Ngày hôm sau, sau giờ học.
Bảy người chúng tôi vẫn ngồi chơi như hôm qua thì bất thình lình, Yusa lại xông vào phòng một lần nữa.
“Lần này các người xong rồi!!”
“…Lại là cô à?”
Yozora cau mày khó chịu nói.
"Fghh...!"
Yusa hướng cái nhìn đầy đe dọa về phía Yozora, có lẽ vì nhận thấy Yozora không phải là người mình có thể xem nhẹ, và rồi, cô nàng la lên đầy tự tin,
“C-chờ cho tới khi cô nghe thứ này đi!”
“Nghe gì?”
“Tôi đã tìm ra lý do không thể phủ nhận, chứng mình rằng câu lạc bộ của mấy người không được cho phép rồi!”
“Hừ, ăn nói linh tịnh…”
Yozora bình tĩnh nói, nhưng tôi có thể thấy nhỏ vẫn bị lung lay một chút bởi sự tự tin áp đảo của Yusa.
“Vậy, lần này cậu tìm được lý do gì đây?”
Nghe vậy, Yusa lôi quyển sổ tay học sinh và mở ra.
“Sổ tay học sinh mục 12, khoản 2, các quy định liên quan đến hoạt động ngoại khóa! Các hoạt động câu lạc bộ phải được giáo viên hướng dẫn cho phép. Thêm nữa, quy định của Hội học sinh mục số 77! Tất cả các câu lạc bộ phải có ít nhất một giáo viên hướng dẫn!
......?
Tất cả chúng tôi đều hiện dấu ‘?’ trên đầu.
“Nói cách khác, cần phải có giáo viên hướng dẫn để thành lập câu lạc bộ, đúng chứ? Bọn này cũng có mà…… về mặt kỹ thuật là thế.”
Tôi nói, sau đó mọi người nhìn về phía cố vấn của câu lạc bộ Láng Giềng – Maria Takayama, đang ngồi chễm chệ trên ghế ngấu nghiến túi khoai tây chiên trên tay mình.
"Fueh?"
Maria nhìn cả bọn bằng đôi mắt trống rỗng.
Rồi Yusa tiếp tục nói.
“Vấn đề là ở giáo viên hướng dẫn của mấy người!”
“…Ý cô là gì?” Yozora hỏi.
“Quy tắc Hội học sinh mục 78, giáo viên hướng dẫn phải là một giảng viên hoặc một nhân viên làm việc cho Học viện Thánh Chronica!”
“Ừm… Vậy cậu muốn nói là sơ thì không được làm giáo viên hướng dẫn, mà phải là giáo viên à?”
“Không, sai rồi Kodaka.” Yozora đáp lại.
“Các sơ được gửi đến từ nhà thờ, và nghiêm khắc mà nói họ không phải là người trong trường. Tuy nhiên, Quy tắc Học viện Thánh Chronica mục 24, ‘Những quy tắc đối với các sơ’, khoản 2 nói rằng, ‘Trừ những trường hợp cụ thể, các sơ được gửi đến Học viện Thánh Chronica có quyền và nghĩa vụ như một giáo viên hướng dẫn.’ Nói cách khác, sơ có quyền như một giáo viên, và thực tế là bên cạnh chúng ta cũng có nhiều câu lạc bộ có sơ là hướng dẫn. Tôi thậm chí đã kiểm tra xem sơ có được làm giáo viên hướng dẫn hay không khi viết đơn xin thành lập câu lạc bộ rồi.”
“Chà…”
Một tràng giải thích của Yozora đúng là ấn tượng thật đấy… Nhưng nghiêm túc mà nói, cậu đã dành bao nhiêu thời gian rảnh để nhớ mấy cái quy tắc của cả học sinh và giáo viên trường thế?”
Đáp lại lại sự tự tin của Yozora, Yusa nói,
“…Đúng, đúng là các sơ được phép làm giáo viên hướng dẫn. Tuy nhiên…”
Cô nàng nở một nụ cười táo bạo, và tuyên bố,
“Maria Takayama không phải là sơ!”
""""""?""""""
Tất cả chúng tôi đều nghiêng đầu khó hiểu.
