Trans: Siscon
Edit: Trần Đức Nam
CÁC BẠN ĐANG ĐỌC TRUYỆN DO TEAM DỊCH THUẬT ASIA GROUP DỊCH MỌI Ý KIẾN BÁO LỖI HOẶC MUỐN THAM GIA VUI LÒNG IB PAGE THEO ĐỊA CHỈ :
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ ^^!!!
===========================
“Ugh…” tôi chồm đầu lên. Đầu Rơm đã du hành thời gian rồi sao? Tôi nhìn qua chiếc thuyền của anh ta…
Tôi thở dốc rồi đứng dậy. Những người khác cũng đứng dậy và nhìn qua đó, chết lặng.
Anh ta vẫn ở đó.
Người từng là Đầu Rơm vẫn ở đó. Chắc là do một tác dụng phụ từ việc sử dụng viên kẹo du hành không hoàn thiện. Không còn một dấu vết nào từ hình dáng cũ của Đầu Rơm. Cơ thể anh ta đã biến đổi đến mức không còn nhận ra được gì nữa.
Anh ta dang đôi cánh lớn, đen sẫm, và mở đôi mắt to tròn, hoài nghi của mình ra. Cơ thể anh mảnh mai, chỗ thì thon gọn, chỗ thì đầy đặn… Cái hình dạng khác này là một thảm hoạ biến hình.
Không còn lại chút gì giống với hình dạng cũ của anh ta cả… Nếu Odaira-sensei miêu tả điều này vào sách, thì nó sẽ như thế này đây:
CON GÁI
Đầu Rơm đã hoàn toàn biến thành một cô bé xinh xắn. Vẻ ngoài anh ta khoảng cỡ tám tuổi. Cái quả đầu cực ngầu của anh ta đã bị cắt đi và giờ anh ta có mái tóc ngắn ngang vai rất hợp với vẻ ngoài nhỏ nhắn đó. Anh ta mặc một bộ đồ thể dục cổ xưa được gọi là bloomer, thứ mà ở thế kỉ 23 chỉ còn được thấy trên những nhân vật 2D thôi.
Thành thật mà nói, anh ta khá là dễ thương…
“Hài, nói rồi không nghe-noda…”
“C-C-Cái quái gì đây?!” Từ phản ứng của chúng tôi Đầu Rơm đã nhận ra cái gì đó sai sai và đã tự nhìn lại mình. Điều hay nhất là cặp cánh dơi dang ra từ lưng anh ta.
“Oooooooooooohhhhhhhhhh!” Odaira-sensei thốt lên. “Đồ thể dục, bloomer, rồi cả cánh nữa! Ta không thể kiềm chế được nữa!” Ông ấy nhảy qua thuyền của Đầu Rơm, nhắm thẳng vào anh ta. “Đưa ta cái bloomer đó! Ta muốn đội nó lên đầu!”
“D-Dừng lại!” Đầu Rơm la lên.
Những ngón tay của Odaira-sensei lột chiếc bloomer của Đầu Rơm ra, và Đầu Rơm tung một cú đáp chớp nhoáng vào ông ấy.
“Hahaha! Nói gì thì nói, rốt cuộc, cậu vẫn thích những cô bé xinh xắn thôi, Sadame-kun!” Odaira-sensei cà khịa, hai bím tóc đung đưa khi ông ấy nhảy về chiếc thuyền của mình một cách khéo léo.
“Chỉ được cái mác.” Miru nói xỉa.
“Bộ đồ thể dục đó nhìn khá hợp với anh đấy!” Yuzu-san chỉ nói thật lòng.
“Giáo sư, đó là do tác dụng phụ à?” Kuroha, người đã bình tĩnh xem xét tình hình khác với mọi người, hỏi.
“Đúng vậy-noda.” cô ấy đáp lại. “Cũng giống như tình yêu mà Odaira-sensei dành cho những cô gái xinh đẹp đã biến ông ta thành như vậy. Còn trong trường hợp này, lòng oán hận của anh ấy với moe đã gây ra sự biến đổi ấy-noda!”
