Một hôm khi Yozora và tôi cùng đi đến phòng sinh hoạt CLB, chúng tôi nhìn thấy một cái TV LCD 20 inch và một máy PlayStation nằm ở góc căn phòng.
Sena đã tới trước chúng tôi.
“Cái gì thế?”
Tôi hờ hững hỏi, và Sena nhìn như thể tôi là thằng ngốc.
“Đúng là một tên yankee có khác, mức độ ngu dốt của cậu thật không đỡ nổi. Chúng là những sản phẩm của công nghệ hiện đại gọi là ‘TV’ và ‘PlayStation’. Ta cần có điện để chạy chúng. Mà nè, mà cậu có biết ‘điện’ là gì không?”
“Bộ tớ là người tiền sử à?! Cái tớ muốn hỏi là chúng làm cái gì trong phòng sinh hoạt thế này?”
“Đúng là một câu hỏi ngu ngốc. Để chúng ta có thể chơi video game chứ gì nữa.”
“Đừng có tự tiện mang mấy thứ linh tinh vào CLB của tôi.”
Yozora léo nhéo đầy khó chịu. Cầm bình trà của Sena, cô ta rót café vào cốc của mình và bắt đầu ngồi nhấm nháp (Nói thêm luôn, Sena mang nó đến để pha trà, nhưng Yozora tự ý dùng nó để pha café).
“Tại sao chúng ta phải chơi video game ở đây?”
Những kỷ niệm bi đát từ hồi chơi MonKari vẫn còn mới mẻ trong tâm trí tôi.
Sena ưỡn bộ ngực đầy đặn và trả lời-
“Ta không nói về cái game cùi bắp đó. Ta đem chúng theo bởi vì mới tìm được một game rất hay có thể hỗ trợ chúng ta trong hoạt động của CLB. Hãy biết ơn ta đi lũ vô dụng kia!”
Giờ cô ta lại gọi nó là một game cùi bắp…
MonKari rất vui. Mặc dù sau sự kiện đó tôi vẫn chơi nó… một mình.
“Im mồm đi, Thịt. Cô khiến cafe có vị dở tệ.”
Yozora nhấp một ngụm cafe và lạnh lùng nói. Cô ta cầm cuốn sách bìa mềm để trên bàn lên và bắt đầu đọc.
“Đợi đã! Ta đã tốn biết bao công sức mới đem được chúng đến trường, cho nên hãy nghe đã nào!”
Sena mếu máo phản đối. Yozora khịt mũi và nhìn lên.
“Gặp đủ thứ rắc rối mới chuẩn bị xong mọi thứ cho con hồ ly kênh kiệu, ngu ngốc và đui mù với gã yankee hạ đẳng hoàn toàn vô dụng- này chú ý cái coi!”
Yozora cúi đầu xuống đọc tiếp quyển sách khiến Sena lại hét.
“Gã yankee hạ đẳng hoàn toàn vô dụng”- cô ta nói tôi sao?
“Game ta đã chuẩn bị là cái này!”
Sena hãnh diện lấy ra một hộp đĩa game từ trong cặp.
Bìa đĩa đầy các các cô gái trông rất giống anime.
“……‘Tokimeite Memory Days 7’?” [1] Yozora giật lấy hộp đĩa từ tay Sena và đọc lớn lên.
Và rồi cô ta lật nó lại và hờ hững đọc phần tóm tắt của game.
“……Ấn bản mới nhất hiện đang rất được mong đợi của series dating sim cực kỳ nổi tiếng ‘TokiMemo’ đã ra mắt dấu cảm thán dấu cảm thán. Cùng nhau bạn và bảy cô gái xinh đẹp sẽ trải nghiệm những năm tháng học trò đầy màu hồng dấu cảm thán dấu cảm thán dấu cảm thán.”
“Cậu đâu cần phải đọc cả cái ‘dấu cảm thán’!”
Tôi chỉnh Yozora.
À, tôi có thể đoán được đó là loại game gì.
Mặc dù chính tôi chưa từng chơi nó, nhưng một thể loại game nói về việc tương tác với các cô gái và chinh phục trái tim họ… Chắc chắn đó là cái được gọi là “Galgame”.
“Ta tình cờ thấy nó khi đi đến một cửa hàng trò chơi.”
Sena giải thích.
“So với MonKari, loại game này gần gũi với mục tiêu của CLB hơn, đúng không?”
“……Đúng thế. Cái này có thể giúp chúng ta trong việc nói chuyện với người khác.”
Với vẻ mặt nghiêm túc, Yozora đồng ý.
“Ở đây viết rằng nó là một game giả lập, nên có thể sẽ có hiệu quả... Nhưng không phải game này được thiết kế cho nam giới sao? Tớ nghĩ có những game tương tự cho nữ giới, mà thay vì những cô gái dễ thương, ta có những anh chàng đẹp mã làm mục tiêu.”
