Boku wa Isekai de Fuyo Mahou to Shoukan Mahou wo Tenbin ni Kakeru

chương cuối: điều tôi chọn ở thế giới thứ hai

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Vừa quệt nước mắt đi, Alice vừa kể lại. Sau khi tôi với Kaya vào trong Ma Vương, tức quả cầu khổng lồ màu đen thì nó bỗng *garagra* vừa tan chảy giữa không trung, vừa rơi xuống. Có lẽ đó là hiện tượng xảy ra khi Mia can thiệp vào. Theo Kaya nói thì tất cả đều là do Ma Vương băng hoại mà ra.

Khi thấy cảnh đó thì nhóm Alice hốt hoảng. Nhưng hoảng cũng phải, vì chúng tôi vào đó nhưng vẫn chưa quay ra.

Nhưng khi đó thì kết giới được hóa giải, Coeurl bắt được liên lạc với Algaraf và báo rằng tôi với Kaya vẫn an toàn. Nhờ đó nên mấy ẻm mới chịu rút quân chứ không thì đã liều mạng xông vào rồi.

Nói thì nói vậy nhưng vẫn có lý do khác. Nghe đâu dù Ma Vương đã bị tiêu diệt nhưng lũ Flying Jellyfish được hắn tạo ra vẫn không biết mất ngay. Sau đó chúng còn bay loanh quanh trên vịnh Tokyo thêm một lúc lâu nữa. Có điều, theo kết quả quan sát từ đồng nghiệp của ông Vương, nếu không ghẹo gì và khi tiêu thụ hết ma lực, chúng cũng sẽ biến mất.

Dẫu vậy nhưng cần phải cân nhắc việc nên hay không nên can thiệp vào nội bộ nước này, nước kia hay nước nọ, hoặc liệu có chăng nếu chỉ biết bắt chước (chỉ trích?) một cách sáo rỗng sẽ chỉ tổ khiến mọi chuyện đổ bể be bét….

“Từ giờ trở đi mới là đau đầu đây”

Alice kể ổng vừa cười vừa nói vậy.

“Nhưng từ giờ trở đi là chuyện của bọn ta. Các cô nên tranh thủ đi ngay kẻo khe nứt đóng lại đấy”

Cuối cùng, ông Vương nói vậy rồi đưa một cuộn văn kiện cho Shiki-san. Đó là một cuộn giấy nhìn giống như trong mấy phim cổ trang truyền hình.

Ờ, nói trắng ra, có khi trong đó ghi chép nhẫn pháp gì cũng không chừng.

“Nhờ cô chuyển cho đệ tử… Keiko giúp ta. Văn bằng đấy”

“Etou… vậy nghĩa là…”

“Sau khi nghe các cô cậu kể thì ta hiểu rồi. Giờ ta không còn gì để dạy nữa. Tạm thời, ta cũng đã ghi một gợi ý về thuật bí truyền vào đó. Nếu đã có thể thực chiến, thể nào con bé cũng hiểu thôi”

Vừa kể chuyện đó, Alice vừa cười gượng. Nội nghe thôi mà tôi còn cười méo xẹo đây mà. Chị ta có phải nhân vật chính trong manga chiến đấu đâu mà bí với truyền này nọ…

Nghe tiếp thì lúc nhận cuộn giấy đó, Shiki-san cũng không giấu được kinh ngạc. Và giờ thì cuộn giấy đã nằm trong tay Keiko-san. Alice kể là chị ta vui đến phát khóc, cơ mà chắc vậy cũng tốt.

Tiếp nữa, theo Coeurl chỉ đường, mọi người đến một vùng nước ở khu vực lân cận sân bay Haneda. Tuy《Fly》đã hết tác dụng nhưng Lucia vẫn có thể dùng Thủy Thuật để xoay sở. Sau khi nhằm vào cái khe nứt rồi nhắm mắt nhắm mũi nhảy vào, chẳng mấy chốc sau cả bọn đã đứng ngay đằng trước toàn nhà chính khu Sơ Trung. Alice, Tamaki, Lucia, Shiki-san, tất cả là 4 người cùng Coeurl.

“Nhưng Kazu-san với Kaya-chan không về. Coeurl cứ nói không sao nhưng em lo lắm, lo lắm đó...”

