Sau giờ học, cũng cái ngày mà tôi và Sharte nói về chuyện quá khứ.
「Ikuno, tụi mình làm gì bây giờ?」
Ngồi trên dàn sofa của phòng câu lạc bộ, tôi cùng với Aizawa, người ngồi đối diện, đang làm một vẻ mặt phức tạp.
「Đã được một tuần từ lúc tụi mình dán poster tuyển mộ thành viên, vậy nhưng không một ứng viên nào xuất hiện cả, phải không? Mình nghĩ nếu chuyện cứ đi theo hướng này, câu lạc sẽ gặp nguy hiểm……」
「Ơ, ờ ừm. Phải rồi nhỉ. Chỉ còn 3 tuần nữa……」
Tôi là người nghĩ ra nội dung của tờ poster, và Aizawa là người thiết kế nó. Nhỏ đã vẽ vài con vật lên nó và còn tô màu cho chúng, chúng trông khá thật khi nhỏ hoàn thành. Ngay bây giờ, một lượng lớn những tờ rơi như vậy đã được dán khắp nơi trong trường.
Thành thực mà nói, kế sách này sẽ thông báo cho mọi người biết tôi, chủ tịch câu lạc bộ này, là một otaku, đúng ra làm như thế là không tốt đối với tôi, nhưng giờ đây mọi người trong lớp đã biết tôi là otaku, tôi không cần phải giấu diếm chuyện đó nữa.
「Nhưng tớ ngạc nhiên đấy. Tớ không nghĩ là Aizawa-san sẽ hợp tác nghiêm túc như vậy」
「Ế, đợi đã, nói những điều như vậy. Ý cậu là saoー?」
Không do dự, Aizawa ghé sát mặt lại gần tôi.
「Ây da, Tớ không có ý gì xấu đâu! Nhưng Aizawa này, cậu đã tham gia câu lạc bộ mặc dù bản thân cậu không muốn, phải không? Nên thật ngạc nhiên khi cậu lại nhiệt tình đến vậy」
「A. Có khi nào, cậu đang nói đến chuyện phát tờ rơi ấy à?」
「Ừm」
Hôi tuần trước, tôi đã làm một tờ poster ngay tức thì, mọi thứ đều ổn đến khi tôi gặp vấn đề trong việc in chúng ra quá mức.
Rồi Aizawa đã nói「Nó sẽ phí đi mặc dù chúng ta đã gặp rắc rối để in được chúng, hãy đem phát nó ra」, tuy nhiên「Nhưng vì Ikuno kém ở những khoản này nên hãy để mình làm cho」, chưa tới nửa giờ sau, nhỏ đã hoàn tất mọi thứ mà không hề mang vẻ mặt khó chịu trên người.
Aizawa là một gái xinh đẹp nên chắc hẳn nhỏ đang âm mưu gì đó, nhưng sự thật rằng Aizawa đã giúp tôi vẫn không thay đổi.
「Mặc dù tớ đã thấy nó khi ở cạnh cậu, rằng Aizawa nổi tiếng và được mọi người chấp nhận. Đúng như mong đợi, cậu thật tuyệt vời」
「C-Cậu tự dung nói gì thế ……nổi tiếng hay không nổi tiếng, Ikuno đã gặp rắc rối, nên mình chỉ muốn giúp thôi」
Được khen, Aizawa trở nên ngượng, mặt cô ta ửng đỏ và tay thì nắm chặt lấy phần váy che khuất cặp đùi kia. (TN: ông tác miêu tả hợp lý vlol) (Kuro: T-H-I-C-C)
「Hơn nữa, mình đã yêu cầu Ikuno một chuyện vô lí như việc hẹn hò với mình, bởi vì cậu đã hoàn thành yêu cầu của mình, việc mình hỗ trợ lại cậu hết sức có thể là lẽ thường tình thôi」
「Ây da, thế à, chà, có thể cậu nghĩ vậy nhưng……」
Nhưng, một cô gái xinh đẹp nghiêm túc làm gì đó đến mức này giống như bạn đây là hoàn toàn không bình thường.
Hầu hết, họ thường sẽ giả ngu sau khi đã hứa hẹn đủ kiểu.
Tôi nhớ lúc ấy là năm ba sơ trung. Tôi đã từng sở hữu một quyển light novel hơi ecchi một xíu (TN: giống bộ này này hí hí), và bị phát hiện bởi một đứa con gái xấu tính cùng lớp. Cô ta nói rằng sẽ giữ kín chuyện này nếu tôi trực lớp phụ cô ta trong một tuần, và tôi đã phải miễn cưỡng làm điều ấy. Tuy nhiên, một tuần sau, những lời bàn tán về việc tôi có một cuốn manga khiêu dâm được truyền ra khắp cả lớp. Tất nhiên, tôi đã hỏi con bitch xấu tính đó. Nhưng những lời tôi nhận được lại là「Hở? Có chuyện như vậy á?」. Nhờ cô ta, mọi người đều mất cảm tình với tôi, cũng giống hồi tiểu học, rốt cuộc tôi cô đơn cho đến khi tốt nghiệp.
Bởi vì một trải nghiệm như vậy, việc một cô gái xinh đẹp cố hết sức giống Aizawa là bất thường với tôi.
Đúng như đã nghĩ, nhỏ là một cô gái tốt đúng không?
HA! Ôi không không, đừng để bị lừa. Chắc chắn nhỏ đang gây ấn tượng tốt tới một mức độ hợp lý, dám cá nhỏ sẽ gây họa lớn sau này.
Thận trọng, tôi chăm chú vô con bitch không xác định (tạm thời), người đang quay đầu ra chỗ khác.
「Gác chuyện đó sang một bên. Aizawa-san, tớ có thể hỏi cậu điều này được không?」
Shinonome, người nãy giờ yên lặng đọc sách cạnh Aizawa, vuốt tóc và xuất hiện.
「A, cậu muốn hỏi gì Ibuki? Mình sẵn sàng nghe bất cứ điều gì cậu muốn nói!」
「Ế, ừ…cám ơn」
Nhỏ Shinonome này, có vẻ cô ta chưa quen với việc gọi bằng tên riêng nhỉ. Lần đầu tiên, cô ta biết được ý nghĩa của một người bạn thực sự như Aizawa, và thái độ của cô ta trông cũng lúng túng hơn từ hồi tuần trước.
Shinonome hắng giọng rồi cười nhẹ,
「Nói sao nhỉ, tất nhiên tớ hiểu cậu tham gia câu lạc bộ này bởi vì cậu đã hứa, nhưng điều đó đổi lấy việc hẹn hò với một đứa con trai trong một ngày, không phải rõ ràng cậu ở bên bất lợi sao Aizawa?」
「Ế? Chỗ nào cơ?」
Aizawa nghiêng đầu trong khi chưa hiểu những suy nghĩ đầy tính toán của Shinonome.
Nhưng tôi thì hiểu.
「Điều muốn nói Shinonome là gì, tớ nghĩ là tớ hiểu. Ý cô ấy muốn nói, Aizawa, là cái CLB này có thể sẽ biến mất sau vài tháng nữa, tốn thời gian tham gia CLB mà chỉ được đi hẹn hò đúng một lần, ý cậu ấy là không phải phần thiệt về phía cậu sẽ lớn hơn hay sao」
「A, ra là chuyện đó!」
*pon* Aizawa có vẻ đã hiểu ra.
「Eto, nhưng, nói rõ ra thì không phải thế đâu……ahahaha」
「Ý cậu là sao khi nói “không phải thế”?」
Khi tôi hỏi, Aizawa ngại ngùng trong khi nghịch tóc của nhỏ.
「Ikuno là người mà mình có thể trực tiếp cùng nói chuyện, nếu mình suốt ngày ở cùng cậu, mình nghĩ mình sẽ vượt qua được chứng sợ nam giới của bản thân」
「Ufufu, ra là thế」
Shinonome, nhận ra đây cũng là một cách để tấn công, gật đầu ngưỡng mộ. Con bitch này…….
「Ngoài ra, cũng có thứ mà mình chỉ có thể hỏi một đứa con trai mà?」
「Chỉ con trai á? Eto Aizawa, cậu đang nói về cái gì vậy?」
「Eto, có một thứ mà mình đang thắc mắc, nói sao đây…」
Aizawa mím chặt môi, má đỏ bừng hơn cả khi nãy.
「Làm ơn hãy nói cho tớ. Tớ rất biết ơn Aizawa vì đã tham gia CLB, nên tớ muốn trả món nợ này cho đến cùng」
「Đúng vậy. Aizawa lẽ ra phải nhận lại thứ gì đó mới đúng. Ngoài ra, Ikuno-kun là người mà tớ đã đặt vô phòng tư vấn của hội học sinh, đó là việc của cậu ta khi lắng nghe phiền muộn của những học sinh đang gặp rắc rối」
Này đừng nhìn tôi chứ. Dù sao thì, lúc này tôi nên lắng nghe kĩ càng yêu cầu của ai đó bằng cả tấm lòng, nhỉ?
「Ra là vậy. Vậy Ikuno, hãy giúp mình…… Được không?」
「Tất nhiên. Hãy cứ nói những gì cậu muốn」
「U, ừm. Vậy…」
Aizawa dồn lấy quyết tâm và quay về hướng tôi. Tai của nhỏ đỏ bừng bởi sự căng thẳng.
「I, Ikuno! T, tớ……h, hôn, hãy hôn tớ đi!!」(TN: LEWD!!!!) (KURO: FUCKING LEWD!!!)
Ơ, Aizawa mới nói cái gì ấy……? Nếu tôi không nhầm thì là về hôn hay gì đó……ể?
Cơ thể tôi cứng đờ khi tôi nghe nhỏ nói, mặt khác Shinonome lại cười mỉm cứ như đã biết trước rồi ấy.
「Biết ngay mà, tớ đã nghĩ là cậu sẽ nói vậy」
「E, ee!? Ibuki, sao cậu biết!?」
Trong khi tôi vẫn đang chưa hiểu chuyện, Aizawa, mặt đỏ sẫm, đẩy Shinonome để tìm kiếm câu trả lời.
「Sáng nay trong lớp, không phải bạn bè cậu cứ nhất quyết hỏi cho bằng được đấy thôi? Cậu cảm thấy thế nào khi hôn bạn trai ấy. Aizawa-san đã không trả lời thẳng thắn và né nó. Do đó, một đứa cảm thấy nghi ngờ liệu cậu có thực sự có kinh nghiệm ở cạnh đàn ông nhiều hay không. Bởi vì tình huống này y chang lần trước, nên tớ dễ dàng nhận ra nó」
「Ra, ra thế……Ibuki, biết nó rồi à……」
Aizawa cúi gằm mặt, trông càng lúc càng đỏ hơn nữa.
(TN: đỏ thế này đem nấu nước chắc sôi luôn đấy :))) (Kuro: chiên trứng ăn còn dc :)))
Một người bạn à, chắc hẳn là đứa gyaru tóc nâu lần trước.
「Chưa từng hôn ai dù đã từng này tuổi, mình cảm thấy xấu hổ khi phải thừa nhận điều đó với mọi người……」
Đúng hơn, đối với Aizawa, do hội chứng sợ trai, thậm chí việc nắm tay, không nghi ngờ gì, là bất khả thi. Cuối cùng cũng nắm bắt được tình hình, tôi bình tĩnh nghĩ lại.
「Ế, đợi đã nào! Vậy vừa rồi cậu thực sự tính hôn tớ!?」
「Đ-Điều đó……mình cũng không biết làm gì nữa. Nếu chuyện cứ thế này, việc mình nói dối sẽ bị bại lộ …… Một chuyện như vậy, mình chỉ có thể hỏi Ikuno thôi……cho nên…」
「Iya, Tớ nghĩ chuyện này còn nghiêm trọng hơn việc cậu bị bại lộ cơ……」
Chính Aizawa đã quả quyết rằng nhỏ sẽ chỉ nắm tay người nào quan trọng với nhỏ. Do đó, thông thường tôi nghĩ những việc như hôn hít là hoàn toàn không thể……
Ây dà, nói cách khác, tôi hiểu ra hết rồi.
Cuối cùng tôi cũng hiểu thêm một điều nữa về Aizawa.
Cũng như lần trước, nhỏ là kiểu người không thích bị kém cạnh.
Vì vậy, nhỏ cố khiến cho bản thân trông có vẻ tốt hơn bằng cách nói dối.
Hửm? Vậy ra việc mua và thay đổi hàng hiệu liên tục liên quan đến chuyện này à.
Trong khi nghĩ những điều đó, tôi chuyển sự chú ý về tình hình hiện tại.
「Eto, Aizawa……mặc dù nó cũng là một yêu cầu, nhưng không phải nó hơi…」
Shinonome, nếu cô gọi tôi là thú cưng của cô vậy thì giúp tôi đi. Nghĩ thế, tôi lườm cô ta.
「Vậy thì Ikuno-kun, xin hãy nhanh chóng hoàn thành yêu cầu của Aizawa-san」
「Cô bị chạm đầu hay gì!?」
「Ufufu, nhưng không phải nó quá là bình thường sao?」
Uwa! Biết rằng tôi sẽ không thể thực hiện nó, nên cô ta mới nói vậy, con đàn bà máu S này.
「Ikuno, mình đã sẵn sàng, nên……」
(TN: ( ͡° ͜ʖ ͡°) ) (Kuro: : ( ͡° ͜ʖ ͡°) )
Aizawa đến ngồi cạnh tôi và ghé mặt lại sát tôi nên tôi có thể ngửi được mùi hương nữ tính nhẹ nhàng của nhỏ. Cái hành động vén tóc mái lên tai của nhỏ làm tim tôi thình thịch không ngừng, và tôi bắt đầu chú ý đến đôi môi của nhỏ.
「Mình nghĩ là Ikuno sẽ không thích điều này. Nhưng cậu thật lòng muốn cứu lấy CLB, nên mình cũng sẽ như thế. Mình cũng sẽ cố hết sức vì CLB ……n, nên……eto」
Mặt Aizawa trở nên cực kì đỏ, sau khi do dự một lúc, nhỏ nhìn tôi.
「Làm ơn hãy h-hôn mình」
「Đ, đợi đã, Aizawa……!?」
Cơ thể nhỏ nghiêng về trước, cặp mi dài che khuất đôi mắt của nhỏ và môi nhỏ thì càng ngày càng gần tôi.
Cố gắng đến mức này chỉ vì không muốn bị kém cạnh. Không thể tin những yếu tố kì quặc có thể hợp lại và dẫn đến kết quả thế này. Tôi biết nhỏ cũng chỉ đang gượng ép bản thân bởi chính nhỏ cũng đang run kìa.