Tôi tin rằng chúng được gọi là “Otomegame”. [2] Về mặt từ vựng mà nói, tuy nó có nghĩa na ná như galgame, nhưng từ “otome” ở đây là để nói về người chơi. Tức là game dating sim dành cho con gái.
“Hở?"
Sena quay lại nhìn tôi. Cô ta trông có vẻ sửng sốt.
“Tại sao ta cần phải học cách để làm quen với con trai chứ?”
“….Lại nữa rồi.”
Như đã nói trước đây, cô ta rất được bọn nam sinh ngưỡng mộ.
“À, loại game này không có ích mấy đối với người có dáng vẻ thần tiên như ta. Nhưng với những kẻ rác rưởi như Hồ ly và Kodaka, đây sẽ là cách luyện tập tốt để hòa nhập với xã hội.”
“Lúc nào cô cũng nói chuyện nhảm nhí. Có trời mới biết được cô đã tốn bao nhiêu thời gian để chơi cái game này ở nhà! Đó là lý do, Thịt... ờ mà, sao cũng được, tôi sẽ bẻ nó.”
Yozora bắt đầu vận sức uốn cái hộp, Sena vội vã giật lại ngay.
“T,ta vẫn chưa chơi nó mà! Thấy không, bìa đĩa vẫn còn nguyên!”
Đúng như Sena nói, giấy bọc hộp đĩa vẫn còn đó.
Yozora khịt mũi khó chịu.
“Phù, vậy nhanh mở nó ra chơi coi nào, đồ bị thịt vô dụng. Tôi phải kinh ngạc vì mức độ vô dụng của cô đấy.”
“Gừưư…”
Sena, mặt đanh lại, bắt đầu mở cái hộp nhựa, lấy đĩa game ra và đặt nó vào máy PS2.
“Chơi mà không đọc bản hướng dẫn có ổn không?” Tôi hỏi.
“Chúng ta sẽ mò dần trong khi chơi. Đây đâu phải là game hành động; sẽ chẳng có mấy phím điều khiển phức tạp đâu.”
TV được bật lên. Logo của nhà sản xuất hiện ra. Khi giai điệu mượt mà bắt đầu vang lên, đoạn phim mở đầu bắt đầu chạy- ít ra, đó là những gì tôi tưởng.
“Chướng mắt quá.”
Sena bấm nút Start và bỏ qua đoạn phim giới thiệu.
Trong màn hình tiêu đề cô ta chọn New Game và vào màn hình nhập tên.
Vậy ra người chơi của game này phải quyết định tên nhân vật chính.
“Xem nào…Ka, Ka, Kashi……wazaki……”
“Này Thịt. Tôi nghĩ cô vừa mới điền tên chính mình vào mà không hỏi ý kiến tôi.”
Trong lúc Sena không chần chừ chọn ngay tên mình. Yozora chen vào.
“Rõ ràng là trong ba người chúng ta chỉ có ta là đủ tiêu chuẩn để làm nhân vật chính.”
Sena ngay lập tức đáp lại.
“Không. Phải là tên tôi mới đúng, với tư cách là hội trưởng CLB.”
“Từ lúc nào mà cô trở thành hội trưởng CLB, đồ hồ ly ngu ngốc.”
“……Vì nhân vật chính là nam, hay là lấy tên tớ?”
““Không””
Cả hai bọn họ đồng thanh hét át đi lời thì thầm rụt rè của tôi. Biết ngay mà……
“……Dù sao thì Sena cũng đã mua đĩa game, tớ nghĩ tốt hơn cậu để cô ấy quyết định tên, được chứ?”
Sau khi Yozora nghe đề nghị của tôi, cô ta miễn cưỡng nói,
“...Vậy đi. Vì là người rộng lượng, tôi sẽ để cho cô chọn.”
“Hừm, cậu mà cũng khá biết lý lẽ đấy, Kodaka.”
Sena gõ từ Se. Lúc con trỏ chuyển đến từ Na-
“Tôi đổi ý rồi.”
Yozora đột nhiên vói tới và giật lấy tay cầm của Sena. Cô ta di chuyển con trỏ lung tung, chọn đại vài ký tự, và bấm Start.
“Cô làm cái gì thế đồ ngốc!”
Sena giận dữ hét lên. Nhưng sau khi đã xác nhận tên, trò chơi bắt đầu.
Trên khung thoại, đoạn độc thoại của nhân vật chính hiện ra.
Tên tôi là Kashiwazaki Semoponume. Tuy nói ra có hơi đau khổ, nhưng tôi chỉ là một học sinh cấp ba bình thường.
“Ai là Semoponume chứ!”
“Tên của nhân vật chính, vừa mới được chúa ban tặng.”
“Cái quái gì thế!”
Sena tức điên lên, còn Yozora điềm nhiên trả lời.
