Cảm giác ngồi trên chiếc ghế sang trọng thật thoải mái.
Không tiếng động cơ, cũng không rung động trên đường chạy.
Hơn nữa, vì có gái đẹp bên cạnh nên tôi cảm giác như mình đang là giai cấp tư sản vậy.
“Ikuno, mặc dù chúng ta đã đi xe nhà Ibuki vài lần rồi nhưng phải công nhận lần nữa là cảm giác khi ngồi trên nó thật tuyệt nhỉ?”
“Ưm. Là limousine, phải không nhỉ?. Không gian bên trong thật rộng rãi và dễ chịu, như thế này là quá tốt đối với tớ rồi”.
“Ahaha, tớ cũng vậy. Trông chúng ta giống như tiểu tư sản với nhau ấy nhỉ.”
“Ư...”
Aizawa khi cười tươi trông đáng yêu hết sức...
Tại việc đấy mà tôi ngưng gật gù, cuộc trò chuyện bị gián đoạn tại đó.
Hôm qua, tôi nhận được một cú điện thoại từ Shinonome để thông báo thời gian đến đón tôi về nhà mình.
Trên chiếc xe đến vào khoảng 10 giờ đã có Aizawa ngồi bên trong, nhưng lại không có Shinonome.
Khi hỏi bác tài xế trung niên mình đã gặp dạo trước, tôi nhận được câu trả lời rằng Shinonome đang chuẩn bị ở nhà để đón tiếp chúng tôi.
Chuẩn bị để đón tiếp chúng tôi à...?
Vì cô ta thật lòng rắp tâm muốn biến tôi thành pet nên khi nghe đến ‘chuẩn bị’ là tôi cảm thấy bất an rồi đó.
Khi đó, Aizawa mở lời.
“Ikuno. Tớ nghe được từ quản lý là hôm qua cậu xin nghỉ làm vì em gái bệnh nhỉ. Giờ cậu phải đến nhà Ibuki thế này, liệu Sharte có sao không?”
Cô ấy hiểu lầm gương mặt đang lo lắng về chuyện Shinonome của tôi sao? Aizawa đúng là tốt bụng mà.
Nhân tiện, trang phục hôm nay của cô ấy là áo sơ mi không tay và váy ngắn, ngoại hình trông rất nữ tính. Cộng thêm hương thơm ngọt ngào như vị đào khiến lí trí tan chảy, chỉ nói chuyện bình thường thôi mà cũng khiến cho người khác giới phải xiêu lòng.
“C-cảm ơn vì đã quan tâm. Vì hôm qua con bé đã ngủ suốt ban ngày nên đến tối thì sốt bắt đầu hạ. Sáng nay thì con bé đã bình phục và đi làm lại bình thường rồi.”
Dù vậy, tôi vẫn chưa yên tâm cho lắm.
Thành thử tôi đã nhắc nhỏ là nếu có chuyện gì thì phải lập tức gọi điện báo cho tôi biết.
“Vậy à, thế thì tốt rồi. Cơ mà, vì Sharte-chan có vẻ rất yêu mến anh trai Ikuno nên khi được chăm sóc như hôm qua, chắc con bé hạnh phúc lắm nhỉ?”
“Hahaha. Có lẽ.”
Hôm qua tôi đã đút cho em gái ăn. Do đó mà sáng nay, dù đã hết bệnh nhưng con bé vẫn muốn được tôi đút cho ăn. Thân là thằng thương em gái, tôi đành phải chiều ý nhỏ.
Và cũng nhờ đó mà nhỏ đã ra ngoài với tâm trạng cực kì vui vẻ.
Tôi nghĩ ngày làm thêm cuối cùng này chắc sẽ không có chuyện gì to tát nữa đâu.
“Vì tớ đã chăm sóc kĩ từng li từng tí nên chắc là nhỏ vui.”
“Hee, được Ikuno chăm sóc kĩ từng li từng tí à... Nghe có vẻ thích nhỉ...”
Nở nụ cười thoáng qua, Aizawa lẩm bẩm
“Ể.... không lẽ, cậu muốn được tớ chăm sóc?”
“ A!”
Aizawa dùng hai tay che miệng, má ửng đỏ, đôi mắt mở to.
Trong bộ dạng lúng túng, mắt cô ấy đảo tới đảo lui như đang tìm lời để nói .
“Etou, anou.... V-vì chưa được nam giới chăm sóc bao giờ nên tớ hơi hiếu kỳ ấy mà. Xin cậu đừng bận tâm.”
Vì gia đình Aizawa chỉ có hai mẹ con nên cô ấy hơi ghen tị khi không có kinh nghiệm ấy sao?
Nếu tôi cho cô ấy kinh nghiệm đó vào một ngày nào đấy, có lẽ kinh nghiệm yêu đương của Aizawa sẽ được tăng thêm.
Thế rồi, bỗng tôi nhận ra tầm đặc biệt của tình hình lúc này.
Hai chúng tôi đang ngồi trên hàng ghế sau của một chiếc xe sang trọng. Chờ đã. Tình huống này...
Tôi đột xuất đề nghị.
“Aizawa, tớ biết cho cậu có kinh nghiệm được con trai chăm sóc ngay bây giờ là điều vô lý, nhưng thay vào đó, sao chúng ta không nhân lúc này để nâng cao kinh nghiệm hẹn hò của cậu với một người đàn ông giàu có trên một chiếc xe xịn nhi?”
“Hể? À ừm, nghe có vẻ cũng hay...”
“ ........Vậy, cậu tính sao?”
Aizawa sau khi khẽ cúi mặt lo lắng một lúc thì:
“Cơ hội như thế này không có nhiều nhỉ... Vậy, xin phép làm phiền Ikuno nhé?”
“Làm phiền gì chứ. Đóng giả làm bạn trai Aizawa là giao ước của chúng ta kia mà”.
Chúng tôi quyết định bắt đầu luôn.
Ờm, một người bạn trai giàu có khi ở trong chiếc xe hơi sang trọng cùng bạn gái thì sẽ...
Tôi cố vặn óc suy nghĩ nhưng—
Ây, không xong rồi. Hoàn toàn chẳng nghĩ ra được gì để nói cả.
Khi đó, nhìn bộ dạng lúng túng của tôi, Aizawa cười khúc khích.
“Ikuno, cậu đâu nhất thiết phải đóng vai một người bạn trai giàu có? Cậu biết đấy, trong xã hội, các bạn trai bình thường hay thuê xe xịn cùng tài xế để tạo bất ngờ với bạn gái vào ngày sinh nhật, cho nên tớ nghĩ chúng ta cứ đóng vai một cặp đôi bình thường là được rồi.”
Ra vậy. Vì tôi không rõ một đứa con trai giàu có thì sẽ ra sao nên khó mà đóng vai, nhưng nếu là một người con trai bình thường thì chắc là có thể.
“Tớ không có ý tưởng gì cả. Thế, sẽ không có vấn đề gì nếu chúng ta đóng vai một cặp đôi thông thường chứ?”
“Ưm, cứ thế đi. Vậy... cậu giúp dùm một chút nhé..”
Aizawa tươi cười và nắm lấy tay tôi không chút do dự.
Tôi đỏ mặt vì được một cô gái dễ thương chạm vào, nhưng cô ấy không để ý đến mà chỉ tay ra ngoài cửa sổ và nói:
“Nè nè, nhìn kìa. Đây là khu dân cư cao cấp chỉ giàu có ở Urotan sống nhỉ? Chúng ta ấy, nếu như tương lai kết hôn thì anh có muốn sống ở nơi như thế này không?”
Tương lai tôi và Aizawa kết hôn...!?
“Tim tôi ngừng đập trong khoảnh khắc, nhưng rồi nhận ra đây là đóng kịch, tôi cố trấn tỉnh lại.”
“C-có chứ. Đường được lát gạch sạch sẽ, nhà nào nhà nấy đều trông khang trang với những dãy hàng rào cao. Anh muốn được sống ở đây dù chỉ một lần.”
“Quả nhiên anh nghĩ như thế sao? Nhưng mà, dù em với anh ở trong một căn hộ chật hẹp thì cũng đủ rồi nhỉ. Anh hiểu chứ, chỉ cần hai người người chúng ta ở bên nhau... thì ở đâu cũng được mà phải không?”
Tuy Aizawa đang cố dẫn cuộc trò chuyện theo hướng hẹn hò nhưng có lẽ do mắc cỡ quá nên cô ấy đỏ mặt. Tôi phải vào cuộc thôi.
“Quan điểm của anh cũng giống như em vậy. Ch-chỉ cần ở bên người mình yêu, dù sống ở đâu thì anh cũng cảm thấy hạnh phúc.”
“V-vậy à. Chúng ta đúng là tâm đầu ý hợp nhỉ. Tự dưng, em thấy vui quá...”
Ơ, đây chỉ là đóng kịch thôi nhỉ?
Ấy thế mà Aizawa lại cúi mặt xuống và mỉm cười bẽn lẽn, trông cứ như hạnh phúc thật sự vậy.
Hơn nữa, tay tôi đang được nắm chặt hơn.
B, bình tĩnh lại nào. Mày chỉ đang tưởng bở thôi.
Aizawa mắc bệnh sợ con trai. Tức là, khi rơi vào tình huống đặc biệt như thế này với tôi, người khác giới duy nhất mà cô ấy tiếp xúc được, cô ấy đã quên mất rằng có một ranh giới gọi là ‘bạn thân’.
Nhưng thôi, miễn sao Aizawa cảm thấy như đang hẹn hò thật thì tốt rồi.
Tiếp tục thêm chút nữa nào.
“A, cảnh vật thay đổi rồi nhỉ? Ồ nhìn xem, chiều ngang của con đường đột nhiên mở rộng ra, dãy hàng rào bên tay trái cũng cao hơn gấp ba lần so với những ngôi nhà mà chúng ta nhìn thấy nãy giờ.”
“Úi chà, đúng thật! Cao quá đi mất! ..............? Nhưng, từ đây chúng ta chỉ trông được tới chỗ mấy cái cây, đây chắc không phải là một ngôi nhà bình thường đâu nhỉ?”
“Ể? Ơ... đúng là thế nhỉ.”
Theo ước chừng của tôi thì từ ngoài hàng hào vào tới đó chắc cũng phải mất mấy chục giây rồi. Ấy thế mà trông cảnh vật có vẻ như vẫn chưa tới điểm kết thúc.
Chờ một chút. Từ thông tin trước đây mà tôi nghe được, không lẽ chỗ này là...
Khi đó, Aizawa vừa hoang mang vừa nói:
“Cảm ơn anh vì hôm nay đã mời em một buổi hẹn hò đáng yêu trên xe.”
A, quên mất, chúng tôi vẫn còn đang tiếp tục! Bậy thật, chỉnh đốn tâm trí lại nào.
“Anh cũng cảm ơn vì em đã chịu đi với anh. Nhưng, xin lỗi vì đã khiến em giật mình nhé. Vì hôm nay là sinh nhật bạn gái yêu dấu, anh không biết làm gì nên đã đến đón em bằng chiếc xe này.”
“Ưưm. Em hạnh phúc lắm. Vì em mà anh làm đến như vầy. Thật sự cảm ơn anh.”
“!?”
Trong bộ dạng ngại ngùng, Aizawa hôm lấy cánh tay tôi.
Chờ một chút! Cánh tay tôi đang bị kẹp giữa ngực của Aizawa kìa!?
Có vẻ như Aizawa không ý thức được chuyện đó cũng như không hay biết về sự dao động của thằng trai tân này.
Ư, gư... mềm mại quá. Cặp đồi bao phủ lấy cánh tay tôi này mềm như bánh mochi vậy. Độ nóng của bầu ngực hòa cùng thân nhiệt của tôi khiến cho cánh tay tôi trở nên ngột ngạt, cứ tiếp tục thế này thì chắc tôi sẽ hưng phấn đến độ sặc máu mũi ra mất.
Nhưng, tôi lại không muốn tách ra tí nào. Cánh tay được ngực của cô gái xinh đẹp tóc vàng kẹp vào đúng là một điều hạnh phúc, khiến tôi chỉ muốn giữ yên thế này mãi mà thôi.
Vào lúc tôi đang vừa nghĩ như thế vừa thả lỏng cơ mặt.
“Ha!?”
