Solo: Siscon
CÁC BẠN ĐANG ĐỌC TRUYỆN DO TEAM DỊCH THUẬT ASIA GROUP DỊCH MỌI Ý KIẾN BÁO LỖI HOẶC MUỐN THAM GIA VUI LÒNG IB PAGE THEO ĐỊA CHỈ :
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ ^^!!!
===========================
Sau giờ học ngày hôm sau, chúng tôi cùng đi đến câu lạc bộ văn học, tay cầm theo mấy tờ đơn xin gia nhập. Theo như Yuzu-san nói, tạp chí tuần san của câu lạc bộ văn học được phát ra cho tất cả các lớp trong trường. Nếu chúng tôi có thể đăng tải một câu truyện ngắn trong tạp chí đó, thì chúng tôi có lẽ sẽ truyền bá được văn hóa moe.
Lúc mà tôi giơ tay tình nguyện viết câu chuyện đó, Kuroha đã nhất quyết phản đối lại. Con bé bảo là nếu lỡ phạm phải bất cứ một lỗi nhỏ nào mà bị đem đi công bố, thì nó sẽ chỉ gây ra hiểu lầm và kích động đến mọi người trong trường thôi.
Chắc là thời đại Heisei này cũng chưa sẵn sàng đón nhận tiểu thuyết của mình đâu.
Nếu mà như vậy… Tôi vừa có một ý tưởng tuyệt vời. Với kế hoạch này, thì chúng tôi chắc chắn sẽ thành công.
Chúng tôi đã đến trước câu lạc bộ văn học. Khi mở cánh cửa ra, chúng tôi chỉ thấy một học duy nhất. Cô ấy đang ngồi đọc sách trên một cái ghế, và cô ấy liếc qua ngay khi nhận ra chúng tôi.
Cô ấy liền đứng dậy, tôi thấy cô ấy mang một cặp kính và mái tóc cô ấy được buộc ra sau. Cô ấy có cặp lông mày thẳng tắp. Trông giống như một người cực kì nghiêm túc.
“Oh? Chẳng phải đây là Mirokuin-san năm nhất đấy sao?”
“Hai người quen nhau à?” tôi hỏi thử, và cô gái đeo kính quay sang tôi.
“Không phải vậy đâu. Chỉ là Mirokuin-san khá là nổi tiếng thôi” cô gái ấy đáp lại.
Ra vậy. Yuzu-san luôn tự nhiên thu hút mọi người vào cô ấy, với lại là nhà Mirokuin rõ ràng là có rất nhiều quyền lực trong ngôi trường này, cho nên cô ấy nổi tiếng vậy cũng là chuyện đương nhiên thôi.
“Mọi người đến đây có chuyện gì không?” cô gái đeo kính hỏi.
“À vâng. Chúng tôi muốn được gia nhập câu lạc bộ của bạn.” Yuzu-san đưa ra ba lá đơn xin gia nhập câu lạc bộ của chúng tôi.
“...Được rồi. Làm ơn hãy lại kia ngồi. Tôi là hội trưởng của câu lạc bộ này.” Kuroha, Yuzu-san, hội trưởng câu lạc bộ, và tôi ngồi vào một cái bàn dài. Có vẻ như cô ấy sẽ giải thích về những hoạt động của câu lạc bộ với chúng tôi.
“Có rất nhiều người tìm đến đây với những ảo tưởng sai trái, nên hãy để tôi làm rõ với các bạn ngay từ đầu luôn. Câu lạc bộ của chúng tôi là để dành cho các tác phẩm văn học, chứ không phải dành cho mấy câu truyện giải trí cho người khác.”
Cô ấy lên tiếng với một lời tuyên bố, nhấn mạnh rõ ràng từng câu từng chữ ra. Lúc đầu tôi cứ ngỡ rằng cô ấy đang bực tức, nhưng trông như đó là cách cô ấy thường nói chuyện.
“Cũng có một số tiểu thuyết mà được viết như là… manga… Nhưng nếu các bạn muốn viết cái thứ rác rưởi đó, thì câu lạc bộ của chúng tôi không dành cho các bạn. Thích thì cứ đem nó đi nơi khác mà làm.”
