Đêm tàn, mở ra ngày đầu tiên của kì nghỉ hè.
Lúc này, một chuyện lạ đã xảy ra.
“Nii-san, sáng rồi. Dậy đi thôi.”
“Ư-ưư...... sáng rồi à?”
Sharte kéo rèm ra, ánh sáng chiếu vào khiến tôi trở thành con sâu chui rúc trong chăn.
Được em gái đánh thức vào buổi sáng là một tình tiết trong galgame.
Và kì lạ thay, nó xảy ra trong nhà tôi mỗi ngày.
Nhưng hôm nay event này có hơi khác so với mọi khi.
“Ơ...... Sharte, hôm nay em không ngủ chung với anh à?”
Vì cô em gái không nằm trong chăn nên tôi hỏi trong lúc uể oải ngồi dậy.
Mọi khi Sharte toàn chui vào chăn của tôi từ nửa đêm cho đến sáng. Nhỏ thường thức trước tôi và khi tới giờ thì đánh thức tôi dậy trong ngoại hình pajamas.
Nhưng Sharte hôm nay không những không nằm trong chăn mà còn đã đeo tạp dề rồi. Hơn nữa, mái tóc bạc lôi cuốn được cột lên một cách xinh đẹp, trông như đang chuẩn bị đi đâu đó.
“Em có. Chỉ là, vì đã hứa là sẽ đi chơi cùng người bạn thân quan trọng nên em dậy hơi sớm một chút.”
“À, ra vậy. Fuaa~...... ờm, vậy là giờ em phải đi hở?”
“Vâng. Nhưng em không muốn rời xa nii-san đang bị thương chút nào...”
Có lẽ do ảnh hưởng của việc mất đi gia đình thật trong chiến tranh mà cảm xúc thăng trầm của Sharte bị giới hạn, sự thay đổi của nét mặt cũng không có.
Nhưng tôi hiểu được rằng Sharte – mặt cúi gằm – đang rất buồn.
Mặc dù có lời hứa với người bạn thân quan trọng nhưng nhỏ không muốn rời xa tôi.
“Sharte, được em nghĩ về nhiều nhất, anh vui lắm. Nhưng chừng nào em về thì ta sẽ lại gặp nhau mà, hôm nay cứ thỏa sức vui vẻ đi.”
Ngoài ra, tôi còn vui theo nghĩa khác.
Việc Sharte đi chơi với bạn thân, cho đến bây giờ hoàn toàn chưa có lần nào. Hồi tiểu học, đã có một thời gian nhỏ bị bắt nạt, tôi cứ lo lắng rằng nhỏ sẽ không kiếm được bạn bè.
Nhưng té ra nhỏ cũng có người gọi là bạn thân.
“.....Nii-san, khi nào xong việc em sẽ về ngay. Còn nữa, thức ăn cho buổi sáng và buổi trưa đều đã được chế biến bà bỏ trong tủ lạnh, chừng nào anh đói bụng thì cứ lấy ra ăn.”
“Xin lỗi nhé, đã để em phải lo chu đáo như vậy.”
“Không, chăm sóc cho anh trai là nghĩa vụ của em gái mà.”
Khi nhìn lên đồng hồ trên tường, Sharte chậm rãi lấy ra chiếc lược từ trong túi. “Nii-san, tuy sáng nay không làm gì cả nhưng ít nhất hãy để em làm việc này.”
Chải tóc rối à?
Bằng chiếc lược, Sharte chải vài lần từ đỉnh đầu tôi một cách nhẹ nhàng. “...Nii-san ngầu lại như mọi khi rồi.”
“Haha, vốn anh có ngầu gì đâu. Xin lỗi nhé, em đã không có thời gian vậy mà. Sharte thật sự đúng là một cô gái tốt. À, đi đường nhớ cẩn thận nhé.”
Có lẽ do được khen, Sharte ửng đỏ đôi má và gật đầu. Sau đó, nhỏ nhanh chân bước ra khỏi phòng.
Hôm ấy, tôi tiêu thời gian vào sở thích cho đến khi Sharte trở về. Tuy hơi tiếc vì không thể trải qua ngày nghỉ cùng em gái nhưng nếu có thể đụng vào galgame và anime ecchi một chút thì tôi vẫn tận hưởng một mình được.
Song, ở nhà một mình quả nhiên là rất cô đơn. Thành ra, để thay đổi tâm trạng, tôi quyết định lướt web.
Nhân tiện, site gần đây nhất đó là Amazons.
