Solo: Siscon
CÁC BẠN ĐANG ĐỌC TRUYỆN DO TEAM DỊCH THUẬT ASIA GROUP DỊCH MỌI Ý KIẾN BÁO LỖI HOẶC MUỐN THAM GIA VUI LÒNG IB PAGE THEO ĐỊA CHỈ :
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ ^^!!!
===========================
Từ hôm gặp Odaira-sensei đến giờ cũng đã được một tháng.
Với những kinh nghiệm lần đó, tôi đã viết xong bộ tiểu thuyết của mình và gửi lên giải Newcomer. Là lần thứ năm tôi dự thi rồi.
Như Oniaka đã từng làm cho tôi, tôi mong ước tiểu thuyết của mình sẽ lay động được trái tim của thật nhiều độc giả - rằng nó sẽ ban cho con người niềm hy vọng. Và kể từ khi tôi được gặp Odaira-sensei, mong ước ấy càng lớn mạnh hơn.
Bằng cách trao đổi email, chúng tôi đã trở thành bạn. Tôi rất vui khi ông ấy hồi âm, mặc dù luôn bận bù đầu bù cổ.
Đống mail phần lớn là về em gái của tôi, Miru. Ổng hay hỏi về thứ em ấy thích hoặc ghét, số đo, số lần con bé làm ướt giường… mấy câu hỏi cụ thể kiểu vậy. Tôi đã vui vẻ giúp ông ấy tham khảo mấy thứ này để sáng tạo những nhân vật mới.
Ông ấy ao ước được gặp Miru. Tôi đã có thể dẫn Miru đến đó ngay, nhưng ông chẳng bao giờ trống lịch cả. Ông ấy không chỉ viết tiểu thuyết - mà còn phải tiếp tục cả xấp lịch phỏng vấn và buổi gặp mặt độc giả dày đặc nữa.
Ông ấy đành phải từ bỏ việc gặp con bé một thời gian, nhưng sau đó đã dàn xếp hết lại và dành nguyên ngày với chúng tôi.
“Không chịu nổi nữa rồi!” ông ấy đã.
Và thế là, đang bước đi bên cạnh tôi đến nhà ga gần nhất là một bé gái, đứa em gái nhỏ của tôi Miru. Đi cạnh em ấy nữa là Kuroha. Với Miru ở giữa, ba anh em cứ như chữ 川 trong kanji.
Cả ba hướng thẳng đến TOKYO.
Tôi đã hứa dẫn Miru đi gặp Odaira-sensei lần trước. Cái ngày hoàn thành lời hứa cuối cùng cũng đến.
Kuroha than vãn, “Em chỉ nói thế để cứu anh thôi mà!” và cứ lèm bèm mãi, nhưng tôi cũng không thể nào thất hứa được.
Hôm nay, chúng tôi không định ghé nhà thăm ông ấy. Ông ấy nói sẽ cho chúng tôi một tour thăm quan bảo tàng lịch sử mà ông đề xuất nữa.
Chắc mình có thể lấy ít cảm hứng viết tiểu thuyết từ lịch sử! Mong quá đê…
Tất cả là nhờ Miru nên tôi mới được gặp Odaira-sensei lần nữa. Tôi nhìn về phía con bé.
Miru là học sinh tiểu học lớp 4, cũng tức là 10 tuổi. Em ấy đạt chiều cao trung bình so với bạn bè cùng tuổi, đỉnh đầu lên đến ngang bụng tôi. Em ấy đội một chiếc mũ tai mèo con bé ưu thích, và mặc chiếc váy một mảnh với một chiếc túi nhỏ vắt trên vai.
Khuôn mặt con bé, khỏi nói cũng biết, giống hệt chị nó Kuroha. Khuôn mặt ấy mang một nét lạnh lùng, với đôi mắt và cái mũi trên đó đúng tỉ lệ chuẩn.
Con bé sẽ là một mỹ nhân khi lớn lên…
Miru đang đọc một cuốn sách trong khi chúng tôi đi bộ.
“Miru, làm vậy nguy hiểm lắm đấy,” Kuroha lên tiếng nhắc nhở, nhưng Miru chỉ chú tâm vào cuốn sách mà không để ý đến chị nó.
