của nhân vật."

Mình hiểu, mình hiểu nhưng mà…nó thật sự không cần thiết đâu, Tsurayuki.

Điểm chính yếu để có thể bán được là cái danh game doujin chuyên nghiệp. Nó sẽ bao gồm đồ họa chất lượng cao, giọng nói đầy đủ và một kịch bản tối giản.

Thứ tôi muốn tạo ra là một game mà mọi người cùng nhau đóng góp tạo ra. Tuy nhiên lần này đã có nhiều chuyện xảy ra, thời gian cũng nghiêm ngặt và quan trọng hơn là sản phẩm làm ra phải bán được.

Chính vì vậy mà phải luôn ưu tiên việc hoàn thành kịch bản càng sớm càng tốt. Tên chính thức của tác giả kịch bản cho tác phẩm này là "TAKAO". Chỉ có một số ít người mới biết sự thật nó được viết bởi Tsurayuki. Tôi không muốn tác phẩm đầu tay này phải đến mức quá xuất sắc, những thứ đó nên để cho sau này.

"Đừng lo, việc phân nhánh này là dựa trên phần tích tính cách của nhân vật là chính. Và về phần đó thì chúng ta cũng đã xây dựng rất chặt chẽ rồi."

Về phần xây dựng nhân vật, tôi có thể đảm bảo rằng cậu ta đã làm rất tốt từ trước đến nay. Đến có những nhân vật moe vốn là điểm yếu của mình thì Tsurayuki cũng hoàn thành nó tương đối tốt.

"Hmm, nhưng mà..."

Tsurayuki vẫn chưa thấy thuyết phục.

Trong khi tôi định đưa ra một lý do khác thì…

"Tsu-kun! Chúng ta hãy cùng nhau về nhà nào ~!"

Sayuri-san như thường lệ lại tự tung tự tác mở cửa đi vào.

"Sayuri-nee, giờ em đang bàn việc hệ trọng... Whoa."

Sayuri nhanh chóng ôm đầu Tsurayuki áp vào ngực mình để ngăn cậu ta không nói thêm điều gì.

"Ufufu, Tsu-kun trông có vẻ mệt mỏi ha. Hôm nay cứ để Onee-chan chiều chuộng em bằng cả trái tim nhé~"

Yoshi Yoshi, cô ấy vừa nói vừa xoa đầu Tsurayuki. Cậu ta dường như cũng không chông cự gì mà bỏ tay xuống.

"Fufu ... Kyouya-san, chuyện công việc có thể bàn sau được không?"

Nói rồi cô ta nhìn tôi với vẻ đắc thắng.

…Không cần biết cái giá phải trả thế nào, nếu tôi không sớm nói ra thì dần sẽ ảnh hưởng đến công việc của Tsurayuki. Đáng ra tôi phải làm rõ vấn đề này từ mấy tuần trước.

Tôi không vừa mắt chuyện này chút nào nhưng tôi cần phải kiên quyết vào lúc này...

"Um..."

Trước khi tôi cất lời thì cô ta lại nhanh chóng nói trước.

"Nee, Tsu-kun"

Lại cái giọng điều đó.

"Gia đình em, cả bố và mẹ chị nữa đang lo lắng lắm đó. Vậy nên―― "

Lại cái bài thuyết giảng này nữa sao trời...

Ban đầu, Tsurayuki thường nói một cách mạnh mẽ và giàu cảm xúc.

Không cần biết đó là đàn ông, đàn bà hay bất kỳ ai khác, nếu cậu ta không thích điều gì thì sẽ lập tức nói thẳng nó ra với họ.

Đặc biệt khi nhắc đến gia đình mình, mà ở đây là người bố mà mình vốn có hiềm khích thì cậu ta sẽ kích động, không ngại mà xả hết sự ức chế đó. Theo trí nhớ của tôi thì đã có 2 lần cậu ấy làm như vậy rồi.

Chủ đề này là đại kị với cậu ta. Tôi đã cố gắng tránh nói về nó, ngoại trừ lần cậu ấy nói với tôi về nó trên đường từ bệnh viện về nhà.

Nhưng Sayuri-san lại dám đề cập đến nó ―― Ngay lúc đó tôi bắt đầu ngửi thấy mùi nguy hiểm.

"Ông ta... sẽ không bao giờ nói vậy."

Đúng như dự đoán, Tsurayuki không hề hét vào mặt cô ấy.

