Tôi mơ thấy một cơn ác mộng.
Đó là một thứ tôi đã trải qua lúc tôi vẫn còn ở nhà trẻ.
「Kousuke phải chơi với mình! Mình sẽ không giao cậu cho bất kì ai đâu!」
「Ể!?? Em không phải là của Ten-nee!」
Giữa giờ ra chơi trong nhà trẻ, tôi đã nói vậy và định đi chơi với những đứa trẻ khác.
Ten-nee tên thật là『Tenko』, cô ấy là một người bạn thơ ấu cùng tuổi sống bên cạnh nhà tôi.
Bị gọi là『Nee』bởi vì chiều cao của cô ấy trội hơn hẳn so với những đứa khác ở nhà trẻ.
Ten-nee có một mái tóc ngắn màu vàng pha cam và một khuôn mặt đáng yêu nhưng thật ra dũng cảm và nam tính.
「Nahahaha! Bởi vì cậu đã nói sẽ cưới mình ngày hôm nọ, nên cậu đã là của mình rồi! Do đó cậu bị cấm không được thân thiết với bất kì đứa con trai hay con gái nào khác! Giờ thì hãy chơi cùng nhau nào!」(TN: con nít giờ bạo vl (◎_◎;)
Nhưng lúc ấy, những đứua trẻ khác bắt đầu quấn quanh chúng tôi.
「Aー, Ten-chan thật không công bằng!」
「Đúng đấy, Ten! Cậu cũng phải cho chúng tớ chơi với Kousuke nữa!」
Lúc còn ở nhà trẻ, tôi rất hiếu động và thân thiện với tất cả mọi người nên tôi đã từng có rất nhiều bạn bè.
Nhưng……
「Mấy cậu im đi! Kousuke là hôn phu của mình!!」
Tennee chụm bàn tay lại thành hình lưỡi dao và chặt chém mọi thứ nhanh chóng với chuyển động nhanh, gọn, lẹ.
「「「Ueeeeeeeeeee」」」
「A, mọi người, đợi tớ!」
Nhận phải phán quyết của Ten-nee, mọi người khóc và chạy đi chỗ khác.
「Na-ha-ha-ha-ha! Đây là kết cục của việc chạm đến Kousuke! Nếu mấy cậu hiểu rồi, đừng bao giờ động đến Kousuke của mình!」
「Oi Ten-nee! Nếu chị làm những việc thế này nữa, số lượng bạn bè muốn nói chuyện với em sẽ lại giảm mất!」
「Nào nào, đừng nổi nóng chứ. Tất nhiên, cậu sẽ mấy bạn bè, nhưng mình sẽ chăm sóc cậu, hãy để đó cho mình!」
Lúc ấy, tôi đã ngây thơ nói rằng tôi sẽ cưới Ten-nee, và sau đó mỗi ngày là một niềm đau.
Chắc bởi vì hiệu ứng của sự tùy ý hứa hẹn ấy, Ten-nee, người có ý muốn mạnh mẽ sở hữu duy nhất một thứ gì đó, bắt đầu chiếm độc quyền tôi.
Và, mọi người bắt đầu cảm thấy sợ Ten-nee và dần xa lánh tôi.
「Làm sao đây, Ten-nee……Cứ thế này, bạn bè của em sẽ biến hết mất!」
「Gì cơ? Chơi với mình sẽ tốt hơn chứ? Hơn nữa, nếu cậu hứa rằng sẽ chỉ với mình thôi, mình sẽ cho cậu thấy quần lót. Nhìn đây〜!」(TN: tui cạn lời r ông ạ) (Kuro: đấy gọi là tuổi tài cao đấy con)
Ten-nee lật váy lên bằng cả hai tay.
Một cánh đồng dâu trải rộng trên cái quần màu trắng, nó trông thật sự dễ thương.
「A……」
Thời ấy, tôi đã biết quần lót của con gái nó ecchi cỡ nào. Nên đôi lúc, khi Ten-nee show hàng cho tôi, tôi lại rơi vô trạng thái này.