Lướt mắt qua bìa sách, trên đó có hình một cô gái. Tiêu đề cuốn sách là COLLECTION OF LIGHT NOVEL COVERS ☆ (BỘ SƯU TẬP ẢNH BÌA LIGHT NOVEL ☆).
Light novel là một loại văn học hiện đại. Nó được biết đến đã ảnh hưởng đến nền Văn học chính thống. Chắc hẳn cái này là bộ sưu tập minh họa ảnh bìa của mấy cuốn sách ấy. Tôi từng thấy chúng trong tiết lịch sử nghệ thuật hội họa.
Miru không nhìn lên và hỏi Kuroha một câu.
“Chị nè, từ 憂鬱 (yuutsu/melancholy/u sầu) nghĩa là gì vậy?”
“Là cảm giác ảm đạm chán nản ấy.”
“Vậy còn 召喚獣 (shoukanju/summoned beast/linh thú)?”
“Ờm, hmm… Kiểu như một con vật được triệu hồi, chắc vậy?”
“Thế 大魔王 (daimaoh/demon king/ma vương) là gì ạ?”
“Umm… kẻ cầm đầu bọn ác gì đó chăng?”
Miru liên tục đặt câu hỏi cho Kuroha và trông không hài lòng với mấy câu trả lời cho lắm. Chắc là bé vừa hỏi mấy dòng chữ kanji trên những bức hình minh họa.
Dù chỉ mới mười tuổi thôi, nhưng bé đã có thể đọc được rất nhiều từ kanji rồi. Con bé nắm vững chúng còn nhanh hơn cả Kuroha, người được cho là thần đồng.
Gia tộc Imose có rất nhiều thế hệ dịch giả và nhà ngôn ngữ học, nhưng khả năng ngôn từ của Miru ngang hàng với những vị tổ tiên vĩ đại nhất của con bé. Và không chỉ là thiên tài ngôn từ, mà hội họa cũng vậy. Ví dụ, nếu nhờ cô bé vẽ một nhân vật giống mấy bức minh họa nó đang nhìn, thì con bé có thể làm được dễ dàng. Tôi thấy hơi sợ thứ con bé có thể trở thành.
Trái lại, bản thân tôi.
Tôi không đọc được kanji. Cũng không thể theo kịp cuộc trò chuyện của mấy đứa nó. Một người bình thường.
Tôi đã nhiều lần vò đầu bứt tóc cố học kanji bằng được. Nhưng nó cứ như là một ngôn ngữ khác hẳn ấy. Sao lại có đứa có thể ghi nhớ được không những hàng trăm, mà hàng ngàn biểu tượng vậy chứ?! Chỉ duy nhất một thiên tài đích thực có thể đọc và viết chúng thôi.
Tôi không có dòng máu gia tộc Imose chảy trong người. Bộ não mà tôi có từ khi sinh ra vốn đã quá khác biệt so với mấy đứa em rồi.
Không đọc được Kanji cũng chả ảnh hưởng gì tới cuộc sống hàng ngày của tôi. Nhưng việc không có mối liên kết nào với tụi nó càng rõ ràng đến vậy đã khiến tôi đau đớn, và khiến tôi thấy xa cách.
“Nii, sao vậy? Anh đang làm một bộ mặt đáng sợ đấy.”
Có vẻ tôi đã chìm vào cái thế giới riêng nhỏ bé của mình, và trưng ra bộ mặt với ánh mắt nghiêm nghị mà Miru đang nhìn.
“Ah, xin lỗi.”
“Anh bị bạn gái bỏ à?”
Tự nhiên đâu ra vậy!?
Có vẻ như Miru coi việc tôi đờ người ra là có. “Em sẽ bóp chết con bích đó cho coi” Con bé nói một cách lạnh lùng. Miru rất ngây thơ, nhưng miệng lưỡi hơi sắc bén.
“Miru, thôi đi.” Kuroha rầy la.
“Chị không tò mò à, Nee?”
“Làm gì có chuyện ảnh bị đá… hay dính dáng tới nó được. Không giống anh ấy gì cả.”
Thật vậy, tôi không phản đối gì cả.
“Đừng buồn nữa, Nii… Em cho kẹo nè.”
Miru cho tay vào túi, lấy ra một thứ tròn tròn, trắng trắng, và đưa cho tôi. Một viên kẹo dẻo.