“Tên hay đấy chứ. Nếu có dịp sao cô không đổi tên thành Semoponume luôn đi? Cái tên ‘Sena’ hơi khó đọc.”
“Nó khó đọc chỗ nào khi chỉ có hai âm tiết?! Semoponume mới gọi là líu lưỡi!”
“Tôi có cảm giác kinh tởm mỗi khi nhắc tới từ 'Sena'. Và mỗi khi từ đó xuất hiện trong đầu, tôi lại buồn nôn.”
“Đây là lần đầu tiên ai đó dám sỉ nhục tên ta!”
“Khởi động lại game tốn thời gian lắm. Cứ chơi tiếp với cái tên này đi, Semoponume.”
“Tên ta là Sena! Semoponume là tên của nhân vật chính trong trò chơi!”
Yozora hơi mỉm cười.
“Tốt, vậy ra cô cũng thừa nhận rằng tên anh ta là Semoponume. Tiếp tục đi vậy.”
“Á?! ….Khốn kiếp……”
Nhụt chí, Sena cáu kỉnh lầm bầm và cay đắng bắt đầu trò chơi.
Nhân vật chính Semoponume bắt đầu giới thiệu tình cảnh hiện giờ của mình.
Anh ta vừa mới vào cấp ba. Là một nam sinh bình thường chẳng có đặc điểm gì đáng chú ý, Kashiwazaki Semoponume quyết định bắt tay tạo dựng những năm tháng học trò thật hạnh phúc.
“……Cái tên Semoponume, tớ nghĩ chính nó cũng đã là một đặc điểm nổi bật rồi” Tôi chỉ ra.
“Một anh chàng có tên như thế chắc chắn sẽ bị trêu chọc. Nó còn ở một đẳng cấp khác so với mấy cái tên trên DQN [3]. Bố mẹ của Kashiwazaki Semoponume ắt hẳn phải ghét con họ lắm. Buồn thật.”
Yozora chế nhạo.
“Cô- cô chính là người đặt tên đó cho anh ta……!”
Đứa con thật sự của nhà Kashiwazaki, Sena, vừa nức nở vừa tiếp tục trò chơi.
Sau khi buổi lễ khai giảng kết thúc, Semoponume đi về phía lớp học.
Bên trong một nam sinh lừng khừng, tóc màu trà chào anh ta..
“Chào, Semoponume.”
“Chào”, Semoponume đáp lại và không nói gì thêm. Thế thôi à?
Theo như bản hướng dẫn, nam sinh cùng lớp này đã là bạn thân nhất của Semoponume từ hồi cấp hai.
“Không thể nào……Anh ta đã có bạn rồi sao……?!”
Tôi bàng hoàng.
Từ đầu hắn chẳng cần phải đi kết bạn với người khác làm gì, và giờ hắn ta còn xa xỉ muốn sống những năm tháng học trò thật hạnh phúc? Cái thằng này....
“Hắn không biết mình vốn đã sướng như thế nào! Tớ cá rằng hắn là loại người sẽ nói mấy câu ‘Cho chúng nó ăn bánh ngọt’……!” [4] Tôi bắt đầu thấy ghét nhân vật chính.
“Khuôn mặt Kodaka có vẻ hơi đáng sợ, hay nên nói là, đáng tởm?.”
Yozora lạnh lùng nói.
Tên của gã bạn thân nhất là Suzuki Masaru.
Gã ta cũng muốn hưởng thụ một cuộc đời học sinh cấp ba sung sướng, và ra sức nhồi nhét cái ý tưởng “phải có bạn gái dễ thương” vào đầu nhân vật chính của chúng ta.
Masaru nói rằng: Cứ kết thân với mấy bé là ta sẽ có những khoảng thời gian vui vẻ lúc đi mua sắm, dã ngoại và lễ hội.
“Là một thằng tay chơi ăn bận lòe loẹt mà hắn nói cũng nghe được đấy chứ. Đây đúng là loại bạn mà ta muốn kiếm. Chọn game này đúng là chính xác.”
Sena gật đầu thỏa mãn.
Masaru nói tiếp rằng trường này có rất nhiều em xinh xắn, và nếu nhân vật chính muốn biết về em nào thì có thể hỏi anh ta. Cuối cùng anh ta khuyên nhân vật chính nên làm quen với các xu hướng thời trang và học cách nói chuyện thật bảnh vào.
“……Tại sao Masaru lại giúp đỡ Semoponume nhiều như vậy chứ? Bộ nhân vật chính nắm được điểm yếu của anh ta sao?”
Yozora kinh ngạc hỏi.
“Không phải tình bạn là như vậy ư? Tình bạn là khi ta làm gì đó mà không đòi hỏi phải được nhận lại bất kỳ thứ gì. Masaru đúng là một người tuyệt vời……sao nhân vật chính không thể tập trung nâng niu tình bạn của mình với Masaru nhỉ?”
“Ai cũng được trừ cái thằng tay chơi đó.”