“Tôi thấy thích những tác phẩm văn học hơn là mấy thứ ba láp ba xàm kia.” tôi trả lời lại vô cùng thật lòng.
“Được lắm. Thế cậu thích đọc những cuốn sách nào?”
Mình thích cuốn sách nào hở? Có rất là nhiều, nhưng nếu phải chọn một, thì tôi sẽ chọn cuốn— “Em Muốn có Đứa con của Onii-chan!”
“...Mình chưa từng nghe qua cái tiêu đề này. Nó viết về cái gì vậy?”
“Nếu phải tóm tắt thì mình sẽ nói nó là một tác phẩm viết về một đứa em-gái-nhõng-nhẽo-moe-không-cùng-chung-huyết-thống.”
“Em gái moe?” Cô ấy bỗng nhăn mặt lại. “Tôi khá chắc là mình vừa mới giải thích về loại văn chương mà chúng tôi coi trọng ở đây rồi mà…” Lời lẽ của cô ấy chứa đầy sự khinh bỉ.
“Oniaka đích thị là văn chương đấy. Tác phẩm tiêu biểu của văn học Chính thống đấy.” tôi cãi lại hơi gắt.
“Onii-chan.” Kuroha ngồi kế bên liền nói nhỏ với tôi. “Oniaka vẫn còn lâu lắm mới được xuất bản mà.”
“Ờ, đúng rồi nhỉ.”
Hội trưởng câu lạc bộ nhìn vào chúng tôi đầy sự hoài nghi, rồi bỗng dưng đứng dậy. Cô ấy đi lấy xuống một quyển sách trên kệ và quay lại bàn.
“Chúng tôi có làm một cuốn tạp chí. Hãy xem qua thử đi, nó sẽ cho các bạn thấy cái loại hình công việc mà chúng tôi đang hướng tới.” Cô ấy chỉ vào quyển tạp chí.
Trên tờ bìa có dòng chữ 青雲 (seiun/blue sky) được viết khá lớn. Tôi lật thử vài trang, và đúng như dự đoán, tôi chẳng thể đọc được bất cứ thứ gì cả. Tôi giả vờ ngồi đọc một chút, rồi đưa nó sang cho Kuroha.
Tôi quyết định sẽ tiếp tục cuộc trò chuyện trong khi Kuroha vẫn đang đọc nó. Tôi nháy mắt với Yuzu-san. Cô ấy gật đầu và lụm ra một cái bịch từ trong cặp.
“Làm ơn, hãy cho chúng tôi gia nhập câu lạc bộ của cậu. Chúng tôi sẽ viết một câu truyện cho tạp chí số tới của cậu.”
“Cái đó thì tôi chẳng lo, nhưng tôi vẫn nên nói cho các bạn biết là không có gì đảm bảo mấy cậu sẽ được góp phần đâu.”
Có vẻ nó chỉ được việc khi có được sự chấp thuận của cô ấy trong đó thôi.
“Vâng, chúng tôi cũng hiểu cho.” Yuzu-san mở cái bịch giấy và lấy thứ bên trong ra. Đó là một xấp giấy.
Cái thứ chúng tôi mang theo đó là bản thảo của Odaira-sensei. Tối hôm trước, chúng tôi đã trình bày lại sự việc cho ngài ấy, rồi ngài ấy đã cho chúng tôi mượn nó.
Tác phẩm của ngài ấy chắc sẽ liên quan mật thiết đến một tác phẩm moe của thời Heisei. Và tất nhiên là chẳng phải lo gì khi mà nó rất đạt chất lượng. Nếu chúng tôi có thể đăng tải nó lên trên tạp chí thì văn hóa moe chắc chắn sẽ được truyền bá toàn trường.
Đúng là chúng tôi có nhận ra rằng người dân ở thời đại này sẽ chẳng thể nào hiểu được cách viết tiếng Nhật ở thế kỉ 23. Cái tiếng Nhật được sử dụng ở đây quá khác biệt. Vì lý do đó mà chúng tôi đã mượn những bản thảo được ngài ấy viết bằng tiếng Nhật hiện đại để tự giúp mình thanh tịnh tâm trí.
“Làm ơn hãy đọc cái này.” Yuzu-san đưa bản thảo qua cho hội trưởng câu lạc bộ.