“Đây cho chị nữa nà.” con bé nói rồi đưa một viên khác cho Kuroha.
Miru rất thích kẹo dẻo. Đi đâu con bé cũng mang theo vài viên. Con bé không hề ăn một mình, mà luôn chia sẻ với mọi người cùng ăn. Em ấy quả là cô bé ngoan.
“Mình lên tàu rồi ăn.” Tôi nói.
Đây là chuyến đi hai mươi phút từ nhà ga gần nhất đến TOKYO. Hồi xưa, nó phải tốn hai tiếng đi tàu cao tốc, nhưng ngày nay, nó chỉ bằng một góc đó thôi. Chúng tôi sẽ tới nơi trong chốc lát nhanh như ăn kẹo dẻo.
Odaira-sensei nói sẽ gặp chúng tôi trước cửa bảo tàng lịch sử. Bảo tàng này nằm ở trung tâm một công viên lớn. Nó là một tòa nhà cổ tráng lệ được xây dựng cách đây hơn 200 năm, và có rất nhiều khách tham quan.
Ông ấy đang ở đâu nhờ? Tôi nhìn xung quanh, tìm ổng. Ô, đằng kia kìa.
Odaira-sensei đội một chiếc mũ vành và cầm một cây gậy chống. Nhìn ổng như một quý ông người Anh đích thực. Còn nữa, ông ấy cầm một lá cờ màu trắng. Ổng có nói sẽ cầm một vật hiệu gì đó.
Ah, rồi. Cái đó dễ nhận ra đấy.
Trên lá cờ đó ghi: “Onii-chan của em 此処 (koko/here/ở đây) nè!”
Onii-chan của em… gì đó? Chắc nó là thông điệp cho mấy đứa em đọc được chữ kanji thôi. Nó làm tôi buồn vì ổng chẳng để tâm tới tôi gì cả.
“Chắc chúng ta có thể giả vờ không quen ổng.” Kuroha nói, nghe có vẻ khinh bỉ.
Sao ta phải giả vờ không quen ông ấy chi? Bỗng nhiên con bé thấy ngại à?
“Sensei!” Tôi vừa hét, vừa vẫy tay. Ông ấy nhìn thấy, liền vứt luôn lá cờ, phóng thẳng tới chỗ chúng tôi.
Khi tôi đang định chào hỏi, ông ấy lướt qua tôi cứ như tôi không tồn tại vậy. Ông ấy dừng lại trước mặt con bé Miru đằng sau tôi.
“Uwo...oooo...uwooo…” Ông ấy rên rỉ không thành lời.
Miru đứng đó kinh ngạc hé miệng, nhìn lên ông ấy. “Lão già quái dị nào đây?”
Trời ơi Miru, gọi ông ấy quái dị là thô lỗ lắm rồi đấy! Tôi hoảng loạn lên, nhưng ông ấy chẳng có vẻ để tâm gì cả.
“Miru-chan, cháu hợp gu của ta đấy.” ông ấy nói. “Nếu cháu có tóc hai bím nữa là chuẩn luôn!”
“Kuroha nè, theo em thì con bé chuẩn gì vậy?” Tôi nhỏ giọng hỏi.
“... Em không nên diễn đạt thành từ thì hơn.” con bé trả lời lại, nhòm chăm chăm vào Odaira-sensei. Tôi không chắc ông ấy đang nói về cái gì cả, nhưng theo những gì tôi biết, nó chắc hẳn là thứ gì đó văn chương lắm.
“Miru-chan, cùng đi vào trong nha!” ông ấy mếu máo, cố gắng để được cầm tay con bé.
“Tránh ra.” con bé vừa nói, gạt mạnh nó ra một cách tức giận.
Em đang làm trò gì vậy hả?! Tôi càng hoảng hơn nữa và định tới xin lỗi, nhưng thay vì nổi giận, ông ấy lại có vẻ vui lòng.
“Miru-chan, cháu quả là thú vị! Cứ như một bé mèo khó chịu ấy!” Có lẽ vì quá phấn khích, mặt của ông ấy đang đỏ lên.
