Tôi không nhớ rõ bằng cách nào tôi quen được với Masato. Chúng tôi ngồi cạnh nhau trong lớp, rồi tới khi tôi nhận ra thì cả hai đã thường xuyên tán gẫu với nhau rồi.
Nhưng tôi thường không đi chơi với Masato khi không ở trong trường. Chúng tôi chưa bao giờ “hẹn hò” hay nhắn tin trên điện thoại hay gì cả. Nếu bị xếp vào lớp khác nhau [note36109], hoàn toàn có thể chúng tôi sẽ không còn tí tương tác nào. Thậm chí mỗi việc không ngồi kế nhau trong lớp cũng có thể khiến mối quan hệ của chúng tôi chạm đến điểm dừng.
Nhưng có một lần khoảng hai tuần trước thì phải? Cậu ta gọi tôi ra một công viên gần nhà tôi vào lúc một giờ sáng.
Masato không nói rõ với tôi, nên tôi không biết chuyện gì đang xảy ra cả. Nhưng khi tôi đến đó, tôi đã đứng hình hết một lúc vì sự xanh xao gầy gò của Masato. Tôi có cảm giác rằng, không quan tâm đó là ai, cậu ta đang rất cần một người để có thể cùng nói chuyện.Ngồi phía trên hệ thống xà [note36110] có một tấm biển “không được phép sử dụng” dán trên đó, chúng tôi đã có một cuộc trò chuyện có thể gọi là lan man. Sau khi liếc nhìn tấm biển “không được chơi banh”, máy bán hàng tự động đã hư từ đời nào và cái nhà vệ sinh công cộng trông chẳng có tí ưa nhìn nào, ngó qua rồi lại ngó chắc cũng cả chục lần, Masato trưng ra một nụ cười rõ fake để châm chọc, “Nơi quỷ này giống cái hố phân hơn cái công viên đấy.”
Masato chơi đùa với con dao bướm [note36111] trên tay, miệng hít một hơi dài thuốc lá. Mặc dù là trẻ vị thành niên, cậu đã quen với việc sử dụng thuốc lá, bia, lâu lâu còn cả những chất kích thích mạnh hơn thế nữa. Tuy nhiên, cậu chưa bao giờ rủ tôi tham gia cả. Và ngay cả khi cậu thực hiện vào những hành vi trái những chuẩn mực xã hội như thế, chưa bao giờ cậu tỏ vẻ hứng thú hay hạnh phúc; vẫn chỉ là nét mặt chán nản thường thấy. [note36112]
Trăng hôm đó tròn đến mức mà tôi đã nghĩ nó có thể là một siêu trăng [note36113]. Và ánh sáng của nó rõ ràng là đang làm cho Masato cảm thấy khó chịu.
“Kou, mày nhìn thấy cái gì khi mày nhìn lên mặt trăng?”
Tôi trả lời ngay lập tức.
“Một con thỏ.”
“Mày chỉ nói thế vì ai cũng nói thế phải không? Nhìn sự thật này, nó còn chả giống cái đ* nào với con thỏ cả.”
Cậu ta nói đúng. Khi tôi nhìn lên mặt trăng một lần nữa, đúng là không giống con thỏ thật.
“Thế mày thấy cái gì?”
Tôi thường tránh trả lời những câu hỏi thế này, bởi, thường tôi hay bị chọc ngoáy vì trí tưởng tượng không được bay xa.
“Nói thẳng ra, mặt trăng trông không giống cái gì với tao hết.”
“Ý mày là sao?”
“Thì, tao chẳng thấy gì ngoài những cái hố nối liền với những cái hố khác trên bề mặt.”
Nhưng thay vì cà khịa tôi vì câu trả lời đáng để bị cà khịa đó, Masato lại trông có vẻ thán phục.
“Hừm, đó là góc nhìn của mày nhỉ.”
Hài lòng, cậu ta đốt thêm một điếu thuốc nữa.
“Hợp lý. Không có gì kì quặc hơn tìm kiếm ý nghĩa cho đống sh*t đó.”
Tôi không rõ tại sao cậu ta lại thấy hài lòng nữa.
Để lấp đầy khoảng trống, tôi hỏi một câu hàm ý.
“Masato, tại sao mày lại hành động như một tên cá biệt thế.”