(TN: cứ tưởng tượng mấy đứa main bước vô phòng thấy gái ko mặc đồ rồi ba chấm trước khi bị ném đồ vào mặt ấy) (Kuro:pờ lót đấy cũ rồi con)
「Kousuke đang đỏ mặt kìa. Nahahaha! Khi chúng ta đã cưới nhau, mình sẽ cho cậu xem mỗi ngày. Cho tới lúc đó, mình sẽ cho cậu thấy khi nào mình thấy thích」
Có thể nhìn thấy cái răng nanh nhô ra khi cô ấy cười khúc khích.
Rốt cuộc, hôm đó tôi phải miễn cưỡng chơi với Ten-nee.
Rồi, trong lúc tôi leo lên cầu trượt, tôi trượt chân.
「Cậu đang làm gì vậy Kousuke? Vừa rồi nguy hiểm quá đấy!」
「A, Ten-nee……A, cám ơn.」
Đứng dưới cầu thang, Ten-nee cứu tôi bằng một cú đỡ và bế tôi kiểu công chúa.
「Thật tình, Kousuke mà không có mình thì không ổn chút nào. Nhưng bởi vì chúng ta sẽ cưới nhau, mình sẽ bảo vệ cậu. Chúng ta sẽ không bao giờ xa rời nhau〜♪」
「Uwa, để em đi Ten-nee! Đừng ôm em nữa mà…..u〜uuu」
Đó là kí ức thời ấu thơ của tôi.
Có lẽ, Ten-nee là con bitch đầu tiên trong đời tôi.
Ngay sau khi chúng tôi kết thúc nhà trẻ, cô ấy chuyển đi, nhưng quãng thời gian tôi không có bạn bè vẫn tiếp diễn.
「B-Bỏ ra, Ten-nee……đau……ku, uuu…..ể?」
Tôi bật dậy trên giường.
Có vẻ tôi đã có một giấc mơ, hay chính xác hơn, một cơn ác mộng.
「Ha, thử tưởng tượng mơ về con bitch đầu tiên đã để lại vết thương tâm lý cho mình…」
Tôi liếc đồng hồ, vẫn chưa 7 giờ sáng.
Ánh nắng ban mai nhẹ nhàng chiếu qua cửa sổ và bao trùm lấy cái giường.
Thức dậy với tâm trạng không mấy vui vẻ, tôi quyết định đi rửa mặt.
「A, ể? Mình không cử động được!??……」
Cơ thể tôi, như có một vật nặng đang đè lên, không thể di chuyển.
Rồi, nhận ra có gì đó bất thường, tôi nhanh chóng lật cái chăn lên.
「Aa, Nii-san〜n♪」(TN: sao tui ko ngạc nhiên nhỉ) (Kuro: vì mi xem hen quá nhiều)
Tôi chậm rãi đặt cái chăn xuống.
Chắc cắn là tôi đã nhìn nhầm do còn ngái ngủ.
Tôi nghĩ thế trong khi lật cái chăn lên lần nữa.
「A, tốt quá. Ngực của nii-chan, nó cứng hơn trước nữa ……mou, em không chịu đựng được nữa♪」
Một cô gái tóc bạc với cwo thể chỉ bọc bởi một cái áo trắng đang đang xoa má lên ngực tôi.
Luôn vô cảm như băng, em ấy nhắm mắt và trông hạnh phúc.
「Này Sharte, em đang làm gì vậy?」 (シャルテ = sharute = Sharte)
「A」
Rồi, nhỏ cuối cùng nhận ra tôi và ngồi dậy.
Vẫn giữ khuôn mặt vô cảm, đôi mắt lạnh lùng, xa xôi của em ấy lấp lánh.
「Nii-san. Xin đừng làm biểu cảm như thế chỉ bởi vì em gái đích thân lên gọi anh dậy vào sáng sớm.」
「HahahaーーAnh không muốn nghe thấy điều đó từ em!!」
「Nii-san, la làng vào sáng sớm như vậy chứng tỏ anh vẫn tràn đầy sức sống.」
Một Charte nhỏ và mảnh mai đang nhìn tôi, lặng thinh.