“Không cần phải nói gì nữa! Chỉ là ta rất thích khiến cho những cô bé lạnh lùng đổ vì mình thôi!” ông ấy tuyên bố vậy, nhẹ rùng mình, và ổng nhịn bụng lại. “N-nè, Miru-chan… hãy là ta là ‘Onii-chan’ đi. Rồi ta sẽ đối xử lạnh lùng với em. Đúng vậy, ta sẽ đối xử lạnh lùng nếu được gọi ‘Onii-chan’ bởi cô bé đã nói những điều tàn nhẫn với ta… Ta muốn được thử nó lắm rồi!”
Miru nhìn vào ông ấy với một nét mặt khó chịu. Có vẻ con bé đột nhiên trở nên hiếu kì, chọt vào bụng ổng như đang bấm một cái nút bấm.
“Ah, ah, ahhh! Đúng, đúng chính nó đấy… Ta sẽ tan chảy ra mất… Nó sắp ra rồi!” Tròng mắt của ông ấy trợn ngược lên, và lưỡi ổng thè ra ngoài miệng. (Trans: Cái đéo??? Tao đang dịch cái qq gì đây?)
Biểu cảm của ông ấy quả là kỳ lạ. Nhìn như hơi nước sắp bay ra từ mắt và mũi ổng vậy. Ý ông ấy là hơi nước sắp ra à?
“Onii-chan, đứng đợi một chút nha.” Kuroha vừa nói vừa nhìn Odaira-sensei và Miru. Với một nét mặt lạnh buốt, con bé hướng tới đồn cảnh sát. Một lúc sau, con bé quay lại cùng với một vài anh cảnh sát, và họ đưa Odaira-sensei đi.
“Kuroha này, Sensei bị đưa lên phường rồi à!”
“Vâng. Em không ngờ ông ta ghê cỡ đó lận...”
Ghê cỡ đó? Anh chả hiểu em nói gì… Ồ, hiều rồi! Một người nổi tiếng như Odaira-sensei sẽ gây ra sự hỗn loạn quy mô lớn bởi những người muốn chữ ký của ông ấy, nên ông ấy sẽ an toàn hơn ở trong đồn. Mình đoán người nổi tiếng không phải lúc nào cũng sướng.
Tôi rất muốn tham quan bảo tàng với một người giống chuyên gia như Odaira-sensei, nhưng xét đến hoàn cảnh này, bó tay chấm com. Chúng tôi đã quyết định tự đi tham quan.
“Miru, chị xin lỗi. Đây là do chị đã lỡ nói sẽ mang em đến gặp ổng… Chắc em sợ lắm nhỉ.” Kuroha an ủi con bé.
“Naw, ông ta là lão già lẩm cẩm khôi hài đấy chứ. Ông ta được yên nghỉ được rồi đấy.”
Anh khá chắc ông ấy không chết sớm vậy đâu!
Chúng tôi vào trong bảo tàng. Hình như hiện đang diễn ra một buổi “Triển lãm thời Bình Thành”. Tiểu thuyết mới nhất của Odaira-sensei được đặt dưới thời Bình Thành, nên chắc là có một chút phong trào đú Bình Thành đang nổ ra trên toàn thế giới.
Chúng tôi bắt đầu tham quan ở tầng một. Bắt đầu là một góc trưng bày lối sống những người thời Heisei.
Giữa sàn có một cái bục bao quanh bởi kính, và bên trong nó là một bản sao chính xác căn phòng của một hộ gia đình. Trên cái bảng có ghi “PEEPS ROOM ♪.” Có một thanh niên đeo kính khoảng 20 đứng giữa căn phòng.
Chắc là phòng của anh ta nhỉ? Có vẻ cái mô hình này được tái tạo dựa trên cơ sở dữ liệu người thật.
“Wow, wow!” Miru lên giọng, con bé bẹp cả trán vào tấm kính thích thú quan sát.
Quả thật, nó rất ấn tượng. Anh ta trông thật hơn cả thật. Chắc họ đã dùng những công nghệ mới nhất của kỹ thuật người máy, nên anh ta chả có tí hàng giả gì cả. Trông cứ như một người bằng xương bằng thịt ấy.
Đồ nội thật cũng được làm chính xác hoàn hảo như hàng thật. “Cũng chẳng khác ngày nay là mấy.” Kuroha ấn tượng cất tiếng.