Cô nàng này nói cái gì vậy?
Thậm chí cả Maria cũng không hiểu Yusa đang nói cái gì.
“Tôi đã kiểm tra và phát hiện là không có sơ nào tên Maria được ghi chép trong danh sách các sơ làm việc tại trường cả.”
Chỉ có cô chị, Kate Takayama là có tên trong danh sách thôi. Nói cách khác, con bé không hề làm việc tại trường này! Con bé chỉ đơn giản là đến nhà nguyện nhờ quan hệ với cô chị mà thôi. Cơ bản là, con bé chỉ là một con nhóc mặc đồng phục các sơ mà thôi!”
……Ế, không giỡn chứ?
Cả câu lạc bộ đếu chết lặng.
“….Em đã từng nghĩ một con nhóc như thế mà cũng là giáo viên thì đúng là kỳ quặc thật, nhưng mà…”
Rika khẽ tự nhủ. Ế, giờ này em mới nói à?
Rồi Yozora cố bác bỏ tuyên bố của Yusa.
“N-nhưng mà! Đơn xin thành lập câu lạc bộ của tôi đã chính thức được chấp nhận mà không có vấn đề gì cả! Nếu Maria không thật sự là sơ thì nó hẳn phải bị từ chối chứ!”
“Chắc là do sai sót thôi. Các sơ được nhà thờ gửi đến làm việc độc lập trong trường, vì vậy sai sót cũng có thể xảy ra chứ. Cô có thể kiểm tra nếu muốn, tôi có mang theo cả bảng phân công đây.”
Ngữ điệu của Yusa không có vẻ gì cho thấy là cô nàng đang nói dối cả. Mà nếu cô nàng đã muốn nói dối thì sao để chúng tôi bất thóp dễ thế được.
“…Ra là thái độ lỏng lẻo của nhà trường đối với các câu lạc bộ đã phản bội lại tôi…!?”
Yozora nghiến răng thất vọng.
Ngay sau đó, Maria khẽ hỏi với khuôn mặt vô cảm.
“…Ta…Không phải sơ sao…?”
“C-chờ đã nào, để anh kiểm tra!”
Tôi vội vã lôi điện thoại ra và gọi cho Kate.
"Onii-chan!?"
Kate vui vẻ hỏi tôi.
“…Ừa.”
“Aha, Không thể tin là Onii-chan lại gọi cho em đó! Em vui lắm! Anh cần gì!?”
“Anh muốn hỏi em vài thứ đây.”
“Hử? Gì vậy? Anh nói nghe nghiêm trọng thế.”
“…Là về Maria… con bé không phải sơ à?”
“Hử? Không.”
“Thế á!?”
Cô nàng xác nhận nó như thể chẳng có gì to tát cả…
“…Thật không?”
“Thật. Sao anh hỏi vậy?”
“…Ế… Vậy sao Maria lại đến trường?”
“Em nghĩ nó sẽ là kinh nghiệm tốt cho con bé, và em không muốn nó nằm nhà cả ngày, cho nên em bắt nó giúp em. Tuổi con bé thì sao kiếm việc làm thêm được… Em cũng có thể để mắt đến con bé nếu nó ở trường với em nữa…”
Nghe chất giọng cô nàng thì hình như có một chút nuối tiếc và buồn bã trong đó.
Tôi dám chắc hai chị em đã trải qua không ít chuyện, nhưng giờ không không phải lúc thích hợp để nghĩ về nó.
“…Vậy sao Maria luôn nói con bé là giáo viên…?”
“À, chỉ là nó tự nghĩ vậy thôi. Em luôn bảo nó là ‘một giáo viên thực thụ sẽ làm như vậy’ để bắt con bé thực sự làm việc, và chắc là từ lúc đó con bé bắt đầu nghĩ rằng mình là một giáo viên thực sự, em đoán thế.”
“Cái…!? …Nhưng đúng là con bé là người phụ trách phòng chờ số 4, đúng không!? Em phải là giáo viên thực sự mới được-“
“Hử? Em mới là người phụ trách chính thức của căn phòng đó. Em cho Maria mượn chìa khóa với điều kiện con bé phải giữ căn phòng đó sạch sẽ.”