“Tên ranh con chó đẻ này. Bình thường mày mà hỏi một tên cá biệt câu đó, mày sẽ bị đập đến khi không còn thấy đau nữa đấy.”
Nhưng Masato cho tôi một câu trả lời nghiêm túc.
“TAO chỉ không biết cách để chống lại nó.”
Đó không phải một câu trả lời rõ ràng. Nhưng tôi có thể thấy bản thân Masato cũng không có một thứ gì chắc chắn hơn để nói.
Không khí lại trầm xuống, vì vậy, tôi hỏi câu đầu tiên xuất hiện trong đầu khi ngước mặt lên trời.
“Thế mặt trăng trông giống gì đối với mày, Masato?”
Nhăn mày, Masato quăng điếu thuốc qua một bên.
“Mỗi khi TAO nhìn lên trời, TAO cảm thấy khó chịu. Mặc dù TAO biết TAO không thể chạm đến nó, TAO muốn đập tan nó thành nhiều mảnh. Vì vậy, trong những đêm sáng trăng thế này, TAO chỉ muốn nhìn xuống chân mình thôi.”
Rồi cậu ta đặt một điếu thuốc mới lên miệng mình.
“Cứ như đang có một con quái vật đang giơ vuốt muốn vồ lấy tao vậy.”
Khuôn mặt nhăn nhó trong tuyệt vọng, Masato thì thầm cứ như cậu đang nhổ ra máu ngay lúc này vậy.
“Ahh… Mình muốn giết ai quá.”
“Lâu rồi tao mới về chung với mày đấy, Masato.”
Chúng tôi không dự định trước điều này, chỉ là, nhà chúng tôi đều về cùng một hướng với cả cả hai đều thuộc câu lạc bộ “đi về nhà” [note36114], nên thỉnh thoảng chúng tôi vẫn thường về nhà cùng nhau. Còn cái lý do tại sao mà đã lâu rồi là do có một đứa pháp sư nào đó cứ dính lấy tôi mọi lúc.
Mà, cái đứa đó hiện tại đang được bạn mình, Sayuri, mời đi đâu đó rồi, “mời chứ không cho từ chối” [note36115]. Mặc dù tôi khá bất ngờ khi Miki có thể kết bạn với người khác với cái gan coi trời bằng vung của mình, có vẻ như cô ấy có một mối quan hệ khá ổn với phần lớn nữ giới trong lớp cô. Đương nhiên, đấy là cô ấy nói, còn tôi thì không có cách nào để kiểm tra cả.
Khi tôi cảm thấy bất ngờ với độ khủng của nhóm bạn của cô, Miki lại tỏ ra tức giận. Rồi cô bắt đầu thuyết giảng một tràng không thể hiểu được về cách giữ một mối liên kết không ổn định trong mối quan hệ bạn bè nữ - nữ là một một phần của ma thuật hay gì đó. Queo, khả năng giao tiếp của cô đạt mức thượng thừa rồi, nên cũng không lạ lắm.
“Mày đang nghĩ về con đó nữa phải không. Mày mải mê quá rồi đó.”
“Có vẻ vậy.”
“Đúng ra mày phải phản bác nó chứ. TAO chỉ giỡn với mày thôi mà.”
Sau khi cho cậu ta biết tôi, đúng là, đang nghĩ đến cô ấy, Masato thở dài và giả mỉm cười.
“Tự đi mà tìm hiểu đi.”
Vẫn trưng ra cái nụ cười fake đó, Masato tiếp tục.
“Mày biết không, hổm con cuồng ma pháp sư đó bảo tao tránh xa khỏi mày đó.”
“Thiệt à? Miki nói vậy?”
Ánh mắt Masato thể hiện sự “đồng lòng” [note36116].
“Tao nói với mày rồi mà? Kouzuki và TAO sẽ không thể thân thiết với nhau đâu. Con đó ghét tao cay đắng.”
Nhắc mới nhớ, Miki đúng có nói là tôi không nên dành thời gian với Masato.
“Mày có chắc là không phải do mày trêu chọc ba cái ma thuật không đấy?”
“Có thể.”
“Thôi nào!”
“Nhưng cái này và cái đó không có tí mẹ liên quan gì đến nhau. Con đó chỉ là không chịu nổi cảm giác tao ở chung với mày.”