“Vậy còn cái cánh?” Kuroha hỏi. “Nó là do cái dã tâm của anh ta hoá thành à?”
“Có thể là vậy, nhưng theo ý kiến của em với tư cách là một nhà khoa học thì…” Giáo sư trì hoãn lại một chút. “...Chắc nó chỉ là một phần thưởng đi kèm thôi!”
“...Nó sẽ là một phần thưởng rắc rối nếu anh ta bay đi mất đấy!”
Ờ, thế thì chết thật, nhỉ?
Giá mà giờ mình mọc xúc tu rồi quấn quanh Đầu Rơm mà giờ chính là cô bé bloomer đó, giống như mấy bức tranh tôn giáo mình thấy ở bảo tàng… Mà mình không nghĩ là giáo sư có cái phát minh nào được vậy đâu…
Khi tôi đang chăm chú nghĩ ngợi, Kuroha nhìn qua tôi và ra tín hiệu. Chắc con bé đang định làm gì đó với Đầu Rơm.
“Anh có lòng tin vào nền văn học cũ đúng không? Tôi cũng cũng có đọc văn học hiện đại đây.” Kuroha nói.
“...Thế cơ à, cô bé tóc đen?” Đầu Rơm đáp lại.
Hiểu rồi! Kuroha định nói chuyện với Đầu Rơm để khiến anh ta phân tâm. Và rồi… Có lẽ là tôi ngây thơ, nhưng tôi nghĩ rằng nếu con bé thuyết phục được anh ta là chúng tôi đã đúng, vậy thì có thể chúng tôi không cần phải động tay động chân tới anh ta nữa. Anh ta sẽ trả bản thảo lại và mọi người có thể cùng nhau quay về tương lai. (Khôn như mày xóm tao xích đầy.)
Được rồi, hãy thuyết phục anh ta thôi!
“Bản thân tôi cũng thích văn học hiện đại hơn là văn học chính thống. Nhưng tôi lại không căm ghét nó như anh. Tôi sẽ không đi thay đổi lịch sử đâu, anh biết chứ?” Kuroha giải thích.
“Hmph. Đó là con đường duy nhất. Để đưa văn học trở về đúng lối, chỉ đơn thuần thay đổi thế giới văn học thôi là chưa đủ. Cả gốc rễ cần phải được đào lên và trồng lại.”
“Gốc rễ?” con bé hỏi. “Là sao?”
“Nền văn hoá. Và thứ làm nền cho văn hoá… giáo dục.”
“Anh nói là giáo dục á?” Tôi không thể kiềm mình cắt ngang được.
Đầu Rơm quay qua nhìn tôi. “Văn học… Không, không chỉ văn học… Tất cả những trường học và hệ thống giáo dục mục nát này chính là thứ đã khiến nền văn hoá của chúng ta đi theo một con đường đáng tiếc như vậy. Sự hình thành của kiểu giáo dục đó đã gieo hạt mầm để cho thứ văn học chính thống nhàm chán ấy có thể đâm rễ.”
“Văn học chính thống không có nhàm chán!” tôi nói trong sự nóng giận. “Và trường học không hề bị mục nát!”
“Im đi, thằng ranh! Ngươi nên viết rằng trường học ở hai dòng thời gian vô cùng khác nhau. Thử so sánh trường học ở thế kỉ 21 với thế 23 đi. Ngươi thấy trường học nó đã bại hoại cỡ nào rồi chứ, chưa hả?!” Như thể để nhấn mạnh sự ghê tởm của mình, đôi cánh của Đầu Rơm dang rộng ra.
So sánh hai ngôi trường? Tôi không muốn cứ làm theo mọi lời anh ta nói, nhưng giờ tôi đang cố thuyết phục anh ta thì ít nhất tôi phải phản lại được lời của anh ta. Tôi hồi tưởng lại những trải nghiệm ở trường, cả ở thế kỉ 21 và thế kỉ 23…
“Thế, ngươi còn muốn bào chữa gì nữa không, thằng ranh?” anh ta hỏi.
