Bokura Wa Dokonimo Hirakanai

part 3

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sau khi chia tay với Kou, tôi không tìm được động lực nào để trở về nhà và thế là quyết định bắt tàu ra vùng ngoại ô. Mặc dù khu vực xung quanh ga có vẻ như là khá sung túc, nhộn nhịp so với thị trấn u ám mà tôi mới rời đi, cái không khí bụi bặm nói chung cũng đã cho bất cứ ai cũng thấy rõ rằng nó đã qua thời hoàng kim của mình rồi.

Tôi đi lang thang không đích đến. Một cửa hàng tiện lợi có vẻ như sẽ bị đập bỏ trong vài năm sắp tới. Một rạp chiếu phim cũ trong hoàn toàn không hòa nhập với thời đại. Một hiệu sách đã được trưng dụng thành một cửa hàng bán đồ otaku. Thị trấn, mặc dù được liên kết, và trói buộc, bởi những sợi cáp chằng chịt, lại nực nồng mùi chất thải. Nếu có thể nấu sôi tất cả mùn, bùn và hắc ín, hẳn có lẽ sẽ nấu được một nồi nước súp ramen ngon lành, nóng hổi.

Rồi tôi ngồi xuống băng ghế phía trước nhà ga và ngắm dòng người qua lại. Những con người đứng đợi bên ga cứ như là những con rối dây, tất cả từng người bọn họ đều dán mình vào cái smartphone của mình. Mạng xã hội, thứ đẩy bọn họ vào những thú vui trên bề mặt suốt ngày rồi cả suốt đêm. Những trang web tổng hợp [note37661] đưa cho họ những luân lý không đúng mà cũng chẳng sai. Những trang blog ngập tràn những comment, không phải từ những cá nhân mà là từ sâu tận tâm hồn. Những cuộc đánh cược đáng kinh hãi cũng chỉ để củng cố “xiềng xích” [note37662] của họ. Một cái bẫy khổng lồ.

Hình ảnh chân thực nhất cho người cho những con người đáng ra nên chết hết đi.

Giả sử có tồn tại một định nghĩa cho khái niệm “những con người có hại với xã hội.” Nếu là vậy, thì những kẻ giết người vô tội thì nên chết hết đi. Rồi những kẻ có đóng góp cho xã hội thua xa niềm đau mà nó đã giáng lên đầu kẻ khác cũng nên chết hết đi. Và cả những kẻ có cái chết được mọi người hân hoan thay vì là khóc thương, những kẻ sinh ra những lý tưởng hỗn loạn, không có trật tự cũng nên chết hết đi. Thế giới sẽ trở nên tốt hơn nếu chúng ta giết chết tất cả những kẻ cầm thú và chỉ để lại những người tốt bụng chăng?

…Có lẽ. Với một lượng gen xấu ít hơn trong xã hội, đương nhiên con người sẽ trở nên khôn ngoan hơn. Nếu, theo giả thuyết thế này, thế giới đang gặp phải một mối hiểm nguy to lớn và điều cần phải làm bây giờ là cần phải cắt bớt dân số trên toàn cầu, có thể cá chắc rằng bao luân lý về việc bảo vệ kẻ yếu sẽ là thứ tan biến như cơn gió đầu tiên và hẳn sẽ có một cuộc thảm xác quy mô lớn. Tôi nói những điều đó để bảo rằng có nhiều người dù có chết đi cũng chẳng một ai quan tâm hết.

“Yo.”

Tôi gọi với một người phụ nữ trong bộ vét không được ủi phẳng phiu, có lẽ là đang trên đường về từ văn phòng.

Ngay lập tức tôi có ấn tượng rằng, mặc dù cô ta làm việc chăm chỉ và có đóng góp cho xã hội, cô là một kiểu người hay chà đạp lên cảm xúc của người khác. Hử, có lẽ là tôi đã thức tỉnh sức mạnh trực giác như Matsumi? Hay là đó là ảo tưởng của bản thân? Tôi cũng không quan tâm lắm. Cái duy nhất tôi quan tâm đó là, cô ta là một con sâu làm sầu nồi canh – một người tốt hơn là nên chết quách đi.