Em ấy là học sinh năm ba ở sơ trung Hoto, một học sinh danh dự thông minh với cơ thể ốm yếu.
Em ấy cũng là hội trưởng hội học sinh ở đấy, một cô gái trong sáng, tươm tất, nghiêm túc,… em ấy lẽ ra nên như thế.
「Anh năng động như thế, chắc sẽ ổn thôi, nhỉ?」
Quỳ dậy, Charte để lộ cặp đùi sáng ngời của em ấy.
Tôi cũng không biết Charte đang nghĩ gì nhưng nhỏ nắm lấy viền cái áo đang mặc là cởi thứ gì đó.
「O, oi, em đang làm gì đấy……?」
「Hmm, chỉ là chuẩn bị thôi, nii-san. Hôm nay, em sẽ trở thành của Nii-san, nên trước tiên, em nghĩ em nên bỏ thứ này ra」
Charte trút bỏ cái áo, để lộ bộ đồ lót màu đen của nhỏ và cởi nó ra.
Charte, với bộ dạng trống trơn như thế, ngồi dang chân trên thân dưới của tôi cách nhẹ nhàng.
「Nè, thật sự em đang làm gì đấy?」
「Nii-san. Chúng ta có thể tiếp tục cái việc lẽ ra chúng ta đã làm vào “ngày ấy” hồi tuần trước không?」(TN: ngày gì tự hiểu há) (Kuro: Alabama baby!!)
Hiểu rồi, vậy ra đã một tuần trôi qua kể từ cuộc hẹn với Aizawa.
「Vâng, đợi em một xíu, nii-san!!」
Hoàn toàn tỉnh táo, tôi nhìn đứa em gái và nói chuyện không chút hứng thú với giọng điệu không đổi.
「Oi Sharte, chúng ta là anh em! Em thậm chí có hiểu điều em đang nói à gì không!?」
「Vâng! Nhưng nii-san và em không phải anh em ruột. Chẳng có gì phải lo cả」
「Không, chúng ta chắc chắn không phải tuột thịt, nhưng…」
Tôi nhớ lại những ngày xưa, một khoảng thời gian lâu thật lâu về trước mà ba mẹ tôi vẫn hay kể.
Cả bố và mẹ tôi đều là những bác sĩ tình nguyện đi đến vùng có giao tranh ở khắp nơi trên thế giới để điều trị cho bệnh nhân ở đó, họ bận đi vòng quanh thế giới nên ít khi họ về nhà.
Charte là một cô bé mồ côi do chiến tranh và được bố mẹ nhận nuôi khi tôi vẫn còn nhỏ.
Lúc ấy, bố mẹ tôi đã gặp gia đình bị thất lạc của Sharte. Gia đình của em ấy đau đớn nhận thức được tình trạng bất lực của họ, không nghĩ được gì khác tốt hơn nên bố mẹ tôi đã đưa em ấy về Nhật Bản.
Sharte cũng lúc ấy nhớ lại lúc chúng tôi mới gặp nhau.
「Nii-san, lúc ấy anh đã nhận lấy và đối xử với một em kín lời và khóa mình như một đứa em gái thực sự. Nhưng em đã không mở lòng, lại còn làm phiền anh…… Nhưng, khi ấy anh đã không bỏ cuộc」
Thế đấy.
Lúc đầu, Sharte không chấp nhận gia đình mới của em ấy.
Chẳng nói chẳng rằng, luôn giữ đôi mắt cá chết, kí ức thì vỡ vụn…
Tuy vậy, nhờ việc tôi đã luôn ở bên em ấy, số lượng cuộc nói chuyện đã tang lên nhiều so với khi trước.
「Em, dù cả bây giờ, vẫn thực lòng cám ơn Nii-san. Em, một người đã mất tất cả, đươc bảo bọc bởi sự yêu mến, và đã thực sự trở thành một thành viên thực sự trong gia đình」
Với dòng máu Nga, Sharte nhìn tôi với đôi mắt màu xanh tựa như mặt hồ yên tĩnh.