“Chuyện dài lắm. Nhưng em không cần lo nữa, vì xong hết rồi”

Phải, tất cả đã kết thúc. Ma Vương bị tiêu diệt, Vong Linh Vương bị xóa sổ, còn Algaraf thì nói sẽ dẫn thuộc hạ của hắn đi nơi khác. Những con quái vật không nằm dưới quyền cai trị của Hắc Dực Cuồng Lang đã được tự do, và vì đó nhân loại trong thế giới này sẽ còn phải chiến đấu một mất một còn với chúng dài dài, nhưng…

Tóm lại một câu là cái vụ “thế giới sẽ bị hủy diệt trong nay mai” giờ không còn nữa. Giờ đây, cánh cửa triển vọng tương lai có mở ra hay không, tất cả tùy thuộc vào việc chúng tôi nỗ lực đến độ nào mà thôi. À không, nhất định chúng tôi sẽ mở được.

Lý do là bởi…

Tôi siết chặt nắm tay, rồi nhớ lại lời hứa với em ấy.

“Chúng ta phải rèn luyện sức mạnh thêm nữa. Không bao giờ được ngơi nghỉ”

“Etou, vậy nghĩa là sao Kazu-san?’

“Vì anh đã hứa với Mia như vậy”

Rồi tôi kể sơ cuộc trò chuyện với Mia cho Alice nghe. Tuy trông thì có vẻ em ấy không hiểu một vài chỗ phức tạp, nhưng chỗ Mia không thể nào quay lại nữa, thì Alice đã hiểu.

“Vậy… à. Vì chúng ta…. mà Mia-chan đã… từ bỏ tất cả…”

Giọt nước mắt lăn dài trên má. Hình như em ấy hiểu lầm, vì Mia không có “hy sinh tất cả” như em ấy tưởng. Có lẽ phải đến 80% trong số đó là điều Mia muốn, nhưng dù tôi có chỉ ra thì cũng chẳng để làm gì. Một người nhạy cảm như Alice thì khó lòng nào thấu hiểu tâm lý của Mia cho được. Kiểu gì thì kiểu, cô bé này… phải dùng từ, dựa dẫm quá nhiều vào mối quan hệ giữa người với người để nhìn nhận thế giới này.

Nhưng vậy cũng không sao. Tôi nhẹ nhàng ôm em ấy. Chính nhờ có một người như Alice kề bên nên tôi mới được như thế này. Nếu không gặp Alice thì 100% tôi không đời nào mò tới được Trung Tâm Bổ Trợ. Dù có biết Trung Tâm Bổ Trợ ở đâu thì chắc tôi cũng chả bao giờ nghĩ tới chuyện cứu giúp người khác. Và nếu không có Alice giúp, nếu lúc đó em ấy mà không liều mạng chiến đấu ở Trung Tâm thì…

Liệu tôi còn có thể cứu được thế giới và đứng đây như bây giờ không?

Câu trả lời chắc chắn là không rồi.

Chúng tôi đã hành động vì đều mà Alice mong muốn, nhờ đó nên bây giờ tôi, chúng tôi mới tồn tại ở đây, trong thế giới này.

“Alice, người đóng góp nhiều nhất vào công cuộc cứu thế giới này, nhất định là em đó”

Cho nên tôi lầm bầm như vậy. Tuy khiến Alice ngớ người ra nhưng… kệ đi, em ấy cũng chả cần phải hiểu làm chi cả. Tôi cười.

Rồi áp môi mình lên môi Alice.

Vì sau đó thì Tamaki, Lucia và Shiki-san đi bằng cổng dịch chuyển đến nên trong lúc dùng bữa tối muộn, tôi lại phải kể chuyện Mia thêm lần nữa. Sau khi nghe loáng thoáng đại khái như “Mia không thể quay về nữa”, Tamaki bắt đầu khóc rống lên. Thế là Kaya liền xoa đầu Tamaki và nói “ngoan nào, ngoan nào”

“Mama không cô đơn. Mama luôn luôn, ở bên mọi người”

“Luôn luôn… ở bên?”

“Vâng. Nhất định sẽ có ngày, gặp lại. Cho nên, mama vui lắm”

Nghe xong thì Tamaki lầm bầm “vậy à”, rồi ngước lên nhìn trời đêm. Đó là một bầu trời đầy ắp những ngôi sao tỏa sáng, và dải Ngân Hà tuyệt mĩ như đang muốn hút người nhìn vào.

“Vậy chỉ cần level up là được đúng không, Kazu-san”

“Ừ. Cho nên ngày mai cũng phải chiến đấu tiếp đó, chịu không?”

“Tất nhiên! Vì Mia-chan, em sẽ cố gắng hết sức!”

Sau khi lấy tay quệt hai hàng nước mắt, Tamaki gật đầu một cái thật mạnh.

“Dầu sao thì bọn quái vật vẫn còn chiếm đóng rất nhiều vùng khác. Có lẽ phải nói từ đây trở đi mới là cuộc chiến thật sự mới đúng”

Bằng một thái độ điềm tĩnh, Lucia thản nhiên nói.