Tôi thường xuyên kiểm tra việc phát hành figure của Prisma Yellow trong [Thiếu nữ phép thuật Prisma]. Tất nhiên, với bộ ngực to như của mấy bà chị, cô gái này là nhân vật đang được yêu thích nhất dạo gần đây.
Mặc dù phổ biến nhưng số lượng bán ra lại ít, giá cả thì cao.
Thành ra tôi chỉ có thể quặn lòng mà ngồi xem ảnh chụp mẫu như thế này.
Chiều tối, Sharte trở về và chăm sóc cho tôi còn nhiều hơn hôm qua.
Có lẽ do cả ngày ở nhà một mình, cảm thấy thiếu thốn khi không có sự hiện diện của cô em gái nên tôi không kiềm nén được niềm vui rằng từ ngày mai tôi có thể ở bên nhỏ—tuy nhiên, sáng hôm sau, tôi rơi vào trạng thái hoang mang.
“Nii-san, sáng rồi. Dậy đi nào.”
“Ưưưn..........u-ủa?”
Hôm nay Sharte cũng không nằm trong chăn mà đã đeo tạp dề và đang đứng bên cạnh.
Hơn nữa, trông ngoại hình của nhỏ như đang chuẩn bị đi đâu đó. Bừng tỉnh khỏi cơn ngái ngủ trong vài giây, tôi hỏi.
“Sharte....... hôm nay em lại đi đâu à?”
Thế rồi, nhỏ cúi đầu xin lỗi:
“Nii-san, xin lỗi. Hôm nay em cũng có lời hứa quan trọng... Thật sự thì em muốn chăm sóc cho nii-san lắm, nhưng nếu em không đi thì không được.”
Gương mặt Sharte vô cảm. Nhưng như thể bản thân nhỏ là người đau đớn nhất khi không được ở bên tôi, trông nhỏ có vẻ cực kì buồn rầu và hơi nghiêng đầu về phía trước. Thành ra,
“Ơ-ơm...... maa, cũng tốt thôi. Bình thường Sharte chẳng mấy khi ra ngoài vào ngày nghỉ, cho nên có việc ra ngoài tính ra lại hay đấy chứ. Ưm, đi đường cẩn thận nhé.”
Thế rồi, Sharte nhìn lên đồng hồ trên tường, sau đó lấy ra chiếc khăn tay từ trong túi.
Dám cá là chùi nước dãi đây.
Sharte lau miệng của tôi một cách cẩn thận.
“...Nii-san, em sẽ về sớm nhất có thể.”
Sharte cúi đầu và nhanh chân bước ra khỏi phòng.
Hôm ấy tôi cũng tận hưởng sở thích cho đến khi em gái về nhà.
Tuy nhiên, cho đến bây giờ, chưa có lần nào Sharte ra ngoài hai ngày liên tiếp trong kì nghỉ hè, thành ra tình thần tôi dao động và không thể tập trung.
Thông thường mà nói, tôi nên vui khi nhỏ có bạn bè thân thiết đến như vậy.
Nhưng nghĩ kĩ thì lạ thật. Khi có việc gì đó, dù nhỏ cỡ nào đi nữa thì trước giờ Sharte đều báo cáo với tôi. Thế nhưng, hôm qua và hôm nay, vào buổi sáng nhỏ chỉ nói là mình ra ngoài.
Không lẽ, do gần đây tôi đã phá vỡ lời hứa rằng sẽ luôn ở bên nhỏ nên nhỏ đâm ra ghẻ lạnh tôi?
Mà không, lý nào mà Sharte lại như thế được. Bình tĩnh đi nào, tôi. Lúc đó, chiếc smart phone của tôi rung lên.
Khi xem qua thì đó là cuộc gọi điện từ Tennee, tôi nhấc máy.
«A, Kousuke! Là tớ đây! Giờ ta có thể nói chuyện một chút được không?»
“Ờ, tất nhiên là không vấn đề gì... Sao nào, Tennee?”
Có lẽ do nghe được giọng của cô bạn thuở nhỏ năng động mà tâm trí đang hoang mang về chuyện Sharte lấy lại được bình tĩnh.
«Cậu nhớ không, về việc trước đây một thời gian tớ đã nói rằng muốn gặp Sharte vào kì nghỉ hè nên sẽ đến tá túc tại nhà cậu vài hôm ấy?»
Thỉnh thoảng tôi hay ra về cùng Tennee.
Trong những lúc đó, Tennee đã nhiều lần nói chuyện này với tôi.
“À, về chuyện đó hả? Vì Tennee thương yêu Sharte như em gái của mình nên nhanh chóng muốn gặp nhỉ. Tớ thì lúc nào cũng OK, Tennee cứ nhắm ngày nào thuận tiện thì đến.”
