DOUBLE mừng khai trương luôn~
---
Chúng ta cùng quay lại khoảng thời gian một tháng trước, ngày 19 tháng 4, một chút nào. Cũng như hôm nay, Akiyama cũng tự cho mình nhận lại vị trí tạm thời thay thế cho giáo viên, đến mức mà Masato kịch liệt phản đối. Đập tay lên bàn để thể hiện suy nghĩ của mình, Masato tuyên bố rõ ràng, với một chất giọng đầy khinh thường với một vật mà cậu coi là vô giá trị:
“Mày làm tao muốn ói mửa ra.”
Tôi, cùng với những người khác trong lớp như hóa thành băng. Nói thật thì bọn chúng tôi ai cũng thấy hơi có điều gì khó chịu với Akiyama. Tuy vậy, hành động của cậu ta về mặt khách quan là đúng theo gương mẫu, nên không ai có thể tìm được lý do để trách cậu ta được. Chúng tôi không có một lý do hợp lý để phải cẩn thận bên cậu ta cả.
Nhưng Masato chỉ đơn giản là nói lên sự chán ghét của mình mà không cần một lý do. Sẽ là nói dối nếu tôi không thấy chút gì đó tươi mới trong mình, nhưng rõ ràng là Masato đang đưa nó đi quá xa.
Bình thường một học sinh gương mẫu như Akiyama sẽ không quen thuộc với kiểu khủng hoảng tinh thần thế này. Tôi đã chắc Akiyama sẽ khiếp sợ và heo hóp mặt lại khi bị chửi thẳng mặt như thế này.
Cho nên, điều mà tôi ngạc nhiên hơn là cách Akiyama phản ứng với điều đó:
“Vậy cho tôi hỏi, vì lý do gì được không?”
Thay vì là vẻ lưỡng lự run sợ, Akiyama đáp trả lại bằng một chất giọng khiêu khích. Tôi đã hơi lo rằng Masato sẽ mất đi sự bình tĩnh và biết cuộc tranh cãi này dịch chuyển từ mồm qua nắm đấm.
Nhưng thay vì nhảy vồ đến Akiyama, Masato chỉ lẩm bẩm “tự nhìn lại đi” với bản thân với một nét mặt khinh bỉ. Không như chúng tôi, có vẻ như cậu đã hiểu được ý nghĩa trong lời đáp của Akiyama. Nhìn đăm đăm vào Akiyama như thể đang nhìn vào một thứ bẩn thỉu, cậu ta kết thúc tràng cuồng nộ của mình với “Mày hết thuốc chữa rồi,” rồi lẳng lặng trở về chỗ ngồi của mình mà không gây chuyện nữa. Hên là mọi chuyện vẫn chưa vượt quá tầm kiểm soát.
Về phần của Akiyama, mặc dù cậu không nói, cậu ta thể hiện rõ ràng sự khinh miệt ngược lại với học sinh cá biệt Masato. Nhưng bởi vì Masato không muốn đào sâu vấn đề thêm nữa, cậu ta quyết định cũng dừng lại.
Từ ngày hôm đó, mối quan hệ của họ giống như trái bom nổ chậm vậy.
“Akiyama và TAO trái ngược với nhau.”
Liếc xéo về phía Akiyama, Masato nở nụ cười khinh thường.
“Chỗ nào cơ?”
“Mày biết đấy, một người khát khao xiềng xích, một người lại phủ nhận nó.”
Tôi nghiêng đầu khó hiểu.
“Mà thôi kệ nó đi. Chính xác hơn là đừng bao giờ nghĩ về nó. Sẽ không tốt nếu bộ não tồi tệ của mày bị quá sức đâu.”
“Mày gọi tao là ngu đần ư?”
“Ngu đần hay không là dựa vào hành động của họ [note36050], Kou. Giờ cứ làm trống não mình trước cái đã.”
“Mày đáng ghét thật.”
Mặc dù cậu ta nói như thế, tôi biết rằng cậu ta không hề ghét tôi. Tôi đã quen với việc đó đến mức không còn thấy phiền lòng nữa.
“Ừm, bây giờ, mày nên tìm cách tránh khỏi lời xúi giục của con Kouzuki kì quặc đó đi. Nó kiểu gì cũng sẽ tìm đến mày nữa thôi.
