Boku wa Isekai de Fuyo Mahou to Shoukan Mahou wo Tenbin ni Kakeru

chương 232: thứ băng qua thế giới

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

╔❃═❃═❃═❃═❃═❃═❃═❃╗

꧁༺Dịch: Nhật Nguyên༻꧂

╚❃═❃═❃═❃═❃═❃═❃═❃╝

Nhân vật phụ là ông già cao tuổi nói rằng ông ta không đủ sức đối đầu với Ma Vương. Kiểu gì thì kiểu, cái quả cầu đen đó…

“Rất mạnh”

Ổng nói vậy đóa.

Hêêê… đúng rồi ha… mạnh lắm haaa~

Ơ hay, không mượn ông nói tôi cũng biết rồi! Làm sao có chuyện kẻ mà Tứ Thiên Vương phục tùng yếu được. Nội giao chiến với từng tên Thiên Vương, chúng tôi còn phải gồng hết sức lên, trầy da tróc vảy mới đánh được. Từ trước đến nay cả bọn chỉ toàn thắng trong đường tơ kẻ tóc, và tôi còn chẳng biết lần sao có cửa thắng hay không. Ấy vậy nhưng đó chỉ mới là Tứ Thiên Vương, còn tên Ma Vương cầm đầu bọn chúng thì khỏi phải nói.

“Ông không đánh nổi à?”

“Ngay từ đầu thì khả năng của bọn ta cũng đã có hạn rồi. Xưa nay, bọn ta chưa bao giờ tiêu diệt được đồng loại của nó cả, tối đa chỉ có thể đuổi chúng đi mà thôi”

Ối chà, ông Vương mới nói “bọn ta” kìa. Vậy nghĩa là không chỉ mỗi mình ông ta mà còn có cả 1 tổ chức chống lưng nữa. Tuy không nhiều nhưng tôi cũng thấy vững tâm hơn đôi phần. Theo ông ta nói, từ trước đến nay, tuy không làm gì được nhưng họ vẫn có thể đuổi nó đi.

“Vậy các ông có thể đuổi con lần này đi không?”

“Có lẽ là rất khó. Chính vì vậy nên ta mới muốn tham khảo ý kiến của các cô cậu”

Wao~ tụi tôi biết gì đâu mà tham với khảo hả trời? Khi tôi và Shiki-san nhìn nhau thì mặt đứa nào cũng như muốn nói “cực rồi đây” vậy.

“Bọn tôi cũng không biết tí gì về hắn cả. Nếu tiêu diệt được thì hắn đã bị tiêu diệt ở thế giới bên kia rồi”

“Cũng phải. Chẳng lẽ bó tay sao….”

“Tiêu diệt, Ma Vương!”

Shiki-san với ông già đang nói chuyện thì Kaya nhảy vào ngắt lời. Ngồi trong lòng tôi, con bé nuốt *ực* mớ baumkuchen trong miệng rồi vừa *peropero* liếm mấy ngón tay vừa tự tin tuyên bố.

“Vì đó nên, Kaya tới đây!”

“Ồ…..”

Ông Vương nheo mắt nhìn Kaya.

Kaya *pin* một cái ưỡn thẳng lưng lên, không e ngại gì ánh mắt của ông ta.

“Ra vậy, ra vậy”

Chẳng mấy chốc sau, ông ta *kushakusha* khiến cho những nếp nhăn trên mặt mình sâu thêm và cười, khiến Kaya cũng mỉm cười theo.

Sao tự nhiên bầu không khí lại trở nên mắc cười thế này…

“Cháu đồng ý làm vậy à?”

“Kaya, vì đó, mà được sinh ra!”

“Vậy ta không nói thêm nữa”

Ê khoan, hình như có gì đó bất ổn ở đây thì phải.

“Nè Kaya, con có giấu ba chuyện gì không?”

“Hmm?”

Kaya ngáo ngơ nghiêng đầu. Dù rằng đó là một cử chỉ trông rất tự nhiên và nhất là không có vẻ gì là vờ vịt nhưng…

“Khi nãy con đã nói dù có dùng sức mạnh của mình để tiêu diệt Ma Vương thì cũng không sao ấy. Nói vậy nghĩa là bản con không phải một quả boom sống tấn công cảm tử đúng không?”

“Cảm tử, cũng romance mà?”

“Rõ ràng là quan điểm của Mia rồi, nhưng không phải vụ đó!”

“Không cần lo. Kaya sẽ không bị làm sao đâu”

Tôi lườm ông Vương, nhưng chỉ cảm nhận được nụ cười xuất phát từ một lão già tốt tính mà thôi. Hừm, không sao thật không ta.

“Có khi nào cái từ “không sao đâu” của ông mang một ý nghĩa khác… không?”

Shiki-san nói cộc lốc.

Đúng thật, đúng ra tôi nên tới tới khả năng đó mới phải.

“Kaya, cái sức mạnh tiêu diệt Ma Vương chắc không làm tổn hại gì trái tim, cơ thể của con đâu nhỉ?”

“Un!”