“Cậu đang nói với tôi à?”

“Yeah, ai cũng được. Có nhiều người giống cô xung quanh mà. Giờ, một câu đố nhé. “Con gì mà ai thấy cũng phải cảm ơn?”

“Con cá sấu…[note37663] Xin lỗi, cậu muốn gì?”

“Ai ra lệnh cho mày nói thế?”

“Huh?”

“Ai ra lệnh cho mày nói “Con cá sấu”?”

Người phụ nữ chững lại, nỗi sợ dần ngập tràn khuôn mặt cô.

“Không ai ra lệnh cho tôi làm gì hết… chuyện gì đang xảy ra thế…”

“Đúng vậy! Không ai yêu cầu mày làm gì hết phải không? Thế tại sao tất cả mọi con người đều trả lời y chang nhau? Có rất nhiều con cá có thể khiến người ta cười mà chứ? Thế tại sao phải là con cá sấu chứ không phải là con cá hề hay kiểu kiểu vậy?” [note37664]

----Lạch cạch. Lạch cạch.

Ah, câm đi. Xiềng xích của con này thực sự ồn ào mà. Phụ nữ thường có xiềng xích tàn ác và cứng cáp hơn so với đàn ông.

“Mày khiến tao bực rồi đấy. Mày muốn tao giết mày à?”

“C..cậu nói gì thế? Cậu có vấn đề gì à?”

---Lạch cạch. Lạch cạch.

“Cút khỏi mắt tao. Không thì tao sẽ giết chết mẹ mày đấy.”

Không thèm giấu đi sự ghê tởm của mình, người phụ nữ nhanh chóng chạy đi mất.

Heh. Một khi tôi quyết định việc làm của mình chỉ là khách quan, tôi cố gắng nở một nụ cười.

Có vẻ đã có một cái lỗi nào đó bên trong tôi rồi.

Đặt chân đi xung quanh thật sự phiền phức mà. Nghiến chặt răng tôi bằng một cách nào đó lê cơ thể mình đến một công viên gần đó, tôi nằm dài trên một băng ghế. Cháy phừng trong người đến một mức độ không thể chịu được nữa, não tôi bị bắt rơi vào trạng thái ngừng làm việc. Ý thức của tôi bắt đầu trôi đi thật sâu, thật xa.

Tôi mở mắt ra.

Bầu trời xanh đang nhấn chìm khung cảnh xung quanh.

Tôi không thể nghĩ được gì. Ánh sáng chói chang đang tổng tấn công đôi mắt của tôi. Nó cũng với cơn âm ĩ đang kích thích ý thức của tôi trở về thực tại.

Lưng tôi nóng ran lên vì cơn đau khiến tôi nhớ ra mình đã ngủ qua đêm ở công viên. Tôi cố với lấy một điếu thuốc, nhưng kinh hoàng nhận ra bao thuốc đã rỗng tuếch. Mẹ như một trò đùa.

Tôi giữ lấy dầu mình, dần dần nhớ lại ký ức của ngày hôm qua.

Có một cái gì không ổn bên trong tôi.

Tôi nhận ra tôi đang tuyệt vọng đến cỡ nào, nhưng ít nhất bây giờ tôi vẫn giữ trong mình cái đầu lạnh.

Nhưng có vẻ như là nhiều khả năng tôi sẽ không bao giờ trở lại bình thường được nữa. Sau khi biết được sự tồn tại của một con người không bị trói buộc, tôi không còn có khả năng kiềm đi cái ham muốn giết chóc của bản thân mình, thứ đang sắp tới ngưỡng sẽ bùng lên như núi lửa vậy. Tôi có thể điên cuồng mà không đoán trước được. Một phần trong tôi đang muốn tôi điên lên, dại lên, khi biết biết được có khả năng là tôi sẽ có một sức thúc đẩy để giết người. Chỉ từ lý do nhỏ đó, tôi biết tôi đã qua cái giai đoạn có thể kiềm chế cái khát khao này. Nó không còn ở cái mức khoái cảm tình dục nữa, mà nó giống với dòng axit cháy bỏng đang đốt cháy dạ dày một kẻ đang đói. Không còn có thể làm dịu đi điều này được nữa.

