Sau khi chạy khỏi phòng câu lạc bộ, ngày cuối tuần nhanh chóng trôi qua, và giờ là thứ hai – sau giờ học.
Trong khi bước từng bước nặng nề dọc hành lang, tôi thấy Aoi Yusa ngược hướng với tôi.
Cô nàng lảo đảo bước đi, trong khi trên tay là hai cái hộp giấy.
Chúng có vẻ khá nặng, và trông Yusa có vẻ khá nghiêm túc khi mang chúng.
Mấy cái hộp làm cô nàng chẳng thể nhìn rõ phía trước, và đến khi còn cách một mét cô nàng nhận ra tôi, làm cô nàng lúng túng “Ah…” một tiếng.
Cô nàng tránh mắt, vội vã vượt qua tôi.
"Awa!?"
Tuy nhiên, bất thình lình, hai chân Yusa vướng vào nhau làm cô nàng mất thăng bằng.
"Uoh!?"
Tôi theo phản xạ chộp lấy hai cái hộp và giữ chúng ổn định, giúp Yusa lấy lại thăng bằng.
“Phù… C-cảm ơn anh, Hasegawa. T-tôi xin phép!”
“Này, chờ đã!”
Thấy cô nàng vội vã bỏ đi, tôi gọi với theo và hỏi,
“…Cần giúp không?”
“T-tôi ổn – Owah, ah?”
Cô nàng đang định từ chối thì lại vấp chân một lần nữa, làm cái hộp trên cùng gần như rơi xuống. Thấy vậy, tôi thở dài.
“…Cậu thậm chí còn chẳng thấy mình đang đi đâu nữa. Nguy hiểm lắm – “
Tôi nói và rồi chộp lấy cái hộp trên cùng.
"——Uwoah!?"
Tuy nhiên, nó lại nặng hơn tôi nghĩ, làm tôi la hoảng lên.
Mang hai cái hộp cùng lúc với con gái đúng là địa ngục… Mà cho dù là con trai cũng chưa chắc làm được vậy nữa.
“C-cảm ơn anh, Hasegawa…”
Yusa cảm ơn tôi, mặt cô nàng dường như hơi đỏ.
“Đừng khách sáo.”
Tôi nói, và rồi bước đi cạnh Yusa.
“Nặng thật đấy… Có gì bên trong vậy?”
“Đơn yêu cầu và các bản in được dùng trong lễ hội trường. Có cả sổ tay nữa.”
“À, giấy tờ hử. Chẳng trách… Mà cậu nghĩ gì lại đi mang hai cái hộp cùng lúc thế?”
“Sao trách tôi được, còn nhiều hộp cần tôi chuyển lắm! – Uwo!”
Thậm chí chỉ mang một hộp thôi mà cô nàng còn bước không vững nữa là.
“… Cậu ổn chứ?”
“V-vâng…”
Yusa thoáng thẹn thùng, gật gật đầu.
“Vậy nếu cậu nói còn nhiều, tức là không chỉ chừng này à?”
“Vâng.”
“Sao cậu lại phải mang mấy thứ này thế?”
“Đó là một phần nghĩa vụ của Hội học sinh của tôi.”
“Cậu phải tự mang chúng đi à?”
“Vâng.”
“Sao mọi người lại bắt một mình cậu mang nhiều thứ vậy chứ… “
“K-không phải thế!”
Nghe tôi nói vậy, Yusa vội vã chen vào.
“Không phải mọi người trong Hội học sinh đùn đẩy việc này cho tôi đâu. Thực tế là ngược lại, chính tôi từ chối mọi người giúp mình.”
“Sao thế?”
“Vì tôi đã bỏ việc một tuần làm những việc này phải dời lại. Tôi không thể làm phiền người khác trong khi họ đang bận được.”
Yusa cực kỳ nghiêm túc nói.
Tuần Yusa bỏ việc… hẳn là lúc cô nàng đang dành thời gian quan sát xem chúng tôi đang làm gì trong câu lạc bộ.
Và hình như vì vậy mà công việc chất chồng lên trong khoảng thời gian đó.
“…Này, Yusa.”
“Vâng?”
“…Sao cậu lại cố giải tán câu lạc bộ của bọn này đến vậy?”
Tôi nghĩ sao hỏi vậy.
Đầu tiên cô nàng đến chỉ phàn nàn chúng tôi vì đã không tuân thủ quy định trường, và sau khi thất bại, cô nàng còn đi xa hơn bằng việc kiểm tra sổ phân công nhân sự nhằm tìm thấy gì đó chứng tỏ bọn tôi đã phạm luật.
Tất cả là vậy đấy, mặc dù thực tế là câu lạc bộ bọn tôi chưa từng gây ra rắc rối thực sự nào cả.
Tuy rằng chúng tôi cả ngày chơi đùa cũng là một vấn đề, nhưng tôi khá chắc là còn nhiều câu lạc bộ khác cũng chẳng hơn gì câu lạc bộ của chúng tôi.
Nếu chỉ về nội quy trường, vây thì có hàng đống người không tuân thủ nội quy đấy thôi. Tôi thật mốn biết xem có ai trong trường có thể tuân thủ nội toàn bộ chúng hay không đấy.