Sena tiếp tục chơi.
Một cô gái bắt chuyện với nhân vật chính một cách thân thiện.
Cô ấy ngồi ngay bên cạnh nhân vật chính, tên là Fujibayashi Akari. Cô có mái tóc dài và mượt; trông có vẻ là một người rất đứng đắn.
“Mặc dù mình hơi lo lắng khi học ở trường mới, nhưng thật may là người ngồi cạnh mình là một người tốt. Hãy làm bạn nhé, Kashiwazaki-kun.”
Cô ấy mỉm cười và nói (Lúc này “Kashiwazaki-kun” không trả lời lại ngay lập tức như lúc thường.)
Và rồi, một menu lựa chọn xuất hiện trên màn hình. Có vẻ ta sẽ phải quyết định trả lời cô ấy như thế nào.
Tùy vào lựa chọn, ấn tượng của cô ấy về nhân vật chính cũng sẽ thay đổi theo. Trò này này đúng là có cảm giác game giả lập.
Có ba lựa chọn-
1. [Mình cũng rất vui được làm quen với cậu! Akari-chan]
2. [À à, rất vui được làm quen, Fujibayashi-san]
3. [……Con gái con lứa gì mà thân mật quá vậy. Biến đi]
“3 vậy” “Chọn 3 đi”
Sena và Yozora ngay lập tức quả quyết.
“Tại sao lại 3?! Đó là lựa chọn ít phù hợp nhất?!”
Tôi ngạc nhiên.
“Hả? Không thể tin tưởng một đứa con gái mới nhập học đã đột nhiên bắt chuyện với một thằng con trai xa lạ được.”
“Đúng thế. Cái con bé đó ắt đã nói những câu tương tự với tất cả nam sinh trong lớp.”
Sena và Yozora đồng thanh nói.
“Không không không, cô ấy trông có vẻ thật thà.”
Yozora thở phì ra cái “ph~ụt” và bắt đầu cười hô hố.
“Một con bitch [5]thật sự thì giống như thế đó! Nhắc đến mới nhớ, có những đứa như thế trong lớp chúng ta nữa. Mấy con đó có thể bên ngoài trông thì ngây thơ trong sáng chứ bên trong thì tất cả đều muốn ăn tươi nuốt sống lũ đàn ông.”
“Cậu nói cứ như thể chuyện đó là thật vậy… Đúng không đấy? Ai cơ?”
“Tớ không biết nhưng chắc chắn là như vậy. Trên mạng nói rằng toàn bộ JK [6] thời nay đều là những con bitch ngu ngốc.”
……Không phải cô cũng là một JK thời nay sao?
“Vậy thì chọn 3 đi.”
Sena nói và chọn 3.
Fujibayashi-san buồn bã nói,
“Tớ, tớ xin lỗi, Kashiwazaki-kun……Tớ chắc đã quá thân mật với người mình vừa gặp……Tớ sẽ cẩn thận hơn sau này. Đừng giận nhé.”
Với vẻ mặt thật đáng thương, cô ấy từ từ đi mất.
“Cô tưởng mình sẽ được tha thứ chỉ vì sau này cẩn thận hơn ư, còn đừng giận nhé nữa chứ? Cô chỉ xin lỗi cho qua chuyện thôi chứ tôi biết trong thâm tâm thì cô chẳng thấy hối tiếc gì đâu.”
“Hừ~m, ta chẳng có việc gì phải dính với một con bitch chỉ được cái mã! Đi mà đùa cợt với cái thằng tay chơi đằng kia kìa, đồ đần độn!”
Yozora và Sena tiếp tục chửi rủa Fujibayashi-san, giờ đã biến mất khỏi màn hình . Họ đúng là những kẻ tồi tệ nhất.
Tôi thở dài và nhìn sơ qua bản hướng dẫn của game
Trong phần giới thiệu nhân vật, nhân vật đầu tiên trong danh sách là Fujibayashi- san. Cô ấy được mô tả là “Ghét tranh cãi, tính tình tốt bụng và luôn thân thiện với mọi người.”
Tôi xin lỗi Fujibayashi-san……Semoponume đúng là một thằng không ra gì. Để hắn ta ngồi cạnh đúng là xui xẻo cho bạn rồi, cứ phớt lờ hắn ta đi nhé……
Sau cuộc đối thoại với Fujibayashi kết thúc, nhân vật chính trở về nhà mình.
Bên cạnh cửa sổ trạng thái của nhân vật chính, một vài biểu tượng xuất hiện.
Theo như bản hướng dẫn, người chơi phải chọn một lãnh vực đặc thù để làm trong tuần tiếp theo. Các lựa chọn là “học tập”, “thể thao”, “việc làm thêm” và “thời trang”.
