“Gần đây tớ cứ có cảm giác bị ai đó theo dõi…...”
Một ngày nọ sau khi tan học, trong phòng CLB, tôi khẽ khàng mở lời với vẻ mặt nghiêm trọng.
“Phù……”
Yozora khẽ thở dài và quay qua nhìn tôi như thể nhìn thứ gì đó cực kỳ đáng thương hại.
“Haa”
Sena thì cười ha hả cứ như mới nghe thấy chuyện gì ngu ngốc lắm vậy.
“Hừ…..”
Mặc dù đã lường trước được phản ứng của bọn họ, nhưng tôi vẫn thấy hối tiếc vì đã kể với hai người đó.
“Thật mà!”
“Vậy sao? Nếu thế thì là thật rồi.”
Vẫn với ánh mắt thương hại, Yozora chấp nhận cái rẹt.
“……Cậu tin dễ dàng như vậy sao?”
“Ờ, tớ tin tưởng cậu mà. Tớ tin là Kodaka 'có cảm giác bị ai đó theo dõi'.”
Rốt cuộc thì cậu đâu có tin tí nào……
“…… Như khi ở trong nhà vệ sinh, đang ăn, hay chỉ là đi dọc hành lang, tớ cứ cảm thấy có một ánh mắt khác thường đang nhìn mình chằm chằm.”
“Có chắc đó không phải là ánh mắt đề phòng cậu không?”
Tôi bác bỏ suy đoán của Sena.
“Khác mà. Tớ đã quen với kiểu ánh mắt đó rồi, nên tớ chắc chắn lần này không phải như vậy. Nếu là do đề phòng thì thông thường khi tớ nhìn qua, người đó sẽ hoảng hốt quay mặt đi chỗ khác rồi chuồn luôn.”
“Đời là bể khổ.”
“Im đi!”
Tôi mong cô ta đừng xát thêm muối vào vết thương của tôi lần nữa.
“Cụ thể thì, ánh mắt đó như thế nào?” Yozora ngắt ngang.
“……Tóm lại……ừmmmm……diễn tả sao đây nhỉ, cứ như có ai đó đang quan sát tớ, đại khái cứ có cảm giác lành lạnh sau cổ ấy…… Mỗi khi tớ quay qua hướng đó, nó liền biến mất. Nhưng hễ tớ ngước mắt sang chỗ khác, cái cảm giác ngồ ngộ đó liền quay trở lại.”
“Kodaka, cậu mệt rồi.”
“Đừng có bắt chước giọng của nữ nhân vật chính trong phim ‘X-Files’!” [1]
“Có thể đó là hiện tượng siêu nhiên.”
“Cái gì?!”
“Ta không biết, chỉ là suy đoán. Có khi hồn ma gã đại ca trường này chết 20 năm về trước đang ngứa mắt vì tự nhiên ở đâu chui ra một tên yankee quái gở cướp mất ngôi vị danh giá của hắn.”
“Xì, tào lao.”
Yozora bác lại lời Sena.
“Đúng như Yozora nói, sao nơi này lại có ma-”
“15 năm về trước, ngôi trường này chỉ dành cho nữ. Vì thế đâu thể nào là ngôi vị danh giá của ‘hắn'- phải là của ‘ả' mới đúng.”
“Đúng ha, cô nhắc ta mới nhớ.”
“Không! Ai quan tâm đến chuyện tay đại ca đó là nam hay nữ cơ chứ! Ma với cỏ là chuyện không đáng tin!”
Tôi ra sức phản đối. Sena, với vẻ khó chịu, quay sang tôi và nói,
“Thế cậu nghĩ đó là gì? Ai đó tò mò về cậu đến mức phải lén theo dõi cậu từ trong góc tối?”
“Hừm……”
Tôi không biết trả lời làm sao cho thỏa đáng.
“……Nghĩ lại thì, có thể là do một tên đầu gấu khác. Hai cậu có biết gì về chuyện này không?”
Dù thế nào thì cũng không thể là do ma quỷ được. Mà dùng từ ‘khác’ cũng chỉ cho tiện, chứ không phải ngụ ý rằng tôi là một tên đầu gấu.
“Ưm……Trong trường chúng ta, mấy đứa học sinh nóng tính có thể nói những câu như ‘thằng mới chuyển trường đến này ngứa mắt quá, dạy cho nó một bài học đi tụi bây’ đâu có tồn tại. Học sinh ở đây giống như người lớn - lũ gia súc bị thuần hóa chỉ quen với việc được mớm cho ăn.”
“Cậu dám so sánh bạn học cùng trường của mình như vậy sao……?”
