Trans: Siscon
Edit: Trần Đức Nam
CÁC BẠN ĐANG ĐỌC TRUYỆN DO TEAM DỊCH THUẬT ASIA GROUP DỊCH MỌI Ý KIẾN BÁO LỖI HOẶC MUỐN THAM GIA VUI LÒNG IB PAGE THEO ĐỊA CHỈ :
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ ^^!!!
===========================
Xin lỗi vì đã đột nhiên chuyển chủ đề, nhưng ta hãy thảo luận một chút xem “di cảo” là cái gì nha.
Giáo sư có nói nó là tiêu đề của mấy visual novel cổ nào đó, nhưng đó không phải là ý tôi hỏi.
Cái “di cảo” mà tôi đang nói là một tác phẩm được tạo ra bởi người nghệ sĩ ngay trước khi họ qua đời. Thường thì chúng vẫn chưa được hoàn thành.
Nếu nhìn lại lịch sử văn học, rất nhiều nhà văn vĩ đại đã qua đời khi đang viết giữa chừng, để lại những tác phẩm lại dở dang. Di cảo của Torahiko Touji chính là cuốn tiểu thuyết The 21st Century. Cuốn sách được viết vào đầu thế kỉ 20, và nó phác hoạ bức tranh thế giới một trăm năm về sau.
Trong cuốn The 21st Century, Torahiko Touji đã xuất sắc lột tả trong tác phẩm của mình tất cả những khía cạnh của Nhật Bản vào thế kỷ 21, từ thủ đô cho đến các tỉnh thành, vùng trồng trọt chăn nuôi và những khu vực nông thôn, cuối cùng là cả thiên nhiên đất nước.
Torahiko đã qua đời khi ông đang viết một cảnh miêu tả cái hồ lớn thứ ba hay bốn ở Nhật Bản. Câu chuyện kết thúc khi nhân vật chính dừng chân bên bờ hồ đó.
Tất cả những điều trên là thông tin mà Kuroha đã giải thích với chúng tôi.
“Sadame-san từng viết là anh ta sẽ tự mình hoàn thành cuốn The 21st Century,” Kuroha giải thích.
Đầu Rơm đã nói với Naotaro-san, “Tôi sẽ hoàn thiện nó một mình!” khi đang cầm cuốn The 21 Century, và anh ta cũng viết trong cuốn nhật kí về việc “thực hiện di nguyện” của tổ tiên anh ta, thế nên khả năng cao sẽ là ở đó.
“Anh trai em thực sự là một người cầu toàn, anh ấy luôn tự mình chứng kiến trước khi viết một thứ gì đó.” giáo sư nói với chúng tôi.
Đã có nhiều vụ việc xảy ra chứng minh cho chuyện đó. Khi viết một cuốn sách phê phán doujinshi moe, Đầu Rơm đã trà trộn vào một sự kiện doujinshi, nhưng anh ta đã bị nhận nhầm là một cosplayer. Một lần khác khi anh ta định phê phán figure moe và đi đến một hội chợ figure, nhưng kết cục là anh ta lại đi phản đối mấy cậu nam sinh khác về chuyện figure 3D làm theo hình bạn gái của họ.
Cảnh cuối trong The 21st Century là một cảnh hồ nước. Cho nên, anh ta chắc chắn sẽ đi xem tận mắt cái hồ nước trước khi viết nốt cái kết cho cuốn The 21st Century, hoàn thành di nguyện của Torahiko Touji. Cái hồ đó với căn hộ của Naotaro-san và túp lều của Torahiko Touji đều thuộc cùng một tỉnh, và nó chỉ cách đây một quãng đường thôi.
Kuroha nói, “Không còn nghi ngờ gì nữa, nếu anh ta định đi đâu thì chỉ có thể là nơi đó thôi.”
Chúng tôi không còn thời gian để do dự nữa.
