Solo: Siscon
CÁC BẠN ĐANG ĐỌC TRUYỆN DO TEAM DỊCH THUẬT ASIA GROUP DỊCH MỌI Ý KIẾN BÁO LỖI HOẶC MUỐN THAM GIA VUI LÒNG IB PAGE THEO ĐỊA CHỈ :
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ ^^!!!
===========================
Chuyến tàu đã đến OKUTAMA ngay sau đó. Tất cả chúng tôi đều mệt mỏi sau chuyến đi ở AKIHABARA và về nhà ngủ luôn. Tôi mong là mình sẽ ngủ như một khúc gỗ đến tận sáng, nhưng tôi lại thức dậy vào nửa đêm.
Nhìn vào chiếc đồng hồ, nó chỉ là đã 2 giờ sáng rồi. Chắc là những người khác vẫn còn ngủ.
Tôi rời khỏi căn phòng để đi đến phòng tắm. Tôi cẩn thận bước đi nhỏ nhẹ trên hành lang, và lặng lẽ bước xuống cầu thang, bởi vì nhà tắm ở dưới tầng một.
Sau khi giải quyết xong việc, tôi chuẩn bị quay lên lại tầng hai, nhưng tôi nhận thấy ánh đèn vẫn sáng trong phòng khách ở tầng một.
Tôi tò mò và quay ra nhìn thử. Tôi thấy một cô gái trong bộ pajamas đang ngồi trên ghế.
Đó là Yuzu-san.
Lưng cô ấy quay ra chỗ tôi, nhưng tôi có thể thấy nó đang khẽ run lên. Tôi có thể nghe được tiếng thút thít lặp đi lặp lại từ cô ấy.
Không lẽ cô ấy đang khóc? Tôi giật mình. Tôi cảm thấy như mình đã thấy thứ không nên thấy. Có lẽ mình nên ra khỏi đây…
Tôi cố gắng quay ra mà không tạo nên tiếng động, nhưng khi tôi chạm vào cánh cửa, nó phát ra một âm thanh cọt kẹt.
“...Ai ở đó vậy?” Một giọng nói phát ra từ người đang ở giữa căn phòng. Yuzu-san đã phát hiện ra tôi.
“Là mình đây.”
“Gin-san?” Cô ấy nhìn vào tôi. Đôi mắt cô ấy đã đỏ lòm, và dòng nước mắt chảy dài trên má cô ấy. Dù có hơi vô liêm sỉ, nhưng tôi lại thấy đôi mắt ướt đẫm và đôi má ửng đỏ kia có chút gì đó rất quyến rũ.
“Có ánh đèn sáng, nên mình… Xin lỗi.”
Yuzu-san cố gắng dụi hai dòng lệ ấy thật nhanh. “Thật là xấu hổ quá.” cô ấy nói, với một nụ cười cho dù đôi mắt ấy lại rất buồn bã.
Một khoảng lặng im vụng về giữa chúng tôi.
Chuyện gì đã xảy ra đã khiến cô ấy khóc một mình giữa đêm như vầy? Thật lòng thì, tôi rất là tò mò.
“Ờm, Yuzu-san…”
“Sao…?”
“Nếu được thì, cậu có thể kể cho mình về nó được không?” Có thể việc này là tọc mạch. Nhưng tôi không thể nào cứ để cô ấy ngồi khóc một mình như vậy.
“Được, mình sẽ kể cho cậu.” Yuzu-san nói thế. Cô ấy vẫn rưng rưng nước mắt, nhưng cô ấy vẫn gật đầu.
Tôi ngồi xuống cạnh chỗ đối diện chỗ Yuzu-san ngồi trên chiếc ghế dài. Ở trên bàn, tôi thấy có một cái hộp màu bạc. Trên nắp hộp có in chữ “海苔 (nori)”, nhưng tôi không hiểu được từ đó. Dưới đó, là chữ “Hộp” được viết tay.
Nó hẳn là một chiếc hộp kho báu.
Xét theo điều kiện của gia đình cô ấy, đây chắc là một chiếc hộp cơ chế bảo mật rất cao.
“Mình phải xin lỗi anh trai, vì bọn mình không thể mua được thứ mà anh ấy muốn.” cô ấy vừa nói thế, vừa mở chiếc hộp ra. Cô ấy lấy ra một tấm ảnh từ bên trong, và đặt nó trước mặt tôi. Đó là một bức ảnh một cô gái tóc vàng và một cậu bé với mái tóc đen. Tôi đoán đó là Yuzu-san và anh trai cô ấy.
“Mình thực sự rất yêu quý onii-chan.” Yuzu-san nói.
“Anh đã chắc đã rất tốt với cậu nhỉ.” Anh ấy khá là gầy, với một cái kính rất dày và to, nhìn như một chàng trai điềm tĩnh.
“Ừm, anh ấy đã rất tốt bụng.” Những giọt lệ dần dần lăn xuống mắt cô. “Anh ấy có vài nét giống cậu đấy, Gin-san”
“Cậu thấy vậy sao?” Tôi thử nhìn thật kĩ tấm ảnh của anh trai cô ấy. Hmm, chẳng thấy chỗ nào cả.
Thứ duy nhất nổi bật ở anh của cô ấy là cặp kính của ảnh.
Vì tôi không đeo kính mắt, nên nó khó mà so sánh được.
“Cậu giống ở quanh mắt với miệng cậu đấy.”
“Cậu quan sát kĩ thật đấy, nhỉ?”
“Con gái bọn mình để ý đến chi tiết lắm đấy, cậu biết không?” cô ấy nói, với một nụ cười nhỏ trên môi. Mỉm cười, nhưng lại chẳng vui vẻ gì. “Mình có rất nhiều kí ức về anh. Bọn mình hay chơi trò tưởng tượng rất nhiều.”
Tôi bỗng cảm thấy có một chút ghen tị. Tôi cũng từng chơi trò tưởng tượng với em gái mình cả. Cả hai đứa nó chỉ thích đọc sách và vẽ vời thôi.
“Rồi khi bọn mình lớn lên, bọn mình lúc nào cũng chơi trò chú lợn con.”
“Chú lợn con?”
“Anh của mình sẽ đóng vai con lợn.”
“Thế cậu đóng vai gì, Yuzu-san?”
“Người huấn luyện.”
Wow, hay! “Vậy là ở thời có người huấn luyện lợn nữa à? Trước giờ mình chưa bao giờ nghe về nó cả! Họ huấn luyện cho chúng làm những trò gì vậy?”
“Nó giống như là thứ mà mình không để anh ấy làm hơn.”
Không để anh ấy làm gì cơ?
“Mình sẽ làm như thế này, và trói anh ấy lại…” Yuzu-san hành động như là cô ấy đang trói một cái gì đó với một sợi dây. “Anh ấy sẽ khóc thét, ‘Xin em, thả anh ra đi mà!’ nhưng mình chẳng bao giờ để anh ấy đi cả.”
“Để anh ấy đi đâu cơ?”
“Vào nhà tắm”
“Ồ, mình biết rồi. Cố chịu đựng là một khái niệm trong triết học. Mình đã đọc một quyển sách như thế, một lần”
“Ý cậu là sao, có một quyển sách về nó ư?”
“Nó là văn học ở tương lai đấy.”
“Thế à.” Yuzu-san đã nở nụ cười, nhưng khuôn mặt xinh xắn ấy của cô ấy nhanh chóng u ám trở lại.