Những rõ là cách trả lời của cậu ấy không giống thường ngày mới là điều đáng lo.

"Mà chuyện đó không quan trọng, chị chắc là bộ chị cũng muốn gặp Tsu-kun lắm."

"Không, đó là điều bất khả thi"

Tsurayuki nở một nụ cười chua chát.

…Rất ít khi tôi thất Tsurayuki lạnh lùng như vậy.

Khi tôi trò chuyện với mọi người trong lớp và vài người bắt đầu nói về bố mình.

Trong khi mọi người nói về những kỷ niệm của riêng họ về bố của họ, chỉ có Nukino cười và nói

"Cũng không có gì đáng để nói cả."

(Giống như lần đó vậy)

Tsurayuki cũng bắt đầu dịu lại, quay sang biểu cảm thường ngày.

"Tsu-kun..."

Tại thời điểm đó, Sayuri-san dường như cũng cảm nhận được điều gì đó bất thường.

Sayuri-san run rẩy bỏ tay ra khỏi Tsurayuki, cô ấy gần như là sắp khóc.

Không khí tĩnh lặng bao trùm xung quanh.

Phải mất 5 phút sau...

"... Xin lỗi, Sayuri-nee..."

Tsurayuki xin lỗi bằng một giọng yếu ớt.

Rồi sau đó cậu ấy không nói gì thêm.

"Uun, xin lỗi"

Một một lúc lâu, Sayuri-san cũng hạ giọng xin lỗi

"...Đã làm phiền em rồi. Chị xin lỗi."

Cô ấy đứng dậy rời đi.

Không khí im lặng lại một lần nữa bao trùm lấy căn phòng.

Âm thanh duy nhất còn lại lúc này tiến nhạc không lời với âm lượng nhỏ.

"...Mình xin lỗi nhưng lúc này mình chẳng có tâm trạng nào để viết cả."

"Không, chuyện này cũng khó trách."

Không thể giải quyết vấn đề này trong ngày một ngày hai được. Tôi biết chứ, vậy nên trước giờ tôi cô gắng không động chạm nhiều đến nó.

Nhưng chắc Tsurayuki không muốn rơi vào tình huống khó xử như vậy với Sayuri-san, và tất nhiên cô ấy cũng không hề muốn chuyện này xảy ra chút nào.

"Nếu đã không thể viết được thì hôm nay cứ dành thời gian để nghỉ ngơi đi."

"Không... chúng ta đang muộn lắm rồi"

"Cậu không thể nào viết một khung cảnh vui vẻ trong tâm trạng rối bời như vậy được."

Cười là một cách hay để thư giãn,

"Cứ để đó cho mình, cứ yên tâm nghỉ ngơi đi."

Tôi vừa nói vừa vỗ vai cậu ấy.

"Kyouya thật sự…"

Tsurayuki không để ý xung quanh mà lẩm bẩm.

"Câu rất giỏi. Mình vô cùng tôn trọng cậu."

"Cậu đang nói cái quái gì vậy"

Tôi bật cười trước trò đùa của Tsurayuki.

14

Sau ngày hôm đó, Sayuri-san cũng không còn xuất hiện ở nhà chung nữa.

Cô ấy cũng không còn xuất hiện ở phòng Tsurayuki-nơi cô ta ngày nào cũng tạt qua.

"Gọi điện thoại hay gửi tin nhắn đều vô dụng."

Tsurayuki nói rằng anh ấy đã cố gắng liên lạc, nhưng Sayuri không chịu trả lời.

"Sayuri-san không đến nữa ư?"

Shinoaki lo lắng hỏi.

" Chị ấy là một Onee-san hoạt bát, nói thật nếu không chị ấy thì đúng là hơi trống vắng."

Nanako cũng có vẻ hơi bối rối.

"... Chà, chí ít giờ mình cũng có thể tập trung vào công việc."

Tsurayuki lẩm bẩm.

Thành thật mà nói, đó cũng là suy nghĩ thật lòng của tôi. Cô ta đã can thiệp quá nhiều việc viết lách của Tsurayuki trong một thời gian dài, chính vì thế tôi đã manh nha suy nghĩ phải loại bỏ con người này thì công việc của cậu ấy mới có thể cải thiện được

Dù cũng phần nào cảm thấy có lỗi nhưng đây là điều cần thiết...

Đó chỉ đơn giản là suy nghĩ phiến diện của tôi mà thôi tuy nhiên đã có chuyện xảy ra một tuần sau sự biến mất của Sayuri-san.