Không thể nào… Vậy là con bé không phải người phụ trách của câu lạc bộ…
“…Vậy sao con bé lại mặc đồng phục của sơ…”
“Bởi vì nó dễ thương!!”
“Cái gì.”
“À, không, ý em là , ừm… Con bé mặc bộ đồ đó thì người ta sẽ nghĩ con bé là sơ mà không phải là mấy đứa nhóc lởn vởn xung quanh trường, đúng không?”
“E-em có biết là nhờ nó mà bọn anh gặp rắc rối lớn thế nào không!!”
“Hử!?”
Tôi có thể nói Kate ngạc nhiên thế nào khi nghe điều đó.
Tôi bực bội nhanh chóng cúp máy, và nói với mọi người trong khi họ im lặng chăm chăm nhìn tôi .
“Tôi hỏi chị của Maria rồi. Có vẻ như con bé không phải là sơ.”
............
Sau một lúc im lặng, ánh mắt của mọi người tự nhiên hướng về phía Maria.
“……Ta hiểu rồi…. Vậy ra ta thực sự không phải là sơ…”
Mắt của Maria trở nên vô hồn y như mắt cá chết ấy.
Nó giống như bản chất cốt lõi của con bé đã bị đập nát vậy.
“…Nói sao đây… Ta xin lỗi vì đã nói và tự ý hành động như thể mình là một giáo viên và là con chiên của Chúa… Ta không nên nói dối mọi người như vậy….”
"M-Maria..."
Mặt Yozora sầm lại.
“Hahh… Ta hiểu… Vậy ta là ai….”
"Au..."
Thậm chí cả Yusa cũng không thoải mái khi thấy Maria trông chán nản như vậy.
Tuy nhiên, cô nàng nhanh chóng lắc lắc đầu như thể tự nói với bản thân rằng giờ không phải lúc cho việc đó, và nói,
“D-dù sao thì, giờ các người đã rõ chưa!? Không có giáo viên hướng dẫn thì câu lạc bộ Láng Giềng sẽ không được công nhận là câu lạc bộ chính thức! Thực tế là, vì câu lạc bộ của mấy người rõ ràng không hợp lệ, nên mấy người lo chuẩn bị tinh thần mà nhận lấy sự trừng phạt một cách nghiêm khắc đi! Đừng có quên đó!”
“Tr-trừng phạt nghiêm khắc…?”
Yozora lo lắng hỏi.
“Hiển nhiên là giải tán rồi!”
“Giải tán…!”
Cả bọn đều hoảng lên.
Yusa nhìn chúng tôi mà lòng đầy thỏa mãn, và rồi cô nàng nói tiếp.
“Nếu các người có vấn đề với nó, vậy thì hãy trở nên ngoan ngoãn và cống hiến cho trường ta và – “
Tuy nhiên, ngay khi Yusa còn đang nói thì,
“Vậy Maria chỉ cần trở thành giáo viên chính thức là xong chứ gì?”
Sena mở miệng ngắt lời Yusa mà không có vẻ gì là căng thẳng cả, mặc dù thực tế là cả bọn đang đứng trước nguy cơ phải giải tán.
"S-Sena Kashiwazaki..."
Yusa run lên, tránh khỏi Sena.
“Đ-đúng vậy, nhưng con bé có phải là giáo viên hướng dẫn đâu, mà cô có nghe không đấy!?”
“Phần nào.”
“Phần nào…? Gununu…!”
“Hừm… Rồi, chờ xíu.”
Sena khó chịu cầm điện thoại như thể nó là mọt cục nợ vậy và rời khỏi phòng.
Yusa hoang mang liếc nhìn khắp phòng câu lạc bộ, nhưng bọn tôi cũng bối về những gì phải làm tiếp theo y như cô nàng vậy.
“…Muốn uống cà phê hay gì không?”
Tôi bảo Yusa ngồi xuống trong khi Yukimura pha cà phê.
Yusa nhìn chăm chăm vào tách cà phê đặt trước mặt mình.