Ví dụ nếu bạn chọn học tập, thì chỉ số thông minh của Semoponume sẽ tăng lên. Nếu bạn chọn thể thao thì sức khỏe của anh ta sẽ tăng. Và khi các thông số của anh ta tăng lên đến một mức độ nào đó sẽ xuất hiện những sự kiện giúp anh ta có thể gặp gỡ những cô gái khác.
“……Nếu anh ta không có đặc điểm gì nổi trội, anh ta sẽ không thể gặp gỡ các cô gái tốt hơn. Đây chính là sự tàn khốc của hiện thực. Đúng là game giả lập có khác. Nó cứ như thật vậy.”
Yozora nhận xét một cách ủy mị. Sena đế thêm,
“Vậy mà cái con bitch Fujibayashi lại chẳng vì lý do gì ngay lập tức bắt chuyện với cái thằng ngu ngốc vô dụng này, thảo nào khiến ta thấy ngờ ngợ.”
Tất cả những lời xúc phạm này chỉ vì cô ấy đã bắt chuyện với người bạn học ngồi cạnh mình.
“Fujibayashi chỉ cố tỏ ra thân thiện thôi. Ngay cả bản hướng dẫn cũng nói thế……”
Sena châm biếm nói,
“Cậu không thể tin tưởng mấy cái phần mô tả nhân vật hời hợt đó. Chúng có thể là các thiết lập nhân vật ‘chính thức’, nhưng còn chuyện ta có thể tin được những số đo 3 vòng đó không thì còn phải bàn.”
“Nhà sản xuất game được lợi gì khi nói dối trong bản hướng dẫn chứ?!”
“À, ôi trời. Cái anh chàng ngu ngốc này lại mù quáng đi tin vào mấy cái được gọi là số đo 3 vòng chính thức đấy.”
……Tại sao tôi lại bị khinh thường như vậy chứ……?
Các thông số lúc đầu của Semoponume rất thấp. Vì Yozora và Sena cùng có chung quan điểm “Ghét bọn ngu”, chúng tôi quyết định tập trung vào việc nâng cao chỉ số thông minh.
Sau khi chúng tôi chọn biểu tượng với cây bút chì với cuốn vở, một đoạn phim hiện ra chiếu cảnh nhân vật chính ở dạng chibi ngồi cạnh một cái bàn và nghiền ngẫm sách vở. Kết quả là, ‘thanh chỉ số’ thông minh dài ra. Mới ngày khai giảng thôi mà anh ta đã học tập thật siêng năng; đúng là một học sinh ngoan, cái anh chàng Semoponume đó.
“……Chỉ mới học một buổi thôi mà đã khiến chỉ số thông minh của anh ta tăng như vậy rồi, cái gã học sinh này ban đầu còn vô dụng thế nào nữa chứ.”
Yozora lạnh lùng nhận xét. Tôi cũng cảm thấy như thế.
Sau một tháng học bài ngày đêm không ngơi nghỉ, chỉ số thông minh của Semoponume đã tăng từ 20 ban đầu lên đến 100.
“……Lúc đầu anh ta đúng là đồ rác rưởi, vậy mà chỉ mất một tháng anh ta đã nâng số điểm của mình lên gấp 5 lần. Ta nghĩ chuyện đó khá là ấn tượng đấy chứ, đúng không?”
“Nếu chúng ta ghi lại và tổng kết phưong thức học tập của anh ta rồi viết thành một quyển sách, nó sẽ bán rất chạy đấy.” Yozora nói thêm.
Và rồi, màn hình đột nhiên thay đổi.
Dựa vào cảnh nền, chúng tôi đang ở thư viện.
Semoponume hơi chán việc học bài, và muốn tìm thứ gì khác đọc để đổi không khí, nên anh ta rời chỗ ngồi.
Semoponume tìm thấy một cuốn sách thú vị. Trong lúc anh ta sắp với tay lấy nó, cùng lúc đó một cô gái khác cũng cố lấy quyển sách.
Với hai bím tóc xõa đến tận eo, cô gái đeo kính này trông rất ngoan ngoãn và dễ thương
Cô ta cũng là một trong những ứng viên tình cảm của nhân vật chính. Tôi kết luận như thế vì trong bảng hướng dẫn, phần mô tả nhân vật của cô ấy có câu ‘có thể chinh phục được’ viết trong đó.
“A, xin lỗi.”
Cô gái đeo kính vội vàng rụt tay lại.
Một khung lựa chọn hiện ra
1. “A, xin lỗi” và để cô ấy lấy quyển sách
2. “Tôi lấy quyển sách này trước!” cứ mặc kệ cô ta và lấy quyển sách
Tôi tưởng hai người bọn họ sẽ không ngần ngại mà chọn 2; tôi ngạc nhiên khi cả Yozora và Sena chọn 1.
“Nếu có thời gian nhàn nhã để đọc sách như thế thì hãy đi học bài tiếp đi!”
