Hôm sau.
Tôi đang đi qua đi lại trên hành lang để chờ đợi em gái về.
Phải, sáng hôm nay, Sharte đã ra khỏi nhà từ sớm để đi mua món đồ mình muốn.
Vì nghĩ rằng nhỏ đi một mình sẽ khó khăn nên tôi đã đề nghị đi cùng nhưng...
Sharte đã từ chối và nói là sẽ cố gắng xoay xở một mình.
“Cũng một giờ trưa rồi, sao con bé đi lâu vậy ta...”
Không biết có sao không nhỉ? Dự báo thời tiết nói là từ chiều sẽ có bão, và trên thực thế thời tiết bên ngoài đang rất khắc nghiệt, gió thổi ào ạt, tiếng mưa đánh dữ dội vào mái nhà.
Tuy nhỏ có mang theo dù nhưng bão kiểu này thì bị thổi bay như chơi...
“Trước hết cứ thử gọi điện đã... Cơ mà, nhỏ đã nói là sẽ cố gắng để không nhớ đến mình, nếu giờ liên lạc, lỡ nhỏ cảm thấy cô đơn thì khổ... aa, nhưng mà mình lo quá, thôi cứ xác nhận xem nhỏ đang ở đâu đã...!”
Vào lúc đó, có tiếng mở cửa.
“Nii-san, em về rồi đây.”
“Sharte! Tốt quá, em vẫn bình an vô sự... ớ!?”
Nhìn bộ dạng của em gái, tôi trố mắt và hét lên.
“Sao bùn đất không vậy nè! Còn nữa... đầu gối em trầy rồi kìa!!”
Gương mặt dễ thương và trang phục của nhỏ dính đầy bùn đất, còn toàn thân ướt đẫm nước mưa.
Vết thương ở đầu gối nhỏ chắc chắn là do bị té rồi. Phải nhanh chóng chữa trị mới được.
Tuy nhiên, ánh mắt tôi chợt bị hút vào một bộ phận trên cơ thể của cô em gái.
“Sharte, bụng em sao thế...?”
Bụng em gái tôi đang căng tròn.
Vẫn ôm bụng, nhỏ nhìn lên tôi và nói:
“Em có thai rồi.”
“Con của aiiiiiiiiiiiiiiii!?”
“.......................”
“Đừng có nhìn mặt anh mà đỏ má!”
“...Xin lỗi, em đùa thôi. Là đồ em đã mua đấy.”
Nhỏ lấy từ trong áo ra cái gì đó được bọc trong tấm giấy kiếng to.
Đã bình tĩnh lại và hiểu bên trong là gì, tôi mỉm cười.
“À, là thứ mà Sharte muốn mua ấy hử? Em bảo vệ nó kĩ thế này, chắc nó không ướt đâu nhỉ?”
“Vâng, có vẻ như nó không sao.”
“Thế thì tốt rồi... bởi nó là món đồ mà em đã phải làm việc vất vả mới mua được mà. Tuy không biết bên trong có gì nhưng hi vọng nó sẽ khiến em vui. A, chờ một chút nhé.”
Tôi nói như vậy và định chạy đi lấy khăn tắm cùng băng keo y tế nhưng—
“Nii-san.”
“Hửm?”
Tôi dừng chân và quay đầu lại.
Thế rồi, tự dưng cô em gái chìa món đồ mà mình đang cầm trên tay về phía tôi.
“Ể, sao thế, Sharte? À, em định cởi đồ dơ ra nên muốn anh cầm dùm hử?”
Sharte lắc đầu.
“Cái này cho nii-san ạ.”
“Ể?”
Không hiểu gì, tôi đứng hình trong chốc lát. Bởi vì đây là món đồ mà Sharte đã quyết định rời xa tôi nhiều ngày trong hè mới có được. Tôi không hiểu nhỏ đang nói gì hết.
Nhìn bộ dạng của tôi, Sharte lấy thứ bên trong giấy kiếng ra và đưa cho tôi lần nữa.
“A......!”
Nhìn thấy nó, đầu óc tôi hồi tưởng lại đêm lễ tốt nghiệp.
Đêm hôm ấy, khi chợt tỉnh giấc, tôi đã nhìn thấy Sharte đang làm gì đó trên PC.