Từ “ghen tuông” nảy ra trong tâm trí, nhưng Miki chỉ là đơn phương can thiệp vào chuyện cá nhân của tôi thôi.
Tất cả những thứ cô ấy có thể nghĩ đến là ma thuật.
“Tao nghĩ việc mày ở bên tao sẽ ảnh hưởng đến việc biến mày thành ma pháp sư?”
“Chắc đúng rồi đó.”
Tôi bất ngờ trước câu trả lời ngay đúng trọng tâm của Masato.
“Khoan đã, mày hiểu ý cô ấy khi nói về “ma thuật” à? Đó có phải tại sao mày đoán được cô ấy ghét mày?”
Masato nhíu mày.
“Hmm…không phải là TAO hiểu định nghĩa của nó. Nhưng việc tụi tao không thể được ra một cái nhìn giống nhau có vẻ cuối cùng là cũng về một thứ.” [note36117]
“Ý mày là sao.”
“Tức là, mày đang dần hiểu “ma thuật” của nó gì phải không? Nó kéo mày đi lòng vòng cũng cả hai tuần rồi.”
“…Chút nào đó.”
“Mù mờ là khả năng thấu hiểu của tao ngay bây giờ.”
Giống như dịch từ tiếng Anh qua tiếng Nhật ấy [note36118], tìm ra một từ để mô tả “ma thuật” rất khó. Nhưng ít nhất tôi có chắc rằng đó không phải “yêu thuật” [note36119] hay “phù thủy thuật” [note36120]. [note36121]
Nhưng đây không phải là tẩy não, khi người ta ép nó vào bằng cách cưỡng chế. Những thứ như thói quen thường ngày hay văn hóa thường thức, những thứ mọc rễ trong tâm trí chúng ta mà ta không hề nhận ra, cũng nằm trong định nghĩa của ma thuật của cô ấy. Góc nhìn của Miki về ma pháp sư là một người có thể dễ dàng điều khiển ý niệm [note36123] của người khác. Khi cô ấy bảo tôi không có kháng ma pháp, ý cô ấy bảo là tôi đang trong trạng thái nguy hiểm vì ý niệm của tôi thay đổi quá dễ dàng.
Nhưng tôi không hiểu tại sao một người thiếu kháng ma pháp lại dễ trở thành ma pháp sư hơn. Và tôi cũng không hiểu tại sao ở bên cạnh Masato lại ngăn tôi trở thành ma pháp sư. Có vẻ như vẫn có một phần của ma thuật tôi vẫn chưa hiểu được.
“Đừng suy nghĩ nữa.”
Cậu ta thô lỗ nói ra những lời đó trong khi nhẹ nhàng chọc vào giữa bụng tôi [note36124].
“Một thằng ngu không nên suy nghĩ quá nhiều.”
“Chắc chắn phải có cách nói nhẹ nhàng hơn chứ.”
Masato nghiêng đầu vui vẻ. Nhưng rồi biểu cảm của cậu dần trở nên tuyệt vọng.”
“Nói thật, một số thứ mà Kouzuki nói cũng giá trị của riêng nó. Ngay cả TAO cũng muốn mày đi với một con cuồng ma pháp sư lanh chanh đó hơn ở với một thằng sát nhân cá biệt như tao.”
“Gì? Ý tao là, tao không muốn thành cái nào trong cả hai hết…”
Tôi trả lời bằng một câu đùa vui vẻ, nhưng khuôn mặt căng thẳng của Masato vẫn không dịu đi tí nào.
“Queo, nếu mày không nghĩ nhiều quá thì có lẽ mày vẫn có thể như bây giờ được.”
“Kusukusu…kusukusukusu…”
Chúng tôi nghe thấy một giọng cười dị thường như thể như thể có ai đang đẩy luồng hơi giữa hai hàm vậy. [note36125]
Quay đầu lại phía sau, chúng tôi thấy một cô gái bé bé đứng ở đó. Mái tóc đen bóng được buộc thành bím phía sau, còn phía trước được cắt thành mái xéo. Từ sợi ruy băng màu xanh lá trên bộ đồng phục thủy thủ, tôi có thể đoán được cô ấy thuộc năm hai. Mặc dù điều đó có nghĩa là cô lớn tuổi hơn chúng tôi, khuôn mặt trẻ con lại cho một ấn tượng khác hoàn toàn. Cái đó, cùng biểu cảm vô tự lự của mình, hoàn toàn có thể khiến tôi tin rằng đó là một học sinh tiểu học. Nhưng khi nhìn kĩ lại, bộ ngực của cô ấy lớn đến mức khiến người ta nghĩ ngay đến những thứ không trong sáng.