“Tôi thấy trường học ở thế kỉ 23 hoàn toàn ổn cả.” tôi nói. “Nó có sao đâu?”
“Ổn, tức là sao?! Giáo viên thì không còn là người nữa, vị trí đó giờ đã bị nắm giữ bởi lũ gái 2D sản phẩm của máy móc không hơn không kém. Thậm chí còn có cái hệ thống tởm lợm trao thưởng cho câu trả lời đúng bằng một cảnh lộ quần trong của phụ nữ, bộ ‘củng cố khuyến khích tích cực’ hay còn gọi là ‘bộ khích lệ’. Nó còn có thể bại hoại hơn được không?! Ta nghĩ là không!”
“Giáo viên 2D có thể được tạo nên theo sở thích riêng của mỗi học sinh, nên chúng ta có thể vừa học vừa nói chuyện với họ.” tôi đáp trả. “Không phải giáo dục tính tự lập của mỗi học sinh là rất quan trọng sao? Và cả những video thưởng đó còn giúp tạo động lực cho ta học tập nữa!”
“Đừng có mà phun ra mấy lời nguỵ biện đó!” anh ta ngắt lời. “Do sự dai dẳng của cái thứ giáo dục đó mà thực tế dân trí và cảm quan của con người vẫn dậm chân tại chỗ! Ở thế kỉ 23 không gì ngoài những kẻ ngu dốt và khờ dại cả!”
Đầu Rơm hét lên một cách giận dữ, và tôi không phải là người đáp lại.
“Không đúng! Ở thế kỉ 23 vẫn có những con người có học thức!” Kuroha nói, và Đầu Rơm hướng cái ánh mắt sắc nhọn chĩa vào con bé.
“Ồ? Cô gái tóc đen, nói vậy cô là một người có học thức à?”
“Ý tôi không hẳn là vậy, nhưng ít nhất tôi vẫn hơn anh.” con bé nói.
“Hmph. Vậy thì chúng ta kiểm tra xem học thức của cô đến đâu nhé?”
Kiểm tra học thúc của con bé? Anh ta đang nói gì vậy? Hy vong là việc này không quá điên rồ…
Đầu Rơm đưa tay vào bloomer lấy ra một cuốn sách cho Kuroha xem. Tiêu đề nó là よゐこの漢字問題集 (Sách Bài Tập Kanji dành cho trẻ em)... Mình thậm chí còn không đọc được chữ hiragana kia! (Chữ hiragana thứ 2, ゐ, ngày nay nó rất hiếm thấy và đã bị bỏ khỏi bảng chữ cái hiragana.)
“Đây làm một cuốn sách bài tập dùng để dạy kanji cho trẻ con. Thử đọc nó đi.” Đầu Rơm nói như thể thách thức con bé, và anh ta lật một trang ra. Trên trang đó có viết ba chữ kanji.
鯖 鰤 鯵
Cái quái… Tôi không nhịn được bèn nhìn vào. Cái quái gì kia?! Mình khá chắc nó là chữ kanji, nhưng hẳn nó là cái chữ kanji siêu bá đạo nào đó, đúng không? Nó có nhiều nét quá, nhìn cứ như một loại ngôn ngữ cổ đại hay bùa chú gì ấy. Đây đâu phải thứ ta được học ở trường đâu, nó thuộc cái tầm nghiên cứu chuyên sâu luôn rồi.
Ngay cả Kuroha chắc cũng không thể đọc được chữ kanji khó như vậy đâu. Tình hình này không ổn chút nào. Tuy nhiên…
“‘Saba’ (cá thu), ‘buri’ (cá chỉ vàng), ‘aji’ (cá sòng).” Kuroha lần lượt đọc lên.
“Không thể nào!” Đầu Rơm thốt lên với một nét mặt cực kỳ hợp với câu đó. Anh ta chắc là không ngờ rằng Kuroha có thể đọc được chúng.
“Ahaha… Anh nói về giáo dục nhưng rốt cuộc cũng chỉ đi đánh đố kanji với con bé. Anh đã quá là kiêu ngạo với những thứ anh nhồi trong não, Aniki. Thế giới quan của anh thật là hạn hẹp-noda.” giáo sư cười.