Tôi, hoặc giết người, hoặc trở nên điên cuồng.

Chỉ có thể là một trong hai thôi.

Tôi quyết định trở về nhà trong chốc lát. Tôi không biết cha mẹ tôi sẽ nói gì lúc này, nhưng tôi không nghĩ họ có trách nhiệm đến mức thông báo tìm người mất tích vì bổn phận của mình, và tôi cũng không muốn để lại dấu vết gì. Cơ tôi đã hết tiền rồi. Và may thay tôi biết một cách có thể giải quyết một lúc hai vấn đề đề, thứ mà tôi đã thường sử dụng từ hồi sơ trung.

Đá bay cái lon rỗng, tôi bước vào nhà. Tôi để ý thấy cha mẹ tôi vẫn không thấy trở về. Sau khi đào xới khắp chiếc kệ nơi bà tôi đã lấy ra chiếc phong bì trước khi chết, tôi lấy hai tờ mười ngàn yên [note37665] và để vào ví mình.

Nhưng tôi nên đi đâu đây? Tôi không có đích đến xác định trong đầu. Trong tình trạng thế này, tôi không thể đến trường hay về nhà được.

Trong chốc lát, tôi đã có nghĩ đến việc sẽ đến trường. Nhờ “danh tiếng” của tôi, ít nhất bọn khốn nạn mà tôi muốn tránh xa cũng tự xách đít mà né tôi ra.

Nhưng Kou cũng ở đó.

Kouta Hiiragi. Một con người không có một cái tôi chắc chắn. Thường thì, con người sẽ phân tích bản thân mình là ai và tạo nên một cái tôi cá nhân xung quanh nó. Theo một góc nhìn nào đó, họ đang tự dán nhãn cho bản thân mình.

Nhưng Kou thì không như vậy. Thành ra cái tôi của cậu vẫn chưa có hình dạng xác định nào cả. Tôi không biết tại sao cậu ta lại như thế, nhưng từ quá trình quét của Matsumi, có lẽ nguyên nhân đến từ hoàn cảnh gia đình.

Bởi vì cái tôi của cậu chưa được xác định, Kou thường có xu hướng sẽ biến đổi thành thứ mà cha mẹ cậu muốn cậu làm. Mỗi lần cậu tương tác với một người nào đó, cá tính của cậu lại thay đổi từng chút từng chút. Kết quả là, cậu trở thành một người có thể thấu hiểu mọi người, vượt qua cả lớp bề mặt bên ngoài. Cậu sẽ sớm quen với ma thuật của Kouzuki sớm thôi, và cậu cũng sẽ hiểu thấu sự điên cuồng của tôi trong nay mai. Và cậu không có vẻ gì là muốn chống lại nó. Đó là lý do nếu cậu ta không cẩn thận, cậu sẽ cùng một lúc nắm bắt được Matsumi và lấy cô ta làm cái tôi của bản thân.

Nghĩ mới nhớ, Matsumi đã ví Kou với màu trắng. Tôi hiểu rồi… Kou có thể trở thành bất kì màu nào. Bản thân điều đó rất nguy hiểm. Đó là lý do tại sao Kouzuki cứ thích can thiệp vào và tìm cách vấy Kou bằng màu sắc của bản thân, cô ấy đang tìm cách ngăn cậu ta bị bẩn bởi màu sắc tàn độc như của tôi.

Tôi hiểu được rằng được người khác chấp nhận bản thân mình rất là thoải mái từ giây phút lần đầu tôi gặp Kou.

Có lẽ Kouzuki cũng giống vậy. Cho nên cô ấy mới muốn giữ cậu ta cho riêng mình.

Vậy là tôi không thể đến trường được.

Nơi đó rất nguy hiểm với tôi vì ở đấy có Kou.

Kou là một người siêu đồng cảm. Cậu ta chắc chắn sẽ vẫn chấp nhận cả tôi, người đang bao trùm bởi khao khát giết người. Nếu được cậu ta chấp nhận, tôi sẽ không còn xem bản thân là bất bình thường nữa, tan biến đi sức chống trả cuối cùng của bản thân, và cuối cùng sẽ quyết định tự mình thực hiện [note37666]. Tôi có thể dễ dàng hình dung ra viễn cảnh đó.