Vì vậy tôi tính ngăn nhỏ lại, nhưng lạ thay tôi lại bị cuốn theo Aizawa.
「Gác lại đi. Hai người có khách kìa」
Nở nụ cười hạnh phúc, Shinonome nói vậy, và tôi thì quay ra phía cửa phòng CLB.
「Tsu」(chết tiệt)
Một cô gái nhỏ nhắn, mặt đỏ lên như táo, đang đứng nhìn chúng tôi.
Mái tóc màu cam của cô ta dài tới tận hông, phần tóc quăn thì chia ra thành hai búi giống như hai cái sừng, nom chẳng khác gì tai mèo.
Cô gái người đang ngập ngừng trước tình hình hiện tại có vẻ là một vị khách của phòng tư vấn.
「Oi Shinonome, từ lúc nào cô biết có người đang tới?」
「Từ lúc mình nói Ikuno nên hôn đi ấy, mình nghĩ thế」
Shinonome, đang bật chế độ lịch thiệp, nói vậy và cười nhẹ.
「Thật là! Đồ ngốc Ibuki! Nếu cậu đã biết trước sao chẳng nói mình gì hết!」
「Xin lỗi, tớ đã nghĩ ai cũng sẽ để ý điều này」
Shinonome đứng dậy nhẹ nhàng dỗ một Aizawa đang ứa nước mắt rồi bước tới chỗ cô gái kia.
「Xin lỗi vì đã không tiếp đón cậu. Giờ thì, mời cậu vào」
Shinonome nói thế, cô gái kia gật đầu nhẹ mà không ngẩng lên.
「Xin chào, mình là Takatora (高虎), năm nhất lớp D. Hân hạnh được gặp mọi người hôm nay」
Được mời trà từ bộ tách luôn luôn sẵn sang trong phòng CLB, cô ta chào trong khi nhìn chúng tôi bằng ánh mắt khó xử.
Lặng lẽ ngồi trên ghê sofa, cô ta trông thật nhỏ. Chân cô ta, bọc bởi đôi tất dễ thương, không chạm đất.
Vậy ra đây là thứ người ta gọi là loli girl (lolikko). Với kiểu tóc trông giống như tai thú, cô ta có đôi mắt to và sắc. Ngực thì thất vọng khỏi nói nhưng khuôn mặt dễ thương của cô ta trông rất cuốn hút, làm tôi nhớ đến một con cún. Một kiểu người đẹp 2D mà có thể khiến cho trái tim bất cứ ai phải dao động!
Mà, tôi thì lại thích kiểu one-san hơn, do đó tôi không cảm thấy hứng thú.
「Ahaha, Takatora-san……X, xin lỗi! Vừa rồi tớ có hơi bất ngờ. Nhưng chúng tớ không có mối quan hệ kiểu đó đâu!」
「T, tớ cũng không để tâm lắm đâu. Ngoài ra, ano……」
Trông như hơi nản, Takatora-san liếc tôi, hình như muốn nói gì đó.
「Ờm…có gì trên mặt tớ sao?」
「〜〜〜〜!」
Takatora-san lắc đầu, nhưng vẫn nhìn tôi, hình như muốn nói gì đó.
「Ikuno-kun. Có khi nào, bạn ấy là bạn của cậu sao?」
「Ây dà, không thể nào. Đây là lần đầu tiên tớ nói chuyện với Takatora-san……」
「……」(TN: đạp mìn rồi con giai) (Kuro: tội cho em ấy quá đi)
Khi tôi nói thế, Takatora-san bỗng trông như suy sụp tới nơi.
Có khi nào, tôi đã nói chuyện với cô ta ở đâu đó chăng?
Mặc dù nghĩ vậy, tôi liền quay về chủ đề chính bởi bầu không khí vì lý do gì đó hơi nặng nề.
「Takatora-san, phải không? Mặc dù tớ chỉ là chủ tịch của câu lạc bộ văn học, Tớ đã được tin tưởng giao phó công việc của phòng tư vấn thuộc hội học sinh trong một tuần. Vì vậy cậu có thể nói mình nếu có điều gì cầu cần được tư vấn?」
「Un. Eto」
Sau khi Takaktora-san khựng lại một xíu,
「Đ-Đồng phục CLB của mình, đã bị ai đó đem giấu. Đo đó, để đi tìm nó, tớ cần các cậu giúp」
「A, cho hoạt động CLB phải không! Tiện đây, câu lạc bộ nào vậy bạn? Bóng rổ hay câu lạc bộ điền kinh?」
「〜〜!」
Takatora-san lắc đầu, cảm thấy lo lắng trước 3 người chúng tôi, mặt cô ấy ửng đỏ.
「C, cổ vũ……Tớ ở trong CLB cổ vũ」
Rồi Shinonome bắt đầu nói với khuôn mặt như mình-biết-cả-rồi (訳知り顔 = wakeshirigao)
「Mặc dù Takatora mới là năm nhất, bạn đây là át chủ bài của đội cổ vũ. Bạn ấy đã nhập học ở trường ta bằng phương thức đầu vào dựa trên thể thao. Khả năng thể chất của bạn ấy cũng được công nhận là khá cao, tớ từng nghe bạn ấy là người tài năng ưu tú được nhiều trường săn đón」
「Shinonome, sao cậu biết được thông tin chi tiết cỡ vậy?」
「Ufufu, tớ sẽ là người tiếp quản ngôi trường này. Những học sinh nào được miễn giảm học phí
và bằng những phương thức nào, từ bây giờ, tớ phải nắm rõ hết」
Shinonome, trừ khi chỉ có tôi, hành động như một tiểu thư cho đến phút cuối.
Nhắc mới nhớ, Shinonome sẽ trở thành hiệu trưởng tiếp theo bởi cha mẹ cô ta đã qua đời. Shinonome là một con bitch rắc rối nhưng cô gái này luôn cố gắng trong nhiều việc khác nhau. Tôi ngưỡng mộ điều đó.
「Xin lỗi Takatora-san, vừa rồi cuộc nói chuyện hơi chệch hướng một xíu. Cậu có nói ai đó đã giấu đồng phục CLB của bạn, cậu có thể nói chi tiết hơn không?」
「Un……eto, tớ bỏ nó vô trong túi xách trong phòng học, nhưng sau giờ học nó đã biến mất」
「Nghĩa là, cậu nhận ra đồng phục đã bị mới chỉ sau giờ học thôi, phải không?」
Takatora-san gật nhẹ và tiếp tục.
「Ở trường, ít khi tớ bỏ hết sách vở vô tủ đồ, nên tớ không bao giờ rời cái túi trừ khi là đi ăn trưa, lúc đó bộ đồ vẫn ở trong đó. Nên có thể, tớ nghĩ ai đó đã trộm nó trong giờ nghỉ trưa lúc mình trở về phòng chủ nhiệm……」
「Một việc như cướp của người khác……」
Mặc dù Aizawa trông như là ở cùng tụi gyaru xa hoa ấy, nhỏ lại là một người hết sức trong sáng nên nhỏ cảm thấy nặng lòng mặc dù chuyện chẳng hề liên quan.
「Takatora-san, gần đây có ai có hiềm khích với cậu không? Hoặc có gì đó thay đổi trong cuộc sống riêng tư chẳng hạn?」
「Không có gì đặc biệt. Trường lớp và CLB vẫn như thường lệ, tớ nghĩ thế」
Takatora-san trông vẫn rất não nề. Mà cũng đúng thôi, ấy cảm thấy không tốt bởi vì đã bị cướp đồ……
「Thế à. Nhân tiện, cậu đã đi đâu vào lúc nghỉ trưa?」
「Eto, Tớ đi chơi bóng chày với những đứa bạn khác ở phòng tập thể dục……」
Shinonome nghĩ thật kĩ, bắt đầu điều tra một cách chuyên nghiệp và thấu đáo cứ như đối với đứa trẻ bị lạc.
「Vậy là ai đó đã ăn trộm trong khoảng thời gian từ lúc cậu đi tới phòng thể dục tới lúc sau giờ học」
「Oi Shinonome, điều đó nghĩa là……」
「Phải, chính là thế」
Xõa tóc xuống và để cho mái tóc đen óng phất phơ trước gió như cái rèm cửa, Shinonome từ từ mở mắt.
「Tất cả những ai ở trường hôm nay là nghi phạm của vụ này」
「Uu……」
Takatora khô héo như thể bị choáng ngợp bởi số lượng nghi phạm.
Tất nhiên, sẽ là một kết luận chói lọi nếu đây là một drama huyền bí thông thường, nhưng đây là thực tế.
「Đợi đã. Tất nhiên, giả thuyết của cậu tốt đấy, nhưng nghĩ thế náo đi nữa, không phải nghe nó thiếu chắc chắn quá sao?」
Trước mặt hai người họ, Shinonome cười nhẹ.
「Tớ chỉ đơn thuần là nói các khả năng khác nhau thôi. Lúc này, chúng ta chưa thể có câu trả lời chính xác nên trước tiên, chúng ta nên có một bức tranh toàn cảnh rồi lọc bớt những thông tin thừa thãi. Như thế, chúng ta chắc chắn sẽ tìm được tên trộm. Nói cách khác, dao cạo của Occam, hình như là vậy?」
「Dao cạo của ai cơ?」
「Dao cạo của Occam. Một học thuyết về việc tiết kiệm các suy nghĩ bằng cách cạo bớt những thứ không cần thiết khỏi giả thuyết ban đầu. Nguyên gốc nó là một từ dùng trong triết học」
Đầu tôi đau nhói. Nhưng ngược lại, Aizawa nhìn với đôi mắt lấp lánh.
「Đúng như mong đợi từ một người đứng đầu khối, Ibuki biết thật nhiều thứ! Cậu thật tuyệt vời〜♪」
Aizawa thì đứng nhì khối. Tôi nghĩ đó không phải là mỉa mai bởi luồng aura xuất phát từ chính Aizawa. Có thể nhỏ thật sự không phải là một con bitch…….un.
「Cũng không có gì to tát đâu, Nhưng, đúng như Ikuno-kun nói, trong trường hợp này có quá nhiều nghi phạm. Do đó chúng ta phải khoanh vùng lại」
「Khoanh vùng? Ý cậu là sao? Điều đó là có thể á?」
「Một biến cố không thể xảy ra trừ khi xuất hiện một điểm va chạm nào đó. Nguyên lí trao đôi của Locard, một học thuyết đã được kiểm chứng và là cơ sở của ngành tội phạm học. Nên với giả thiết này, chúng ta sẽ có thể khoanh vùng được, tớ nghĩ thế?」
Waa……lại nói những thứ khó hiểu rồi.
Aizawa có vẻ nhận ra điều gì đó.
「A, vậy có khả năng, ai đó trong lớp của Takatora-san hoặc đội cổ vũ là tên trộm!?」
「Đúng vậy, tớ nghĩ điều này là hợp lý」
Cười một cách tinh vi, Shinonome nhâm nhi tách trà đen mà tôi đã chuẩn bị.
Nhưng tôi vẫn chưa hài lòng với ý kiến này.
「Ano, mặc dù hơi khó nói……Vẫn có khả năng ai đó nằm ngoài vùng va chạm đã trộm nó. Trang phục cổ vũ có giá trị biểu lộ cơ thể cao, hơn nữa Takatora cũng nhỏ người……nói sao nhỉ, rất dễ thương, chắc thế? Vì vậy tớ nghĩ nó cũng nổi tiếng đối với đám con trai」
Có vẻ như ý kiến của tôi không chạm tới được một Shinonome suy nghĩ nghiêm túc. Cô ta căng mắt nhìn tôi chằm chằm.
「C-Có được một ý kiến như thế……quả không hổ Ikuno-kun」
Rồi Aizawa, người ngồi cạnh tôi, lập tức xịch lại gần Shinonome như thể sợ tôi vậy.
「I-Ikuno……là một tên lolicon. Gớm quá……」
Hahahaha, tự dung cuộc nói chuyện này rẽ theo một hướng hài hước nhỉ.
「Ufufu, dù sao thì thích một cô gái dễ thương và nhỏ nhắn như Takatora-san cũng là thường đối với một otaku như Ikuno-kun. Hơn nữa, cậu chắc hẳn phải có một cảm giác đặc biệt khi ôm đồ của cô ấy như vậy」
「Oi, đây không phải nói về tôi nhá. Chuyện ấy cũng liên quan tới vụ này mà!」
「Thế cơ à? Nhưng, tớ không nghĩ là cậu ấy đã từng nghe về nó?」
Tôi ngạc nhiên và quay sang Takatora-san.
「Tsu」
Ngại ngùng chụm chân lại, cô ấy có vẻ lo về cái nhìn của tôi hơn và má ửng đỏ.
「Không, không phải thế! Tớ không phải lolicon!」
「hãy cùng bắt nghi can đầu tiên của vụ này thôi nhỉ, Ikuno-kun」
「Tớ đầu hàng!!」
Tất nhiên, kết án sai người sẽ xuất hiện. Giờ tôi đã hiểu cảm giác thế nào!
「Đùa xíu thôi. Takatora-san, cậu có bất kì hiềm khích, đặc biệt là gần đây, hay ý kiến nào về tên trộm bất thường này không?」
「U, un……không có gì cả」
Cứ như thể Takatora vẫn nghĩ tôi là một tên lolicon trong lúc bối rối, cô ta liên tục nhìn tôi chằm chằm.
Chắc cô ấy đang thận trọng với tôi……
「Tớ hiểu. Vậy trước tiên, tớ nghĩ cậu nên nghe chừng này. Bằng cách thu hẹp số lượng nghi phạm, chúng ta có thể đồng thời phát hiện tên tội phạm đang giấu đồ của cậu ở đâu. Nhưng lần này, mục đích cuối cùng của chúng ta là tìm ra đồ chứ không phải tên trộm, chúng ta nên di chuyển nhanh chóng」
「Ế, Shinonome, chính xác là chúng ta sẽ đi đâu?」
「Phòng học của cậu ấy và phòng CLB. Mặc dù có thể Takatora đã kiếm ở đó trước rồi, tuy vậy, 4 chúng ta nên hợp sức và tìm lại lần nữa. Như thế, dần dần chúng ta sẽ có thể tìm được ra nơi có khả năng đồ đang bị giấu」
Vừa rồi cô ta mới nói theo kiểu suy nghĩ dao cạo hay gì?