.
Đúng như Masato dự đoán, Miki tự mình đến lớp tôi khi tiết bốn vừa kết thúc. Bước vào một phòng học lạ thường khiến con người trở nên lo lắng, nhưng tôi không thấy một tí nào từ Miki cả.
“Queo, đi thôi nào!”
Nắm lấy tay tôi, Miki kéo tôi đi.
Tôi nghĩ tôi không cần một lời giải thích rằng cô ấy sẽ không tính để tôi từ chối đâu.
Tôi có thể cảm thấy những cái nhìn bất lực ném về phía tôi. Tôi không thể trách họ được. Bỏ qua cái tính kì dị của cô, Miki Kouzuki được mọi người rộng rãi biết đến như người con gái dễ thương nhất trường này. Thế mà một người như thế lại gọi tôi bằng tên, nắm lấy tay tôi, mặc dù tôi không có đặc điểm gì nổi bật ngoại trừ mối quan hệ với Masato.
“Đ…đợi chút đã nào!”
Nếu để bản thân dưới sự quản lý của cô ấy, tôi chắc chắn sẽ trở thành tâm điểm của sự hiếu kì không có điểm dừng của tụi đồng trang lứa. Cuộc sống bình yên của tôi sẽ bị vỡ tan tành.
Đừng yên tại chỗ, tôi khiến Miki dừng lại.
“Đừng có nổi loạn với mình chứ, Kouta! Mình đang làm vệ sĩ miễn phí cho cậu đó cậu biết chứ. Ít nhất cậu nên ngoan ngoãn xíu đi chứ.”
“Ít nhất cậu phải nói mình tính làm gì với mình chứ.”
“Mình kiếm cậu vào buổi trưa, thì rõ ràng là mình đang muốn dùng ăn trưa chung với cậu rồi? Cậu dùng não tí đi chứ! Bởi vì vậy mà cậu không có nhiều kháng ma pháp đó.”
Vì một lý do nào đó, cô ấy trách móc tôi đầy thiện ý.
Tôi có cảm giác tôi nên là người khiển trách cô ấy về sự liều lĩnh và thiếu kiến thức thường thức của cô, nhưng chắc là cô ấy cũng giả vờ không nghe thấy thôi. Tôi gần như có thể hình dung được khung cảnh khi ấy.
Thả tay tôi ra, rồi cô chìa ra hai hộp cơm màu vàng đẹp như tranh vẽ để cho tôi xem một cách tự hào.
“Nhìn này, hai hộp cơm do chính mình dễ thương này nấu đấy! Cậu nên thấy may mắn đi!”
“Queo, mình nghĩ khó để có thể bảo nghĩ không dễ thương được…”
Nghe vậy, Miki đặt hai tay lên má mình, thể hiện một xúc cảm ngượng ngùng.
“Cậu gọi mình dễ thương kìa! Đi thôi, mình hứa là nó cũng sẽ rất là ngon đấy.”
Cô ấy đang đấm yêu vào lưng tôi đầy nhiệt tình. Cố tình đang cố tình gây ồn ào bằng một nét diễn xuất tồi tệ; tôi có thể nhìn thấy từ cách cô phản ứng, hẵng là cô ấy đã quen với việc được gọi là dễ thương rồi.
“Mình ra ngoài sân thôi!”
Tôi không còn tí năng lượng nào để chống trả lại Miki cả, người bắt đầu kéo tôi đi một lần nữa. Những cặp mắt tò mò vẫn đang dõi theo tôi, nhưng… à mà sao cũng được. Chủ nghĩa hòa bình, nhỉ?
Masato, người đang nhìn chúng tôi bằng nửa con mắt, không có vẻ gì là sẽ giúp đỡ tôi cả, thay vào đó là nở ra nụ cười chế giễu quen thuộc và nhẹ nhàng vẫy chào tạm biệt tôi.
