Hello mọi người. Lâu rồi không gặp~ Mấy nay mình bận bịu với một số vấn đề bên project bên kia (cũng bự ra phết... :((( ). Giờ giãn bớt ra rồi mình chạy từ từ lại bên này ~
.
“Kusukusu… hai cậu thú vị đấy?”
Tôi nhận ra cô gái mang khuôn mặt trẻ con và trông có vẻ không vững vàng ấy, khác thường ngay từ giây phút cô ấy bắt chuyện với chúng tôi.
Nụ cười của cô vô tư như thể không có bắt kì sự kiện ngoại cảnh nào có thể tác động đến nó.
“Mày muốn gì?”
Cô ấy là ai? Giống như Kouzuki muốn lợi dụng sự mỏng manh của xiềng xích buộc lấy Kou?
“Oh, Ririko đang muốn trở thành bạn tốt với Hiiragi!”
Cô còn không thèm phản ứng trước việc tôi lộ ra vẻ ác cảm của mình, và đó không có vẻ như là cô ấy đang làm lơ chúng. Con người là thứ sinh vật bị xiềng xích bởi nội sợ. Bất kì ai cũng sẽ phản ứng trước sự hiện diện của bạo lực trong bầu không khí.
Thế cô ấy bị sao đấy?
Có vẻ như có một thứ gì “khác biệt” ở đây. Cô ta rõ ràng đang thiếu đi một thứ gì đó cực kì cơ bản.
“Thứ thú vị là cái tín hiệu liên lạc của cả hai.”
Cô ấy nói cứ như thể thế giới riêng của bản thân là thường thức xã hội vậy. Đó là một điều mà cả tôi và Kouzuki không thể làm được. Cô gái này không khát khao được cứu rỗi, cũng như cũng không có một tí hoài nghi về thế giới của mình. Mà thực tế có vẻ là về cơ bản, cô ấy đang chối bỏ việc tương tác với cả thế giời loài người.
Trong một thế giới kín ấy, nơi tồn tại như một căn phòng được khép chặt một cách hoàn hảo, cô không có lý do gì phải lớn hơn hết.
Tôi đã từng nghe lời đồn về việc này, về một tiền bối cứ ra rồi lại vào bệnh viện tâm thần kể từ khi cô nhập học.
“Này, mày là con Ririko Matsumi phải không?”
“À, đúng rồi. Đương nhiên Ririko là Ririko.”
Theo lời đồn, cô ta thiếu mất đi thứ gọi là ranh giới. Không thể xác định chính xác được phạm vi của “cái tôi” bản thân, cô có vẻ như xem tất cả mọi thứ bên ngoài cứ như thể là một phần của cơ thể cô. Cô đang ngộ nhận rằng không chỉ là thân thể của mình, mọi thứ mà bằng cách này hay cách khác mà cô có thể can thiệp và điều khiển điều là một phần con người mình. Mặc dù đối với tôi thì nó mang hàm ý nhiều hơn, nhưng đúng là cũng có những giây phút mà tôi không thể nào đặt điện thoại của tôi xuống được cứ như thể nó đã hòa vào thành một phần cơ thể mình rồi. Nhưng đối với cô ấy, cái liên kết của cô với các thiết bị điện tử không hề có tí nào là phúng dụ cả. Đối với cô ấy, các tín hiệu điện được truyền từ não để di chuyển các chi không hề giống như việc sử dụng một cái điều khiển để chỉnh kênh trên TV, mà thực tế là chính cái điều khiển và TV ấy là một phần của cơ thể cô.*
Đó là một thế giới đã qua tầm để có thể thấu hiểu. Nhưng dù gì đi nữa, đó là thế giới mà cô ấy đang sống,
Một thế giới khác với tất cả người còn lại.
“Nó thú vị lắm, nhỉ? Trắng và lam sẫm, hở. Thường mọi người là màu cam nhỉ? Nhưng hai cậu thì lại khác. Ririko thích màu trắng lắm. Khiến Ririko muốn làm gì đó ghê.”
Tôi không giải mã được ý nghĩa của màu sắc xuất hiện trong câu của cô. Nhưng tôi chắc chắn nó là biểu trưng cho một thứ khác.
Tôi liếc nhìn Kou. Mặc dù vẫn còn thấy mơ hồ, cậu ta không bao giờ phủ định người khác, kể cả đó là Matsumi. Cơ ngay cả Kou cũng khó lòng có thể thấu hiểu hết thế giới của cô ấy được.