Dưới nền trời trong veo, chúng tôi đang ở trên ba chiếc thuyền chèo ngang qua hồ nước. Ở thế kỉ 23 chúng tôi thậm chí không bao giờ tưởng tượng ra được những chiếc thuyền kiểu phải chạy bằng cơm này. Yuzu-san ngồi đối diện trên chiếc thuyền tôi đang chèo. Ngay cạnh tôi là Kuroha và giáo sư đang đi cùng một tốc độ. Còn ở đằng sau chúng tôi là thuyền của Odaira-sensei và Miru, chiếc thi thoảng lại quẹo nhầm hướng.
Chúng tôi không có chèo ra đây cho vui. Chúng tôi đang cố tìm kiếm Đầu Rơm. Lúc vừa đến hồ, cả bọn đã dùng tấm hình Đầu Rơm của giáo sư để hỏi những khách tham quan và những cửa hàng đồ lưu niệm xung quanh. Chúng tôi đã biết được rằng có vài người đã gặp anh ta. Người ta nhớ cái phong cách ăn mặc dị thường và quả đầu bù xù của anh ta.
“Tính kiêu căng của anh ấy sẽ là thất bại của anh-noda!” giáo sư nói thẳng.
Chúng tôi cứ tìm, tìm mãi, tìm tận ba ngày liền. Nhưng cả bọn vẫn không thấy anh ta đâu. Gần như không có chỗ nào trong khu này là chúng tôi chưa kiểm tra. Chỗ duy nhất có khả năng còn lại chính là cái hồ. Chúng tôi ôm lấy cái hy vọng nhỏ nhoi còn lại này, tách ra thành nhóm hai người ngẫu nhiên, và lên thuyền.
… Nhìn thì có vẻ đơn giản vậy thôi, chứ chúng tôi lên thuyền cũng gặp một vài khó khăn. Đầu tiên, Kuroha cứ kiên quyết phản đối việc ghép cặp này.
“Miru và Sensei trên cùng một thuyền á?!” con bé lên tiếng. “Thế khác gì thả thịt cho hổ! Em không chấp nhận chuyện này. Chúng ta phải chọn cặp lại!”
“Thế thì em đi với Miru nha, Kuroha?” Tôi hỏi. “Còn Sensei thì đi với giáo sư, và Yuzu-san thì đi với anh.”
“Kuroha nhìn qua tôi và Yuzu-san với ánh mắt lo âu. “...C-Cũng không được! Mặc kệ, cứ rút thăm lại đi!”
Chúng tôi đành vào rút thăm lại. Trùng hợp cái là kết quả vẫn y như vậy, thế nên Kuroha phải miễn cưỡng chấp nhận.
Nhưng Kuroha vẫn nghĩ việc này sẽ đặt Miru vào nguy hiểm, nên giáo sư đã cho Miru mượn một phát minh của cô ấy là “Bút Meguri” để phòng vệ. Nhìn nó giống như một cây bút màu hồng dễ thương, nhưng giáo sư bảo nó công cụ để đào đường hầm.
Sao cô ấy lại làm nó thành một cây bút nhỉ?
Kuroha đã hỏi xin giáo sư để Miru giữ nó từ giờ như một biện pháp đối phó với Odaira, và giáo sư vui vẻ đồng ý. Odaira-sensei đứng dậm chân hậm hực.
Khi chúng tôi tới thuê thuyền, một vấn về nữa đã nảy sinh. Cả Odaira-sensei và Miru chỉ là những cô bé, nên nhân viên không cho chúng tôi thuê vì anh ta sợ họ sẽ gặp tai nạn.
“Ta có thấy cái biển giới hạn độ tuổi nào đâu! Thật tình, cậu đúng là không linh động tí nào!” Odaira-sensei phàn nàn, rồi ông ấy chui ra sau cửa hàng.
“Xin lỗi vì đã để bé đợi, Miru-chan.” ông ấy nói khi quay lại trong hình dạng một ông già. Ông ấy cầm một cây chống và đội một chiếc mũ, nhìn giống một quý ông người Anh.
Odaira-sensei cố giải thích với anh nhân viên là Miru và ông ấy là anh em thân thiết, nhưng Miru lại bảo rằng ông ấy là một lão già mà con bé chưa từng gặp, và gây thêm nhiều rắc rối nữa. Cuối cùng, chúng tôi cũng bằng cách nào đó xoay sở thuê được thuyền.