Nghe từ nãy đến giờ, có một thứ mà tôi nhất định phải biết. Thường thì hỏi vầy là ý tưởng rất tồi, nhưng vì câu chuyện đã diễn biến theo hướng này, tôi nhận thấy bây giờ là lúc thích hợp. Tôi lấy hết mọi can đảm trong mình và mở lời hỏi, “Um… Anh trai cậu đã qua đời như thế nào vậy?”
“Anh ấy mất vì một căn bệnh.”
Ah, quả nhiên là vậy.
“Nhờ ơn anh ấy mà mình có thể tiếp tục sống đến giờ.”
“Vậy anh ta thực sự quan trọng với cậu vậy à...”
“Ừm. Với lại còn một lý do khác nữa. ...Ừm, mình có thể nói cho cậu được không?”
Tôi gật đầu đồng ý.
“Thật ra, mình là con nuôi.” cô ấy nói thế. Tôi nhìn thằng vào mắt cô ấy như là phản xạ tự nhiên. “Có vẻ mình đã bị bị bỏ rơi ở trại mồ côi khi mình còn lại một đứa bé.”
Vậy là em ấy không biết cha sinh mẹ đẻ của mình.
“Mình được cha nuôi nhận về từ khi còn rất nhỏ. Mẹ của mình đã phản đối việc đó, nhưng vì ba mình rất muốn có một đứa con gái, nên ông đã thuyết phục được mẹ.” Những dòng nước dần dần rơi xuống từ trên mắt của Yuzu-san. Có lẽ những cảm xúc của cô ấy tràn về, khi cô ấy kể lại nhiều hơn bình thường.
“Khi mình còn nhỏ, ba mình rất tốt với mình. Nhưng ngày qua ngày, ông ấy dần dần cách xa mình hơn. Mẹ mình vốn đã rất ghét mình sẵn rồi, và sau đó mình chỉ là một nỗi phiền toái đối với họ…”
Thật là một câu chuyện kinh khủng. Bộ họ không cảm thấy một chút trách nhiệm gì à?!
“Anh trai mình nói rằng anh ấy hiểu được cảm giác của ba. Anh ấy nói rằng một khi mình cắp sách bước chân vào trường tiểu học, thì mình đã ‘loại’ rồi. Rằng mình không làm ông ấy ‘thở dốc.’”
“Thở dốc?” tôi hỏi lại.
“Mình cũng không rõ cho lắm.” Yuzu-san đáp lại.
“Vậy à…”
“Anh mình thường hay nói là ba nên ‘nhanh chóng khám phá sự kì diệu của 2D đi ạ.’”
“Anh ấy thật là hiếu thảo nhỉ.”
“Ừm, anh ấy lúc nào cũng ân cần như vậy đấy. Không giống ba, anh ấy chẳng bao giờ thay đổi cách anh ấy đối xử với mình cả.”
Giờ thì mình đã hiểu tại sao cậu lại có những cảm xúc mạnh mẽ với anh cậu như vậy rồi.
“Mình muốn mua cái lót chuột bb đó để tỏ lòng tôn trọng của mình với những kí ức của anh ấy. Anh ấy đã bảo mình mua nó khi nó được bán và đặt trên mộ của anh ấy từ lúc còn ở trên giường bệnh. Và còn nói như hét lên vậy.”
“Thì ra là vậy à.” tôi đáp.
Yuzu-san lại lặng người lần nữa. Khuôn mặt ủ rũ của cô ấy khiến tim tôi đau nhói.
Tôi tiếp tục băn khoăn không biết có nên nói gì đó với cô ấy không thì cô ấy đã lau nước mắt bằng tay áo của bộ đồ ngủ ấy, ngước mặt lên, nhìn thẳng vào mắt tôi.
“Gin-san, mình muốn hoàn thành di nguyện của anh ấy.”
“Di nguyện của ảnh?”
“Đúng vậy. Đó là cô gái mà anh mình đã yêu say đắm.” cô ấy vừa nói, vừa chỉ về phía cái bàn. Có một cuốn sách nằm trên đó, với một bức hình minh hoạ bìa là một cô gái trong một bộ đồ màu hồng. Tôi đã từng thấy cô ấy trước kia rồi: đó là Magical Girl Super Sadie.
“Anh mình cũng có những nỗi lo của riêng anh ấy. Hình như là anh ấy không thân thiết với bạn bè ở trường cho lắm.”
“...Quả nhiên là, có những thứ chẳng bao giờ thay đổi dù có ở thời đại nào đi chăng nữa. Có nguyên do nào đã tạo ra việc ấy không?”
“Mình nghe đồn rằng những người khác trong lớp đã thấy anh ấy đang nói chuyện với cô gái trong bức ảnh đó. Anh ấy đã hét cái gì đó như là, ‘Hãy trừng phạt tôi nữa đi!’”
“Chỉ vậy thôi á?”
Tội nghiệp chàng trai ấy… Nói chuyện với một cô gái 2D là việc diễn ra thường ngày ở dòng thời gian của tôi.
“Với lại, anh ấy còn bị thấy khi đang lăn lốc trên sàn và liếm láp bức ảnh ấy nữa.”
“Như thế còn bình thường chán!” Odaira-sensei đã từng nói rằng ông ấy nhất định phải liếm tất cả những bức hình minh hoạ các em gái nhỏ mỗi ngày. Và nếu Odaira-sensei làm thế, nghĩa là nó rất là bình thường.
Có một điều chắc chắn là. Anh trai cô ấy đã sinh nhầm thời. Cậu ta đã bị giết bởi chính thời cuộc!
“Mình nghĩ là giống như mình đã được cứu rỗi bởi anh ấy, anh ấy cũng đã được cứu rỗi bởi nhân vật nữ này.” Yuzu-san nói.
“Ai ai cũng cần một sự cứu rỗi, đó là sự thật.” Đó chính là một sự thật mà tôi biết rất rõ. Tôi đã được cứu rỗi bởi Oniaka.
“Anh mình chỉ có một ham muốn, ham muốn tột bậc, là làm sao cho mọi người hiểu cho sở thích của anh ấy. Anh nói rằng nếu được sống trong một thế giới chấp nhận sự moe, thì anh ấy sẽ có thể tự hào mà khoe với mọi người rằng mình là nô lệ của Sadie. Câu nói ưu thích của anh ấy là, ‘Làm ơn, để sự moe trang trải với trăm nơi!’”
Đồng ý hai tay! Khó mà tin được cũng có một người ở thời đại này có cái đam mê ấy!
“Mình thực sự không biết nhiều về mấy thứ này, nhưng mình muốn tỏ lòng tôn trọng với di nguyện của anh mình.” Yuzu-san nói, với một nụ cười.
Đó không phải là nụ cười thường ngày có tỏa ra những tia nắng mặt trời ấm áp của cô ấy. Có lẽ là vì cô ấy đang nhớ lại cái chết của anh mình, nên nụ cười đó ẩn chứa một nỗi u sầu. Nó chỉ thoáng qua, và có vẻ như là nó có thể sụp đổ chỉ với một cái chạm dù là nhẹ nhất.
Mình nhất định phải bảo vệ cô ấy! Có cái gì đó dần dần vực dậy từ sâu bên trong tôi. Cái này có phải là thứ người ta hay gọi là… lòng nghĩa hiệp không nhỉ?!
Yuzu-san đã chào đón chúng tôi mà không hề ngần ngại, đồng ý cho chúng tôi cho chúng tôi ở lại nhà cô ấy. Và cô ấy còn, tự mình, cố gắng đứng lên đấu tranh chống lại cả thời đại này. Mình nhất định phải giúp cô ấy bằng mọi cách có thể!
Tôi la lên thật to mà không chút ngần ngại. “Làm ơn, hãy để mình giúp!”
Yuzu-san mở to đôi mắt ra nhìn tôi.