Tôi cho rằng mình nên trách mắng cô ta vì chuyện đó.
“Còn Yozora thì sao? Cậu có manh mối gì không?”
“Thật có lớn mà chẳng có khôn. Tại sao tớ, hình ảnh thu nhỏ của những hành vi phản xã hội, lại biết về những tin đồn hiện đang lưu truyền trong trường chứ?”
Tôi gần như có cảm giác Yozora khá là tự hào về việc đó.
“Nếu không phải là việc làm của một tên đầu gấu khác……vậy có khi nào là đội Kỷ luật?”
“Trường này làm gì có đội Kỷ luật - Chẳng có lí do nào để họ tồn tại cả.”
“……Hiểu rồi. Vậy thì…… chắc là nó, phải không?.......”
“Cái gì?”
Sena có vẻ rất ngạc nhiên.
Hơi chút ngập ngừng, tôi nói,
“……Đó là……À……stalker ấy……” [2] “…………”
“…………”
Nghe thấy những gì tôi nói, Yozora và Sena lặng im trong giây lát, và rồi-
“Ahahahahahahahahahahahaha! Byahahahhaahahahahahahahahah! Kuhahahahahahahahahahahahahahaha!”
Sena phá lên cười ngặt nghẽo.
“Ahyahyahya, Cậu thiểu năng rồi à?! Kodaka, Cậu không đùa đấy chứ?! Ahyahyaha! Ah, sao lại có người muốn bám đuôi một tên giang hồ tép riêu như cậu! Và cậu có biết là 90% những vụ bám đuôi đều có liên quan đến tình yêu không hả? Cậu có vấn đề về tình yêu à?! Từ lúc chuyển đến trường này, cậu đã có tí, tí kinh nghiệm tình trường nào chưa? Kể ra bất kì cảnh nào trong mấy cuốn tiểu thuyết tình cảm từng xảy đến với cậu coi. Ta cá là làm gì có, phải không đồ ngốcccccc!”
“Gừ……”
Nghe những lời chế nhạo dã man của Sena, tôi bắt đầu thấy nóng mặt.
Tôi liền quay sang Yozora.
Nhỏ này sẽ, không còn nghi ngờ gì nữa, chế giễu tôi không thương tiếc cho mà xem. Nhưng những gì tôi nhận được lại là-
“……”
Yozora lặng lẽ đứng dậy, rót một tách cà phê và đưa cho tôi. Trên mặt cô ta, một nụ cười dịu dàng tha thiết khó hiểu hiện ra……!
Tôi không biết cô ta muốn nói gì, cũng chẳng nghĩ ra được chuyện để nói.
“Này, uống đi kẻo nguội, Kodaka…...”
“Th-thôi đi……Đừng có tự nhiên đối xử tốt với tớ……”
Thực lòng hay không, sự dịu dàng của Yozora đủ để khiến tôi nghĩ ‘Yozora, trông cậu thật đẹp.’ Nhưng nếu nói ra, chắc tôi sẽ gục xuống và òa khóc mất thôi. So với đòn tấn công trực tiếp bằng lời của Sena, thì đòn đánh vào tâm lý của Yozora còn đau đớn hơn nhiều lần.
“Phưư, khi thấy người đáng thương hại hơn mình, ta sẽ nhận ra bản thân mình tốt đẹp biết bao. Câu này quả nhiên chí lý.”
“Sự thương hại làm tổn thương người khác còn hơn là nói xấu thẳng mặt, cậu biết rõ điều đó mà đúng không!”
“Ừ, đương nhiên. Đó là điều mà tớ luôn khắc cốt ghi tâm.”
“Cậu là đồ quỷ dữ!”
Cô ta thật biết cách gây tổn thương tối đa đến lòng tự trọng của người khác……
“Áaa, mà sao cũng được. Tớ có hơi vội vã khi kết luận đó là stalker! Chọc ghẹo thế là đủ rồi!”
Tôi cố lái chủ đề theo hướng khác.
“Dù khó tin nhưng vẫn có khả năng lắm chứ! Sao nhỉ…… việc tớ từng trải qua vài thiên tình sử thì cũng đâu đến mức gây sốc như thế!”
“……Hay nói cách khác, có một đứa con gái thầm thương Kodaka, đang trốn trong góc khuất để theo dõi từng bước chân của cậu?”
Nói về nhìn chằm chằm thì những gì Yozora làm với tôi chính là ví dụ hoàn hảo về nhìn chằm chằm ai đó.