“Được rồi.” Cô ấy chỉnh lại cặp kính rồi nhìn xuống xấp bản thảo.
Nó là tác phẩm mới nhất của Odaira-sensei. Nó dựa trên người thật, và là một câu truyện tình tay ba.
Cậu nên tự thấy vinh dự khi được đọc tác phẩm mới nhất của từ tác giả nổi tiếng đến từ tương lai đi. Cố mà cảm nhận đi!
“Chết!” Bỗng dưng, sắc mặt của Yuzu-san tái mét.
“Có chuyện gì thế?”
“Mình làm rối tung lên rồi.”
“Rối gì?” Tôi có một linh cảm xấu về chuyện này.
“Sensei đã bảo là chọn ra một bản bọn mình muốn lấy thôi, đúng không?”
“Chọn ra?”
“Cái bản trông bình thường nhất, hoặc là cái bản toàn là chữ hiragana…” Hẳn là cô ấy đang nhắc đến bản được viết bằng tiếng Nhật hiện đại của thế kỉ 21 và bản viết bằng tiếng Nhật thông dụng của thế kỉ 23.
Vậy tức là…
Yuzu-san đã lỡ cầm nhầm bản thảo viết bằng tiếng Nhật thông dụng. Nghĩa là hội trưởng hiện đang đọc một bi kịch chuyện tình tay ba loạn luân như thế này…
COMESIN→MIU IMORE=PANTIESONDISPLAY
COMESIN→RAI ORAIRA=ONIINYAN
MIU=PANTIESONDISPLAY: “ONIINYAN, ONIINYAN, LUV U”
ORAIRA: “LUV U 2”
MIU=PANTIESONDISPLAY: “LUV U MORE THAN REAL BROTHER”
ORAIRA: “SO HAPPY-NYO”
MIU=PANTIESONDISPLAY: “LUV U MORE THAN REAL SISTER”
ORAIRA: “SO HAPPY-NY O”
MIU=PANTIESONDISPLAY: “ONIINYAN SMART, RICH”
ORAIRA: “NYO-NYO-NYO”
MIU=PANTIESONDISPLAY: “HURRY AND PROPOSE”
ORAIRA: “I WILL LOTS AND LOTS”
TWO LOVEY DOVEY
BUT
REAL BROTHER REAL SISTER GET IN WAY !
HARUMPH☆
COMESIN→KIN IMORE
KIN: “LUV MIU”
PANTIESONDISPLAY : “MIU LUV RAI-NIINYAN”
KIN: “SHOKKU”←*dies*
COMESIN→KUROHYA IMORE
KUROHYA: “MIU COME HERE”
PANTIESONDISPLAY: “NO”
KUROHYA: “HYAA”←*dies*
(Trans: Em xin dừng cuộc chơi tại đây...)
—Chúng tôi bị tống thẳng cổ ra khỏi phòng câu lạc bộ.
Kế hoạch của chúng tôi có một kết cục thất bại tràn trề.
Không những không được chọn để xuất bản, chúng tôi còn bị tống thẳng ra khỏi phòng câu lạc bộ như là đuổi ma đuổi quỷ vậy. Cái ánh nhìn trên khuôn mặt của hội trưởng cứ như cô ấy vừa nhìn thấy mấy cái tội ác tày trời vậy.
Nản thật!
Nhưng chúng tôi vẫn chưa chịu giơ tay đầu hàng.
Buổi tối hôm đó, sau khi chúng tôi dọn dẹp bàn ăn xong rồi tập trung lại ngồi giết thời gian chơi, thì Yuzu-san bước lại chỗ chúng tôi.
“Mình sẽ tự tay viết nó!” cô ấy thẳng thừng tuyên bố với đôi mắt sáng lấp lánh.
Nhưng cũng từ trải nghiệm của chính mình mà tôi biết được việc viết một bộ tiểu thuyết không phải là chuyện ai cũng làm được.
“Cái vấn đề ở đây là nó lại viết bằng tiếng Nhật thông dụng. Nếu mà chúng ta đưa cho cô ấy xem bản tiếng Nhật hiện đại, thì mình chắc chắn là chúng ta có thể chiếm được cảm tình của cô ấy.” tôi giải thích với mọi người.
