╔❃═❃═❃═❃═❃═❃═❃═❃╗
꧁༺Dịch: Nhật Nguyên༻꧂
╚❃═❃═❃═❃═❃═❃═❃═❃╝
Trước khi quyết định có quay về nhà Shiki-san hay không, chúng tôi đã cân nhắc trước những rủi ro có thể xảy ra. Trong số đó thì khả năng người nhà Shiki-san sẽ phản bội cậu ta, tức báo cảnh sát cũng đã được tính tới. Dù sao đi nữa, nhóm chúng tôi cũng có quá nhiều người đáng ngờ, nhất là Lucia và Kaya. Dù rằng tôi đã có linh tính từ trước và cho giấu kiếm với thương vào bụi cây trong một công viên gần đó nhưng…
Cái đệt.
Đối sách tạm thời tôi chuẩn bị sẵn là cho Coeurl chờ bên ngoài nhà Shiki-san. Dù rằng có bị cảnh sát bao vây thì có lẽ cũng không vấn đề gì, vì chỉ cần bay trước là sẽ thoát thân. Dù họ có bắn súng thì chúng tôi cũng chả bị làm sao cả, chỉ trừ Shiki-san. Cho nên bọn tôi quyết định, nếu trường hợp đó xảy đến thì cậu ta sẽ ở lại nhà. Chỉ cần dựng nên một câu chuyện đơn giản kiểu như cậu ta là người bị hại, chúng tôi đã ép buộc cậu ta dẫn vào nhà mình là xong.
Chắc chắn không có chuyện toàn bộ lũ Skeleton đều đã bị tiêu diệt. Theo Coeurl, khả năng cao là Vong Linh Vương Diasnegus cũng đã đến Trái Đất này. Chẳng những vậy trên không phận vịnh Tokyo còn có một tên Ma Vương đang bay lửng lờ nữa. Nếu giờ mà bị cảnh sát bắt giữ thì khó lòng nào thanh minh thanh nga chuyện này chuyện nọ.
Dẫu sao thì chúng tôi cũng là vũ khí biết đi nên không thể để họ lợi dụng được. Tamaki mạnh phi thường, Alice có ma thuật trị liệu, Lucia với Kaya là pháp sư công kích, còn tôi thì có thể triệu hồi quái vật ra và sai khiến chúng như đúng rồi. Trong tình hình hiện tại, sở hữu chừng đó sức mạnh mà chạm mặt lực lượng vũ trang chính quyền thì chỉ có rủi ro mà thôi.
Cho nên
“Kazu-kun đi đi”
Vẫn ngồi yên tại chỗ, Shiki-san nghiêm giọng nói. Mấy lúc thế này thì không thể nào vô tư thu thập thông tin được nữa. Chỉ còn đường tiêu diệt Ma Vương mà thôi, chắc vậy.
“Cái gì cần làm thì cứ làm”
“Hiểu rồi. Còn lại nhờ cậu. Đi nào Lucia”
“Kh… Khoan đã”
Khi tôi với Lucia đồng loạt đứng dậy, ông của Shiki-san vội kêu lên.
“Bọn ông không có gọi cảnh sát. Xin lỗi vì đã giấu mấy đứa chuyện đó, nhưng… người ta nhờ bọn ông làm vậy”
“Người ta? Đệt, vậy nghĩa là s….”
Ngoài hiên nhà, chuông cửa reo vang. Bà Shiki-san liền “Vâng vâng, tới ngay” rồi lạch ba lạch bạch chạy ra. Ừm, nhìn dáng điệu bà ấy thì người đến không phải cảnh sát... chăng? Dầu sao thì Coeurl cũng không thể phân biệt được thường dân với cảnh sát nên nếu nó báo nhầm thì cũng đành chịu. Với lại, phải chi ngay từ đầu họ không giấu chuyện đó thì tốt, nhưng giữa tình huống nguy hiểm rình rập thế này mà lại giấu thì…
Khi cửa chính mở ra, một giọng nói nghe như của ông già nào đó vọng vào. Rõ ràng là có người đang vào nhà nhưng tiếng bước chân thì lại… hoàn toàn không có.