「Hơn nữa, khi đó ở trường tiểu học, Nii-san đã xả thân để bảo vệ em. Vì vậy……」
「Sharte, đừng lo lắng về chuyện đó. Anh chỉ làm những gì anh thích thôi…」
Tôi trấn an em ấy với một nụ cười.
Mặc dù Charte có một khuôn mặt vô cảm và rất khó để đọc vị cảm xúc, bởi vì chúng tôi đã ở cùng nhau bao nhiêu năm qua, một cách nào đó có thể nói tôi hiểu em ấy đang nghĩ gì.
Charte ngâm cứu từng lời tôi nói, rồi gật đầu nhẹ.
Giữa lúc ấy, có thể nghe thấy tiếng cót két của cái giường.
「N……N……Nii-san……」
「Ể, cảm giác này……Cái gì đây?」
Sharte đặt cả hai tay lên bụng tôi, cọ xát phần thân dưới lên chỗ quan trọng nhất của tôi với tư cách một người đàn ông.
Nhỏ vẫn trông vô cảm như thế, nhưng đôi má trắng của nhỏ bắt đầu có đầu có phản ứng.
「Đ-Đợi đã, em đang làm cái quái gì vậy Sharte!?」
「Ni, Nii-san, cả trước kia và bây giờ, anh luôn luôn đối xử với em tốt như vậy, chỉ là một đứa em đối với em là không thể……N……N……」
Đợiđợiđợiđợi đã!!! Sharte vừa cởi nốt cái pantsu khi nãy phải không!?
Vậy cái thứ ấm ấm, mềm mềm đang chạm lấy thằng nhỏ lẽ nào là……!
「Em muốn trở thành của Nii-san……N……Nên, trước nhất, bằng phương thức đơn giản nhất, Xin hãy khiến em trở thành của Nii-san……tsu」「Dừng lạーーーーーi!!」
Tôi ngồi dậy, bám lấy hai vai Sharte để ngăn em ấy lại.
「……Nii-san?」
「C-Con ngốc này! Anh đã nói rõ ràng chúng ta là anh em phải không?? Chúng ta không phải người lạ, làm một việc như vậy là hoàn toàn không được」
Trong ánh mặt trời buổi sớm, tôi thuyết phục cái thân thình màu trắng mảnh mai đang ngồi trước mặt. Nhưng rồi Charte, với lướt da trắng như tuyết được được tia nắng làm cho lấp lánh, cười nhẹ.
「Đúng như em nghĩ, Nii-san là Nii-san của em」
「Tất nhiên rồi. Bởi vì Sharte sẽ luôn là em gái của anh mà」
*chậc* Tôi đứng dậy và bước ra cửa phòng.
Đột nhiên tay trái tôi bị bọc lấy bởi một thứ gì đó mềm mại.
「Nii-san, anh muốn ăn gì cho bữa sáng hôm nay?」
Ku, Sharte, ngực của em ấy lại lớn thêm rồi…
Hai quả đồi đang bám lấy tay tôi kia quá lớn, mặc cho thân hình nhỏ nhắn của em ấy.
Tay tôi được ôm chầm thế này mỗi ngày nên tôi có thể thấy nó đang to ra từng ngày.
「A, bữa sáng à……làm như bình thường là được rồi.」
Rời khỏi phòng, tôi nói vậy trong khi bước dọc theo hành lang tầng hai.
「Để chuyện đó qua một bên, Sharte, anh muốn đi vệ sinh, em bỏ tay anh ra được chưa?」
「Em hiểu rồi. Vậy em cũng đi nữa, cùng nhau.」
Với vẻ mặt hững hờ, Sharte sẽ đi tới nhà ệ sinh với tôi.
「Ây dà, vậy, anh muốn đi vệ sinh nên anh muốn em đứng ở bên ngoài……」
「Em hiểu điều Nii-san muốn nói. Nhưng vì là buổi sáng, không phải nó sẽ rắc rối nếu anh giải quyết những nhu cầu thiết yếu mà không có em bên cạnh hay sao?」
「Giải quyết cái gì cơ? Em đang nhìn cái gì trong khi nghĩ điều ấy thế? Thôi kệ, cứ đứng ở ngoài đi」
Tôi cố gắng đóng cửa.