Nhưng điểm nổi bật nhất của cô là đôi mắt có một không hai của mình. Mặc dù nó cũng đen như mái tóc cô vậy, có vẻ như nó thiếu đi sự tập trung và lạ lùng thay làm tôi liên tưởng tới cầu vồng.
“Hai cậu thú vị đấy.”
Không còn ai ở xung quanh cả, vậy có vẻ như tiền bối này đang nhắc đến chúng tôi.
“Chào nhé.”
Như một đứa trẻ cảm thấy hài lòng, cô ấy khẽ cúi đầu chào. Tôi cũng chào tiền bối lại.
“…Masato, mày có biết chị ấy không?”
Nở một nụ cười nhạt, Masato lắc đầu.
“Kusukusu… Hai cậu rất thú vị!”
Nụ cười của cô rất vô tư, và kì lạ. Chính xác vì nó quá vô tư khiến tôi cảm thấy không thoải mái.
“Mày muốn gì?”
Masato phun ra câu hỏi bằng thái độ cộc cằn mọi ngày, nhưng người tiền bối này không có vẻ gì là sợ cả. Hay là có chút quan tâm nào. Có vẻ như cô ấy khá là chậm trong việc phán đoán cảm xúc của người khác.
“Oh, Ririko đang muốn trở thành bạn tốt với Hiiragi!”
Có vẻ như cô ấy biết tên tôi.
Mặc dù cô bảo chúng tôi “thú vị,” tôi nhanh chóng nhận ra cô ấy không để tâm đến chúng tôi cho lắm. Ánh nhìn của cô cứ đảo từ chỗ này qua chỗ khác.
“Chị thấy điều gì thú vị? Cuộc đối thoại của chúng em?”
“Có. Và~ không.”
Giọng cô mang đầy sự ngọt ngào, nhưng không phải kiểu ngọt ngào khi tán tỉnh như Miki đôi lúc vẫn trêu đùa.
Giống như một đứa trẻ vậy. Không những thế, thái độ và biểu cảm của cô cũng giống như những đứa nhóc khác vậy.
“Thứ thú vị là cái tín hiệu liên lạc của cả hai.”
“…Tín hiệu liên lạc?”
“Yup. Tín hiệu liên lạc.”
Mặc dù tôi lặp lại từ đó, không có vẻ gì là sẽ có một lời giải thích từ cô. Cứ như cô ấy nghĩ cách cô nói chuyện là điều hiển nhiên trên thế giới này.
Như thể nắm bắt được điều gì, Masato liền đặt cho cô câu hỏi.
“Này, mày là con Ririko Matsumi phải không?”
“À, đúng rồi. Đương nhiên Ririko là Ririko.”
Không một câu hỏi về việc tại sao Masato biết tên cô, người tiền bối tên Ririko Matsumi chỉ gật đầu.
“Masato, đó là ai thế?”
“Tên cô ấy được đồn đại lắm. Mày có thể đoán được mà?”
Thật vậy.
Nếu đây chính là kiểu mẫu cho cách hành xử của cô ấy thường ngày, không bất ngờ gì khi mọi người biết đến cô.
À, đúng rồi. Giờ nghĩ lại thì, “Matsumi” cũng nằm trong danh sách những người mà Miki muốn tôi tránh xa. Hơn thế nữa, tôi cũng mơ hồ nhớ về những tin đồn của cô ấy đâu đó.
“Nó thú vị lắm, nhỉ? Trắng và lam sẫm, hở. Thường mọi người là màu cam nhỉ? Nhưng hai cậu thì lại khác. Ririko thích màu trắng lắm. Khiến Ririko muốn làm gì đó ghê.” [note36126]
Không thể giấu được sự phấn khích của mình, tiền bối Matsumi tiếp tục.
“Này, này, Ririko có thể “đọc” cậu được không?”
“Đọc em?”
Tôi lặp lại.
“À, đúng rồi. Đa số mọi người không thể “quét” được. Nhưng, nhưng, cậu thấy đấy, Ririko có thể “quét”!” [note36127]
Ưỡn ngực đầy tự hào, cô dang tay mình ra như thể nói rằng “tôi tới đây!”