Cũng vậy, thực tế là lần đầu tiên tôi gặp Yusa, cô nàng đã khen trang phục và tóc tai của tôi vì nghĩ rằng tôi làm thế để cho hợp thời mà thôi.
Dù cô nàng có làm việc chăm chỉ nghiêm túc một cách nực cười thế nào, thì tôi cũng không nghĩ rằng Yusa là một người bướng bỉnh cứng đầu như thế cả.
Chưa hết, Cô nàng tập trung vào câu lạc bộ Láng Giềng nhiều đến mức ảnh hưởng đến cả công việc của mình, và cô nàng thậm chí còn cố làm cho câu lạc bộ bị giải tán nữa chứ.
Tôi không chắc phải nói sao cho chính xác, nhưng chỉ là nó chẳng giống thứ mà người như cô nàng sẽ làm chút nào.
“Tôi làm thế vì muốn đưa những người tài năng vào vị trí phù hợp với tài năng của họ.”
Yusa thẳng thắn nói.
“…Nơi phù hợp với tài năng của họ?”
“Vâng! Nó là mất mát lớn cho nhân loại khi để một người có tài năng thiên phú như Sena lãng phí tài năng của mình ở một nơi như thế này!”
“Cả nhân loại hử…”
Tôi cười khổ và hỏi,
“…Vậy, cơ bản là, cậu cố giải tán câu lạc bộ tụi này vì lợi ích của Sena?”
“Vâng!” Yusa trả lời ngay tắp lự.
“Hiểu rồi…”
Khách quan mà nói – tôi chắc chắn Yusa đã làm đúng.
Tài năng của Sena có ảnh hưởng đến nhân loại hay không dẹp qua một bên, nhưng tôi dám chắc nhỏ sẽ đạt được nhiều thành tích tuyệt vời trong các câu lạc bộ thể thao.
Mặc dù khả năng hợp tác là điểm chí mạng của nhỏ, nhưng miễn là nhỏ chỉ tham gia những phần thi cá nhân thì chẳng vấn đề gì, và thậm chí cho dù có tham gia phần thi đồng đội đi nữa thì, kỹ thuật tuyệt vời của nhỏ cũng đủ để cân bằng cái khuyết điểm đó rồi.
Và Sena không phải là người duy nhất trong câu lạc bộ như vậy.
Yozora Mikadzuki cũng xuất sắc ở cả học tập và thể thao.
Nhỏ hơi tệ khoản giao tiếp xã hội, nhưng không phải vậy nghĩa là nhỏ không hợp với làm việc nhóm đâu, và tôi dám chắc nhỏ có thể giải quyết bất cứ việc gì bạn ném cho nhỏ.
Chẳng cần phải nói, Rika Shiguma cũng như vậy, con bé là chuyên viên thực tế luôn đấy.
Tôi cược là cả đống người sẽ muốn con bé dành thời gian của mình để giúp họ nghiên cứu và phát minh các thứ. Thực tế là số người muốn con bé sợ còn nhiều hơn số người muốn Sena ấy chứ.
Kobato Hasegawa nổi tiếng ở bậc trung học – con bé có nơi mình thuộc về bên ngoài câu lạc bộ này.
Nhưng con bé nên trân trọng tình bạn với những bạn cùng lớp, để có thể sẵn sàng khi tốt nghiệp và trở thành học sinh trung học phổ thông.
Maria Takayama có cô chị yêu thương mình hơn bất kỳ ai trên đời.
Cho dù con bé không tham gia câu lạc bộ, nhưng tôi dám chắc rằng Kate vẫn sẽ bảo vệ và chiếu cố tốt cho con bé thôi.
Còn với Yukimura, con bé tuyên bố “Em không cần bạn bè.” Và thế là hoàn toàn phủ nhận ý tưởng “kết bạn” ngay giữa câu lạc bộ.
Một cơn ớn lạnh chạy dọc cơ thể tôi, làm tóc tai trên đầu dựng hết cả lên.
Nếu bạn nghĩ về nó một cách hợp lý,
Câu lạc bộ Láng Giềng chẳng có lý do nào,
chẳng có lý do nào…
“Đùa thôi, tôi nói xạo đó.”
Yusa thở dài nói, trước khi bộ não của tôi có thể hình dung được từ ngữ đáng sự đó.
“Hử? Nói xạo?”
“…Sẽ tuyệt lắm nếu tôi có một lý do ngầu như làm vì thế giới, hay vì ai đó, hoặc vì xã hội, không thì vì công lý, nhưng … không phải vậy. Thật lòng má nói, tôi còn chẳng nghĩ mình sẽ làm nó vì cô ta nữa là.”
“… Ý cậu là gì?”
Nghe tôi hỏi vậy, Yusa cười tự giễu, nói.
“Tôi chỉ muốn hạ gục Sena Kashiwazaki. Tôi muốn cho cô nữ hoàng có tất cả mọi thứ kia biết rằng không phải cái gì cũng theo ý cô ta đâu … Cơ bản là, tôi ghen tỵ với cô ta. Tôi muốn những kẻ được chúc phúc như cô ta phải trả một cái giá tương xứng với sự may mắn mà họ có đó. Nếu đã may mắn hơn người khác, vậy hãy trả tiền cho cái may mắn đó đi. Còn không thì không công bằng tí nào. Nếu có những người từ khi sinh ra đã có mọi thứ, và cả một cuộc sống hạnh phúc, vậy thì những người bình thường ngoài kia thi sao, những người phải cố gắng từng ngày đấy thì sao?”