…Mà không, thật vậy chứ? Đây là Kou người đã dành cả tháng trời để thấu hiểu tôi mà.
“Này, này, Ririko có thể “đọc” cậu được không?”
“Đọc em?”
“À, đúng rồi. Đa số mọi người không thể “quét” được. Nhưng, nhưng, cậu thấy đấy, Ririko có thể “quét”!”
Có lẽ là Matsumi, một người làm mờ đi lằn ranh giữa thiết bị điện tử và cơ thể mình đang mộng tưởng rằng bản thân có thể thực hiện công việc của một thiết bị điện tử?
Nhưng một thứ nhanh chóng khiến tôi nhận ra sự phán đoán của bản thân chỉ là nửa vời.
“Beep bibibi, bip bip bibeep”
Đó không phải là mộng tưởng. Đó là một thứ tồi tệ hơn. Ngay tức khắc, Matsumi đã trở thành một thiết bị điện tử.
Đúng rồi. Sao mình không nhận ra sớm hơn nhỉ.
Con này không hề mang xiềng xích trên người.
Giây phút tôi nhận ra điều đó, cứ như thể âm thanh giả làm một cái máy ấy đang khiến thế giới này chấn động. Tôi không thể đứng vững được nữa. Thế giới này đang nghiêng ngã đơn giản là vì tôi nhận ra sự thay đổi của bản thân bên trong. Không thể đứng vững một chỗ, tôi té nhào xuống. Rồi tôi bắt đầu lăn, lăn và lăn, lăn và lăn. Lăn rồi lại lăn.
Tại sao mọi thứ lại thế này chứ.
…Ah, bởi vì tôi không tin. Tôi không tin có một người không mang xiềng xích tồn tại trên cõi đời này. Đó là lý do thế giới của tôi đang lật ngược 180 độ.
“Beep bibibi, bip bip bibeep.”
Mặt trời đã lặn. Thứ thay thế chúng tỏa sáng lại là đôi mắt của Matsumi. Bên trong đôi mặt cá chết ấy, con ngươi cô đang tập trung như thể là ống kính của một cái máy ảnh phản xạ ống kính đơn.* Bắt đầu vào guồng, nó nhìn thấu vào tôi. Đốt cháy! Đốt cháy! Đốt cháy tôi!
Beep bibibi, bip bip bibeep.
Âm thanh ấy rượt theo tôi, trong khi tôi đang quay cuồng trong vũ trụ, nó tìm cách xuyên thấu cơ thể tôi. Từ xa xôi đến ngay kề cạnh, âm thanh ấy cứ liên tục vang lên. Tôi từ lâu đã không còn có thể xác định được chúng bắt nguồn từ điểm nào. Tôi cứ như đang trở nên một vật thể phát ra âm thanh ấy vậy.
Ống kính ấy chỉ đơn giản là lơ lửng trong không gian.
Đôi mắt ấy hướng về tôi.
“Ah-“
Nó đang nhìn vào phần nào của tôi?
Nó đang nhìn tôi bị thiêu cháy và lăn lộn giữa vũ trụ. Tôi cầu xin cô, đừng hé lộ cái thảm cảnh, suy nghĩ tầm thường này. Cái giới hạn đáng thương của bản thân.
“…không.”
Tôi không muốn biết.
“Beep bi-“
Tôi không muốn biết. Tôi không muốn biết. Tôi không muốn biết.
“KHÔNG!”
Giây phút tôi hét lên, những ống kính trôi lơ lửng ấy biến mất. Đúng lúc đó, cơn chóng mặt choáng ngợp lấy tôi và cả thế giới chỉ còn màu đen xịt. Khi ánh sáng trở lại đôi mắt này, tôi có thể thấy Kou đang lo lắng còn Matsumi thì lại phồng má không hài lòng.
“Cậu không cần phải hét như thế mà…”
“Phiền chị, tiền bối Matsumi, chuyện gì mới xảy ra thế…?”
“Đợi xíu, đợi xíu. Ririko sẽ biến nó thành câu chữ ngay bây giờ.”
Ririko lại ngưng không còn là con người một lần nữa.
Bằng cách nào đó cô ấy có được thông tin về Kou, và cô ấy đang diễn giải nó ra theo cách mà chúng tôi cũng có thể hiểu được. Một chiếc máy tính đang biến những tín hiệu thành con chữ và hình ảnh.