“Thoải mái đi, không có độc hay gì đâu.”Tôi chỉ định đùa một tí để làm không khí bớt căng thẳng thôi, nhưng vì vài lý do nào đó mà Yukimura lại trưng ra một bộ mặt nghiêm túc và nói,
“Em đúng là ngu ngốc… hãy tha thứ cho em.”
“Hử? Sao em lại phải xin lỗi?”
“Cơ hội xử lý kẻ thù ở ngay trước mũi vậy mà em lại để vuột mất…”
“Xử lý!?”
“Th-thư giãn đi, chỉ đùa thôi! Y-Yukimura em đùa căng quá đấy, hahaha…”
Tôi khẩn trương cố che đậy nó và làm dịu Yusa xuống.
“Em không có lời nào cho thất bại của mình, Đại ca.”
“Ồ, tôi hiểu rồi… Cậu đã kể vài câu chuyện cười khá đáng sợ…”
Yukimura khẽ cúi người trong khi Yusa tiếp tục hướng cái nhìn cảnh giác của mình về phía con bé. Rồi cô nàng hỏi tôi,
“…Ư-Ừm, tôi có thể xin thêm chút sữa với đường không? Hasegawa.”
“Tất nhiên.”
Thấy Yusa rụt rè hỏi, tôi bèn lấy sữa và đường và mang đến cho cô nàng.
Cô nàng lo lắng, cho tất cả vào tách và khuấy lên rồi đưa lên miệng.
…Ugh…”
Cho tất cả vào mà vẫn còn đắng thế à? Không đùa chứ?
Cả câu lạc bộ nhìn Yusa bằng vẻ mặt phức tạp, ngoại trừ Yozora, nhỏ trừng mắt nhìn cô nàng với thái độ thù địch rõ ràng.
Trong trận đấu này thì cô nàng là đội khách đến thách đấu chúng tôi cùng với lời nói sẽ giải tán câu lạc bộ này, và hơn hết cô nàng chỉ có một mình chống lại kẻ thù trên chính lãnh thổ của họ.
Tôi phải thừa nhận rằng phải can đảm lắm mới dám ở lại đây mặc dù sự thật rằng cô nàng đang cực kỳ sợ hãi. Vì hầu hết mọi người sẽ chạy đi thật nhanh ngay khi có thể.
10 phút đồng hồ trôi qua mà chẳng ai nói lấy một lời.
“Tôi về rồi đây, lũ thường dân ngu ngốc!”
Cuối cùng thì Sena cũng trở lại, nhờ thế mà tất cả mọi người, kể cả Yusa, cũng đều thở phào nhẹ nhõm.
Sena tiến lên phía trước, hoàn toàn lờ đi không khí lúng túng trong phòng, và hồ hởi nói,
“Giờ Maria được bổ nhiệm làm giảng viên tạm thời đặc biệt!”
…Cái gì?
Cả bọn đều há hốc mồm khi nghe cái tin bất thình lình này.
“Giấy tờ chính thức vẫn chưa xong, nhưng với cưng thì vậy chắc cũng ổn mà, phải không?” Sena hỏi Maria.
“Giảng viên tạm thời đặc biệt…là gì?”
“Chị cũng không rõ lắm, nhưng hình như là nó giống như giáo viên vậy.”
“…Cậu đã gọi cho ai thế?”
Tôi hỏi, Sena đáp lời.
“Papa, có gì không?”
“Ra là hiệu trường…!”
Pegasus Kashiwazaki → Hiệu trưởng Học viện Thánh Chronica → Hiệu trưởng trường tư = boss cuối trong trường.
“Ừ thì, tôi đã gọi cho papa và hỏi cách nhanh nhất biến Maria thành giáo viên hướng dẫn chính thức là gì, và ông đã nói đây là cách tốt nhất. Tất nhiên, mặc dù trước hết chúng ta cần Maria chấp nhận cái đã. Vậy được không Maria?”
Maria mắt mở to, nhìn chăm chăm vào Sena.
“…Ta có thể trở thành giáo viên thực sự sao?”
“Ừa.”
“Được! Ta làm!”
“Được, để chị nhờ papa lo việc giấy tờ luôn.”