“Đọc văn của Nii còn khó hơn nhiều.” Miru nói thêm.
Khoan đã. Việc này có thể không khó với mọi người nhưng với một người bình thường ở thế kỉ 23 như tôi, nó là một cuộc đọ não tầm cỡ vũ trụ đấy!
Đầu Rơm tiếp tục đưa ra câu hỏi tiếp theo mà không thèm để tâm đến mấy lời chê bai. “Không tệ đây, cô gái tóc đen… Thế thì, từ này thì sao!”
官能
“Cái g?!” Kuroha bối rối.
“Sadame-kun, không phải là hỏi cái đó hơi kỳ sao? Ta thấy lạ là nó lại xuất hiện trong một cuốn sách dành cho trẻ con đấy, nhưng mà…”
“Đó là cuốn sách anh ấy tự viết đấy-noda.” giáo sư trả lời. “Anh ấy làm cuốn sách đó để khoe khoang tất cả những từ cổ mà anh ấy biết đấy mà-noda.”
“À, thì ra là thế. Cậu ta hẳn là rảnh rỗi lắm mới đi làm thứ như vậy.”
Giáo sư và Odaira-sensei đang có một cuộc đàm thoại bình thường, nó cứ như là họ đang vừa ngồi thưởng trà, vừa xem Kuroha và Đầu Rơm đối đầu nhau vậy.
“Sao nào, cô gái tóc đen!” anh ta thách thức. “Cô không đọc được à?”
“T-Tôi đọc được! … Kannou…”
“Nee… kannou nghĩa là gì?” Miru cực kì trong sáng hỏi.
“N-N-Nó là…”
“Là sao, nói đi mà!”
“Nó nghĩa là khoái cảm tình dục hay gì gì đó, được chưa?!” quá tức giận vì phải nói nó ra, Kuroha hét lên.
Đầu Rơm xổ ra một tràng cười nhạo nhễ. “Thật vậy sao, cô gái tóc đen? Rốt cuộc thì cô cũng chỉ biết mỗi nghĩa bề mặt của kanji thôi. Thật ra, kannou nghĩa là hoạt động của các giác quan con người như tai, mắt, vâng vâng…”
“...Hả? Thật á?” Hình như ngay cả Odaira-sensei cũng không biết điều này.
“Nee đọc quá nhiều sách kannou trong thư viện nhà mình rồi.” Miru nói ra. Mặt của Kuroha đỏ bừng lên.
“Nói như vậy là… Miru, em vốn đã biết nghĩa của nó ngay từ đầu rồi mà còn trêu chị nữa hả?”
“Kuroha, em hãy dịch một cuốn sách kannou đó và đọc cho anh đi. Anh em ta có thể cùng ngâm cuốn tiểu thuyết kannou đó!” tôi đề xuất.
“E-Em không có đọc loại sách đó, được chưa?!” Kuroha la lên.
Ồ, cá chắc là con bé đọc rồi.
Sau đó Đầu Rơm tiếp tục hỏi con bé nhiều nữa, nhưng Kuroha đều trả lời đúng hết.
“Aniki, không ích gì đâu-noda.” Giáo sư cố để dừng anh ta lại. “Kuro-chan đã đi khắp thành phố với cuốn từ điển trên tay đấy. Chị ấy đã học rất chăm chỉ. Chị ấy còn đọc được nhiều từ kanji hơn anh nữa đấy-noda.”
“Kuroha-san, cậu cầm theo cuốn từ điển khắp nơi là vì cậu muốn chắc rằng có thể trọn vẹn hỗ trợ cho cái người cần nó ở thế kỉ 21 này, đúng không?” Yuzu-san hỏi.
Nghe được điều đó khiến tôi giật mình. Từ đó giờ Kuroha cầm cuốn từ điển đi khắp nơi là vì mình ư? Mình không hề biết… Tôi nhìn qua Kuroha với sự lẫn lộn giữa hạnh phúc và xấu hổ.