“Tay này là một kẻ cực kỳ điêu luyện. Cẩn thận đó Kazu”
“Ể? Điêu luyện?”
Lucia thấp giọng thì thầm, vẻ căng thẳng lộ trên gương mặt. Mấy lúc thế này, phải chi má ẻm không dính tèm lem tuốt luốt kem tươi, hẳn cái biểu cảm căng thẳng ấy còn căng hơn nhiều.
Tôi và Shiki-san nhìn nhau gật đầu. Trước mắt, có lẽ ở lại xem mặt mũi đối phương ra sao cũng được. Dù đó có là vô địch Olympic môn kendo hay judo gì đi nữa, nếu muốn thì bọn tôi vẫn có thể nện cho ra bã như thường.
Và đúng như chất giọng ban nãy, người bước vào phòng là một ông già mặc đồ com lê. Ông ta thấp hơn chúng tôi một cái đầu, lưng ưỡn thẳng, còn hai tay thì chắp sau lưng. Mặc cho tóc trên đầu bị cạo sạch không còn cọng nào, chòm râu dưới cằm ôm ta vẫn được nuôi tốt đến xum xuê. Trên gương mặt bạo dạng ấy là một vết sẹo sâu trên trán.
Sau khi nhìn chằm chằm bằng cặp mắt đỏ hung được một lúc, ông già lập tức chuyển ánh mắt ra sau lưng chúng tôi. Quay lại nhìn tôi mới thấy Alice, Tamaki và cả Kaya đã quay về căn phòng và đang đứng chờ. Alice với Tamaki thì có hơi căng thắng, có lẽ do cảnh giác với ông già. Còn Kaya thì… chỉ thẳng mặt ông mà kêu lên
“Ninja!”
“Nhầm, nhầm rồi”
Ông ta há miệng ra cười thích chí.
“Đó chỉ là cái danh mà bọn đệ tự của ta tự phong thôi”
“Vậy là… Ninja Master!”
“Fumu, tên này nghe hay đó”
Không hiểu sao nghe xong tràng cười của ông già tốt tính ấy, tôi thấy thoải mái hẳn…
Hay thật ra ổng là một người vui tính nhỉ?
Ể? Mà khoan… Sao tôi có cảm giác cứ như…
“Ể… anou… có khi nào….. ninja ông nói khi nãy…..”
Tình cờ chăng? Không lý nào, làm sao có chuyện tình cờ đến vậy được.
Nhưng nếu vậy thì… rốt cuộc thế bất nào mà…. vậy là sao?
Đầu óc tôi cứ loạn lên vào rối như tơ vò. Bên cạnh tôi, sau khi lắc đầu như muốn nói mình chẳng còn hiểu mô tê gì nữa, Shiki-san vỗ xuống bàn một cái *bốp*
“Này ông, bà, rốt cuộc thế này là sao?”
Bằng một giọng mạnh mẽ, Shiki-san hỏi hai người chủ nhà đang ngớ người ra trước đoạn đối thoại giữa Kaya với ông già lạ mặt.
“Tại sao sư phụ của Keiko-san lại ở đây? Ông bà quen ông ta sao? Tại sao ông ta lại cư xử và sắp đặt như thể đã biết trước tụi con sẽ đến đây vậy?”
Câu này thì giống như đang hét hơn.
※
Ông già thong dong mỉm cười, “Maa, ngồi đi đã” rồi chẳng cần ai bảo cũng tự ngồi xuống phía bên kia cái bàn. Sau khi an tọa theo kiểu seiza trên cái đệm lót, dù rằng ông ta ưỡn thẳng lưng nhưng vẫn lùn tè so với Shiki-san. Trong khi tôi nghĩ thầm “Công nhận Ninja Master nhỏ con thiệt...” thì ông ta *zuzu* hớp chén trà bà Shiki-san mang lên. Uống xong, ổng *hoa* một tiếng cùng gương mặt bừng sáng. Nhìn có vẻ ngon miệng ghê.