Tôi cũng có kể cho Sharte nghe về chuyện Tennee học cùng trường với mình. Vì khi đó Sharte cũng rất muốn gặp cô ấy nên nếu cô ấy đến tá túc thì hẳn là nhỏ sẽ rất vui.
«Hiểu rồi! Vậy, sau khi nắm thời gian biểu của hoạt động câu lạc bộ thì tớ sẽ liên lạc lại sau!»
«Ừm. Vậy tớ sẽ chờ.»
Khi Tennee sắp sửa cúp máy, tôi chợt hỏi thế này.
“Xin lỗi, Tennee. Tớ hỏi cậu một điều này có được không?”
“Hửm, làm gì khách khí thế? Tất nhiên là được rồi.”
Như thể hạnh phúc vì được nói chuyện với tôi thêm một lúc, giọng Tennee phấn khởi.
“Ờm, chả là Sharte ấy...... dạo gần đây có thái độ rất lạ. Ơm, trước thì hoàn toàn không có việc này, nhưng nay đột nhiên mỗi sáng nhỏ nói rằng có lời hứa quan trọng với người bạn và ra ngoài. Cậu nghĩ thế nào về việc này?”
«Sharte bình thường luôn bám dính vào Kousuke, ra ngoài một mình á......?»
Sau một lúc im lặng, bỗng Tennee cười xảo quyệt.
«...Mufu, mufufufu. Kousuke, cả việc này mà cậu cũng không hiểu sao?»
Ể, chỉ với thông tin vừa rồi mà cô ấy đã hiểu hết rồi sao!?
«Nghĩ lại thì Sharte cũng đã từng tuổi này rồi kia mà.»
Sao cách nói này nghe có vẻ đáng lo quá vậy!
“Tennee, nếu cậu hiểu được gì thì hãy mau nói cho tớ biết đi!”
«Nahaha, cái tính siscon của Kousuke vẫn mạnh mẽ như mọi khi nhỉ. Thôi được rồi, Kousuke, hãy bình tĩnh lắng nghe đây. Có lẽ linh cảm của tớ không sai đâu.»
Nếu cô ấy đã nói đến như vậy thì độ tin tưởng là khá đáng kể... Tự dưng tôi cảm thấy sợ khi phải nghe quá.
“Thế, Tennee, việc đó là sao...?”
«*Pặc* (động tác chỉ tay), con bé đang có bạn trai!»
“B-bbbbbbb-bạn traiii——!?”
Trước cơn sốc như làm tê liệt toàn thân, tôi nhấn mạnh cụm từ ấy.
«Kousuke, tớ đã nói là hãy bình tĩnh lắng nghe rồi mà. Thật sự thì cô em gái rất yêu thương cậu...»
“Th-thì tại! Sharte từ nhỏ đã luôn bám lấy tớ kia mà? Dạo gần đây tớ chỉ bị thương ở mặt có một chút mà nhỏ chăm sóc rất chu đáo, hoàn toàn cứ như một brocon. Ấy vậy mà, đột nhiên có bạn trai thì...”
Sharte, người luôn miệng nói rằng sẽ kết hôn với tôi, là một cô gái cực kì thuần khiết.
Những gì nhỏ nói cũng chắc như đinh đóng cột. Thế nên nhỏ tuyệt đối không thể nào có bạn trai——................... không có đâu phải không, Sharte?
«Kousuke, không chấp nhận sự thật là không được đâu. Cậu biết đấy, như tớ chẳng hạn...... gi-giả sử như tớ hẹn hò với Kousuke, do sợ chuyện phiền phức liên quan đến gia đình nên tớ cũng sẽ giữ bí mật cho đến ngày quyết định......»
“M-maa, có thể là thế nhưng...”
Tôi cảm thấy khó chịu khi nghĩ rằng nhỏ muốn có bạn trai. Có lẽ đúng như Tennee nói, chắc để khỏi phải nghe nhiều lời phiền phức nên nhỏ quyết định giữ im lặng.
Chiều tối, cùng thời điểm với hôm qua, Sharte trở về nhà. Trước Sharte tuy trông có vẻ hơi mệt nhưng Sharte vẫn tận tụy chăm sóc cho tôi, tôi không dám hỏi gì.
Thế rồi, vào ngày thứ ba, tôi đã thức dậy sớm.
Nhờ việc đó mà tôi có thể thấy gương mặt đang ngủ của Sharte.
Khi tôi nhìn cô em gái ngủ như công chúa Bạch Tuyết bên cạnh, không lâu sau nhỏ từ từ mở mắt ra.