“Vẫn còn vài bài kiểm tra nữa. Cậu phải nâng chỉ số thông minh lên mức 200 và bây giờ không phải là lúc thư giãn đồ rác rưởi. Bất cứ lựa chọn nào ngoài số 1 đều không thể chấp nhận được.”
……Hai người này có lẽ sẽ trở thành những người mẹ bị ám ảnh bởi việc học hành của con cái.
Semoponume để cô gái lấy quyển sách. Cô gái hơi rụt rè, nhưng cùng lúc đó nở một nụ cười vui vẻ. Cô vội vàng tỏ lòng biết ơn với anh ta. Có vẻ như cô ấy luôn muốn đọc quyển sách này, nhưng vì nó quá nổi tiếng nên lâu nay vẫn không mượn được. Thế tại sao không tự đi mua một cuốn nhỉ? Tôi nghĩ thầm.
“Ơ, nếu không phiền, bạn có thể cho mình biết tên được không?”
“Được chứ. Mình là Kashiwazaki Semoponume lớp D.”
“Kashiwazaki Semoponume-san… một cái tên thật hay.”
“……Tinh tế không đỡ được… Đúng là…”
“Đó là vì cô đã tạo ra cái tên quái dị Semoponume khiến cho chuyện này trở nên kỳ cục! Nếu thay vào đó dùng Sena thì đã tốt rồi…”
Sena nhìn Yozora trừng trừng và phàn nàn.
Tên cô gái là Nagata Yukiko. Sau đó họ nói chuyện một chút về việc đọc sách và những cuốn sách hay mà cô ấy giới thiệu, rồi màn hình trở lại nhà nhân vật chính.
Đoạn thông báo “Lựa chọn hẹn hò với Yukiko Nagata đã khả dụng” xuất hiện trên màn hình. Và lựa chọn “Nhờ Masaru tư vấn về Nagata Yukiko” cũng hiện ra. Masaru rốt cuộc đúng là một người bạn tốt.
“Hừm, ta nghĩ nên thử kết bạn với cô gái này trước đã, được chứ?.”
Sena nói.
……Đây không phải là game nói về chuyện kết bạn. Đây là game về việc kiếm cho mình một cô bạn gái.
“Tốt hơn nhiều so với cái con bitch Fujibayashi đó. Được rồi, làm đi.”
Yozora cũng đồng ý. Thế là mục tiêu đầu tiên của chúng tôi chính là “cô gái văn chương” (theo những lời ghi trong bản hướng dẫn) Nagata Yukiko này.
Nhờ hỏi Masaru, chúng tôi biết rằng Nagata Yukiko khá giống như ấn tượng ban đầu về cô ấy. Sở thích của cô ấy là đọc sách, cô ấy thích đến thư viện và những nơi như viện hải dương học, bảo tàng và cung thiên văn. Nói cách khác, cô ấy thích những nơi yên tĩnh.
“Nếu Masaru biết nhiều như thế về cô ta, tại sao hắn ta không thử cua Nagata đi? Hắn ta từ đầu đã có vẻ là một kẻ hời hợt.”
“Masaru có thể trông hời hợt nhưng anh ta đúng là một thằng đàn ông chân chính coi tình bạn quan trọng hơn gái! Tớ muốn một người bạn như anh ta……”
Yozora nhìn tôi với vẻ khó chịu, nói “Tởm quá” và rồi mặc kệ tôi.
Dù sao, như lời đề nghị của Masaru, Semoponume mời Nagata Yukiko cùng đến thư viện vào cuối tuần.
Buổi hẹn tại thư viện diễn ra thật trôi chảy. Và cả cuộc hẹn tại viện hải dương học, cũng như ở bảo tàng sau đó. Những buổi hẹn cứ thế nối nhau diễn ra.
“Ha, thật tuyệt vời. Được vui chơi và mua sắm với các bạn nữ cùng lớp của mình.”
Sena khoái trá.
……Nhưng Semoponume, theo thiết lập, là một chàng trai mà.
Gác chuyện đó qua một bên, có vẻ như rằng Semoponume và Nagata Yukiko rất hợp với nhau. Mỗi khi Yukiko nói chuyện, khuôn mặt cô ấy lại ửng hồng đầy hạnh phúc.
“Hahahaha11:32, September 14, 2012 (UTC)~~*♥* Cô gái này thật dễ thương, quá sức dễ thương……. Thật là tuyệt vời khi có một cô gái ngưỡng mộ mình!”
Có vẻ Sena thật sự thích Nagata Yukiko. Cô ta trông rất vui sướng.
Yozora tuy vẫn nhăn nhó như mọi khi nhưng đã dịu giọng “……Ừ, à, cô ta có vẻ là một cô gái khá tử tế.”
Tôi tưởng chúng tôi sẽ đi hết route của Nagata Yukiko thật trôi chảy.
Nhưng một hôm, khi Semoponume mời Nagata Yukiko đi về cùng nhau, cô ấy giận dữ bỏ đi.