“Đ-Đừng có mà hiểu nhầm đấy, Onii-chan. Em chỉ muốn học thuộc từ vựng, chỉ vậy thôi.” Kuroha hơi hơi đỏ mặt và không nhìn thẳng vào mắt tôi. Con bé giở cái thói quen nghịch tóc mỗi khi xấu hổ.
“Anh hiểu không, Aniki? Anh không thể đọ với Imose-kun được đâu. Nguyên do là bởi..." Giáo sư chống tay lên hông và nói với vẻ đầy quả quyết một cách cường điệu. "... bởi vì em gái anh không có đủ nhiều tình cảm dành cho anh đâu."
“Meguri… Cái con này…” Đầu Rơm hú lên như thú.
Umm, Giáo sư? Anh thấy em còn chọc giận anh ta hơn nữa ấy…
Đầu Rơm giận dữ quay thuyền hướng qua thuyền của Kuroha và giáo sư rồi xông thẳng lên. Mặc dù với cơ thể của một bé gái nhưng anh ta vẫn chèo rất nhanh! Hai chiếc thuyền đã đâm nhau.
“Kyaaaaa!” “Uwa!”
Thuyền của Kuroha vào giáo sư lắc lư dữ dội, và hai người đang đứng đó bị ngã bệt xuống. Cuốn từ điển của Kuroha và cái túi của giáo sư bay lên không trung, làm mấy tờ giấy và đồ đạc rơi vãi khắp thuyền.
“Đầu Rơm! Đấy là em gái của anh đấy! Lỡ cô bé ngã xuống rồi bị đuối nước thì sao hả?!” tôi hét lên.
“Là anh em thì sao hả?” anh ta nói. “Tôi, Ta đây. Sẽ không tha thứ cho ai dám chế nhạo ta, cho dù có là em gái đi nữa!”
“Tôi không muốn nghe một kẻ thậm chí còn không trân trọng gia đình mình đi nói về trường học hay giáo dục!”
“Làm như ngươi biết chút gì ấy, thằng ranh!” anh ta càu nhàu.
Odaira-sensei cố gắng làm dịu Đầu Rơm đang sôi máu lại. “Sadame-kun, nếu đã tranh luận ý kiến, vậy thì gói gọn vào chủ đề văn học đi. Như thế không phải tốt hơn sao?”
“Đúng đấy, Đầu Rơm. Tôi chẳng biết mấy về mấy thứ giáo dục hay trường học này. Thay vào đó hãy nói về văn học đi. Sao anh lại ghét văn học chính thống đến vậy?” tôi hỏi.
Đầu Rơm ngập chặt miệng lại. Có vẻ anh ta đã chịu lắng nghe chúng tôi và đang suy nghĩ cách trả lời. Sau một lúc, anh ta trả lời trong tâm trạng tranh luận.
“Đầu tiên, nó có mấy bức hình minh hoạ linh tinh. Tại sao tiểu thuyết lại có mấy bức hình như vậy làm chi? Chính nó là minh chứng ngôn từ của họ quá yếu kém!”
“Nhất định phải có hình.” Miru nói.
“Miru nói rất đúng!” tôi đồng tình. “Có hình minh hoạ dễ hình dung ra nhân vật hơn nhiều!”
“Đáng lẽ ra phải dùng từ ngữ để gợi lên trí tưởng tượng của người đọc.” anh ta ngắt lời. “Cần chi ba cái hình đó.”
“Là bởi vì hình minh họa những cảnh lộ quần lót và khoả thân rất nổi bật!” tôi phản kháng.
Mắt của Đầu Rơm sáng lên. “Đây! Chính là nó! Cái phần mà ta không bao giờ chấp nhận được! Kích thích người đọc bằng cách để lộ da hoặc là quần lót thừa thải chính là cái thứ hèn hạ và bại hoại mà ta đang nói đến đấy!”
À thì, anh nói sao tùy anh, nhưng… Với một người lớn lên với cảnh lộ quần lót như tôi thì chúng không hề bại hoại chút nào cả.