「Yosh, tớ hiểu rồi. Nếu tìm kiếm ở những nơi ấy vẫn không cho ra kết quả, chúng ta sẽ nghĩ ra phương án khác!」
Nói thẳng ra thì sẽ thật là đáng tiếc nếu không được tham gia hoạt động CLB. Tuần vừa rồi, tôi, cùng với Aizawa, đã tìm kiếm đủ mọi loại cách để tuyển thêm thành viên, và đã không thể làm bất kì hoạt động gì. Nhưng, tôi không thể bỏ qua những người đang gặp chuyện, tôi nhất định phải làm tròn trách nhiệm của ban tư vấn nếu muốn giữ cho CLB được sống.
「Phải đấy! Lấy đồ của người khác là không thể tha thứ! Mình cũng sẽ cố hết sức vì Takatora-san!」
Nghĩ y chang tôi, Aizawa đứng dậy và giơ nắm đấm lên trời như một đứa con trai.
「Vậy đi. Giờ thì đi thôi.」
4 chúng tôi rời khỏi phòng CLB, băng qua cầu nối và hướng tới lớp của Takatora-san.
「Oi, oi……Cậu đấy, nghe này!」 (cô ta nói với giọng nam tính)
Takatora-san chạy ra trước và đi cạnh tôi
「Ế, tớ á? Cậu cần gì à?」
「Iya, không có gì nhiều nhưng……eto, tên cậu……」
「A, à. Tớ là Ikuno Kousuke, lớp C. Rất hân hạnh được gặp」
「Ikuno, Kousuke, tớ có thể gọi cậu là K-Kousuke không?」
「E? Un, không sao đâu nhưng……」
Bỗng dung gọi bằng tên riêng. Ý tôi là, sự thân thiện quá mức này sẽ dẫn đến hành động lỗ mãng. Hơn nữa, cô ta là gái đẹp. Điều đó nghĩa là……
「Gác chuyện đó sang một bên, sao đây……sao đây……nhìn tớ đi, cậu có nghĩ về điều gì không?」
Bước đi bên cạnh, tự nhiên Takatora-san ngước nhìn tôi, ra vẻ không thoải mái.
Có phải cô ấy đang lo lắng bởi tôi đã gọi cô ấy là nhỏ người khi nãy? Tôi cảm thấy có lỗi rồi đấy.
「Iya, tớ chả nghĩ được gì đặc biệt cả」
Takatora-san trông hơi buồn và có vẻ muốn khóc, tay nắm chặt lấy gấu váy.
「Ế, X…xin…xin lỗi! Tớ đã nói gì sai à!?」
「〜〜!」
Lắc đầu trong khi lau nước mắt bằng đôi bàn tay nhỏ nhắn ấy, Takatora-san nhìn tôi và mỉm cười yếu ớt.
「Iya, không có gì đâu. Eto, dù vậy……câu chuyện vừa rồi, nó là……」
Giọng của cô ấy càng ngày càng nhỏ, cô ấy cúi mặt xuống, mặt trông cũng đỏ hơn.
「N-nếu tớ không nhầm thì, cậu thích những cô gái nhỏ nhắn, đúng không? Tớ nhớ chắc chắn là khi trước, cậu nói rằng cậu thích onee-san cao và mảnh khảnh hơn……」(Kuro: được đấy em, MOE)
Dù tôi không thể nghe rõ hết bởi giọng của cô ấy quá, đúng như tôi nghĩ, đã có hiểu nhầm ở đây.
「Takatora-san, tớ không phải là lolicon. Nếu phải thừa nhận, tớ vẫn thích one-san cao ráo như lúc trước đã nói」
「Uu……đúng thế nhỉ, đúng thế」
Ể, sao cô ta trông buồn nhỉ? Vì lí do gì đó chỗ tóc rối nom tai mèo của cô ta cụp hẳn xuống.
Nhìn lại Takatora-san, tôi tự dung cảm thấy phải động viên cô ta, nên mở lời.
「A, àーーmặt khác, những cô gái nhỏ người cũng không tệ lắm đâu. Không biết nếu họ có sức hút như một oneesan, nói gì thì những cô gái nhỏ cũng rất dễ thương! Ư, um! Tớ cũng thích những người như vậy!」
「Thật không!?」
「Tất nhiên rồi, những cô gái nhỏ người thì siêu dễ thương! Chỉ nhìn thôi cũng không thể cưỡng lại rồi!」(TN: (◎_◎;) ) (Kuro: bả thính này to đấy, GJ my man)
「Uaa〜〜」
Cảm thấy hạnh phúc, Takatora-san nở nụ cười thật tươi, để lộ cái răng nanh của cô ta. Trông thấy phản ứng đó, tôi nhẹ nhõm hẳn đi.
Nhưng tại sao cô ta lại hỏi tôi chuyện đó nhỉ?
Trong lúc nghĩ như vậy, tôi cảm thấy có gì đó phía sau và quay lại.
「Fufufu, đúng như tớ nghĩ Ikuno-kun là một tên lolicon. Tớ đã lo lắng một chút đấy」
「Ikuno, cậu ổn không? Nhắc mới nhớ, lolicon là một loại bệnh bẩm sinh phải không?……Nếu đi một mình quá xấu hổ đối với cậu, tớ sẽ cùng cậu lên bệnh viện」(TN: lmao)
Tôi hiểu là Shinonome chỉ muốn đùa thôi, nhưng có Aizawa quá thuần khiết nên hoàn toàn tin điều đó là thật.Hơn nữa, nhỏ còn nhầm lẫn lolicon với một loại bệnh nghiêm trọng và nhìn tôi với ánh mắt lo lắng.
「Aizawa, đừng lo lắng quá về điều đó. Hơn nữa, tớ không phải tên lolicon!!」
[……]
A, chết rồi. Lại nữa, tôi lại khiến Takatora-san buồn rồi, phải không……
Nhưng vì tôi đã giải quyết hiểu lầm của Aizawa khi nãy mà không thay đổi gì thêm, tôi sẽ đi xuống dãy phòng học của năm nhất ở lầu một.
Lúc đó, Takatora-san, hỏi tôi.
「Kousuke……gần đây cậu hay nói chuyện với hai người họ. Các cậu có mối quan hệ với nhau à?」
「Gần đây á? Takatora-san, cậu theo dõi tớ hằng ngày hay sao?」
「!? K-K-Không phải thế! Iya, eto……Vì vậy.. nói sao đây……D, dù sao thì! Tớ chỉ muốn biết mấy cậu có mối quan hệ với nhau thế nào thôi. Uuu〜!」
Vì lý do gì đó, hai con ngươi của cô ta trừng trừng nhìn tôi. Hay là nó đã như thế thế từ nãy rồi nhỉ? Mặc dù tôi chưa hiểu có chuyện gì, tôi không được chống đối lại gái đẹp, đặc biệt là những cô gái mềm yếu. Tôi phải trả lời.
「Hai người họ à, e, eto…… nó là một mối quan hệ đặc biệt, hay nói đúng hơn, một mối quan hệ phức tạp」
「Mối quan hệ, phức tạp? Muu〜〜」
Mặt Takatora-san cứng lại, ngay sau đó má cô ta phồng lên do bĩu môi. (Kuro: cu te)
Trong đầu tôi đặt ra nhiều câu hỏi về phản ứng này của cô ta, nhưng rồi tôi để ý có ánh mắt của ai đó và quay lại. Shinonome đang nhìn chằm chằm chúng tôi với vẻ mặt đăm chiêu.
Di chuyển từ tầng hai xuống hành lang tầng một, cuối cùng chúng tôi dừng chân trước phòng học của Takatora-san, nó nằm ngay cạnh lớp tôi.
Bốn người chúng tôi cùng nhau lục lọi khắp căn phòng một cách kĩ lưỡng, nhưng không tìm thấy bộ đồng phục đó đâu.
「Waa……không ngoài dự đoán, có vẻ nó không ở trong lớp. Vậy, tiếp theo là phòng CLB nhỉ?」
Aizawa, người tràn trề năng lượng và cố hết sức phân phát tờ rơi lúc trước, cũng cảm thấy khá mệt.
「Không, đợi đã Aizawa-san. Có một phòng nghe nhìn ngay cạnh đây. Thử nghĩ đi, nó cũng có thể là nơi tên trộm đã giấu đồng phục đấy」
Có vẻ như biết rằng nó không ở đây ngay từ đầu, Shinonome nói vậy trong khi ra vẻ ngầu.
「Phòng nghe nhìn? Tớ nghĩ chắc cũng có khả năng đó. Vậy chúng ta đi thôi?」
「A, đợi đã Ikuno!!」
Khi tôi chuẩn bị rời khỏi lớp, tự dung Aizawa nắm lấy áo tôi.
「Ơ……Gì vậy Aizawa, có gì không ổn à?」
「Ế? Iya, chỉ là……」
Aizawa bỏ tay ra, cặp đùi của nhỏ trông vẹo hẳn đi do cảm thấy lo lắng.
「Phòng nghe nhìn, lúc này hệ thống điện đang gặp trục trặc và đã được ngắt rồi đúng không? Căn phòng luôn tối đen như mực lúc đóng cửa……Hơn nữua, cậu có nghe tin đồn về sự xuất hiện của nó chưa?」
「Tớ đã nghe về chuyện ngắt nguồn hệ thống điện, nhưng cái gì xuất hiện cơ?」
「V, vì vậy……C, Cái thứ đó……」 (da, dakara……are yo, are……)
Iya, tớ sẽ không hiểu được gì cả nếu cậu cứ ngại như thế.
「Fufu, nói cách khác, Aizawa-san đang lo là con ma sẽ xuất hiện chứ gì?」
「Ế, ma!? Aizawa, có thể nào, sợ mấy thứ như thế?」
「Không, không thể làm gì được. N-Những thứ đáng sợ thì đáng sợ lắm……」
Aizawa trông như thực sự sợ hãi và ôm chầm lấy cơ thể nhỏ, nó khiến hai quả đồi kia phồng lên.
Hê, mặc dù tính cách thẳng thắn như vậy, nhỏ lại có một điểm yếu không ngờ nhỉ. Nhỏ không hề phản bội sự mong đợi của tôi một tí nào. Bởi vì, thông thường một con bitch sẽ diễn trò yếu đuối những lúc thế này.
「……mà này, tin đồn gì cơ? Tớ chưa bao giờ nghe tới nó」
「Thế à, Ikuno chưa biết……tớ lại đã nghĩ nó khá nổi tiếng cơ」
Bởi vì tôi không có nhiều bạn bè.
Mặc dù tôi ghét trở nên nổi bật và có ít bạn bè hơn là bằng hữu để bảo vệ bản thân, sao đó nó vẫn cảm thấy thật trống trải……
「Dù sao thì, nó cũng chỉ là tin đồn thôi. Lúc trước, hình như đã một nữ sinh tự tử bằng cách nhảy lầu từ cửa sổ phòng này. Nên, xuất hiện từ cửa sổ phòng nghe nhìn sau giờ học, cô gái đó cố mang ai đó theo mình xuống bằng cách đẩy họ……với lực của một người đàn ông, thế đấy!!」
「G-gì đấy? Sao tự dưng nghe nghiêm trọng thế……」
Nổi da gà, tôi đang bám lấy hai vai, đột nhiên, cạnh tai tôi,
「Phù〜」
「Owa!?」
Một luồng khí ấm chạm lấy tai, tôi nhảy dựng lên vì hết hồn.
「Ara, có khi nào Ikuno-kun, cậu cũng sợ ma?」
Nhỏ Shinonome săm soi tôi kĩ càng, rồi nhìn tôi với vẻ thách thức trong khi cười.
「Đồ, đồ ngốc! Tớ là con trai. Sao mà có chuyện sợ như thế!」
「Phải không? Lần trước, cậu đã bảo vệ Aizawa khỏi mấy tên du côn đấng sợ đó. Nên lần này, cậu có thể bảo vệ tớ khỏi những con ma được không?」
「Bảo vệ……M-Ma cỏ gì ngay từ đầu đã không tồn tại rại đúng chứ! Nhưng trước tiên, nào, đi thôi」
「Đã hiểu. Vậy Takatora-san và Aizawa-san, xin hãy đợi ở đây. Phòng nghe nhìn rất tối và có thể gây thương tích nghiêm trọng cho hai cậu, nên hãy để tớ và Ikuno-kun, từ ban tư vấn, khám nghiệm nó」
Quả là khéo lời, mặc dù tôi không có cảm giác ổn tí nào, có thể chỉ là tôi đang tưởng tượng chăng……?
「Un, mình biết rồi……vậy Ibuki, Ikuno-kun, xin hãy cẩn thận」
Khoanh tay theo kiểu mà khiến cho hai quả đồi ấy nằm trên tay, Aizawa vẫy tay nhẹ, trông hơi lo lắng.
「A, xin lỗi nhưng tớ phải đi vệ sinh! Cẩn thận đấy, hai cậu!」
Takatora-san, người im lẵng nãy giờ trông như đang trầm ngâm cái gì đó, chạy khỏi phòng học. Sau đó, chúng tôi cũng rời khỏi phòng học nhưng thật ngạc nhiên là chẳng thấy bóng dáng của cô ta đâu. Chắc là chân cô ta thực sự nhanh nhỉ.
Tôi và Shinonome bước vào phòng nghe nhìn. Căn phòng được sử dụng vào việc học qua hình ảnh nên nó được lắp máy chiếu và các cửa sổ đều bị đóng, rèm được kéo lại.
Tôi không thích bị tiêu khiển như một thằng ngốc bởi Shinonome, nên tôi tiến vào phòng trước bằng đèn pin của cái điện thoại.
「Bởi vì gần đây không ai vô chỗ này, căn phòng trông có vẻ bụi bặm」
Nghĩ đến việc thông thoáng chỗ này, tôi đi đến chỗ cửa sổ. Rồi, bất ngờ từ đằng sau……*bịch*
「……Oi, cô đang làm gì đấy?」
「Ara, nói về việc một đứa con trai và một đứa con gái làm gì trong một căn phòng tối khóa kín, không có nhiều thứ đâu, nhỉ?」(TN: Là làm gì vậy bạn :))) (Kuro: Đoán xem :)))
*lạch xạch* cửa phòng đã bị đóng lại, và khi tôi quay lại, Shinonome đang ôm tôi từ đằng sau
Hai quả đồi ấy đang ép nhẹ vô người tôi.