“Vậy à… nhưng cũng phải, làm sao có chuyện Mia để con mình đánh boom cảm tử được nhỉ”

Tại tôi cả nghĩ chăng?

Nhưng thôi, vậy là ổn rồi.

Quay lại vấn đề chính, nếu vậy thì câu đối đáp vừa nãy của ông Vương nghĩa là gì? Coi bộ ông già ngồi trước mặt tôi không chịu trả lời câu hỏi đó. Lo thì có lo, nhưng dù tôi suy nghĩ nát óc cũng không làm được gì cả. Cái quan trọng bây giờ là phải cố moi thông tin từ ông ta, được chút nào hay chút nấy. Và thứ cần phải điều tra nhất hiện tại, có lẽ là thông tin về ông Vương và tổ chức sau lưng ông ta.

“Biết thế này có hơi đường đột nhưng xin hỏi, các ông có thể giúp được gì cho chúng tôi?”

“Hãy cứ tạm coi là, hiện tại thì bọn ta khó lòng hỗ trợ chiến lực trực tiếp đi”

“Vậy nghĩa là là hỗ trợ gián tiếp thì có thể à?”

“Bọn ta đã chuẩn bị triển khai kết giới diện rộng bao phủ toàn bộ vùng vịnh Tokyo rồi”

Hô, kết giới diện rộng cơ à?

……..hay đó!

Tôi liếc sang Lucia.

“Kết giới có rất nhiều loại khác nhau. Cái kết giới mà ông nói tới là kết giới gì?”

Lucia ngừng đôi tay đang liên tục bốc kẹo quăng vào miệng rồi hỏi ông Vương.

Ô, bụp một cái mà bóng hình con yêu quái ăn lở đồi lở núi biến đi đâu mất luôn!

Đúng là Lucia-san có khác!

“Có lẽ gọi đây là một loại Kết Giới Ngăn Cách cũng được. Nó có tác dụng tạm thời ngắt mọi liên kết với thế giới bên ngoài, từ đó có thể ngăn không cho “thứ băng qua thế giới”(Plains Walker) sử dụng dòng ma lực tuôn ra từ khe nứt của thế giới này”

Kết Giới Ngăn Cách.

Thứ băng qua thế giới (Plains Walker).

Dòng ma lực tuôn ra từ khe nứt của thế giới này.

Dù rằng có cả đống từ vựng khó hiểu nhưng sắc thái thì tôi có thể cảm nhận đại khái rồi. Tóm lại thì nguồn ma lực vô tận hiện tại của Ma Vương… chính là sức mạnh từ cái Nêm, và kết giới họ định triển khai sẽ mọi ngắt kết nối với cái Nêm đó.

Nếu có một nguồn ma lực vô hạn thì cái gì cũng thừa sức cân hết. Sau trận chiến với Zagarazuina tối qua, đó là điều mà tôi đúc kết rõ ràng nhất. Dù đối thủ có mạnh thế nào đi nữa, chỉ cần shut out được ma lực của hắn thì bọn tôi vẫn sẽ có cơ hội thắng… phải không nhỉ? Nói thật là tôi cũng không hiểu phần đó lắm. Cơ mà đã có Kaya ở đây nên chắc là được.

“Vậy khi nào thì các ông có thể kích hoạt kết giới đó?

Khi Shiki-san hỏi dò thì ông Vương đáp rằng “chúng tôi đã hoàn tất công tác triển khai nhân sự”. Và câu đó không có nghĩa là họ đã chuẩn bị trọn vẹn.

Hẳn bọn họ đã bí mật hành động từ rất lâu về trước. Nếu có thể tự xử thì họ đã ngầm giải quyết êm đẹp mọi chuyện chứ chẳng cần chi cất công đi tìm người có khả năng đối phó với thứ đó và chờ đợi làm gì… Và giờ thì chúng tôi đã đến đây. Nhờ có lời tiên tri nên họ đã biết trước và ông Vương mới lặn lội đến chỗ này. Liệu chuyện nhận Greater Ninja làm đệ tử chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên hay hoàn toàn nằm trong kế hoạch của bọn họ?

“Hiểu rồi. Vậy giờ ông có thể cho tôi hỏi một câu không liên quan trực tiếp tới chuyện này không?”

“Cô cứ tự nhiên”

“Ông có biết làm sao để từ thế giới bên kia quay về không? Hay nói đúng hơn là có cách nào đưa bọn trẻ từ thế giới bên kia quay về thế giới bên này không?”

