Boku no Imouto wa Kanji ga Yomeru

chương 01 :văn chương của thầy-part 5

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans:Kaze

Edit:Ngoe Nguẩy

CÁC BẠN ĐANG ĐỌC TRUYỆN DO TEAM DỊCH THUẬT ASIA GROUP DỊCH MỌI Ý KIẾN BÁO LỖI HOẶC MUỐN THAM GIA VUI LÒNG IB PAGE THEO ĐỊA CHỈ :

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ ^^!!!

===========================

Với dự đoán tuyệt vời, tôi nhìn xuống bản thảo.

“Trễ rồi, trễ rồiiiiiiiiiiiiiiiii!”.

Kiyoshi cuống cuồng chạy. Cậu không nên xem video trên trang web ấy cả đêm. Cậu hoàn toàn ngủ quên luôn. Điều đó thật sự không tốt cho ngày đầu tiên của học kì mới.

Cậu chạy nhanh nhất có thể, băng qua lối tắt ở công viên và ra ngoài đường chính.

Chính lúc ấy, một chuyện xảy ra.

Cậu ấy bắt gặp một cô gái cũng vội vã như mình.

“Uwa!”

“Kya!”

Kiyoshi nhìn thấy quần lót của cổ khi cổ ngã xuống. Chúng có màu xanh da trời. Kiyoshi giật thót mình và nhìn đi chỗ khác.

“…Owww.”

“Cô không sao chứ?” Kiyoshi hỏi, và đưa tay ra.

“O-Onii-chan…” cô ấy nói trong có vẻ hoảng hốt.

“Cái gì?” Kiyoshi là con một. Cậu ấy không thể nào có em gái.

“Đau quá…” Cô bé vừa nói vừa xoa nhè nhẹ vào mông. Có vẻ như cô bé vừa ngã ngồi xuống đất.

“Tôi sẽ liếm nó,” Kiyoshi gợi ý. “Nếu chúng ta liếm vào vết thương, nó sẽ đỡ hơn.”

“Thôi, không cần đâu.” Cô ấy trả lời không do dự.

Kiyoshi rất thất vọng. Cậu ấy giải quyết bằng cách tưởng tượng về việc liếm mông cô ấy.

Cái vẹo gì thế này…! Nó thật sự khiến tôi bị sốc.

“Sensei…”

Ông ấy nhìn tôi với nụ cười ranh mãnh, hài lòng với trò đùa của mình. Nghiêm túc chứ!? Có thật đây là tác phẩm mới của bác không?! Suy cho cùng thì, tôi…

“Cháu không đọc được nó.” Có quá nhiều chữ kanji.

Không chỉ lấy bối cảnh thời Bình Thành…Quyển sách này trên thực tế còn được viết như một cuốn tiểu thuyết ở thời đại đó!

Không ai ở Nhật hiện tại có thể đọc được nó!

“Fuwahaha…Có lẽ ta đã hơi quá đà rồi rồi.”

“Bác tự mình viết nó à, sensei?”

“Tất nhiên rồi.”

Đáng kinh ngạc… Cháu đã từng nghe là bác có thể đọc chữ kanji, nhưng bác còn có thể viết chúng sao? Không nhà văn nào có thể viết văn học hiện đại như thế. Kĩ năng của ông ấy có thể sánh ngang với các nhà sử học nổi tiếng.

“Tại sao bác lại học chữ kanji vậy, Sensei?”

“Ta muốn đọc những tài liệu thời bấy giờ, vì thế ta học chúng. FYI, chữ đầu tiên ta học được là 身体測定 (Phép đo cơ thể).” Shin-tai-shoku-tei. Tôi tự hỏi nó có nghĩa là gì? Chỉ nghe phát âm thôi đã khiến tôi đau não.

“Bác sẽ viết tác phẩm tiếp theo của mình theo phong cách hiện đại nhỉ.”

“Oh… Không hẳn. Chỉ là nghịch nghịch một tí thôi. Ta đang cố nắm bắt được tinh hoa của thời đại trước, và trước khi ta phát hiện ra thì ngòi bút của ta đã chảy ra một dòng văn học đương đại đó rồi.” Ồ, ra là thế.

“ À, nhưng ta có hàng thật ở đây.” Ông ấy nói, đưa một bản thảo khác. Nó nhìn như văn học đương đại vậy. Không nghi ngờ gì nữa, nó là tác phẩm mới của Sensei!