Nói rồi Yusa dừng lại, thở dài.
“…Nhưng cố quấy rối Sena Kashiwazaki chỉ làm tôi thua thảm hơn thôi… Tôi thậm chí còn khiến anh gặp rắc rối nữa, Hasegawa. Tôi xin lỗi.”
Có vẻ cô nàng thực lòng hối lỗi khi nói ra những lời này với tôi.
Thực lòng mà nói, tôi chẳng nghĩ cô nàng hợp với vai kẻ xấu chút nào.
“Cậu không cầu lo cho chúng tôi đâu, những gì đã làm cũng đã làm rồi… Và bên cạnh đó, đại khái tôi cũng hiểu ý cậu muốn gì rồi…”
“Tôi đánh giá cao điều đó, thậm chí dù nó có là nói dối đi chăng nữa.”
Yusa nói với vẻ hối lỗi.
Mặc dù tôi không nói dối. Nhưng sau cùng thì, ghen tỵ với người khác có gì sai chứ?
“…À, hơn nữa,”
Có thứ còn quan trọng hơn lời xin lỗi của Yusa mà tôi cần phải nói với cô nàng.
“…Cậu nghĩ Sena có mọi thứ là sai rồi. Còn có những thứ mà thậm chí nhỏ cũng không có.”
“Ồ? Vậy cô ta không có thứ gì?”
“…Ví dụ như là… Bạn bè chẳng hạn.”
“Ahaha.”
Yusa cười to khi nghe thấy câu trả lời hoàn toàn nghiêm túc của tôi
“S-sao cậu lại cười?”
Yusa nói, trông cô nàng như đã nghe phải thứ gì đó buồn cười lắm.
“Aha, anh lúc nào cũng hài hước thật đấy, Hasegawa~ Ai mà chẳng có bạn chứ! Đùa hay lắm! Pff, haha!”
“…Ư-ừa, chắc là cậu đúng, haha…”
“Cảm ơn anh nhiều, Hasegawa! Chuyện cười của anh đã cổ vũ và giúp tôi lên tinh thần nhiều lắm, tôi đánh giá cao điều đó! Anh thực sự là một người tốt bụng và tuyệt vời đấy!”
Cô nàng nở một nụ cười thật ngọt ngào, và tôi có thể thấy được bước chân cô nàng không còn nặng nhọc như trước nữa.
"........."
…… Thật tốt khi thấy Yusa đã trở lại trạng thái thường ngày, nhưng… vì vài lý do mà tôi giờ đây cảm thấy khá nhẹ nhõm…
☺
Yusa và tôi rời khỏi dãy nhà chính, mang theo mấy cái hộp hướng về phía nhà kho nằm khuất trong một góc sân trường.
Trong kho, từng chồng hộp giấy được gấp lại, từng chồng giấy in, sách báo được chia thành từng khu vực nhỏ khác nhau.
Nghe nói tất cả giấy rác ở học viện này đều được chuyển đến đây, và mỗi tháng một lần người ta sẽ đưa chúng đi tái chế.
Tôi lấy tất cả giấy ra khỏi hộp, chia thành từng chồng nhỏ, rồi dùng dây nhựa cột lại và đặt chúng vào khu vực quy định.
Tôi cũng gấp cái hộp giấy lại, và đặt chúng chồng lên các các hộp giấy khác.
Chỉ mỗi một hộp thôi mà cũng nhiều việc thật.
“Cảm ơn anh nhiều, Hasegawa. Anh giúp tôi nhiều lắm.”
Yusa lau mồ hôi trên trán, cười nói.
Rồi nhỏ bảo tôi,
“Giờ tôi ổn rồi, anh đến câu lạc bộ của mình đi.”
"...!"
Tim tôi như muốn nhảy khỏi lồng ngực khi nghe cô nàng nhắc đến cụm từ “câu lạc bộ”.
“Cậu vẫn chưa xong việc mà, đúng không? Để tôi giúp cho.”
Tôi nói, cố diễn sao cho thật bình tĩnh.
“Hử?”
Yusa thoáng bối rối, và rồi cô nàng cất tiếng,
“A-anh không cần phải làm thế đâu! Đây là việc tôi nên làm!”
“Đừng lo. Đã giúp cậu thì phải giúp cho trót chứ.”
“N-nhưng vẫn còn nhiều hộp lắm…”
“Vậy thì tôi càng có lý do phải giúp cậu rồi. Giờ tôi sao bỏ rơi cậu được chứ?”
Đúng vậy, không nghi ngờ gì nữa, đó là những gì tôi thực sự nghĩ trong đầu.
Tôi thấy khó chịu khi để một cô gái nhỏ nhắn như Yusa (dù là cô nàng bằng tuổi tôi) phải mang mấy cái hộp nặng nề này một mình.
“Nhưng nó thậm chí còn chẳng liên quan đến anh, anh giúp làm tôi thấy ngại lắm…”
“Công việc chất đống trong khi cậu quan sát câu lạc bộ bọn này đúng không? Vậy nên cũng liên quan đến tôi.”