“Ôôô! Lo giấy tờ! Ahahaha! Yayyyyy! Yayyyy! Ta trở thành giáo viên thực sự rồi! Ahahahaha!!”
Maria nhảy nhót vòng quanh trong hạnh phúc.
Mặt khác, vị khách của chúng tôi thì,
“T-thật… Thật vô lý!”
Yusa hét vào mặt Sena.
Nhưng Sena chẳng có vẻ gì là quan tâm cả, sau đó nhỏ nói,
“Hiệu trưởng quyết định đó. Có ý kiến gì không?”
“C-có chứ sao không! C-cho dù Maria có trờ thành giáo viên hướng dẫn chính thức, nó cũng chẳng thay đổi được sự thực là câu lạc bộ của mấy người được thành lập chui đâu, cho nên là – “
“Im đi, con thú lai kia.”
Sena – như một nữ thần tàn nhẫn nhìn xuống Yusa trong khi cô nàng vẫn đang cố cãi lại.
"Eep..."
Yusa cong người lại như một chú chó nhỏ đang sợ sệt.
“…Dù cô có nộp đơn xin giải tán câu lạc bộ này thì tôi cũng nghiền nát nó luôn, rõ chưa? Vì là bạn cùng lớp nên tôi mới làm chính xác những gì cô nói là biến Maria thành giáo viên chính thức cho cô khỏi mất mặt. Lo mà biết ơn đi.”
“B-biết ơn cô…!? Sao cô có thể kiêu căng thế được…!? Tôi sẽ không bao giờ chấp nhận một chiến thuật hèn hạ như vậy!”
“Không cần cô quan tâm.”
Sena thở dài bực tức, và rồi đưa mặt đến cạnh mặt Yusa.
“…Nghe đây, thú lai. Đây là câu lạc bộ của tôi. Cô có biết tôi sẽ làm gì với mấy con chó không ngừng sủa trong vườn của mình không…? Tôi nghiền nát chúng.”
"Hya... A-auu..."
“…Xem nào... Hay tôi cho cô thôi học để cô khỏi đến đây để làm mấy trò ngu ngốc này nữa nhỉ?”
“L-làm sao cô có th – “
“Tin hay không tùy cô.”
“…U… Uu… Thôi… học……?”
Yusa hai mắt rưng rưng nhìn Sena một lúc, nhưng cuối cùng cô nàng cũng cất tiếng,
“Tôi xin lỗi vì đã gây rối. Tõi sẽ không làm phiền câu lạc bộ của mọi người nữa…… *híc*”
Nói rồi cô nàng rời khỏi phòng câu lạc bộ với khôn mặt như sắp khóc đến nơi ấy.
Sau khi Yusa rời đi, Maria nhẩy về phía Sena và ôm chặt lấy nhỏ.
“Yayyy! Nhờ Sena mà ta mới được làm giáo viên đó~! Cám ơn nha, Sena! Ahahahaha!”
“K-không làm chị làm nó vì cưng đâu…”
Sena nói, và không có vẻ gì là giống tsundere cả. Bị Maria ôm làm nhỏ trông có vẻ thực sự khó chịu trong khi cố đẩy con bé ra.
“Hừm… Tiểu thư dùng quyền thế giẫm đạp kẻ ngáng đường… Nếu đây mà là manga thì chắc chắn cô sẽ được sắm vai phản diện.”
Yozora khẽ trách, làm mặt Sena đỏ lựng lên.
“Tôi cũng có thích làm thế đâu! Nhưng trước đây Papa đã dạy tôi, ‘Đừng ngần ngại sử dụng quyền lực nếu cần’…”
Um, Ngài Pegasus, ông dạy con mình cái gì vậy…?”
“Ahh, thôi nào, có gì quan trọng đâu!”
Sena tuyên bố sau đó lon ton chạy lại đầu kia căn phòng và tiếp tục chơi tiếp trò chơi còn đang dở.
Nhỏ chơi tiếp trò tương tự như hôm qua, thể loại FPS bắn súng nhưng mục tiêu lại là những cô gái.