「Không hổ danh, mục đích của cô là tách hai chúng ta khỏi họ chứ gì…….C-Cô đang âm mưu cái gì?」
「Tớ nghĩ là cậu phải biết rồi chứ」
Kiễng chân lên và ưỡn người, cô ta thì thầm những lời mê hồn vô tai tôi. Cảm nhận thấy sự mềm mại, mong manh của cơ thể con gái, tim tôi liên hồi tạo ra âm thanh *thình thịch* khó chịu
「Tớ phải nói thế này, Ikuno Kousuke. Việc huấn luyện là để khiến cậu không thể rời khỏi tớ. Nói cách khác, tớ phải khắc vô cậu những điểm tốt của tớ. Nên không còn cách nào khác ngoài cái này」
Đầu ngón tay của cô ta đi thành hình tròn trên ngực tôi với chuyển động tinh nghịch.
Co-Con nhỏ này, cô ta không từ thủ đoạn để biến tôi thành thú cưng của cô ta…..
「O, oi. Nếu như ai đó đang tới thì sao……」
Đi ngang qua bụng từ ngực, cái đầu ngón tay ấy tiếp tục đi xuống, xoa nhẹ đùi tôi. Âm thanh do tôi bị nhột xuýt nữa văng khỏi miệng.
「Cũng chẳng thể khác được. Trong phòng CLB có Aizawa-san, nên khả năng để tớ có thể cho cậu thấy những điểm tốt gần như thế này gần như bằng không. Tiện đây, trong trường hợp này khi đối diện với một đứa con trai cùng tuổi, không biết tớ nên chọn phương thức nào nhỉ?」
「Ể? C, cái đó, không phải cậu luôn làm điều đó mỗi khi muốn sai bảo mấy đứa con trai trong lớp sao, cứ cười và trưng lên nụ cười thật tươi là được chứ gì?」
「Tất nhiên, làm thế với những đứa cỏn con thì không sao. Nhưng cậu là trường hợp đặc biệt. Chưa kể, cậu còn lảng tránh một cô gái xinh đẹp như tớ đây. Vì vậy, điều gì có thể khiến cậu trở thành của tớ, tớ nghĩ chỉ cậu mới có thể trả lời được. Nói cách khác, Ikuno Kousuke……」
Ngón tay đang chạm lấy đùi tôi quay đầu, nó đi qua phần đùi trong và quay lại bụng,
「……N-Na-Này, đừng nói là cô sẽ làm điều đó nhá」
Ngón tay mảnh khảnh của cô ta di chuyển xung quanh cơ bụng tôi, trong khi tôi đang nghĩ thế, nó nhanh chóng đi tới quần tôi và từ từ kéo cái khóa xuống. Shinonome trông cũng hơi căng thẳng, tôi cũng có thể cảm thấy cơ thể cô ta cứng lại một ít.
「tte, Dừng lại ngay!」
Tôi quay đi và lắc mạnh khiến Shinonome lùi tới chỗ cửa sổ. Toàn bộ cơ thể tôi nóng bừng.
「Waa, waa……Đúng như tôi nghĩ, những gì bitch làm thật sự khủng khiếp. Nhưng tôi nói nhé, tôi sẽ không bao giờ chịu thua trước những thứ đó đâu!」
「Thế à. Cậu ngày càng trở nên thú vị đấy. Vậy, tớ tự hỏi, tớ nên làm gì để thành công đây?」
Mặc dù Shinonome điềm tĩnh vuốt tóc, tôi cảm thấy mặt cô ta cũng hơi đỏ.
「Sao biết được? Nhưng có một điều này phải nói, đó là tôi không có dù chỉ một xíu sự chú ý nào dành cho cô đâu」
Lúc đó, tôi bị đẩy bởi một lực nào đó từ phía sau. Nhờ vậy, tôi bất giác ôm chầm lấy Shinonome, người đang ở trước tôi lúc đó.
*gashi* Tôi nghe thấy một âm thanh kì lạ, và tầm nhìn của tôi bị mờ đi. Shinonome đang thủ thế lúc đó, nên củ trỏ của cô ta trúng thẳng vào mũi tôi.
「Ku……uuu, à rế?」
Má tôi có thể cảm nhận sự ấm áp, êm ái của vải lụa. Hai tay tôii đã chạm tay trúng cái gì đó nhỏ và cực kì mềm .
「Fufu, fufufufufu cậu, tôi tự hỏi cậu đang tính làm gì với chân người khác thế hở?」
「E? Iya.…..cái này……haha」
Hoá ra tôi đang ôm lấy và ụp mặt vô chân của Shinonome, thứ đang được bọc bởi đôi tất màu đen. Mặc dù tôi đã làm rớt cái điện thoại, nhưng do đã quen với bóng tối, tôi vẫn thấy được khuôn mặt của Shinonome. Cô ta đang sợ đến nỗi chỉ có thể cười, lập tức *vụt* ngay lập tức kéo váy xuống để ngăn không cho tôi nhìn thấy vườn hoa ở trước mắt ngay lúc đó.
「Không, không phải thế đâu, Shinonome! Tại vì, vừa rồi ai đó đã đẩy tôi từ đằng sau, chuyện cứ thể xảy ra thôi!」
「Dogeza. Ngay lập tức. Không là chết」(Set: Dogeza là tư thế quỳ nghiêm trang của Nhật)
Từng chữ một phát ra với biểu cảm khát máu. Tôi rùng mình trước cơn phẫn nộ của gái đẹp, tức thì làm những gì được nói.
「Đầu tiên, không phải cậu nên nói gì đó trước sao?」
Shinonome đạp lên đầu tôi. Đúng như tôi nghĩ, cô ta đang giận, nhưng không lời nào có thẻ biện minh cho tôi hết, bởi vì khi ngoảnh lại nhìn, không có ai ở đó cả.
「Ch, chân thành xin lỗi ạ」
Bình thường, tôi sẽ làm những gì cô ta nói và chỉ xin lỗi khi nào tôi thích. Nhưng hôm nay lại khác. Với giọng lạnh lẽo, cô ta nói
「Miệng thì nói là không hề chú ý tới tôi, nhưng cậu thực ra rất trung thành với dục vọng đấy nhỉ. Thú cưng lại chạm vô chủ của nó mà không được phép, cậu có biết thân phận của mình nhỏ bé tới cỡ nào không? Mặc dù tôi đã nói với cậu rồi, rằng tôi cũng không hề có tí tình cảm nào với cậu. Sau tất cả, những gì tôi cần là một con thú cưng. Là người kế nhiệm của nhà Shinonome, tôi phải cứng rắn. Vì vậy, một người đồng hành là không cần thiết」(hanryo = đồng nghiệp/bạn cùng chí hướng)
Cô có thể động chạm tôi thế nào tùy thích, nhưng lại nổi giận khi tôi làm ngược lại? Đúng như tôi đã nghĩ, gái đẹp là những sinh vật ích kỉ chỉ biết sống cho chính họ. Mà, tôi cũng hiểu là cô ta nổi giận bởi tôi đã chạm vào cơ thể của con gái.
「Chỉ có duy nhất một lý do tôi muốn Ikuno Kousuke. Từ lúc sinh thành tới giờ, người duy nhất không chịu vâng phục tôi là cậu. Và tôi rất cảm kích tinh thần của cậu. Quả là một viên ngọc đáng giá」
「Ku……Tôi không thể hiểu được. Ngay từ đầu, cái việc khiến ai đó trở thành thú cưng hay gì đó. Cô có phải một con ngốc? Cô là gì cơ, một chính trị gia biến thái của một đất nước nào đó-……u, guuuu〜」
Để câm miệng tôi lại, cô ta đạp mạnh hơn nữa, cứ như dẫm lên tàn của một mẩu thuốc lá cháy dở vậy.
Cô ta hoàn toàn khác so với Aizawa, người sẽ không sử dụng bạo lực dù tôi có thấy pantsu hay chạm vào ngực nhỏ. Mà, Aizawa đúng là một cô gái tốt. Tôi có cảm giác là nếu tôi có yêu cầu một thứ gì đó ecchi, Aizawa sẽ không từ chối.
「Nhìn ngắm sự cuốn hút của những điều giá trị là sở thích của tôi. Vì vậy, tôi không thể bỏ qua hành động vừa rồi. Đá quý là thứ gì đó để chủ sở hữu trân trọng, cất giữ và gìn giữ bằng sự yêu quý. Tuy nhiên, một việc như chạm vô chủ mà không có phép là không thể, đúng không? Điều này quá rõ ràng. Đó là lí do tại sao tớ nổi giận, không biết cái đầu yếu ớt của cậu có thể hiểu được điều đó không nhỉ?」
「C, cám ơn vì lời giải thích kĩ càng vừa rồi……」
Cứng đờ bởi cơn mưa những lời nói lạnh lẽo từ cô ta, tôi cố chống trả bằng cách đẩy chân cô ta đi chỗ khác.
Tóm lại, Shinonome đối xử với tôi chỉ như một đồ vật, không phải con người.
Mặc dù đá quý là để làm cho chủ nhân tỏa sáng, tiếc thay tôi không hề có bất dự định nào về việc khiến con đàn bà này tỏa sáng.
「Vậy đấy. Thật tốt là cậu đã hiểu」
Nói vậy, Shinonome lập tức bỏ chân ra. Quỳ xuống trước mặt tôi, như thể bị chạm đầu vô đâu đó, cô ta xoa đầu tôi và cười nhẹ.
「Đúng như kì vọng, cậu thật giỏi trong khoản hiểu chuyện」
Bao bọc bởi bầu không khí như mẹ hiền, tôi được xoa đầu bởi một bàn tay mềm mại và mảnh mai.
「Oi, cô đang tính làm gì đấy. Đạp lên đầu người khác rồi lại đi xoa đầu họ」
「Mắng một con thú cưng làm sai là lẽ tự nhiên. Nhưng, tôi tin rằng đôi khi cũng phải khen nó bởi nó biết nghe lời. Dù sao thì cà rốt và cây gậy cũng là căn bản của việc huấn luyện」
(Cà rốt và cây gậy là kiểu thưởng và phạt bình thường)
Gì đây, tôi biết cô ta là một con bitch nhưng khi được xoa đầu, tôi lại cảm thấy thật nhẹ nhõm…...Ch, Chết tiệt, cảm giác như mình thua hoàn toàn vậy.
「Ara? Hơn nữa Ikuno Kousuke, cậu chảy máu mũi kìa」
「Ể? À rế……thật á?」
Đưa tay lên mũi, tôi cảm thấy có gì đó âm ấm, mùi giống sắt và dính dính trên đó
「Chắc là tại củ trỏ của tôi đấy. Xin lỗi nhé, thú cưng. Bởi vì ta sẽ khiến người ngừng chảy máu ngay, nên nằm yên đấy」
「Ế, Shinonome làm vậy vì tôi á?」
Hơn nữa, Shinonome lấy từ túi ra một chiếc khăn tay với những sợi ren trắng mà rõ ràng là hàng cao cấp. Lau máu với một thứ như vậy, nó sẽ bị bẩn và sẽ không bao giờ giặt sạch được.
「Phải, tại sao cậu lại hỏi? Cậu là thú cưng của tớ, người chủ chăm lo cho thú cưng của họ là theo nhiều cách khác nhau là lẽ đương nhiên thôi không phải sao?」
Shinonome trông rất vô tư về việc cái khăn tay sẽ bị bẩn, cô ta tò mò nhìn tôi.
Rõ ràng, có vẻ tôi đã hiểu nhầm về Shinonome.
Mới nãy, Shinonome nói là Aizawa đang bị thiệt thòi, tôi hiểu rồi. Shinonome, người đứng trên người khác, tôn trọng đến mức yêu quý sự công bằng. Mặc dù cô ta chỉ đối xử với tôi như thú cưng, cô ta vẫn giữ tôi ở bên để quan sát và trân trọng.
Hửm? Đợi đã. Giữ một người ở cạnh bên, chăm sóc và trân quý họ, không phải đó là những thứ mà các cặp yêu đương hay làm sao? Từ đầu, cái việc đuổi theo một người, tiếp cận anh ta và muốn giữ anh ta làm của riêng, nó y hệt những gì một cô gái sẽ làm với người mà cô ấy yêu……
「Thôi nào, nằm im chứ. Tớ không lau máu được. Bởi vì chăm sóc cậu là việc của chủ nhân của cậu, là tớ」
Shinonome cười nhạt và đưa tay lại gần mặt tôi, vẫn giữ cái khăn tay đã gập lại.
Ngay lúc đó, ai đó ngại ngùng mở cánh cửa phòng nghe nhìn, ánh sáng tràn vô gian phòng tối om. Lo lắng do chúng tôi trở lại hơi trễ, Aizawa nhìn vô căn phòng với biểu cảm sợ sệt.
「Ế……Ikuno? Đã xảy ra chuyện gì vậy!?」
Vẫn trong tư thế dogeza, tôi ngoảnh lại, Aizawa thấy mặt tôi và chạy tới.
「Nó nghiêm trọng đấy! Máu cậu đang chảy kìa! Ibuki, chuyện gì đã xảy ra vậy!?」
「Chỉ là, căn phòng hơi quá tối và, Ikuno-kun tự dung té……」
「Ra là thế……eto, khoác vai mình đi, hãy đi ra chỗ nào đó sáng hơn đi」
「A, un. Xin lỗi, Aizawa……」
Trong khi vẫn nghĩ đó là do Shinonome mà ra, tôi bước ra hành lang cùng Aizawa và ngồi xuống. Aizawa lấy ra cái khăn giấy mà nhỏ mang theo, xoắn nó lại rồi nhét vô mũi tôi mà không nói gì.
「Ikuno, tốt hơn cậu nên nhìn xuống. Sẽ không tốt đâu nếu cứ ngước lên như thế. Rồi bóp mũi cậu bằng ngón cái và ngón trỏ. Nó gọi là cầm máu bằng áp lực, rồi bỏ ra sau một thời gian」
「Un, tớ biết……Ý tớ là, cậu thật điêu luyện và thông hiểu」
Y chang lần trước, Aizawa đã hiểu nhầm rằng tôi bị cảm lạnh và trả lời ngay tức thì. Tôi nghĩ một con bitch đích thực sẽ không làm chuyện đó vì người khác đâu……
Aizawa ngồi xuống cạnh tôi, nụ cười của nhỏ trông hơi khó xử.
「eto……Lúc trước, mình cũng bị như vậy do bị bố đánh. Mẹ đã chữa cho mình hết lần này đến lần khác, đâm ra mình nhớ nó luôn. Ahaha」
Có vẻ tôi đã khiến nhỏ nhớ lại vài mảnh kí ức không vui rồi…… Khi tôi nghĩ vậy và cảm thấy khó chịu vì nó, Shinonome rời khỏi phòng.