Thật ra tôi cũng cảm thấy một chút tội lỗi khi làm mất thời gian của cô nàng.
“Anh… nghĩ vậy à…?”
Sau khi cân nhắc một chốc, Yusa vui vẻ cười nói,
“Được rồi, vậy theo ý anh đi. Cảm ơn anh nhiều lắm, Hasegawa!”
“…Nhưng anh không đến câu lạc bộ như vậy có ổn không?”
Tôi cố trả lời câu hỏi dè dặt của Yusa bằng giọng bình thường nhất có thể.
“Cậu biết đấy, câu lạc bộ bọn này không có bất kỳ hoạt động cụ thể nào. Nếu có việc nào khác để làm thì cứ thoải mái làm thôi.”
Đây cũng là thật.
Gần đây bảy người bọn tôi tụ tập thường xuyên hơn, nhưng trước đây không lâu thì ít khi mọi người có mặt đầy đủ lắm.
Mọi người thường vắng mặt vì nhiều lý do mà bạn chẳng bao giờ thấy ở một câu lạc bộ bình thường cả, có khi là vì mua một quyển sách mới, muốn chơi game mới, muốn làm bài tập về nhà, v.v…
Thực tế là, đôi khi lý do duy nhất là vì không thích là thôi, và trên hết họ chẳng nói với ai là mình sẽ không đến cả. Nói thật nhé, thực ra tôi cũng đã làm thế kha khá lần rồi.
Cho nên, “giúp Hội học sinh” chỉ là cái cớ cho tôi mà thôi.
Đó là lý do hoàn hảo mà chẳng ai bắt bẻ được tôi cả.
……..
…Sao tôi lại đi xa đến mức khi nói “đây là sự thực” và “tôi thực sự nghĩ vậy” một lúc trước?
… Sao tôi lại cố tìm “lý do mình không thể đến câu lạc bộ”?
… Tôi cần xin lỗi ai?
……..Câu trả lời quá rõ ràng.
Tôi không muốn thừa nhận, dù đó chỉ là một phút giây phân tâm, rằng bản thân tôi từng nghĩ rằng, “Mình không muốn đến câu lạc bộ.”
☺
Yusa và tôi đi thêm ba chuyến nữa, mang theo nhiều hộp từ phòng kho của Hội học sinh (căn phòng bên cạnh phòng Hội học sinh) đến nhà kho.
"Hafuuu~"
Yusa thả cái hộp đang mang xuống sàn nhà kho, và ngồi phịch lên nó.
Cô nàng thở nặng nhọc, trán ướt đẫm mồ hôi.
Tôi cũng ném phịch cái hộp xuống, rồi tựa lưng vào kệ và điều chỉnh lại hô hấp cỉa mình.
“Haa……… Việc này đúng là mệt thật à…”
“Đ-đồng ý…. Hau…”
Hướng tới vẻ mặt cười khổ của tôi, Yusa gật đầu đầy mệt nhọc, đáp.
“Còn bao nhiêu cái nữa?”
“Đống hộp trên sàn nhà kho vẫn còn, vậy là còn ít nhất chục cái…”
“Không đùa chứ…? Toàn bộ chúng à…?”
“N-nhưng anh đừng lo! Chúng ta đã chuyển gần hết mấy hộp đựng giấy rồi, mấy cái còn lại chắc là hộp chứa quần áo với mấy thứ đồ gỗ thôi!”
“D-dẹp quần áo sang một bên đi, chẳng phải mấy thứ đồ gỗ đó nặng lắm sao…!?”
Tôi đổ mồ hôi lạnh nói.
“…Tôi biết là giờ nói ra cũng trễ lắm rồi, nhưng cậu không thể đốt tất cả chúng ở đám lửa trại lúc trước được sao?”
Bản thân tôi nghĩ nó là ý khá hay, nhưng Yusa chỉ cười khổ và nói.
“Ahaha… Một số thì được, nhưng toàn bộ thì không đâu.”
“Ế, sao thế?”
“Nếu lửa cháy quá to thì nguy hiểm lắm, và một vài thứ khá độc nếu ta đốt chúng. Thực tế là cũng sẽ có nhiều người xung quanh phàn nàn nếu chúng ta để lửa cháy quá khuya…. Thực ra, tố chức lửa trại nhiều việc lắm cho nên mỗi năm nhiều người đều nói bọn tôi nên thôi trò đó đi.”
“Thật á?”
“vâng, chúng tôi vẫn còn giữ tiết mục này lại chỉ vì đó là truyền thống từ khi thành lập trường thôi, …Mặc dù cũng có vài người nói là vì Hiệu trưởng không bỏ mục đó.”
Chắc là cũng có khá nhiều phiền toái sau cánh gà, thậm chí là với những thứ tuyệt đẹp như lửa trại kia.
“…Được rồi, sẵn sàng trở lại làm việc chưa?”
“À, vâng,… Ừm… Chắc là tôi cũng nghĩ đủ rồi, Hasegawa, anh có thể…”
Tôi cắt ngang lời Yusa, và nói,
“Đừng có ngớ ngẩn thế, tôi sẽ giúp cậu đến cùng, thế đó… nhưng, ừ thì, sau khi vác thêm hai, ba hộp nữa thì cậu muốn nghỉ không? Trời cũng bắt đầu tối rồi.”