Một lúc sau khi lên thuyền, Odaira-sensei đã biến lại thành một cô bé và nói, “Đây mới là bộ dạng thực sự của ta.”
Chúng tôi suôn mái chèo trên mặt nước.
“Gin-san này, gió trên hồ mát thật, anh nhỉ? Cứ như em đang là một con thiên nga ấy!” Yuzu-san ngồi đối diện tôi nói. Cô ấy trông có vẻ như rất là thích thú.
Đã là ngày thứ tư kể từ khi Đầu Rơm lấy cắp “Khẩu Súng Meguri”, thứ có thể làm ra kẹo dẻo rồi. Theo như giáo sư, cần năm ngày để làm ra một mẻ kẹo dẻo mới, nên chúng tôi không còn nhiều thời gian nữa.
Phải nhanh lên thôi.
Nếu như Đầu Rơm làm xong chỗ kẹo, anh ta sẽ quay về tương lai và bỏ chúng tôi lại. Nếu chuyện đó xảy ra thì chúng tôi coi như xong.
Thấy tôi không nói gì cả, nụ cười của Yuzu-san biến mất. Cô ấy giữ im lặng suốt một lúc, và rồi hỏi tôi với một nét mặt nghiêm túc.
“Gin-san, anh thấy Sadame-san là người như thế nào?”
“Như thế nào á? À thì, tóc của anh ta khá là bựa…”
Yuzu-san thốt lên một câu “Đúng là Gin-san có khác…”
“Em thấy sao, Yuzu-san?” tôi hỏi.
“Khi em nghe kể về anh ta, em đã thầm nghĩ là anh ấy rất giống anh trai em.”
“Vậy à.” Tôi nói. “Như là cả hai đều rất dị ấy hả. Mà, Đầu Rơm thì đã dùng kẹo dẻo…”
“Ơ, ừm, không phải cái đó.”
“Ủa? Không phải à?” tôi liền hiểu ra. “Anh biết rồi. Là bởi Đầu Rơm cũng là một chú lợn con.”
“Em không rõ anh nói vậy là có ý gì… Điều em nghĩ là anh trai em và Sadame-san đều có cùng một hoàn cảnh, mặc dù niềm đam mê của họ khác nhau.”
Thì ra cô ấy nghĩ vậy…
Anh trai của Yuzu-san có một tình yêu chân thành với moe, anh ta là một kẻ bị cô lập ở trường bởi vì những người xung quanh không hiểu được sở thích của anh ta. Tiểu thuyết của Đầu Rơm và cuốn sách do vị tổ tiên yêu quý Torahiko Touji của anh ta viết ra cũng không được thế giới chấp nhận. Đó hẳn là lý do vì sao trong lòng Yuzu-san cảm thấy hai người đó giống nhau.
“Giá mà có cách nào để Đầu Rơm được bạn bè của anh ta công nhận hơn.” tôi nói. “Dù sao đi nữa, nếu chúng ta biến thế giới trở lại như cũ thì đó cũng không phải là thế giới dễ dàng chấp nhận anh ta…”
Một thế giới có thể chấp nhận bất kỳ ai thật chẳng dễ dàng gì.
Tôi dừng chèo lại, khi tôi đang chìm trong dòng suy nghĩ, Yuzu-san nở một nụ cười dịu dàng với tôi.
“Gin-san, anh không cần phải lo lắng quá về chuyện đó đâu. Phải tìm Sadame-san và bắt anh ta lại trước đã. Em sẽ làm mọi thứ có thể để giúp anh.”
“Thật ư?” tôi hỏi.
“Vâng. Em đang nghĩ về việc thách thức bản thân trải nghiệm những điều mới lạ…”
Cô ấy nói vậy là sao?
Tôi hơi tò mò, nhưng Yuzu-san bảo tôi rằng, “Cứ chờ đi.” rồi mỉm cười.