Bất thình lình cảm nhận được có ánh mắt như kim nhọn từ đâu đó ghim vào mình, toàn thân tôi run cầm cập.
Vừa rồi là từ đâu vậy!? Rõ ràng là tôi mới cảm giác được ánh mắt đầy sát khí!
...Không, không phải là vừa rồi. Tôi vẫn còn đang bị quan sát.
Không phải từ hướng của bác tài xế. Tôi cảm nhận được ánh mắt đó từ mui xe hoặc bên cạnh, chỗ đáng lý không có ai cả. Thế này tức là sao...? S-sao giống phim kinh dị quá vậy?
Nhưng, không hiểu sao tôi cảm giác rằng mình hiểu ý ánh mắt đó.
Trước hết tôi cần tách rời khỏi Aizawa. Nhưng khi tôi định làm thế thì...
“*Suu*..........*suu*........”
Ngủ mất tiêu rồi saaaaaaao!
Aizawa đang ngáy ngủ với vẻ mặt cực kì dễ chịu.
Tôi biết là mình cần phải giữ bình tĩnh! Tôi biết mà!
Maa, vì cô ấy đã bận rộn với việc học, việc làm thêm và còn việc nhà nên mệt mỏi cũng phải thôi. Tôi không thể đánh thức cô ấy dậy được...
Vì không còn cách nào khác nên tôi đành thưởng thụ ngực cô ấy thêm một lúc. Trong lúc mồ hôi nhễ nhại do bị ánh mắt bí ẩn tia...
“Không phải đấy chứ... đây thật sự là nhà của Ibuki sao?”
“T-tớ chỉ thấy một cái viện bảo tàng mỹ thuật khổng lồ ở bên Châu Âu thôi.”
Từ cổng vào có chốt bảo vệ, xe phải mất ba phút để vượt qua khu rừng như mê cung. Đứng trên bãi cỏ xanh, chúng tôi đang nhìn lên nhà của Shinonome. Một tòa biệt thự nóc xanh lam, tường trắng, mang đậm hơi hướm phương Tây đang hớp hồn chúng tôi.
“Chào mừng hai người. Vì bình thường chỉ có những lãnh đạo trong giới chánh tài viếng thăm nên phản ứng của hai người thật mới mẻ.”
Đứng ở cửa vào và được rất nhiều nữ giúp việc hộ tống hai bên là cô gái xinh đẹp tóc đen đang mỉm cười.
Shinonome hôm nay mặc một bộ váy dạ hội hở vai, ngực và chân. Những trang sức bạc được đính trên vải đen tạo nên sự nguy nga, đồng thời rất thu hút ánh mắt của người nhìn.
“...Ufufu.”
Nhận thấy ánh mắt sốt sắng của tôi, Shinonome mỉm cười khả nghi như muốn nói ‘đúng như kế hoạch’.
Có vẻ như tôi đã đúng trong việc dự đoán mưu đồ của cô ta.
Đúng là Shinonome, vẫn xảo quyệt như mọi khi. Maa, đó là lý do tại sao người ta nói mấy đứa xinh đẹp thường hay nguy hiểm đấy.
“Thôi, ta vào trong đi. Aizawa-san, đi thôi nào.”
“A... ưm! Xin phép làm phiền!”
Vẫn còn đang bị thu hút bởi tòa biệt thự, Aizawa cùng tôi bước qua ngưỡng cửa nhà Shinonome trong lúc liên tục cúi chào các nữ giúp việc. Sau đó, chúng tôi băng ngang qua một cái sân trong dùng để tổ chức tiệc trà.
Với cấu trúc hình học như khu vườn kiểu Pháp, ở đó được tô điểm rực rỡ bởi vô số loài hoa đang nở rộ, ngoài ra còn có một chỗ nghỉ mái vòm giản dị ở trung tâm.
“Ôi~...! Cảm giác cứ như đang lạc vào một vương quốc diệu kỳ vậy♪Nè, Ibuki, tớ chụp ảnh được chứ!?”
“Ừm, tất nhiên là được. Cứ tự nhiên chụp những gì cậu thích đi.”
“Ưm!”
Có lẽ do trong lòng phấn khích, Aizawa mỉm cười vô tư như trẻ con, trông thật là dễ thương.
Trong lúc ngắm hoa, khuôn mặt rạng rỡ của cô ấy chính xác là khuôn mặt con gái khi bị thứ gì đó lôi cuốn.
Shinonome vừa nhìn theo cô ấy vừa mỉm cười hiền hòa, tuy nhiên...
“Cơ mà, Ikuno-kun này.”
“Ư... ngh-nghe.”
“Chuyện trong xe ấy...”
“...Hửm?”
Shinonome nhìn tôi từ bên cạnh với vẻ mặt tươi cười,
“Tôi hoàn toàn không nhìn thấy hay nghe thấy gì hết.”
Quả nhiên ánh mắt đó là của cô nhỉ!?
Cảm giác được nguy hiểm, tôi định bỏ chạy nhưng không may đã bị tóm gáy.
“Ara, chạy đi đâu đấy? Nói cho cậu hay, ngôi nhà này được lắp đủ loại thiết bị chống trộm đấy. Lạng quạng là chết như chơi.”
“Nhà của cô là dinh thự ninja chắc...!?”
“Ufufu, nói bậy nào. Dinh thự ninja làm gì có được một cô gái xinh đẹp như thế này?”
“Ờ, cũng hợp lý... ớ, không phải như thế—”
Tôi hất tay Shinonome ra và đối mặt với cô ta.
“Cô... quả nhiên đã lắp đặt camera trên chiếc xe đó nhỉ...?”
“Đừng nó đổ oan cho người khác nghen. Đúng là trên xe có gắn camera và máy nghe trộm nhưng người lắp đặt không phải là tôi. Chiếc xe đó vốn dĩ được ông tôi dùng để ghi lại bằng chứng cuộc nói chuyện của đối tác. Khi hệ thống bắt được sóng và tự bật lên thì thông tin vô tình truyền vào mắt và tai tôi thôi. Chuyện chỉ có thế.”
Cô ta giả vờ vô tội đến cùng nhỉ.
“Dù nói thế nào thì cô cũng có mục đích gì đó phải không? Tại sao hôm nay cô lại bày trò theo dõi tôi và Aizawa?”
“Muốn biết đến vậy sao? Maa, nếu súc vật thành tâm muốn biết thì tôi đây cũng không giấu diếm làm gì. Bởi vì cậu là pet yêu thích của tôi mà.”
Áp sát trong nháy mắt, cô ta nhìn lên tôi và đặt ngón tay lên bờ môi.
Nước hoa? Do hương hoa hồng tao nhã, tim tôi đập liên hồi.
“Ư... vậy, mau nói đi. Tôi có quyền được nghe mà phải không?”
“Ừm. Nhưng trước hết, tôi có thể xác nhận một chuyện không?”
“Ể? Xác nhận chuyện gì?”
Shinonome nhìn tôi bằng ánh mắt như dò xét và hỏi:
“Cậu... thích Aizawa?”
“Ể?”
Được hỏi một điều thất thường, đầu óc tôi trở nên trống rỗng, nhưng rồi tôi phủ nhận ngay lập tức.
“L-l-làm sao có chuyện đó được! Sao đột nhiên cô lại hỏi như vậy!?”
“Đơn giản thôi mà. Trước hôm hẹn hò tắm biển, cậu đã gửi đến tôi ánh mắt thiện ý. Nhưng đối với Aizawa thì cũng tương tự. Thế nên tôi đã nghi ngờ, nhưng không dám chắc. Bởi vì từ dạo gần đây, tôi không cảm thấy tình cảm của cậu đối với tôi và Aizawa như trước nữa.”
Nhỏ Shinonome này nhận ra cảm xúc của tôi đối với Aizawa sao? Maa, đó chỉ là hiểu lầm của tôi mà thôi. Nhưng, có thể nắm bắt gần hết cảm xúc của tôi, quả đúng là Shinonome. Cơ mà, nhỏ này cứ như đọc được suy nghĩ người khác ấy, đáng sợ quá.
“Phần mở màn coi như kết thúc. Từ giờ mới là vấn đề chính đây. Tôi không biết cậu nghĩ thế nào nhưng dạo gần đây tôi hơi bận tâm về Aizawa-san.”
“Tức là vì bận tâm về Aizawa nên cô đã nghe lén cuộc trò chuyện?”
“Gì chứ hả? Đã bảo là nó chỉ tự động bật thôi mà.”
Cô ta vẫn kháng cự đến cùng. Thôi, sao cũng được...
“Thế, Shinonome bận tâm gì ở Aizawa?”
Hiện tại, ở khu vườn phía trước là cô gái xinh đẹp tóc vàng đang vừa cười rạng rỡ vừa chụp hình các loài hoa. Chiếc túi xách hàng hiệu cô ấy đang đeo chỉ là hàng secondhand cô ấy mua để khiến mẹ mình yên tâm thôi.
“Aizawa-san mắc bệnh sợ con trai mà phải không?”
“Ừ, rồi sao?”
“Nhưng, riêng đối với cậu thì cô ấy có thể tiếp xúc bình thường. Thành ra mỗi lần có chuyện gì là cô ấy lại nhờ cậu hợp tác đóng giả làm bạn trai của cô ấy để nâng cao kinh nghiệm yêu đương. Nhưng, dù biết là đóng kịch, nhưng cô ấy không có khả năng kháng cự trước con trai, cho nên khi được bạn trai giả Ikuno-kun đối xử tử tế, cô ấy đã bắt đầu nảy sinh tình cảm, cậu nghĩ sao về điều này?”
“Aizawa nảy sinh tình cảm với tôi...? Hahahaha, cô cứ đùa. Làm sao có chuyện đó được.”
Aizawa là cô gái nổi tiếng của niên khóa. Một cô gái dễ thương, tốt tính như cô ấy mà nảy sinh tình cảm với một thằng otaku như tôi thì chắc trời đất bị lộn ngược mất thô—
“Tôi có thể khẳng định điều đó là thật đấy. Nhớ kĩ lại chuyện trong xe vừa rồi xem.”
Chuyện trong xe?
Nếu là chuyện trông giống như thế thì, để xem...
“Khi biết được quan điểm của chúng tôi giống nhau, Aizawa đã mỉm cười trông có vẻ rất hạnh phúc, hơn nữa còn nắm chặt lấy tay tôi thì phải. Cuối cùng là cô ấy chủ động ôm lấy cánh tay tôi. Chỉ có nhiêu đó thôi.”
“Chỉ có nhiêu đó á...? Haizz... Cậu chẳng hiểu gì về Aizawa-san hết nhỉ.”
Shinonome mặt tay lên trán và lắc đầu trong bộ dạng thất vọng.
Ngay sau đó, cô ta dùng hai tay chống hông, bất ngờ đẩy mặt về phía tôi và nở nụ cười cáu tiết hiếm thấy:
“Nghe đây. Aizawa-san là người cực kì thật thà và về cơ bản không giỏi nói dối, phải không? Nếu cô ấy cảm thấy hạnh phúc thì trên mặt sẽ bộc lộ ra hết, là một cô gái không thể nói điều mà trong lòng mình không nghĩ đến. Một người nội việc nắm tay mà cũng tiêu cực như cô ấy mà lại chủ động nắm tay cậu, hơn nữa còn còn ôm lấy tay cậu thì sao có thể là chuyện bình thường cơ chứ. Điều này có ý nghĩa gì, cậu không nghĩ là chỉ có một thôi sao?”
Mặc dù bị Shinonome giáo huấn khiến tôi sợ nhưng cách giải thích của cô ta quả là dễ hiểu.
“N-nói tóm lại... vì thế mà cô nghi ngờ rằng Aizawa thích tôi?”
Ban đầu thì tôi cho là không thể, nhưng sau khi nghe Shinonome nói thì tôi nhận ra không phải là không có khả năng.
Vậy, tất cả những việc vừa nêu lúc nãy là vì Aizawa thích tôi...?
Ây, nhưng vì đối phương là đóa hoa nằm trên đỉnh núi nên thật lòng tôi không dám nghĩ vậy.
“Ngoài ra, Ikuno-kun.”
“...G-gì?”
Shinonome khoanh tay và mỉm cười trong lúc bồn chồn chuyện gì đó.