“Ế!? Mai anh cũng giúp tôi luôn sao?”
“Tất nhiên.”
Nghe vậy, cô nàng nhìn tôi bằng cặp mắt cực kỳ biết ơn và nở một nụ cười bẽn lẽn.
“Hasegawa… Cám ơn anh nhiều…”
“Đừng khách sáo.”
…Được ai đó trực tiếp thực lòng cảm kích làm tôi tực sự đau đớn. Tôi không đáng để cảm ơn đâu.
“T-ta đi nào.”
“OK!”
Tôi lắp bắp nói, còn Yusa thì gật đầu mỉm cười, sau đó chúng tôi quay về phía lối vào nhà kho.
Tuy nhiên, ngay lúc đo, một người xuất hiện tại lối vào.
"...!?"
Phản quang chói mắt làm tôi không nhìn rõ được mặt người đó.
Người này mặc váy, tóc dài, hẳn đây là một nữ sinh.
“Kuhaha! Hai người làm tốt lắm!”
…Tôi biết mình đã từng nghe thấy giọng nói đó, giọng nói rõ ràng đến mức làm bạn cứ muốn nghe mãi không thôi.
Cùng màn xuất hiện rực rỡ đến chói cả mắt, cô nàng chào chúng tôi với một chất giọng thân mật cùng tiếng cười rội rã, và rồi cô nàng bước vào nhà kho.
Với vẻ ngoài ưa nhìn toát lên sự tinh tế và thông minh, cùng mái tóc đen dài tết thành bím làm cô nàng như một tiểu thư, tất cả như để tôn lên vẻ đẹp cùng khí chất này của cô nàng.
Mảnh khảnh tay chân, vòng eo thon thả, cùng bộ ngực mịn màng đầy đặn.
Cô nàng là Hinata Hidaka.
Cô nàng là Hội trưởng Hội học sinh, người người yêu quý (hoặc tôi nghe đồn là thế) cũng là người Yozora hay lén gọi là “Vua Lear”.
“Hinata? Sao chị lại ở đây?”
Yusa giật mình hỏi.
Hội trưởng Hinata “Hể” một tiếng, rồi nở một nụ cười quyến rũ nhưng cũng không kếm phần oai nghiêm, và nói,
“Em thấy đấy, tôi đến vì nghe nói có một học sinh hay đến giúp em. Và tôi nghĩ mình nên nói lời cảm ơn với tư cách là Hội trưởng Hội học sinh.”
“Ế…”
Cô nàng đến đây chỉ để nói lời cảm ơn tôi thôi sao?
Bản thân tôi khá sốc, nhưng Yusa chỉ lạnh lùng nhìn Hội trưởng.
“…Chị chỉ lấy cớ để lại bỏ việc thôi, đúng không?”
“Kuhaha! Tiếp xúc với học sinh là công việc của chị mà!”
Giống như quan điểm của Yusa, nhưng Hội trưởng trông chẳng có vẻ gì là quan tâm cả, và thay vào đó, cô nàng nở một nụ cười.
“Ôi trời…”
Yusa thở dài nói, sau đó Hội trưởng chuyển cái nhìn của mình từ Yusa về phía tôi.
Đôi mắt Hội trưởng tựa như những hat ngọc trai đen xinh đẹp, và rồi ánh mắt của chúng tôi chạm nhau.
Cái nhìn của cô nàng như ẩn chứa một nguồn sức mạnh trong đó, nhưng không đem lại cho tôi một một chút áp lực nào. Mà ngược lại, nó làm tôi cảm thấy êm dịu và thoải mái.
Như thể tôi bị hút vào trong đôi mắt ấy.
“Hội trưởng, đây là Hasegawa Kodaka lớp 2-5.”
Yusa nói, giới thiệu tôi với cô nàng, rồi Hội trưởng đáp lại:
“Ô, vậy ra là cậu hử!?”
“Ế, chị biết anh ta sao?”
“Không.”
Hội trưởng nghiêm mặt nói, đáp lại sự ngạc nhiên của Yusa.
“Thế cái kiểu ngạc nhiên đó là sao!?”
“Chỉ là chị thích thôi!”
…….Cái quái gì đang diễn ra ở đây thế này…
Trong thoáng chốc, tôi đã nghĩ rằng cả Hội trưởng cũng từng nghe những lời đồn không tốt về tôi… Làm tim tôi như muốn nhảy ra ngoài…
"Thật là..."
Rồi Yusa giới thiệu Hội trưởng cho tôi, trông cô nàng dường như không thoải mái cho lắm.
“À, Hasegawa, đây là Hội trưởng Hội học sinh, Hinata Hidaka.”
“À, ừ… Tôi biết rồi.”
Tôi nói, khẽ cúi người về phía Hội trưởng.
“Ừm… Chào chị, em là Hasegawa.”
“Chị là Hinata Hidaka. Rất vui được gặp em.”
“À, ư-ừ, em cũng thế.”
Bất thình lình phải đối mặt với nụ cười rạng ngời như ánh mặt trời kia làm tôi không khỏi lo lắng.