“Và còn nữa, chỉ có kẻ ngu si mới hay coi một bức ảnh một người phụ nữ lớn tuổi là quá giới hạn chấp nhận được.” anh ta nói thêm. “Nó là minh chứng rõ ràng cho sự yếu kém của cái đứa viết ra nó.”
“Giờ ông anh cũng là một cô bé đấy biết chứ.” Miru nói.
Đầu Rơm xem xét lại ẩn ý của lời Miru vừa nói rồi đáp lại, “Sự non nớt của ta không thể chứng minh bằng cơ thể này được!”
“Nghe xong cái lòng căm thù của cậu với cảnh lộ quần lót bé gái khiến ta càng muốn cho cậu xem nữa! Sadame-kun, nhìn đây!” Odaira-sensei hô lên rồi tung váy của ông lên. Trong một khoảnh khắc tôi đã thấy được một vũ trụ màu trắng thu nhỏ.
“Đ-Đừng phô ra cái thứ đồ lót thô tục đó trước mặt ra!” tôi thấy khá là kích thích, nhưng Đầu Rơm lại quay mặt đi và nhắm mắt lại cứ như ở đó có gì đó khó coi lắm vậy.
Anh ta không hiểu được giá trị của nó nhỉ?
Odaira-sensei tiếp tục tung váy lên lần nữa và lần nữa, kích động anh ta, “Vầy thì sao?! Vầy thì sao?!”
Mỗi lần vậy Đầu Rơm lại làm một cái điệu bộ thái quá và hét lên, “Dừng lại!”
Chắc anh ta tận tâm lắm mới phải đáp lại Odaira-sensei mỗi lần như vậy.
“Bên trong cả hai thực ra đều là đực rựa hết, đúng không? Đúng là khó coi thật mà…” Kuroha thở dài.
Anh nghĩ đây là cảnh anh nên trân trọng mà ngắm.
“Ta không ngờ một bé gái khoe quần lót với một bé gái khác lại sướng đến vậy! Sadame-kun, nhanh nhanh cởi cái bloomer đó ra rồi cho ta xem quần lót của cậu đi!” Odaira-sensei đề nghị.
“Mi nghe thấy chưa, thằng ranh?!” Đầu Rơm hét lên. “Thứ này chính là cái tên Odaira đứng trên đỉnh cao của văn học chính thống đấy. Một kẻ thô bỉ như hắn chỉ viết ra những cuốn tiểu thuyết thô tục mà thôi!”
“Đầu Rơm, anh nói cái gì vậy?” tôi phản đối. “Lộ quần lót là biểu tượng của văn học chính thống. Sensei đang mở rộng hồn mình với anh đấy!”
“Hồn? Mơ đi! Văn học chính thống làm gì có hồn! Nó chỉ là định nghĩa của từ trống rỗng thôi!” anh ta ngắt lời.
Cái gì cơ?! “Sao anh có thể nói nó không có hồn cơ chứ?! Bản thân văn học chính thống chính là hồn đấy!”
“Câu chuyện hời hợt mất hết nhân văn. Không hề có một thông điệp hay chủ đề gì cả! Và tệ nhất là lời văn thì ấu trĩ!”
Mặc kệ logic của anh ta hoàn hảo đến đâu, tôi cũng không thể chấp nhận nó. “Giờ thì tôi biết mức độ anh hiểu văn học chính thống ít đến thế nào rồi.” tôi đáp lại.
“Hả?”
“Kể từ thời Oniaka đến văn học ngày-nay, việc có một câu chuyện ấn tượng đã bị coi là một điểm trừ. Thay vì một câu chuyện, quan trọng phải có một ‘tình huống’. Thay vì nhân văn, quan trọng là phải có nhân vật ấn tượng. Thông điệp của câu chuyện được để cho đọc giả tự do hiểu theo ý họ, chúng tôi không quá nhấn mạnh nó ở đây. Còn về lời văn, tôi chỉ có thể nói rằng thời thế khác đòi hỏi một văn phong khác.”
“Thằng ranh, mi thật ngu ngốc khi nghĩ rằng văn học chính thống bình thường như vậy. Do nó tràn lan những thứ rác rưởi đó mà văn học đã chết rồi!”