“Hôm trước tôi có nói rồi. Chỉ đạo tình yêu giả là chuyện của tôi, việc của cậu chỉ là hợp khác mỗi khi tôi ra lệnh mà thôi. Ấy thế mà hôm nay tại sao cậu lại tự tiện vậy hả? Tại việc đó mà giờ đây tâm trạng tôi đang rất khó chịu đấy.”
Tôi bị cô ta nắm mũi kéo nhẹ qua lại.
“X-xin lỗi! Cơ mà, thả ra coi!”
Tôi lập tức được trả tự do. Tuy nhiên, Shinonome đột nhiên đanh mặt lại và cắn móng tay trong bộ dạng lúng túng.
Bình thường Shinonome luôn điềm đạm, tại sao hôm nay lại lúng túng như thế này? A, hiểu rồi. Là vì cô ta đang nghi ngờ rằng bạn thân của mình thích tôi.
Nếu như cô ta hoàn toàn chiếm được tôi thì sẽ khiến cho bạn thân buồn. Vì quan tâm đến bạn thân nên cô ta không thể biến tôi thành người của của mình được.
Ơ, nhưng lỡ như Aizawa thích tôi thật thì Shinonome sẽ tính thế nào?
Cô ta là loại người hễ đã muốn cái gì thì phải có được cái đó.
Vậy tức là cô ta sẽ không đời nào từ bỏ việc chiếm lấy tôi. Mặt khác, vì Aizawa là người bạn thân đầu tiên của cô ta nên hẳn là cô ta sẽ không muốn phản bội.
Và nếu như Aizawa thích tôi thì cô ta sẽ phải chọn một trong hai. Phải chăng Shinonome đang lo lắng trường hợp mình sẽ lâm vào hình trạng như thế?
Khi tôi suy nghĩ đến đó thì...
“...Có vẻ như kiểm tra cảm xúc của Aizawa-san là việc cần làm trước tiên nhỉ.”
Nghe Shinonome độc thoại như thế, tôi nhảy vào:
“Tôi cũng nghĩ vậy. Cơ mà, sự đối ứng của Shinonome cũng thay đổi nhiều nhỉ.”
“......”
Giật mình như thể vừa bị bắn trúng tim đen, Shinonome mở to mắt nhìn chằm chằm tôi.
Không lẽ cô ta vui vì có người hiểu mình ở bên cạnh?
Trong nháy mắt lấy lại nụ cười thông thường, cô ta vuốt mái tóc đen tuyền của mình.
“Fufu, pet mà có thể đoán được tâm tư của chủ nhân, khá đấy. Ikuno Kousuke, cậu trở thành súc vật ngoan thế này từ khi nào vậy?”
“Ê này...!?”
Có lẽ do vui quá, mặc dù đang có Aizawa và các nữ giúp việc gần đó nhưng Shinonome vẫn vòng hai tay qua hông tôi và tiếp xúc bằng cả nửa thân trên lẫn nửa thân dưới.
Do bộ váy mỏng nên cả hơi ấm lẫn sự mềm mại của cô ta đều truyền đạt hết qua tôi. Theo bản năng, tôi chỉ muốn ôm lấy cơ thể mảnh mai ấy.
Kư... tuy Aizawa còn đang mải mê chụp hình nhưng không biết sẽ quay mặt về hướng này lúc nào.
Ph-phải tranh thủ tháo tay Shinonome ra trước khi quá muộ— ơ kìa?
Gưưưưưưưưư~
Không tháo ra được!! Đây có thật là sức mạnh của con gái không vậy!? A-ai đó làm ơn...!
Muốn cầu cứu, tôi quay đầu về phía các nữ giúp việc phía sau nhưng...
—*Loạt soạt*
Tại sao lại trốn chứ!?
Họ đọc được tình huống nên làm thế vì cô chủ của mình sao? Đúng là người giúp việc lành nghề. Tôi muốn có một người như vậy ở nhà quá!
“Xấu hổ gì chứ? Đây là phần thưởng từ chủ nhân, cứ ở yên mà tận hưởng thêm một chút đi. Cậu đúng là đồ cù lần nhỉ.”
“S-sao cũng được, mau buông tôi ra đi. Aizawa mà thấy được thì nguy đó?”
“Thì sao nào? Đây chỉ là bước đi chiến lược trong trường hợp Aizawa-san thích cậu thôi.”
Thế tức là giữa tôi và Aizawa, Shinonome chọn tôi sao?
Tuy nhiên...
“Maa, vừa rồi chỉ là đùa thôi. Đúng là nếu chúng ta bị nhìn thấy thì sẽ rắc rối lắm.”
Cô ta điềm tĩnh khép mắt và tách khỏi cơ thể tôi.
Maa, cũng phải thôi. Shinonome coi trong cả tôi lẫn Aizawa. Làm sao mà cô ta có thể chọn một trong hai ngay được.
“Nhân tiện, Ikuno-kun. Vết thương trên mặt cậu đã biến mất rồi nhỉ.”
“À, ừm. Cũng nhờ hồng phúc nào đó.”
“Tôi đã lo rằng lỡ nó để lại sẹo trên mặt pet của mình thì biết làm sao, nhưng giờ thì tôi yên tâm rồi.”
Shinonome vươn tay chạm vào má tôi với bộ dạng yên tâm từ tận đáy lòng. Tự dựng sực nhớ, trước ở tiệm maid cafe, cô ta đã xoa má tôi vì lo lắng về vết thương ấy thì phải. Vậy thì chắc lần này cũng—
Nhéééééééééééééo*03:22, October 11, 2016 (UTC)03:22, October 11, 2016 (UTC)03:22, October 11, 2016 (UTC)~!!
“Ui đau đau đau, đau màààààààà......!”
“Ufufufu, cậu tệ lắm nhé. Lúc được ngực Aizawa-san ôm lấy cánh tay, mặt cậu đã thả lỏng phải không? Nhân lúc không có chú nhân mà dám tình tứ với người con gái khác, đúng là đồ pet hư. Hãy tự kiểm điểm đi.”
Tiểu thư Shinonome véo hai má tôi với gương mặt vừa vui vừa đậm chất sadist.
Ngay lúc đó, Aizawa quay trở lại với gương mặt lo lắng.
“Nè, Ibuki... Ikuno đã làm điều gì sai sao?”
“Ừ, đúng vậy. Nhìn bộ dạng chụp ảnh hồn nhiên của Aizawa-san, cậu ta đã nói một điều cực kì khiếm nhã là [Vậy, cho phép tôi chụp hình vườn hoa mang tên ‘quần lót của Aizawa’ nhé, gưhehe] đấy. Thế nên mình phải trừng phạt cậu ta.”
Gưhehe, phải phải. Tôi muốn chụp hình quần lót của Aizawa—
Cô nói cái quái gì vậy hảảảảảảảảả!!
“Ể, không thể nào... Ikuno mà lại đi nói một điều như vậy sao?”
Thiên sứ trong trắng Aizawa che miệng và đỏ má.
“Aizawa-san, Ikuno-kun là loại người ‘đừng trông mặt mà bắt hình dong’ đấy. Tốt hơn là đừng tin tưởng cậu ta quá.”
Nhỏ Shinonome này, vì nghi ngờ rằng Aizawa có thể thích tôi nên chơi chiêu hạ nhân phẩm của tôi đây mà. Nếu bị một cô gái tốt như Aizawa ghét thì đúng là tổn thương nặng nề. Tôi vừa nói vừa bị véo má:
“Ớ ông ó ói ư ế âu, Aidawa!”
...Shinonome-san, đây đâu phải tiếng Nhật.
Sau khi thoát khỏi bàn tay Shinonome, tôi đã giải quyết hiểu lầm của Aizawa.
Trên cái bàn được đặt giữa chỗ nghỉ ngơi có mái vòm được bày biện trà và bánh quy.
“Ư~~~~m, bánh quy ngon quá, trà cũng thơm nữa♪”
“Aizawa-san, cậu đúng là thích đồ ngọt nhỉ. Nếu được, cậu hãy dùng luôn phần của mình đi.”
“Ể, như thế ổn không?”
“Cậu không cần phải khách khí đâu. Hơn nữa, vì bánh quy này nhiều calorie nên mình ngại ăn lắm.”
“Ahaha, thôi được rồi. Nhưng vì hiếm khi được dùng bánh quy ngon thế này nên ngày mai tớ sẽ cố gắng thật nhiều trong công việc để Ibuki đỡ vất vả hơn nhé.”
Aizawa và Shinonome có vẻ đã trở nên thân thiết với nhau hơn thông qua công việc.
Nhìn hai người họ, tôi chợt nhớ đến Sharte và Nanase.
Nhất định lúc này hai đứa đang cố gắng trong công việc người mẫu.
“Đúng là bánh quy này ngon thật. À, phải rồi. Tớ ăn một cái là đủ, phần còn lại tớ xin phép mang về cho Sharte nhé.”
Tôi lấy khăn giấy gói bánh lại.
“Ikuno đúng là rất thương em gái nhỉ. Thật ngưỡng mộ quá đi.”
“Maa, nói cho lịch vậy thôi. Chứ mấy đứa anh như vậy người ta gọi là siscon đấy.”
Shinonome nói trong lúc húp một ngụm trà. Tôi chỉ biết gượng cười trước câu nói của cô ta.
“Cô muốn nói sao cũng được. Hôm nay là ngày cuối cùng em gái tôi làm việc. Lúc về mà thấy bánh quy ngon chắc con bé sẽ vui lắm. Hơn nữa, trong lúc Sharte đang nỗ lực cố gắng, nếu tôi mà ăn mảnh một mình thì tệ lắm.”
Sau khi khẽ cười và lẩm bẩm “Đâm chọt đến thế mà còn tự hào được”, Shinonome nói:
“Thôi, chuyện Ikuno-kun là một người anh cực kì tốt thì ai cũng biết rồi, giờ ta vào chủ đề chính đi. Như hôm trước đã nói, nếu như trong kì nghỉ hè mà không hoạt động câu như bình thường thì câu lạc bộ văn học sẽ bị bãi bỏ, cho nên ta hãy bàn sách lược để đối phó nào.”
“Ừm... Nhưng Shinonome này, trong kì nghỉ hè tôi không thể nào rời ra em gái. Thế nên tôi không thể tham gia hoạt động câu lạc bộ mỗi ngày được. Thế cô có giải pháp nào để bảo vệ câu lạc bộ không?”
“Ibuki, tớ cũng phải đi làm thêm nên không thể đến câu lạc bộ mỗi ngày được...”
“Ừ, mình cũng có những việc cần làm nên cũng không thể đến mỗi ngày. Tuy nhiên, có một giải pháp ngăn ngừa câu lạc bộ bị bãi bỏ cho dù các thành viên không đến trường hoạt động. Thế nên hôm nay mình mới gọi hai người đến đây.”
Hình như vào kì nghỉ hè, giáo viên và hội học sinh sẽ kiểm tra tình trạng hoạt động của từng câu lạc bộ mỗi ngày. Ấy thế mà có giải pháp ngăn ngừa câu lạc bộ bị bãi bỏ cho dù các thành viên không đến trường hoạt động á... Rốt cuộc thì giải pháp ấy là gì?
Nhận được ánh mắt như đang hướng về chúa, Shinonome vừa hài lòng, vừa vén mái tóc đen lên vành tai và nói:
“Thật ra thì trên Thái Bình Dương—”
Đúng lúc đó.
Pruuuuuuuuuu*——*pruuuuuuuuu*......
Như cản trở Shinonome, chiếc smart phone của tôi rung lên và đổ chuông.
Ai vậy nhỉ? Vì Sharte đang làm việc cho nên gọi điện vào giờ này chỉ có thể là Tennee hay Kokonoe-san mà thôi. Trong lúc nghĩ như vậy, tôi rút smart phone ra.
“!?”
Nhìn thấy tên em gái mình hiển thị trên màn hình, toàn thân tôi đổ mồ hôi hột.
Hồi sáng này tôi đã nói với Sharte. Rằng nếu thể trạng có chuyển biến xấu thì phải gọi ngay cho tôi.
“Xin lỗi hai người một chút nhé!”
Ngay khi nói như vậy, tôi đứng dậy và nhận cuộc gọi. Lúc đó, từ đầu dây bên kia:
«...Nii-san, cứu em với.»
Nếu người bình thường nghe thì đó chỉ là giọng nói không cảm xúc. Nhưng đối với tôi thì không như vậy.