“Hehehe~♥ Cuối cùng thì hôm nay tôi cũng có được nhân vật ưa thích của mình, Kaoru-chan mặc bikini tai thỏ trắng! Dù là tôi đi nữa thì về nước màn chơi của Kaoru-chan chế độ siêu khó cũng khá khoai đấy… Nhưng tôi sẽ vượt qua được thôi….! Ực…! Uheh…”
Tất cả chúng tôi nhìn nhỏ đang cười và liếm môi như một thứ gì đó kinh khủng lắm.
“Sena-senpai, không lẽ… chị dọa cô ta thế vì muốn mau quay lại chơi à?”
Rika đổ mồ hôi lạnh hỏi.
“Chứ gì nữa!”
Sena chắc nịch trả lời, thậm chí nhỏ còn không thèm quay đầu lại nữa chứ, và điên cuồng nhấn nút trên bộ điều khiển.
“Sena tỷ thật là kiên định.”
Vì vài lý do mà Yukimura trông có vẻ khá là ấn tượng một cách kỳ quặc.
Vậy ra Yusa còn không bằng một nhân vật mặc bikini tai thỏ trong trò chơi điện tử…
Tôi phải thừa nhận là mình cảm thấy hơi có lỗi với cô nàng.
“…Những kẻ mà chỉ dùng chút quyền lực đã giải quyết được thì tôi quan tâm làm gì. Những đứa có gan lại không thèm quan tâm cứ bắt tôi phải ra mặt.”
*(nguyên văn câu này là: những kẻ can đảm sẽ không mất một giây để suy nghĩ. Mình không hiểu rõ câu này nghĩa là gì nên mượn tạm một đoạn trong anime.)*
Sena khẽ thì thầm như thể nhỏ tự nói với chính mình.
Rika, Yukimura, Kobato, và Maria đều nghiêng đầu khó hiểu.
Yozora là người duy nhất “Hể…” một cái và khẽ cười.
Thấy nhỏ cười như thế nhắc tôi nhớ lại ngày đầu tiên Sena đến câu lạc bộ Láng Giềng.
“Ai bảo cô ta có cái tính cách chết tiệt đó chứ. Lũ thường dân thì nên quỳ gối trước tôi - hiện thân của sự hoàn hảo.”
“Ít nhất tôi cũng không đần như cô.”
“Heheh, vậy mà tôi lại hạng nhất toàn khối đó nha.”
“Ôi chà, bò sữa biết học luôn nha, cô đúng là đáng kinh ngạc đấy~”
“… Cô… Tôi sẽ bảo Papa cho cô thôi học!”
“Hả, Papa? Từng tuổi này mà lại chơi méc cha méc mẹ, cô không thấy mắc cỡ à? Nhóc con miệng còn hôi sữa như cô đúng là phiền phức. Cô sống mà không thấy nhục à?”
“…Gh…! C-cô đúng là đê tiện mà…!”
…… Cả hai ghét nhau nhiều đến mức làm bạn sẽ không tin được là họ chỉ vừa mới gặp nhau thôi đâu.
Cậu lạc bộ được thành lập từ hồi tháng Sáu, vậy là giờ cũng được năm tháng rồi.
Trận chiến với Yusa đã có thể hủy diệt cả câu lạc bộ, vậy mà cả Yozora và Sena, hai người luôn cãi nhau trong năm tháng ròng, lại có thể chấm dứt nó một cách dễ dàng như vậy.
- Yozora Mikadzuki, người có đầu óc nhanh nhạy cùng giọng lưỡi sắc bén.
- Sena Kashiwazaki, sở hữu sức mạnh vượt trội, cùng thiên phú điền kinh, với trí thông minh, sự giàu sang và đầy quyền lực..
Miễn là còn hai người họ, chẳng ai có thể hạ gục câu lạc bộ Láng Giềng.
Tôi đã quên mất tình trạng cân bằng mỏng manh được xây dựng trên nó, và chỉ đơn giản cảm thấy nhẹ nhõm khi cuối cùng cũng vượt qua được tình trạng hỗn loạn này.
Tôi đã tin rằng những ngày vô tư nơi câu lạc bộ này sẽ tiếp tục đến mãi sau này.