“Không đâu, mình nghĩ rằng đây chính là thứ mà mình cần phải tự làm mới được.” Yuzu-san siết mạnh tay cô ấy lại. Trông cô ấy có vẻ rất quyết tâm.
“Vậy cũng được. Mình sẽ làm bất cứ thứ gì có thể để hỗ trợ cậu.”
“Thật ra, có lẽ nếu anh hỗ trợ cô ấy càng ít càng thì tốt đấy, Onii-chan.” Kuroha nói một cách lạnh lùng. “Cái thể loại truyện trong tạp chí của câu lạc bộ và loại anh thích khác xa nhau lắm.”
“Ô thôi đi. Chẳng ai ở đây hỏi ý kiến của em đâu. Anh vẫn sẽ giúp cô ấy bằng mọi thứ có thể.”
“Ờ rồi. Đi mà làm đi.”
Khi chúng tôi vẫn đang cãi nhau, Miru chạy lóc cóc tới và ngước lên nhìn tôi. “Có chuyện gì vậy anh?”
Mình có nên kể cho Miru về tạp chí của câu lạc bộ văn học không nhỉ? Khi tôi vẫn còn đang băn khoăn, Odaira-sensei đã chêm vào. “Sao mọi người không cùng giúp luôn nhỉ?” ngài ấy vừa nói vừa lấy tay xoa trán.
Tôi nhìn qua Yuzu-san để xem thử cô ấy đang nghĩ gì. Chuyện này tất cả là để hoàn thành ước muốn của anh cô ấy. Cô ấy không nên để những người khác tham gia vào mà không cân nhắc cẩn thận. Cậu sẽ làm gì đây, Yuzu-san?
“Được rồi, tôi rất vui vì nhận được sự giúp đỡ của mọi người!” cô ấy gật đầu, nở một nụ cười.
Vậy được rồi, chúng ta sẽ làm việc cùng nhau!
Sau khi bàn bạc, chúng tôi đã quyết định là Odaira-sensei giúp phần viết văn, Miru sẽ cung cấp cho những bức ảnh minh họa. Còn tôi là cố vấn đặc biệt, mà có vẻ chủ yếu toàn là cổ vũ cho cô ấy thôi. Odaira-sensei đã căn dặn tôi rất kỹ là không được đưa ý kiến của mình vào bài viết.
Tất nhiên! Tôi hiểu rằng đây là tác phẩm của Yuzu-san, không phải của tôi.
Thế còn chị sẽ làm gì, Nee?” Miru hỏi.
“Chị hả…?” Kuroha đang ở trong một tình huống khó xử. Sau khi con bé đã nói ra những lời đó rồi, thì sẽ rất khó cho con bé để mà giúp cái gì đó.
“Kuroha-san, cậu có muốn giúp mình kiểm tra trang phục của nhân vật không?” Yuzu-san quay qua Kuroha với một nụ cười cứu rỗi.
“Trang phục?”
“Ừ. Mình không hiểu biết về thời trang cho lắm. Không khéo mình lại để cho tất cả nhân vật mặc len mất. Kuroha-san, cậu có thể cho mình vài lời khuyên được không?”
“Nhưng, mình không phải dân ở đây…”
“Làm ơn đi mà.” Yuzu-san nói. “Mình thực sự không đủ tự tin để làm nó một mình đâu.”
“Được rồi, thế để mình hỏi cậu cái này.” Kuroha nói. “Cậu thấy sao về bộ đồ của anh trai mình?”
“Mình thấy nó tối màu và trông khá ngầu. Mình thực sự thấy tò mò không biết kiếm mấy món như vậy ở đâu đấy. Cậu mua chúng ở trong thành phố à?”
“‘Trong thành phố’ cơ đấy…” Kuroha lẩm bẩm, đứng cười tủm tỉm.
Này, có gì vui? Anh mua nó trong thành phố thật mà!
Tôi đã mua bộ đồng phục học sinh của tôi ở một cửa hàng quần áo cho đàn ông tên là "Thời trang Murata." ở trước nhà ga xe lửa.
“Anh em một nhà có khác, đến cả gu thời trang cũng giống nhau nữa.” Yuzu-san thêm vào.