“Cùng nhau, cậu và mình… Hãy truyền bá sự moe ra khắp thế giới!” tôi nói với cô ấy.
“...Việc này làm mình rất vui. Nhưng mình không thể gây rắc rối cho cậu với những thứ như vầy được.”
Tôi tiến đến gần cô ấy, mặt của chúng tôi sát ngay cạnh nhau. “Rắc rối ư? Mình mới là người đang gây ra tất cả những rắc rối này cho cậu rồi! Mình cầu xin cậu, hãy để mình trả ơn cậu!”
Yuzu-san vẫn tiếp tục giữ nụ cười ấy, nhưng lại không trả lời. Cô ấy có vẻ vẫn còn phân vân.
Đi mà, xin cậu đấy! Được rồi, nếu vậy thì mình sẽ nói nó ra… Có lẽ là không công bằng khi dùng nó để thuyết phục cô ấy, nhưng tôi chẳng còn lựa chọn nào khác.
“Yuzu-san, thật ra… mình cũng là con nuôi.”
Yuzu-san nhìn tôi tròn xoe mắt.
“Cho nên, mình nghĩ là mình hiểu được cảm giác của cậu nhiều hơn người khác.”
Những ánh nhìn của người khác… Sự cô đơn… Tôi biết rất rõ những cảm giác đó. Như là đang bị bỏ rơi trên một hòn đảo, nhìn về phía bãi biển tấp nập ở đất liền với sự ghen tị. Nó là một sự cô đơn khác thường.
Tôi đã được giải thoát khỏi những suy nghĩ tiêu cực đó bởi Oniaka. Và Yuzu-san cũng đã được cứu rỗi bởi chính anh trai cô ấy. Thảo nào mà cô ấy lại khao khát tột cùng được làm gì đó cho anh trai mình như vậy kể cả sau khi anh ấy không còn nữa. Và cái khao khát đó lại càng trở nên dữ dội hơn bởi cái cách đối xử lạnh lùng của ba mẹ với cô ấy.
“Cậu nghĩ rằng mình không còn ai để dựa vào nữa khi cậu đã mất anh trai rồi, đúng không? Nếu tôi là cậu, chắc tôi cũng sẽ cảm thấy như vậy.”
“Nhưng mà…”
“Mình sẽ ở bên cậu! Cậu sẽ không cần phải cô đơn nữa!”
“Làm ơn, đừng nói vậy. Cậu sẽ làm mình trở nên phụ thuộc vào cậu mất…”
“Xin cậu đấy, hãy cứ dựa vào mình!” Tôi nở một nụ cười thật tươi, thật rạng rỡ với cô ấy.
Yuzu-san né đi ánh mắt của tôi trong giây lát, và rồi liếc nhìn lại tôi. Cô ấy thở dài, và chắp hai tay lên trước ngực. “Gin-san, cậu là một con người đáng sợ đấy. Nếu mình không cẩn thận, cậu sẽ cướp mất thứ gì đó quí giá…”
“Không, không… Mình sẽ không làm theo bất cứ thứ gì cậu nói đâu. Như là, mình sẽ không đi trộm đồ cho cậu đâu.”
Yuzu-san cười phá lên. “Chỉ cần nói chuyện với cậu thôi cũng làm mình cảm thấy khá hơn rồi, Gin-san. Cậu thực sự là một người rất tốt đấy.” Cô ấy nhìn thẳng vào tôi. “Được rồi, cậu sẽ sẵn lòng để mình dựa vào chứ? Gin-san, cảm ơn cậu rất nhiều.”
Tôi cúi đầu xuống một cách lịch sự. “Mình sẵn lòng phục vụ cậu. Và cảm ơn cậu rất nhiều.”
Chúng tôi nhìn vào mắt nhau. Cháy… Có gì đó đang rực cháy sâu thẳm trong tim tôi!
“À đúng rồi, chính xác thì chúng ta sẽ làm gì?” tôi hỏi cô ấy.
“Anh hai lúc nào cũng hay nói thế này.” Yuzu-san trả lời, với một ánh mắt đầy ý chí. “‘Hãy bắt đầu từ việc chiếm lấy trường học!’”
“Xâm chiếm?”
“Anh hai đã học ở ngôi trường mình đang theo học. Mình nghĩ rằng ý anh ấy là chúng ta nên truyền bá văn hóa moe ở trường của mình trước đã.”
“Hiểu rồi… Ước gì mình có thể tận mắt nhìn thấy ngôi trường đó.”
“Ồ, về việc đó…” Đôi mắt đẫm lệ của Yuzu-san dần vơi đi khi cô ấy nói. “Gin-san, cậu có muốn nhập học không?”
“Nhập học? Ý cậu là mình sẽ học ở cùng trường với cậu á, Yuzu-san?!”
Cô ấy nở một nụ cười rạng rỡ với tôi.
Đùa mình đấy à!
Nhưng cái cuộc sống tưởng chừng như là một trò đùa lại đang dần dần xảy ra ngay trước mắt tôi.
Bây giờ tôi đã được nhập học vào một ngôi trường cao trung ở thế kỉ 21. Và việc này tất cả là nhờ vào sức mạnh tài chính của nhà Mirokuin mới có thể có được.
Hóa ra chính nhà Mirokuin quyên góp rất nhiều vào nguồn quỹ của ngôi trường Yuzu-san đang học, Học viện Hakumei, và cô ấy đã tận dụng nó để có được kết quả này.
Phải mất một vài ngày để xác nhận hồ sơ, nhưng bây giờ tôi đang bước đi bên cạnh Yuzu-san trong ngày đầu tiên đến trường.
“Mình cũng sẽ học cùng lớp với cậu, đúng không, Yuzu-san?”
“Đúng vậy. Và mình cũng chắc chắn đã yêu cầu một chỗ ngồi đặc biệt cho cậu rồi.”
Tôi không thể đọc được chữ kanji. Tôi cần có Yuzu-san ngồi cạnh để giúp tôi đọc và ghi chép bài vở.
Cũng chẳng có thời gian để mà may một bộ đồng phục cho tôi, nhưng có vẻ như cái thời trang Đồng Phục Học Sinh của tôi cũng kha khá giống đồng phục ở thời này.
Chắc là mình sẽ đi học như vầy một thời gian cái đã.
Mà, trường lớp ở thời Heisei như thế nào ấy nhỉ? Tôi khá chắc là mình sẽ ngạc nhiên lắm đây. Có lẽ mình có thể dùng nó làm ý tưởng để viết tiểu thuyết. Thử tưởng tượng ra những thứ có thể xảy ra làm tôi càng trở nên kỳ vọng.
“Rồi sẽ vui lắm đây!”
“Anh có thôi đi được không vậy?” một giọng nói lạnh lùng đáp lại từ phía bên tay kia Yuzu-san. Đó là giọng nói ngày nào tôi cũng nghe trong suốt mười năm qua.
Kuroha cũng đang đi cùng với chúng tôi.
“Chúng ta không ở đây để chơi đâu, anh nhớ chứ?” con bé nhắc lại cho chúng tôi.
Kuroha vẫn đang mặc bộ đồ thường ngày của con bé. Cái sở thích ăn mặc truyền thống Heisei của con bé nhìn cũng khá giống với đồng phục học sinh của Yuzu-san. Nói theo cách khác là cũng không phải là con bé không thể mặc như vậy đến trường được.
Vậy tại sao Kuroha lại đi theo chúng tôi ư? Đó chính là vì con bé cũng đã quyết định sẽ nhập học luôn rồi.