“Trong vô thức phủ nhận mẹ mình vì chứng rối loạn trong việc điều chỉnh cảm xúc. Nhận được tin nhắn cả tích cực và tiêu cực từ cha. Cả cha và mẹ chưa từng đạt được sự liên tục nào trong việc nuôi dạy con cái. Em gái thích giết mèo. Được yêu cầu bởi gia đình để giải quyết những cái xác mèo đó. Sẽ nghe theo bất kì điều gì. Dễ dàng bị tẩy não. Linh hoạt. Giỏi một cách bất thường trong việc hiểu rõ hệ thống đánh giá của người khác đối với xung quanh. Không có cái tôi, nên để ý mọi người như---“
“V…Vậy được rồi! Tiền bối Matsumi, dừng lại đi!”
Cô ấy trở lại thành con người.
“Vậy? Vậy? Thế nào? Cậu thấy nó thế nào? Ririko có nói đúng hết không?”
“Tiền bối, chúng em đi được chưa?”
“Gìiiii? Nhưng Ririko muốn trò chuyện thêm! Cậu có màu trắng đó! Cậu là người duy nhất!”
“Xin lỗi, nhưng bọn em có việc rồi.”
“Ririko hiểu rồi… Vậy Ririko đành chịu thôi. Ririko sẽ gặp cậu sau vậy, Tanihara.”
Không cần phải suy nghĩ, tôi ngay lập tức nhận ra.
Mọi người rất hay đọc sai họ của tôi, bởi thế sự nhầm lẫn này không phải là dễ dàng nhận ra.
“Huh? Cậu không phải Tanihara?”
“Tiền bối, nó đọc là Yahara.”*
Nói một cách khác, ra nó là vậy.
Việc “quét” của Matsumi thu thập thông tin trực quan.
Chúng tôi đi dạo quanh khu mua sắm đã bị bỏ hoang. Chúng đóng cửa chủ yếu là do không thể cạnh tranh trung tâm mua sắm to bự kế bên.
Tôi cảm thấy sốc khi nhìn Kou
Ngay cả khi đối mặt với Ririko Matsumi, cậu ấy vẫn không từ bỏ việc cố gắng hiểu đối phương. Nếu chúng tôi không gặp may mắn, hẳn là cậu ấy đã tiếp nhận cô ấy vào mình rồi.
Mọi thứ cũng sẽ ổn nếu cậu ấy bị xâm nhập bởi Kouzuki. Có thể cậu sẽ xem như bất thường, đương nhiên, nhưng ít nhất là cậu vẫn có thể tiếp tục sống được. Nhưng Matsumi thì không. Nếu cậu tiếp nhận một món đồ hỏng hóc, thì cậu cũng sẽ hỏng hóc như chúng, cứ như thể đang tải về một phần mềm độc hại vậy.
“Quên nó đi. Đừng nói chuyện với con não chim đó một lần nào nữa. Nó sẽ có ảnh hưởng xấu với mày đó, hiểu chứ?”
Kou gật đầu. Nhưng không phải vì cậu hiểu thấu điều đó, mà vì cậu ta cảm thấy tình huống này nên làm thế.
Tôi không biết ý định của cậu là gì…. Thậm chí, tôi còn không biết cậu ấy có không đấy chứ.
“Masato, mày có hiểu việc “quét” đó có ý nghĩa gì không thế?”
Quét.
Dựa trên thực té rằng cô ta lấy thông tin một cách trực quan, tôi đã mơ hồ đoán được cách cô làm việc đó, nhưng nó rất khó để mô tả thành lời.
Tôi cho rằng lý do mà cô ấy đoán được tên của tôi là do trong tiềm thức của cô đã có được thông tin về điều ấy. Ngay cả trong thời gian phải vào bệnh viện, cô vẫn là học sinh của trường này. Vẫn có khá khá thời gian để cô bắt gặp tên chúng tôi.
Thứ duy nhất bất thường ở đây là cách cô nhớ lại ký ức ấy.
Người bình thường sẽ nhanh chóng quên đi thông tin mà họ không cần thiết. Ví dụ như, chúng ta không nhớ mặt tất cả khuôn mặt ta đã gặp trên đường.
Nhưng nếu việc “quét” này giúp cô đào sâu thư viện bên trong não của mình, những ký ức mà những người khác vốn sẽ mất đi? Nếu là vậy, thì đơn giản là bước qua mặt nhau trên hành lang cũng quá đủ để cô biết tên chúng tôi.
Sau đó, cô có thể ghép mặt người ứng với tên ấy, cũng như biết được những thông tin về quá khứ không tốt đẹp gì của của Kou, đơn giản là kết quả từ cái nhìn nhận sâu sắc được có từ sự kết hợp của việc hồi tưởng, tinh ý và khả năng phân tích trên mức bình thường của mình. Đương nhiên là cô không thể làm tất cả việc đó mọi lúc mọi nơi, chỉ khi cô ấy đặt mình ở trạng thái bất động, từ việc tự thôi miên bản thân, gọi là “quét”.