“……Tớ không nghĩ là trong góc khuất, nhưng có thể vậy lắm chứ. Ý tớ là chuyện đó cũng không hẳn là không thể……hay đúng hơn thì tớ mong là như thế……”
Sự tự tin của tôi cạn dần. Cứ như chó cụp duôi, tôi hạ giọng.
“Cậu không thấy ngượng khi nói ra cái mơ mộng hão huyền của mình à?”
“Mơ mộng hão huyền ……?!”
Tôi cảm thấy bị xúc phạm bởi những lời sỉ vả của Sena.
“……Quên đi. Tớ thật ngốc khi nhờ hai cậu giúp đỡ.”
Thất vọng, tôi đứng dậy toan rời khỏi phòng.
“Chờ đã, Kodaka.”
Yozora nói.
“Tớ sẽ không bỏ mặc thành viên trong CLB trong cơn khốn khó đâu. Để tớ giúp cậu bắt đứa stalker đó!”
“Ổn mà, tớ cũng đâu để tâm chuyện này đến mức đó. Mà chắc gì đã là stalker.”
“Việc gì phải lăn tăn. Tớ cũng đang chả có chuyện gì làm đây.”
Vậy ra rắc rối của tớ chỉ để cậu giết thời gian thôi sao.
Mặc dù cô ta đang trong cái chế độ ‘Yozora xinh đẹp’ tử tế đến phát sợ đó, tôi vẫn không cảm thấy bị xúc phạm.
“……Fuun, nếu vậy thì ta cũng sẽ giúp. Dù ta đây không được rảnh cho lắm.”
Sena, hùa theo Yozora, nên cũng nhanh chóng ngỏ lời giúp đỡ.
……Tôi có cảm giác thể nào cũng lại có chuyện chẳng lành xảy ra cho coi. Một lần nữa tôi thấy hối hận vì đã đề cập vụ ‘ánh mắt bí ẩn’ với họ.
Sáng hôm sau.
Tôi đến trường sớm nửa tiếng như mọi khi. Yozora và Sena đã chờ sẵn trước cổng.
“Cậu đến trễ thế. Có định tiến hành kế hoạch không đây Kodaka?!”
“Sao ngươi dám để ta chờ.”
Có lẽ đang buổi sáng sớm nên thái độ của họ thậm chí còn tệ hơn bình thường.
“…..Không đâu, ánh mắt đó thường chỉ xuất hiện sau khi giờ học bắt đầu. Tớ nghĩ chẳng việc gì phải đến trường sớm cả.”
““Cái gì……?!””
Lời bình phẩm của tôi đã làm cả hai nổi giận đùng đùng.
“Sao không nói sớm!”
“Ngươi làm ta tốn hết cả tiếng của đời mình……! Chung với cái con mụ đó!”
“Câu đó của ta, Thịt. Ta đã phải đứng đây trồng si với cái đống thịt sống bốc mùi này cả tiếng đồng hồ. Thật là bực mình.”
Vậy là họ đã ở đây được một tiếng, và cứ đứng mà chẳng nói chẳng rằng gì với nhau.
Mà từ đầu có ai nói sẽ gặp nhau đâu.
“……Thôi, dù sao thì cũng xin lỗi……”
Dù họ không hoàn toàn thỏa mãn cho lắm, nhưng những gì tôi có thể làm là xin lỗi.
Sau giờ sinh hoạt, lớp học trở nên ồn ào.
Sena đến lớp tôi và nói,
“Đi thôi.”
“Ừ ừ.”
“Đừng có ra lệnh cho ta, Thịt.”
Yozora và tôi theo Sena ra khỏi lớp.
Chúng tôi chẳng có điểm đến cụ thể nào cả- ba đứa chỉ đi lông bông trước khi tiết học bắt đầu.
“……Hừm…...Có cảm giác bị theo dõi.”
“Ừm……Ra đây không phải là bệnh hoang tưởng của Kodaka.”
Sena điềm tĩnh gật đầu.
“……Tớ ghét phải chen ngang cuộc đối thoại nghiêm túc của hai cậu,”
Tôi bồn chồn nói.
“……đúng là chúng ta đang bị soi, nhưng đây không phải là cái tớ đã kể……”
“?”
Yozora và Sena trông ngớ người. Họ vẫn chưa nhận thức được chuyện gì đang diễn ra.
“Chúng ta đã bị những học sinh khác bao vây hoàn toàn! Toàn người với người thì có mà tìm nguồn gốc ánh mắt đó bằng niềm tin!”
““A……””
Yozora ở bên phải tôi, còn Sena thì bên trái.