"Hôm nay... Nanako sẽ làm OP cho game, Tsurayuki cũng đã cải thiện chất lượng cho các route, Shinoaki thì đang kiểm tra chất lương màu sắc của CG..."

Tôi đang trên đường từ trường đại học về nhà. Tôi vừa đi vừa kiểm tra thời khoá biểu làm việc của cả nhóm, chuyện này dần đã thành thói quen của tôi. Thật ra nó cũng chẳng phải điều gì đáng khen cả, đây là trách nhiệm của tôi để

mọi thứ có thể hoạt động trơn tru.

Chính vì thế…

" Shinoaki, xem nào... Whoa!"

Đột nhiên một chiếc xế hộp hạng sang màu đen dừng lại trước mặt tôi, bất giác tôi sợ hãi mà hát lên.

"Xin lỗi đã làm cậu hoảng sợ."

Tài xế nhanh chóng xuống xe và cúi đầu xin lỗi.

Người đàn ông này to lớn một cách đáng ngạc nhiên, kết hợp kính râm và bộ vest đen khiến anh ta có một vẻ ngoài hơi đáng sợ.

"Oh, anh là..."

Tôi đã gặp anh ta trước đây rồi. Đúng rồi, là lúc Keiko-san và tôi đến Nihonbashi để mua một số thiết bị vào năm ngoái.

Có một chiếc ô tô sang trọng đậu ở đó, anh ta đi xuống xe và sau đó…

Khi tôi đang móc nối các chi tiết lại thì cửa kính sau xe đã hạ xuống từ lúc nào.

"Sayuri-san..."

"Hashiba Kyouya-san. Xin lỗi đã làm phiền nhưng cậu có thể đi cùng tôi một chút chứ?"

Bên cạnh cô ấy là tài xế riêng đô con Morooka-san luôn quan sát nhất cứ nhất động của tôi trông rất đáng sợ.

Thật lòng thì tôi muốn nói không nhưng coi bộ không còn bất kỳ lựa chọn nào khác nữa.

15

"Chổ này đẹp thật đó"

"Đúng vậy."

Một giờ sau, tôi đã được đưa đến Oosaka Nanko-một nơi vô cùng vắng vẻ ở Oosaka.

Nanko này vốn là là một nơi thường được lựa chọn để quay cảnh thanh toán nha với phi tang xác chết trong phim xã hội đen. Ah, vắng vẻ thật đó, chết ở đây cũng khó mà bị phát hiện.

Tuy nhiên, như Sayuri-san đã nói, cảnh đêm rất đẹp. Tôi tự hỏi liệu đây có phải là một hành động thương xót cuối cùng đối với một kẻ sắp rời khỏi nhân gian hay không.

Không, tôi không muốn chết chết chìm dưới biển đâu...

"Um... Bộ chị định làm gì với em vậy?"

Tôi tự nhiên hỏi dù biết chuyện gì sẽ xảy ra.

Với Sayuri-san thì tôi chính là người đã thúc đẩy Tsurayuki làm điều gì đó mờ ám kiêm luôn kẻ khiến cậu ấy không thể trở về nhà của bố mẹ ở Saitama.

Một kẻ tội lỗi như vậy sẽ không bao giờ được tha thứ. Tôi nghĩ mình không đến mức bị ném xuống biển ở Nanko đâu nhưng mà vì dính líu đến Tsurayuki thì cái giá phải trả chắc chắn không nhỏ, tôi phải chuẩn bị tinh thần cho chuyện này.

"Nếu... Nếu chị muốn đe doạ em phải tránh xa Tsurayuki thì vô ích thôi. Em―― "

"Cậu nói nhảm cái gì vậy?"

Sayuri-san nhìn tôi với vẻ khó hiểu."Eeh... Thế không phải do chuyện Tsurayuki hả?"

"Đúng vậy... Đâu phải vì mấy chuyện đó mà tôi có thù hằn với cậu chứ."

Tôi thở phào nhẹ nhõm. Cứ tưởng là mình sắp phải ra đi khi còn bao nhiêu hoài bão lớn.

"Lần này tôi muốn nói về cậu đó."

Sayuri-san thở ra một hơi dài

"Mai tôi đi rồi."

"Eh"

"Khi tôi quan sát những gì cậu nói và làm với Tsu-kun, tôi đã nhận ra rằng việc đưa cậu ấy về nhà là điều không thể. Sau cùng thì đơn giản là tôi chỉ muốn giữ suy nghĩ đó cho riêng mình."