Việc đó đã xảy ra vài ngày trước…
Ngày hôm sau buổi nói chuyện riêng giữa tôi và Yuzu-san, tôi đã thông báo lại kết quả cho Kuroha khi chúng tôi đang ngồi vào bàn ăn sáng.
“Anh sẽ nhập học vào trường của cậu ấy.”
Kuroha đã làm một phát phụt hết tô súp miso của con bé. “Tự nhiên đâu ra vậy? Anh đang đùa, đúng không?”
Tôi giải thích lại mọi việc cho em ấy. Lúc đầu con bé không tin là tôi nói thật, nhưng khi Yuzu-san kể về việc anh trai cô ấy quan trọng với cô ấy như thế nào, thì con bé cũng đã nhận ra đó không phải là một trò đùa nữa.
“Thật tình, em cũng không biết phải nói sao với anh nữa, tất cả mọi thứ đều quá kì cục… Anh trai của Yuzu-san, Yuzu-san, và cả anh nữa, Onii-chan.”
“Không cần phải nói gì cả.” Tôi nói với con bé. “Có những thứ mà một thằng đàn ông nhất định phải làm!”
“Gin-san…” Yuzu-san thầm thì.
Kuroha ngừng ăn lại, và trông không vui vẻ gì với cả hai chúng tôi. “Em không thể nào ngăn cản anh được nữa rồi, đúng không?”
“Không được đâu.”
“Thế thì em cũng sẽ đi luôn.”
Gì cơ? Nhưng rồi, Odaira-sensei và Miru (những người đã im lặng nghe từ nãy giờ), cả hai đều trở nên hứng thú.
“Đề xuất thú vị đấy! Ta nghĩ là ta cũng sẽ đi nữa!”
“Em cũng muốn đi nữa! Được không ạ!”
Yuzu-san bỗng có hơi chút e dè. “Ờ-ừm… Tôi nghĩ là nó có lẽ có một chút khó khăn với hai người, vả lại…” Cả hai người họ đều nhìn sao cũng giống học sinh tiểu học cả. Không cần biết là tài chính của nhà Mirokuin có ảnh hưởng đến mức nào, việc chuyển họ vào một ngôi trường cao trung là chuyện không thể làm được.
“Miru à, chị xin lỗi, em phải ở nhà với Sensei thôi. Và nếu ông ta có thử làm bất cứ thứ gì, cứ dùng cái đó mà đâm chết ông ấy đi cũng được.” Kuroha vừa nói, vừa chỉ vào một con dao lớn treo trên tường bếp.
Này, lỡ Miru tưởng em nói thiệt thì sao hả?
“Một con dao bếp hở? Được đấy và yandere…” Odaira-sensei lẩm bẩm, có vẻ nó không làm ông ấy khó chịu.
“Kuroha, em chắc về việc đi học chứ?” Tôi hỏi lại.
“Tất nhiên. Anh gần như không thể đọc bất kỳ chữ kanji nào cả, Onii-chan! Làm thế nào mà anh có thể tự mình quản lí mọi việc được? Chết người như chơi đấy. Đừng có tự mình quyết định mọi thứ mà không xin phép em như vậy.”
“Mà sao anh lại phải xin phép em? Hơn nữa, anh đâu có một mình đâu. Yuzu-san sẽ ở cạnh anh nữa mà.”
“Bộ anh có biết làm vậy sẽ gây ra biết bao nhiêu gánh nặng cho cô ấy không hả?! Chăm sóc cho anh sẽ khiến cô ấy vô cùng mệt mỏi đấy.”
“Không mệt mỏi tí nào đâu. Mình đang rất mong đợi nó đấy.” Yuzu-san đáp lại một cách vui vẻ.
“Kuroha, em không cần phải tự ép mình đi theo đâu. Có Yuzu-san và anh đi cùng nhau rồi.”
“Thế thì không được! Chắc chắn không được!” Ánh mắt của Kuroha trợn lên và con bé đập xuống bàn bằng nắm tay của mình, làm cho bát súp miso của nó gợn sóng lên. “Em sẽ đến trường với anh, và đó là quyết định cuối cùng! Nếu anh vẫn nói không, em sẽ khâu chân anh xuống sàn luôn, thế đấy!”
Thấy hơi ghê rồi đó! Bộ con bé tính dùng con dao đó để khâu hay gì?!
Tôi chẳng còn cách nào ngoài gật đầu đồng ý dưới cái áp lực này.
Lớp 3 năm nhất. Đấy là lớp của chúng tôi. Yuzu-san cũng học ở lớp đó nữa.
Tôi vốn dĩ lớn hơn cả Kuroha với Yuzu-san một năm, nhưng chúng tôi lại chuyển vào học cùng một lớp. Chúng tôi đã đồng ý cùng nhau đặt ra rằng Kuroha và tôi là sinh đôi.
Khi chúng tôi vào trường, Yuzu-san đến thằng lớp học, còn Kuroha và tôi thì đến phòng giáo viên. Chúng tôi đã được bảo là giáo viên phụ tránh bọn tôi muốn giới thiệu mình với bọn tôi.
Khi chúng tôi được dẫn từ phòng giáo viên về lớp, có một lớp học khác khiến tôi để ý từ ngoài hành lang.
...Cái gì kia? Có một cái bảng lớn ngay trước cả lớp. Hình như là giáo viên đang viết chữ lên đó bằng cách cạ một cái que màu trắng lên nó. Như thời cổ đại ấy…
Lướt qua nhìn những học sinh trên ghế ngồi, tất cả bọn họ đều có những ánh nhìn rất thư thái trên nét mặt của họ. Có lẽ là những thứ này là tiêu biểu cho tất cả con người sống trong dòng thời gian này. Điều này giống hệt như trong cái “những ngày tháng tươi đẹp” thời Heisei tôi hình dung.
“Kuroha, nhìn kìa. Ai ai cũng có cùng một cái nét mặt mộc mạc kìa. Em có thể thấy cả một thời đại đấy.” tôi nói với em ấy.
“Không phải anh từng thấy họ trước đây rồi à?” con bé hỏi lại. “Nhìn vậy chứ, em không nghĩ là họ khác mấy so với thời của chúng ta đâu.”
Em nên đi kiểm tra lại mắt đi.
“À, mà. Nhớ là đừng có ba hoa với ai là chúng ta đến từ tương lai đấy nhé, Onii-chan.”
“Sao lại không?”
“Làm vậy họ sẽ nghĩ anh bị điên đấy. Không khéo, có ngày anh sẽ bị đuổi học luôn đấy.”
“Việc đó thật là phân biệt đối xử quá đi… Cái xã hội ở thời này vẫn còn non trẻ quá. Chắc là, anh phải giữ mồm giữ miệng thôi.”
“Cái thứ còn non nớt ở đây là con ốc trong đầu anh ấy, Onii-chan à.”
Chúng tôi đi theo giáo viên vào phòng học của Lớp 3 Năm Nhất.
Ngay khi Kuroha bước vào trong, tôi đã có thể nghe thấy giọng nói của đám học sinh ồ ạt vang lên, “Gái xinh kìa bây!” “Cô ấy xinh vãi-” “Mình cũng muốn có mái tóc như vậy…”
Nghe được những lời khen ngợi dành cho em gái tôi như vậy cũng khiến tôi vui theo nữa.
Và rồi, khi tôi bước vào trong phòng học…
“Nhìn coi cái cổ áo dựng ngược lên kìa.” “Người ta vẫn còn làm mấy bộ đồng phục gakuran kiểu đó à?” “Không biết cậu ta chui ra từ trường nào ấy nhỉ?”