Trong chớp mắt, biểu cảm vô tự lự của cô biến mất.
Thay vào đó là thứ gì… gợi lên hình ảnh con người nhưng không phải người, như một con ma-nơ-canh vậy.
Một giọng nói kì lạ. Một giọng nói không thể chắc rằng đến từ cổ họng cô được. Tiếng động như thể là tiếng của một cái máy, nhưng nó rõ ràng đang được truyền từ cái miệng mở hờ của cô.
Như thể bị xuyên thấu bởi màn đêm, đôi mắt cô dần mất đi ánh sáng của mình. Chúng mất đi khả năng tập trung và, có vẻ như cũng mất đi khả năng nhận thức của mình. Nhưng tôi có thể biết được, mặc dù nó không còn tập trung một điểm nữa, nó vẫn đang giữ tôi chặt trong ánh nhìn của mình và không chịu rồi đi. Và cứ như thể tôi đang bị tê liệt vậy, tôi không thể nào động đậy dù chỉ là một ngón tay.
Chuyện gì đang xảy ra thế này?
Vẫn bất động vì cơn sốc, tôi nhìn thấy Masato cạnh bên mình. Mặc dù cậu khinh thường cách mọi người thể hiện sự yếu đuối bên cạnh mình, cậu chỉ đơn giản là nhìn chằm chằm trong câm lặng.
Mọi thứ đang quá bất bình thường.
“Beep bibibi, bip bip bibeep.”
Như thể âm thanh đang không truyền qua màng nhĩ tai tôi mà đang xuyên thấu qua xương vậy, tôi có cảm giác âm thanh đang dội khắp nơi trong cơ thể mình. Tôi không còn biết nó đến từ đâu nữa; không phải trước mặt; không phải sau lưng; không phải phía trên cũng không từ bên cạnh, âm thanh máy móc đó cứ liên tục bao trùm lấy tôi và vang dội.
Beep bibibi, bip bip bibeep.
Âm thanh đang hòa tấu ngay trong từng tế bào của tôi. Cả cơ thể run rẫy trong cơn đau đầy ngứa ngáy, gần như thể tôi đang bị bỏng vậy.
Tôi vẫn không thể di chuyển chân mình, hay bất kì bộ phận nào. Nó đã biến đổi từ tê liệt thành bạo lực thuần khiết. Một cơn tê liệt mạnh đến mức, mà như thể cơ thể tôi đang bị trói bởi những sợi cáp điện vậy. Sợi cáp ấy đang vừa giữ chặt tôi vừa xé tôi thành từng mảnh. Nó soi xét tôi, thấu hiểu tôi, trói buộc bên trong tôi và làm chúng tiêu tan.
Trong khi vẫn đang soi xét mọi thứ, đôi mắt ấy vẫn tiếp tục giữ lấy tôi. Lưu giữ nhưng không phản chiếu bất kì điều gì. Đôi mắt ấy vừa mang sắc đen tuyền vừa có màu trắng như tuyết.
“Quét thành công.”
Giây phút tiền bối nói ra câu đó, không gian quay trở lại trạng thái ban đầu và thế giới bắt đầu chuyển động một lần nữa. Đương nhiên, tôi biết là không gian chẳng biến đi đâu hết. Thứ duy nhất thay đổi là tôi. Vào đúng giây phút đó, “tôi” cảm nhận không gian đã hoàn toàn thay đổi.
Mặc dù chỉ có vài giây trôi qua, nhưng vài giây đó cô đặc đến mức tôi hoàn toàn có thể tin rằng hàng tiếng hay thậm chí cả mấy ngày đã trôi qua.
Hơi thở.
Tốt… Tôi hít một hơi.
Tôi vẫn có thể thở được.
“Vậy nào, tiếp theo sẽ là…”
Đôi mắt vô tư ấy nhìn về phía Masato.
“Ah---“
Masato mở to mắt ra. Tôi chưa thấy cậu ta như thế này bao giờ cả.
Đôi mắt của Matsumi, mới phút trước lấy lại màu sắc của mình, giờ lại bắt đầu chuyển thành hai màu đen trắng.
“…không.”
“Beep bi---“
“KHÔNG!!”
Masato hét lên.