Chính vì vậy mà cô ta mới rời nhà mấy ngày trước sao?

"Đáng ra tôi nên nói chuyện với Tsu-kun, nhưng sau những chuyện đã xảy ra... cũng khó để cậu ấy có thể nhìn mặt tôi."

"Vì vậy mà chị lại gọi em thay vì Tsurayuki?"

Sayuri-san gật đầu.

"Còn điều này nữa mà tôi muốn xác nhận."

"Xác nhận?"

"Tsurayuki-san... Tsu-kun lúc nào cũng nói về cậu. Kyouya là người rất tuyệt vời, rất đáng tin tưởng, kiểu kiểu thế..."

Tsurayuki có nói vậy hả?

"Chính vì vậy tôi muốn cậu làm rõ."

"……Vâng"

"Tsu-kun với Kyouya-san... có phải là mối quan hệ đó không?"

"……Eh?"

"Thì nó kiểu ‘bạn đấu kiếm’ đó"

"THẾ QUÁI NÀO MÀ CHỊ LẠI NGHĨ BỌN EM CÓ MỐI QUAN HỆ NHƯ VẬYYYYYYYYYYYYYYYY!!!!"

Chị đã nghĩ cái quái gì mà lại nói ra điều đó chứ!!

"Phải nói sao nhỉ? Có lẽ đó là một mối quan hệ dựa trên sự tin tưởng lẫn nhau, kiểu kiểu thế."

...... Cô ấy nhìn bề ngoài không khác gì một cô gái bình thường nhưng tôi cũng tự hỏi liệu một cô gái bình thường sẽ có những suy nghĩ như vậy không.

"Cậu thật sự đã có được sự tin tưởng của Tsu-kun. Chính vì sự tin tưởng đó mà mọi người mới có thể cùng nhau làm việc."

Cô ấy nhìn chằm chằm về phía tôi.

Tôi ngay lập tức hiểu rằng đây là cách nhìn đối với kẻ thù.

"Nhưng tôi thì không thể nào tin cậu được. Suy nghĩ và cảm xúc của cậu khi ở bên Tsu-kun là gì? Cho đến khi tôi hiểu... tôi mới có thể an lòng về nhà được."

Sayuri tiến gần lại phía tôi.

"Cậu cũng biết rồi đó, Tsu-kun là con của gia tộc Rokuonji. Chỉ cần cậu ấy trở về nhà cha mẹ đẻ thì không phải lo chuyện gì hết."

Từ những gì tôi nghe được thì có vẻ đó là sự thật

Họ là một gia tộc nổi tiếng sở hữu một số bệnh viện lớn ở thủ đô Tokyo. Gia sản của họ đủ để tiêu cả đời mà không cần phải làm gì cả.

"Chưa hết, các cô cậu và Tsu-kun đang chọn một con đường không ổn định. Cậu lấy gì để có thể đảm bảo cho tương lai của Tsu-kun?"

Đây là một câu hỏi khó trả lời.

Kanou-sensei cũng đã nói rồi, cái ngành này rất khó để sống một cách ổn định. Người thường chỉ thấy những người nổi tiếng trong ngành kiếm được nhiều tiền nhưng đó chỉ là hạt cát với số còn lại sống vô danh lay lắt.

Không có cách nào tôi có thể đảm bảo rằng Tsurayuki sẽ thành công trong tương lai. Vì vậy, tất cả những gì tôi có thể nói là...

"Em không thể đảm bảo được."

"Đúng thế. Vậy nên cậu nên nói rõ điều đó với Tsu-kun..."

Tôi lập tức cắt lời Sayuri-san.

" Nhưng đây là con đường mà chính Tsurayuki đã chọn. Cậu ấy biết nó chông gai nhưng vẫn kiên quyết bước đi."

Cậu ấy đã bỏ lại cuộc sống ấm nó nhưng tù túng lại phía sau để chọn đi con đường mà mình muốn. Không cần phải nói đến sự khó khăn của cậu ấy rồi, phải đi làm bán thời gian đến mức phải nhập viện.

Cậu ta nghiêm túc trong việc viết kịch bản hơn bất kỳ ai khác, thẳng thắn đưa ra quan điểm của mình trong công việc.

" ―― Chính vì vậy em muốn giúp đỡ cậu ta hết mức có thể. Nếu điều đó khiến cho cậu ấy vui vẻ thì em luôn mong thành công sẽ đến với Tsurayuki."