Tuy nhiên, đó không phải là giọng nói kiểu như bị cảm trở lại.
Mà là giọng nói như đang sợ hãi và lo lắng về thứ nguy hiểm gì đó đang đến gần.
“Sharte, có chuyện gì vậy!?”
«Nii-san, em—»
Từ phía sau nhỏ, tôi nghe thấy được giọng nói đáng sợ như đang đe dọa.
«Làm ơn đấy.............đi mà!» «..........trả tiền cho mà!» «Sẽ xong ngay thôi, cởi đi mà!»
Cơ thể tôi bắt đầu căng thẳng trước những giọng nam đàn ông đó.
“Hiện giờ em đang ở đâu!?”
Vì quá lo lắng cho em gái, tôi hét to giọng.
«...Hồ bơi ở Bay Side City ạ.»
“Anh sẽ đến ngay, ở yên đó đừng đi đâu nhé!! Rõ rồi chứ!?”
«Vâng...»
Đã nghe xong những thông tin cần thiết, tôi cúp máy và nhanh chóng thu dọn hành lý.
“Ikuno... chuyện gì thế?”
“Em gái tớ đang gặp nguy hiểm. Xin lỗi hai người nhưng tớ phải đi đây.”
“Chờ một chút, Ikuno-kun.”
“Xin lỗi, Shinonome. Giờ tôi không có thời gian. Thế nên mau tránh ra dùm đi!”
Tuy nhiên, với trạng thái không chùn bước, cô ta nói bằng bộ dạng điềm tĩnh.
“Đã bảo là bình tĩnh lại một chút đi.”
Nhận được lời nói khó hiểu ấy, tôi nhìn trừng trừng Shinonome.
“Đứa em gái quan trọng của tôi đang gặp nguy hiểm!! Trong lúc này làm sao mà tôi có thể bình tĩnh—”
—*Chát*!
Shinonome vung một bạt tay không khoan nhượng vào má tôi.
Tôi trở nên lảo đảo trước sức mạnh đáng kể đó. Đứng dậy với vẻ lo lắng, Aizawa che lấy miệng. Tuy nhiên, Shinonome lại nhìn chằm chằm tôi bằng thái độ kiên cường như mọi khi.
Tôi không thắc mắc hay giận dữ. Bởi vì Shinonome chưa từng dùng vũ lực vô cớ lần nào cả.
“Ếu em gái cậu gặp nguy hiểm thì cậu càng phải bình tĩnh hơn. Địa điểm là ở đâu?”
“..........B-Bay Side City Urotan.”
Tôi vừa đáp vừa quay mặt đi vì xấu hổ trước lời nói hợp lý.
“Cho dù cậu có liên tục chạy bộ từ đây đến đó thì cũng phải mất ít nhất hơn một giờ. Để tôi gọi xe. Mau lên nào.”
Nếu bình tĩnh xem xét thì quãng đường đúng là rất xa. Nếu như Shinonome không ngăn tôi lại thì...
“C-cảm ơn cô, Shinonome...!!”
Tôi nói lời cảm ơn với cô ta, người đang rút smart phone ra và bắt đầu chạy.
“Ikuno, cầm lấy cái này. Má cậu sưng lên rồi, hãy chườm lạnh một chút đi.”
“Aizawa...”
Tôi cầm lấy chiếc khăn ướt đặt trên bàn và bắt đầu chạy với cái đầu đã nguội lại một chút nhờ hai người họ.
◆◆◆
“Haa, haa... haaa...... ở đâu cơ chứ!?”
Vừa xuống xe, tôi liền mua vé và chạy vào công viên nước Bay Side City Urotan. Nếu lúc nãy không lãnh bạt tay của Shinonome thì chắc có lẽ tôi đã phá cổng để vào tìm em gái rồi. Tôi thật sự rất biết ơn Shinonome.
Tuy nhiên, tôi nhìn xung quanh với vẻ vô vọng.
Chết tiệt... cứ thế này thì tôi sẽ không tìm được Sharte mất!
Có lẽ do đang mùa hè mà ở đây, một khối kiến trúc thương mại lớn, có rất đông người.
Đang trong tình thế cấp bách vậy mà... Ông trời ơi làm ơn, hãy phù hộ cho con bé bình yên vô sự!
Rút chiếc smart phone ra bằng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, tôi vừa luồng qua giữa đám đông mặc đồ bơi vừa gọi điện cho em gái. Tuy nhiên, tôi đã tìm ra nhỏ sớm hơn dự tính.
“Sharte...!!”
Tại sảnh trung tâm, nơi rất nhiều gia đình đang ăn trưa với đồ bơi trên người, nhìn thấy em gái mình trong trang phục tunic blouse cùng chiffon skirt, tôi vội chạy đến bên cạnh.
“A, nii-san...”
Trông nhỏ đúng là có vẻ sợ hãi.
Như để khiến em gái an lòng, việc đầu tiên tôi làm đó là ôm nhỏ thật chặt.
“Xin lỗi vì anh đã đến trễ. Thấy em không sao anh mừng lắm.”
“Em xin lỗi vì đã làm phiền đến nii-san...”
“Ưưm. Quan trọng hơn, lúc em gọi điện anh có nghe giọng của mấy người đàn ông đáng sợ, đã xảy ra chuyện gì thế?”
Sharte chỉ tay về phía sau tôi và nhỏ giọng nói:
“Thật ra, mấy người kia cứ nằng nặc muốn em cởi đồ cho nên em cảm thấy khó xử.”
Bình thường tôi rất ngán mấy chuyện gây gổ, nhưng khi đụng đến em gái tôi thì khác.
Tôi từ từ quay đầu lại với vẻ mặt giận dữ không còn là chính mình.
Tuy nhiên, ba người đàn ông đứng đằng sau chính là các nhân viên của Rosemary mà tôi đã thấy dạo trước.
Đứng chính giữa, chú giám đốc đang gãi đầu với bộ dạng bối rối.
“Ơ...?”
Sau đó, tôi lắng nghe giám đốc tường thuật lại sự việc.
“Vậy là, vì em gái cháu nhất quyết từ chối việc chụp hình đồ tắm nên các chú đã cúi đầu van xin?”
“Ừm. Giọng đáng sợ mà cậu nghe được có lẽ là lời van xin thiết tha của bọn ta đấy.”
Dường như những người mẫu khác cũng ngại chụp hình đồ tắm nên đều vắng mặt không phép. Người mẫu đang có mặt ở đây chỉ có Nanase-san và Sharte. Vì Rosemary đã trả chi phí chụp hình ở Bay Side City nên có vẻ như họ muốn Sharte cởi đồ để chụp hình đồ tắm bằng bất cứ giá nào.
“Ra vậy, té ra chuyện là như thế... ha, hahaha.”
Thế mà tôi cứ tưởng mình sắp phải ẩu đả với đám người đáng sợ nào đó cơ. Maa, dù sao thì—
Người thật sự gặp rắc rối có vẻ là bên phía Rosemary.
Quay lại chỗ em gái đang lặng lẽ chờ đợi phía sau, tôi nhẹ nhàng hỏi.
“Sharte, chuyện chụp hình đồ tắm chắc trước đó em có nghe rồi nhỉ? Ấy vậy mà giờ em lại từ chối, việc đó khiến các nhân viên cảm thấy khó xử đấy...”
Tuy nhiên, Sharte lắc đầu và nhìn lên tôi.
“Trước đây em chưa từng nghe chuyện này. Thế nên vừa rồi khi biết, em đã rất ngạc nhiên... Lúc mới bắt đầu công việc này, Nanase-san nói với em là họ chỉ chụp hình trang phục Tây phương mà thôi .”
Khi giám đốc nghe thấy điều đó,
“Ể, không phải đấy chứ!? Nanase-chan là người bác lưu ý điều đó đầu tiên kia mà...”
Chú giám đốc trông có vẻ suy nhược tiến đến chỗ các nhân viên đang gọi điện với vẻ mặt bối rối (chắc là đang ra sức thuyết phục các cô người mẫu) và quay trở lại cùng với Nanase-san.
Trông cô bé có vẻ lúng túng, nhưng khi đã đến trước mặt tôi và Sharte, thái độ của cô bé hoàn toàn thay đổi.
“Thưa giám đốc, để cháu giải thích với Shar-chan và anh trai này. Chú rời khỏi đây một chút có được không?”
Ngay sau đó, ba người chúng tôi đã được ở riêng với nhau. Nanase-san đang mặc một bộ bikini diềm xếp màu hồng dễ thương. Nhân tiện, kích thước ngực cô bé tương đối bình thường.
“Ano, Nanase-san... cậu đã biết về chuyện chụp hình đồ tắm sao?”
“V-việc đó...”
Nanase-san đã ưỡn ngực với thái độ cực kì căng thẳng, nhưng khi được Sharte buồn bã hỏi thì cô bé lập tức bối rối.
Dựa vào phản ứng ấy thì rõ ràng là cô bé có biết nhưng đã không nói.
“Ơm, tại sao Nanase-san lại giấu Sharte chuyện chụp hình đồ tắm? Hẳn phải có lý do nào đó nhỉ?”
“Là bởi vì...”
Dường như do khó chịu khi việc mình nói dối Sharte bị bại lộ, cô bé trả lời ngập ngừng nhưng...
“Ư, ư~~~~~n, mồồ!”
Sau khi rên rỉ với vẻ mặt như ăn phải đồ chua, cô bé như chịu hết nổi, chỉ tay vào tôi.
“Tất cả đều là do lỗi của onii-san đấy!!”
“Tại sao là anh cơ chứ!?”
Mặc dù bị phản biện nhưng Nanase-san vẫn tiếp tục nhìn tôi bằng ánh mắt đáng sợ.
“Vì onii-san là nguyên nhân khiến Shar-chan trở thành một cô gái cuồng anh trai! Shar-chan hoàn toàn không có lỗi gì cả! Onii-san biết không, do quá brocon mà trong lớp học bơi Shar-chan cứ nói rằng ‘Tớ không muốn phơi bày da cho người con trai nào khác thấy ngoài nii-san’ và lúc nào cũng núp sau lưng em đó!”
Ể, chuyện này tôi mới nghe lần đầu đấy. Vì lúc nào nhỏ cũng không ngần ngại lộ da trước mặt tôi thấy nên tôi cứ tưởng đối với mấy đứa con trai khác thì nhỏ cũng bình thường. Thành ra tôi thử hỏi lại để xác nhận:
“Sharte, có chuyện đó sao?”
Có lẽ do bị phê phán bởi bạn mình, cô em gái núp sau lưng tôi như đang hờn dỗi,
“Bởi vì...”
Và chỉ rỉ ra một câu như vậy. Vì Sharte từ nhỏ đến giờ vẫn chẳng thay đổi gì nên tôi không biết nên gọi đây là trẻ con hay ngây thơ nữa.
“Sharte, tất nhiên là anh không nghĩ em quái dị đâu. Trái lại anh còn thấy em dễ thương là đằng khác.”
“Nii-san...”
Được xoa đầu, Sharte nhìn lên tôi với vẻ hạnh phúc và vẫy chiếc đuôi vô hình.
Nanase-san mở to mắt và chỉ vào tôi:
“A! Chính là như thế! Onii-san không được như vậy! Onii-san mà làm như vậy thì Shar-chan vĩnh viễn sẽ không rời xa anh được đâu! Anh sẽ tính sao nếu từ giờ trở đi Shar-chan cứ như thế này mãi? Cậu ấy sẽ không thể có bạn trai, không thể kết hôn và không thể sinh con! Em cũng không thể ở bên cạnh để bảo vệ cậu ấy mãi được... Thế nên anh đừng có...”
Vì lý do nào đó, mặt Nanase-san đột nhiên trở nên u ám.
Ra vậy, tôi hiểu rồi.
Lý do mà cô bé đẩy Sharte làm chuyện mà nhỏ ghét thật là đơn giản.
“Tóm lại, vì lo cho tương lai của Sharte nên Nanase-san muốn con bé tập tính tự lập trong lúc đang có mình ở bên cạnh và quyết định dùng lần này để kiểm tra nhỉ?”