Tôi lấy một bao thuốc lá từ phòng của mình và châm một điếu bằng bàn tay run rẫy. Nicotine [note37667] đã giúp tôi bình tĩnh phần nào, nhưng cái khao khát đó vẫn không có vẻ gì giảm bớt.

Tôi lấy con dao bướm nhét vào trong túi như một dạng thuốc an thần cho bản thân. Tôi có thể giết người bất kì lúc nào, bất cứ đâu. Điều đó sẽ giúp tôi giữ được chút nhân tính cuối cùng còn sót lại bên trong mình. Nhưng điều đó không có giá trị gì cả ngoài trừ việc kích thích tôi hơn thôi.

Một lằn ranh mỏng manh như tờ giấy đang ngăn cản tôi sử dụng nó. Nhưng một đường như thế thôi cũng tạo nên sự khác biệt cực kì to lớn rồi.

Nhưng tôi biết rằng.

Tôi có trách nhiệm phải vượt qua biên giới đó.

Khi tôi hoàn hồn lại – khi tôi thực sự hoàn hồn lại – trời đã tối tự lúc nào.

Một lần nữa, tôi lại thấy bản thân lang thang nơi vùng ngoại ô suy thoái đó.

Mặc dù tôi không giỏi giết thời gian lắm, tôi lại biết kha khá về việc “giết”. Việc tôi cần phải làm là để bản thân tận hưởng trong vô cảm. Tâm trí tôi đơn giản là tìm kiếm sự thỏa mãn mà không gắn thêm một ý nghĩa sâu xa gì cho chúng. Nói cách khác, tôi là một kẻ suy đồi. Tôi là một con thú có trí tuệ nhưng lại không có nơi sử dụng. Có một số lượng đáng ngạc nhiên những con người phù hợp với định nghĩa ấy, nên tôi cũng không thiếu gì đồng minh. Hip! Hip! Hoorah! Những con người khác là cần thiết cho việc theo đuổi sự thỏa mãn. Mối quan hệ nhất thời là tuyệt nhất. Con người rác rưởi là tuyệt nhất. Cơ nếu họ là đàn ông, họ sớm hay muộn gì cũng sẽ đến một trạng thái tìm cách cưỡng bức giao cấu, vì vậy tôi tìm cách tránh khỏi viễn cảnh ấy. Tôi không thích chơi một con nhỏ trong khi nó cứ la hét cũng như chơi liều cũng phải là lựa chọn đầu tiên tôi hướng tới.

Vì vậy tôi tìm kiếm phụ nữ. Những con đang muốn có một mối quan hệ mập mở [note37668]. Những con thú tìm kiếm sự thỏa mãn giống như tôi. Một số chúng sẽ hơi dây dưa, nhưng vì loài này sợ bị từ chối, bởi nên sau khi giải quyết xong thì cũng đường ai nấy đi. Một khi đã si mê trong chất kích thích và chìm đắm trong cái phê phê, chúng trở nên ngoan ngoãn một cách đáng kinh tởm. Một khi tôi giải quyết xong với chúng, bọn ấy sẽ dùng bất cứ lời nói và hành động của bạn thân mà chúng có thể than vãn về việc mình cô đơn thế nào, nhưng tôi không có cái quái gì phải để tâm tới cảm xúc đáng thương của chúng.

“Cậu chơi tốt đấy.”

Một trong những người phụ nữ đó bắt chuyện với tôi khi tôi đang chơi ném phi tiêu ở trung tâm giải trí. Tên cô ta là gì nhỉ? Hình như có nói mà tôi quên rồi.

“Cậu có hay chơi không?”

“Chắc là vậy.”

Sau cuộc trò chuyện vô nghĩa ấy, tôi đã được cho phép bước vào thế giới của cô ấy. Kinh tởm là thế, nhưng nó là một nghi thức cần thiết.

Con này không phải là kiểu “gyaru” [note37669]. Không phải là một mĩ nhân hay gì, nhưng ít nhất khuôn mặt đủ thu hút để được người khác bàn tán. Cô ta mặc trên mình một cái đầm đen rẻ tiền với diềm hồng gớm ghiếc. Từ kinh nghiệm của bản thân, tôi có thể đoán được đối phương đang “rảnh”.