“Ơ?! Sao lại giống?”
“Thì, đôi tất của cậu cũng màu đen chứ gì nữa? Trùng với bộ đồ Gin-san đang mặc đấy thôi.”
“Thời trang đâu chỉ có mỗi màu sắc thôi đâu! Hơn nữa, mình mang nó cũng không phải là vì thời trang, mà là bởi vì truyền thống gia đình thôi.” Nhà Imose có một phong tục mà tất cả nữ giới từ 15 tuổi trở lên đều phải mang tất đen.
“Ồ, ra thế. Truyền thống tuyệt thật đấy.” Yuzu-san nói.
“Em cũng sẽ mang tất đen.
“Miru-chan, đừng làm vậy mà! Con đang suy nghĩ như một lão già bẩn thỉu đấy! Đừng che đi đôi chân trắng mềm như em bé đến-mức-ta-chỉ-muốn-ịn-má-lên-nó đó mà!” Odaira-sensei lên tiếng.
“Thứ nhất: Truyền thống đó chẳng tuyệt gì cả. Thứ hai: Miru, em còn quá nhỏ cho chuyện đó. Thứ ba: Sensei, ông là một tên biến thái đáng kinh tởm và tôi rất ghét ông.” Sau khi Kuroha hoàn tất pha đáp trả của mình, con bé gật đầu với Yuzu-san. “Thôi được rồi, mình sẽ giúp cậu.”
Yuzu-san nhất định phải hỏi lời khuyên về thời trang của Kuroha để cân nhắc lựa chọn. Và rồi con bé lại ở đây, gia nhập lại vào cái nhóm này. Yuzu-san quả là tử tế mà.
Anh trai của Yuzu-san, hãy nhìn cho rõ tụi này! Bọn tôi sẽ cùng nhau chiếm lấy ngôi trường. Rồi một ngày nào đó, thế giới sẽ trở thành nơi bất cứ ai cũng có thể nở nụ cười, và tự hào tuyên bố mình là nô lệ của Sadie!
Sáng sớm hôm sau, tôi nhìn thấy Yuzu-san và Kuroha đang đi ra ngoài vườn.
Họ đang tính dọn vườn à?
Tôi cũng muốn giúp, cho nên tôi đã theo sau họ.
Sau khi vào trong vườn, hai người họ ngồi xuống cái ghế dài ở đó; Yuzu-san với mái tóc màu vàng còn Kuroha thì mái tóc màu đen. Tôi đang bước lại gần phía sau họ và chuẩn bị lên tiếng, nhưng bỗng dưng tôi dừng lại.
Tôi chỉ có thể nhìn thấy Yuzu-san có một chút thôi, nhưng cô ấy mang một nét mặt rất nghiêm túc mà đến cả tôi cũng chưa từng thấy. Điều đó làm tôi lưỡng lự không muốn bước thêm bước nào nữa.
“—Về câu truyện đó… mình đã nghĩ là sẽ viết về một cô gái có tình cảm với người anh trai không cùng chung huyết thống của cô ấy.” Tôi có thể nghe thấy Yuzu-san nói thoáng qua. Có vẻ là cô ấy đang nói về câu truyện mà cô ấy chuẩn bị viết.
Dù tôi biết rằng việc mình đang làm là sai trái, nhưng tôi vẫn lủi vào đằng sau bóng cây và lắng nghe cuộc nói chuyện của họ.
“Cậu thấy đấy, thực ra, mình không có mối quan hệ huyết thống với anh trai mình.” Yuzu-san nói tiếp.
“Không á?!”
Tôi có thể cảm nhận được Kuroha sốc cỡ nào. Ờ ha, Yuzu-san vẫn chưa nói cho ai biết mà nhỉ?
“Đúng vậy. Mình là con nuôi.”
“Ra vậy… Thế cậu đang định tự viết về mình à?”
“Ban đầu thì là như vậy, nhưng Sensei đã nói với mình vài thứ. Ông ấy bảo là để tác phẩm phản ánh chính mình quá gần gũi như vậy là không tốt đâu.”
“...Mình ngạc nhiên là ông ấy còn nói được thứ như vậy cơ đấy.”