“Nói thẳng ra là như vậy. Như một bước ngoặt đầu tiên của Shar-chan brocon, em quyết định để cho cậu ấy mạnh dạn chụp hình hở hang trước những người con trai khác và em cho rằng việc này sẽ không dẫn đến kết quả xấu. Vì Shar-chan, em chẳng còn cách nào khác ngoài tự đóng băng con tim mình lại... kư!”
Nanase-san túm lấy ngực mình như thể rất đau đớn.
Hẳn là cô bé rất đau lòng khi giao cho cô bạn thân bài kiểm tra khó khăn.
Bất cứ ai cũng đều không không muốn bị người mình yêu quý ghét bỏ. Thế nhưng, vì nghĩ cho tương tai của Sharte mà Nanase-san đã làm việc trái với lương tâm.
Thế thì thằng làm anh như tôi cũng phải đưa ra quyết định đúng đắn vì em gái mình.
“Nè, Sharte, ban đầu chắc có lẽ sẽ hơi xấu hổ nhưng sao em không thử nhỉ?”
“......”
Đang núp sau lưng tôi, cô em gái sau khi cúi mặt xuống một lúc thì ngẩng lên.
“Xin lỗi. Nhưng quả nhiên là em... không thể phơi bày làn da cho ai khác ngoài nii-san.”
Hẳn là nhỏ hiểu rằng chuyện đó sẽ gây rắc rối cho Nanase-san, các nhân viên và cả tôi.
Mặc dù không biểu hiện ra ngoài nhưng tôi biết là nhỏ đang cực kì đau khổ.
Từ lúc xảy ra chuyện hồi tiểu học, nhỏ rất ghét gây phiền phức cho tôi. Thế nhưng lần này nhỏ nhất quyết từ chối thì có nghĩa là việc này cực kì quá sức đối với nhỏ.
Có lẽ do cảm nhận được tâm trạng khó xử của tôi, Nanase-san hỏi để chắc chắn.
“Onii-san. Với cương vị là anh trai của Sharte, tất nhiên anh sẽ ủng hộ em phải không?”
“......”
Đúng như lời Nanase-san nói, nghĩ cho tương lai của em gái là bổn phận của thằng làm anh.
Tuy nhiên, cho dù có lâm vào tình huống cả thế giới chống lại em gái mình thì tôi vẫn muốn đứng về phía nhỏ.
“Thế nào ạ? Xin anh hãy trả lời đi.”
Bởi vì đối với tôi, Sharte là đứa em nuôi có một không hai trên thế giới.
“Này, anh có nghe em nói gì không vậy!?”
Trên hết—bởi vì nhỏ là gia đình thật sự của tôi.
Đã chốt quyết định, tôi lập tức hành động.
“Ơ, này? Ooonii-san, anh làm gì vậy...!?”
Bối rối, Nanase-san lấy hai tay che mắt lại.
Đã chuẩn bị xong trong lúc cô bé làm vậy, tôi quỳ xuống.
“Như em thấy đấy, Nanase-san. Xin hãy thứ lỗi cho em gái của anh vì không thể hợp tác trong việc chụp ảnh đồ bơi lần này!”
Không phải tôi chỉ muốn xin lỗi Nanase-san. Mà tôi muốn xin lỗi cả chú giám đốc và các nhân viên khác đang đứng phía sau theo dõi cuộc trò chuyện của chúng tôi.
“Th-thứ lỗi gì chứ, t-tại sao anh lại...!”
“Nếu như anh đã xin lỗi như vầy mà em vẫn bắt em gái anh cởi—”
Tôi mạnh mẽ ngước mặt lên,
“Thì anh sẽ cởi thay cho em gái mình!!”
“Anh đã cởi rồi còn đââââââââââââââu!?”
Phải, trước khi quỳ gối thì trên người tôi chỉ còn mỗi chiếc quần lót.
Vì mọi người xung quanh ai cũng mặc đồ bơi nên họ không nhốn nháo lên. Nhưng vì những ánh mắt tò mò bắt đầu tập trung vào tôi, mà tôi lại là một thằng ghét nổi bật, thành ra tay tôi bắt đầu run rẩy.
“Nii-san, đừng vì em mà...”
“Đủ rồi, em đừng nói gì hết, Sharte.”
Tôi nhìn chằm chằm gương mặt đỏ au của Nanase-san,
“Không, anh xin đính chính. Nếu như không được Nanase-san thứ lỗi thì anh sẽ cởi luôn mảnh cuối cùng.”
“A-anh nghiêm túc đấy hả!? Nếu anh làm thế thì sẽ trở thành tội phạm đấy!”
“Ừ, rất nghiêm túc. Vì đứa em gái dễ thương của mình, việc gì anh cũng có thể làm được!”
Nhìn Nanase-san đang ngại mọi người xung quanh, tôi bộc lộ vẻ mặt tự hào nhất có thể.
Tất nhiên là tôi không dự định cởi. Bởi nếu làm thế thì chắc chắn tôi sẽ trở thành tội phạm và bị còng tay ngay.
Tuy nhiên, để Nanase-san – người đã rất cứng rắn trong sự việc lần trước – và công ty Rosemary buông tha em gái mình, tôi chẳng còn cách nào khác ngoài dùng đến nước đi cấm. Cũng tức là, để phát ngôn can đảm vừa rồi không bị bại lộ, tôi cần phải đóng vai một thằng siscon nặng.
Và đúng như dự đoán của tôi, Nanase-san đáp như thế này:
“R-rõ nói dối! Cho dù onii-san có siscon cỡ nào đi nữa thì em cũng không cho rằng anh dám làm chuyện đó đâu!”
“Hửm, em thật sự nghĩ như vậy à? Thế thì để anh chứng minh ngay nhé?”
Tôi chậm rãi đứng dậy, đặt tay lên chiếc quần lót, từ từ kéo xuống đến nửa mông—
“Stop, stooop!! O, onii-san, anh làm thật đấy hả!? Quá chừng người đang nhìn anh đấy...!?”
Nghe thấy tiếng ồn, mọi người xung quanh bắt đầu vây quanh chúng tôi.
Kư, đóng vai một tên biến thái trước sự chứng kiến của biết bao nhiêu người như vậy đúng là khó khăn. Nhưng mình không thể chùn bước được!
Tôi dang rộng hai tay,
“Thế nào hả, Nanase-san! Vì Sharte, anh không ngại khỏa thân đâu!”
“...Anh thật sự nghiêm túc đấy hở? Đại khái! Nếu như anh cởi hết thì mọi người ở đây sẽ nhìn anh bằng ánh mắt ghẻ lạnh như đang nhìn súc vật đấy!?”
“Chuyện đó chẳng sao cả!!”
Tôi mỉm cười trước cái chỉ tay quyết liệt của Nanase-san.
“...H-hảả!? Lẽ nào anh... là một tên biến thái chân chính sao!?”
“Phải, anh là một thằng biến thái có thể vì em gái mình mà làm bất cứ chuyện gì trước mặt thiên hạ! Cũng tức là, nếu như Nanase-san không chịu thứ lỗi thì anh sẽ cởi quần lót của mình và hồ bơi sẽ rơi vào đại hoảng loạn. Hãy hủy bỏ việc chụp hình, anh ra lệnh đấy. Còn nếu không, Sharte sẽ nghĩ ra sao về Nanase-san nhỉ?”
Những người trong Rosemary tỏ ra bối rối khi nghe thấy phát ngôn của tôi, còn Nanase-san thì tái xanh cả mặt.
“Ơ, chờ một chút! Nếu như em không thứ lỗi, Shar-chan sẽ phải tách rời khỏi onii-san thân yêu, lúc đó nhất định em sẽ...”
Nếu cô bé không làm thế thì hẳn là Sharte sẽ không tha thứ cho cô bé dù cô bé có là bạn rất thân đi nữa.
Tốt, thế này thì Nanase-san nhất định sẽ bỏ cuộc thôi. Và tôi hẳn cũng sẽ thuyết phục được bên phía Rosemary.
Tuy nhiên, suy nghĩ của tôi quá hão huyền. Nanase-san sau khi cân nhắc với vẻ mặt nghiêm túc thì,
“Onii-san, chuyện anh sẽ cởi quần lót chỉ là nói dối nhỉ?”
“...Tại sao em lại nghĩ như vậy?”
“Bởi vì, nếu onii-san đã yêu quý Shar-chan thì không thể nào có chuyện anh chọn đường rời xa em gái của mình được. Tóm lại, chuyện cởi quần lót chỉ là để dọa em chứ thực chất anh không có ý định làm!”
Thân là người cùng yêu quý Sharte, cô bé nhìn thấu hết nội tâm của tôi rồi...!
Nanase-san tỏ ra mạnh mẽ như đã chuẩn bị tinh thần cho việc bị Sharte ghét.
Nếu so với mức độ yêu thương sâu đậm ấy thì tôi không thể nào sánh bằng.
Chết tiệt... trùm cuối đúng là mạnh khủng khiếp. Tôi cảm thấy mình hoàn toàn không có cơ hội để chiến thắng.
Tuy nhiên, tình yêu của tôi cũng không phải dạng vừa đâu.
Chính vì thế, tôi thành tâm thành ý năn nỉ Nanase-san.
“Cầu xin em đấy! Anh không thể để em gái mình làm chuyện mà nhỏ ghét được. Thế nên, xin hãy thứ lỗi cho nhỏ lần này!”
“Onii-san, xin anh đừng quỳ nữa... Em biết tạo ra hoàn cảnh này để dồn Sharte vào đường cùng là xấu. Nhưng trước khi bắt đầu kì nghỉ hè, lúc quyết định để Shar-chan làm công việc người mẫu, em đã cho rằng chỉ có cách này mới uốn nắn được Shar-chan mà thôi. Thế nên em tuyệt đối không rút lui đâu.”
“...Bất luận có như thế nào?”
“Bất luận có như thế nào ạ.”
Chúng tôi nhìn chằm chằm nhau một lúc, ai cũng bảo thủ quan điểm của mình, không ai nhường ai.
Thế rồi, Nanase-san bất ngờ bật cười như thể thái độ nãy giờ của mình chỉ là giỡn chơi.
“Như thế này thật là mất thời gian nhỉ. Đã thế thì Onii-san, anh có muốn đánh cược với em không?”
“Đánh cược? Như thế nào?”
“Đơn giản thôi. Kể từ lúc này, trong vòng 30 phút, nếu như onii-san có thể kiếm được người mẫu nào đó để thay thế thì Shar-chan khỏi cần chụp hình đồ bơi. Tuy nhiên, nếu như anh không thể hoàn thành được điều kiện ấy thì Shar-chan sẽ phải ngoan ngoãn cởi đồ.”
Một thằng otaku như tôi làm quái gì quen được người mẫu nào kia chứ... Đã thế còn trong vòng 30 phút, đúng là chuyện không thể nào. Mới nghe mà tôi đã thấy nắm chắc phần thua rồi.
“Ara, sao thế? Lẽ nào, siscon onii-san không có một hay hai người bạn nữ nào có thể làm người mẫu sao?”
Chết tiệt... nếu tôi hòa nhập vào thế giới thực hơn một chút thì đã được những cô gái như vậy vây quanh rồi— a, chờ đã.
Tôi đứng dậy và đối mặt với Nanase-san đang nở nụ cười đắc thắng.
“Nanase-san, hai cô gái không có ngực thì vẫn ổn chứ hả? Thêm hai cô gái ngực khá to chắc là được nhỉ?”
“Nfufu. Chỉ cần ngoại hình dễ thương là được, nhưng anh có à?”
“Để rồi xem.”
Tôi rút smart phone ra từ chiếc áo mà mình đã cởi lúc nãy, sau đó vừa mỉm cười vừa đặt nó lên tai. Trong bộ dạng có mỗi chiếc quần lót trên người.
Thế rồi, 15 phút sau.
Một cô gái tiến đến chỗ tôi – lúc này đã mặc đồ vào lại – và ôm lấy cánh tay.
“Aha. Dùng chuyện giúp làm bánh để mời người ta đến hồ bơi, Kousuke đúng là táo bạo đến không ngờ nhỉ♪”
“N-này, Kokonoe-san. Cậu đừng bám vào tớ có được không...?”
“Ôi, có gì phải ngại nào. Lâu rồi tôi mới gặp lại Kousuke mà.”
Hình như lúc nhận được cú điện thoại, Kokonoe-san đã rất vui thì phải.