Dựa vào món đồ mà Sharte đang cầm trên tay thì rõ ràng lúc lúc đó nhỏ đã kiểm tra lịch sử duyệt web của tôi. Bởi vì đó chính là thứ mà tôi chỉ luôn nghía qua trên trang Amazon từ trước kì nghỉ hè chứ chưa thể mua—
“Sharte, đó... chẳng phải là figure Prima Yellow trong [Mahou Shoujo Prima] sao...! Một món hàng đắt tiền như vậy, tại sao em...”
Figure cô gái xinh đẹp tóc vàng mặc trên người bộ trang phục thiếu nữ phép thuật.
Cầm chiếc hộp chứa vật đó, trong lúc nước nhỏ giọt xuống từ tóc, Sharte nói:
“Công việc mỗi năm thôi mà, nii-san quên rồi đấy. Hôm nay là sinh nhật của nii-san. Thế nên đây là quà tặng của em dành cho nii-san.”
Quả thật hôm nay là ngày 7 tháng 8, là sinh nhật của tôi. Vì năm nào cũng ưu tiên ghi nhớ ngày phát hành game, light novel và manga nên tôi đã hoàn toàn quên khuấy đi sinh nhật của mình.
“Sharte, mỗi năm em đều làm bánh kem và thức ăn Nga vào ngày sinh nhật của anh mà nhỉ? Nhiêu đó đã quá đủ rồi, tại sao năm nay em lại tặng anh một món đồ đắt tiền như thế này...”
Thế rồi, tự dưng nhỏ quay mặt sang bên hông với vẻ hờn dỗi,
“Bởi vì em biết bên cạnh nii-san đang có chị gái Shinonome kia.”
“Ể, liên quan đến Shinonome á?”
“Vâng. Người đó tuy cũng có mặt đáng sợ nhưng về cơ bản vẫn là tuýp chị lớn mà nii-san thích. Ngực tuy thiếu thốn nhưng có thể khiến nii-san nghe theo bất cứ điều gì bằng sự dịu dàng của mình.”
Hahaha. Sharte, con người đó là một tiểu thư cực kì đáng sợ, bạo dâm và thích ra lệnh đó em...
“Thế nên, nếu em không làm gì... thì có ngày nii-san sẽ...”
Như bị xáo trộn cảm xúc, Sharte hướng mắt xuống sàn với vẻ lo lắng.
Tôi cong người về trước và mỉm cười,
“Lẽ nào, em đang nghĩ rằng nếu mình không làm gì thì có ngày anh sẽ đi đến chỗ của Shinonome nên em mới nảy ra ý tưởng mua món quà đắt tiền thế này?”
Vẫn hướng mắt xuống sàn, Sharte khẽ gật đầu và đỏ má lên vì xấu hổ.
“Nhưng, không phải chỉ vì riêng chuyện đó. Lý do chính vẫn là vì tính ích kỉ của mình mà em đã gây ra nhiều rắc rối cho nii-san cho đến bây giờ, thế nên em muốn đền bù cho nii-san.”
“Vậy à...”
Dù thế nào đi nữa, chung quy lần này Sharte đã cố gắng hết mình vì tôi.
Rời xa tôi vào những ngày hè mà đáng lẽ chúng tôi luôn ở bên nhau. Làm việc mà mình không quen với những cô gái xinh đẹp lạ lẫm cùng trang lứa. Dù bị sốt nhưng vẫn muốn đi làm. Ra ngoài một mình trong mưa, bị ướt, bị té, bị dính bùn đất, bị thương đầu gối... Tất cả đều là vì tôi.
Sau khi suy ngẫm, tôi xúc động đến nỗi nước mắt bắt đầu rỉ ra.
“Cảm ơn em, Sharte! A-anh... thật sự... hạnh phúc lắm...”
“Nii-san...”
Có lẽ do vừa vui vừa xấu hổ khi được tôi ôm chặt, Sharte cựa quậy. Nhưng tôi không để nhỏ tách ra. Bởi vì tôi quá xúc động. Xúc động đến nỗi muốn khởi tạo lại route em gái.
Sau khi truyền đạt lời cảm ơn mãnh liệt, tôi tách khỏi Sharte và mở chiếc hộp figure ra.