“Yuzu-san, đừng có cố quá rồi để bản thân bị thương nhé? Mà nếu em có bị thương, anh sẽ sơ cứu cho em.”
“Ồ, cảm ơn anh!” Yuzu-san nói.
“Ý đó hay đấy. Hãy luyện tập sơ cứu thử đi.” tôi đề nghị.
“Luyện tập?” cô ấy hỏi. “Làm thế nào?”
“Trong một cuốn sách của Sensei, ông ấy có viết rằng ‘Vết thương sẽ lành nếu ta liếm nó.’”
“Hả? Anh định liếm em hả, Gin-san? M-Mà liếm c-chỗ nào?”
“Chỗ nào cũng được.”
“Đ-Được rồi, v-vậy thì, không nhất thiết phải liếm đâu, cứ nhẹ nhàng chạm môi anh lên thôi…” cô ấy nói rồi đưa má tới gần tôi với một sự cuốn hút nào đó.
Hmm? Chạm môi mình lên má cô ấy á?
“Imose-kun ơi.” một giọng nói vang lên từ phía sau. “Kuro-chan đang toả ra cái luồng khí gì đó kỳ lạ lắm nè-noda…”
Thuyền của giáo sư vào Kuroha ngay cạnh chúng tôi. Giáo sư vừa nhắc đến cái luồng khí kì lạ gì đó, và khi tôi nhìn qua Kuroha…
Quào! Kuroha chồm hẳn về một bên thuyền, nhìn chằm chằm vào Yuzu-san và tôi qua cái thứ trông như ống nhòm đồ chơi. Chắc nó cũng là một phát minh của giáo sư.
Gần vầy mà con bé vẫn dùng ống nhòm để nhìn bọn tôi, chắc là thị lực của con bé giảm lắm rồi. Đọc sách cho lắm vào.
Giáo sư cười khúc khích, rồi lại giật mình như thể cô vừa thấy cái gì đó. Tôi nhìn qua hướng cô ấy đang dòm, và, cách xa xa chiếc thuyền của Odaira-sensei và Miru, có một chiếc thuyền.
Có một người trên chiếc thuyền đó, đội một chiếc mũ trùm đầu, nhưng nhìn qua vẻ bề ngoài thì có lẽ là một người đàn ông. Do người đó đã che lại nên khó mà chắc được.
“Hmm, hình như là ảnh…” Giáo sư gật đầu, rồi bỗng nhiên nhảy một phát qua thuyền của Yuzu-san và tôi. Xong cô ấy ôm lấy tôi.
Cô làm gì vậy? Sao lại ôm tôi?!
“E-Em làm gì vậy?!” tôi la lên.
“Xin lỗi vì đột ngột vầy, nhưng anh biết đấy, em yêu anh, Imose-kun-noda!”
“Hảả?!” tôi thốt lên.
“Em đã yêu anh từ cái nhìn đầu tiên! Hãy làm bạn trai em nhé?”
N-N-Nói gì cơ?!
Tôi được tỏ tình kìa! Nhưng trong suốt lúc giáo sư la to những lời nồng cháy ấy, nét mặt của cô lại vô cùng bình tĩnh. Có thể nói là cô ấy như đang đóng kịch vậy.
“Em giống em gái hơn nhiều so với Kuro-chan và Yuzu-chi-noda! Hãy chọn em đi-noda!” Giáo sư nắm lấy tay tôi và kéo lại gần ngực cô.
Ồ, em ấy cũng có chút đường cong đấy chứ… Tôi đã xém quên mất cô giáo sư tính như trẻ con này cũng có những nét nữ tính.
“Gin-san, đừng quên em cũng là em gái anh đấy!” Yuzu-san cầm lấy bàn tay kia của tôi, như thể muốn đáp lại giáo sư.
Yuzu-san em biết ngực em đang ép chặt vào anh chứ? Ooh, bên đây vừa dễ chịu vừa bự vừa mềm vừa…
“Đừng có dụ dỗ Nii của tôi, lũ ngựa! Lão già, còng lưng ra chèo tới đó nhanh lên!” Miru và Odaira-sensei nhanh chóng bắt kịp.