Khoảng một tuần trước, tôi đã giúp Kokonoe-san làm bánh kem. Vì cô ấy đã hứa là sẽ nghe theo một yêu cầu bất kì để đền đáp nên tôi đã giải thích cho cô ấy nghe về khó khăn đang gặp của em gái mình.
“Nơi này mới mọc lên được vài năm nhỉ. Tôi đã muốn đến đây một lần cho biết nhưng không ngờ lần đầu tiên lại là cùng Kousuke, tôi vui lắm... lần đầu tiên là cùng Kousuke ♡”
Oi, sao tự nhiên lặp lại hai lần vậy?
Khi đó, em gái tôi chợt xuất hiện và ôm lấy cánh tay bên phía còn lại,
“...Nii-san, người này là ai vậy ạ?”
“À, ờm... cô ấy là Kokonoe-san, mới vào câu lạc bộ của anh hôm trước.”
“Hee, cô gái này là em của Kousuke à? Chẳng giống cậu gì cả, trông cô bé dễ thương quá chừng.”
“Em gái của nii-san, Sharte ạ. Hôm nay xin phép làm phiền chị...”
Một lời chào lịch sự. Mặc dù nhỏ có vẻ muốn đề cập đến chuyện Kokonoe-san skinship quá mức với tôi nhưng vì biết thân phận của mình hôm nay nên nhỏ cố nhẫn nại.
“Thế, hôm nay tôi cởi thay cho cô bé này là được chứ gì?”
“Ưm, nghe có vẻ tệ nhưng đại khái là vậy. Mong cậu giúp cho.”
Khi ấy, tôi chợt để ý Nanase-san đang trố mắt nhìn Kokonoe-san với vẻ mặt sửng sốt.
“Trtrtrtr-trò đùa gì thế này!? Hardcore siscon onii-san mà là quen một mỹ nhân, hơn nữa còn sở hữu ngực to như vầy á...!?”
Maa, cô bé ngạc nhiên cũng đúng thôi...
Bởi đến bản thân tôi mà còn không thể tin là mình có quen biết cô gái xinh đẹp như thế này mà.
Và rồi, như đấm thêm vào mặt Nanase-san, hai người khác lại tới.
“Xin lỗi Ikuno, đã để cậu phải chờ!”
Với quả ngực lắc qua lắc lại cướp đi bao ánh mắt của nam giới xung quanh, Aizawa lúng túng chạy đến.
Theo sau là Shinonome vừa bước đi từ tốn vừa vẫy tay về hướng này trong lúc chiếm giữ lấy con tim của bao người.
“Th-thế này là thế nào!? Lại thêm hai chị gái xinh đẹp hơn cả Kokonoe-san đến!? Đã vậy họ còn dễ thương hơn các cô người mẫu nữa...”
Nhị đại idol của khối chúng tôi có vẻ khiến cô người mẫu đương đại choáng váng.
“Ơm... không lẽ chúng ta... đang được ngưỡng mộ?”
“Ufufu. Có vẻ như em đang ấn tượng về nét quyến rũ của chị gái này nhỉ. Cứ thành thật nói hết cảm nghĩ của mình đi, cô bé.”
Quan sát họ ở khoảng cách gần, Nanase-san tự khi nào đã đỏ mặt như đang nhìn thấy thần tượng của mình.
“Chị gái thứ hai cũng thật sự rất đẹp... nhưng ngực có hơi...”
“Ara, nói gì đấy?”
“Kh-không! Không có gì hết ạ.”
Tuy cũng là mỹ nhân nhưng có vẻ sự khác biệt quá lớn về kích cỡ ngực khiến cô bé ấn tượng hơn.
Shinonome này, phát biểu cảm nghĩ chân thật chẳng phải là một đức tính tốt hay sao?
“Ibuki và Manaha, đã lâu không gặp. Cảm ơn về vụ lần trước nhé. Nhân tiện, dạo này hai người khỏe không?”
“A, Kokonoe-san, đã lâu không gặp! Ưm, tớ vẫn khỏe.”
“Đã lâu không gặp, Kokonoe-san. Nhân tiện, tại sao cậu lại bám dính vào Ikuno-kun vậy?”
Được Shinonome hỏi, Kokonoe-san đỏ má và nhìn lên tôi bằng vẻ mặt lôi cuốn,
“Nè, Ikuno, tính sao đây, bị bắt gặp mất rồi. Giờ ta biết làm chuyện ecchi ở đâu đây?”
Ngưng cách nói đó dùm cái điiiii!! Shinonome hiểu lầm bây giờ!?
“E-e hèm. Onii-san, em xin phép xen ngang được chứ?”
“A, xin lỗi. Gì vậy, Nanase-san?”
Trước vẻ mặt nghiêm túc của cô bé, tôi lại cảm thấy căng thẳng.
“Về chuyện số lượng người mẫu ạ. Tuy anh đã tập hợp được ba mĩ nhân nhưng vì vẫn còn thiếu một người nên không thể tiến hành chụp hình được. Rất tiếc nhưng nếu anh không thể kiếm thêm được một người nữa thì Sharte buộc phải—”
“Nếu là về chuyện đó thì em không cần phải lo. Kìa, nhìn đằng kia xem.”
Tôi chỉ tay sau lưng cô bé. Xa xa ở đó là,
“Sharteeeeeeeeeeee!!”
Tennee đang chạy mạnh mẽ như chiến xa trong trang phục cổ động.
Lúc tôi gọi điện thì Tennee đang nghỉ trưa và nói rằng mình sắp sửa bắt đầu hoạt động buổi chiều. Nhưng giờ cô ấy đang có mặt ở đây. Thế tức là cô ấy đã bỏ buổi tập quan trọng để chạy đến.
Thắng lại ngay trước mặt chúng tôi, Tennee lập tức ôm chằm lấy Sharte.
“Em không sao chứ, Sharte! Vừa nghe Kousuke thông báo về khó khăn của em là chị lập tức phóng đến đây ngay đấy!”
“Tennee-san...”
Hiểu được sự quan tâm lo lắng của Tennee, Sharte cũng ôm lấy cô ấy.
Tuy vẻ mặt của cô em gái có chút hối lỗi nhưng trong đó bao hàm cả sự hạnh phúc.
Quả nhiên là Tennee đã đến.
Hồi xưa, lúc tôi và Sharte gặp khó khăn thì cô lấy luôn có mặt kịp thời, đúng là rất đáng tin cậy.
Sau khi mỉm cười trước cảnh tượng ấm lòng, mặt tôi nghiêm lại.
“Nanase-san, vậy là đủ số người mẫu cần thiết rồi nhỉ?”
Tennee tuy nhỏ con nhưng là một cô gái xinh đẹp mà bất cứ ai cũng cho rằng cô ấy là một con thú nhỏ dễ thương. Style cô ấy cũng tốt, không thể phàn nàn gì được.
“...Thật không ngờ... onii-san lại có thể hoàn thành được điều kiện ấy.”
“Nhưng lời hứa là lời hứa. Em phải tha cho Sharte lần này.”
“...”
Nanase-san siết chặt nắm tay.
Vì nghĩ cho Sharte nên có vẻ như cô bé không muốn ngoan ngoãn chấp nhận thua cuộc.
Tuy nhiên, cô bé là một người mẫu chuyên nghiệp, và trên hết là bạn thân nhất của em gái tôi. Thế nên sau khi im lặng một lúc, cô bé nghiêm túc mở miệng và nói thế này:
“Thôi được rồi... lần này em thua. Thời gian chụp hình cũng đến rồi, các chị hãy mau đi thay đồ tắm đi.”
Tôi và Sharte khi nghe thấy lời nói đó thì nhìn nhau và cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.
Được các nhân viên nữ của Rosemary dắt đi, nhóm Aizawa – trong bộ đồ tắm vừa thay – nhanh chóng tiến hành chụp hình. Tuy nhiên, bỗng có một vấn đề lớn phát sinh tại đây.
“Hưm, cũng không tệ, có điều...”
Nữ nhiếp ảnh gia chịu trách nhiệm về nhóm Aizawa trở lại cái bàn nơi mọi người đang đợi.
Nhân tiện, người mẫu chuyên nghiệp Nanase-san có nhiếp ảnh gia riêng và vẫn còn đang chụp hình cùng nhân viên khác.
“Ơm, có chuyện gì vậy ạ?”
Để không làm phiền buổi chụp hình, tôi đang ngồi chờ và trò chuyện cùng em gái.
“Cậu nhìn xem. Các cô gái đó tuy không tệ nhưng hình như hơi vụng về.”
“...A, Shinonome thì hoàn toàn không có vấn đề gì nhưng đúng là những người khác trông có vẻ thiếu thoải mái nhỉ.”
“Đúng vậy. Họ đã cố gắng nặn ra nét mặt nhưng không được tự nhiên cho lắm”
Hẳn là do đứng trước ống kính máy chụp hình rồi.
Thế này thì sẽ không thể dùng cho tạp chí được sao?
“Vì chẳng còn cách nào khác nên chắc phải nhờ giám đốc triệu tập những cô gái chính quy đến thôi. Dù vậy, vì số lượng người vẫn không đủ nên nếu có Sharte tham gia, cho dù nét mặt không cảm xúc đi nữa—”
“Ch-chờ một chút ạ!”
Vì chị ấy bắt đầu bước đi nên tôi nắm mép áo lại.
Thế thì không ổn mất! Đã vì Sharte không làm được cho nên mới gọi các cô gái đến, ấy vậy mà rốt cuộc Sharte vẫn phải cởi thì việc đó còn ý nghĩa gì. Hơn nữa, như thế là quá đáng đối với nhóm Aizawa đã cất công đến đây.
“...Nii-san, thôi đủ rồi.”
Nhìn lên tôi, Sharte lắc đầu với trạng thái ảm đạm.
Lẽ nào nhỏ định cởi vì thấy tôi đã cố gắng nhưng vẫn không được? Vì Sharte là một cô bé yêu thương anh trai nên có lẽ nhỏ không cam lòng nhìn anh trai hi sinh tất cả vì mình. Nhưng, đời nào tôi lại để con bé phải cam chịu cơ chứ!
“Ơm, xin hãy để em chụp hình ạ! Nếu là em chụp thì chắc họ sẽ luôn bộc lộ vẻ mặt tự nhiên thôi!”
Sau khi thuyết phục được chị nhiếp ảnh gia, tôi được dạy cho kiến thức tối thiểu về chụp hình và đến trước mặt các cô gái.
Vì có chị nhiếp ảnh gia ở bên cạnh nên ngoài Shinonome, mọi người ai nấy đều nhanh chóng cứng đơ vẻ mặt.
“Ờm... vì mọi người có vẻ căng thẳng quá nên tớ sẽ chụp thử. Thành ra, tớ sẽ rất biết ơn nếu như các cậu thư giãn một chút.”
Khi đó,
“Ể, được Kousuke chụp ảnh đồ tắm á!?”
“Ờ, ừm... đại khái vậy. Tớ nghĩ nếu làm thế thì mọi người sẽ tự nhiên hơn.”
“Hee, vậy, Kousuke, mau chụp một pose sexy của tôi đi?”
“Không được, Ikuno-kun. Trước hết cậu cần phải nhận được lời khen của tôi về tay nghề chụp hình đã. Coi nào, mau lên.”
“Không được, tớ trước cơ! Coi nào, Kousuke, chụp nhiều vào!”
Ba người chen nhau tạo tư thế gợi cảm trước mặt tôi.
Gì vậy trời, tôi vào thay phát là họ đâm ra tự nhiên quá mức!
Khi đó, tôi để ý Aizawa, người đang mỉm cười cay đắng trong bộ dạng căng thẳng sau lưng bọn họ.
Tôi nhìn xuống Sharte đang ôm cánh tay mình và nói:
“Sharte, xin lỗi nhé. Trong lúc anh chụp hình, em chờ một mình được không? Tại anh cho là nếu không bị người con gái khác nhìn thì có lẽ mọi người sẽ hết căng thẳng.”
“Vâng. Mọi người đang vì em mà cố gắng. Thế thì em cũng sẽ cố gắng.”
Hồ bơi vừa mới ổn định lúc nãy, giờ lại đông nghẹt. Ở một mình giữa chốn đông người thế này hẳn là việc rất khó khăn đối với Sharte. Nhưng nhỏ đã nói là sẽ cố gắng.