Mặc dù đây, đúng, là sân trường, nhưng không phải là kiểu mà chúng ta có thể nhìn thấy từng nhóm học sinh gom tụ hay ăn trưa chung với nhau. Nó chỉ đơn giản là một sân cỏ được bảo dưỡng tệ hại với vài cái bụi cây đáng thương hại, thậm chí đến một cái băng ghế cũng không có. Vì vậy, chỉ có hai chúng tôi ở đây với thỉnh thoảng một số người đi ngang qua
Trường chúng tôi là một trường tư cao trung ở nông thôn, nơi thường dùng cái cớ truyền thống để khỏi phải thay đổi và về bản chất từ chối tạo nên một tuổi xuân năng động. Cả cái sân này cùng tòa nhà cũ kỉ kia nhằm khiến chúng tôi buồn chán tới mức khuất phục.
Điều có thể rõ nhất là bộ đồng phục. Mặc dù được xem là không hợp thời trang bởi đa bộ phận lớn học sinh, trường chúng tôi vẫn sử dụng đồng phục nam sinh [note36051] màu đen và bộ váy thủy thủ màu tương tự đã lỗi thời.
Rõ ràng đang tràn đầy năng lượng, Miki trải ra một tấm bạt cô mang theo trên một bãi cỏ um tùm và ngồi xuống đó. Tôi thấy vậy cũng ngồi xuống bên cạnh.
“Việc ăn trưa cùng nhau cũng là một phần trong việc trở thành ma pháp sư của mình luôn?”
“Yeah, gần như vậy. Đúng như vậy.”
Bằng cách ăn bữa trưa nhà làm chung với nhau, tôi có thể trở thành một ma pháp sư.
Khi diễn giải ra như thế, mối quan hệ thường ngày của tôi trở nên phần nào đó mơ hồ. Tôi trong vô thức thốt ra tiếng thở dài.
“Cậu có định cho mình ăn đuôi thằn lằn hay gì đó không đấy?”
“Cậu nói gì thế? Đây không phải Witches’ Sabbath [note36052] hay cái gì đó giống vậy đâu, cậu biết chứ.”
Tôi muốn hỏi cô chính xác Witches’ Sabbath LÀ cái gì, nhưng tôi nhận ra nếu cứ bới móc mọi điều cô ấy nói, cuộc trò chuyện này sẽ chẳng đi đến đâu cả.
“Đương nhiên, mình không nghĩ là cậu sẽ tin mình khi mình bảo ăn trưa cùng nhau sẽ giúp cậu trở thành một ma pháp sư.”
Phồng má lên một tí, Miki chuyền cho tôi một trong hai chiếc hộp. Sau khi mở ra, tôi tìm thấy… queo, nếu mà nói thật, mọi thứ bên trong rất là bình thường. Không có cái gì có vẻ như liên quan tới ma thuật, cũng như không có cái gì được làm ra khi nghĩ đến người yêu trong đầu. Nó là, nói tóm lại, một hộp cơm trưa cực kì bình thường.
Tụt cảm xúc ghê.
“Này, để mình đoán cậu đang nghĩ gì trong đầu nhé!”
Miki đưa mặt cô lại gần tôi như thể đang điều tra thứ gì đó.
“Cậu cứ tự nhiên.”
“Cậu đang muốn được dùng ngay hộp cơm trưa do một cô gái dễ thương tự tay làm!”
“Gì? Sai hoàn toàn. Mình đang nghĩ tự nhiên nó tụt cảm xúc thế nào.”
“Cậu thật tồi tệ!”
Mặc dù cô có nhắc đến nó, nhưng đúng là ăn bữa trưa tự làm của một người con gái là một phần của thanh xuân tôi đang khát khao mong đợi. Vậy là Miki lại cướp đi một cái lần đầu của tôi rồi.
Vì một lý do nào đó, tôi đang được truyền động lực.
Đôi mắt to tròn của cô đang nhìn thẳng vào tôi khi cô nói ra câu đó. Đó hẳn là cảm xúc cô đang cảm thấy thực sự hiện tại.
Nếu cô ấy đã nghiêm túc đến thế, tôi nghĩ cũng phải tới phần tôi cố hiểu mớ ma thuật này.
“Về chuyện đó, Mình sẽ hỏi cậu… cậu thấy đấy. Mình đang hơi khó hiểu chút. Mình không hiểu lắm ý cậu bảo khi nói về “ma thuật”. Sau cùng thì, mặc dù cậu đang mượn thuật ngữ đó, ma thuật của cậu không giống hoàn toàn những thứ ta có thể gặp trong tiểu thuyết kì ảo nhỉ.”