“Uôôôôôôô! Lúc nhìn trên net anh đã biết là chất lượng cao rồi, nhưng không ngờ thực tế lại còn hơn cả vậy! Ngực còn lôi cuốn hơn cả hàng thật, nét mặt thì đậm chất người lớn! Sharte ơi thứ này tuyệt quá đi, thật sự rất cảm ơn em!”
Vì đây là hàng được mua bằng tiền đi làm của em gái nên thật sự là tôi không muốn nhận. Nhưng, nhỏ đã cố gắng rất nhiều vì nó, nếu như tôi không nhận thì thật có lỗi với nhỏ.
“......♪”
Nhìn vẻ mặt hạnh phúc của tôi, Sharte nới lỏng khóe miệng, có vẻ như đang trong trạng thái cực kì tốt.
À, hình như trong vụ cãi nhau hôm trước, nhỏ có nói thì phải.
Rằng nhỏ thích nhất là khi nhìn thấy vẻ mặt hạnh phúc của tôi. Thế nên nhỏ muốn mua những thứ mà tôi thích. Giờ nghĩ lại, đáp án cho câu hỏi nhỏ tính mua gì thật là đơn giản.
Vì ôm cô em gái lấm lem bùn đất nên người tôi cũng dơ theo, thành thử sau đó chúng tôi cùng nhau đi tắm. Khác với hồi xưa, bây giờ tôi không dám chà rửa cơ thể của Sharte nhưng để cảm Sharte vì những gì nhỏ đã làm cho tôi, tôi nay tôi quyết định chà mình và gội đầu cho nhỏ thật cẩn thận.
Nhân tiện, sau khi mua thứ đó thì tiền làm thêm của nhỏ hầu như đã hết sạch. Vì là hàng cao cấp trên trị giá của nó lên đến gần mười nghìn yên.
Tiền lương làm người mẫu tuy khá nhiều nhưng cũng chỉ vừa đủ cho món hàng đó.
Đồng tiền đầu tiên mà em gái tôi tự tay kiếm ra. Ấy thế mà trong nháy mắt đã hết sạch vì tôi. Tôi không cam tâm về chuyện đó. Nhất định tôi phải trả lại nhỏ tương xứng.
Nghĩ thế trong lúc đang ngâm mình trong bồn tắm, tôi bước ra ngoài và gọi em gái đến phòng.
“Ano, nii-san...”
Ngồi trên giường tôi với mỗi chiếc áo sơ mi trên người, Sharte bồn chồn.
“Anh nói là sẽ thưởng cho em nhưng, lẽ nào... cuối cùng anh chịu biến em thành phụ nữ rồi sao?”
“À, ừ.”
Khi tôi ậm ừ như vậy trong lúc mở ngăn tủ,
“Em hiểu rồi. Vậy để em chuẩn bị—”
Thì tự dưng nghe thấy tiếng mở nút áo, tôi xoay đầu lại.
Khe thung lũng hồng hào, vì vừa bước ra khỏi phòng tắm nên càng thêm hồng hào, từ từ lộ ra.
“O-oááááái! Kh-kh-không phải! Vừa rồi anh nói vu vơ thôi, Sharte!”
Có lẽ do đang vui trong cơn đuối hôm qua vẫn còn đọng lại, tôi đã vô thức lỡ lời.
Tôi vừa cài nút lại vừa dỗ nhỏ đang tỏ ra thất vọng, sau đó chìa ra chiếc phong bì mà mình vừa lấy từ ngăn tủ.
“Đây là tiền làm thêm của anh. Vì nếu anh chỉ dùng tiền của em mà không trả lại thì thật không công bằng, cho nên em có thể nhận cái này giúp anh được không?”
Sau đó, tôi đã giải thích về nguồn gốc của số tiền này cho nhỏ nghe.
“Không, trước em cũng đã nói rồi, em không nhận đâu. Xin nii-san hãy dùng số tiền này cho mình đi. Nếu dùng tiền đi làm của anh thì em sẽ bị quả báo mất.”
“Ừm, anh biết là em sẽ nói như thế mà. Cho nên anh sẽ làm thế này.”
Tôi bỏ tiền vào con heo đất của Sharte đặt trên bàn.
“Nii-san, em đã nói rồi. Rằng số tiền bên trong ống tiết kiệm đó từ giờ sẽ là quỹ kết hôn của em và nii-san. Nếu anh bỏ tiền vào đó tức là tán thành việc kết hôn với em đó ạ.”