“Em giỏi lắm, Sharte. Anh sẽ quay lại sớm nhất có thể.”
Sau khi xoa đầu em gái, tôi bước tới chỗ Aizawa đang quan sát ba người kia.
“Ahaha, Ikuno... sao cậu không chụp cho nhóm Ibuki đi?”
“Vì ba người họ thư giãn quá mức rồi nên tớ sẽ ưu tiên Aizawa trước.”
“...Vậy à? Cậu ưu tiên tớ trước sao?”
Hửm? Sao cô ấy lại cúi mặt và trông có vẻ hạnh phúc vậy? ...Maa, thôi kệ đi.
Trong lúc cảm nhận được những ánh mắt ghen tị từ phía sau, tôi hướng ống kính về phía Aizawa.
[Fifteen] là tạp chí phổ biến rộng rãi trên toàn quốc nhỉ. Thế thì Aizawa căng thẳng cũng là lẽ dĩ nhiên—
Tôi đã nghĩ vậy, nhưng thông qua ống len, trông Aizawa mỉm cười rất ư là tự nhiên.
“Hửm? Cậu sao vậy, Ikuno? Mau chụp đi nào♪”
“Ể? À, ừ...”
Tôi lúng túng ấn nút chụp. Khác hẳn với tấm hình lúc nãy, nụ cười mà tôi chụp được thật sự rất đẹp.
Lạ vậy ta? Trước đó cô ấy còn rất căng thẳng cơ mà...
Sau đó, chúng tôi đã chụp một loạt ảnh với những tư thế và vị trí khác nhau, tôi chỉ đến đâu thì cô ấy hăng hái làm theo đến đó. Thời gian chớp mắt trôi qua.
“Aizawa, bộ ảnh của cậu tốt hơn lúc nãy rất nhiều đó!”
“Thật à? Có lẽ nhờ được Ikuno chụp cho đấy♪”
“Ehehe”, cô ấy xấu hổ mỉm cười.
Trước chỉ cần bị thấy trong bộ dạng đồ tắm là cô ấy đã xấu hổ rồi thì phải. Ấy vậy mà giờ đây dù bị chụp hình nhưng cô ấy vẫn vô tư và không quá e thẹn. Rốt cuộc là tại sa—
Khi ấy, tôi chợt nhớ đến điều mà Shinonome đã đề cập.
Lẽ nào, như lời nói của Shinonome, Aizawa thật sự thích tôi sao...?
Không... không thể nào có chuyện đó được. Do ảnh hưởng của chuyện fake-love nên cô ấy mới mang ấn tượng tốt về mày thôi, đừng tưởng bở tôi ơi.
“Nhân tiện, Ikuno-kun, cậu định bắt tụi này chờ đến khi nào? Tiếp theo mình muốn cậu chụp hình cho mình.”
“Ưgư!? ...Sh-Shinonome... cô ở sau lưng tôi hồi nào vậy!”
Tôi bị Shinonome túm lấy gáy.
Cứ thế, tôi bị kéo đi. Aizawa vừa mỉm cười cay đắng vừa gửi cho tôi cái vẫy tay. Thế rồi,
“Nào, súc vật. Trong lúc hai người kia đang mê mẩn với kem tôi đãi, hãy phục vụ tôi đi.”
“Cô mua chuộc Tennee và Kokonoe-san á...? Mặt khác, không phải phục vụ mà là chụp ảnh, và làm ơn tránh xa khỏi tôi đi!”
Có lẽ do ghen tị với việc Kokonoe-san bám dính vào tôi lúc nãy, Shinonome đang ôm lấy cùng một cánh tay như để khử mùi của cô ấy.
Sau đó, Shinonome bắt đầu nằm xuống và hướng mặt về phía này, tôi cũng nằm xuống theo để chụp hình. Nhưng chưa gì hết gì Shinonome đã đứng dậy,
“Fufu, tư thế khá lắm. Nào, muốn chụp bao nhiêu thì cứ chụp đi.”
“Dẫm lên lưng người ta thì chụp bằng niềm tin à!?”
Buổi chụp hình cứ thế mà khá vất vả.
Lần này đến lượt Kokonoe-san. Tôi bị tấn công ngay lập tức.
“Bị nhìn kìa! Mọi người xung quanh đang nhìn chúng ta kìa!”
“Thì sao nào? Tình tứ với Kousuke thì có gì là xấu chứ?”
Kokonoe-san đang đè tôi nằm trên summer bed và nở nụ cười tiểu quỷ. Cảm nhận được sự mềm mại của bộ ngực thông qua lớp áo tắm, mặt tôi nóng lên.
“Này...! Cậu nói là trước khi chụp hình thì muốn nghỉ ngơi một chút nhưng đột nhiên cậu làm gì vậy hả!?”
“Tại, chụp hình bình thường có gì thú vị đâu? Cho nên tôi muốn chụp theo kiểu lovey-dovey với Kousuke, bộ không được sao?”
“Chuyện đó... không phải là không được nhưng...”
Và thế là buổi chụp hình bắt đầu, nhưng mấy tư thế cái nào cũng ero.
Nào là đặt khe thung lũng ngay trước mặt tôi, chìa mông ra như chào mời, cố tình nhét ngón tay vào trong bikini khiến mảnh vải hở ra... dù ngại nhưng tôi vẫn phải chụp.
“Rồi, bức cuối cùng. Chụp tốt vào nhé.”
Cô ấy lại bắt tôi nằm trên summer bed, còn bản thân thì ngồi trên nửa thân dưới của tôi và bắt chéo hai tay, để lộ ra cặp nách. Mặc dù nhịp tim trở nên nhanh hơn trước tư thế nhấn mạnh bộ ngực nhưng tôi cố bình tĩnh để bấm nút chụp.
Khi đó, nhìn thấy chúng tôi, hai đứa trẻ lon ton chạy lại gần và—cù lét.
“Ahahahahaha! N-này... mấy em... ha, haha, hahahaha!”
Do nhột quá nên chân tôi không ngừng cựa quậy. Vì lẽ đó mà nửa thân dưới của tôi chao đảo.
“A, này... Kousuke!? M-mau dừng lại... ư ư... ối!”
Ngồi trên người tôi, cơ thể của Kokonoe-san lắc lư lên xuống. Có lẽ do yếu đuối trước sự việc bất ngờ, mặt cô ấy lập tức đỏ lên, trông rất nữ tính, mắt từ từ ngấn lệ.
Không lâu sau, có vẻ đã hài lòng, hai đứa trẻ bỏ đi, tôi trấn an Kokonoe-san.
“Hức... ư ư... giật, cả mình...”
“Xin lỗi, tự dưng tớ bị mấy đứa nhỏ cù lét nên...”
Kokonoe-san quả nhiên là trong sáng. Ngoài miệng thì nói muốn làm chuyện ecchi với tôi nhưng chắc chắn là cô ấy không dám hành động.
Khi ấy, Aizawa – người đáng lẽ phải đang ngồi chờ ở chỗ nhóm Shinonome – bước đến.
“Ơ... tại sao Kokonoe-san khóc vậy?”
Khi tôi giải thích tình hình, Aizawa cười khổ và trấn an Kokonoe-san.
“À... Aizawa, nhóm Shinonome đâu?”
“Ibuki hình như dắt Sharte-chan đi mua kem rồi.”
Vì Shinonome từng nói rằng cô ta có hứng thú với Sharte nên tôi nghi là cô ta đang dụ dỗ con bé quá...
“Còn Takatora-san thì đang ở—”
Khi Aizawa chỉ tay lên ván trượt vòi rồng ở tuốt trên cao,
“O~~~~~~~~~~~i, Kousuke~~~~~~~~~~! Giờ tớ sẽ trượt xuống, cậu hãy chụp hình cho tớ nhé~~~~~!”
Đứng ở vị trí xuất phát của ván trượt, Tennee rạng rỡ vẫy tay.
“Quác, cao vãi! Tennee định trượt từ độ cao đó sao!”
Nhìn kĩ thì phía sau Tennee có rất nhiều người đang đứng xếp hàng. Nếu chụp được cảnh trượt này thì sẽ trông rất hấp dẫn, nhưng nếu chụp hụt thì sẽ phải mất rất nhiều giời gian cho lần trượt tiếp theo. Trong lúc cảm thấy có lỗi, tôi giao phó Kokonoe-san cho Aizawa và bước vào vị trí.
“Tớ xuống đây~~~~! Uryaaaaaaaaa~~!”
Tennee thả tay khỏi mép ván và trượt trong tư thế banzai.
“Nahahahaha! Nhanh quá, nhanh quá đi! Kousuke có thấy không!?”
Tôi chỉnh chế độ chụp liên tiếp và thu lại cảnh Tennee vẫy tay hồn nhiên.
Trông cô ấy dễ thương chẳng khác gì con nít vậy. Thế này thì hẳn là độ dễ thương của bộ đồ tắm sẽ càng trở nên nổi bật.
Vì ván trượt được thiết kế theo hình xoắn ốc nên tôi phải xoay máy ảnh tại chỗ liên tục. Ai không hiểu hình tình mà nhìn vào tôi thì chắc sẽ nghĩ tôi là thằng bệnh.
Tại thời điểm Tennee đáp xuống mặt nước cũng là lúc tôi cho ngưng máy ảnh.
Trồi đầu lên từ dưới nước, Tennee giũ bụi nước y hệt như một chú cún.
“Phuu... thế nào Kousuke, chụp có được không!?”
“Ưm, từng li từng tí luôn. Ảnh dễ thương lắm, Tenne—”
Đang thắc mắc không biết mình đã chụp được bao nhiêu tấm khuôn mặt đáng yêu, tôi chợt để ý.
“T-Tennee! Đồ bơi của cậu tuột mất rồi kìa!!”
“Hể? ............. Uaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!”
Mảnh áo tắm nổi lềnh bềnh trước mặt. Thấy nó, Tennee vội vàng che đi bộ ngực phẳng đang phơi bày ra.
“Kousuke, xóa những ảnh đã chụp vừa rồi đi...! Làm ơn xóa ngay đi!!”
“T-tớ biết rồi! Quan trọng hơn, mọi người đang nhìn kìa, Tennee mau mặc đồ bơi vào đi!”
Và như thế, tôi đã hoàn thành việc chụp hình cho các cô gái và giao thành quả cho giám đốc kiểm tra.
Mặc dù không sánh bằng với chuyên nghiệp nhưng nhờ vẻ mặt tự nhiên mà nét hấp dẫn của những bộ đồ tắm đã được thể hiện, giờ thì chỉ cần điều chỉnh trong phần biên tập thôi.
“May quá...”
Đã thành công trong việc bảo vệ em gái mình, tôi nhẹ nhõm và kiệt sức ngồi bệt xuống tại chỗ.
◆◆◆
“Tớ đã không nghĩ là mình lại có lương như thế này. Biết mua cái gì cho mẹ đây nhỉ♪”
“Fufufu, Aizawa đúng là một người yêu mẹ nhỉ.”
Để trả ơn cho công lao của chúng tôi, giám đốc đã phát lương.
Các cô gái đều đã thay đồ về thường phục, ai nấy đều đang vui vẻ.
“Tớ chỉ định giúp Kousuke chứ không cần tiền nhưng tự dưng lại có lương thế này, tớ thấy vui quá.”
Kokonoe-san cũng đã nín khóc. Khi tôi xin lỗi lần nữa thì cô ấy gửi cho tôi một cái ôm. Việc đó khiến tôi bị Shinonome lườm, đáng sợ vãi lù...
“Lần đầu tiên có lương thật là hạnh phúc! Vì chưa có ý định làm gì với nó hết nên chắc là tớ sẽ bỏ ống tiết kiệm vậy.”
“À phải, vì Tennee toàn hoạt động câu lạc bộ nên đây là lần đầu tiên nhỉ.”
Tennee hồi xưa, tháng nào cũng vậy, cứ tới ngày nhận được tiền tiêu vặt là lại dùng hết sạch ngay sau đó, cho nên khi nghe cô ấy nói bỏ ống tiết kiệm, tôi cảm thấy là cô ấy đã trưởng thành.
Khi đó, đang ôm cánh tay tôi, Sharte buông tay tôi ra và tiến về trước vài bước.
“Xin lỗi vì hôm nay đã mang phiền phức đến cho các chị.”
Sau khi lễ phép cúi đầu, nhỏ ngẩng mặt lên.