Đâu đâu tôi cũng nghe thấy toàn là gakuran không. Nó nghĩa là gì vậy? Bộ nó là cái gì đó liên quan đến văn chương à, hay có lẽ là dân tri thức chăng?
Đầu tiên, giáo viên sẽ giới thiệu chúng tôi trước trong khi chúng tôi thì đứng đợi một bên.
Khi đang lướt nhìn quanh đám học sinh, có một cô gái xinh đẹp nổi bật trong đám đó. Cô ấy nhìn giống trong mấy bức hình minh họa trắng đen đã được lên màu một ít…
Đó chính là Yuzu-san.
Yuzu-san nhìn tôi và nở một nụ cười thật rạng rỡ. Nhờ nó mà, tất cả sự hồi hộp của tôi đều tan biến.
“Giờ thì, hai em có thể tự giới thiệu mình với cả lớp không?” giáo viên ra hiệu cho chúng tôi.
Kuroha bắt đầu bước lên phía trước, nhưng tôi liền đưa tay ra ngăn con bé lại. “Kuroha, để anh làm trước cho em coi nè.”
“Hở? Khoan…”
Để kết bạn ở trong một môi trường mới, ấn tượng đầu tiên rất là quan trọng. Với tư cách là anh của con bé, tôi thấy mình nên chỉ cho Kuroha cách để giới thiệu cho đàng hoàng.
Tôi đứng ra giữa lớp. Được rồi, mình sẵn sàng làm việc này rồi!
Nếu là giới thiệu thì nói miệng là được rồi, nhưng vì có sẵn cái bảng to đùng này ở đây, tôi nghĩ là mình sẽ tận dụng nó luôn. Tôi cầm lấy cái que màu trắng và viết tên với ngày sinh thẳng ra giữa cái bảng.
GIN IMOSE – SINH NGÀY 12 THÁNG 4 NĂM 2185
Tôi làm một bài giới thiệu thật hùng hồn với một giọng rất to. “Chào mọi người. Mình là Gin Imose. Bộ đồ này của mình có thể làm mọi người nghĩ rằng mình là dân tri thức, nhưng nếu mọi người tìm hiểu về mình, thì sẽ thấy mình là một người rất tốt bụng và giàu lòng thương cảm. Nếu được, hãy gọi mình là Gin. Mình rất mong được học chung với các bạn!”
Ngon, một màn giới thiệu hoàn cmn hảo! Không biết những học sinh kia sẽ phản ứng ra sao nhỉ?
Tôi dò xét quanh một vòng lớp học –
C – C – Cái méo? Có gì đó sai sai à.
Tôi đã mong đợi nét mặt của họ sẽ tràn đầy sự tò mò về học sinh mới chuyển đến, hoặc là những ánh nhìn chào đón, hay thậm chí cả những ánh nhìn xua đuổi… Nhưng lại chẳng có cái nào cả. Nếu phải diễn tả nét mặt của đám bạn học của tôi bằng phong cách của Odaira-sensei, thì tôi sẽ nói như thế này: MẮTZ TRỢN LÊN ◎ MIỆNGZ HÁ HỐC ◇ MẶTZ SỮNG SỜ ☆
“Vừa mới nói ban nãy xong mà có chịu nghe đâu! Xem lại coi giờ là năm mấy rồi!” Kuroha xen ngang vào.
“Năm á? Là… Ồ…”
Chơi ngu rồi. Đây là năm 201X.
“Nghe này. Em sẽ lo liệu đống hỗn độn này, vậy nên cứ ở yên đấy. Không một tiếng động rõ chưa!” Kuroha nói rồi bước lên trước lớp.
“Ờm, đó chỉ là một trò đùa thôi.” em ấy nói.
Không ai phản ứng lại em ấy. Cả lớp vẫn im thin thít như trước.
“Mọi người biết đấy, là để giảm bớt căng thẳng ấy?”
Vẫn im.
“Mình biết là giờ cậu ấy trông ra sao với mọi người rồi, được chứ? Nhưng dù sao cũng phải nói điều này… Đáng lẽ ra mọi người nên cười mới phải chứ nhỉ.”
Lại vẫn im lặng… hoặc không?
Yuzu-san bỗng cười lên. Những người khác trong lớp cũng bắt đầu cười theo luôn.
Tạ ơn, có vẻ là sự thật tôi đến từ tương lai vẫn còn là bí mật với mọi người. Đội ơn em, Kuroha. Cảm ơn cậu nữa, Yuzu-san.
Có điều tôi đã gáy quá sớm.
Mọi người ở đây đều đã thấy rõ sự thật rằng tôi đến từ tương lai rồi. Màn che đậy của Kuroha chẳng hề có tác dụng gì cả.
Ngay khi cái tiết chủ nhiệm kết thúc thì một giọng nói hú tôi, “Này, Chàng trai tương lai!”
Thôi chết rồi, mình làm gì đây?! Kuroha đã nói rằng họ có thể sẽ đuổi học tôi nếu họ biết được sự thật này.
“Kuroha, anh gặp rắc rối lớn rồi!” Khi tôi đang xác nhận lại tình hình thì em ấy lại thở phào đến độ mà tôi cảm thấy như em ấy chưa từng được thở.
“Ừm, đó chỉ là một biệt danh thôi.”
Để tôi làm rõ vài chuyện đã. Tôi đã cho rằng với một học sinh đến từ thế kỉ 23, trình độ học vấn của tôi sẽ vượt xa những học sinh ở thế kỉ 21. Tôi đã tưởng tượng ra rằng tất cả những học sinh khác sẽ bị kinh ngạc bởi những kiến thức tuyệt vời của tôi, và học sẽ năn nỉ tôi giúp họ học.
Tôi đến từ tương lai tận 200 năm sau. Chẳng phải là nền giáo dục ở thời của tôi sẽ vượt xa ở trong quá khứ sao? Điều đó vẫn còn nằm trong nghi vẫn. Nhưng thực tế lại hoàn toàn trái ngược.
Bây giờ đang là tiết Nhật ngữ.
“Gin Imose-kun, hãy đọc phần trong sách.” tôi đáp lại bằng một tiếng “Vâng!” rồi đứng lên, nhìn vào quyển sách.
日 hôm đó trời 暮方.
Lại đúng ngay vào chữ kanji nữa chứ! Ừ thì tôi biết, đây là tiết Nhật ngữ, nhưng không phải một cuốn sách giáo khoa phổ thông nên hướng đến những người bình thường nhiều hơn sao? Đáng lẽ ra phải có nhiều chữ hiragana hơn…
Tôi đang gặp rắc rối, tôi quyết định sẽ chỉ đọc những phần có thể, và để che đậy nó.
“‘... hôm đó trời…”
Một ngọn gió lạnh lẽo lùa ngang qua lớp.
Như vậy có được chưa nhỉ?
Trong căn phòng tràn đầy áp lực ấy, giáo viên nói, “Hmm, em có thể nhắc lại cả câu được không?” một cách không thương tiếc.
Thôi xong con rồi! Trông chẳng có vẻ gì đọc mỗi phần chữ hiragana là sẽ xong chuyện cả.
“Gin-san, cậu đọc như vầy nè, ‘Ngày hôm đó trời tối mù mịt.’” Yuzu-san thì thầm nhắc tôi từ bên cạnh.
O-Okay, được rồi. Cảm ơn nha, Yuzu-san!
“‘Cậu đọc như vầy nè ngày hôm đó trời tối mù mịt.’” tôi đọc to trước lớp.
Cả lớp học cười rộ lên cả. Hình như là do quá căng thẳng mà tôi đã nói gì đó lạ rồi.