“Cậu sẽ là người đầu tiên đọc nó.” Đó quả là một vinh dự. Tôi không xứng đáng!

Tôi cảm động đến phát khóc, nhưng tôi đã kiềm chúng lại vì lúc này không phải để khóc. Khóc phải đợi đến sau khi đọc xong.

Với một cảm giác vui sướng, tôi đọc bản thảo.

COMESIN→KIYOSHI KIYOSHI: “SO LATES” WATCH UTUBS SLEEPSIN←DUMDUM LATE DAY1 ONOS INPARKOUT HITGIRL KABAM☆ KIYOSHI: “UWA” GIRL: “MYA!” WAWAWA FALLROLL PANTYS KIRARI☆ KIRA KIRA KIRARI☆ PANTYS→SKYBLUE KIYO B SHY GIRL: “OWYOWY” KIYOSHI: “TAKE HAND PLZ” GIRL B SHOKKU GIRL: “O ONIICHAN” KIYOSHI: “WHA” KYOSHI NO SISTER, WHYS? GIRL: “OWOW” GIRL BUMP RUMP PATPAT KIYOSHI: “I LICKS IT YES?” LICKS HEALS PROBS GIRL: “NOES” KIYO B DOH KIYO TOTES WANTS LICK←DREAMING BUTT LICKY LICK LICK LICKY☆

* Đây là bản tóm tắt của lão già Odaira biến thái. Nội dung sơ lược ở phần đầu main đọc á. Còn bạn nào hiểu TA thì sẽ thấy cái này nó biến thái đến mức nào. Chúng mình không dịch để giữ nguyên cái hình thức của một bản nháp. *

Tôi không thể kiềm được nước mắt.

Tôi là người đầu tiên đọc tác phẩm của Gai Odaira. Còn hơn cả giấc mơ, nội dung thật sự làm tôi xúc động. Nếu thực tế là đúng và tác phẩm của Odaira-sensei khiến tôi như đang ở nhà. Tựa như đang rót một dòng mật ong ngọt ngào vào mắt tôi vậy!

Em gái xuất hiện ngay từ trang một, và ngay lập tức đã lộ hàng… Tôi đang chìm trong một đống kinh nghiệm. Đây là phong cách văn học chính thống siêu thuần khiết.

Điều làm tôi thật sự ngạc nhiên là sensei sử dụng KIRARI (phát sáng) thay cho CHIRARI (nhìn trộm). Có vẻ như loại quần lót tự phát sáng không được phát minh ở thời Bình Thành nên quần lót của cô ấy không thật sự phát sáng. Nhưng ông ấy lại miêu tả nó như thể nó thật sự sáng rực lên. Đó chính là ý ông ấy muốn nói khi bảo tôi tiểu thuyết cần phải tả.

Đó có nghĩa là em gái phải xem nhân vật chính như một ngôi sao hy vọng! Hoặc có lẽ là lời nhận xét thầm kín về xã hội.

Vâng, tôi rât xấu hổ khi khóc. Nhưng câu chuyện của Odaira-sensei khiến tôi không kiềm được cảm xúc. Tôi đã khóc! Tôi không thể ngăn nổi những dòng lệ của mình! Đây…..

Đây chính là văn học của Sensei!

“KIRARIN! PANTYS SKYBLUE,” ông ấy đột nhiên nói.

“Cái gì?”

“Đó là tựa đề của tác phẩm mới.”

Tôi nhắc lại trong nước mắt. “KIRARIN! QUẦN LÓT XANH DA TRỜI.” Thâm thuý vỗn lài.

Có lẽ đây là tác phẩm nghiêm túc nhất của ông ấy. Tôi cảm nhận được từ phần mở đầu. Nó khiến tôi cảm thấy với quyển sách này, Odaira-sensei sẽ trở thành thần!

“Để cháu đọc nó.” Trong lúc tôi đang mít ướt, thì Kuroha giật lấy bản thảo và đọc.

Kuroha, cứ khóc đi khóc đi đừng ngại ngùng! Tuy nhiên, sau khi đọc xong tôi không nhận thấy sự khác biệt nào hết. Nhỏ hoàn toàn bình thường.

