Lại là một không gian tối mù.
Tôi và Kaya đang trôi nổi giữa không gian đen đặc.
Một con ma vật to lớn đến trước mặt tôi.
Đó là con sói một sừng cùng đôi cánh bén như dao cạo.
Chính là Hắc Dực Cuồng Lang Algaraf.
Sau khi nhìn tôi bằng cặp mắt đỏ thẩm, một luồng hơi phụt đến như thể nó cười.
Từ đó, tôi không hề cảm nhận được chút áp khí nào cả.
Có lẽ, vì phải duy trì cho cái Nêm nên nó đã kiệt sức rồi cũng không chừng.
Nó chịu hy sinh đến vậy sao?
Thực chất là vì lợi ích của bản thân, vì ích của thuộc hạ nên nó mới làm vậy mà thôi.
『Ta không muốn đánh nhau. Nhưng nếu ngươi khai chiến trước thì lại là chuyện khác』
“Chắc không phải vì không còn sức để đánh đâu nhỉ… Mi hỗ trợ cái nêm suốt từ đó đến tận bây giờ à?”
『Vì đó là điều kiện để thỏa thuật với kẻ đó』
Kẻ đó.
Hẳn là Mia rồi.
Dù rằng chẳng biết so với ngày hôm đó, cái tồn tại trước mặt tôi có xem cô bé bị nó chém đứt cả hai chân ngang hàng với Mia của hiện tại hay không.
“Diasnegus và Ma Vương đã bị tiêu diệt. Từ giờ trở đi, mi sẽ là người dẫn dắt quân đội Ma Vương đúng không”
『Ta chỉ kiểm soát được quân đoàn ma thú thôi. Dù là trước nay hay từ giờ về sau đi nữa, điều đó vẫn sẽ không thay đổi』
“Ra vậy… chắc mi… không thể hòa giải với con người đâu nhỉ”
Algaraf chậm rãi lắc đầu.
『Thứ tồi tệ nhất chính là các ngươi. Nói trắng ra, đối mặt với lũ con người ngu lâu dốt bền cũng như đâm đầu vào bão vậy』
Gì đây? Sao nghe cứ như thằng bố đời này nói nó thông minh gấp vạn lần tôi vậy?
Nghe mà sôi máu...
Cơ mà cho qua đi đã.
『Dù các ngươi có mạnh đến đâu, chỉ cần ta chờ thêm một hoặc hai trăm năm nữa, lũ các ngươi cũng sẽ xanh cỏ』
“Ờ, ừm… dẫu bọn ta sẽ chết là điều chắn chắn, nhưng còn con cái bọn ta sinh ra có mang cùng một sức mạnh ấy hay không thì chưa biết được đâu”
『Tới đó hẳn hay』
Algaraf nhìn xa xăm và nói như thể lầm bầm.
『Bọn ta sẽ di cư khỏi vùng đất Bắc. Nếu các ngươi vẫn ngoan cố đuổi theo thì dù có phải hy sinh đến cá thể cuối cùng, bọn ta cũng sẽ chiến đấu cho đến khi... 』
“Có lẽ không có chuyện đó đâu. Dù có trừ quân đoàn Ma Thú ra thì quân đội Ma Vương không người chỉ huy và đi lang thang vẫn đầy ra đó. Bọn ta chẳng thiếu chi kẻ địch cần phải tiêu diệt đâu mà ngươi sợ”
『Tốt nhất là vậy』
Hóa ra đó là cái đích mà trước nay tên khốn này ngắm đến. Cơ mà nó là con quái vật duy nhất biết dùng mưu mẹo để phá vỡ khế ước với Ma Vương, không ngắm vào đó mới là lạ. Dù chỉ là tạm thời nhưng nếu một quân đoàn chịu rút lui, đồng nghĩa chúng tôi không cần phải phân tán nguồn lực thì cái thỏa thuận này quả là quá hời.
Cơ mà quả là không thể không sôi máu được…
Hay cứ đấm nó một phát cho đỡ tức nhỉ?
À bậy… ừm, cho qua chuyện đó đi, hỏi thử vụ này coi sao.
“Nè, dẫu biết là đã thỏa thuận xong nhưng mi có muốn chúng ta giữ liên lạc với nhau không?”
『Ngươi nói cái gì?』
Algaraf ngạc nhiên kêu lên. Tuy chẳng biết giả vờ hay thật sự là vậy, nhưng nếu nó đã không từ chối thì cứ thử bàn tiếp coi sao. Đằng nào thì cũng chẳng có gì phải lo cả. Giờ đối phương không có ý định đánh nhau nên nếu nói ra thôi cũng không mất gì.