Đầu tiên là một tên yankee (mặc dù thật ra, tôi không phải như vậy), kế đến là một cô nàng với tóc dài đen huyền bóng mượt dễ thương, và cuối cùng là một bé tóc vàng mắt xanh quý phái đáng yêu.
Bình thường chỉ một trong ba chúng tôi thôi đã thu hút biết bao nhiêu sự chú ý rồi; giờ đây cả ba đứa ráp lại thì ngoài ánh mắt mà tôi đã đề cập, mấy học sinh khác cũng nhìn bọn tôi chằm chằm.
Ánh mắt từ bốn phương tám hướng thế này, thì làm sao mà tách được kẻ chúng tôi muốn tìm ra khỏi số còn lại đây.
……Hơn nữa đây không phải là những ánh mắt quan sát thông thường- Tôi có thể cảm nhận được sự đố kị và khinh miệt tột cùng đến từ những ánh mắt đó.
“Quái. Nếu đúng vậy thì việc ta tuyên bố với đám con trai trong lớp là ‘Ta có một vấn đề quan trọng phải giải quyết ngày hôm nay; ta không có thời gian để lãng phí với lũ gia súc các ngươi’ còn có ý nghĩa gì nữa.”
“Vậy ra đó là lí do!”
……Nghe kĩ, tôi nhận ra những tiếng than khóc như ‘……Ưư……Sena-sama…… đã bỏ rơi chúng ta……’ hay ‘hai bé hot-girl đã bị hắn chiếm đoạt……’
“Không phải, tôi chỉ……!”
Tôi vội vã quay người lại để thanh minh, nhưng họ vội vã cúi gằm mặt và bỏ chạy toán loạn.
“Hừm, ra là nó. Tuyệt chiêu mà bọn đầu gấu luôn dùng để đối phó với những kẻ đi ngang qua- ‘Nhìn cái quái gì đó mậy?!’. Lần đầu tớ được chứng kiến tận mắt đó.”
Yozora vô tư bình luận.
……Và từ ngày hôm đó, tin đồn Hasegawa Kodaka cưỡng bức hai thiếu nữ rồi lôi họ đi lòng vòng đã lan ra khắp trường.
“Tên khốn…… Cho dù chưa chắc hắn có tồn tại hay không nhưng cứ ló mặt ra thì đừng hòng chạy thoát……”
Tan học.
Lúc này tôi đang di dạo trong trường trong lúc bí mật theo dõi động tĩnh xung quanh (Đương nhiên là một mình).
Tôi có thể cảm thấy nó, ánh mắt kỳ lạ nọ giữa những cái liếc nhìn hiếu kì của những học sinh khác.
Bản thân ánh mắt đó không hẳn có thể gây tổn hại gì cho tôi. Tôi chỉ cần mặc kệ nó. Nhưng vì hắn mà tôi lại phải mang thêm một tiếng xấu khác.
Sao mà không cáu cho được chứ.
……Nhưng đồng thời, tôi thấy mình đổ hết tội cho hắn ta thì cũng không hợp lý cho lắm.
Lúc này tôi có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt đấy.
Lẫn trong những cái liếc nhìn hiếu kỳ, ánh mắt ấy đang điềm tĩnh dõi theo tôi.
Đến chỗ nào đó ít người thôi.
Tôi bước lên cầu thang dẫn đến một tầng khá vắng vẻ hầu như chỉ dùng để làm kho chứa.
Những ánh mắt hiếu kỳ dần biến mất, chỉ còn lại cái mà tôi đang muốn tìm.
Tôi ngầm liếc nhìn sau lưng, và rốt cuộc trông thấy một người đang đứng ở ngay góc tối.
Vờ như vẫn chưa nhận ra, tôi bước nhanh đến chỗ hành lang vắng.
Bước đến cuối hành lang, tôi áp sát người vào góc tường và ẩn mình ở chỗ khuất.
Sau vài giây,
*Bộp*
“Ái”
Có ai đó va vào tôi. Người đó rên lên một tiếng yếu ớt và ngã về phía sau.
Vậy ra đây là kẻ đã theo dõi mình, hẳn là như vậy.
Tôi nhìn vào mặt hắn……
“…………”
Tôi sững sờ trước những gì mình nhìn thấy.
Xinh quá.
Một gương mặt ngây thơ trong sáng.
Không như mấy cái bản mặt chảnh choẹ của Yozora và Sena, gương mặt ở trước tôi đây chính là một dẫn chứng hoàn hảo cho việc con gái đẹp là phải như thế nào.
Nhưng bộ đồ bên dưới gương mặt này có cảm giác hơi trật chìa.