Trong lúc đó, Miki vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào tôi bằng đôi mắt to tròn của mình. Cảm thấy không thoải mái, tôi hạ thấp ánh nhìn xuống để tránh mắt cô.
“Mình thực sự không hiểu, nhưng cũng không thể chấp nhận nó không điều kiện được. Kiểu này thì chắc mình sẽ không bao giờ có thể sử dụng phép thuật được.”
Miki đang thực lòng lắng nghe tôi.
Khi biết rằng tôi bác bỏ ma thuật, liệu cô bị đụng chạm chứ?
Nhưng thái độ cô không hề có cảm giác chua chát. Cô im lặng xiên qua một miếng karaage [note36053], hàng đông lạnh, bằng cây nĩa của mình.
“Cậu biết đấy, Mình đang kéo cậu đi khắp nơi và nói ra những lời khá là khó hiểu. Mình chính là lý do mà cậu cảm thấy rối bời. Mình cũng hiểu điều đó mà.”
Đôi mắt tôi vẫn hạ xuống. Cô ấy nói tiếp.
“Cậu có ghét mình về điều đó không?”
Tôi nhanh chóng lắc đầu phủ nhận.
“Ý mình là, cậu đang làm điều này với ý tốt mà nhỉ?”
Đôi mắt Miki đang hơi mở ra vì bất ngờ.
“Cậu hiểu điều đó à?”
“Yeah.”
“Ngay cả khi mình đã nói những lời kì quặc, như mình sẽ bảo vệ cậu khỏi phép thuật hay là mình sẽ là vệ sĩ cho cậu?
“Yeah”
“Không thể nào có chuyện mình có thể thể hiện ý tốt của mình bằng những chuyện như thế…”
Lần này tới tôi cảm thấy bất ngờ.
“Vậy cậu CÓ nhận ra là mình kì quặc…”
Nếu cô nhận ra mình lạ thế nào, tại sao cô ấy không hành xử một cách bình thường hơn ngay từ đầu? Nếu cô sợ tôi sẽ ghét cô ấy, theo lẽ thường là nên làm quen tôi một cách bình thường hơn?”
“Queo, vì… nó thế này. Mình phải đánh cược một ván. Từ lúc mình nhìn thấy cẩu đang trong trạng thái cực kì nguy hiểm, một người khác có thể hạ sát cậu bằng ma thuật trong một nốt nhạc. Vì vậy mình phải gấp rút – mình bắt buộc phải, kiểu, làm quen với cậu thật nhanh để cậu có thể tin tưởng mình.”
“Đó là lý do cậu cùng mình về nhà và làm cơm trưa cho mình đồ à?”
“Yup. Nhưng cậu thấy đấy. Mình biết là cậu sẽ không từ chối mình. Vì cậu đang bị thiếu kháng ma thuật, mình chắc chắn rằng mình vẫn sẽ ổn dù thêm một chút cưỡng ép.”
“Ý cậu là là những người thiếu đi kháng ma pháp sẽ khó có thể từ chối người khác à?”
“Hmm… cũng không phải là quy luật gì, nhưng nó thường là vậy. Một khi chúng ta có một lòng tin gắn kết cho nhau, tới lúc đó cậu đã trở thành một ma pháp sư thiên tài rồi. Lúc ấy, cậu sẽ có thể tự bảo vệ bản thân trước phép thuật của người khác.”
Không thể nào đó là toàn bộ sự thật được.
Tuy vậy, tôi dám chắc Miki đang nói thực lòng mình. Tôi có thể thấy sự nghiêm túc và thành tâm trong câu.
Mặc dù tôi vẫn không hiểu rõ loại phép thuật nào mà Maki đang nói đến, tôi khá là chắc đó là một khái niệm vững chắc nội tại trong nó. Nếu là vậy, tôi phải đối đầu với nó càng thành tâm càng tốt.
“Cậu thực sự là Kouta, nhỉ.”
Khẽ nhìn vào khuôn mặt tôi, Miki cười hạnh phúc.
“Ý cậu là sao?”