…Những gì xảy ra tiếp sau đây không phải vì tôi cứ để bản thân mình nghĩ theo cách đó – cũng không phải vì tôi đã lơi lỏng phòng thủ.
Cũng như một con người chẳng thể nào ảnh hưởng đến quỹ đạo một hành tinh, cũng như ý chí của tôi cũng chẳng thể nào ngăn được thực tại tàn nhẫn đang đến gần.
“Đây là cảm xúc của em dành cho anh!” “Ahhh, Ouiiii! “ “Hãy đi cùng em!” “Em yêu anh, Onii-chan!” “Đừng hiểu lầm, em không để ý gì đến anh đâu!”
Các cô gái trên màn hình cầm thư tình giơ cao quá đầu như một loại vũ khí nào đó và bắn những tia sáng hình trái tim bằng mắt khi họ tiến gần đến nhân vật chính.
“Tôi sẽ sốngggggg!!” "UNIVERRRRRSE!!" "Je t'aiiiime!!"
Trong khi tôi đang xem nhỏ chơi và suy nghĩ sao loại galge dị như thế này cũng có người làm, và nhìn nó chơi vui ra sao thì,
“…À, Kodaka này.”
“Đ-đứnggg lạiiiiii!” “Lấy em đi!” “K-không phải đóóóó!” “Ahhhhnnn!” “C’est si bon!” “Cả cha tôi cũng không lần ra được
Bất giác Sena gọi tôi trong khi nhấn nút với một tốc độ không tưởng và bắn hạ lần lượt từng cô gái một.
“Hử?” Tôi vô tư hỏi.
“Papa nhắc lại vụ đó khi nói chuyện với tôi lúc nãy đấy, cậu biết chứ.”
“Ừa?”
“Cậu cứ lấy tôi đi.”
Cả Yozora và Rika đều "Bfuah!" một cái, và đồng thời phun hết cả cà phê ra.
Yukimura, Maria, và Kobato như chết lặng.
“Tôi suy nghĩ lâu rồi, và ừ thì~”
“Sướngggg quáááá!“ “Em raaaaa!”"Higiiiiiiii!"
Sena chăm chú nhìn vào màn hình, và nói tiếp mà chẳng buồn nhìn về phía tôi.
“Ahhhhh!!” “Đồ ngốc nàyyy♥" “M-mạnh bạo quá à!”
“Tôi cũng nói rồi mà, lời hứa hẹn giữa bố cậu và Papa, hay việc chúng ta lúc nhỏ đã từng gặp nhau hay không chẳng quan trọng. Mà hoàn thành lời hứa đó cũng chẳng sao. Nhưng khi hai ta giải quyết vụ hứa hôn đó kết quả nghe như kiểu không đời nào chúng ta lấy nhau ấy, hứa hôn là một chuyện, nhưng cảm xúc của tôi lúc này là… tôi thực sự muốn lấy cậu đó. Ý tôi là,
Tôi yêu cậu, Kodaka à.”
“Ể, cậu nói gì!?”
"Ahya!?"
BAM.
Như để át đi lời nói của nhỏ, tôi dùng toàn bộ khí lục hét thật to, làm nhỏ luống cuống mất tập trung, khiến cho nhân vật chính trong trò chơi của nhỏ lãnh nguyên quả bom từ tay một cô gái trên màn hình.
"Nghagghhhhh! Thật là! Cậu hại tôi phân tâm đó, đồ ngốc!!”
Sena thất vọng la lên và quay lại, khóe mắt như còn vương chút nước trừng mắt nhìn về phía tôi.
“A-à, ừ, xin lỗi… Vậy, cậu nói gì thế?”
Tôi cố nặn ra một nụ cười gượng gạo giả ngu, nhưng thứ tốt nhất tôi có thể làm là một khuôn mặt cứng ngắc đầy giả tạo.
“Đừng có làm bộ làm tịch, tôi nói là – “
Sena cừng họng khi nhận ra tất cả chúng tôi đều nhìn chăm chăm về phía nhỏ.
"............Auu."
Im lặng một lúc, mặt Sena đỏ lựng lên.