「A, nghĩ lại thì, Shinonome, hồi nãy, là lỗi của tôi. Cám ơn」
「Đừng lo về nó」
À rế? Giấu khuôn mặt cùn đó đi, cô ta lại giận à? Thật là phí lòng tốt của tôi mặc dù chắc chắn là tôi là người sai. Nhưng, giữ cái bộ mặt “nghịch đảo” khó ưa đó trước mặt Aizawa thì thật là bất thường…… (裏モード – 『ura modo. cái này, cái này nghĩa là mặt sau/ mặt dưới/ phía sau)
Đột nhiên, Aizawa trông bồn chồn, có vẻ nhỏ đang lo lắng về cái gì đó. Giọng nói của nhỏ bé như muốn biến mất vậy.
「I-Ikuno……cái khóa kéo quần của cậu……đang mở kìa……」
「Ếe!?」
Tôi nhìn xuống. Nó đang hoàn toàn mở.
Phải rồi, là do khi nãy Shinonome đã kéo nó xuống trước khi bị tôi lắc khỏi người!
「X-X-Xin lỗi Aizawa!!」
Tôi nhanh chóng đóng nó lại và xin lỗi Aizawa, người đang quay đi chỗ khác với khuôn mặt đỏ như gấc.
Hình như Shinonome đã tính nói gì đó, nhưng nó sẽ khá tệ nếu Aizawa nghe được nên cô ta đã chẳng nói gì.
「À rế……Ý tớ là, Takatora-san đã quay lại rồi à?」
Cạnh đó, Takatora-san đang đứng cạnh lối vào phòng nghe nhìn.
Cô ta nhìn tôi với vẻ mặt khó xử và đảo ánh nhìn ra chỗ khác, cúi gằm mặt xuống như một con ma vậy.
「Takatora-san, chuyện này, hoàn toàn là do tớ tự làm thôi. Đừng quá lo lắng chỉ bởi vì cậu là người yêu cầu nó」
「Uu……cám ơn」
「Hmm?」
Ngay lúc đó, tôi cảm thấy ánh nhìn của ai đó ở cuối hành lang và nhìn về hướng đó.
…….Không có ai ở đó cả. Tôi chắc chắn đã cảm thấy sự hiện diện của ai đó ở đấy. Có phải tôi chỉ đang tưởng tượng?
Sau đó chúng tôi, bao gồm một Aizawa đang sợ hãi, lục tung phòng nghe nhìn nhưng không tìm thấy gì cả. Chúng tôi sẽ đi tới phòng CLB tiếp theo. Tuy nhiên, Shinonome nói rằng trước khi làm vậy, tốt hơn hết nên xin phép của giáo viên chủ quản trước, nên chúng tôi đi tới phòng giáo viên trước khi qua phòng CLB cổ vũ. Mặc dù Shinonome lạnh nhạt với tôi suốt dọc đường, cô ta quay lại chế độ lịch thiệp ngay khi chúng tôi bước vô dãy phòng CLB ở cạnh phòng thể dục.
「Vậy, giờ đây chúng ta đã được giáo viên chủ quản cho phép, hãy lục tung căn phòng này đến hạt bụi cuối cùng」
Toàn nhà CLB là một toàn nhà hai tầng, có một vườn hoa nằm giữa ở tầng một và phòng của CLB cổ vũ nằm ngay cạnh đó.
「Ibuki, cám ơn cậu! Đúng như tớ nghĩ, mở cửa tủ đồ của người khác mà không được phép quả là khó chịu」
「Tớ đồng ý. Mà, dù sao thì cũng có khả năng nó ở trong này, sensei cũng nói là chúng ta không được tìm kiếm trong túi đồ của những học sinh khác」
Tôi nói vậy trong khi vẫn lo lắng về cái mũi của tôi, mà nó đã được bít lại bằng khăn giấy, còn Takatora-san thì mở cửa phòng CLB.
「Mở rồi đấy. Vậy, tớ sẽ cùng các cậu tìm nó, xin hãy chăm sóc tớ……」
「Un, để đó cho chúng mình. Chúng mình sẽ cố hết sức để tìm nó! Phải không, Ibuki?」
Aizawa ôm lấy tay của Shinonome, nói một cách nhiệt tình.
「E, ee……tính ra, Aizawa-san, chúng ta phải tách ra mới kiếm được chứ」
「A, xin lỗi xin lỗi. Đúng là thế. Ehehe……」
「Fufu. Thật sự, cậu cứ như một đứa trẻ vậy」
「Ế, thật á? Mình lại nghĩ mình đã là một người trưởng thành hoàn hảo rồi chứ……」
「Những gì mọi người hay nói về chính họ thường chả đúng đâu. Dù sao thì, bắt đầu thôi」
「Ahaha, okey!」
Hai người họ cứ thế này cả tuần rồi. Mặc dù tiến độ công việc của Shinonome bị chậm lại bởi đây là lần đầu tiên cô ta có một đứa bạn thân thiện như Aizawa. Không có vẻ gì là Shinonome ghét Aizawa.
Aizawa bước ô phòng CLB đầu tiên, sau đó là Shinonome, nhưng cô ta ngoảnh lại.
「Takatora-san. Chúng tớ sẽ rà soát kĩ lưỡng để tìm ra bộ đồ, cậu không cần lo lắng đâu」
「E? Ừm. Thế thì tốt quá」
「Cậu sẽ tìm ra nó ngay hôm nay. Tuyệt đối là thế」
「U, un」
Cái con Shinonome này, với khuôn mặt rạng rỡ, trông như cô ta đang tận hưởng nó. Takatora-san khó có thể trả lời lại nhỉ.
Mặc dù có vẻ Shinonome muốn nói gì đó với tôi, cô ta hất tóc rồi biến mất trong phòng CLB. Quả thật, cô tận hưởng việc ngắm nhìn người khác chịu trận nhỉ. Con đàn bà đáng ghét này, nhất định là một con bitch.
「Takatora-san, cậu không cần quan tâm cô ta đâu」
「U, un」
「……Được rồi, tớ hơi ngại vì đây là phòng CLB của nữ nhưng, xin lỗi vì đã làm phiền」
「Đợi đã, Kousuke」
Takatora-san nhìn tôi với vẻ lo lắng, nắm lấy gấu áo đồng phục của tôi.
「Ế cậu cần gì nữa à……?」
Nhắc mới nhớ, hình như Takatora-san vẫn còn tin là tôi có hứng thú với đồng phục cổ vũ thì phỉa? Lẽ nào, cô ta đang sợ rằng tôi sẽ ngửi mùi quần áo của các thành viên khác?
「Sao nhỉ……Có thật là Kousuke, thích những cô gái ngực bự, giống Aizawa Manaha?」
Tốt qúa. Cô ta không nghĩ về tôi như một đứa biến thái yêu mến trang phục cổ vũ.
「À có thể nói là thế. Mà, tớ thích các oneesan hơn, và hơn nữa, cái chỗ đó của Aizawa đủ lớn để kẹp bất cứ thứ gì……Tớ đang nói gì thế này!」
「Đúng như tớ nghĩ, ra thế. Muu〜〜」(Kuro: cu te vãiiiiiiiiiiiii)
Nghĩ thế, tôi bước vô phòng CLB của Takatora-san.
Trong đó, có những tủ đồ hình chữ nhật thuôn dài nối đuôi nhau xếp thành hàng ở hai bên, trên tường đầy những bằng khen. Đúng như tôi dự đoán, phảng phất trong phòng là mùi thơm của nước hoa và lăn khử mùi mà phái nữ thường dùng.
「Ikuno-kun, cậu đang làm cái khuôn mặt ecchi gì vậy?」
「Ế, nó-nó là chuyện khác! Và tớ không làm một khuôn mặt như vậy. Nghiêm túc đấy, cùng nhau kiếm thôi!」
「Làm vậy đi. ……Tớ sẽ cho cậu nếm mùi nếu lặp lại hành động quấy rối tình dục vừa rồi」
Bất ngờ nghe thấy lời thì thầm lạnh lẽo ấy ngay cạnh tai, một cơn ớn lạnh chạy dọc người tôi.
Cô ta là loại bitch xảo quyệt thích gọn gàng người sẽ không bao giờ cẩu thả. Bạn sẽ không bao giờ biết cô ta sẽ giở trò gì nếu cô ta thực sự nóng máu.
Cùng với mọi người, tôi đã tìm kĩ từng ngóc ngacsh của phòng CLB mà không động tới Shinonome. Bởi vì trong tủ có rất nhiều vật dụng cá nhân của con gái mà trên đó có tên của từng thành viên trong CLB, tôi để chúng cho Aizawa và những người khác. Chủ yếu tôi tìm kiếm trong những cái thùng xốp chứa dụng cụ.
「Fuu, cũng không ở đây luôn. Sao rồi mọi người?」
「Tớ không thấy gì cả」
Cái cô Shinonome này, lại làm vẻ mặt như đã biết nó không ở đây từ đầu rồi. Cô ta trông tự tin ngầu lòi, cứ như thể biết đường để đi ấy.
「Cũng chẳng có gì bên này luôn……」
「Đợi tớ một xíu, đây là tủ đồ cuối cùng rồi nên……u, u〜n」
Aizawa đang lục lọi trước mặt tôi, dựa toàn bộ thân trên vô trong tủ, khiến mông nhỏ lắc lư. *furifuri* Cứ như thể bị chúng đánh động vậy, tôi giật mình.
「Tớ sẽ đợi ở bên ngoài」
Shinonome đi ra ngoài.
Không còn bị giám sát nữa, mắt của tôi dán chặt vô cặp mông của Aizawa.
「U〜n, nó cũng không ở đây luôn. Bởi vì nó là cái cuối cùng……nên kĩ hơn một xíu nữa nhỉ〜……nn」
Bờ mông của nhỏ rõ nổi bật, những đường nét ấy thực sự ánh lên tính cách dễ dãi của Aizawa
Tôi biết là tôi không nên nhìn nhưng tôi đã bị nó thu hút không thể cưỡng lại……và rồi,
Don!!
(tiếng va chạm)
À rế? Khi tôi nhận ra, đã quá trễ. Giống hệt hồi nãy trong phòng nghe nhìn, ai đó đã mạnh bạo đẩy tôi từ đằng sau và tôi ngã về phía trước. Chậm rãi tiến lại gần cặp mông đầy đặn và và nảy nảy ấy, mặt tôi đâm sầm vô lớp thịt mềm đã được che đi bởi cái váy.
Vụt!!
「Ế? Kyaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!?」
Tôi với lấy cái gì đó để ngăn không cho bản thân sấp mặt xuống sàn nhà. Cả hai tay đang giữ lấy cái gì đó cảm giác như một lớp vải mỏng để đỡ lấy toàn bộ cơ thể. Tôi ngẩng đầu lên từ từ để xem coi nó là gì.
「I, Iku……Ikuno!?Aaaa, đồ dê cụ, cậu đang làm gì vậy!!!」
「Ể, cái gì cơ?」
Trước mắt tôi là cặp mông trắng, chói sáng lấp lánh như những quả đào vậy. Tại vì tôi, cái pantsu đã bị kéo xuống một nửa, nên mông của nhỏ cũng lộ ra một nửa, ngay khoảnh khắc đó nhỏ đã lấy hai tay giữ nó lại nên đã ngăn được việc mông nhỏ bị lộ hoàn toàn.
「T-T-Tên ngốc này! Bỏ nó ra, ngay lập tức!!」
「U, uaaaaa!? T, Tớ xin lỗi Aizawa!!」
Tôi bỏ cả hai tay ra, Aizawa ngay tức khắc kéo cái pantsu lên và quay đi chỗ khác trong khi đỏ mặt và che đi mông của nhỏ.
「Ikuno đồ biến thái!! Cậu vừa tính làm gì với một cô gái thế!!」
Cứ như thể bị chóng mặt sau khi tắm nước nóng, mặt Aizawa đỏ ửng, mặc cho nhỏ trông như muốn khóc, cứ như một oni vậy.
(oni là quỷ, chi tiết hỏi chị GG)
「Ấy da, chuyện vừa rồi là……như thế, vừa rồi ai đó đã đẩy tớ từ phía sau! T-Tớ không nói xạo đâu!」
Tôi quay lại, đứng đó là một Takatora-san đang gãi đầu và cười nhẹ “ehe”.
「Na, nahaha. Xin lỗi xin lỗi. Tớ trượt chân……」
「Th, thấy chưa! Không phải là tớ có ý muốn thấy cặp mông đầy đặn Aizawa hay gì đâu!」
Nghe những lời đó, Aizawa lập tức che mông bằng cả hai tay và run rẩy.
「Mông ai đầy đặn cơ!? Mình quan tâm đến chúng nhiều lắm biết không!!」
Uwa, quả là một ánh mắt chết chóc. Aizawa không nổi giận và đánh tôi nếu tôi thấy pantsu hay chạm vào ngực nhỏ, nhưng nhỏ lại tức lên bởi vì tôi nhìn thấy mông của nhỏ. Ánh mắt của nhỏ lúc này y đúc ánh mắt của Shinonome trong phòng nghe nhìn vừa nãy, hơn nữa, nhỏ đang nắm chặt tay bởi sự tức giận dồn nén.
Tôi nhắm mắt, chuẩn bị đón nhận Aizawa tiến tới với khí thế hừng hực xung quanh. Nhưng tôi lại không cảm thấy bất kì điều gì, ngược lại, có một giọng nói hiền từ khiến tôi hoang mang.
「Nào, mở mắt ra đi」
「Ế…?」
Tôi chậm rãi mở mắt, trước mặt tôi là Aizawa đang bỏ hai tay vô túi.
「Tất nhiên là mình tức giận chứ! Nhưng Ikuno-kun, mình biết là cậu không cố ý……trước tiên, cúi xuống」
Hẳn rồi, Aizawa đang tức giận. Ánh mắt của nhỏ trông thật dữ dằn, và mặt nhỏ thì vẫn đỏ bởi sự tức giận và ngượng ngịu. Nhưng khi tôi bị choáng ngợp làm theo lời nhỏ, má của nhỏ quay lại bình thường bởi nhỏ đã lấy ra một miếng khăn giấy và lau nó.
「Mou, đây không phải là manga nên đừng chảy máu chỉ bởi vì cậu đã thấy mông của mình chứ? Phải cố lắm mới ngăn được nó đấy…… Cậu đúng là hết thuốc chữa mà」
Aizawa nhét miếng khăn giấy vô mũi tôi, hỗ trợ cứ như một người vợ vậy. Miếng khăn giấy bị nhét vô khi nãy đã rớt ra lúc tôi bị đẩy, nên một lần nữa thứ dung dịch ấm đỏ đỏ ấy lại chảy ra.