“Nếu tiêu diệt được “thứ băng qua thế giới”, theo lý thuyết thì chúng ta có thể sử dụng khe nứt mà nó để lại để làm vậy. Còn cụ thể ra sao thì ta không biết…”

“Ra vậy. À không, cám ơn ông”

Tôi hiểu Shiki-san suy tính gì. Cách để quay về thế giới bên kia thì khả năng cao là Mia hoặc Kaya đã có, cho nên cái quan trọng là ông Vương biết bao nhiêu về hai thế giới. Liệu người trên Trái Đất biết bao nhiêu về chuyện dịch chuyển giữa hai thế giới? Hay nói trắng ra, cậu ta đang thăm dò xem về sau, liệu họ có ý định xấu gì với thế giới bên kia hay không. Nói cho dễ hiểu, dù rằng ở đây có ông, bà, cha, mẹ, dù sẽ có được những ngày tháng an toàn để sống nhưng cậu ta vẫn sẽ quay về thế giới bên kia. Thứ mà Shiki-san chọn là nhóm 30 cô bé nữ sinh trước nay đã theo mình chứ không phải ngôi nhà này. Cả gia đình nồng hậu lẫn cha mẹ ruột thịt, cậu ta sẽ vứt bỏ tất cả để quay về cái thế giới mà con người ta phải chém giết điên cuồng mới có thể sống sót. Tuy hiện giờ thì là vậy, nhưng nếu mẹ cậu ta mà ở đây, ông bà cậu ta mà ở đây thì cậu ta sẽ nghĩ sao? Cái đó thì tôi không biết, chỉ biết một điều là họ sẽ dùng mọi cách để khuyên ngăn cậu ta. May thay, hoặc không may thay, ở nơi này chỉ có những người vừa từ thế giới khác trở về và một mình ông Vương. Sau khi nghe những lời Shiki-san nói, ông ta chỉ gỏn gọn đáp “vậy à.”

Mà cũng phải. Bởi vì chúng tôi đã để lại toàn bộ những gì quý giá nhất của mình ở thế giới bên kia rồi.

“Chính sách của chính phủ thế nào?”

“Họ sẽ làm theo dự định của bọn ta. Nhân tiện thì toàn bộ tàu thuyền trong vịnh Tokyo đã được sơ tán, và lệnh sơ tán ven bờ vùng vịnh cũng đã được phát đi rồi”

Mấy người này có quyền ra lệnh cho cả chính phủ Nhật Bản luôn á? Liệu chúng tôi nên mừng vì được họ giúp thay vì bị họ coi là kẻ thù, hay buồn vì dù họ lớn mạnh đến vậy nhưng rốt cuộc cũng chỉ có thể nhờ chúng tôi giúp đỡ đây? Cái này thì khó mà nói được. Trước mắt thì hãy cứ mừng vì họ là đồng mình đi đã.

“Và vì quá trình sơ tán sắp hoàn tất nên ta mới đến đây”

“Nghĩa là các ông bố trí xong hết rồi chứ gì”

Shiki-san thở dài. Không hiểu sao tôi cứ có cảm giác như mình đã hoàn toàn lọt vào cái hố “giờ thì chỉ các cô cậu mới có thể thôi” mà họ đào sẵn.

Cơ mà cũng chẳng vấn đề gì cho cam. Trong suốt sáu ngày bị đẩy sang thế giới khác, ngày nào bọn tôi cũng là ACE, phải gánh trên vai sự kỳ vọng từ trên trời rơi xuống của không biết bao nhiêu người. May một điều là trước giờ bọn tôi chưa từng phụ một kỳ vọng nào cả. Và lần này cũng vậy. Chỉ có chúng tôi, sức mạnh của chúng tôi mới có thể khuất phục kẻ thù.

Dù đó có là Ma Vương đi nữa.

“Tiếc thật, tôi định trò chuyện với người nhà chút đỉnh, nhưng kiểu này thì đành chịu. Với cả tôi còn chưa kịp gặp mặt cha nữa”

“À, Shiki-san cứ ở lại đây đi. Dù lên chiến trường thì cậu cũng chỉ tổ làm vướng chân bọn tôi thôi”

Tôi vừa xem vào, cậu ta liềm lườm tôi một cái muốn cháy da mặt. Hư… hưm, cậu có nhìn kiểu đó thì tôi cũng đếch.... dễ sợ vãi.

Đấu mắt không lại cậu ta, chẳng biết tự khi nào tôi đã ngó lảng đi chỗ khác.

“Nhưng Shiki, chuyện cô thành tạ của chúng tôi là sự thật”

“Tôi cũng biết chứ! Hơn nữa, nhỡ sau khi tiêu diệt thứ đó chúng ta phải quay trở về ngay mới kịp thì… Kaya-chan nghĩ sao?”

“Hmm…”

Kaya đưa tay lên cằm và ngắm cái trần nhà.

“Có lẽ, thời gian, không đủ?”

“Đó, thấy chưa”

“Nhưng nguy hiểm vẫn là nguy hiểm….”

Tôi vừa nói tới đó, tiếng chó sủa bất chợt từ bên ngoài vang lên.

Chắc chắn là tiếng của Coeurl chứ không lầm vào đâu cho được.

Nhưng lần này nó sủa thì nghĩa là....

Tình hình đã nguy cấp đến độ phải đi ngay mới kịp.

“Coi bộ không còn thời gian tán nhảm rồi nhỉ. Chẳng biết vì sao nhưng coi bộ lũ quái vật đã mò đến đây mất rồi”

Như thể thúc giục thêm cho lời Shiki-san nói ra, nhạc chuông điện thoại di động vang lên.

Ông Vương lôi ra một con smartphone trong túi áo ra.

Truyện Chữ Hay