……Cô gái này, sao cô ta lại bận đồng phục nam nhỉ?
“……????”
Vô số câu hỏi bắt đầu hiện ra trong đầu tôi. Cùng lúc đó, cô ta (?) đứng đậy.
Tuy khuôn mặt cô ta (?) không chút cảm xúc, song tôi có thể nhận ra rằng cô ta (?) đang khá bất ngờ.
“Vậy ra...”
“……?”
“Đây là cái mà giang hồ gọi là 'trấn lột' phải không?”
“Không phải!”
Tự dưng cô ta nói vậy với giọng hơi vui mừng. Tôi liền kịch liệt phủ nhận.
“Em tên là Kusunoki Yukimura, học sinh năm nhất.”
Sau đó, tôi đưa cô (?) stalker đến phòng của CLB Láng giềng. Với giọng nói êm dịu, cô ấy (?) tự giới thiệu.
Rồi cô ấy (?) móc từ trong cặp ra một cái ví, và trước sự ngạc nhiên của tôi, trịnh trọng đặt vào tay tôi.
“?”
“Em chỉ có 3000 yên thôi. Mong anh thông cảm.”
“Không! Cô đang làm cái quái gì vậy!”
Con nhỏ này nghĩ tôi là ai chứ.
“……Kusunoki Yukimura…… Nghe giống tên ông tướng nào thời Chiến Quốc ấy.”
Sena nói.
Sena và Yozora cũng ở trong phòng. Họ nhìn cô gái và buông ra những lời nói đùa ác nghiệt như “Ép học sinh lớp dưới mặc đồng phục nam……Kodaka, sở thích đặc biệt của cậu thật không đỡ được……” và “Ai đấy, ví tiền mới của cậu à?”
“Đúng vậy ạ.”
Cô ta gật đầu đáp lại Sena.
“Cha mẹ em muốn em lớn lên phải trở thành một người đàn ông Nhật Bản chân chính giống như Sanada Yukimura[3]. Nên họ đặt cho em cái tên này.”
“……Đàn ông……Nhật Bản?”
Yozora nhăn mặt.
“……Ơ. Cho anh hỏi……Đừng nói em là nam?”
Tôi thận trọng hỏi. Yukimura nghiêng đầu một cách thờ ơ và đáp lại,
“Anh chị thấy đó, em là nam.”
“……Không, anh có thấy vậy đâu.”
“?”
Nghiêng đầu, nét mặt bối rối hết sức tao nhã, Yukimura bắt đầu suy ngẫm về ý nghĩa những câu nói vừa rồi. Vẻ mặt đó thật quá sức dễ thương.
……À, trên đời này cũng có chuyện nam trông giống nữ. Nếu họ nói họ là nam thì chắc đúng như vậy…… Chỉ hơi khó tin một chút, thế thôi.
“……Gác vấn đề giới tính qua một bên……Yukimura? Sao em lại theo dõi anh?”
Trong lúc tôi thẩm tra, Yozora và Sena cũng nhìn Yukimura.
Yukimura, với khuôn mặt vẫn không chút cảm xúc, trả lời một cách thờ ơ,
“Thật ra là em bị bắt nạt.”
“……Bắt nạt……”
Tôi lặp lại lời nói của Yukimura và cảm thấy thất vọng.
Ngay cả trong ngôi trường Công giáo yên bình này, nơi mà ngay cả những học sinh có vẻ đầu gấu nhất (tôi nè) cũng là người lương thiện, mà chuyện bắt nạt vẫn tồn tại.
“Trường này mà cũng có hả, những chuyện như thế……”
“Đương nhiên. Trường nào mà lại không có bắt nạt.”
Yozora điềm nhiên quả quyết.
……Dù không hoàn toàn chắc chắn, nhưng tôi cũng đồng quan điểm với Yozora. Tôi cũng đã chuyển trường được vài lần, và đã chứng kiến nhiều vụ bắt nạt khác nhau trong mỗi trường.
“Tại sao cứ phải bắt nạt nhau nhỉ?”
“Cho vui chứ sao.”
Yozora trả lời một cách hiển nhiên.
“……Vui?”
“Cứ thử rồi sẽ biết, đa số loài người…… đều có sở thích tấn công những kẻ không có khả năng chống trả. Nó như bản năng nguyên thủy vậy. Vô cớ giết sâu bọ, hay đăng những lời bình luận phỉ báng trên các diễn đàn ẩn danh, hay phá hoại trang blog của người khác. Và nếu đối tượng có lỡ lời, hay có làm gì trái với chuẩn mực xã hội, cậu thậm chí có thể tự cho lẽ phải thuộc về mình và tùy ý bắt nạt mục tiêu.”