“Thế nên mình đã quyết định là không viết về mình và anh mình nữa.”
“Cậu không viết về anh trai em gái nữa à?”
“Có chứ, nhưng mình định sẽ để người anh được nhận nuôi thay vì em gái.”
Kuroha lặng người đi một thoáng. Không biết khuôn mặt con bé trông như thế nào nhỉ?
“...Vậy là, cậu đang hỏi là mình… nghĩ thế nào về anh mình đúng không?” con bé cuối cùng cũng lên tiếng.
“Ừ.”
“Thôi được. Mà có điều, Miru-chan vẫn chưa biết anh ấy được nhận nuôi, nên đừng nói gì cả.”
“Yên tâm mình không hé mồm đâu. Mình rất muốn nghe về những cảm xúc của cậu dành cho Gin-san. Tất nhiên là chỉ để truyền cảm hứng cho câu truyện của mình thôi.”
Cảm xúc của Kuroha về mình ư? Hơ, chẳng biết sao mình thấy hơi xấu hổ. Tôi bắt đầu cảm thấy sốt hết cả ruột.
“Mình chỉ nghĩ rằng anh ấy là anh trai mình, vậy thôi.” Kuroha đáp lại một cách rõ ràng.
“Thực sự chỉ vậy thôi sao?”
“Ừm, chỉ vậy thôi.”
“...Thiệt chứ?”
“Ờ.”
“Nhưng mà, trông cậu có vẻ rất lo lắng cho anh ấy mà, Kuroha-san.”
“Thì…” Em ấy bỗng im lặng. Nhưng rồi sau đó một lúc tôi lại nghe thấy con bé nói tiếp như có vẻ là đã bỏ cuộc. “Mình muốn cậu hứa không được nói với ai những điều mình sắp nói, được chứ?”
“Mình hứa với cậu.”
“Thật ra… Mình không thể nào không lo lắng cho anh ấy được. Sau khi nghe được những chuyện đó thực sự đã khiến anh ấy suy sụp suốt một thời gian.”
“Chuyện gì?”
“Khi còn nhỏ anh ấy đã tình cờ nghe được một người họ hàng rất vô tâm nói với ba mẹ bọn mình. ‘Nếu mà hai người biết trước là sẽ sinh Kuroha, thì đã không đời nào đi nhận nuôi Gin rồi.’”
“Ôi trời…”
“Bây giờ nghĩ lại, nó không hề có ý xấu gì cả. Nhưng hồi đó anh ấy vẫn còn rất nhỏ và cũng không hề biết là mình được nhận nuôi. Đó là một cú sốc lớn với anh ấy.”
Hình như đó là lần đầu tiên mình biết được mình được nhận nuôi nhỉ? Người chú của tôi tưởng Kuroha và tôi đã ngủ rồi, thế nên chú ấy mới mất cảnh giác như vậy.
“Vậy, cậu thấy mình có trách nhiệm với anh ấy à, Kuroha-san?”
“Mình đâu có tốt đến vậy. Những mỗi khi mình nghĩ về những lúc anh ấy đau buồn mà mình không có ở đó, thì mình lại thấy lo cho anh ấy.”
Kuroha… anh đã làm cho em lo lắng nữa rồi, phải không? Anh xin lỗi. Nhưng giờ anh thấy đỡ hơn rồi.
Vào cái khoảng thời gian đó tôi đã hoàn toàn suy sụp, nhưng rồi lần đầu tiên trong đời tôi gặp được Oniaka. Cái niềm say mê vô lo của tôi cùng với Homyura đã chữa lành vết thương đó. Thật ra chính người chú ấy là người giới thiệu Oniaka cho tôi, nên tôi cũng thấy biết ơn chú ấy.
“Vậy là cậu muốn anh ấy ở bên cậu là do cậu lo cho anh ấy.” Yuzu-san tiếp lời.
“Chính xác thì không hẳn là mình muốn anh ấy ở bên mình…” Kuroha ngừng lại. Một khoảng ngắn im lặng. “Cái này, nếu mình phải nói thật thì, cái mình thực sự muốn là đeo một cái vòng cổ lên cho ảnh và ngăn ảnh chạy long nhong khắp nơi.”