“Chỉ vì sự ích kỉ của em mà các chị đã phải gặp rắc rối. Hiện tại em không biết làm gì để cảm ơn nhưng vào một ngày nào đó em nhất định sẽ đền đáp. Thật sự rất cảm ơn các chị.”
Với kinh nghiệm của mình, tôi biết là Sharte rất khó khăn trong việc truyền đạt cảm xúc đến đối phương. Chính vì thế mà nhỏ liên tục cúi đầu. Và lòng biết ơn của nhỏ có vẻ được truyền đạt đầy đủ đến mọi người.
Aizawa đến bên cạnh em gái tôi và nghiêng người về trước,
“Sharte-chan, hãy ngẩng đầu lên đi. Có thêm được kinh nghiệm làm nghề người mẫu, bọn chị cũng vui mà, em không cần phải bận tâm điều gì đâu.”
“Em gái này, như lời Aizawa-san vừa nói. Đây là một cơ hội để gương mặt của bọn chị xuất hiện trên toàn quốc, bọn chị không cảm thấy phiền gì đâu.”
“Maa, như hai người họ nói đấy. Được Kousuke chụp hình cho, chị vui lắm, chẳng cảm thấy phiền hà gì cả.”
Ngay lập tức, với gương mặt mỉm cười, Shinonome đớp lấy Kokonoe-san.
“Ara, mình thấy bạn đâu có vui vì được Ikuno chụp hình cho, bạn vui vì có thể bám dính vào Ikuno-kun đấy chứ?”
“Aha, gì vậy, Ibuki. Lẽ nào bạn đang ghen tị?”
“Xin đừng nói điều vớ vẩn như vậy. Tại sao mình lại phải ghen tị vì một đứa con trai phế vật như Ikuno-kun nhỉ? Sủa bậy cũng là một tài năng đó ha, Kokonoe-san.”
Đệt, công khai gọi tôi là phế vật cơ đấy!
“Hừm, bạn bán quả gây sự cho tôi đấy hử? Tất nhiên là tôi không ngại mua đâu.”
“Mình nào có ý đó đâu, chỉ tại bạn tự suy diễn ra thôi.”
“Ể, chờ đã hai người, sao lại cãi nhau vậy? Mồ, dừng lại đi mà.”
Đang mỉm cười với em gái tôi, Aizawa nhận thấy sự bất hòa giữa Shinonome và Kokonoe-san nên nhảy vào can thiệp.
Mặc kệ ba người họ, Tennee đến bên cạnh Sharte,
“Sharte, em không cần phải bận tâm điều gì cả. Mỗi khi em gái mình gặp khó khăn, thân làm chị phải đến giúp đỡ là lẽ thường tình mà. Nhân tiện, hôm nay là ngày làm việc cuối cùng rồi phải không? Em đã nỗ lực rất nhiều cho đến hôm nay nhỉ.”
“Tennee-san...”
Được Tennee xoa đầu, Sharte ve vẫy chiếc đuôi vô hình như đang hạnh phúc vì mình được xem như em gái ruột.
Nhân tiện, vì Tennee đang vừa nhón gót vừa xoa đầu Sharte nên chân hơi run.
“Anh nghĩ trong lần này Sharte cũng đã rất cố gắng. Bởi vì mặc dù không có anh bên cạnh nhưng em vẫn ra ngoài làm việc đầy đủ vì món đồ mình muốn mà. Còn nữa, đây.”
Tôi giơ ra một chiếc phong bì.
“Nii-san, đây là gì ạ?”
“Lúc mọi người thay thường phục, Sharte đã đi toilet phải không? Khi ấy, chú giám đốc đã trao cho anh tiền công của em từ đầu đến giờ.”
Sau khi xác nhận lại bên trong, em gái tôi tròn xoe đôi mắt.
“...Nii-san, tính cả hôm nay thì em đã vắng mặt hai ngày. Ấy vậy mà tổng số tiền vẫn bằng với định mức ban đầu.”
“À, chú giám đốc có nói thế này. Việc Sharte bị sốt phải nghỉ là nguyên nhân do làm việc quá sức, còn hôm nay cũng là do lỗi trao đổi của bên phía công ty. Thành thử chú ấy nói rằng muốn em nhận để tạ lỗi. Anh cảm thấy ngại nên đã từ chối nhưng chú ấy không chịu nghe.”
“...Là thế ạ?”
“Nhưng, em sẽ dùng nó để mua món mà mình muốn mua, phải không?”
Sharte cúi mặt vì cảm thấy có lỗi với chú giám đốc, nhưng khi được hỏi thì nhỏ tỏa ra hào quang phấn khởi và ngước mặt lên,
“Vâng, tuy cảm thấy có lỗi với chú giám đốc nhưng em sẽ mua món đồ mà mình muốn mua.”
Nét mặt tuy không thay đổi nhưng Sharte trông vui như vậy thật là hiếm thấy.
Bộ nhỏ muốn thứ đó đến như vậy sao...? Sau khi mua xong không biết nhỏ có tiết lộ cho tôi không nhỉ?
“Fufu, thôi được rồi, Kokonoe-san. Mình sẽ đưa bạn về nên có gì chúng ta sẽ tiếp tục ở trên xe.”
“Thích thì chiều thôi. Lần này tôi sẽ bắt bạn phải dẹp kiểu nói trơ tráo ấy.”
“A, ahaha... vậy, Ikuno. Bọn tớ về trước đây. Tạm biệt nhé.”
“Kousuke, vì Shinonome nói là sẽ đưa tớ về đến đường nên tớ cũng đi đây!”
“Ưm... hẹn gặp lại sau, Aizawa, Tennee. Hôm nay thật sự rất cảm hơn hai người.”
Vì Kokonoe-san cũng là thành viên của câu lạc bộ chúng tôi nên từ giờ trở đi chắc cuộc nội chiến giữa cô ấy và Shinonome sẽ còn diễn ra dài dài, tôi lo quá.
Làm ơn làm phước, kẻo con sẽ không có không gian để làm nơi tận hưởng văn hóa 2D mất.
Sau khi nhìn tiễn theo họ, tôi quay đầu lại,
“Giờ thì, chúng ta cũng về thôi nhỉ?”
“Xin anh hãy chờ một chút, nii-san.”
“......”
Tự khi nào, Nanase-san đi thay đồ đã trở lại và đang nhìn chằm chằm chúng tôi bằng vẻ mặt nghiêm túc. Không để ý để chi tiết đó, các nhân viên đang thúc đẩy việc du dọn để chuẩn bị ra về.
“Shar-chan, và onii-san.”
Ưgư, lần này cô bé định thuyết giáo gì với chúng tôi nữa đây...?
Thật lòng mà nói, tôi đã quá mệt mỏi với những việc xảy ra hôm nay và chỉ muốn về ngay thôi.
Tuy nhiên, thay vì nổi giận, cô bé đột nhiên cúi đầu xuống.
“Ể... e-em làm gì vậy, Nanase-san! Anh biết là em không có ý xấu mà...”
“Không, là lỗi của em. Vì có lẽ không còn thời gian mà em đã biến Shar-chan thành một con rối...”
Không còn thời gian? Tức là sao? Em gái tôi có vẻ cũng thắc mắc về chuyện đó.
“Nanase-san, em nói không còn thời gian tức là sao?”
Thế rồi, cô bé sau khi khó chịu quay mặt đi,
“...Tức là thời gian em được ở bên Shar-chan có lẽ chỉ còn một ít nữa thôi.”
“...? Sao có chuyện đó được. Mình với Nanase-san đã hứa với nhau là sẽ cùng thi vào trường cao trung Urotan mà. Thế nên chúng ta vẫn còn ba năm nữa.”
“Đúng là chúng ta đã hứa như vậy. Nhưng dạo gần đây mẹ tớ khuyên tớ rằng tốt hơn là tớ nên thi vào trường liên quan đến nghệ thuật. Thế nên...”
“Ể...”
Có lẽ do sửng sốt, vẻ mặt Sharte mất sắc còn hơn mọi khi, tròng đen mắt của nhỏ thu hẹp lại.
Mẹ của Nanase-san đang làm việc liên quan đến nghệ thuật thì phải. Thấy cô bé có vẻ hứng thú với nghề người mẫu nên bà ấy đã khuyên như vậy chăng?
“Tất nhiên là mình không có ý định đi đâu. Nhưng mẹ mình động viên nhiều quá và còn bảo mình nên cân nhắc một chút. Thế nên tớ——a!”
Khi quay mặt lại, Nanase-san đông cứng.
“............”
Từ đôi mắt của Sharte, nhưng giọt lệ long lanh đang rơi xuống.
“Shar, te...?”
Cảnh Sharte không kìm được nước mắt, kể từ lúc Tennee chuyển đi cho đến bây giờ tôi chưa nhìn thấy thêm lần nào.
Nhưng đúng là Sharte đang khóc. Trong trạng thái im lặng không nói nên lời.
Nước mắt thay phiên nhau tuôn rơi khiến đôi má con bé ướt đẫm.
Mặc dù rất bất ngờ nhưng tôi có thể hiểu được những giọt nước mắt này.
Bởi vì đối Sharte, nỗi đau đớn nhất là khi mất đi người quan trọng ở bên mình.
Gia đình của nhỏ đã mất trong chiến tranh, bỏ lại nhỏ đơn côi một mình.
Tennee, người nhỏ xem như chị ruột, cũng đã từng một lần biến mất.
Và lần này, nhỏ sắp mất đi người bạn thân đầu tiên.
Tôi có thể nghe thấy tiếng lòng của em gái.
Rằng, ‘Thượng đế, xin ngài đừng cướp mất người quan trọng ở bên con nữa’.
“—Sha, Shar-chan, không phải đâu!!”
Biểu hiện nét mặt cứng rắn, Nanase-san ôm chằm lấy em gái tôi.
“Không phải đâu! Cậu sẽ không mất tớ đâu! Chúng ta sẽ cùng nhau vào trường Urotan! Tại mẹ tớ nói vậy nên tớ hơi đắn đo mà thôi...”
Cũng như lần trước, cô bé lại bị người bạn thân dồn vào bước đường cùng.
Bởi vì, cũng giống như tôi, Nanase-san thật lòng yêu thương Sharte.
“Dù ai nói gì, tớ cũng sẽ vào cùng trường với Shar-chan. Dù mẹ tớ có nói gì đi nữa thì bà ấy vẫn là một người tôn trọng suy nghĩ của con gái. Hẳn là mẹ sẽ hiểu cho tớ mà...”
“Vậy, Nanase-san...”
Sharte tách khỏi người Nanase-san và nhìn cô bé.
Với gương mặt nhăn nhó như đứa trẻ không để đốt cháy lên cảm xúc,
“...C ............cậu sẽ............... không đi đâu hết chứ......!?”
Giọng nói hòa cùng tiếng nức nở, đôi vai gầy và đôi môi xinh đẹp run rẩy, chờ đợi câu trả lời.
Mặc dù sững sờ, Nanase-san lại ôm chặt lấy Sharte thêm lần nữa.
“Tớ sẽ không đi đâu hết! Tớ sẽ mãi mãi ở bên Shar-chan!!”
“H-hãy hứa với tớ đi. Hãy hứa là cậu sẽ không... sẽ không đi đâu hết!”
Lần này Sharte cũng ôm Nanase-san.
Trông hai đứa cứ như con nít.
Khi nói đến bạn thân, đó là người luôn đồng cảm với mình nhỉ.
Chính vì thế mà Nanase-san cũng khóc, hai đứa đang thu hút ánh mắt của mọi người xung quanh.
Hây, con gái đúng là đồ mít ướt mà.
Nhìn hai đứa mà tôi cảm thấy mủi lòng, chưa muốn ra về ngay.
Cơ mà, thân là anh trai, tôi hiểu cảm xúc hiện tại của Sharte hơn người bạn thân Nanase-san.
Biết được mình sẽ không bị bỏ rơi, nhỏ đang an tâm biết chừng nào. Cho nên—
Tốt quá rồi nhỉ, Sharte...
Thay vì như bao người khác tập trung ánh mắt về hai cô gái, tôi quay lưng lại và biểu lộ cảm xúc một cách hào nhoáng.
*Chen ngang: WTF, chú làm cứ như mình vừa mới âm thầm gánh team ấy...? 0_o