“Cho Coeurl… con báo đen mà mi cử đến liên lạc với bọn ta làm người giữ liên lạc hai bên được không? Nói chung thì chỉ cần cho nó làm linh thú triệu hồi của ta là được”
『Làm vậy thì ích lợi gì?』
“Các ngươi có thể giám sát nội bộ bọn ta mà không cần lũ doppelganger. Đổi lại, bọn ta muốn thông tin về thể chế thống trị và khu vực mà bọn quái vật chi phối. Chỉ cần Coeurl tự miệng nói những thông tin đó là là bọn ta vui rồi”
Như thể ngạc nhiên ra trò, Algaraf nhìn tôi chằm chằm.
Rồi thì nó cũng chầm chậm gật đầu.
『Nếu các ngươi đã muốn vậy thì cứ thử, dù sao cũng chẳng mất gì』
“Cám ơn. Thực ra còn có một lý do khác nữa”
『Là gì?』
“Chiến đấu cùng nhau nên gọi là trở nên gắn kết cũng được. Với lại, có vẻ như con ta cũng mến Coeurl nữa”
Đang đứng yên lặn một bên, Kaya bỗng giơ tay lên phát biểu “Coeurl, kawaii!”
“Coeurl ngoan, ngoan lắm, desu!”
Lần này thì mắt Algaraf trợn tròn. Rồi như thể ngạc nhiên quá độ, nó cạn lời mất một lúc.
『Các ngươi muốn vậy thật à?』
“Không… ừm… không biết phải nói sao nữa”
Xin lỗi, cái này khó nói quá. Nhưng mà, vì tu dưỡng phẩm chất và bồi đắp quan hệ với cô con gái dễ thương nên… đúng vậy đấy. Ý cmn kiến gì không?
“Nhưng nói trắng ra, nếu đã có chung mục đích bảo vệ Nêm thì có thể sau này chúng ta sẽ còn phải hợp tác chiến đấu nữa. Vì đó nên ta mới nghĩ tới vụ giao lưu này”
Sau một lúc im lặng thì『vậy được』, Algaraf đáp.
『Nếu giao lưu như vậy có thể tạo nên một thứ gì đó… thì cứ thử xem sao』
Nói rồi, Algaraf nhắm mắt lại.
Xem ra cuộc nói chuyện này đến đây là kết thúc.
“Đi nào Kaya”
“Vâng, papa!”
Sau khi Kaya thi triển ma thuật lên tôi, tầm nhìn liền thay đổi.
※
Rồi thì nơi mà hai cha con đến là vị trí của Trung Tâm Bổ Trợ. Vì bị Pháo Đài Không Trung của Zagarazuina pháo kích nên hiện tại nơi đây mới thành ra thế này. Xem ra không phải Trái Đất, mà chúng tôi đã quay về thế giới bên này.
Màn đêm đã buông. Bên trên là cả bầu trời ngàn sao. Xung quanh hoàn toàn không có dấu hiệu của bất cứ con quái vật nào.
“Có lẽ từ lúc đó tới giờ cũng lâu lắm rồi. Giờ mấy giờ rồi nhỉ?”
Tôi lục balo lấy cái đồng hồ đeo tay quý hơn mọi báu vật trên đời, chính là chiếc đồng hồ mà Mia đưa tôi.
Giờ đã là 11 giờ đêm.
“Bé ngoan, là phải ngủ, đúng giờ!”
Nhìn vào kim đồng hồ, Kaya hùng hổ nói.
“Con buồn ngủ à?”
“Hoàn toàn hông!”
Tối thế này thì không thể trong mong gì chuyện chim ưng của Rin-san tới đón rồi. Vậy làm gì đây ta… Tôi vừa nghĩ tới đó thì bụi cây bên cạnh chợt rung lên. Rồi thì cái thứ chầm chậm chui ra trước mặt chúng tôi… duy chỉ một con báo đen tuyền.
“Mày là... Coeurl phải không?”
『Phải, sau khi nhận lệnh từ chúa tể, ta đến tìm ngươi đây. Giờ hội quân với đồng đội các ngươi được chưa?』
“A… ừ….”
Coi bộ Algaraf đã giữ lời hứa ban nãy. Chẳng biết vừa phải đóng vai trò đại sứ thân thiện, vừa phải làm nội gián ở đây thì Coeurl nó cảm thấy như thế nào nữa.