Nhắc mới nhớ, để duy trì mối quan hệ lành mạnh với em gái thì tôi không được bỏ tiền vào mới phải.
Nhưng—
“Tất nhiên là anh không tán thành. Nhưng lần này coi như ngoại lệ. Anh nghĩ tương lai kết hôn với Sharte chắc cũng không đến nỗi tệ.”
“Ể...?”
Lấy nốt số tiền còn lại ra khỏi phong phì, tôi nhét vào ống heo.
Sharte sau khi im lặng một lúc trong bộ dạng ngơ ngác,
“Nii-san... vừa rồi, anh mới nói gì vậy ạ?”
“Ờm... anh nghĩ tương lai kết hôn với Sharte chắc cũng không đến nổi tệ...”
Đó là câu nói thật lòng. Trong tương lai, dù tôi có kết hôn với ai thì Sharte vẫn sẽ mãi luôn ở bên tôi. Nếu thế thì việc tôi kết hôn với nhỏ cũng tốt thôi. Vừa thực hiện được lời hứa của mình, vừa đỡ phải lo toan cho cuộc sống mai sau. Trên hết là tôi cũng mong muốn có một tương lai như vậy.
“...Nii-san, đến đây một chút.”
“Úi, gì vậy Sharte...!?”
Tôi bị em gái nắm tay kéo lên giường.
Nhỏ đặt đôi tay sang hai bên và dang chân ra,
“Nii-san, em vui đến mức không thể chịu nổi nữa rồi. Xin nii-san hãy mau biến em thành phụ nữ đi.”
Vì khoác có mỗi chiếc áo sơ mi mỏng nên chiếc quần lót trắng thuần của nhỏ lộ ra.
“N-này... em không được trưng quần lót cho anh trai thấy! Mau che lại đi!”
“Không. Nii-san cứ như thế, xem nhẹ em gái và không chịu trách nhiệm. Thế nên hôm nay em sẽ tiến tới cùng. Bởi vì em thật sự yêu nii-san mà.”
Kư... như mọi khi, có vẻ nhỏ lại không phân biệt được tình yêu giới tính và tình yêu gia đình rồi.
Mà, gì thế này. Vẻ mặt vô cảm nhưng hơi ửng đỏ của Sharte khiến tôi rung động thế nào ấy. Nhưng, tất nhiên là tôi không thể làm chuyện ecchi với em gái mình được.
Song, nghĩa vụ của tôi hôm nay đó là khiến Sharte vui. Thế nên.
Tôi tặng cho nhỏ hành động hồi xưa vẫn hay làm nhưng giờ bị cấm—đó là hôn má.
“...Ch, chắc anh sẽ không được trời đất tha thứ đâu nhỉ? Bởi vì Sharte là em gái của anh mà.”
“Uu... mồ, nii-san thật sự giỏi trong việc chọc tức người ta mà...”
Sharte đỏ mặt nói như vậy, trút hơi thở có vẻ hưng phấn và ôm lấy tôi.
“Nii-san... cho đến khi cơ thể em bình bĩnh trở lại, hãy giữ yên như thế này một lúc đi.”
“Ừm, được rồi. Nếu là thế này thì anh sẵn lòng.”
Trong lúc cảm nhận được hơi ấm của em gái, tôi vừa xoa đầu nhỏ vừa mỉm cười nhưng—
Vì chiếc smart phone trong túi tự dưng rung lên nên, vẫn giữ yên tư thế đó, tôi lấy điện thoại ra kiểm tra.
Là tin nhắn từ Shinonome.
Gì đây? [Cắm trại tập trung tại biệt thự trên Thái Bình Dương]... tức là sao?
À nhớ ra rồi, tại vụ chụp hình đồ tắm của Sharte mà cuộc họp câu lạc bộ của chúng tôi đã bị ngắt quảng. Vậy là chuyện này có liên quan đến việc duy trì câu lạc bộ sao?
“Nii-san...♡”
Ây, không được.
Tôi đặt chiếc điện thoại sang một bên.
Tôi linh cảm được rằng mình lại sắp gây âu lo cho em gái thêm lần nữa trong mùa hè này.
Thế nên tôi không ngừng xoa đầu để thưởng cho nhỏ trong lúc hi vọng rằng từ giờ sắp tới chúng tôi vẫn sẽ luôn ở bên nhau.