Dầu rằng ẻm đang dộng cả đống bánh ngọt vào làm 2 má phồng lên, còn kem thì dính trắng xóa miệng.

“Cố gắng thì cũng được, nhưng mấy cậu làm ơn làm phước chừa bọn quái thường cho mấy đứa nhỏ bên tôi nó kiếm ăn với. Tuy có skill cấp 9 nhưng level trung bình vẫn chưa đạt 20 nữa”

Coi bộ chưa gì mà Shiki-san đã phải tính toán cả đống chuyện để mà chăm lo cho bọn trẻ ở Trung Tâm Bổ Trợ rồi. Cơ mà cũng phải thôi, vì cậu ta cất công từ Trái Đất lặn lội ngược về đây cũng chỉ để làm vậy mà. Sau khi nói vụ đó ra, nghe đâu bọn trẻ liền “Vì bọn em mà các anh chị…” rồi khóc lóc, xin lỗi và cám ơn tôi đủ kiểu.

“Giờ thì đảm bảo là bọn nhỏ sẽ trung thành với cậu tới chết luôn đếy”

Tuy miệng thì mỉa mai nhưng chắc chắn thật tâm Shiki-san không nghĩ vậy.

Bởi lẽ Shiki Yukariko là một đứa cứng đầu cứng cổ đến vô cùng cơ mà.

Mãi rồi con chim ưng của Rin-san cũng đến và nói rằng “mời cậu về Cây Thế Giới ngay”. Nghe đâu là để báo cáo, thảo luận và bàn tính kế hoạch cho sau này.

“Tôi cũng biết cậu cũng đã rất mệt, nhưng…”

“Tôi biết rồi”

Tôi chặn ngang câu nói từ con chim ưng của Rin-san và cười.

“Tôi cũng có chuyện cần bàn đây”

“Vâng, tôi sẽ chờ”

Rồi thì cả Shiki-san lẫn nhóm Alice cũng đi chung với tôi, và quả thật chỉ còn lại mình Coeurl. Do mới hôm kia người ta còn vừa mới xử lũ doppelganger nên chúng tôi quyết định chưa thể để nó đến Cây Thế Giới ngay được.

“Nhờ Kaya ở lại trông nhà với Coeurl giúp ba một chút, được không nhỉ?”

“Cứ để, cho con! Tha hồ, chơi rồi!”

Trong khi Kaya hăng hái đáp thì Coeurl tròn mắt ếch. Có lẽ vì cơ thể vừa được tạo ra ban nãy nên dù nửa đêm, con bé vẫn sung thế này.

Trừ con bé ra, tất cả chúng tôi bước vào cổng dịch chuyển.

Khi ý thức bị gián đoạn, tôi rơi vào một khoảng không gian tất hắc.

Ở nơi đó, một khúc hát vang lên.

Chính là khúc hát của Mia.

Khác với ban nãy, rõ ràng giai điệu khúc hát rất vui mừng. Một khúc hát chứa đầy hoan hỉ và hy vọng tràn trề cứ vang vọng.

“Mia”

Tôi lầm bầm.

“Cả em cũng cảm thấy vui và mãn nguyện nhỉ”

Dù bao nhiêu ngày trôi qua

Dù có xa nhau đến nhường nào

Dù em có thay đổi bao nhiêu đi nữa

Thì em, Mia và anh, Kazu

Nhất định sẽ có ngày con đường hai đứa giao nhau, và chúng ta sẽ gặp lại nhau một lần nữa.

Nói sao ấy nhỉ? Đến tận bây giờ thì chỉ mới có 6 ngày trôi qua.

Từ giờ trở đi, chắc chắn con đường sẽ còn rất dài phía trước.

Cho nên

“Chỉ một chút nữa thôi, hãy chờ anh em nhé”

Tôi nói với Mia đang hát.

Rồi chợt cảm thấy rằng, giọng hát như trở nên lớn hơn, vọng vang hơn nữa.

Thế là 6 ngày ở thế giới khác, 6 ngày mà mạng sống của chúng tôi luôn chênh vênh giữa sinh và tử đã kết thúc. Dẫu là 6 ngày dài vô tận nhưng với chúng tôi, khoảng thời gian ấy cũng như thể trôi qua trong chớp mắt. Nhất định, những ngày cam go nhất cuộc đời tôi đã như vậy mà trôi qua.

Và rồi

Từ giờ trở đi sẽ là một câu chuyện hoàn toàn mới. Một cuộc hành trình vì thức tỉnh, vì tái ngộ sẽ bắt đầu.

Giờ đây không cần phải lựa chọn nữa, vì tôi đã có cả thế giới lẫn Mia trong tay.

Truyện Chữ Hay