Thật vậy. Không ngờ cách bố trí căn phòng với bộ đồ của thanh niên kia trông cũng không cổ lỗ sĩ cho lắm.
“Nii, có cả mấy thứ kia nữa kìa.” Miru nói, và chỉ tay vào giữa căn phòng.
Đằng đó có rất nhiều figure gái xinh, mấy cuốn sách bìa toàn gái, và vài cái hộp cũng hình gái nốt. Tất cả đều có ảnh gái.
“Gì kia?” Miru chỉ tay lên tường hỏi. Một bức hình treo chỗ đó. Đúng là Miru rất hứng thú với tranh ảnh. Đó là một bức ảnh minh họa một cô gái. Có một cái vòng trên đầu cô ấy, nên chắc là ảnh vẽ một thiên sứ. Cả cơ thể cô ấy bị cuốn bởi mấy thứ giống xúc tu bạch tuộc. Mấy cái xúc tu dường như cuốn rất chặt, và biểu cảm cô gái đó trông có vẻ đau đớn.
Trên đó còn có dòng chữ Ji●riru: The Devil Angel, tôi không đọc được phần Ji●riru, nhưng phần còn lại thì được viết bằng chữ kanji.
Mấy cái xúc tu cuốn chặt một thiên sứ à? Không nhầm vào đâu được, bức hình này là - “Một bức tranh thờ thần!” tôi thốt lên. Nó là một bức hình thiên sứ, nên nó chắc chắn là vậy. “Hiểu rồi, người sống trong căn phòng này là một con chiên ngoan đạo à. Nhật bản thời đó chắc là mê tín ghê lắm nhỉ.”
“Ồ…” Miru gật gù hiểu ra.
“Thật vậy sao?” Kuroha ngờ vực hỏi lại.
Sure kèo mình phán chuẩn không cần chỉnh!
“Mấy cái fig trên kệ rõ ràng là Đức Mẹ Mary mà.” tôi nói với con bé. Có cả chục con fig xếp thành hàng.
“Anh có chắc là Mary lại cầm guitar, hay nguyên cây rìu, hay là mặc thứ nhìn chả khác gì đồ bơi đồng phục chứ?” Kuroha hỏi với một ánh mắt hững hờ.
“Thì nó cũng tận 200 năm trước lận mà. Nhìn qua thì có thể giống đồ bơi đồng phục thật, nhưng lại hoàn toàn không phải. Nó có lẽ là y phục của người mộ đạo đấy.”
Kuroha đang cố nhịn cười.
Này, em đang chế giễu anh đấy à?! Đang định mắng mỏ nó thì Miru kéo váy con bé.
“Nee, nhìn kìa.” con bé vừa nói, vừa chỉ tay vào mấy cái hộp rãi khắp sàn nhà. Mấy cái hộp cũng có in cả chữ và hình. Nó được viết Thomas the 痴漢者 (chikan/molester), nhưng tôi chỉ đọc được mỗi phần “Thomas.”
“Nee, chikan là gì vậy?” Miru hỏi.
“H-hả?!” Kuroha hét lên với cái giọng cao chót vót.
Chikan là một từ khá cổ xưa rồi. Tôi từng nghe qua từ này rồi, nhưng lại không chắc nó nghĩa là gì.
“Là gì vậy?” Miru hỏi.
“Ờ, thì, nó là…”
“Sao ạ!”
“Ummmmmmm…” Kuroha có vẻ bối rối, nhưng nét mặt con bé trở nên nghiêm túc rồi nói thẳng với Miru, “Nhìn kĩ nhé!”
Con bé đang làm trò gì vậy?
Kuroha đến gần tôi và thực hiện hai lần cái động tác như thể đang bóp đít tôi.
“Miru, em hiểu rồi chứ? Chikan có nghĩa là như vậy đấy.” Liệu em nó có hiểu thiệt không vậy? Mình còn chẳng rõ con bé đang nói gì nữa…
Miru nhìn qua nhìn lại bọn tôi, rồi nói bằng giọng tỉnh bơ “Nee, cái đó là 痴女 (chijo/molestress/người phụ nữ damdang) mà.”
“Sao tự nhiên em biết chijo nghĩa là gì mà lại không biết chikan vậy hả?!” Kuroha la lớn.