Chẳng biết thế bất nào nhưng… ấn tượng đầu về con người này đổ bể cả rồi. Bộ ổng là sư phụ của Keiko-san thật sao? Tuy ổng nói tiếng Nhật như thằng Nhật Nguyên nói tiếng Việt, nhưng thật ra lại là người Trung Quốc à? Nếu chuyện Keiko-san là thật thì hẳn ổng là người Trung Quốc và là bậc thầy「Aikido」rồi.
Có chăng….
Tuy nhiên sau khi ông và bà của Shiki-san để lại một câu “Vậy còn lại nhờ ông” rồi đi mất thì
“Keiko khỏe không?”
Người đầu tiên mà ông già hỏi tới là Greater Ninja. Kể cũng khó, vì tôi chẳng biết có nên tin đây là sư phụ của Keiko-san hay không nữa… Nói chuyện gì với ổng bây giờ?
Kaya thì “Papa~” rồi chạy đến, luồng nhanh vào lòng và ngồi lên đôi chân xếp bằng của tôi.
Sau lưng tôi, Alice với Tamaki cứ nhìn chằm chằm vào bộ tịch ông già.
Công nhận 2 ẻm cũng cảnh giác ghê thật. Cơ mà từ nãy đến giờ tới tôi còn cảnh giác nữa là…
Giờ sao đây?
Thôi thì cứ đi thẳng vào vấn…
Tôi vừa nghĩ đến đó thì chợt Shiki-san quắt mắt một cái như thể cảnh cáo rồi lên tiếng.
“Dù rằng không có skill hệ chiến đấu nào nhưng chị ấy với Yuuki-senpai giết quái vật như giết ngóe nên, khỏe thì cũng có thể nói là khỏe”
“Vậy à, vậy à. Tuy ta không biết skill là cái gì nhưng, vậy thì tốt rồi, tốt rồi. Đáng công ông già này dạy dỗ thật”
Ý đồ của Shiki-san thì quá hiển nhiên là muốn tìm hiểu xem ông ta có biết gì về skill với quái vật hay không.
Và ông già trả lời khá là thẳng thắn.
À không, ổng chỉ nhắc vụ skill thôi chứ chưa hé lời nào về “quái vật” cả.
“Tôi xin phép đi thẳng vào vấn đề. Ông là đồng minh hay kẻ địch của bọn tôi?”
“Đồng minh”
Bằng một giọng dễ dãi, ông ta đáp lại câu hỏi thẳng như ruột ngựa của Shiki-san và nở một nụ cười thân thiện. Cả đám chúng tôi nhẹ nhõm thả lỏng người.
“Vì vậy nên ta mới đến đây. Ta đã biết mấy đứa sẽ tới đây từ vài hôm trước rồi. Còn Yukariko-san, không cần nghi ngờ người nhà mình như vậy đâu”
Tuy chỉ nói miệng thì muốn nói gì cũng được, nhưng không hiểu sao từng lời ông già này nói ra đều có sức thuyết phục đến lạ kỳ. Có lúc tôi đã nghĩ “thôi cứ tin ông ta đại đi” luôn rồi. Dẫu vậy nhưng Shiki-san vẫn có vẻ bất mãn.
“Làm sao ông biết bọn tôi sẽ đến?”
“Nhờ lời tiên tri mà Miko đã nói với ta. À đúng rồi, cứ gọi ta là Vương nhé”
Vương, nghĩa là vua à? Hình như đây là một trong những cái tên phổ biến bên Trung Quốc thì phải. Nghe thì sặc mùi… tên giả, cơ mà tên thật của ông ta là gì cũng chả quan trọng lắm nên chắc cũng không sao. Cái quan trọng ở đây là “lời tiên tri” với “miko” là thế bất nào? Hình như cảm quan thông thường của cả bọn về thế giới loạn tùng phèo cả rồi.
“Vậy thì Vương-san, ông biết được bao nhiêu về chuyện đã xảy ra cho bọn tôi, và chuyện gì đang xảy ra trên thế giới này?”