“Nhân tiện, sao cậu lại giúp Aoi thế, Hasegawa?... À, tôi biết rồi, cậu hẳn phải là bạn trai của Aoi, đúng không!? Chị ghen tỵ với em lắm đó, Aoi!”
“”K-không phải thế!!””
Yusa và tôi hai miệng một lời phủ định ý của Hội trưởng.
Yusa mặt đỏ bừng, bồn chồn, nói.
“K-không thể nào đâu… Hasegawa sao có thể đ-đi chơi với người như em được chứ! Mặt khác, cậu ấy đã là hoa có ch-… Mà chờ chút. Anh đã nói mình không phải bạn trai của Sena Kashiwazraki, đúng không?”
“Ư-ừa, đúng thế…”
Tôi bối rối lần nữa khi nghe cô nàng nhắc đến tên Sena.
“Vậy tức là cậu chẳng hẹn hò với ai trong câu lạc bộ sao?”
“K-không! Làm gì có… Không phải như cậu nghĩ đâu.”
“Hừm, tôi hiểu rồi. Ra là thế.”
“? Cậu nói thế tức là sao?”
Tôi hỏi, thật lạ khi Yusa trông thuyết phục như vậy, và rồi cô nàng trả lời.
“Ớ? Vì anh là thành viên nam duy nhất trong câu lạc bộ còn gì? Mọi thứ sẽ trở nên khó xử khi chàng trai siêu ngầu duy nhất đó bắt đầu hẹn hò với một thành viên nữ trong câu lạc bộ chứ sao!”
………………..
………..
…Tôi có ngầu hay không không quan trọng nhưng…
Tôi đặt tay lên đầu Yusa – và xoa xoa đầu cô nàng.
“H-Hasegawa!? S-sao anh xoa đầu tôi với vẻ mặt như một ông lão gần đất xa trời đang nhìn vào đứa cháu yêu mới sinh của mình thế!?”
“À, ừ thì ~… Chỉ là… Tôi vui vì vẫn còn có người nghĩ tốt về tôi như thế…”
Chết tiệt, tôi muốn khóc tới nơi rồi.
“T-tôi không thực sự hiểu lắm, nhưng… nếu anh thích làm vậy thì cứ thoải mái làm tiếp đi!... Fuah… Tuyệt quá…”
“Này~ Trở lại đi Hasegawa~”
Hội trưởng ngạc nhiên nói, làm tôi thở hắt một cái và ngừng xoa đầu cô nàng.
Yusa vẫn còn lâng lâng vài giây trước, giờ cũng đã quay trở về thực tại, mặt cô nàng đỏ lựng lên và vội vã chạy khỏi tôi.
“Vậy nếu cậu không phải bạn trai con bé thì sao lại làm thế đây?”
“À, thì, giống như là, nhiều việc thế mà chỉ một người làm nên tôi phải giúp thôi, là vậy đấy…”
“Hasegawa là kiểu người sẵn sàng rút đao tương trợ khi thấy người khác gặp nạn - một người tuyệt vời!”
“Ế!? Không, không đến mức đó đâu…”
Cô nàng khen nhiều thế này làm tôi thấy lúng túng quá.
“Tôi hiểu rồi, đáng khâm phục thật đấy! Ngày nay người như cậu chắc thành sinh vật quý hiếm hết cả rồi. Cứ thế phát huy nhé!”
“…Ế? À, ừ…”
“”Được rồi, vậy ta dọn sạch chỗ này thôi!”
Tuy nhiên, ngay khi nghe Hội trưởng nói vậy, Yusa nheo mắt lại và nói,
“…Hội trưởng Hinata, chị về làm việc của mình đi.”
“Kuhaha, có cần phải lạnh lùng với chị như vậy không em. Thôi nào, chẳng phải ba người thì làm việc nhanh hơn hai người sao?”
“…Vâng, đúng vậy, nhưng…”
Rồi cô nàng bất lực thở dài nói.
“…Rồi, em cũng chẳng muốn làm phiền Hasegawa thêm nữa, vậy tất cả cùng làm đi. Thêm chị giúp chắc hôm nay là xong.”
☺
Mấy cái hộp mà ban đầu chúng tôi phải vất vả lắm mới mang được vậy mà Hội trưởng lại có thể dể dàng mang cả hai hộp cùng lúc.
Nhờ thế số hộp mỗi chuyến chúng tôi có thể manh theo tăng gấp đôi trước đó, và như Yusa đã nói, chúng tôi kết thúc công việc ngay trước khi mặt trời lặn.
…Cô nàng Hội trưởng này thật lợi hại…
Theo sau cô nàng trở lại khu nhà chính, trên đường tôi cảm thán mãi không thôi.
Nghe đâu nhiều câu lạc bộ hay tranh nhau nhờ Hội trưởng giúp mấy việc thế này, cô nàng đúng là khỏe thật, tái với vẻ ngoài nữ tính kia.
“Hnn, lâu rồi chị không vận động chân tay nhiều thế này à!”
Trong khi cả bọn tiếp tục bước đi, Hội trưởng vươn vai đầy thỏa mãn nói.
“…Nghĩ lại thì, chị đã tham gia phần thi nào trong hội thao vậy, Hội trưởng!” Tôi bất giác hỏi.