“Oh, không có gì đâu…. À đúng rồi! Chúng ta vẫn chưa ăn mà!”
Tôi cảm thấy khó hiểu, nhưng sẽ chẳng đi đến đâu nếu tôi cứ hỏi từng thứ nhỏ nhặt. Vì vậy tôi làm theo chỉ dẫn của cô và bắt đầu dùng bữa trưa của mình.
Buổi trưa có một sắc nâu nổi bật [note36054], cùng một đôi đũa thông thường được kẹp chung với nó. Nhìn vào có thể thấy chủ nhân của nó không quen với việc nấu ăn, và phần lớn các thành phần điều là đồ làm sẵn ở cửa hàng. Queo, ít nhất là nó trông có vẻ là bỏ vô bụng được.
“Ôi không… thật là tồi tệ…
Miki, người đang ngồi cạnh tôi và cầm lên những món đồ ăn kèm tương tự, hai tay ôm lấy đầu mình.
“Mình… thấy cũng khá bình thường đấy chứ?”
“…Mình xin lỗi. Mình thất bại rồi. Cậu biết không, mình thực ra rất là khéo tay đấy, và mình có thể làm mọi thứ khá là tốt. Nhưng kết quả này thì… trời, cà rốt thì cứng quá… một nửa thậm chí còn chưa chín… Thiệt là tình, mình thực lòng xin lỗi.”
“Cậu không thể dùng ma thuật cho nó ngon hơn à?”
“Xin lỗi? Cậu đang kiếm chuyện với mình à? Cậu kiếm chuyện với mình mà phải không?”
Nắm lấy vai tôi, Miki giật giật hết từ phía trước lại ra phía sau, đầu tôi thì cứ thế lắc qua lắc lại như con lật đật. Miki có vẻ thích thú với điều này khi mà nụ cười toe toét của cô không có vẻ là sẽ dừng lại.
“Cả hai có vẻ vui vẻ gớm, với một cặp đôi năm nhất đầy shit.”
Miki quay mặt về phía nguồn gốc của giọng nói đầy ác cảm đó.
Chậm rãi bước về phía chúng tôi là một đàn anh năm ba với mái tóc dài hoe vàng điểm trên phần gốc màu đen. Mặc dù gu thời trang của hắn ta có thể nhận ra hắn là một học sinh cá biệt, nhưng sự thoái hóa của hắn không được một phần chắt lọc như Masato. Tôi liền nhận ra thứ khiến hắn lui tới nơi này là việc thấy một đứa tầm thường như tôi đang dùng buổi trưa cô gái tầm vóc thế giới như Miki.
“Giờ ANH lại gần ANH mới thấy em thực sự nóng bỏng đấy.”
“…Cảm ơn.”
“Này, có muốn lướt xế hộp với ANH vào Chủ Nhật này không? ANH mới có bằng lái, nên ANH muốn test nó thử trên đường.”
“Em cảm ơn vì lời mời của anh, nhưng đáng tiếc thay là em đã kín lịch hôm đó rồi.”
Nở một nụ cười ngọt ngào, Miki khéo léo từ chối. Tôi thật sự bất ngờ khi một người bạo gan như cô lại có thể trả lời như thế này
Mặc dù tên tóc vàng trong một khắc nhíu mày khó chịu, hắn với dán chặt mặt với Miki, một nụ cười thô thiển bắt đầu xuất hiện trên bờ môi hắn.
“Trời, bình thường đây là lúc ANH rút lui, nhưng… em nóng bỏng quá ANH không thể nào được. ANH nghĩ ANH đã đổ vì em rồi. Mẹ nó, em phải hẹn hò với Anh!”
Nghe vậy, khuôn mặt không cảm xúc của Miki bị phá vỡ, để lại một nét nhăn nhó.
“Thôi nào, em không thể để một người đàn ông đứng thế này được!....Ồ nhắc mới nhớ. Em phiền nếu ANH chuyển chủ đề một chút không? Em không nghĩ một người như ANH lại để tâm đến mấy thằng không tôn trọng đạo đức thường thức nhỉ? Không, ANH chúa ghét. ANH luôn nghĩ đến việc dẫm đạp mấy thằng như thế, như kiểu, một tổ chức hòa bình nào đó.” [note36055]
Mặc dù hắn đang rõ ràng vi phạm vài quy tắc của nhà trường, hắn vẫn tiếp tục bài diễn thuyết của mình.