Vòng cổ?! Bộ anh là chó à?! Tôi thử hình dung chính mình đang đeo một cái vòng cổ với sợi dây, và chủ nhân Kuroha đứng bên cạnh. À, bởi vì tôi là một con chó nên tôi cũng hoàn toàn khỏa thân.
“Vậy nói theo cách khác, cậu yêu anh ấy à?”
“Hở?!” Kuroha kêu lên một tiếng ngớ người. Tôi cũng suýt chút bật dậy rồi.
Yuzu-san, cậu đang nói cái gì vậy hả?!
“Cậu nghĩ sao mà thành ‘yêu’ được hay vậy?!”
“Thì đó cũng chính là cái cảm xúc mà mình đang muốn viết nè. Mình không muốn người em gái mình sắp viết lại có một cái cảm xúc mập mờ được.”
“Đ-Được rồi…”
“CẬU.CÓ.YÊU.ANH.ẤY.KHÔNG?” Yuzu-san hỏi con bé dồn dập. Kuroha thì không nói gì trong vài giây, và rồi thở dài với câu.
“Mình yêu anh ấy… chắc vậy.”
Cả thế giới bỗng dưng ngừng lại. Tôi cảm thấy như bộ não của mình chẳng thể suy nghĩ gì nữa. Kuroha nghĩ như vậy về mình ư? Đây chắc hẳn chỉ là một trò đùa thôi, phải không?!
“Thôi chết! Có vẻ mình đã hỏi thứ không nên hỏi rồi.”
“Ừ, k-khoan đã. Cái đó, khi mình nói là yêu, ý mình không phải là kiểu yêu đó. Mà chỉ là kiểu tình yêu anh trai-em gái thôi, cậu h-hiểu chứ? Mình chỉ muốn anh ấy được thành công thôi, khi anh ấy vui vẻ thì mình cũng thấy vui theo, với lại mình cũng biết mọi thứ về anh ấy, cho nên…”
“Cậu nói nghe chẳng thuyết phục tí nào cả.”
“Nhưng không phải như vậy đâu mà.”
...Ồ… Mà, cũng đúng, đáng lẽ mình cũng phải nghĩ như vậy chứ nhỉ.
Tôi chẳng thể nào hình dung nổi cái cảnh mà Kuroha lại có những cảm xúc yêu đương với tôi. Dù gì thì, con bé đã là em gái tôi từ khi vừa mới sinh ra rồi. Tôi thích Oniaka, nhưng đó là 2D, còn đây là thực tế.
Có điều là… liệu Oniaka thực sự khác với thực tế đến vậy?
“Thôi mà, đừng có trêu mình nữa.”
“Mình đâu hề có ý định trêu chọc cậu đâu.”
“Thế còn cậu thì sao Yuzu-san? Cậu cảm xúc của cậu với anh cậu như thế nào?”
“Không giống cậu, Yuzu-san, mình rất tin tưởng anh mình.”
“Cậu có yêu anh ấy không?”
“Có chứ, mình yêu anh ấy, nhưng không phải kiểu tình yêu lãng mạn. Với mình, anh ấy là người thân duy nhất mình có.”
“Ừ, mình hiểu rồi…” Thật khó khăn cho Kuroha để mà đáp lại.
“Cậu chẳng thể đi yêu một người khác trông giống anh cậu, và bỏ lại người anh thật của mình một mình được.” Yuzu-san nói tiếp.
“Ừm, đương nhiên là không.”
“Ừ.” và đó cũng là lúc cuộc trò chuyện của hai người kết thúc. Nhưng vẫn còn một sự căng thẳng kỳ lạ đọng lại.
Tôi cũng thấy mình nghe trộm như vậy là quá đủ rồi, và cứ thế lẳng lặng quay về trước cửa nhà. Nhưng bỗng tôi nghe thấy những giọng nói từ đằng sau lưng mình.
“Kuroha-san, hãy giúp mình viết câu truyện với. Hãy đặt tất cả cảm xúc của cậu có về Gin-san vào đó!”
“Được thôi, nó sẽ hay hơn nếu nó bộc lộ được cảm xúc.” Tôi có thể nghe được giọng Kuroha khá là thích thú. Lời nói của con bé đã làm tim tôi lay động một chút.