Với sức mạnh và thể lực đáng nể như vậy tôi nghĩ thành tích của cô nàng tại hội thao hẳn rất tốt mới phải, nhưng lạ là tôi chẳng nhớ mình cố ấn tượng gì về cô nàng tại kỳ hội thao đó cả.
“…Ném bóng.”
Hội trưởng bĩu môi nói.
“Hử? Ném bóng?”
“Nếu tôi thực sự tham gia thì đội tôi coi như thắng chắc rồi, cho nên các thành viên tổ chức lễ hội bảo tôi là chỉ được tham gia vào các phần thi đồng đội thôi. Haizz, cậu biết đấy, tôi cũng muốn vui chơi lắm chứ.”
Rồi cô nàng bĩu môi, cay đắng nhìn Yusa.
“C-chẳng còn cách nào khác… Còn gì vui khi tất cả mọi người đều biết ai sẽ thắng ngay từ đầu chứ. Mọi chuyện sẽ khác nếu chị không phải học sinh của lớp mang số 3.”
“Lớp mang số 3…?” Ồồồ…”
Tôi hiểu ý cô nàng.
Các dội tham gia hội thao được chia theo số trên tên lớp, vì Hội trưởng thuộc lớp 3-3 và Sena lớp 2-3 nên cả hai người sẽ cùng một đội.
Nếu cả hai người đó liên tục chiến thắng mọi phần thi, thì còn đội nào có cơ thắng nữa chứ, và cả hội thao coi như xong.
Thấy Yusa khó chịu như vậy, Hội trưởng cười nói.
“Kuhah, chị biết. Các em phải đưa ra lựa chọn đúng đắn nhất. Sau cùng thì, chị là Hội trưởng Hội học sinh mà, nghĩa vụ của chị là phải giúp mọi người vui vẻ. Nghĩ sao Hasegawa? Tôi khá là vĩ đại nhỉ?”
“”Haha, chị sẽ càng tuyệt hơn nếu bớt kheo khoang đi.”
Tôi không thể không cười phá lên.
…Cô nàng Hội trưởng này đúng là thú vị.
Cô nàng không chỉ đặt người khác lên trên bản thân mà mỗi hành động của cô nàng còn mang vẻ dịu dàng không khiến người khác cảm thấy chán ghét nữa chứ. Giờ tôi có thể hiểu sao nhiều người thích cô nàng đến vậy rồi.
“Nhân tiện, Hasegawa.”
Hội trưởng đội ngột dừng lại, quay mặt về phía tôi.
“Vâng?”
“Tôi thích cậu, có hứng tham gia Hội học sinh không?”
“Hử?”
Tôi đứng hình.
“Ý-ý-ý tưởng đó chị lấy đâu ra thế!?” Yusa la lên, cô nàng trong có vẻ bối rối như tôi.
“Có sao đâu. Chức quản lý công việc gần đây còn trống nên chị nghĩ mình nên mời cậu ta vào thôi.”
“Nghĩ là mời? Chẳng phải thế quá bất cẩn sao?”
Tôi ngạc nhiên, sao cô nàng có thế vô tư đến vậy chứ.
“Hừm… Cũng được đấy… Luật cũng có nói: ‘Trong trường hợp còn khuyết một chỗ trong ban điều hành, Hội trưởng được phép chỉ định người khác vào vị trí đó miễn là các thành viên khác trong ban điều hành đồng ý,’ cho nên cái này cũng không phải là phá luật đâu.”
“Yusa, giờ cả cậu nữa sao?”
Mặc tôi la lên, Cô nàng vẫn tiếp tục nhìn chăm chăm vào tôi và nói,
“Việc điều hành Hội học sinh hiện nay do Hội trưởng Hinata, Hội phó Akane Ohtomo, tôi -thủ quỹ, và thư ký Karin Jinguuji đảm nhiệm, nhưng bọn tôi luôn gặp rắc rối vì nhân lực ít quá.”
“Mang mấy cái hộp này cũng là việc của quản lý đó.” Hội trưởng thêm vào.
“Bọn tôi còn phải nhanh hoàn tất việc chuẩn bị cho tiệc Giáng sinh và luyện tập trượt tuyết vào tháng Giêng nữa, cho nên giờ đây bọn tôi phải tận dụng mọi sự trợ giúp có thể. Cả bọn đều là con gái cả, cho nên đôi khi cũng xảy ra vài vấn đề… Tốt nhất là nên có thêm con trai vào! Tôi dám chắc cậu là ứng cử viên thích hợp nhất đó, Hasegawa!”
Cô nàng có vẻ nhiệt tình thuyết phục tôi, nhưng tôi chỉ thở dài nói,
“Tôi, ứng cử viên thích hợp…? Cậu thực sự nghĩ vậy sao?”
“? Ý anh là sao?”
Yusa nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu, thấy vậy tôi hỏi cô nàng,
“Cậu thực sự không biết mọi người trong trường nghĩ gì về tôi sao?”
Yusa im lặng suy nghĩ trong chốc lát, rồi cô nàng nghiêng đầu đáng yêu trả lời,
“Ừm, có phải mọi người nghĩ… anh là một chàng đầu gấu siêu ngầu?”
“Chỉ có cậu nghĩ thế thôi! Cảm ơn!”