“Thế là ngày hôm trước đấy. ANH nhìn thấy hai tên năm hai tên Takahashi và Shinjou làm trò sau giờ học. Má nó, sức mạnh công lý dâng lên trong anh đến mức em không thể tin được đâu. Trường học là thánh địa, em biết mà, không thể khiến nó dơ bẩn vì có đứa quan hệ ở đây! Thế là ANH kiểu, ANH không thể ngồi yên mà nhìn được. Vậy là ANH nghĩ việc tốt nhất nên làm phá vỡ bọn chúng. Cái thứ mà nó gọi là quan hệ tình dục bất chính ấy. Thế là ANH mang bọn chúng tới chỗ bạn anh và đập nó. Nhưng mấy đứa con gái như kiểu, không thể chịu đựng được nếu không có người yêu, nhở? ANH thấy cực kì tệ cho con đó. ANH và bạn anh cảm thấy lo lắng là Shinjou sẽ cảm thấy cô đơn, nên để ngăn chặn điều đó, bọn anh thay phiên nhau trở nên người yêu của nó. Queo, ít nhất là tới khi bọn anh buồn chán.”
Tệ thật. Tôi đã gọi hắn là một tên súc vật hạng nhẹ, nhưng có vẻ như tôi đã đánh giá thấp độ khốn nạn của nó rồi.
Và đáng buồn thay, tôi còn xa mới giống kiểu nhân vật chính có thể dễ dàng đánh bại một tên tép riu; tôi là học sinh A, người đã hoàn toàn đông cứng khi liếc mắt đụng trúng một tên cá biệt như thế.
“ANH là một con quỷ đang cố giữ lấy đạo đức xã hội. Có vẻ như ANH cũng phải làm thế ở đây nhỉ.”
“Cả… hai chúng em vẫn chưa làm gì xấu xa cả.”
Mặc dù câu trả lời của cô có vẻ cứng rắn, nhưng giọng cô đang lộ vẻ run rẩy. Có vẻ cô không thể làm gì ngoài run rẩy, dù kiểu bạo lực của tên này có thô kệch đến cỡ nào.”
“ANH cũng nghĩ vậy. Ừ, ANH có thể cho em không làm người yêu ANH lần này được. Nhưng em ít nhất phải dành một buổi chiều với ANH. Nếu không, ANH có cảm giác ngày mai bạn trai em sẽ không thể tới trường nữa đấy… Vậy để ANH hỏi lại nhé.”
Sau khi đã tạo ra hình tượng đáng sợ của bản thân mình, tên tóc vàng hoe hỏi lại.
“Em sẽ lượn một vòng với ANH?”
“…Nếu anh muốn.”
Miki trả lời không cảm xúc.
Khi nhìn vào khuôn mặt cô, có vẻ cô ấy đang mỉm cười.
“Đừng lo cho mình Kouta. Mình là ma pháp sư, mình sẽ chịu được mà.”
Không thể nào có chuyện đó được. Nếu cô có thể làm được gì, cô ấy đã làm ngay bây giờ rồi. Và không thể nào cô sẽ run nhiều như thể được.
“À đúng rồi. ANH nên làm rõ với bạn trai em. OK chứ?”
“Em đang nghĩ.”
Tôi khoanh tay lại, lộ vẻ cau màu.
“À mà có thực sự anh muốn làm bạn với Miki chứ?”
“Hah?”
“Em hiểu khát khao lấp đầy cái dục vọng của bản thân mình, em hiểu mà. Em hiểu rất rõ tại sao một người lại muốn quan hệ với một cô gái dễ thương. Nhưng… nếu so sánh mức độ muốn của anh và mức độ không muốn của Miki, có vẻ như khát khao của Miki lớn hơn nhiều. Đó là cách em nhìn nhận vấn đề. Nên em mong anh sẽ không tiếp tục.”
Vì một lý do nào thế, tên tóc vàng đang lộ vẻ sửng sốt.
“Thằng nhóc này đang nói cái quái gì thế?”