“Cái gì…….?!”
“Đợi đã, t-tại sao?! Chuyện gì đã xảy ra, Nagata?!”
Yozora và Sena đều có vẻ sững sờ.
Màn hình chuyển sang phòng của nhân vật chính.
Và rồi Masaru gọi điện cho Semoponume.
Theo anh ta, tin đồn “Semoponume làm tổn thương Fujibayashi” đang lan truyền giữa các nữ sinh trong trường.
“Vậy ra đó là lý do Nagata Yukiko trở nên lạnh lùng với nhân vật chính.”
“Hả? Kodaka, chuyện gì đang xảy ra vậy?”
“Nếu có một cô gái ghét bạn thì sẽ xuất hiện những tin đồn tiêu cực. Điều đó sẽ tạo ra một phản ứng dây chuyền và khiến những cô gái khác cũng có ấn tượng xấu về bạn. Bản hướng dẫn nói thế.”
Khi chúng tôi tăng hết tốc lực đi route của Nagata Yukiko, hết lần này đến lần khác Fujibayashi cố bắt chuyện với nhân vật chính.
Và mỗi khi chuyện đó xảy ra, Sena và Yozora lại, giống như lần đầu tiên họ gặp cô ấy, chọn những câu ngầu nhất như “Cút đi” hay “Giữa chúng ta chẳng có gì để nói cả”. Rõ ràng việc đó chẳng thể nào khiến họ trở thành bạn bè được.
“……Nói cách khác lý do Nagata ghét ta là vì có Fujibayashi nói xấu sau lưng sao……Cái con khốn đó…….!”
Sena lầm bầm đầy căm hận.
“Không, tớ không nghĩ mọi chuyện là như thế……”
“Không thể tha thứ……hoàn toàn không thể tha thứ…….đồ hèn hạ……lần tới mà gặp ta sẽ giết ngươi……”
Cô ta chẳng chịu lắng nghe chút nào.
“……Dù sao thì bản hướng dẫn bảo rằng ‘nếu ấn tượng về bạn xấu đi thì hãy nhanh chóng xin lỗi và làm lành.’”
“Hả?! Tại sao ta phải xin lỗi cái con khốn đó?! Còn làm lành nữa chứ? Ta không nhớ trước giờ mình có bạn bè gì với con lợn đó!”
“Dù muốn dù không nếu cậu cứ để tiếng tăm mình xuống thấp như thế này…….”
“Tớ chẳng làm gì sai cả, ai bảo cô ta cứ bắt chuyện mà không được sự đồng ý, rồi còn dám cả gan than thở về chuyện bị tổn thương nữa chứ. Tại sao tớ phải khom lưng xin lỗi cái con ngốc đó.”
Yozora kích động trả lời.
“Chúng ta có cùng quan điểm đấy. Chẳng đời nào chúng ta phải xin lỗi hết. Nagata hẳn cũng sẽ biết toàn bộ chuyện này chỉ là một sự hiểu lầm tai hại. Ta tin ở Nagata.”
Sena kiên định tuyên bố. Cô ta tiếp tục trò chơi mà không xin lỗi Fujibayashi.
……Nhưng niềm tin chẳng giúp được gì trong chuyện này cả.
Khi tin đồn càng lúc càng lớn hơn, cuối cùng một ngày nọ, Nagata Yukiko từ chối trả lời điện thoại.
Và rồi, thật bất ngờ, ngay cả Masaru cũng nói rằng “Nếu tiếp tục giao du với cậu thì mấy em sẽ ghét lây tớ luôn, nên…” và bỏ đi.
Thời gian một năm trôi qua, và màn hình trở nên tối đen.
Từ đó cuộc đời của tôi trở nên xám xịt.
Tôi ngừng giao du với bạn bè mình, và dù cố gắng đến đâu điểm số học tập lẫn thể thao của tôi đều tồi tệ.
Sau khi tốt nghiệp tôi đi làm ngay. Với đồng lương khiêm tốn, tôi tìm quên trong men rượu. Tôi chẳng bao giờ có được một người bạn tốt cũng như kết hôn. Cuộc đời cay đắng tôi kết thúc trong sự cô độc.
Nếu có thể làm lại mọi thứ từ đầu, tôi sẽ cố gắng sống những năm tháng học trò thật hạnh phúc……
……Cứ thế, đoạn độc thoại của Semoponume từ từ xuất hiện trên màn hình. Cùng một bài nhạc nền nghe não lòng, mấy chữ “GAME OVER” xuất hiện.
“……”
Chúng tôi lặng lẽ nhìn chằm chằm vào màn hình.
“………………hi-hic”
Tôi nghe thấy một tiếng nức nở khe khẽ.
“Su-sịt……Yukiko……Mình đã tin cậu……”
Sena, một tay vẫn còn nắm tay cầm, bắt đầu khóc.