Tôi cảm ơn cô nàng, chấm dứt câu trả lời ngoài dự đoán đó, rồi tôi lấy lại bình tĩnh và thở dài nói,
“Haizz… Cậu sai rồi… Dù không phải đầu gấu nhưng cũng là côn đồ… Cơ bản là, giống như yankee hay là một tên tội phạm ấy. Quả đầu này, bộ mặt này, và mấy thứ lặt vặt khác làm mọi người nghĩ về tôi như vậy đó.”
“Sao kia!?”
“Hừm… Giờ cậu nhắc tôi mới để ý, đúng là tóc cậu khá nổi bật ở cái trường này, và cậu nhìn cũng khá là đáng sợ nữa. Tôi có thể iểu sao mọi người lại nghĩ cậu là một tên tội phạm rồi.”
Nghe Hội trưởng nhận xét thẳng thừng như vậy, tôi cười khổ, nói,
“Giờ chị đã hiểu chưa? Nếu để người như em gia nhập Hội học sinh danh tiếng của mọi người sẽ——“
“Chỉ lũ ngốc mới trông mặt mà bắt hình dong thôi. Người khác nghĩ gì tôi không quan tâm.”
Hội trưởng tuyên bố thẳng thừng, như thể đó là điều tự nhiên nhất quả đất.
Tôi tròn mắt ngạc nhiên, đứng nhìn chăm chăm vào mặt Hội trưởng.
Nghĩ lại thì, cả ngày hôm nay cô nàng chẳng đả động gì về vẻ ngoài của tôi hay tỏ ra sợ hãi vì nó cả.
Cho đến giờ, hoặc mọi người sẽ cảm thấy sợ tôi như hầu hết học sinh trong trường, hoặc nghĩ tôi là một tên đầu gấu như Sena và Kate khi chúng tôi mới gặp nhau, hoặc chọc ghẹo tôi vì vẻ ngoài trông như đầu gấu này, hay hiếm hoi hơn, có ấn tượng tốt đến lạ kỳ về tôi như Yusa và Yukimura, tất cả chỉ vì vẻ ngoài của tôi.
Cô gái đang đứng trước mặt tôi đây là người ngang tuổi tôi đầu tiên mà tôi từng gặp chẳng màng đến cái vẻ ngoài ấy.
Đừng trông mặt mà bắt hình dong – Nói thì dễ, làm thì khó.
Thậm chí đôi khi tôi cũng nghĩ “Mặt cô nàng dễ thương quá” hay “Tay này nhìn khiếp quá” mà lẽ ra tôi phải san sẻ rắc rối này với họ vì họ cũng như tôi - bị người khác hiểu lầm vì vẻ ngoài của mình. Thực tế là, khi thấy Hội trưởng đọc diễn văn trong kỳ hội thao tôi thậm chí cũng đã từng tưởng tượng đời tôi sẽ dễ thở hơn thế nào nếu mình có vẻ ngoài tử tế và thân thiện.Tôi không nghĩ bất kỳ ai có thể thực sự giữ bản thân tránh không nghĩ về những điều như thế cả.
Và chẳng có gì để nói về một hành động gần - như - bất - khả - thi hoàn toàn chẳng màng đến vẻ ngoài của ai đó bạn vừa mới gặp.
Hinata Hidaka hử…
Không thể tin là vẫn còn có người như cô nàng này… và lại còn cùng trường với tôi nữa chứ.
“Gì thế, Hasegawa? Sao cậu lại tránh xa tôi thế?”
“À, k-không có gì đâu!”
Tôi vội vã cố làm ra vẻ bình thường tránh khỏi cái nhìn đầy ngờ vực của cô nàng.
“Hiểu rồi. Vậy, sao nào?”
Tôi do dự một lúc.
Bản thân tôi nghĩ rằng làm việc cho cô nàng này cũng không đến nỗi nào – mà thực ra, nó hẳn phải rất tuyệt nữa là đằng khác.
Tuy nhiên, tôi nhanh chóng giũ bỏ suy nghĩ ấy và trả lời,
“…E-em xin lỗi, nhưng tham gia vào Hội học sinh thì hơi quá sức với em…”
“Chị hiểu rồi…”
Thấy cô nàng thất vọng như thế, tôi nhanh chóng thêm vào,
“N-nhưng nếu lần tới chị cần em giúp mấy việc chân thay như thế này thì cứ nói một tiếng! Em cũng thường hay rảnh lắm.”
Tôi vội vã buộc miệng nói, như thể đó là phản xạ tự nhiên vậy.
“Như phản xạ” – Nói cách khác, đó chẳng phải cái cớ để tôi có thể không đến câu lạc bộ, mà đó là những gì tôi thực sự nghĩ.
Nghe thế, hai người họ đều nở một nụ cười thật tươi.
“Tôi hiểu rồi, ngày mai cậu lại đến nữa nhé? Bên thủ thư có nhờ bọn tôi giúp sắp xếp lại mấy cuốn sách.”
“T-tất nhiên, không thành vấn đề!!”
“Trả lời tốt đấy. Hôm nay được gặp người chăm chỉ như cậu đúng là may mắn!! Trốn Akane đến đây cũng đáng đó chứ, kuhahaha!”
Hội trường hồ hởi nói, cùng với một nụ cười nồng nhiệt.