Hắn hỏi “Ok không” thì tôi trả lời. Chỉ thế thôi. Rõ ràng công việc của tôi là ngăn chặn hắn. Mặc dù chỉ mới gặp nhau, Miki đã đứng ra bảo vệ tôi rồi. Nhưng nếu tôi phản ứng bằng bạo lực, tôi chắc chắn sẽ bị hắn đập cho ra bã. Tôi còn phải tìm cách trả thù nữa. Vậy còn phương án nào còn lại chứ?
Vì một lý do nào đó, câu cửa miệng của Masato vang lên trong đầu:
MÌNH muốn giết ai đó ghê
“Ryuusuke Yamazaki.”
Tôi nghe một giọng nói phát lên, chủ nhân của câu cửa miệng đó. Mặc dù cậu ấy không lên giọng, tôi có thể nghe tiếng cậu ấy từ đâu đó phía trên.
Khi tôi nhìn lên, tôi thấy Masato đang nhìn chúng tôi vô cảm từ của sổ hành lang trên lầu hai.
Masato chỉ vào tôi và nói vắn tắt.
“Nó là bạn tao.”
Vắn tắt là thế, nhiêu đỏ là đủ để cho tên tóc vàng, hình như là tên Yamazaki, thể hiện nét mặt không thoải mái.
“…Này Yahara. Không biết tên có khuôn mặt giống chuột lang này là bạn cậu. Không phải là MÌNH đang kiếm chuyện với bạn cậu hay gì đâu.”
“Uh huh.”
Với một khuôn mặt buồn chán, Masato rời đi.
Yamazaki là một tên cá biệt phóng đãng, người có thể dễ dàng khủng bố toàn bộ học sinh trong trường. Nhưng ngay cả khi vậy, có vẻ như hắn không thể bật công tắt của Masato mặc dù cậu ta chỉ mới học năm nhất.
Có vẻ như tôi đã vô tình quen với một học sinh có địa vị rồi.
Nhăn mặt và tự gãi đầu, Yamazaki thỏ thẻ vào tai tôi.
“Nếu Masato chơi với mày, vậy không lẽ nào mày là “người quản lý” mà tao đã nghe ngóng gần đây? Có phải mày đang “tích trữ”?”
Tôi không hiểu hắn đang nói gì hết.
“Queo, không làm khó gì nhau đâu. Nếu mày có con gái đẹp nào, gửi cho tao nhé?”
Sau khi giơ ngón trỏ với tôi, hắn nhanh chóng rời đi.
Tôi quay sang đối mặt với Miki.
“Kouta.”
Thay vì cảm thấy thoải mái, Miki nhìn chằm chằm vào mặt tôi. Tôi chưa từng thấy cô ấy sợ hãi như thế này bao giờ.
“Mình đã nghĩ mình đã hiểu mà, cậu có phải.. Kouta không. cậu thực sự có cái nhìn giống như bọn chúng ư.”
Đó.. khác hẳn với lời khẳng định về “kháng ma pháp,” dễ hiểu hơn một tí.
“Này, mình biết là hắn ta đã bảo vệ chúng ta lần này. Nhưng mình xin lỗi, có một điều mình muốn nói.”
Miki nhìn kĩ càng vào mắt tôi.
“Xin cậu đừng ở bên tên đó một chút thời gian nào nữa. Mình cũng muốn cậu tránh khỏi tên Yamazaki đó từ bây giờ, và một người năm hai tên Matsumi nữa.”
Tôi không có ý định sẽ cắt đứt quan hệ với Masato, nên tôi chỉ gật đầu có lệ.
Nhưng như thể hiểu được lời hồi đáp không hết lòng của tôi, Miki chỉ biết thở dài thườn thượt.
“Mình thực sự cần phải bảo vệ cậu.”
Bảo vệ.
Hãy cứ giả sử là ma thuật là một thứ gì có thể bảo vệ tôi đi.
Hãy cứ giả sử nó là một thứ khiến cuộc sống tôi muôn màu hơn đi.
Nhưng ngay cả khi là vậy, có một thứ tôi không thể nói với Miki.
Tôi không hề quan tâm.Tôi không hề quan tâm điều gì sẽ xảy ra với mình.