“Bố mẹ chỉ em đấy.”
“Bố mẹ làm gì thẳng thắn mấy thứ này đến vậy!... Miru, em chỉ trêu chị thôi, đúng không?!” Rốt cuộc chijo là cái quái gì? Mà chính xác thì bố mẹ đã dạy con bé cái gì thế nhỉ? Có lẽ mình nên diễn theo cho chắc…
“Ồ, hình như anh biết rồi! Mẹ là một chijo, đúng chứ? Mẹ rất trẻ và đẹp, vậy nên rất là chijo-y, chắc luôn. Và mẹ chắc cũng có rất nhiều cô bạn chijo nữa! Miru à, hãy viết trong tiểu học là em muốn trở thành một chijo khi lớn lên nhé!” (Trans: đệt, khét mẹ bánh rồi anh gì ơi)
Vì lý do nào đó mà Kuroha không được vui. Con bé nhìn tôi với ánh mắt đầy sát khí.
Miru chắc chẳng thèm xơi bới nghĩa từ chikan đó nữa, nên con bé bắt đầu tìm xung quanh coi còn gì thú vị không.
“Nee, cái kia thì sao?”
“Gì nữa đây?” Kuroha hỏi.
Hướng Miru đang nhìn có một chiếc PC kiểu cũ. Có gì đó đang hiện trên màn hình. Hình ảnh một cô gái giữa màn hình, và có vài dòng chữ bên dưới, viết bằng cả kanji và hiragana. Bên dưới, có mấy từ tiếng anh “Log.” “Save.” và “Skip.” nữa. Đó là một cảnh từ một tựa game cổ, chắc vậy?
“Nee, chị đọc được mấy từ đó không?” Miru hỏi.
“Ờ.” Kuroha nói xong, nhìn vào màn hình PC. Chắc là nó đang đọc mấy dòng chữ.
“Cái.. gì đây?” Kuroha nói với một bộ mặt sững sờ.
Nó viết gì vậy? Tôi cố gắng đọc dòng chữ đó… Nope, méo hiểu.
...Hãy dâng hiến 童貞 (doutei/virginity/zin) cho em, em gái anh...
“Nee, doutei là gì?”
“Oi, lại nữa hả!” Kuroha xoắn lên.
Doutei… Nghe vừa lạ lại vừa quen… Chắc lại thêm một từ chẳng còn ai dùng, giống như từ chikan.
“Là sao ạ…” Miru tỏ ra tò mò, nghiêng đầu sang một bên.
Hình như Kuroha đã bị lay động…
Có lẽ nó không biết là gì chăng? Nếu không biết thì cứ nói đại ra đi chứ!
Kuroha chỉ vào tôi và nói, “Là anh ấy, Onii-chan!”
“Hở?” Tôi đáp lại trong khi đang mơ hồ.
“Mà, đúng mà, phải không, Onii-chan?”
“Anh không biết nữa…”
“Anh chắc chắn là như vậy rồi, Onii-chan! Em cược toàn bộ tiền tiêu vặt luôn đấy.”
“Ờm, nếu em đã chắc vậy thì…”
“Nếu đã vậy, Nee, em sẽ tin chị! Chị luôn bên cạnh quan sát anh ấy mà.”
“Hiểu rồi. Vậy thôi, anh nghĩ mình là doutei.” tôi nói.
“Em hiểu rồi.” Miru gật gù chấp nhận.
Thế rốt cuộc là con bé vừa hiểu cái gì vậy?
“Nó nghĩa là anh rất đẹp trai và tốt bụng đấy.” Miru nói.
Điều đó thật dễ thương. Nhưng mà, tôi lại thấy có gì đó sai sai. “Nhưng, nếu vậy thì sao anh phải “dâng hiến” chi? Không phải giữ lại thì tốt hơn sao?
“Tốt nhất anh không nên bới móc làm gì.” Kuroha lắc đầu và nói.
Biết ngay mà, con bé chẳng biết nó là gì!
Miru có vẻ chán căn phòng mô hình này rồi, và nó bắt đầu đi tới mấy chỗ khác trong triển lãm. Con bé này là một đứa khá tính quái.
Kuroha nhìn vào màn hình PC lần nữa, đọc lại mấy dòng chữ ấy.