Có vẻ như nhỏ cuối cùng cũng nhận ra mình đã nói ra thứ gì đó vô cùng kinh khủng như thể chẳng có gì trong khi chính bản thân đang đắm chìm trong trò chơi.
“…À - Ừ thì, auu… Ừm…”
Miệng Sena liên tục đóng mở như một chú cá, trong khi mặt nhỏ vẫn đỏ bừng.
Tôi làm gì đay? Tôi phải nói gì đó…
Tuy nhiên, bất thình lình trước khi tôi kịp suy nghĩ.
“…V-vậy là mình nói ra rồi…Aha…”
Sena xấu hổ gượng cười vài tiếng, và nói.
“……Ahaha… Mà, thôi kệ… Sớm hay muộn gì thì tôi cũng nói thôi…”
Sena quyết định tiếp tục.
Sena lúng túng liếc mắt nhìn lên tôi
“…V-vậy, ừm, thì… Là vậy đấy… Aha…”
Cái điệu cười siêu dễ thương của nhỏ giống như trái cấm vậy.
Nét dễ thương của nhỏ như bùa mê vậy. Chỉ cần là con trai chắc chắn sẽ đổ nhỏ không cần hỏi.
Nếu tôi và Sena Kashiwazaki chỉ là hai người xa lạ, tôi sẽ ngay lận tức nói có và ôm chầm lấy nhỏ ngay tắp lự.
Nhưng tôi không thể làm vậy.
Nhưng tôi không thể làm vậy.
“……Ư-ừ thì…Ý cậu là gì? Tôi không nghe rõ lắm, game ồn quá, haha…”
Một bộ mặt giả tạo.
Và không khí trong phòng chẳng thay đổi tẹo nào.
…Tất nhiên là vậy rồi.
Chừng nào Sena không có ý định giả ngu, tôi có giả ngu thế nào đi nữa cũng vô dụng.
Nhỏ hoàn toàn lờ đi những gì tôi nói, và tiếp tục hướng đôi mát ướt át ấy về phía tôi.
Tôi dời tầm mắt mình khỏi Sena, và đảo mắt khắp phòng câu lạc bộ.
Yozora tựa hồ chẳng biết làm thế nào cho phải, nhỏ hết nhìn tôi lại quay sang nhìn Sena.
Yukimura thì nhìn chăm chăm vào tôi đầy thâm ý cùng với vẻ mặt vô cảm thường ngày của con bé.
Maria vẫn ăn khoai tây chiên, bối rối nhìn tôi.
Kobato thì nhìn tôi như thể sắp khóc đến nơi.
Rikia nhìn cả hai chúng tôi đầy đau khổ, khi khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau nó như muốn nói, ‘Em đã bảo mà.’
"...Kodaka?"
Sena nghiêng đầu đáng yêu hỏi,
Nếu Sena làm thế cốt để khiến cho nhỏ trông có vẻ cực kỳ tinh quái, nhưng nhỏ không phải là loại người sẽ làm mấy việc như thế. Nhỏ không cần phải làm vậy.
Mỗi một cử chỉ của nhỏ như có sức mạnh thu hút người khác, và giờ đây tất cả chúng đều tập trung vào một mình tôi.
“Mình phải làm gì đây?” tôi nghĩ
Tôi tìm cách để khỏi bị sự bùng nổ đầy quyến rũ của nhỏ nuốt chửng và lảng tránh các câu hỏi nhằm không thay đổi tình cảnh hiện tại để chúng tôi lại có thể đối mặt với nhau như chưa từng có gì xảy ra.
Và ngay lập tức câu trả lời tôi nhận được là. Không thể.
Tôi chẳng thể nghĩ được cách nào cả, mà cho dù có đi chăng nữa, nó vẫn là bất khả thi đối với tôi.
Nếu có kỹ năng xã hội để giải quyết vấn đề tầm cỡ thế này thì giờ tôi đã là một tên “sướng đời” rồi, và nếu vậy thì tôi đã không ở đây, trong câu lạc bộ này, ngay từ đầu rồi.
Thế là, tôi cầm lấy cặp sách của mình, đứng dậy,
“T-tôi sực nhớ mình có chút chuyện phải làm!”
và chạy đi.