Nghi thức vừa rồi đã diễn biến đủ lâu để chuyển qua bước kế tiếp.

“Cô có tính đi đâu không?”

“Nah, không hẳn, chắc vậy.”

“Vậy theo tôi đi.”

Mặc dù cô không hề biết là mình đang đi đâu, cô ta chỉ đơn giản là theo chân tôi mà không hề phản kháng.

Vậy nên đi đâu đây? Công viên? Nah, lưng tôi đang ê ẩm, vậy một khách sạn rẻ tiền sẽ tốt hơn. Những suy nghĩ ấy tràn ngập tâm trí tôi khi bước vào thang máy.

Rời khỏi tòa nhà, chúng tôi tới gần một đường hầm chạy ngay dưới ray tàu. Khi tôi vừa đặt bàn tay lên lưng cô như một lời nịnh bợ trống rỗng, tôi nghe thấy một giọng nói không ngờ tới.

“Cậu đấy à, Yahara?”

Đứng đó là lớp trưởng --- Shuuichi Akiyama ---- tay cầm một cái bìa sơ mi và hẳn là đang trở về từ trường luyện thi.

Tôi cố tính giả vờ là không nghe thấy tiếng hắn do có đoàn tàu chạy ngang, nhưng do theo phản xạ quay lại phía sau, đôi mắt chúng tôi gặp nhau.

“Cậu tính làm gì khi không đến trường thế. Bạn bè lo lắng cho cậu lắm đấy.”

Lời nói của hắn thể hiện sự gương mẫu nhưng lại không hề chân thành. Nó cứ như thể có một ai đó đang khiến hắn nói ra những lời đó. Ngay từ đầu, tên này có thực sự nghĩ là tôi có bạn chứ?

---Lạch cạch. Lạch cạch.

Oh, câm đi.

Vì lí do này hay lí do khác, cơn khoái lạc lúc nãy đã đủ khiến đám xiềng xích câm lặng. Nhưng trước mặt người đàn ông này, điều đó là không thể.

Xiềng xích của hắn dị hợm hơn, u ám hơn và cứng cáp hơn bất kì ai.

Cảm thấy sự chóng mặt trong mình, tôi đút tay vào bên trong túi và nắm lấy con dao bướm – thuốc an thần trên thực tế của bản thân.

“Chuyện gì sẽ xảy ra nếu cậu tiếp tục mặc kệ việc học tập? Cậu sẽ chỉ đơn giản là để ngày qua ngay trôi qua một cách vô nghĩa. Nếu bây giờ cậu không cố gắng, nhiều cánh cửa sẽ dần đóng đi trước mắt, và cậu sẽ hối tiếc nó cực kì. Ngay cả cậu cũng nên hiểu một điều đơn giản như thế.”

“Mày nói cái đéo gì thế? Đừng đi đánh giá tất cả mọi thứ bằng giá trị quan của bản thân mình.”

“Mình tin là giá trị quan của mình là một thứ cực kì phổ biến.”

“Tao biết điều đó.”

Và đó là thứ tôi ghét hơn mọi thứ trên đời.

“Cậu biết điều đó, nhưng lại chống đối lại chúng. Cậu có thấy bản thân mình hơi trẻ con chứ?”

Akiyama đẩy gọng kiếng của mình lên.

Có lẽ thứ hắn đang sửa lại không phải tầm nhìn mà là chính bản thân hắn? Hắn cực đoan đến mức hẳn là có tồn tại một ảo tưởng như thế. Hắn chỉ có thể nhìn thấy một thế giới xinh đẹp và hoàn mĩ. Những thứ không quan trọng sẽ không lọt vào mắt hắn. Nó cứ như thể hắn đã quên đi rằng khi hắn bỏ kiếng ra, thế giới mờ mịt, khó đoán trước mắt hắn chính là thế giới thật.

Ánh nhìn của Akiyama rời khỏi tôi và chuyển sang cô gái bên cạnh. Đối mặt cái nhìn khiển trách của học sinh tiêu biểu Akiyama, cô ta cong môi lên khó chịu.