Phản ứng lại với hơi thở dồn dập và cử chỉ sợ sệt của cậu ta, môi của tiền bối bắt đầu run lên.
“Cậu không cần phải hét như thế mà…”
Mặc dù là nguồn cơn sợ hãi của Masato, cô ấy chỉ bĩu môi, trông vẫn không bận tâm tới cảm xúc của người khác như bình thường.
“Phiền chị, tiền bối Matsumi, chuyện gì mới xảy ra thế…?”
“Đợi xíu, đợi xíu. Ririko sẽ biến nó thành câu chữ ngay bây giờ.”
Tiền bối đứng yên tại chỗ, khóe miệng mở hờ.
Cô ấy giữ trạng thái ấy trong một lúc, ngay cả một bó cơ cũng không chuyển động.
“Kouta Hiiragi, tuổi 15.”
Vẫn trong trạng thái vô cảm, như thể một chiếc máy, miệng của cô bắt đầu chuyển động.
“Sống với ba mẹ và em gái. Sống trong một căn phòng hứng được ánh sáng trời ở tầng hai của một căn nhà cũ dành cho một gia đình. Có nhiều bạn, nhưng không có bạn thân. Coi trọng việc giữ khoảng cách trong mối quan hệ. Gần đây bắt đầu có mối quan hệ với người khác giới. Cảm thấy mệt mỏi khi nói chuyện với người khác. Cực kì hờ hững với bản thân.
Tôi không biết cô ấy đang nói về điều gì, nhưng khi cô càng nói, nó càng rõ ràng là cô đang nói về tôi.
“Trong vô thức phủ nhận mẹ mình vì chứng rối loạn trong việc điều chỉnh cảm xúc. Nhận được tin nhắn cả tích cực và tiêu cực từ cha. Cả cha và mẹ chưa từng đạt được sự liên tục nào trong việc nuôi dạy con cái. Em gái thích giết mèo. Được yêu cầu bởi gia đình để giải quyết những cái xác mèo đó. Sẽ nghe theo bất kì điều gì. Dễ dàng bị tẩy não. Linh hoạt. Giỏi một cách bất thường trong việc hiểu rõ hệ thống đánh giá của người khác đối với xung quanh. Không có cái tôi, nên để ý mọi người như---“
“V…Vậy được rồi! Tiền bối Matsumi, dừng lại đi!”
Tôi lên giọng, gần như là hét vậy. Còn đôi mắt của tiền bối Matsumi mở chằm chằm nãy giờ, cũng bắt đầu chớp. Có vẻ như biểu cảm của cô cũng bắt đầu quay trở lại.
“Vậy? Vậy? Thế nào? Cậu thấy nó thế nào? Ririko có nói đúng hết không?”
Cô ấy trông như một đứa trẻ mẫu giáo tự hào hỏi bức tranh màu của bản thân đẹp đến mức nào. Biết rằng nó sẽ làm cô vui, tôi quyết định sẽ chiều cô và gật cái mạnh.
Tôi không muốn nghe nữa.
Tôi không muốn biết điều gì về bản thân hết.
“Tiền bối, chúng em đi được chưa?”
Vì một lý do nào đó, Masato trông có vẻ kiệt quệ.
“Gìiiii? Nhưng Ririko muốn trò chuyện thêm! Cậu có màu trắng đó! Cậu là người duy nhất!”
“Xin lỗi, nhưng bọn em có việc rồi.”
“Ririko hiểu rồi… Vậy Ririko đành chịu thôi.”
Bờ vai tiền bối xụi xuống.
“Ririko sẽ gặp cậu sau vậy, Tanihara.”
Đôi môi cong lên, Masato tỏ vẻ cau có với tiền bối Matsumi.
“Huh? Cậu không phải Tanihara?”
“Tiền bối, nó đọc là Yahara.” [note36130]
“Cậu đùa à! Ririko tự hỏi sao lại có sai sót đó… Ririko tự hỏi liệu có phải việc quét bì dừng nửa chừng? À, đúng rồi! Ririko bình thường không mắc sai lầm như thế! Ririko bình thường luôn đúng.
Vẫy cả hai tay của mình, tiền bối Matsumi đưa ra một lý do biện hộ kì quặc.
Nhưng cả hai chúng tôi chẳng còn năng lượng đâu phản bác. Vì vậy, cả hai chỉ đơn giản quay đầu và bước đi.