V-Việc này khó vãi… Tôi đã bật thần kinh thép trước khi phải đối mặt với với lớp Nhật ngữ, nhưng nó còn tồi tệ hơn cả tôi lo sợ nữa. Những môn học khác cũng khó ý chang nhau, ngoại trừ Tiếng Anh ra thôi. Sao mọi thứ lại ở một cái trình độ cao vậy cơ chứ?
Giáo viên cười cho qua rồi nói “Thôi, vậy là được rồi…” và tôi đành ngồi xuống một cách chán nản.
“Gin-san, xin lỗi vì mình đã không nói rõ hơn.” Yuzu-san nói với tôi.
“Đừng lo về nó. Mình cũng xin lỗi vì lúc nào cũng gây cho cậu toàn rắc rối như vậy.”
“À, mình không phiền gì đâu. Dù gì cũng rất vui mà.” cô ấy đáp lại với một nụ cười ấm lòng.
Ôii… Cô ấy thực sự là một thiên sứ giáng trần. Quá là phi tự nhiên khi một cô gái xinh đẹp tuyệt trần như cô ấy lại có thể tốt bụng đến vậy.
Tôi muốn giữ bí mật thân thế thật sự của Yuzu-san với tất cả mọi người. Nếu thế giới mà biết về cô ấy, thì cô ấy sẽ bị đối xử như là một dạng sống vô định nào đó. Tôi không hề muốn như vậy. Nghe có vẻ hơi ích kỷ, nhưng tôi không muốn cô ấy mỉm cười với nhiều kẻ khác như vậy…
Khi tôi ngày càng say đắm nụ cười của Yuzu-san, tôi cảm thấy một ánh mắt lườm thẳng ngay sau gáy tôi như tia laze. Quay đầu lại, tôi chạm mắt với Kuroha đang ngồi ở chỗ của em ấy ngay cạnh cửa sổ.
Sax… Mặt gì ghê vậy! Em nhìn giống mấy cái mặt nạ quỷ Noh lắm đấy!
Thực sự thì tôi thấy ngạc nhiên khi có thể làm được một khuôn mặt như vậy. Có khi con bé có triển vọng với nghệ thuật sân khấu đấy.
Chỉ có một lí do duy nhất khiến cho Kuroha làm cái bộ dạng như vậy. Con bé đã bị phân ra chỗ ngồi tách biệt với chúng tôi. Chỗ của bọn tôi nằm bên phía gần hành lang, còn chỗ của Kuroha thì lại ngay cạnh cửa sổ. Chính giáo viên đã quyết định phân chia chỗ ngồi, chắc vậy. Nên Kuroha chắc là rất bực bội về việc bị cho ra ngoài, nhưng con bé cũng chẳng thể làm gì được.
Suốt giờ học, Kuroha vẫn tiếp tục lườm tôi với ánh mắt sát thủ của con bé. Nếu mà cái ánh mắt đó có thể giết người được, thì tôi đã đi chầu diêm vương chí ít cũng cả chục lần nãy giờ rồi.
“Kuroha trông có vẻ lo lắng về cậu đấy, Gin-san.” Yuzu-san nói với tôi. Có vẻ như cô ấy cũng đã để ý đến cái ánh nhìn đáng sợ đó của Kuroha rồi.
Đừng nhìn thẳng vào mắt con bé! Đáng sợ lắm!
Không lâu sau khi hết tiết học. Phần lớn học sinh đứng lên ra khỏi chỗ ngồi của họ. Kuroha cũng rời khỏi chỗ ngồi của con bé và đùng đùng phóng thẳng sang chỗ chúng tôi, kiểu như bộc phát cơn giận dữ trên một đòn tấn công.
Tôi hoảng sợ và quay lưng tránh mặt con bé. Nhưng qua những gì tôi thấy trước khi kịp nhận ra rằng, Yuzu-san đã bị lũ con trai vây quanh. Bọn họ là bạn của cô ấy à? Tôi đã hoàn toàn bị cho ra rìa.
Hình như là đám con trai đang mời Yuzu-san đi đâu đó. “Karaoke, hoặc là khu arcade được không? Hay là đi xem phim, cậu muốn cái nào cũng được hết!” tụi nó nói vậy.
Yuzu-san vẫn chào đón bọn họ bằng một nụ cười, nhưng tôi không biết chính xác là mối quan hệ giữa cô ấy với bọn chúng là gì. Hừm…
“Xem phim? Thật ra mình chừng từng đi xem phim ở rạp bao giờ cả.”
“Sao cơ? Nếu vậy thì ngon rồi! Tất cả chúng ta cùng đi xem phim đi!” Cả đám con trai gật đầu lia lịa. Một đứa nào đó bắt đầu lấy điện thoại ra xem lịch chiếu phim, thì một đống bộ phim đang được chiếu hiện lên trên danh sách.
Tôi thấy hơi tò mò, nên đã bơi vào. “Cái bộ phim đó… Có bao nhiêu nữ anh hùng biến thành khổng lồ vậy?”
Cả đám con trai quay ra nhìn tôi.
“Ở thời của bọn mình, tất cả những bộ phim truyền hình nào cũng có phần mà những nữ anh hùng hóa khổng lồ đấy.” tôi giải thích với bọn họ. “Giống như trong trận chiến giữa nữ anh hùng khổng lồ ở dải Ngân Hà này với nữ ác nhân khổng lồ ở vũ trụ khác ấy.”
“Khổng lồ? Cái tên này đang gáy cái gì vậy?” Cả đám con trai có vẻ hơi sững sờ trước điều tôi vừa nói.
“Ấy nè… Cái đó, thật ra, ở đây có một bộ nè.” một thằng nào đó lên tiếng. Cậu ta múa cái điện thoại trên tay, và giơ nó ra cho tôi xem với một nụ cười đểu. Có một tấm hình một cô gái với bộ trang phục màu hồng.
Magical Girl Super Sadie — The Movie —
Cái này là… Nó là bộ anime mà anh trai của Yuzu-san rất yêu thích đây mà!
Cậu ta đọc lớn dòng chữ. “‘Hãy nhanh nhanh quỳ gối trước ta đi! Chính là ta, Sadie, chủ nhân của một ngàn kẻ bạo dâm, đến đây để hạnh hạ các ngươi! 1000 cái tên sẽ được ngẫu nhiên chọn ra để dành được một cái đồng hồ báo thức đặc biệt có thể báo thức cho các ngươi bằng chính giọng nói ngược đãi này của ta!’ nói ghi vậy đấy.”
“Ít nhất thì nó cũng biết chọn đúng loại người xem đấy thôi.” một thằng nào đó nói.
Này mấy người! Đừng có mà cười vào Sadie trước mặt Yuzu-san! Như vậy chẳng khác gì cười vào mặt anh cô ấy cả! Tôi đã rất phẫn nộ.
Tôi nhìn qua nét mặt của Yuzu-san và, đúng như tôi đoán, có hơi nét đượm buồn thoáng qua.
Mẹ kiếp, mình không thể để yên vậy được. Đám con trai tụi nó nghĩ mình là ai cơ chứ? Bọn chúng chẳng biết gì về cảm giác của Yuzu-san cả!
Tôi bật thẳng dậy, không thể chịu đựng thêm được nữa, cái ghế của tôi ngã cái rầm xuống đằng sau tôi. “Đừng có mà cười nữa! Không phải Sadie rất dễ thương đấy sao?”
“Ca-Cái đéo?”
“Sao mấy cậu lại đùa cợt như vậy? Mấy cậu chế giễu sự moe à!?”
“Cậu có thể cười vào những thứ này mà, không phải sao? Ý tôi là, ngay cả những người tạo ra nó cũng biết đây là một trò đùa mà.”