“…… Cậu rành mấy vụ này quá mà.”
Tôi nhăn mặt trả lời. Yozora trừng mắt nhìn tôi.
“Đừng có đánh đồng tớ với mấy kẻ đó.”
Cô ta trả lời một cách lạnh lùng.
Xem ra tôi đã làm cho cô ấy tức giận.
“Vậy sao em lại theo dõi Kodaka?”
Chắc Sena cũng đã nhận ra tình hình đang rất nghiêm trọng, cô ấy liền hỏi Yukimura để lái chủ đề sang hướng khác.
À ha, cậu nói là cậu theo dõi tôi vì bị ‘bắt nạt’. Nhưng tôi chẳng thể hiểu được cái liên hệ nhân quả khiến cậu phải theo dõi tôi.
Yukimura trả lời,
“Em muốn trở nên mạnh mẽ và khí phách như Kodaka-senpai. Em chỉ muốn trở thành một người đàn ông đích thực giống như anh ấy.”
“Mạnh mẽ và khí phách ……!?”
Vẻ ngờ vực hiện ra trên mặt Sena.
“……Ý em là cái tên yankee thô bỉ này?”
Yukimura gật đầu e lệ (Vẻ mặt cậu trông rất dễ thương.)
“Anh ấy cứ như một cơn gió, vạn lý độc hành, không gì có thể cản bước chân. Anh ấy chính là một người đàn ông Nhật lý tưởng.”
“Vạn lý độc hành?…… đó là vì cậu ta làm gì có bạn.”
“Im đi.”
Tôi tức tối trả lời.
“Không thèm đếm xỉa đến những lề luật xã hội chán ngắt- chỉ sống theo ý mính. Để thỏa mãn ham muốn vô hạn, anh cướp bóc tất cả những gì trong tầm tay. Bất cứ kẻ nào dám ngáng đường sẽ bị đàn áp dã man và buộc phải quy phục dưới trướng anh. Ngập chìm trong sự giàu sang cực độ và vây quanh bởi vô số cung tần mỹ nữ mà anh đã cưỡng đoạt về trong hậu cung khổng lồ của mình, anh đã vượt lên trên cả ranh giới chính tà tầm thường. Ngay cả quỷ thần cũng phải khiếp sợ anh. Tiếng tăm lừng lẫy của anh đã vang dội khắp trời đất.”
“Đợi một chút?! Sao cứ như đang kể về tên bạo chúa Đổng Trác [4] trong Tam Quốc Diễn Nghĩa vậy?! Anh luôn chấp hành nội qui nhà trường đến từng chữ. Anh có bao giờ tống tiền hay dùng bạo lực với học sinh khác đâu, lại càng không ép buộc con gái phục vụ mình!”
Tôi một hơi chối phăng những lời ca tụng hùng hồn (?) của Yukimura.
Yukimura cười nhạt.
“Anh cứ khiêm tốn.”
“Anh đâu có khiêm tốnnnnnn!!”
“Sau khi quan sát anh ấy trong ít ngày qua, kết luận của em là, đúng như lời đồn, Kodaka-senpai là một người đàn ông đích thực.”
“Mù quáng cũng vừa vừa thôi chứ!”
Nhìn thấy ánh mắt đầy ngưỡng mộ của Yukimura, tôi lại toát mồ hôi hột.
Và rồi Yozora nói,
“……Hay nói cách khác, Yukimura, em muốn trở thành một người mạnh mẽ để không còn bị ức hiếp nữa chứ gì?”
“Dạ phải. Là nam nhi, em muốn được đội trời đạp đất như Kodaka-senpai. Làm thế nào để em trở thành người vĩ đại như senpai?”
“Anh, anh đâu có vĩ đại như vậy đâu……!”
Lời tâng bốc của cậu ta khiến toàn thân tôi nổi da gà.
“Sao cậu không chỉ dạy cho em ấy đi. Làm sao để em ấy được như cậu?”
Lúc này, Sena vô tư hỏi,
“Cậu có hỏi thì tớ cũng bó…… Mà chính xác là em bị bắt nạt thế nào? Thấy không tự giải quyết nổi thì đừng có cố - Tốt hơn là nên báo với giáo viên ấy.”
“Dạ. Nói ngắn gọn, em bị tất cả nam sinh trong lớp tẩy chay.”
Yukimura thờ ơ nói.
“Tẩy chay?”
“Vâng. Thí dụ, trước giờ thể dục, lúc em chuẩn bị thay đồ, mọi người lại lui ra xa.”