Vấn đề là chi phí sinh hoạt lúc này còn thiếu trước hụt sau. Đến tiền thuê nhà cũng đủ khiến cả bọn khốn đốn rồi. Tôi đã chứng kiến rất nhiều những con người tài năng 10 năm sau nhưng vì không có tiền mà phải chấp nhận biến mất. May mắn cũng là một loại tài năng mà biết nắm bắt cơ hội cũng là một loại tài năng. Tôi biết điều đó, nhưng vẫn thực sự khó khăn khi thấy mọi người từ bỏ ước mơ của mình vì mấy thứ tầm thường.

Đây là lúc thích hợp để tôi có thể lên tiếng. Tôi chỉ làm những gì có thể thôi.

"...Thật sao?"

Sayuri-san dường như không nói nên lời.

Là người đã luôn theo dõi Tsurayuki trong một thời gian dài. Cô ấy chắc cũng hiểu cậu ta đã khổ sở thế nào khi quyết tâm đi con đường mình lựa chọn vốn ngược hướng với những người còn lại trong gia tộc.

Hạnh phúc của chính Tsurayuki do cậu ấy quyết định.

Nếu đó là những gì cô ấy đang hy vọng, thì những lời đó chắc chắn có tác dụng.

"... Tsu-kun lúc này thật sự có hạnh phúc không?"

"Phải thừa nhận mọi thứ lúc này có hơi khó khăn. Nhưng suy cho cùng tất cả bọn em đều đang cố gắng hết sức để xuất bản tựa game dựa trên chính kịch bản của cậu ấy và bán chúng."

"Với mấy cái câu từ đáng xấu hổ đó hả...? Thật sự nó có thể bán được hả?"

Ừ thì tôi đoán người bình thường ai cũng nghĩ thế cả.

"Đúng là những gì Sayuri-san nó cũng không sai, nhưng thứ bọn em tạo ra là một sản phẩm cao cấp và chất lượng. Sẽ rất nhiều người không ngại mà bỏ tiền ra mua đâu."

"... Cậu thật sự nghĩ thế sao?"

"Vâng. Nếu không thì ngay từ đầu bọn em đã không bắt tay làm rồi."

Dù tôi biết mình đang nói dối nhưng mà lúc này thì không nói không được

Tất nhiên tôi hiểu mình đã mang trách nhiệm nặng nề khi dám nói ra điều đó

Tiếng còi tàu vang lên từ hướng xa xăm nào đó. Sayuri-san vừa nhìn một con tàu rời đi Kyushu, vừa mở miệng nói.

"……Tôi hiểu rồi"

Sayuri-san, người vẫn vô cảm cho đến lúc đó, cuối cùng cũng chịu mỉm cười một chút.

"Tôi không tin cậu hoàn toà nhưng đâu đó trong tôi vẫn khâm ohujc sự quyết tâm và hăng hái của cậu."

"Cảm ơn cậu"

Sayuri-san cúi đầu thật sâu để bày tỏ lòng thành

"Hãy giúp cho Tsu-kun..vui vẻ nhé."

Giống như một người chị đưa tiễn em trai mình, Sayuri-san đã giao phó tương lai của cậu ấy cho tôi.

"...Vâng. Em sẽ cố hết sức vì tương lai của Tsurayuki."

Sayuri-san gật đầu

"Tạm biệt nha. Tsu-kun... và tất cả các cô cậu, cầu mong tất cả mọi người sẽ thành công."

Cô ta nhẹ nhàng lên xe rồi rời đi.

Tôi đã luôn khắc cốt ghi tâm một điều.

Dù có chuyện gì xảy ra, tôi vẫn quyết tâm hoàn thành game đúng thời hạn.

Và cố gắng thu được nhiều tiền nhất có thể.

Chỉ gần game bán được, dòng tiền sẽ chảy vào trong túi của chúng tôi, Tsurayuki sẽ có tiền để đóng học phí. Cậu ấy có thể tiếp tục tiến về phía trước.

Nói trắng ra chỉ cần con game này thành công thì không có gì phải lo cả.

"Phải làm được... Nhất định phải làm được"

Dù sự quyết tâm của tôi đang ngày dần mai một nhưng tôi không bao giờ có thể hài lòng với mọi thứ hiện tại.

Phải hướng dẫn họ một cách chính xác, như vậy thì tất cả mới có thể hạnh phúc được.

Truyện Chữ Hay