「Cái phản ứng này, mình biết là không thể khác được vởi vì cậu là con trai. Nhưng, Ikuno mà ecchi……vì lí do gì đó, tớ cảm thấy không yên tâm……」
Sau khi hoàn tất việc cầm máu cho tôi, Aizawa quay đi, trông chán nản, mặt của nhỏ toát lên vẻ cô đơn.
Cái đứa duy nhất mà nhỏ có thể hành xử bình thường khi nói chuyện là tôi. Mặc dù tôi không biết liệu là do sự hiện diện của tôi là vô hại hay gì, tôi nghĩ là mình được tin tưởng bằng cách này hay cách khác. Do đó, có lẽ việc thấy một tôi vô hại có một có chút gì đó độc hại khiến Aizawa cảm thấy bất an.
Nhỏ tin tưởng tôi về phương diện nào, có quá nhiều thứ tôi muốn hỏi.
「Xin lỗi Aizawa. Eto, không hoàn toàn là do tớ là con trai đâu, nó là chuyện khác rồi……a, dù sao thì, vừa rồi chắc chắn không phải do tớ cố ý đâu. Tớ nghĩ là tớ nên cảm kích bởi vì cậu đã tin tớ mới phải chứ?」
Mạc dù nhỏ là một con bitch (tạm thời), chắc chắn rằng Aizawa là một cô gái trong sáng. Tôi hối hận vì đã khiến một người như vậy cảm thấy bất an và thành tâm xin lỗi.
「Un. Cậu ít nhiều gì vẫn là con trai, nên chuyện này không đỡ được…… Kh, Không có ý gì đặc biệt đâu. Đó là một tai nạn, không nên để tâm đến nó nữa」
Nhỏ vẫn tha thứ dù tôi đã làm tới mức đó á? Đúng như tôi nghĩ, chưa bao giờ gặp một cô gái nào tốt tính, thật thà và yêu kiều như Aizawa. Vì vậy, nghi ngờ rằng một cô gái như vậy là một con bitch xem ra thừa thãi rồi. Nhưng, ngược lại, là một cô gái tốt là chưa đủ để xóa đi những nghi ngại từ tận sâu trong trái tim tôi.
「Ahaha. Vậy, Ikuno, có vẻ nó cũng không ở đây, chúng ta nên rời đi thôi nhỉ?」
Ngượng cười để đổi chủ đề, cứ như thế, Aizawa sửa lại tóc nhỏ để nó lại đẹp.
「Cậu nói đúng. Shinonome đang đợi bên ngoài, còn phòng CLB thì xong rồi」
Sau khi đã giản hòa bằng nụ cười, chúng tôi định rời khỏi phòng CLB.
「Tsk」
Bỗng dung, tôi nghe có tiếng chẹp miệng từ phía sau và quay lại nhìn.
「À rế? Takatora-san, sao mặt cậu trông đáng sợ thế……?」
「Ế? A, aaa! Eto, không có gì đâu! Na, nahahahahaha」
「Takatora-san, chắc chắn chúng ta sẽ tìm ra nó nên đừng cảm thấy phiền lòng! Bởi vì mình vẫn sẽ cố hết sức!」
「U, un, xin lỗi」
Hai đầu mối lớn nhất là lớp học và phòng CLB, cả phòng nghe nhìn nữa, chúng tôi đã lục hết ra nhưng không tìm thấy gì. Nên kiếm ở đâu tiếp theo đây? Tôi đau đầu suy nghĩ khi cả ba cùng rời khỏi căn phòng đó.
Ngồi trên bồn hoa ngay trước chúng tôi, Shinonome mỉm cười ngọt ngào như một bông hoa đang nở vậy.
「Vậy, chúng ta đi thôi」
「Đi…… Oi Shinonome, cậu trông có vẻ tự tin, vậy chúng ta nên đi đâu tiếp theo đây?」
「Vị trí của bộ đồng phục. Tới lúc hạ màn rồi. Tớ đã để ý thấy nó trong khi tìm kiếm phòng CLB. Sự hiện diện của tên trộm thực sự」
Tôi bị bất ngờ và đang tính xác nhận lại điều vừa được nói, nhưng Aizawa trả lời nhanh chóng.
「Ibuki, làm sao cậu tìm được tên trộm ấy!? Mình nghĩ là mình không thấy gì trong phòng cả」
「Đúng vậy. Hay là tớ sẽ giải thích khi chúng ta cùng đi đến đấy?」
Như thế chúng tôi băng qua con đường nối giữa phòng thể dục và dãy lớp học.
Dẫn đầu và di chuyển một cách trang nghiêm, để cho mái tóc đen của cô ta phất phơ, Shinonome bắt đầu nói.
「Vụ này, ngay từ đầu, mục đích của tên trộm không phải là giấu đi bộ đồng phục」
「Ể……Ý cậu là sao. Vậy tại sao tên trộm phải giấu đi bộ đồng phục làm gì?」
Nghe thấy một điều kì lạ, tôi hỏi ngược lại cô ta.
「Giấu đi bộ đồng phục chỉ đơn thuần là phương tiện để thực hiện chủ đích của tên trộm. Thử nghĩ đi. Tình huống gì sẽ xảy ra nếu đem giấu bộ đồng phục? Đó là mục đích của tên trộm」
Trong khi tôi vẫn đang phân vân, *bộp* Aizawa người đang đi cạnh Takatora-san vỗ tay.
「Mình hiểu rồi!」
「Thật ư? Aizawa, nói tớ nghe đi」
「Un! Rõ ràng còn gì, Takatora-san sẽ đi qua phòng tư vấn nếu đồ của bạn ấy bị trộm phải không? Như thế, mục đích của tên trộm là khiến cho Takatora-san phải đi qua phòng của CLB văn học, đúng chứ? À, tất nhiên, mình cũng chẳng biết tại sao phải vậy. Ahahaha」
Aizawa cười nhạt trong khi xoắn lấy đuôi tóc.
「Đúng như Aizawa nói. Quả là nhì khối có khác」
Tôi thì tệ hơn cơ, tận hạng 100……
「Mà này Shinonome, tên trộm sẽ được lợi gì nếu Takatora-san qua phòng CLB văn học như cậu nói?」
Shinonome quay qua tôi và giơ ngón trỏ, mỉm cười mê hoặc.
「Mục đích của tên trộm là khiến Takatora-san qua phòng CLB văn học. Trước khi bàn về lý do, tớ có thể nói tại sao tớ nhận thấy sự hiện diện của tên trộm trong phòng CLB cổ vũ được không?」
Chúng tôi bước qua dãy phòng học cùng theo chân Shinonome. Băng qua phòng y tế và phòng giáo viên, hành lang dẫn tới lối vào tòa nhà, tới phần sâu nhất đang tỏa sáng màu trắng.
「Ikuno-kun đã không nhìn vô bên trong tủ đồ nên có thể cậu không biết. Có vẻ tất cả thành viên của đội cổ vũ đều sử dụng một loại túi màu trắng có ghi tên trường và tên của họ bằng romaji. Có khả năng, tất cả bọn họ đều dùng nó để chứa đồng phục của CLB」
「Tớ cũng để ý thế……Nhưng, làm sao Ibuki nhận ra tên trộm chỉ với như thế?」
「Đúng vậy. Một loại túi được sử dụng bởi mọi người trong CLB, và bỏ đồ vô trong đó là bình thường thôi phải không? Bởi vì một bộ đồ như vậy bị nhét vô túi, chắc chắn nó sẽ bị nhăn lại」
「Ế, Ibuki, điều đó nghĩa là……」
Aizawa và tôi có vẻ đã nhận ra cùng một lúc, cô ta bối rối nhìn đi chỗ khác, nhing xuống người tồn tại đang đi kế chúng tôi.
「Không mang theo cái túi đó mặc dù cũng là thành viên. Nó không nằm trong lớp, cũng không trong phòng CLB. Như vậy, một nơi mà người đó có thể bỏ đồ đạc cá nhân vô mà không phải lo lắng, chỉ có nơi này thôi, đúng chứ?」
Shinonome bước tới lối vào. Sau đó cô ta lấy cái gì đó từ tủ giày của ai đó.
「Nhân tiện, tớ có nên nói về mục đích của tên trộm không?」
Shinonome xác nhận thứ cô ta vừa lấy khỏi tủ giày và nở nụ cười. Tôi và Aizawa mở to mắt nhìn cái thứ vùa được lấy ra kia.
「Tớ đã cảm thấy kì lạ ngay từ đầu rồi. Bỏ mặc chuyện tìm kiếm bộ đồ và liên tục nói chuyện với Ikuno-kun. Hơn nữa, còn nói như thể đã quen biết nhau từ lúc nhỏ. Nói cách khác, mục đích của tên trộm là nói chuyện với Ikuno-kun」
Shinonome bỗng dừng lại, cuốn tóc lại và từ từ mở mắt.
「Phải vậy không? Cô bạn thuở nhỏ đã luôn thích Ikuno-kun, Takatora Tenko-san?」
Shinonome lấy từ cái túi xách, thứ chúng tôi cần tìm. Nhưng quan trọng hơn thế, tôi đã nghe thấy một cái tên thân thuộc, và bối rối.
「Ế, bạn thuở nhỏ? Còn nữa, cái tên Tenko……」
Tôi nhìn xuống cái cô gái nhỏ nhắn kia, người cũng đang cúi gằm mặt, run rẩy.
Lúc còn ở nhà trẻ, tôi chỉ nhớ được tên họ của mọi người. Nhưng vì là hàng xóm, bằng cách nào đó tôi đã nhớ được tên của cô bạn ấy vô tận tâm can.
「Takatora……Không thể nào, Takatora-san chính là Ten-nee!?」
「……」
Không có bất kì câu trả lời nào trừ tiếng nắm đấm chặt lại *giyu*. Nhưng lần này, tôi biết luôn câu trả lời rồi.
Tôi nhớ lại Ten-nee trong giấc mơ hồi sáng. Cô ấy cao nhất trong đám trẻ cùng lứa ở nhà trẻ. Nhưng lúc này, cô gái đứng cạnh tôi đây, tôi nghĩ là người nhỏ nhất khối cũng không chừng. Nhưng nhắc mới để ý, chắc chắn mái tóc ngắn, màu vàng mật ấy, cái răng nanh, và cả giọng điệu nữa, tất cả đều giống với Ten-nee.
Biết được sự thật chấn động này, tôi trở nên thất thần, Aizawa, vì lý do gì đó, quay sang nhìn mọi người với vẻ mặt lo âu. Rồi Shinonome, có vẻ đã tìm thấy bằng cứng thuyết phục nhất từ phản ứng của tôi, tiếp tục xoáy vô câu chuyện
「Người đã đẩy Ikuno-kun trong phòng nghe nhìn là cậu đúng không? Mặc dù tớ đã thấy rõ ràng là ở phòng CLB, rằng cậu đã cố tình đẩy Ikuno-kun, đúng chứ, Takatora-san?」
「T-Trong phòng nghe nhìn, tớ không có……」
Nắm chặt lấy váy, Takatora-san cố gắng phản bác.
「Vậy à? Tạm thời cứ cho là thế đi, nhưng sự thật rằng cậu đã cố gây bất hòa giữa tớ, Aizawa-san và Ikuno-kun vẫn không thay đổi, đúng chứ?」
「Phải vậy, tớ không bác bỏ điều đó. Bởi vì Kousuke, cậu ấy sẽ cưới tớ……」
Cưới à……Lúc còn nhỏ, đó là cái cớ mà Ten-nee hay xài để chơi với tôi. Vậy thì không nghi ngờ gì nữa, cô gái này làTen-nee?
Đột nhiên, Aizawa, trông có vẻ tức giận, bước tới trước tôi.
「Đợi đã, Ikuno-kun là hôn phu của Takatora-san? Nếu là thế, cậu không còn nghĩ về nó nữa là không tốt. Nếu mình ở vị trí của Takatora-san lúc này, tất nhiên mình sẽ không an tâm chút nào khi thấy hôn phu của mình đi với những cô gái khác!」
Hoàn toàn tin vào câu chuyện, Aizawa chống nạnh bằng cả hai tay, lườm tôi.
Không không, phải có một giới hạn của sự trong sáng chứ. Ngay từ đầu, việc có hôn phu hay hôn thê, thời đại nào rồi……?
「Aizawa-san, chắc chỉ là một trò đùa thôi. Cậu không cần phải gắt vậy đâu」
「E, eh!? Th, Thế à!?……Xi, xin lỗi, mình đã nghĩ câu chuyện vừa rồi là thật cơ」
Bỏ qua vụ đỏ mặt, Aizawa cứ gật đầu tạ lỗi lia lịa, Shinonome hỏi một lần nữa.
「Tóm lại, cậu muốn cưới cậu ta bởi vì cậu đã thích cậu ta từ lúc nhỏ? Vì vậy cậu không muốn tớ và Aizawa-san ở cạnh cậu ta. Nhưng này, thực sự, tớ nghĩ cậu nên nói chuyện tử tế trước mới đúng chứ?」
Lúc đấy, một Takatora đang lặng thinh cắn môi và ngẩng đầu lên một cách mạnh mẽ.
「Im đi, im đi, im đi!!! Những thứ như cảm giác của tớ, mấy cậu sẽ không hiểu được!!」
「A……đợi tớ, Ten-nee!」
Takatora-san, không, Ten-nee, vùng khỏi tôi và chạy đi.
「……Ikuno-kun, có lẽ tớ và Aizawa-san chỉ có thể làm tới đây thôi. Không phải đây là chuyện giữa hai người sao? Nhanh lên và chạy theo bạn ấy đi」
「E, eto……Ikuno, mặc dù tớ không hiểu hết nhưng, cố lên nhé」
Aizawa vẫy tay đầy lo âu.
Tôi bắt đầu chạy sau cuộc hội ngộ bất ngờ với bạn thuở nhỏ của tôi.
Sau một khoảng thời gian ngắn, tôi đã thấy bóng dáng cậu ấy. Ten-nee trong quá khứ chạy rất nhanh và luôn về nhất trong những cuộc đua việt dã. Dù thế, nó cũng là chuyện của quá khứ.Tôi bắt kịp Ten-nee ở giữa cầu thang lên tầng hai.
「Ten-nee! Haa, haa……đợi!」
「Kousuke」
Tôi gọi lên Ten-nee người đang ở phần thang trên, cô ấy ngừng chạy và quay lại.