“Nó chưa chết!” tôi hét lên. “Cách người ta nhìn nhận văn học đã thay đổi, vậy thôi! Ví dụ, trong nền văn học hiện tại, nói một cuốn sách có ‘một chủ để ấn tương’ chính là một lời phê bình đấy!”
“Mi đang nói là càng ngu càng tốt ấy à?!” anh ta quát lên.
“Không, không phải vậy! Tôi đang nói cái thứ anh nghĩ là ngu ngốc đó có thể không còn đúng với người ở thế kỉ 23 nữa!”
“Vốn dĩ anh lớn lên trong thư viện nhà mình mà, Aniki. Suy nghĩ của anh khác xa người bình thường nhiều-noda.” giáo sư nói thêm.
“Ví dụ như này nè, Sadame-kun.” Odaira-sensei giải thích. “Một người ở thời đại của Man’yoshu đến thời Meiji hoặc là Taisho và bình phẩm tác phẩm quý giá của Torahiko Touji của cậu. Người đó sẽ nói, ‘Thật kỳ lạ khi ông ấy dùng những từ không phải kanji, và tôi cũng chẳng thể hiểu được mấy nhân vật này suy nghĩ kiểu gì.’”
“Đám các người, bớt điên rồ đi! Làm gì có chút tốt lành nào trong văn học chính thống! Nó chẳng là gì ngoài một bệnh dịch phát sinh bởi những sự cố của thời gian cả!” Đầu Rơm hét lên, bờ má trắng như thiên thần của anh ta đỏ chót lên.
“Nó không phải sự cố ngẫu nhiên nào cả! Nó có ưu điểm! Nó dễ đọc dễ hiểu! Nó vui! Đó chính là lý do vì sao nó lan rộng ra toàn thế giới và trở thành trái tim của văn học!” tôi cãi lại.
“Mi sẽ không bao giờ thuyết phục ta được đâu! Phong cách chính thống không phải là văn học! Văn học của tổ tiên ta mới là đúng đắn và chân chính! Và ta, Ta đây, sẽ hồi sinh văn chương của tổ tiên ta!”
Anh ta thật cứng đầu. Chẳng thấm vào đâu cả. Chúng ta có nói cũng vô ích… Nhưng cũng đành chịu thôi. Như tôi đã nói, tiêu chuẩn của văn học từ hiện đại đến ngày-nay đã thay đổi quá nhiều. Thật vô vọng khi nghĩ rằng chúng tôi có thể tiến đến sự đồng lòng được. Dù tôi có giải thích sự tuyệt vời của văn học chính thống đến thế nào, Đầu Rơm cũng không bao giờ chịu hiểu cả. Nếu đã vậy thì…
“Tôi hiểu. Cả văn học chính thống và văn học anh rất yêu quý đều rất quý giá.” Tôi nói. “Chúng khác nhau, nên có nói cái nào tốt hơn cũng chả được gì cả. Như vậy đủ chưa?”
“Thật nực cười, thằng ranh! Tất nhiên luôn có thứ tốt hơn! Văn học của tổ tiên ta chính là cái tốt hơn! Lời văn đẹp đẽ và cốt truyện ly kỳ… Nghệ thuật tách rời ra khỏi đám đông… Văn học chính thống chả là cái tăm gì với nó cả!”
“Tôi không bác bỏ văn học của anh, Đầu Rơm.” tôi nói. “Nhưng tình yêu của tôi dành cho văn học chính thống vẫn không thay đổi. Tôi tin rằng hai bên khác hẳn nhau, nhưng cả hai đều có giá trị như nhau!”
“Đừng có mà so sánh ngang hàng chúng!” anh ta la hét. “Văn học của tổ tiên ta và văn học chính thống giống nhau ư? Mi làm ta phát ói!”
Với Đầu Rơm, văn học của Torahiko Touji là hoàn hảo và tuyệt vời, không có vẻ gì là anh ta sẽ chấp nhận văn học chính thống. Thuyết phục anh ta sẽ mất nhiều công sức lắm đây…