Trong tĩnh lặng, chúng tôi bước qua một khu mua sắm vắng tanh, với hơn một nửa số cửa hàng đã đóng cửa. Dường như chân tôi không có vẻ đạp đất, như thể tôi đang có cảm giác khó chịu khi lơ lửng trên không trung vậy.
Vậy chính xác “quét” đó là gì? Đó có phải ma thuật? Và lại là một cái ma thuật tồi tệ đến mức có thể đảo lộn tất cả giá trị mà tôi từng có.
Cứ như thể thế giới đang rung động vậy. Mặc dù không có sương mù, tôi cảm thấy khó khăn trong việc xác định chính xác mặt đất đang ở chỗ nào. Như thể tôi có thể bay được vậy, nhưng bằng lý do quái dị nào đó mà từng mảng bê tông vỡ nát này đang kéo tôi xuống mặt đất.
Đó có thể là một ảo mộng con nít. Nhưng… đúng rồi. Ririko Matsumi không có những giới hạn đó. Không chừng cô quái đến mức mà tin tưởng bản thân có thể bay lượn.
“Kou.”
Phá vỡ sự im lặng, Masato cất giọng.
“Quên nó đi. Đừng nói chuyện với con não chim đó một lần nào nữa. Nó sẽ có ảnh hưởng xấu với mày đó, hiểu chứ?”
Tôi không rõ một cuộc trò chuyện bình thường sẽ có ảnh hưởng thế nào, nhưng Masato đang cực kì nghiêm túc, vì vậy tôi chỉ gật đầu.
Thật lòng, tôi cảm thấy bất ngờ khi Masato cảm thấy lo lắng với tôi như thế. Cậu ta làm tôi nhớ đến Miki.
“Masato, mày có hiểu việc “quét” đó có ý nghĩa gì không thế?”
“…không có một chút nào.”
Vậy à. Tức là cậu ấy “không có một chút nào” muốn giải thích cho tôi biết.
Dẫu biết là vậy, tôi cũng không muốn đào sâu thêm việc này. Nếu cậu ấy không muốn cho tôi biết, thì cũng có cách nào tôi có thể thuyết phục được.
Đèn giao thông trước mặt tôi chuyển đỏ.
Chúng tôi dừng lại.
“Má.”
Masato văng tục một cái và bắt đầu mím môi.
“Chuyện gì thế?”
“Vì quái gì mà chúng ta dừng lại?”
“Vì đèn đỏ phải không?
“Nhưng ở đây không có xe hơi.”
Tôi nhìn hai bên để xác nhận. Thực vậy, không có một chiếc nào trong tầm mắt.
“…Thế cậu có muốn qua không?”
“Đó không phải điều tao muốn nói… Đó không phải là cái khỉ gió mà tao muốn nói. Tao đang hỏi là tại sao TAO dừng lại?”
Tôi cảm thấy hỗn loạn. Vậy Masato đang khó chịu về điều gì thế?
“Queo, đèn đỏ là dừng lại, nên chúng ta phải dừng lại?”
“Phải, nhưng ngay cả khi chúng ta có thể vượt qua, chúng ta lại dừng lại vì đó là cách nó vận hành.”
Masato bắt đầu vò đầu đến mức cậu ta muốn bứt tai mình ra vậy.
“Masato, mày sao thế? Vì tiền bối lúc nãy à?”
“..Yeah, TAO nghĩ vậy. Có chuyện gì không ổn với tao bây giờ. Phải có nên tao mới nói chuyện như thế này với mày, nhỉ.”
Đèn giao thông chuyển qua xanh.
“Masato, đi nào.”
“Ừ…”
Khi cậu ta bắt đầu di chuyển, tôi có thể thấy tâm trạng của Masato đang vượt khỏi mức khó chịu mà chuyển qua giận dữ. Cậu ta đang cào cấu bản thân ở mức độ bất bình thường, cứ như thể toàn bộ cơ thể cậu ta đang bị nhấn chìm trong sâu bướm, và chúng đang luồn lách trong da cậu để đẻ trứng vậy.
Vẫn tiếp tục cấu xé, Masato nói.
“Ahh… MÌNH muốn giết ai đó ghê.”
Tôi hiểu rằng.
Chúng tôi đã không còn đường lùi nữa rồi.
.