Đùa hả trời……cô ta đã dồn vào game này nhiều cảm xúc dữ vậy sao……
“……Fujibayashi Akari ……Ta sẽ giết ngươi……”
Yozora, cả người như thể đang toát ra một luồng tà khí, từ từ đứng dậy. Cô ta run rẩy mang giày vào và rời khỏi phòng sinh hoạt CLB. Cô ta định đi đâu thế?
Trong lúc đó, những tiếng nức nở đứt đoạn của Sena vang vọng khắp bên trong căn phòng. Tôi cảm thấy thật bất tiện, nên đứng dậy và cũng đi ra ngoài. Sau đó tôi về nhà.
Rồi, vào ngày hôm sau-
“Này, cầm lấy.”
Tôi vừa bước vào phòng sinh hoạt và Sena, đã ở sẵn bên trong, ấn một thứ vào tay tôi.
Tôi nhìn sơ qua, và nhận ra nó chính là “Tokimeite Memory Days 7”.
“Ta sẽ cho cậu mượn cái này. Về nhà và chơi hết nó đi.”
Trong lúc tôi vẫn đứng như trời trồng, Sena bảo tôi.
“Đúng là tuyệt tác. Không chơi game này một lần thì đúng là uổng phí cả cuộc đời. Đặc biệt là những sự kiện ở năm ba trong route của Fujibayashi Akari, chúng thật sự rất cảm động.”
Trong lúc tôi nhìn chăm chú Sena, có vẻ hoàn toàn khác hẳn ngày hôm qua, tôi trở nên bối rối.
“……Không phải cậu đã gọi Fujibayashi Akari là một ‘con lợn’ hay gì đấy hôm qua sao?”
“Đừng có mà nói xấu Akari!”
Cô ta nổi giận. Tôi đâu phải là người đã gọi cô ấy như thế.
“Sao nào? Bố mẹ Akari qua đời khi cô ấy chỉ mới là một đứa trẻ. Suốt cuộc đời mình cô ấy luôn phải cô đơn, nhưng đã cố gắng vương lên với những gì mình có! Và cô ấy chưa bao giờ căm ghét thế giới này- thay vào đó cô ấy luôn mỉm cười với những người xung quanh và cổ vũ cho họ!”
“Cô ấy quả là trái ngược hoàn toàn với hai người.”
“Á à?”
“……Không có gì.”
Thật đáng sợ, tôi liền rút lại những gì mình nói.
“Và Yukiko cũng rất tốt. Thân phận thật sự của cô ấy là……A, cái này là spoiler……Cậu phải chơi hết cả route của Yukiko nữa! Hiểu chứ? Mà còn nữa, Aina và Miho và Natsumi và Mizuki và Karen đều là những người rất tốt nữa! Vì vậy cậu phải đạt được toàn bộ kết thúc của họ, được chưa nào?”
Vẻ hạnh phúc hiện lên trên khuôn mặt Sena.
Sau khi bị Game Over hôm qua, cô ta đã chơi hết game này một mình. Và, chỉ trong một đêm, cô ta đã đi sạch toàn bộ các route của mấy cô gái. Khi tôi nhìn kỹ hơn, tôi thậm chí có thể nhìn thấy đôi mắt cô ta thâm quầng.
“……À ừ, khi nào có hứng đã.”
Tôi ngừng lại và trả lời.
“Không được. ‘khi nào có hứng’ là không đủ- phải là ‘tớ nhất định sẽ chơi game này’. Đây là nhiệm vụ của cậu. ‘Tokimeki’ là một game mà mọi người dân đất nước này nên chơi! Đây không chỉ là một trò chơi……Nếu phải mô tả nó thì……nó chính là cuộc sống……”
Trong lúc Sena nói những chuyện bi thảm như thế với vẻ mặt hoàn toàn nghiêm túc, tất cả những gì tôi có thể làm là cố gắng không để mình phá lên cười sằng sặc.
Vào ngày hôm đó, sau khi về nhà.
Như yêu cầu của Sena, tôi bắt đầu chơi “TokiMemo” mà chẳng mấy hứng thú. Trong những sự kiện như lễ hội văn hóa và dã ngoại, mỗi khi phải chọn người mình muốn đi cùng, tôi luôn chọn Masaru. Không hề liên hệ gì với mấy cô nữ sinh, tôi rốt cuộc cũng lết được đến lễ tốt nghiệp. Sau khi buổi lễ kết thúc, Masaru xuất hiện. Với tâm trạng vui vẻ, cậu ta mỉm cười chua chát và nói “Mặc dù cuộc đời học sinh của chúng ta thật thê thảm vì chẳng cua được em nào, tớ vẫn rất vui có cậu làm bạn. À, tớ nghĩ mình sẽ tiếp tục làm phiền cậu sau khi chúng ta tốt nghiệp.”
Dù đây là Bad End, nhưng tôi cảm thấy thật mãn nguyện.