“Bao nhiêu, dẫu chỉ là nói miệng thì cũng khó mà khẳng định được. Nếu tóm gọn lại một câu thì sẽ là, thế giới này đang bị xâm lược, và kẻ đầu sỏ chính là vật thể hình cầu màu đen đang bay lơ lửng trên vịnh Tokyo....”
Ồ, vụ này thì có vẻ ông ta rất rành rẻ. Mấu chốt ở đây chính là nhận thức được rằng thế giới này đang bị xâm lược. Tóm lại một câu là, ông ta hiểu về sự tồn tại của thế giới khác rất rõ ràng.
“Lần này, thứ tồn tại mang tên World Eater ấy sẽ nuốt chửng thế giới. Có lẽ nói vậy cũng được”
Ô, lại có thêm một từ vựng xuất hiện rồi.
World Eater cơ à…
Và đúng như nghĩa đen thì đó là thứ sẽ “ăn” thế giới này… à?
“Khả năng cao là cái thứ đó đến từ thế giới mà bọn tôi vừa rời đi khi nãy, và dường như nó không còn quan tâm gì thế giới bên đó nữa. Tại sao nó lại phải ăn thế giới này?”
“Có lẽ là vì bên này không có Nêm”
Nêm.
Ai chà, không ngờ cái từ đó lại xuất hiện vào giây phút này.
Cơ mà đáng ra tôi phải hỏi… Nêm là cái gì mới phải.
Chợt, tôi nhận ra.
Có lẽ toàn bộ chúng tôi đều đã hiểu lầm mất rồi.
Có lẽ chúng tôi đã lỡ cho rằng thần thoại của thế giới bên đó hoàn toàn là sự thật mất rồi.
“Nêm là gì?”
Như thể nghĩ ra cùng một điều cũng một lúc với tôi, Shiki-san hỏi.
Ông Vương cười nhẹ.
“Tên sao nghĩa vậy, là vật thay thế tạm thời để cố định tổng thể. Thứ công cụ giúp thế giới bất ổn cố định giữa đại dương trống rỗng được gọi là cái Nêm. Do bản chất của nó là mang trong mình một nguồn năng lượng khổng lồ, cho nên đôi khi nó sẽ bị những kẻ được gọi là “thứ băng qua thế giới (Plains Walker)” lợi dụng. Vì muốn băng qua thế giới, chúng phải dùng đến một lượng năng lượng khổng lồ”
Ôi chết, tôi cảm nhận được Alice với Tamaki đứng sau lưng mình đang bối rối cỡ nào luôn rồi. Một biểu cảm hơi rối trí hiện trên mặt Lucia. Còn Kaya ngồi trong lòng tôi thì cứ thong dong ăn mấy cái kẹo phủ mật kiểu Đức.
“Nhưng bọn “thứ băng qua thế giới (Plains Walker)” đó là gì? Giống loài của vật thể hình cầu màu đen… tên Ma Vương đó, chỉ có mình hắn thôi à?”
“Cái đó thì ta không biết. Chỉ biết là trong quá khứ, tồn tại đó đã vài lần đến thế giới này. Do nhịp độ không rõ ràng, mỗi lần cách nhau lên đến vài trăm năm nên đây là lần đầu tiên nó xuất hiện vào thời hiện đại. Và mỗi lần chúng đến, những tồn tại như bọn ta sẽ là người đẩy lùi cuộc xâm lăng của chúng”
“Vậy…”
“Nhưng kẻ lần này thì lại quá đặc biệt. Chẳng hiểu làm cách nào mà nó lại có thể trưởng thành đến độ đó nữa. Giờ bọn ta đã không thể làm được gì nữa rồi”
Kể từ khi tới nơi này, đây là lần đầu tiên một vẽ bối rối lẫn trong giọng điệu của ông già tên Vương.
Ể? Cơ mà khoan, không lẽ là vậy thật?
Hóa ra ông ta chỉ là nhân vật phụ bị nhét vào để giúp đỡ chúng tôi thôi à?