“Bộ hồi đó đống này phổ biến lắm à?”
“Ý em “đống này” là sao?”
“Không gì cả.” Kuroha đáp lại và đảo mắt đi, mặt con bé hơi đỏ lên chút. Nó cứ chằm chằm vào mô hình anh thanh niên như muốn tránh nhìn thấy tôi vậy. “Không biết người sống trong căn phòng này có thật là một kiểu mẫu ở thời đó không nữa?”
Cái nó được ghi rõ trong mô tả của mô hình này, đương nhiên là vậy rồi chứ còn gì.
Chúng tôi tiến lên tầng tiếp theo. Các hiện vật văn hóa quan trọng được trưng bày bên trong tủ kính.
“Dễ thương quá đi!” Miru thích thú kêu lên.
Bên trong tủ trưng bày treo mấy thứ trông giống tấm vải. Mỗi tấm đều có hình nhân vật trên đó. Phần lớn được đưa lên trước đều là nữ, mặc dù vẫn có một ít nam đâu đó.
Mấy tấm vải này là gì nhỉ? Đọc phần mô tả cái đã…
“À, là áo gối ôm!”
Áo gối ôm là một loại chăn ga gối đệm được sản xuất rộng rãi dưới thời Heisei. Như tên gọi, áo gối ôm là cái bao bên ngoài gối có hình ảnh nhân vật ở cả hai mặt. Theo tôi biết, tất cả những người thường thời đó đều có chúng.
“Em phải công nhận người xưa sáng tạo thật đấy. Quả là ý tưởng độc đáo.” Kuroha nói.
“Ờ, đương nhiên rồi.” Tôi đồng ý.
“Họ ngừng sản xuất rồi à?” con bé tự hỏi.
“Nghe đâu vẫn còn vài nghệ nhân đồ cổ trong mấy con phố cổ ấy.Odaira-sensei đã đặc biệt yêu cầu làm theo mẫu em gái ông ấy. Ổng kể là mỗi đêm lại ngủ với một cái. À, ông ấy cũng muốn làm một cái giống em đấy Miru.”
Kuroha đứng đó bơ phờ hẳn ra.
“Em muốn một mẫu giống anh, Nii” Miru nói và nhìn lên tôi. “Em muốn ngủ với anh, Nii.”
“Nếu vậy thì em cần gì bao gối nữa, em có anh rồi mà. Nếu em muốn ngủ chung với anh thì cũng được -”
Cộp
Bỗng nhiên bàn chân tôi đau nhói.
“Onii-chan!” Kuroha la lên. Con bé dẫm bẹp bàn chân tôi rồi.
Tự dưng bị gì vậy con này!?
Khi cơn đau đang khiến tôi chao đảo, Kuroha nghiêng người và ghé miệng vào tai tôi. “Này, Miru chỉ yêu anh như là anh trai thôi, hiểu chứ? Đừng có hiểu lầm đây.”
“Ờ, ờ… Anh biết mà.” Tôi lúng túng đáp lại. Không giống Kuroha, Miru không hề biết tôi là con nuôi. Con bé luôn tin tôi là anh ruột của nó.
“Còn nữa, ở nhà mình con trai với con gái đã ngủ riêng từ tiểu học rồi đấy.” Kuroha nhấn mạnh lên.
“Anh biết rồi mà. Xì.”
Tôi cũng từng ngủ chung với mẹ và Kuroha, nhưng vào cái ngày tôi bước lên tiểu học, tôi đã phải ở phòng riêng. Hồi đó, chính Kuroha cũng đã rất buồn mà.
“Anh chỉ nghĩ lâu rồi ngủ chung với Miru một bữa cũng không sao, chỉ vậy thôi.”
“Một bữa hay mấy bữa cũng không được. Lỡ có chuyện gì xảy ra thì sao.”
Chuyện gì là chuyện gì?
“Nii, Nee, đừng cãi nhau nữa mà. Nè, ăn một chút kẹo dẻo đi.” Miru lên tiếng để làm dịu chúng tôi. Con bé mở túi ra và lục lọi, chắc hẳn là để kiếm vài viên kẹo.
Kuroha, em cứ làm quá lên à. Ăn chút kẹo rồi bình tĩnh lại đi.