Vì hình như nó biết vị trí hội quân ở đâu nên 2 cha con chúng tôi đi theo.
“Còn Skeleton trên núi này không?”
『Nghe đâu lúc Diasnegus bay sang Trái Đất thì toàn bộ lũ Skeleton lập tức ngừng cử động và tan thành tro bụi. Có lẽ tất cả đều là linh thú dưới quyền điều khiển của hắn』
“Cả quân đoàn á… Công nhận tên đó mạnh thật”
Có lẽ sau khi sang Trái Đất, vì gặp nhiều cản trở quá cho nên Diasnegus không thể vận dụng toàn bộ sức mạnh của hắn được. Nếu hắn mà gồng toàn bộ sức mạnh vốn có lên tấn công thì… liệu bây giờ chúng tôi có còn sống để mà giẫm lên mặt đất thế này không nhỉ?
“Mà nhân tiện thì Coeurl, mi quay lại thế giới bên này khi nào?”
『Ít lâu sau khi mặt trời lặn, ta nhập bọn với các ngươi』
“A, đi cùng nhóm Alice à… vậy mấy ẻm có làm gì ngươi không?”
Vẫn bám theo con đường mà đi đằng trước, Coeurl chậm rãi lắc đầu.
『Chúng rất tử tế. Cứ như thể đối xử dịu dàng để đổi lấy sự tự do của ta vậy』
“Như với không như gì, chắc vì Kaya rồi…”
『Con bé chưa trưởng thành này à?』
Kaya cười thích chí.
Bậy, cái vụ như với không như hồi nãy là xúc phạm… cơ mà kệ đi.
“Vì Kaya thích ngươi”
“Coeurl, kawaii, desu!”
『...vậy à?』
Sau khi quay lại và nhìn thoáng chúng tôi bằng cặp mắt đỏ thẩm, con báo đen quay ngoắt sang hướng khác. Nhưng đuôi nó thì cứ *punpun* vẫy rất nhiệt tình, như thể chưa có hôm nào vui như hôm nay.
“Chuyện là vậy. Cho nên nhờ mi chăm sóc con gái ta”
『Chứ không phải con gái ngươi giám sát ta à?』
“Ta cũng chẳng biết Kaya có thể bay đến đâu nữa. Nếu là mi, nhất định mi có thể trở thành stopper của con bé”
Coeurl không nói thêm gì nữa. Dẫu vậy nhưng như mọi khi, cái đuôi nó vẫn không quên nhiệm vụ vẫy liên hồi. Hình như nó thích cái chỗ “nhờ mi chăm sóc con gái ta” rồi thì phải.
Thật sự thì, tôi không thể nào không thấy lo chuyện giao lưu với quái vật, và cũng không thể không bất an chuyện cô con gái yêu dấu của mình tiếp xúc với quái vật. Nhưng mà… thì… kiểu gì thì kiểu, Kaya cũng là con gái của Mia mà.
Bằng trực giác chứ không phải suy luận, tôi nghĩ thầm “thể nào con bé với Coeurl cũng sẽ thành một cặp bài trùng mà thôi”
※
Bên cạnh khu nhà chính trường cao trung, một lượng kha khá lều được dựng nối nhau. Dẫu có rất nhiều ngọn lửa bập bùng xung quanh, tôi vẫn có thể thấy rõ ánh sáng xanh nhạt từ cổng dịch chuyển nằm ngay chính giữa. Cả binh sĩ Quang Nhân lẫn các thành viên Cao Trung đứng xung quanh đó.
Chợt, mấy cô bé cứ đứng bồn chồn bên cạnh cổng dịch chuyển nhận ra chúng tôi từ trong rừng đi ra.
Đó là những nữ sinh thuộc Trung Tâm Bổ Trợ.
Rồi chẳng biết mấy ẻm gào thét cái gì mà từ trong lều, Alice ló đầu ra.
Như thể con thỏ bị một bầy sói rượt sát nút phía sau, Alice phóng như bay tới…
vừa mếu máo chực khóc, vừa ôm lấy tôi.
“Kazu-san, Kazu-san, Kazu-san! Em lo cho anh… lo lắm anh biết không!”
“Anh về rồi đây, Alice. Mọi bình an chứ?”
“Wa… vâng!”
Dẫu là tôi cũng muốn nghe coi cụ thể thì chuyện ra sao nhưng…
trước tiên phải tìm cách an ủi một Alice đang giàn giụa nước mắt nước mũi và ủi quyết liệt vào lòng tôi đã.