Nhìn từ bên ngoài, một người thầy bói tài năng có thể sẽ trông như đang dõi theo từng bước chân trong cuộc đời của người đối diện. Thậm chí, ngay cả tôi còn có thể đoán liệu một ai còn trinh không hầu hết mọi lúc. Nhưng Matsumi lại ở một cảnh giới khác. Cô có thể đoán ra cá tính, gia đình và cả nơi cậu sống nữa. Đó cứ như một siêu năng lực vậy.
Bất thường.
Nếu tôi giải thích với Kou tất cả điều này thì cũng chẳng có ích lợi gì cả. Cuối cùng chỉ khiến cậu ta kéo gần lại với Matsumi thôi.
“…không có một chút nào.”
Nên tôi lảng tránh câu hỏi.
Ngay cả khi Kou không tin tôi, cậu ấy cũng không hề ép buộc hay thể hiện một tí bất mãn nào. Ahh, giờ tôi nghĩ lại thì cũng có một chút gì bất thường với cậu.
“Vì quái gì mà chúng ta dừng lại?”
“Vì đèn đỏ phải không?
“Nhưng ở đây không có xe hơi.”
Ahh, tôi có thể nghe nó. Tôi lại có thể nghe âm thanh ấy.
Tôi có thể thấy được những xiềng xích ở phía trước. Những chiếc đẹp đẽ ấy đang làm như chúng đang nắm giữ chúng tôi, ngăn cản việc chúng tôi di chuyển.
Tôi không thể không cảm thấy khinh bỉ chúng. Nó trói buộc và là nguồn cơn khiến thế giới của tôi trở nên không màu vô vị.
…hay là tôi nghĩ vậy.
Và cũng vì tôi đã nghĩ vậy, tôi khát khao trở thành một con người không bị xiềng xích kiềm chân. Tôi thật sự đã tin và muốn được giải phóng khỏi chúng.
Nhưng rồi tôi đã gặp một con người không bị ràng buộc đó.
Tôi cảm thấy thế nào khi nhìn vào con người ấy?
Sợ hãi.
Tôi cảm thấy sợ hãi con người không có xiềng xích đó. Tôi cảm thấy kinh khủng. Cái cảm giác có thể mường tượng như một khoảng cách không thể nào với tới được.
Không thể nào mà tôi có thể trở thành một người không có xiềng xích.
---Lạch cạch, lạch cạch.
Như thể để phô trương bản thân, âm thanh ấy bắt đầu vang vọng khắp nơi.
Mày sẽ không bao giờ được giải phóng.
Câm.
Mày sẽ bị trói buộc tới giây phút mày chết đi.
Câm đi!.
Nhưng mày đã biết rồi đúng chứ? Lý do những cái xiềng xích ấy không bao giờ biến mất là do mày không có khát khao đề phá bỏ chúng.
TAO BẢO LÀ CÂM ĐI!---Lạch cạch, lạch cạch.
Tiếng động ấy vang vọng khắp nơi.
Âm thanh của xiềng xích. Âm thanh của thường thức. Âm thanh của luân lý.
Và cũng là âm thanh của khát khao giết người từ sâu bên trong bản thân.
---Lạch cạch, lạch cạch, lạch cạch, lạch cạch, lạch cạch, lạch cạch, lạch cạch, lạch cạch, lạch cạch, lạch cạch, lạch cạch, lạch cạch, lạch cạch, lạch cạch, lạch cạch, lạch cạch, lạch cạch, lạch cạch, lạch cạch, lạch cạch, lạch cạch, lạch cạch, lạch cạch, lạch cạch, lạch cạch, lạch cạch, lạch cạch, lạch cạch, lạch cạch, lạch cạch, lạch cạch, lạch cạch, lạch cạch, lạch cạch, lạch cạch, lạch cạch, lạch cạch, lạch cạch, lạch cạch, lạch cạch, lạch cạch, lạch cạch, lạch cạch, lạch cạch, lạch cạch, lạch cạch, lạch cạch, lạch cạch, lạch cạch, lạch cạch, lạch cạch, lạch cạch, lạch cạch, lạch cạch, lạch cạch, lạch cạch, lạch cạch, lạch cạch, lạch cạch,.
“Ahh… Mình muốn giết ai đó ghê.”