“Ưn-...... nii, san?”
Sau khi dụi con mắt ngái ngủ, Sharte dường như cuối cùng đã hiểu rằng gương mặt đang ngủ của mình đã bị nhìn.
Đôi má ửng đỏ như quả táo, nhỏ nói:
“Em không có nói mớ chứ?”
“Không, anh chỉ nghe thấy tiếng ngáy dễ thương thôi.”
“Thế ạ. ...Vì hôm nay không được nhìn thấy gương mặt đang ngủ của nii-san nên hơi tiếc một chút.”
Chưa tỉnh táo hẳn, Sharte phồng má nhẹ như đang hờn dỗi một cách hiếm thấy. Trông dễ thương cứ như con nít vậy.
Khi tôi chọt ngón tay vào thì nó lại phồng mạnh hơn để kháng cự.
Sau đó, hai người chúng tôi vào bếp nấu nướng và ăn sáng cùng nhau.
Vì hôm nay có một ít thời gian nên Sharte tranh thủ thay gạc và băng trên mặt tôi. Và rồi, đúng như tôi nghĩ, có vẻ như hôm nay cô em gái lại ra ngoài.
Tôi đối mặt với Sharte vừa mang giày xong tại lối vào.
“Ơm, nii-san...”
Trong trang phục tươm tất, Sharte lảng vảng ánh mắt đi đâu đó nhưng đang cảm thấy khó xử.
“Lời hứa quan trọng với người bạn phải không? Thế thì em mau đi đi kẻo trễ.”
“...Vâng. Thật sự xin lỗi anh...n-”
Trước khi đi, vì nhỏ ôm lấy eo tôi nên tôi xoa đầu nhỏ.
Không lâu sau, khi sắp sửa đi, nhỏ quay lưng lại và ôm tôi lần nữa.
Mở cửa ra sau khi đã lặp đi lặp lại việc ôm tôi không biết bao nhiêu lần, cuối cùng cô em gái cũng rời khỏi nhà.
“..........Sharte, em đang không muốn rời xa anh nhỉ.”
Hơn nữa, hành động vừa rồi của cô em gái khiến tôi nhớ đến một chuyện. Hồi tiểu học, ngay trước khi sự việc Sharte bị bắt nạt được phát hiện, nhỏ đã bộc lộ hành động tương tự.
“Thái độ cũng thật lạ, không lẽ Sharte lại...”
Nghĩ đến bộ dạng của nhỏ vào ngày đó, lòng tôi trở nên bất an.
Không phải là không có khả năng. Nghĩ như thế, tôi không cần thời gian để chấn chỉnh tinh thần.
“Tin vào em gái là nghĩa vụ của mình. Nhưng, bảo vệ em gái cũng là nghĩa vụ của mình.”
Tôi phải điều tra xem bạn thân mà Sharte đang đi gặp là người như thế nào.
Tuy nhiên, tôi không muốn lấy đó làm cái cớ để bám đuôi và xâm phạm quyền riêng tư của Sharte, cũng không thể hỏi rằng tính cách của người mà nhỏ gọi là bạn thân như thế nào.
“Kư...... mình không thích bị gọi là siscon, nhưng chẳng còn cách nào khác sao—”
Tôi quyết định rút smart phone ra để mượn trí tuệ của hai cô gái xinh đẹp.
◆◆◆
3 giờ chiều hôm ấy, tại tiệm cà phê trước nhà ga.
“Hẹn hò với tôi mà lại chọn tiệm cà phê trước nhà ga, cậu đang xem thường tôi đấy à?”
Tôi đang ngồi đối diện với Shinonome Ibuki, cô gái xinh đẹp được yêu mến nhất niên khóa.
Cô ta mặc một bộ đầm caro đen trắng cao cấp.
Sức hút và sự lộng lẫy ấy là thứ khó mà bắt gặp được bên trong một tiệm nước cũ kĩ.
“Shinonome, có ai nói là tôi với cô đang hẹn hò đâu...”
“Ikuno-kun là người dễ xấu hổ nhỉ. Thật sự thì cậu muốn gặp mặt tôi, người cậu thích, cho nên mới lấy cái cớ xin tư vấn để gọi tôi đến chứ gì? Vì chẳng còn cách nào khác nên tôi đành phải đặc biệt đến thôi.”
“Nói là ‘chẳng còn cách nào khác’ nhưng sao cả lúc gọi điện lẫn bây giờ, tâm trạng của cô có vẻ vui quá vậy?”