“Sai rồi!” tôi bắt đầu rơi nước mắt. “Những người tạo ra nó đã nghĩ rằng, ‘Có ai đó sẽ được cứu rỗi bởi công việc của mình’! Đó mới chính là những gì nó nói lên! Dám bảo rằng đó chỉ là một trò đùa thì thật là thiếu tôn trọng!”
“Hài, nghe gã này nói thật là đau não mà.” một thằng nào đó nói.
Đau á?! Thứ bị đau ở đây là trái tim của Yuzu-san kìa! Yuzu-san nhìn tôi và đám con trai kia một cách khó xử. Mình phải làm gì để cô ấy mỉm cười lại lần nữa…? A, chính là cái đó!
“Yuzu-san!” Tôi quỳ một gối xuống trước cô ấy. Tôi đang tạo dáng theo kiểu một hiệp sĩ quỳ gối trước nữ hoàng của mình. “Cậu sẽ đi xem phim cùng với mình chứ? Cùng xem Sadie!” Tôi hét lên bằng một giọng vang lớn, và đưa tay ra trước cô ấy.
Yuzu-san và cả đám con trai đều nhìn xuống tôi với một vẻ mặt kinh ngạc.
“Yuzu-san sẽ chẳng bao giờ đi xem cái thể loại đó đâu!” một đứa nào đó liền phản đối.
“Yuzu-chan?!” Nếu cậu dám gọi cô ấy như vậy, thì cậu cũng phải gọi tôi là ‘Gin-chan’ luôn!”
“Hả? Thế là thế quái nào…”
“Hãy cùng nhau đi xem Sadie và nghe mắng chửi hành hạ nào! Chúng ta có thể mua một tấm áp phích và liếm hình của cô ấy, rồi lê lết trên sàn!” Như là anh trai cậu đã từng làm! Yuzu-san, tới đây, nắm lấy tay tôi! (Trans: Ơ, thế nào ấy nhở... Lag?)
Yuzu-san chớp mắt liên hồi trong sự ngạc nhiên. Cô ấy im lặng nhìn tôi suốt một hồi, rồi quỳ xuống sàn nhà trước mặt tôi và cả hai tay cô ấy nắm chặt lấy tay tôi.
“Gin-san, mình rất vui khi được đi xem phim với cậu.”
“Ừm!” Tuyệt! Tôi sẽ đi xem một bộ phim với Yuzu-san!
Yuzu-san nhìn thẳng vào tôi với một nụ cười nhẹ nhàng. Trong khi tôi vẫn còn đang bị hớp hồn, cô ấy thả tay tôi ra và đứng dậy. Biểu hiện trên khuôn mặt cô ấy thay đổi thành sự hối tiếc, và cô ấy liền cúi đầu xuống trước đám con trai.
“Dù rằng các cậu đã mời mình trước, nhưng mình xin lỗi.” cô ấy nói.
Cả đám con trai ai nấy đều có một cái nhìn khó chịu trên khuôn mặt của họ.
“Mẹ nó. Đứa nào thèm quan tâm đến cái thứ moe này chứ?”
“Đùa tao chắc…”
Đám con trai cùng một lúc phỉ nhổ những lời đó vào mặt tôi khi chúng đi ra ngoài hành lang.
Tôi đứng lên và đối diện với Yuzu-san. Một nụ cười rạng rỡ đã quay lại trên khuôn mặt của cô ấy.
“Gin-san, cảm ơn cậu đã đứng lên bảo vệ cho những thứ anh mình yêu quý.”
“Mình chỉ làm việc mà ai cũng sẽ làm thôi.”
“Mình đã rất ngạc nhiên khi cậu nghiêm túc như vậy đấy. Cậu đã rất là lớn giọng… Nó đã vang vọng cả phòng học đấy, cậu biết không. Nhất là phần ‘Liếm hình cô ấy.’”
“Khi mình trở nên nghiêm túc thì giọng mình cũng tự nhiên lớn vậy đó.”
“Việc đó khá là giống anh mình đấy.”
“Có khi mình đã bị anh cậu nhập vào.”
“Gin-san, cậu thật là…” Những giọt nước mắt bắt đầu rưng rưng trên đôi mắt cô ấy. Trông khá là gợi cảm.
Chắc cô ấy lại khóc bởi vì đám con trai kia chế giễu Sadie.
Đừng lo, mọi chuyện rồi cũng sẽ ổn thôi. Cậu không cần phải khóc nữa đâu.
Yuzu-san hít một hơi nhẹ, và rồi nhìn về phía hành lang mà đám con trai đã đi ra.
“Có lẽ mình đã làm một việc không tốt rồi…” cô ấy nói.
“Ừ… Chắc là sẽ tốt hơn nếu làm lành với họ.” Tôi không nghĩ rằng họ có ý xấu gì cả. Họ chỉ là chưa nghe thấy tiếng gọi của Đảng thôi. Tôi ước gì họ có thể được đọc Oniaka. Tôi chắc chắn sẽ chỉ họ xem những cảnh lộ pantsu của Homyura.
“Gin-san, ờm, về bộ phim đó…” Yuzu-san quay lại nhìn tôi và trông hơi ngại ngùng. “Bao giờ thì mình đi?”
“À thì, chỉ có hai chúng ta xem, nên…”
“—Em cũng muốn đi với hai người.”
Gya! Một giọng nói kỳ quái phát ra từ sau lưng tôi. Tôi cảm thấy được một làn sóng phẫn nộ táp lên cả người mình. Quả là một luồng khí cực kì đáng quan ngại! Tôi bất giác quay lại, lo sợ điều tồi tệ nhất xảy ra.
Ở đó có một ác quỷ tối thượng, Kuroha…
“Em chỉ đùa thôi.”
...hay không nhỉ? Kuroha đã bình tĩnh lại. Hú hồn má ơi.
“Em thì cũng không muốn nói ra đâu, nhưng nếu anh muốn đi xem phim, mà lại còn không có tiền nữa, Onii-chan. Anh sẽ chỉ gây thêm phiền phức cho Yuzu-san thôi.”
“Không vấn đề gì đâu. Mình sẵn lòng trả tiền xem phim cho cả hai mà.” Yuzu-san nói.
“Yuzu-san, đừng chiều hư anh ấy nữa.”
“Nhưng, Gin-san đã mời mình rồi và cả…” Yuzu-san đáp lại em ấy.
“Mình không có nhiều cơ hội được đi xem phim với người khác.” Yuzu-san tiếp tục nói.
Tôi đã nhầm về việc Kuroha đã bình tĩnh lại rồi. Đôi mắt con bé lia như điện, tóc con bé thì dựng hết cả lên… Giờ con bé nhìn như là một vị thần phẫn nộ của Tây Tạng. Con bé đã đưa biểu cảm của khuôn mặt lên cả một cấp độ mới!
“KHÔNG!!!”
Tôi có thể cảm thấy áp lực từ cái giọng trầm đặc mà con bé vừa bùng vang lên.
Yuzu-san đã bị giật mình, đành gật đầu. “Nếu vậy, thì thôi…”
Grr… Có vẻ như là tôi khó mà có thể được đi xem phim với Yuzu-san. Thật đáng buồn… Mặc dù đúng là tôi không có xu nào thật, nên tôi cũng chẳng thể làm gì khác cả. Có lẽ mình nên tìm một công việc bán thời gian chăng?
Tôi đã từ bỏ việc đi xem phim rồi, nhưng có vẻ như Yuzu-san vẫn chưa chịu thua.
“Hay là cậu cũng đi luôn đi, Kuroha-san?”