Tôi cảm thấy một ánh nhìn chết chóc, quay lại nhìn về hướng đó. Kuroha đã bỏ cái ống nhòm xuống và đang mang một bộ mặt của ác quỷ đích thực.
Khi mọi người bu lại, giáo sư lấy một hơi thật sâu rồi hét lớn kinh hồn, “Anh thật nổi tiếng đấy, Imose-kun. Quả nhiên là một người với mơ ước trở thành tác giả văn học chính thống mà-noda!”
Cô ấy hét to đến mức muốn thủng cả tai. Không cần hét anh cũng đủ nghe rồi!
“Lối đi của anh khác hẳn ai đó viết toàn là mấy cuốn sách ngứa mắt rồi suốt ngày cứ rầu rĩ-noda!” cô ấy nói tiếp. “Cuốn sách nào mà không có những cô gái xinh đẹp thì cũng chỉ là rác rưởi, và cả người viết nó cũng vậy-noda! Nếu muốn được nổi tiếng, thì người đó nên đi kiếm sách của Odaira-sensei mà đọc đi-noda!”
Em ấy đang nói ai vậy? Ở đây có ai viết mấy cái đó đâu…
“Thay đổi thế giới thì cũng chả ích gì cả-noda. Nó chỉ càng chứng minh rằng ai không có tài thì dù thế nào cũng chả làm gì nên hồn đâu-noda!” Khi giáo sư nói xong, cô cười văng vẳng, “Hahahahahahaha!”
Bỗng dưng…
“I M Đ I ! ! ! ! ! !”
Một tiếng rống lớn vang vọng khắp mặt hồ.
Ngay sau đó, có một tiếng rầm như cái gì đó vừa đập vào thuyền chúng tôi!
“Uwaaaaaa!” Thuyền chúng tôi nghiêng qua một bên và mọi người xém chút đã nhào xuống nước. Ai đó đã chèo một chiếc thuyền đâm vào sau thuyền chúng tôi. Tôi quay lại, và bắt gặp ánh mắt của một thanh niên.
Tóc anh ta chĩa lên, đôi mắt bắn ra một tia nhìn sắc bén. Anh ta mang một chiếc áo choàng, và mặc một thứ nhìn như một bộ quân phục cổ xưa. Cái phong cách thời trang lạ đến mức tôi tự hỏi tiệm đồ nào lại bán thứ như vậy.
Một chiếc áo khoác và mũ trùm đầu đang nằm cạnh chân anh ta. Đó chính là cái người giáo sư vừa nhìn mới nãy. Tôi biết người này. Đây là lần đầu tôi gặp anh ta, nhưng tôi từng thấy ảnh của anh ta rồi.
Chúng tôi tìm ra anh rồi! Chúng tôi cuối cùng cũng tìm ra anh rồi!
“Anh mắc bẫy rồi, Aniki! Giờ thì…” giáo sư tuyên bố và cười một cách tự tin khi cô ấy nhảy về thuyền của mình.
Chỉ có duy nhất một người giáo sư gọi là “Aniki”... anh trai cô, Sadame Choumabayashi… a.k.a Đầu Rơm!
“Ahaha, anh thật ngu ngốc khi bị lừa bởi màn kịch của bọn em, Aniki-noda!” cô ấy cười.
“Meguri, sao mày dám…!” Đầu Rơm lườm giáo sư với một ánh mắt hung dữ.
“Vậy, anh là Sadame Choumabayashi, đúng không?” tôi la lên, và anh ta nhìn về phía tôi. “Chào anh. Tôi là Gin Imose. Hãy trả bản thảo và khẩu Súng Meguri đây.”
“Thằng nhóc ngu xuẩn… Nhà ngươi thực sự nghĩ rằng lịch sự hỏi Ta đây sẽ lấy lại được thứ mi muốn à” anh ta hỏi.
“Không, tôi không nghĩ anh sẽ đầu hàng mà không cần mạnh tay đâu, Đầu Rơm.”
“Đ-Đ... Đây không phải là đầu rơm! Đây là “Mái tóc Văn chương” của ta!” Đầu Rơm chạm vào tóc mình.