「T, tại sao cậu lại chạy đi……đã bao lâu rồi từ lần cuối chúng ta gặp nhau…Ý mình là, nếu cậu đã nhận ra mình từ trước, tại sao cậu không nói gì cả?」
「Bởi vì, nó…..uu」
Rồi Ten-nee lại quay đi, đôi vai của cô ấy bắt đầu run.
「Lẽ nào, Ten-nee đang khóc……?」
「Không, không phải thế! Tớ không khóc, tớ không phải một đứa yếu đuối như thế! Bởi vì tớ, hiện diện ở đây là để bảo vệ Kousuke, thế đấy!」
Ten-nee vừa khóc vừa không ngừng lau nước mắt.
「Tớ sẽ bảo vệ cậu」hử? Hình như Ten-nee cũng thường xuyên nói vậy trong quá khứ. Tôi từng là một đứa trẻ cẩu thả, có thể té cầu trượt và thường xuyên mém bị xe tông. Nhưng nhờ có Ten-nee luôn cạnh bên, đã không có gì nghiêm trọng xảy ra.
「Ten-nee, cám ơn cậu vì tất cả mọi thứ trong quá khứ. Bởi vì có Ten-nee, mình đã không bị trọng thương lần nào. Nhưng giờ đây, mọi thứ đã ổn, nên cậu có thể giảm gánh nặng đó rồi. Dù sao thì, mình đã lớn hơn. Mình không còn hư đốn như hồi trước nữa, và cũng không còn nghịch ngu nữa.」
「……Vẫn còn. Kousuke vẫn đang làm những điều nguy hiểm! Vì vậy, hôm nay tớ đã cố tiếp cận bằng cách này. Mặc dù tớ đã tính đợi đến khi mình cao hơn」
Tới khi cô ấy cao hơn? Rốt cuộc cô ấy vẫn lo lắng về dáng người nhỏ con à? Mà, chắc chắn, bởi vì cô ấy quá nhỏ, tôi sẽ không tin nếu cô ấy nói cô ấy là Ten-nee……
Vẫn quay lưng, Ten-nee tiếp tục.
「Kousuke, nhanh đi, hãy dừng hoạt động của CLB đó lại! Shinonome Ibuki nói chuyện tử tế với cậu ở trong lớp nên tớ đã quan sát, đó tuyệt đối là loại đàn bà gian xảo, bẩn thỉu và tồi tệ nhất!」
Hahaha, theo tôi, Ten-nee cũng là bitch thôi. Hơn nữa, cổ còn là con bitch đầu tiên trong đời tôi. Nhưng tôi chắc là cô ấy đã đoán đúng bởi bản chất của họ là như nhau. Ten-nee thật tuyệt vời. Mặc dù mọi người xung quanh cô ấy đều bị lừa, điều này thật quá tốt.
「Nhưng, con đàn bà kia còn nguy hiểm hơn」
「Ế, con đàn bà kia?」
「Cô gái đó, Aizawa Manaha」
Coi Ten-nee người đã nuôi tóc dài tới tận mông như một cô gái lúc này, tôi chỉ có thể nuốt nước bọt.
「Aizawa? Ten-nee nghĩ rằng cậu ấy nguy hiểm sao?」
Ten-nee đã đoán đúng về Shinonome. Chỉ thế cũng đủ khiến tôi lo lắng về câu trả lời của cô ấy. Mặc dù tôi đã đặt Aizawa là bitch (tạm thời), thật sự tôi cũng không hiểu rõ về cô ta. Ý là, nếu phải nói ra thì, gần đây tôi nghĩ cô ta là một cô gái tốt.
「Gần đây con đàn bà đó cũng tiếp cận Kousuke nên tớ đã quan sát cô ta」
Giọng của Ten-nee vang vọng khắp hành lang một cách não nề.
Tôi có cảm giác tiếng tim đập trở nên ngày càng rõ, lắng nghe từng lời một của Ten-nee.
「Aizawa Manaha là một con đàn bà cực kì nguy hiểm. Cho tớ, và cho Kousuke Kousuke. Tớ chỉ nói điều này bởi vì tớ lo cho cậu, hãy ngừng dính dáng tới người đó đi. Nếu không, ba năm học cao trung này của cậu, không……cả cuộc đời cậu sẽ bị hủy hoại, cậu sẽ trải nghiệm một điều gì đó kinh khủng. Trực giác phụ nữ của tớ nói thế. Nó không sai được」
Cả cuộc đời tôi……thật á?
Tôi vẫn nhớ nụ cười ‘ehehe‘, nụ cười thiên thần của Aizawa và cơ thể tôi cứng đờ.
Trong trường hợp Aizawa là một con bitch đang giả vờ thảo mai, không kho để nói cô ta là một đứa hư hỏng hơn cả Shinonome. Thời mẫu giáo, tiểu học và sơ trung của tôi đã bị hủy hoại bởi những con bitch, tôi có thể dễ dàng tưởng tượng ra cuộc sống tàn tệ của tôi trong 3 năm cao trung.
Nhưng cả đời tôi á……thiệt hại như thế là quá sức tưởng tượng rồi……
「Cậu nói thế, nhưng chuyện gì có thể xảy ra chứ?」
Bị hỏi lại, Ten-nee trả lời trong khi tấm lưng bị những tia nắng chiều tà làm hồng lên.
「Về chuyện đó, tớ cũng không biết nữa. Nhưng, tớ biết chắc là cô ta không bình thường, một con đàn bà nguy hiểm. Đó là lí do tại sao Kousuke, cậu phải ngừng tham gia hoạt động của CLB đó đi. Nếu không, tớ sẽ suốt ngày lo lắng về cậu và không tập trung vô CLB cổ vũ được…..」
Nghĩ lại thì, tôi cũng nghĩ Aizawa là một tồn tại nguy hiểm. Mặc dù vẫn bán tín bán nghi bởi những dấu hiệu bất thường, tôi nhất định phải cẩn thận, tôi tin là thế. Nhưng, quan trọng hơn……
「Ten-nee, về việc hủy hoạt động của CLB, mình không làm được. Đó là nơi quan trọng đối với mình. Vì vậy, mặc dù nguy hiểm, mình không thể nào bỏ nó được」
Khi tôi nghiêm túc nói ra điều đó, Ten-nee rung mình trong sự tức giận,
「T, tại sao! Tớ đã nói rằng nó nguy hiểm, phải không!?」
「Ten-nee, sẽ ổn thôi. Mình không còn là mình của quá khứ. Dù sao thì, mình đã biết cách để bảo vệ bản thân vừa đủ rồi」
Tôi đã gặp nhiều con bitch. Do đó, dù không không dựa vào Ten-nee, tôi tự tin rằng tôi có thể xử lý chuyện này.
Nhưng hình như Ten-nee không hiểu điều đó và bắt đầu khóc như một đứa trẻ.
「Không ổn, không ổn, không ổn chút nào! Kousuke mà không có tớ thì không tốt tí nào! Cậu đã hứa cậu là của tớ, phải không!? Đó là tại sao tớ sẽ luôn bảo vệ và……k, kết hôn với cậu!」
Khi cô ấy nhắc lại lời hứa lúc nhỏ, tôi thầm cười.
Ten-nee vẫn y như thế. Nhưng chắc chắn, những gì cô ấy nói không hề nghiêm túc. Ten-nee từ nhỏ đã có sở thích chiếm hữu độc quyền. Vì vậy, thấy tôi đi cùng Shinonome và Aizawa, tôi có thể nói nó giống việc nhìn món đồ chơi của bạn bị tước mất vậy, nên cô ấy trở nên thiếu kiên nhẫn.
「Hơn nữa, Ten-nee, nói tớ nghe đi. Tại sao tới giờ cậu mới gọi tớ dù đã biết từ trước?」
「Đ, đó là vì……Kousuke, cậu không nhớ gì cả, phải không?」
Tôi có cảm giác chỗ tóc nom như tai mèo kia lại cụp xuống. Trong khi tôi gặp rắc rối bởi vì câu hỏi kia thiếu thông tin cần thiết, Ten-nee bắt đầu nói với giọng cô đơn.
「Lúc trước, gia đình cảu cậu có đi đến lễ hội văn hóa của một trường cao trung gần đây phải không? Lúc đó, theo chương trình, cậu đã đi xem màn trình diễn của đội cổ vũ và nói. 『Ten-nee, mình chắc chắn sau này cậu sẽ trở nên cao, mảnh khảnh và đẹp giống những onee-san kia. Nên khi đó, mình sẽ cưới cậu 』」(TN: đm thanh niên tự gài mìn xong quên :))) )
Ế, tôi có nói thế á?
Thật sự thì, tôi không thể nhớ bất cứ gì về quá khứ, nhưng sáng nay Sharte cũng có nói về lễ hội văn hóa và tôi cũng tin là em ấy nói thật. Vậy thì câu chuyện của Ten-nee có khi……
「E, nhưng câu chuyện cậu vừa kể liên quan gì đến việc cậu không gọi tớ?」
「Chắc chắn là nó liên quan chứ! Bởi vì tớ……Tớ……!」
Mặt của Ten-nee nhuộm màu nắng chiều, những thứ lấp lánh rơi xung quanh khi cô ấy nói
「Không một chút……Tớ đã không lớn ra chút nào, đúng không…」
Một Ten-nee hay dũng cảm, mạnh mẽ và nam tính, nước mắt cô ấy tuôn rơi. Ten-nee lau nó hết lần này đến lần khác, nhưng nước mắt cứ rơi, như thể cô ấy vừa bị bắt nạt vậy. Dường như không muốn tôi thấy mặt yếu đuối của bản thân, Ten-nee, người mới nãy nói rằng sẽ bảo vệ tôi, cố gắng nuốt nước mắt trong vô vọng.
「Chiều cao, chân, cả ngực nữa, chúng đều nhỏ hơn những cô gái khác…… Mặc dù tớ từng cao nhất hồi mẫu giáo, tớ chẳng lớn ra được tí nào……Nói như thế, tớ sẽ không được cưới Kousuke……」
Cô ấy không còn giữ được ánh mắt lanh lợi nữa, trông nó thật buồn.
「Tớ đã thử uống sữa mỗi ngày từ hồi tiểu học, nó chẳng giúp ích tí nào…… Nhưng tớ đã không bỏ cuộc, cố gắng thử vô đội cổ vũ, tớ đã cố hết sức một cách liều lĩnh, và lúc trước khi tớ nghe mama nói rằng Kousuke sẽ vô trường này, bởi vì vậy, bởi vì vậy tớ……híc híc……uwawa……ha……」
Chính lúc đó, Ten-nee đã tới giới hạn. Cô ấy khóc và khóc, không nói thêm lời nào nữa.
Ten-nee, cô ấy đã tin tưởng vô lời hứa của tôi và cố gắng đến mức ấy……
Vậy mà, tôi lại chẳng nhớ gì về nó, đúng là tệ nhất trần đời mà.
Nếu đây là một tình huống trong galgame, an ủi nhân vật và tăng điểm yêu thích là điều cơ bản phỉa làm. Nhưng vô dụng rồi. Tôi sẽ không biết phải nói gì thậm chí đối với mục tiêu dễ nhất nếu những lựa chọn như trong game không xuất hiện.
Tôi tiếp tục đứng đó trong thinh lặng, để thời gian trôi đi. Không nhận được câu trả lời gì từ tôi, Ten-nee trông sầu thảm hơn nữa và nước mắt tiếp tục rơi không ngừng. Dần dần cô ấy ngưng khóc và nhìn tôi với ánh mắt xen lẫn nhiều cảm xúc.
「U, giống như lúc trước, Kousuke không ổn chút nào…… Kể cả những lúc thế này, cậu vẫn không biết phải nói những lời nào với một cô gái」
Lau đi nước mắt trong khi lầm bầm, Ten-nee biểu cảm của cô ấy cứng lại và mạnh dạn tuyên bố
「Đúng như tớ nghĩ, tớ không thể coi Kousuke như một người đàn ông. Cậu mà không có tớ bảo vệ thì không tốt tí nào! Cậu còn không thể giúp đỡ một cô gái, tớ là người duy nhất có thể hỗ trợ cậu thôi! Hơ, hơn nữa, một mình cậu trong phòng với hai người họ, tớ không thể cảm thấy an toàn-……ể?」
Ten-nee trông nhiệt huyết hẳn khi cô ấy cố gắng thuyết phục tôi, cô ấy bước về trước trong khi vẫn ở trên cầu thang và dĩ nhiên, bị mất cân bằng. Cơ thể nhỏ bé ấy lắc mạnh và cứ thế té xuống, tôi hốt hoảng khi chứng kiến điều đó đang xảy ra trước mắt.
「Ugu!?……Kuuuuu!」
Tôi đã may mắn đỡ được Ten-nee trong khi bế kiểu công chúa. Mặc dù người khác có thể nói là cô ấy nhỏ người và nhẹ, khi cổ té từ trên xuống, cả hai chân tôi nhận phải một sức nặng đáng kể và tê dại.
(TN: yếu J ) (Kuro: đuối vkl :)))
「E, Kousuke……?」
Bao bọc bởi tay tôi, Ten-nee nhìn lên tôi với vẻ mặt ngạc nhiên. Vẫn đang nghiến răng, tôi sao đó tôi vẫn nói được,
「……Này nhé……tớ không còn là con nít nữa. Bởi vì Ten-nee, tớ đã bảo vệ được cậu, phải chứ?」
「A……uuu……」
Sau khi Ten-nee mở to mắt, cô ấy liền quay đi bởi khuôn mặt đỏ như lò lửa ấy. tôi nhẹ nhàng đặt Ten-nee xuống. Khi ấy, sẽ ngầu hơn nếu tôi nói những thứ đại loại như 「Có gì không ổn sao?」, tiếc thay, tôi không có kĩ năng đó của Ikemen. Ngay cả bây giờ, điều tốt nhất tôi có thể làm lúc này, là giấu đi sự thật rằng chân tôi đang tê vãi nhồn.
「L, Lúc này, tớ chỉ có thể nói lời cám ơn thôi nên ……Cám ơn, Kousuke」
「Wa, hahaha……Không có gì đâu.」
Lúc trước thì ngược lại, tôi là đứa được bế kiểu công chúa thì phải? Nếu tôi nhớ đúng, thì đó là lúc tôi trượt chân trong khi đang leo cầu trượt. ……Thật thảm hại, quá thảm hại.
Một việc như thế, không nên nói vào lúc này thì tốt hơn hơn.