“Sao cơ?” Kuroha đã thoát khỏi cái trạng thái thần phẫn nộ Tây Tạng và quay về làm một nhân loại.
“Chúng ta có thể đi cùng nhau mà. Hãy mời cả Miru-chan và Sensei đi cùng nữa!”
“Như vậy không phải là cậu sẽ phải chi trả cho tất cả bọn mình hay sao?”
“Không sao mà! Mọi người cùng đi với nhau nha!” Yuzu-san mỉm cười và tràn đầy hy vọng.
Nhà Mirokuin rất giàu có, cho nên mấy tấm vé xem phim này cũng chẳng là mấy so với họ, chỉ có điều…
Kuroha vẫn đang băn khoăn, nhưng Yuzu-san liền tiến tới với một câu một “Quyết định vậy nha!”
Yuzu-san, cảm ơn cậu rất nhiều vì mọi thứ cậu đã làm cho mình.
Và thế, giờ tôi sẽ được đi xem phim với Yuzu-san, và cả Kuroha với những người khác nữa. Tôi rất là mong đợi nó.
…Khoan đã. Nếu chúng ta đã lập nhóm để đi thì… “Mình vừa có một ý tưởng cực hay nè! Sao mình không mời cả đám con trai cùng đi xem Sadie luôn nhỉ?”
“Ồ, nghe có vẻ sẽ vui và thú vị lắm đây.”
“Ý anh là, cùng đi xem với mấy thằng khác á? Onii-chan, bộ anh không khó chịu chút nào sao?”
“Sao lại phải vậy?”
“Đây là một phần của anh mà em thực sự thấy nể đấy, Onii-chan. Thiệt tình hà.”
Vậy là xong, hãy cùng nhau đi xem phim nào! Mình sẽ cho mấy đứa tụi nó thấy sự tuyệt vời của gái 2D!
Tôi chạy lại mời cả đám con trai đã quay vào lớp đi xem phim. Tôi đã nghĩ rằng tụi nó sẽ đồng ý, nhưng cả đám lại đáp lại là không đời nào.
Sau khi hét lên “Hãy cùng đi nghe Sadie thác mắng đi!” đến tận lần thứ ba, họ mới nói lại “Đủ rồi dừng lại đi, thật là xấu hổ khi đứng đây nghe mày gáy!” và thẳng thừng từ chối.
Riết rồi lại chẳng biết cảm nhận của con người trước kia nữa hà!
Sau giờ học, Kuroha lại tiến tới chỗ của tôi.
“Thế, đã có sáng kiến gì hay ho chưa giáo sư?”
“Sáng kiến gì?”
Kuroha đưa tay lên trán thở dài. “Onii-chan à, thế sao lúc trước anh lại nhập học vào ngôi trường này vậy hả?”
“Cậu muốn đi học và kết bạn ở trường đấy, Gin-san.” cô ấy nói.
À phải, đúng rồi.
“Trời ạ! Là vì anh trai của Yuzu-san đấy, nhớ chưa?!” Kuroha la lớn lên.
“Ờ ha, chính là nó đấy!”
“Và giờ chính xác thì nó đến đâu rồi?”
Em ấy nói chí phải. Tôi đến nhập học ở ngôi trường này là để giúp hoàn thành di nguyện của anh trai Yuzu-san. Nhưng đúng như Kuroha vừa nói, tôi vẫn chưa làm được tích sự gì cả.
“Yuzu-san, việc này có thể sẽ làm cậu nhớ lại những kí ức đau thương, nhưng mà mình có thứ cần phải xem lại. Anh trai cậu đến trường nhưng lại bị cô lập bởi chính bạn học của anh ấy. Sự cô lập của anh ấy là do chính anh ấy đã thực hiện rất nhiều hành động thường ngày như là nói chuyện với những cô gái 2D và liếm láp họ. Mình có nói sai chỗ nào không?”
“Không, đúng là như vậy.” Yuzu-san xác nhận.
“Onii-chan, anh có chắc đó là những hành động bình thường không?” Kuroha hỏi lại tôi. “Chúng có vẻ trông giống như là những thứ liên quan đến một sở thích nào đó của anh ấy hơn. Có thể đó là những việc mà người ta không nên làm thì sao?”
“Kuroha, Yuzu-san đang đứng ngay trước mặt chúng ta đấy!” Tôi trừng mắt với con bé. Sao nó dám nói thế với người đã chết cơ chứ!
“Nếu em nghĩ chính những việc anh trai cô ấy làm là có vấn đề, thì sao chúng ta không làm thử nó ngay đây luôn? Anh cũng sẽ làm những việc đó ngay trước đám bạn cùng lớp như anh ấy đã từng làm.”
“Đừng có mà làm theo nữa! Chừng này thôi cũng quá đủ xấu hổ rồi. Bộ anh muốn trở thành một cái huyền thoại gì đó ở trường này à?”
“Huyền thoại ơ à! Nghe thích thế nhỉ.”
“Thôi chết, mình không nên nói vậy. Em xém quên mất là anh ngốc cỡ nào.”
“Cậu biết không, cũng có những lúc mà mọi người trong trường đều tập trung lại đấy!” Yuzu-san liền đưa ra một đề nghị rất hữu ích.
“Ý cậu nói là làm nó trước mặt cả tưởng luôn chứ không phải mỗi lớp thôi à? Nghe giống như là mình sẽ ghi danh thẳng vào lịch sử niên giám của trường này ấy.”
“Yuzu-san, làm ơn đừng khuyến khích anh ấy. Ảnh thực sự sẽ làm thật đấy, cậu biết chứ.”
“Hở? Mình đã nói cái gì sai sao?” Yuzu-san bối rối.
Cậu không nói sai cái gì cả, Yuzu-san! Kuroha mới là người sai ở đây!
“Anh muốn truyền bá văn hóa moe, đúng chứ? Anh có cái gì mà có thể thu hút sự chú ý của một đống học sinh không?” Kuroha hỏi.
“Vậy nếu anh làm thế, rồi sao nữa?” tôi đáp lại con bé.
“Rồi tiếp đến, có lẽ anh có thể tuyên truyền cho mọi người tại sao sự moe lại vĩ đại đến vậy?”
“Vậy nếu anh lên thuyết giảng ở trên hội đồng trường thì sao? Nếu anh không làm được, vậy thì anh có vẫn có thể nhờ Odaira-sensei làm giùm. Ngài ấy trông giống một cô bé nhỏ, nên chắc chắn nó sẽ có hiệu quả đấy!” Đằng nào thì, sau này thủ tướng chính phủ cũng là một cô bé 2D mà!
“Ở cái thời đại này chẳng có ai đi nghe theo một con nhóc truyền đạo đâu.” Kuroha nói toẹt ra.
“Truyền…? Em đang dùng ngữ đao to búa lớn để chế giễu anh nữa đấy à! Thôi ngay đi!”
“Anh mới là người cần phải thôi đi đấy!”
“Ờm…” Yuzu-san xen ngang vào, cố gắng gạt đi cuộc cãi vã vặt vẻ của chúng tôi. “Mình có cái này này.” Tôi không biết có ấy lấy nó ra từ bao giờ, nhưng có một cuốn sách mỏng nằm trên tay cô ấy. Nó chỉ có hai màu trắng đen và còn được dính lại bằng băng dán. Nói chung là nhìn nó giống như một thứ gì đó làm thủ công hơn là được sản xuất hàng loạt để đem bán. “Đây là tạp chí của câu lạc bộ văn học.”
“Tạp chí…” Tôi lặp lại lời cô ấy. Yuzu-san, cậu muốn bọn mình phải làm gì với cuốn tạp chí đó?