“……”
……Sao cơ? Nghe có vẻ không hay cho lắm……
“Hay lúc bọn em chơi chung và đổ mồ hôi nên định cởi áo, thế là mọi người biến mất dạng.”
……
“Cũng như lúc em chơi bóng né, chẳng có ai ném em cả.”
……
“Hồi cấp hai cũng vậy. Vào giờ học Judo, chẳng ai muốn giao đấu với em.”
……
“Nếu có ai định đi đâu đó và em ngỏ lời đi cùng, họ liền từ chối. Lúc em vào nhà vệ sinh, những người bên trong thường chen lấn nhau chạy hết.”
……Ơ, đó đâu phải bắt nạt. Họ làm vậy vì em nữ tính quá, và họ chẳng biết cư xử trước mặt em ra sao.
Dù là tôi, nếu nhìn thấy Yukimura bước vào nhà vệ sinh, tôi cũng sẽ thấy ngại mà thôi, cho dù có biết cậu ta là nam đi nữa.
“Này, đó đâu phải bắt-uii!”
Yozora bất ngờ đập vào sau đầu tôi.
“Ưm. Đáng buồn thật đấy. Chị cảm động đến muốn rơi nước mắt rồi đây.”
Chẳng có tí gì gọi là cảm động trên gương mặt, Yozora nói.
“Dạ. Mấy ngày trước, trong nhà vệ sinh, em đã dốc hết can đảm hỏi một bạn tại sao lại tẩy chay em. Cậu ta đỏ mặt tía tai và tuyên bố rằng tại em giống con gái quá. Thật ác độc.”
Tôi nghĩ đỏ mặt là do ngượng, chứ đâu phải là giận dữ……
“Em bị đối xử như vậy vì giống con gái. Hay nói cách khác, nếu trở thành một nam nhi thực thụ, em sẽ hết bị ức hiếp.”
“Đã bảo đó không phải là bắt-”
Yozora lại đập đầu tôi.
“……Cậu có âm mưu gì đấy Yozora?”
“Tốp đài giùm chút đi Kodaka.”
Yozora nói nhỏ với tôi. Rồi cô ta quay sang Yukimura,
“Kusunoki Yukimura. Ý chí kiên cường không khuất phục trước khó khăn của em rất đáng khen. Em hãy ở lại bên cạnh Kodaka để học hỏi nam nhi chi đạo.”
“Gì cơ?!”
“Cảm ơn chị rất nhiều. Em sẽ cố gắng hết sức.”
“Tốt lắm. Này Yukimura, vì Kodaka là một thành viên của CLB Láng giềng nên cậu ấy hay bận lắm. Nếu em có thể gia nhập CLB thì sẽ dễ dàng quan sát Kodaka hơn.”
“Vậy ư. Xin cho em được gia nhập.”
“Tốt. Vậy thì ký tên vào mẫu đăng kí này.”
“Vâng ạ.”
Rẹt rẹt-……
Yukimura Kusunoki cầm lấy tờ đơn trên tay Yozora, với nét chữ nho nhã, cậu ta điền tên mình vào đó.
Chuyện này mục đích để làm gì mới được……
“……Cậu đang có mưu đồ gì đấy Yozora? Thế này thì khác nào lừa dối……”
Tôi nói nhỏ.
“Hoang đường. Yukimura cũng là người gặp rắc rối liên quan đến bạn bè. Việc cậu ta cùng hoạt động trong CLB chúng ta thì có gì sai?”
“…… Còn mục đích thật sự?”
“Để xổng mất một tên ngốc như vầy thì tiếc quá. Cứ tạm thời giữ cậu ta lại đã.”
“……”
“CLB cũng đang cần một đứa làm việc vặt. À, nếu cậu ta không xài được thì ta cứ vứt béng đi là xong.”
“Đúng là thiên hạ đệ nhất ác nhân!”
“Không tốt sao? Giờ cậu đã có đàn em rồi đấy. Kodaka cuối cùng cũng trông giống một tên du đảng thực thụ.”
“Có gì hay ho cơ chứ?!”
“Đàn em?”
Yukimura mở lời đáp lại.
“Trở thành đàn em của Kodaka-senpai?”
“Không phải, Yukimura. Chỉ là đùa thôi. Đừng có quan tâm.”
“Vui quá.”
Một nụ cười đầy lòng biết ơn hiện ra trên mặt của Yukimura lúc cậu ta đáp lại.
“……Hả?”
“Thật vinh hạnh khi được trở thành đàn em của một người vĩ đại như Kodaka-senpai. Xin cho em được phục vụ dưới trướng của anh. Em sẽ làm bất cứ điều gì vì Kodaka-senpai.”