“Bạn gái cậu à? Cậu đang ép buộc cô để lôi đi khắp nơi giờ này à?”

Hắn nói một cách lãnh cảm. Hắn nhiều khả năng nghi ngờ rằng có một người phụ nữ nào muốn dành thời gian bên tôi.

“Cô ta không phải bạn gái tao.”

“Không phải?”

“Chỉ là một con nào đó tao hốt bên đường thôi. Chúng tao đang tính đi chơi mấy nháy đó. Hiểu chứ?”

“Gì cơ?”

Trước khi rối não của đối phương, cô gái nở một nụ cười ngượng ngùng. Đương nhiên hắn sẽ có thể gật đầu và chấp nhận điều đ1o.

Liếc nhìn ngang qua Akiyama, tôi cười thầm.

Này, nhìn xem, hắn còn không thèm giấu đi. Bên trong biểu cảm kinh tởm bên ngoài, hắn đen ghen tị vì tôi sắp được thỏa khoái cảm. Thằng khốn đó cứng đầu đến mức là không chấp nhận là mình có một khao khác như thế.

“Cậu…cũng ghê đây, nói một thứ vô nhân tính như thế đầy tự tin.”

“Ghen à?”

“Mình biết rõ là cậu tự hào về lỗi lầm bản thân thế nào. Vậy tôi hỏi một câu được chứ? Cậu có thường làm thế này không?”

---Lạch cạch. Lạch cạch.

Oh, không ổn rồi. Câm đi. Xiềng xích tên này không chịu im.

“Sau tất cả đấy. Gì cơ, mày muốn tham gia cái khốn nạn này à? Để tao chỉ mày cho. Dễ lắm, tất cả những thứ mày cần làm là nhập dối tuổi của mình trên các trang web hẹn hò. Học hành không có ích quái gì cả, mày hiểu chứ? Mày biết không, nếu tất cả chúng ta thả bản thân vào các khoái cảm nguyên thủy nhất, tất cả sẽ trở thành những con thú hạnh phúc đấy.”

Akiyama chỉ im lặng nhìn chầm chầm vào tôi.

“…Ừm, tôi mới nhớ ra có việc cần làm, vậy tôi về nhà trước nhé?”

“Yeah.”

Cô gái ấy đã mất đi hứng thú của mình. Tôi vẫn không thể nhớ tên cô trong khi nhìn cô chạy biến đi.

Akiyama nhìn sự rời đi của cô lâu hơn cả tôi.

“Yahara.”

Akiyama, mắt lơ đãng nhìn đâu đó, cất giọng.

“Gì?”

“Mình tin là không khôn ngoan khi hờ hững đưa ra lời đánh giá về suy nghĩ của những người khác. Nhưng mình thấy có vẻ là mình và cậu không nghĩ giống nhau về vấn đề đấy.”

---Lạch cạch. Lạch cạch. Lạch cạch. Lạch cạch.

Giọng nói ấy đang thì thầm với tôi.

Giết.

Giết. Giết. Giết.

Đã đến lúc mày bước vào thế giới của sát nhân. Đó là con đường duy nhất còn lại của mày thôi.

Mặc dù bị trói buộc chặt bởi những xiềng xích tội lỗi ấy hơn bất kì ai, Shuuichi Akaiyama là một kẻ đủ điên để không cảm thấy đau đớn mà là thoải mái trước “sự chấp nhận” của cậu. Không có con người nào có thể đại diện cho xiềng xích nhiều như hắn ta cả. Điều đó khiến hắn là vật hiến tế lý tưởng, nhỉ?

“Mày muốn khiển trách phải không? Tao thấy được đó. Vậy thì, đi đến nơi nào bớt đông đúc hơn nhỉ.”

“Vậy à; được lắm. Mình cũng không muốn có bất kì ai vô tình can thiệp vào cuộc đối thoại của chúng ta mà.”

“Yeah, đúng rồi. Không một ai can thiệp cả.”

Tôi không muốn có ai ngáng đường tôi.

Cho đến khi mọi thứ kết thúc.

Truyện Chữ Hay