「Ten-nee, tớ sẽ ổn thôi. Kể cả khi hai người họ ở đó, tớ vẫn sẽ tốt cả thôi. Vì vậy, xin hãy tin tớ. ……Hay, sau tất cả tớ vẫn không đủ để tin tưởng?」
Bị hỏi, Ten-nee ngại ngùn nhìn lên cửa sổ như để né câu hỏi vậy, khuôn mặt của cô ấy lúc này trộn lẫn một cách phức tạp giữa buồn và vui.
「Tr, trước khi tớ nhận ra, cậu đã trở thành một người chững chạc rồi nhỉ……」
「Tớ vẫn còn xa lắm để được gọi như thế. Dù sao thì, khi nãy tớ đã không thể an ủi được cậu mà」
「Uun, tớ không màng đâu…… H, hơn nữa, lòng thành. Tớ phải thể hiện với Kousuke lòng thành của mình」
「E, lòng thành?」
Mắt tôi không ngừng liếc nhìn Ten-nee người đang nắm chặt cái váy.
「K, Kousuke đã thích điều này từ hồi nhỏ. V, vì thế……uu」
Ten-nee cắn chặt môi để chịu đưng sự ngại ngùng, cô ấy từ từ lật váy lên trong khi tay đang run rẩy. Ngay khi bức màn của buổi diễn được nâng lên, khung cảnh phía sau dần lộ rõ, cặp đùi nhỏ, cái thứ mềm mềm, hình chữ V xuất hiện.
(TN: FBI open up!!) (Kuro: MỜ LEMMMMMMMMM)
「Đ, đợi đã Ten-nee! Cậu đang làm gì vậy!!」
「Đ, đừng lo về nó. Cứ nhìn cho thỏa thích đi……nn」
Ten-nee, mặt đỏ bừng, cố gắng quay đi, tránh chạm phải ánh mắt của tôi. Nó không phải cái với họa tiết dâu tây mà tôi thấy lúc nhỏ nữa. Nó là loại dành cho người lớn, làm tôi nhớ đến một loại bikini.
「U….u….S, sao rồi Kousuke……điều tớ muốn nói, cậu có hiểu không?」
「E, cậu nói gì cơ……?」
Tôi lơ đãng nhìn cái pantsu ấy, trái tim thổn thức của tôi không còn tí tâm trí gì cho những chuyện khác.
「Đú, đúng như tớ nghĩ, Kousuke không ổn tí nào như, nhưng……」
Cuối cùng, Ten-nee kéo váy xuống, chắp tay ở phía sau trong khi nhìn ra khắp tầng lầu.
「Một đứa con trai như Kousuke, tớ không thấy ghét tí nào」
「……Ten-nee」
Kể cả trong quá khứ, Ten-nee đã luôn chấp nhận mọi thứ của tôi. Tới tận bây giờ điều đó dường như vẫn không thay đổi, tôi cam thấy thật ấm lòng.
「Ten-nee, mặc dù cậu có vẻ buồn về việc cậu chưa lớn thêm tí nào, nhưng tận sâu bên trong cậu vẫn là Ten-nee là tớ rất thích, đúng không? Vì vậy, có thể nói tớ hoàn toàn không hề ghét cậu?」(TN: lại rải mìn ಠ_ಠ) (Kuro: bả thính thứ 2 :)))
「E, Kousuke?」
Ten-nee phân vân nhìn tôi. Lúc còn ở nhà trẻ, tôi không có bạn bè là bởi Ten-nee. Nhưng Ten-nee đã luôn ở cạnh tôi và Sharte người luôn cảm thấy cô đơn bởi ba mẹ suốt ngày đi công tác ở nước ngoài. Không giống những con bitch khác, tôi không có lí do cụ thể nào để ghét cô ấy. Tôi thích một Ten-nee hay quan tâm. Kể cả bây giờ, điều ấy vẫn không thay đổi. Vì vậy, tôi không muốn phải thấy khuôn mặt dàn dụa nước mắt của người bạn thuở nhỏ của tôi nữa.
「Những thứ như kết hôn, tớ vẫn chưa biết nữa. Nhưng tớ có nói lúc trước rồi nên……sao nhỉ, tớ nghĩ những cô gái nhỏ người rất dễ thương. V, vì vậy, cậu không cần phải lo về nó nữa, chắc thế?」
Nó cứ hoạt động như tiểu thuyết nhẹ vậy, khi nữ chính bộc lộ rõ cảm xúc của họ, hầu hết nhân vật chính cứ như bị điếc tạm thời thời ấy, hoặc trở nên ngu người và rửa trôi hết những cảm xúc ấy. Nhưng tôi là một con người 3D. Tôi không ngóa ngơ tới mức đó. Ây dà, nghĩ lại thì, câu trả lời của tôi cho cảm xúc của Ten-nee vừa rồi cũng không tốt tí nào. Nên chắc là tôi vẫn là tên nhu nhược ngày nào thôi.
Nhưng Ten-nee, mắt của cô ấy lại ứa nước mắt *uruuru* cứ như thể đang nhìn thấy một thứ gì đó dễ thương vậy.
(TN: trông thế này này
)
「Ổn rồi. Tớ tin Kousuke. Nhưng cậu phải cố hết sức đấy」
Đúng như tôi nghĩ, Ten-nee chấp nhận mọi thứ của tôi. Nên tôi nắm lấy tay Ten-nee như tôi đã làm hồi nhỏ.
「Cám ơn Ten-nee. ……Tớ nghĩ là mình đã khiến cho hai người kia phải lo lắng rồi, chúng ta nên quay lại thôi nhỉ?」
Tôi bắt đầu chạy cùng với Ten-nee, người đang gật đầu lia lịa. Mặc dù vị trí của chúng tôi có khác so với trước, lạ thay Ten-nee trông có vẻ dễ chịu hơn với mối quan hệ hiện tại của chúng tôi khi nắm chặt tay tôi.
「Nahahahaha! Đó là lý do tại sao, tớ để lại Kousuke cho các cậu!」
Sau khi đã quay lại phòng CLB văn học, ngồi trên dàn sofa, Ten-nee ra vẻ cao ngạo trước hai người họ.
Trước đó, cô ấy đã xin lỗi vì lợi dụng phòng tư vấn để được nói chuyện với tôi. Nhưng trông cổ rất vui vì làm mới lại mối quan hệ cũ giữa hai chúng tôi, như bạn có thể thấy cổ đang ngất ngây với điều đó.
「Fufu, mặc dù tớ đã nghĩ rằng cậu đang khiên mối quan hệ trở nên tệ hơn. Mà, hãy cứ giả vờ là chúng ta đã giúp một cô gái vụng về và hay ngại đi, chuyện gì đã qua cứ để nó qua thôi nhỉ?」
Ngồi đối diện với chúng tôi, Shinonome đang thưởng thức trà do Aizawa pha. Mặc cho khuôn mặt tươi rói của cô ta, tôi vẫn cảm nhận được ác ý đâu đó. Mà, cũng tại Ten-nee đã khiến mọi thứ nghiêm trọng hơn, cũng thường thôi nếu họ cảm thấy tức giận vì nó……có lẽ trừ Aizawa người đang ngồi cạnh chúng tôi….
「Tuyệt quá〜! Khi Takatora-san bị hỏi ép rồi biến mất, mình đã cực kì lo lắng đấy! Nhưng thật là tốt quá vì cậu đã làm lành với Ikuno♪」
Aizawa mỉm cười hạnh phúc cứ như đó là chuyện của nhỏ vậy. Nhỏ là loại người mà hạnh phúc cá nhân là tận hưởng niềm vui của người khác chăng? Cứ như một thiên thần không có bất kì vết nhơ nào, nhỏ trông thật rạng ngời. Nhưng quên rằng nó có thể chỉ là diễn trò thì không ổn đâu. Ten-nee cũng đã nói rằng nhỏ là một người nguy hiểm……
「U, kuu……Aizawa Manaha. Đúng như tôi nghĩ, cô thật là một người nguy hiểm! Cô sặc mùi nguy hiểm còn hơn cả Shinonome Ibuki. *SFX: giận dữ các kiểu* uuu〜〜〜〜」
Ten-nee show ra cái răng nanh trong khi gầm gừ cứ như đang đe dọa một con chó vậy. Cộng thêm với chỗ tóc trông như tai mèo kia, cổ trông giống một con thú ấy.
「Ế, mùi gì cơ? Không thể nào! Mình có phát ra một mùi nào lạ lắm à!?」
*ngửi ngửi* Aizawa bối rối, ngay lập tức kiểm tra hai cánh tay trắng, mảnh mai và thung lũng giữa hai ngọn đồi kia.
「Không không, đó không phải ý của tớ! Aizawa Manaha, tớ đã được nghe rằng cậu là một con bitch với vô số kinh nghiệm đi với trai!」
「E? A, aa! Kinh nghiệm đi hẹn hò á? C-Chắc chắn là tớ có liên hệ với con trai mà! Nó nhiều đếm không xuể nhá!」
Haa, tại sao nhỏ phải nói dối nhỉ? Mặc dù tôi hiểu là nhỏ không thích bị kém cạnh, nhỏ đâu nhất thiết phải lặp lại nó nhiều lần đâu nhỉ?
「Đúng như tôi nghĩ, ra là thế! Uuu, thật là một người phụ nữ dễ dãi……h, hơn nữa về bản chất xem ra cậu khá tốt tính và có một nụ cười dễ thương đấy……nhưng chắc chắn nó là cái bẫy để dẫn dụ đàn ông thôi! Nghe đây. Tôi không biết cô đã lừa được ai, nhưng nếu động tới Kousuke, tôi sẽ không bỏ qua đâu!!」
Cứ như muốn nói rằng cổ sẽ không giao tôi ra, Ten-nee ôm tôi thật chặt. Có một mùi thơm của sữa tắm phảng phất đâu đây, và phần thân trên nho nhỏ ép vào khiến tôi cảm thấy thật ngại.
Cứ như một chị gái thật sự, Ten-nee vẫn quan tâm và bảo bọc như thuở nào. Mà, tôi từng nghĩ thế trong quá khứ, giờ cô ấy nhỏ thế này, cảm giác như một đứa em gái tinh nghịch vậy.
「Lừa lọc?……Tớ không bao giờ làm những chuyện như thế!」
「Fun, thế à? Mà, những lời này để cảnh cáo là đủ rồi. Hơn nữa, mọi việc đều ổn rồi nên tôi không cần phải lo lắng thêm làm gì」
Ten-nee liếc tôi và cười lớn, để lộ cái răng nanh ấy. Sau đó cổ uống hết trà trong tách bằng một ngụm, rồi rời khỏi ghế với cái túi của CLB.
「Ầ rế, Ten-nee đi luôn sao?」
「Un, mặc dù tớ trông thế này, tớ vẫn là át chủ bài của đội cổ vũ!」
Mặc dù cô ấy trông như có nhiều chuyện để nói, cổ vẫn còn hoạt động của CLB đúng chứ? Chúng tôi cũng rời khỏi chỗ ngồi để tiễn Ten-nee. Nhưng, dừng lại ở lối vào, Ten-nee chạy lại cạnh tôi.
「T, Tớ mới nhớ ra cái này……Kousuke, cúi thấp đầu xuống」
「E, tại sao?」
「Kh, không sao đâu. Uu……nhanh lên」
Mặt Ten-nee đỏ bừng khi cổ để ý thấy ánh nhìn của Shinonome và Aizawa, nên tôi làm theo những gì cô ấy nói. Sau khi đã xác nhận là tôi đã hạ đầu xuống ngang tầm với cô ấy, Ten-nee liếc nhìn Aizawa.
「Aizawa Manaha. Cô, lúc tôi tới phòng CLB, cô đã hỏi là cảm giác khi hôn thế nào, phải không?」
「E? Un, đúng là mình có nói thế. A, có gì không ổn với chuyện đó sao?」
Aizawa nhớ lại khoảnh khắc đó và đỏ mặt giống Ten-nee.
「H, hãy nhìn đây. Cái thứ gọi là hôn……nó như thế này này」
Một Ten-nee nhỏ bé ưỡn lại gần tôi, khẽ kiễng chân,
「Chu」
Thứ gì đó bóng bẩy và mềm mại nhẹ nhàng chạm vô má tôi. Ngạc nhiên bởi sự việc bất ngờ, tôi lùi lại một ít.
Nhìn thấy cảnh đó, Aizawa che miệng bằng cả hai tay, còn Shinonome thì bỗng co giật.
「H, hôn trông như thế đấy……tuy nhiên cô không nên làm điều đó với bất kì ai khác ngoài những người mà cô yêu quý. Nó không phải điều gì đó mà cô có thể làm một cách vô tự lự chỉ với một lí do khó hiểu như cảm giác nó thế nào. C, cô hiểu không?」
Ten-nee quay lại và đi ra phía cửa. Aizawa lặng lẽ gật đầu khi nghe thấy điều đó.
「P, phải đấy. Dù sao thì, mình muốn nụ hôn đầu tiên của mình là dành cho người mình yêu. Ikuno……là lỗi của mình. Thật không tốt khi vô tư yêu cầu cậu điều đó……Mình xin lỗi, cả hai cậu」
「T, tốt là cô đã hiểu……uu, vậy tôi nên đi thôi」
Nhưng rồi, Shinonome tính khịa thêm một lần nữa người đã động tới con mồi của cô ta.
「Fu, fufu. Bất thình lình thật đấy, đến cả tớ cũng bất ngờ cơ. Hôm nay quả thực là một ngày tệ bởi vì cậu đấy. Vì vậy, Takatora-san, cậu có thể trả lời tớ câu hỏi cuối cùng này không. Khi cậu nghe những suy luận của tôi về vụ này, có một việc cậu không chịu nhận. Tớ cảm thấy khó chịu về điều đó」
Là về phòng nghe nhìn phải không? Khi Shinonome đang nói, Ten-nee đã lén lút nghe lỏm hết mọi thứ, nhưng điều duy nhất cổ từ chối là việc đẩy tôi trong phòng nghe nhìn. Có khi nó lại là một lời bào chữa khác sao?
Nhưng, Ten-nee quay lại nhìn với vẻ mặt kinh ngạc,
「Hứm? Chuyện gì đã xảy ra trong phòng nghe nhìn, không phải là do tôi làm, tôi có nói cậu rồi mà?」
Cô ấy nói với một tông giọng mà bạn không thể cảm nhận được tí gian dối nào trong đó, tôi và Shinonome đồng thanh [Eh?」trong khi nhìn nhau và chúng tôi đơ người.
Về phần Aizawa, nhỏ ôm chầm lấy Shinonome, rơm rớm nước mắt trong khi rung mình.
Sau lần đó, không bao giờ tôi đặt chân vô phòng nghe nhìn lần nào nữa.