“Không, ừm...?”
“Vâng ạ?”
“Ực…..”
Yukimura nhìn tôi tha thiết với đôi mắt to tròn long lanh. Cả đời này, tôi chưa từng thấy một người nào nhìn tôi như vậy. Tôi chẳng thể nói nên lời.
“……Ừ, vậy, cố gắng hết sức nhé……”
“Vâng. Kodaka-senpai?”
“A?”
“Em gọi anh là Aniki được không?” [5] “……Muốn làm gì thì tuỳ.”
Tôi gật đầu yếu ớt, còn Yukimura cười thật đễ thương.
Con đường trở thành một người đàn ông Nhật mạnh mẽ và khí phách vẫn còn dài lắm.
Thành tích của ngày hôm nay.
Tôi đã có một đàn em.
……Có vẻ là vậy, xét lại những sự kiện hôm nay, nguyện vọng về một cuộc sống học trò êm ả của tôi vẫn còn xa xôi quá.
Trong giờ ăn trưa.
Mỗi khi hết tiết và tôi xuống căn tin mua đồ ăn trưa, cả lớp học lại trở nên hỗn loạn.
Gần đây tôi cứ có cảm giác như thế……
“Aniki.”
Yukimura bước vào lớp.
Mặc dù bước vào lớp của học sinh năm trên, cậu ta vẫn chẳng hề sợ hãi và đi thẳng đến chỗ tôi.
Oa, cậu ta can đảm đấy……
“Aniki. Đây ạ.”
Yukimura đến trước mặt tôi và đặt những thứ trên tay xuống bàn.
“……?”
Bánh mì cà ri, bánh mì Yakisoba [6], sữa sô cô la, và manga.
Bìa của cuốn truyện vẽ hình một tên mặt mày gian ác, với kiểu tóc bánh mì Pháp trông ngộ nghĩnh cùng một bộ đồng phục áo dài tay.
“Em đi đây, Aniki.”
“Đơ, đợi đã Yukimura! Gì đây?”
Tôi vội vã gọi Yukimura lại.
“Đây là phần ăn trưa của Aniki và manga về dân giang hồ. Sư tỉ Yozora đã dạy rằng bổn phận của đàn em là phải mua đồ ăn trưa và manga cho Aniki.”
Yukimura trả lời trong sự vui sướng lạ lùng.
“Cô ta chỉ biết nói những điều nhảm nhí……!”
Tôi nhìn xung quanh lớp nhưng chẳng thấy Yozora đâu.
“Hay việc hầu hạ của em vẫn chưa đạt?”
Yukimura cúi đầu và ngước nhìn tôi một cách bất an.
Tôi đương nhiên là đâu định làm gì cậu học sinh lớp dưới thánh thiện này.
“Không, không phải vậy. Chỉ là em đến lúc anh đang đói. Cái này… để coi……chẳng phải là ‘Thiên hạ đệ nhất du đảng truyền kì’ sao? Anh trước giờ vẫn muốn đọc nó…… thật đó…… Anh thấy vui lắm…… ngay cả đồ ngu… à, không, cuốn truyện tuyệt vời này chẳng cần tốn chất xám để đọc……”
Bánh mì đâu ngon bằng cơm nắm, và tôi cũng không thích sữa sô cô la cho lắm. Và đương nhiên, tôi tuyệt đối không ưa gì mấy cuốn manga về dân giang hồ.
“Em vui lắm.”
Nhìn vào gương mặt khả ái của Yukimura, tôi bắt đầu đỏ mặt.
Phải bình tĩnh. Cậu ta là giai đó……!
“……A, phải rồi. Để anh trả tiền lại cho em. Bao nhiêu thế?”
Yukimura lắc đầu,
“Em đâu thể nào lấy tiền của Aniki. Lời khen của Aniki chính là phần thưởng quí giá nhất rồi.”
“Không không, cứ nhận lấy đi!”
“Em phải đi đây.”
Sau khi trả lời rất lịch sự, Yukimura vội bước ra khỏi lớp.
Không sao……Lát nữa tôi sẽ lén bỏ tiền vào cặp cậu ta sau.
Phần cơm trưa thì cũng được thôi…… nhưng giá của cuốn manga thì có hơi đau thật……
……Ngay hôm đó, tin đồn Hasegawa Kodaka bắt một học sinh lớp dưới khả ái làm chân sai vặt đã lan ra khắp trường.
Thật ra mà nói thì trong thực tế cũng không khác là bao……