“Cháu thấy nó đều bắt đầu từ chi tiết lộ hàng giống những cuốn sách khác. Nó không hề có bất kì điểm khác biệt nào sao?”

“Kuroha-chan, cháu đang yêu cầu ta không uống nước? Không thở bằng không khí?”

“Cháu không nghĩ đó là câu trả lời. Nhưng…”

“Mở đầu một quyển tiểu thuyết với chi tiết lộ hàng rất quan trọng, có lẽ cháu đã hỏi ta rồi. Nếu không mở đầu bằng chi tiết đó, ta sẽ không có động lực viết tiếp.”

“…Đáng lẽ cháu không nên hỏi.”

Kuroha, phản ứng đó là sao? Thật kinh khủng! Lớn lên em sẽ trở thành người vô cảm đấy!

Tôi quyết định. Trên chuyến tàu về nhà tôi sẽ dạy cho Kuroha về sự vi diệu của văn học Gai Odaira. Tôi sẽ nói cho nhỏ nghe chi tiết về từng quyển sách.

Tôi nghĩ tôi sẽ dạy nhỏ về họa tiết hoa văn trên quần lót của mỗi nữ chính…

Ngày 1 tháng 5 năm 2202, tôi không muốn nói quá nhiều về bản thân mình cho bất cứ ai. Nhưng ồ, tôi cảm thấy thương thay cho thế giới này.

Mọi người họ đều sống cho một ai đó hoặc một cái gì đó. Đối với bản thân tôi, đó là văn học. Ngay từ lúc còn bé, đồ chơi của tôi là những con chữ và từ đó có thể nói tôi rất thích những ngòi bút. Tôi tin rằng, như tổ tiên mình Torahiko Toji, tôi có thể trao cho thế giới những tác phẩm tuyệt vời. Với tôi, có năng khiếu của một nhà văn, nó không khiến tôi gặp chút khó khăn nào.

Nhưng nền văn học Nhật Bản đã chết.

Mặc dù biết rằng nền văn học đang ở trong tình trạng tệ hại, nhưng đâu đó từ sâu thẳm trong trái tim tôi, tôi vẫn tin rằng ngọn lửa văn học vẫn bừng cháy ở đâu đó trên đất nước này. Tôi tin vào lòng tốt của con người Nhật Bản.

Nắm chặt lấy những tia hi vọng cuối cùng, tôi đã mạo hiểm đến một cửa hàng sách. Mục tiêu của tôi là kiểm tra những ứng cử viên sáng giá nhất cho giải thưởng văn học Nhật Bản. Thậm chí, dù chỉ là cái nhìn thoáng qua… tất cả những gì tôi muốn thấy là dấu hiệu hay tín hiệu của những người họ đã đồng tình với tôi.

GAI ODAIRA, “LILSIS ☆ STAR” HARUKA HARUKA, “EM GÁI NHỎ CỦA TÔI KHÔNG THỂ VÀO PHÒNG TẮM MỘT MÌNH” NUSHISAMA, “ANEDARUMA” TOP OF TOP, “TUYỆT DIỆU! CUỐN TỪ ĐIỂN BÁCH KHOA VỀ NHỮNG EM GÁI CHƯA DẬY THÌ” SAKU KOGURE, “Usubi”

Vâng, tôi đã đọc tất cả.

Nhưng tuyệt vọng làm sao!

Tôi thậm chí còn không thể đọc được chúng. Giá trị của chúng còn thua cả cát bụi. Đỉnh cao của sự thô tục. Chỉ có Usubi là có chút mới mẻ, nhưng vẫn còn xa lạ đối với thứ văn học mà tôi mong chờ.

Tôi cay đắng nhận ra, không nơi nào trong thế giới văn học này dành cho tôi.

Văn học mà tổ tiên Torahiko đã viết từ thời Minh Trị đến thời Đại Chính đều đã bị phá huỷ. Những tác phẩm hay… những câu chuyện vĩ đại… tất cả đều biến mất. Người Nhật trở nên suy nhược, lời nói của họ trở nên yếu ớt, văn hoá của họ dần suy tàn.

Vâng, tất cả đều bắt đầu từ rất lâu rồi.

Nhưng tôi có thể chết trong nỗi buồn vì lợi ích của nền văn chương, đánh đổi nước mắt vì những gì đã mất.

Truyện Chữ Hay