“Tất cả những nhà văn vĩ đại đều có một mái tóc cực kì khác biệt” là điều mà người ta hay nói, quả đúng là vậy. Ra vậy. Mình đã hiểu rồi.
“Nhìn đó không được hợp với anh lắm.” tôi nói.
“Im đi! Kẻ mặc bộ đồ lỗi thời như ngươi không có quyền phê phán ta!”
Hở? Bộ Đồng Phục Học Sinh của tôi hơi bị sang trọng đó nha!
“Lỗi thời á? So với xu hướng ở thế kỉ 23 thì bộ trang phục của anh còn lỗi thời hơn nhiều, Aniki-noda!” giáo sư phản lại.
“Em thích bộ đồng phục đen kín đáo của Gin-san hơn. Em thấy nó rất tuyệt.” Yuzu-san thêm vào.
“Không ngờ anh ta tự gọi mình là “Ta đây” cơ đấy. Chỉ là, trong sách thì có đầy, nhưng dùng với người thật thì… Gặp một người như vậy thì quả là lần đầu đấy.” Kuroha nghĩ.
“Kinh dị.” Miru nói đơn giản.
“Được Miru-chan gọi là ‘kinh dị’ là phước ba đời đấy! Thật ghen tị quá đi, ta sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi, Sadame-kun!” Odaira-sensei la lên.
Tất cả chúng tôi vây quanh và chọc Đầu Rơm bằng mọi thứ có thể.
“Đủ rồi!!! Im đi!!!” Đầu Rơm dậm xuống thuyền mạnh đến mức thuyền của anh ta lắc lư. Anh ta rõ ràng rất dễ bị kích động. Khi anh ta bị phân tâm, chúng tôi dần dần tiến hành kế hoạch.
“Aniki, anh cùng đường rồi!” giáo sư lên tiếng. “Hãy nhìn lại đi: thuyền của anh bị bao vây rồi-noda!”
Trước khi lên thuyền, chúng tôi đã lên kế hoạch bao vây anh ta nếu tiếp cận được. Chúng tôi đã tạo thành một tam giác quanh anh ta nhốt anh ta vào giữa.
“Đầu Rơm, anh không còn đường thoát đâu. Giờ chúng tôi sẽ cột dây vào thuyền và bắt anh theo chúng tôi!” tôi tuyên bố.
Không một lời đáp trả. Anh ta nhìn ba chiếc thuyền chúng tôi và nói với giọng bình bĩnh không ngờ.
“Hmph. Cuối cùng các ngươi cũng đã giở trò, nhưng ta không có thời gian để chơi với các ngươi.” Anh ta lấy ra một vật nhỏ, trắng, tròn từ trong chiếc áo khoát.
—?! Viên kẹo du hành thời gian.
“Đã xong rồi ư?!” tôi thốt lên.
“Không thể nào-noda. Không thể nào xong nhanh vậy được-noda!” giáo sư nói trong sự sửng sốt. “Aniki, không lẽ… Anh đã dùng ít nguyên liệu hơn để cho nó xong nhanh ư?! Đúng là nó tốn ít thời gian hơn, nhưng…”
“Em gái ta, và tất cả lũ theo đuôi Gai Odaira… Lang thang cả phần đời còn lại, mắc kẹt ở thời đại này!” anh ta hét lên.
“Dừng lại, Aniki!” cô ấy hét lên. “Anh mà ăn những viên kẹo chưa hoàn thiện thì sẽ…”
Đầu Rơm phớt lờ lời cảnh báo của giáo sư, và thảy viên kẹo vào miệng.
Trước mắt tôi tràn ngập những ánh sáng chói loá. Một làn sóng ánh sáng nổ ra từ chiếc thuyền của Đầu Rơm. Một cột sáng chọc thẳng lên bầu trời, và vụ nổ lan ra khắp mặt hồ tạo nên những cơn sóng nước. Một làn sóng lớn xô những con thuyền lắc lư, tất cả chúng tôi bị mất thăng bằng và té xuống.