Nhưng rồi Charte vịn lấy tay nắm cửa và không ngừng ngăn tôi lại.
「Nii-san, em sẽ lại ở một mình sao?」
Tôi nhìn em ấy cương quyết, nhưng rồi cũng đành phải chịu thua và thở dài.
「Ha, Sharte vẫn thế nhỉ, không bao giờ rời khỏi anh khi chúng ta đang ở nhà」
Đây là một thói quen từ thời Sharte bắt đầu nói chuyện với tôi.
Bởi vì mỗi khi tôi rời khỏi em ấy, em ấy cảm giác như lại mất đi gia đình lần nữa, nên ngoài khoảng thời gian tôi lên trường mà không thể làm gì được, Sharte, với tư cách một thành viên trong gia đình, không bao giờ tách khỏi tôi.
Mặc dù Sharte làm hết thảy việc nhà, tôi luôn ở cạnh em ấy.
Chúng tôi vẫn đi tắm cùng nhau dù đã ở cái tuổi này, vào buổi tối tôi ở trong phòng của Charte tới khi em ấy ngủ, và sáng ra em ấy luôn lẻn vô phòng tôi ngủ dưới lớp chăn trong khi ôm tôi.
Charte luôn bám lấy tôi mỗi khi chúng tôi ở cùng nhau, sự hiện diện của em ấy là một trong những lí do tôi không thể tận hưởng các tiểu văn hóa trong nhà (TN: F cho đồng râm này)
Mà, cho dù việc không thể tận hưởng thú vui với tôi rất chi là đau, thú thực chả có thể làm gì với điều đó. Bởi vì lần đó khi tôi cố khiến cho Sharte mở lòng, tôi đã nói với em ấy. Rằng tôi sẽ luôn bên cạnh em ấy, rằng hãy tin anh và trở thành gia đình của anh.
Charte đã nghe những lời ấy, dần dần mở lòng và trở thành gia đình của tôi. Kể cả bây giờ, tôi vẫn muốn giữ lời hứa đó, nên tôi luôn luôn ở cạnh em ấy.
「Được rồi, vậy Sharte, anh chắc chắn sẽ quay lại sau một phút như thường lệ, vì vậy em có thể đợi anh không?」
「Một phút. Em hiểu rồi, Nii-san. Nếu là vậy em sẽ gắng bằng cách nào đó」
(TN: anh em này giống Kuuhaku nhỉ) (Kuro: SHIROOOOOOOO MỜ LEM)
Charte gật đầu, dựa lưng vào tường và ngồi xuống trong khi hai tay ôm lấy đàu gối.
Ổn rồi. Em ấy ngoan ngoãn nghe những gì tôi nói. Tôi được cứu rồi.
Tôi nhìn chằm chằm vô Sharte, người mà tôi không biết rằng có nên gọi là bitch hay không, nhưng khi tôi chuẩn bị đóng cửa.
「À, phải rồi Sharte. Em có nhớ Ten-nee, cái chị từng sống cạnh nhà không??」
「Ten-neesan. Vâng, em nhớ. Có chuyện gì với người đó ạ?」
「Ây dà, bỗng dung hôm nay anh muốn biết chị ấy thế nào rồi」
Sharte dán mắt vào tôi,
「Chắc chị ấy đang làm trong đội cổ vũ chăng?」
「E, đội cổ vũ? Hahaha, một Ten-nee nam tính như vậy á?」
「Nii-san, anh không nhớ sao? Lúc còn nhỏ, khi em mới được bố nhận nuôi, cùng với Ten-neesan, chúng ta đã cùng đi đến lễ hội văn hóa của một trường cao trung gần đây ấy?」
「E, có chuyện đó á?」
Tôi không nhớ rằng chuyện đó có xảy ra dù em ấy có bảo tôi thế.
「Vậy là anh không nhớ……Tiện đây nii-san, chỉ còn 30 giây thôi đấy?」
「Em bắt đầu đếm rồi á?」
Như thế, tôi vội vã chạy vô nhà vệ sinh.