“Do cậu tưởng tượng ra chăng? Nhân tiện, trong lúc Aizawa đến trễ vì bận công việc, tôi có một điều muốn hỏi đây.”
“G-gì thế, đột nhiên lại......?”
Chồm người qua bàn để đưa mặt đến gần, cô ta đang chống cằm và mỉm cười khả nghi. Đã vậy còn thêm hương floral thoang thoảng, khiến nhịp tim tôi đập nhanh hơn.
Shinonome đối với tôi là sự tồn tại quan trọng hơn thích. Nhưng quả nhiên là tôi vẫn hồi hộp.
“Từ sau hôm đi tắm biển, tôi cảm giác như ánh mắt nóng bỏng của cậu dành cho tôi chỉ là giả. Rốt cuộc chuyện là như thế nào? Cậu có thích tôi không?”
Cô ta vẫn tin tưởng rằng tôi thích cô ta á!?
Vì nhỏ Shinonome này thật sự có giác quan thứ sáu nhạy bén nên tôi không thể lơ là được.
“Không, t-tất nhiên là tôi đâu thích cô. Đừng có hiểu lầm.”
“Hư~m. Thế à. Cho đến cuối cùng cậu vẫn bướng bỉnh phủ nhận nhỉ.”
Shinonome bắt đầu vuốt phần má trong của đùi tôi bằng đầu ngón chân đã tháo giày.
“Hãy trả lời dứt khoát đi. Có thể là phần thưởng bằng chân đang chờ đợi cậu đấy.”
Phần thưởng bằng chân là cái vẹo gì!?
Không lẽ—ấy không, đừng nghĩ đến. Quan trọng hơn, nếu tôi không nhanh chóng trả lời dứt khoát thì Aizawa sẽ đến và thấy cảnh dưới bàn mất.
Chẳng còn cách nào khác, tôi miễn cưỡng trả lời.
“Ờm... thật ra thì trước và sau chuyến đi biển tôi đều xem Shinonome là người bạn không thể thay thế. V-vì đó không phải là thích nên cô tuyệt đối đừng có hiểu lầm đấy.”
“Hee, tôi là người bạn không thể thay thế à... fufu, ufufufufu.”
Sau khi nhắm mắt cười, Shinonome rút chân về và ngồi thẳng người lại.
“Maa, thôi kệ. Trước mắt thì so với ban đầu, ấn tượng của cậu về tôi đã khá hơn. Cứ thế này thì không lâu sau cậu sẽ trở thành pet của tôi thôi.”
Trước đây không lâu, tôi đã cho rằng cô gái xinh đẹp mang nụ cười quỷ quyệt này là bitch.
Nhưng Shinonome là một cô gái tốt, luôn dõi theo và giúp đỡ mỗi khi tôi gặp rắc rối. Thế nên câu nói vừa rồi của tôi không phải là giả dối.
“À, nhân tiện, tôi vẫn chưa trao phần thưởng nhỉ.”
“Ể, à không... tất nhiên là tôi không cần—oái!?”
Vụt*—bàn chân xinh đẹp được bao phủ bởi lớp tất đen xuất hiện ngay trên vùng giữa hai đùi tôi.
“Trong vòng 10 giây, hãy làm bất cứ việc gì cậu thích đi.”
Trước nụ cười như giễu cợt và ánh mắt như kì vọng, tôi lúng túng.
L-làm bất cứ việc gì tôi thích á...? Shinonome là người được yêu mến bởi cả nam sinh lẫn nữ sinh. Được tự do làm bất cứ việc gì với bàn chân xinh đẹp của một cô gái như vậy, chắc chắn chẳng có ai được phép. Nhưng...
“Coi nào, nếu không nhanh lên thì sẽ hết giờ đấy. Mười, chín—”
“Kệ chứ, đã bảo là tôi không cần mà.”
“Chắc không? Việc này có lẽ sẽ không có lần thứ hai đâu đấy....... tám, bảy—”
Không có lần thứ hai á... Bàn chân xinh đẹp không nhất thì cũng nhì trong trường của Shinonome Ibuki. Nếu từ chối cơ hội được chạm vào bàn chân như vậy thì có lẽ tôi sẽ hối tiếc suốt đời. Nhưng, tôi đến để xin tư vấn về chuyện Sharte, không phải vì bàn chân xinh đẹp của Shinonome—
“Nè Ikuno, có chuyện gì vậy?”
“Aizawa, cảm phiền chờ một chút nhé. Hiện giờ tớ đang tiến gần đến quyết định quan trọng—ể?”
Khi ngẩng mặt lên, trước mắt tôi là Aizawa đang nhìn chằm chằm từ cự li gần xịt.
Vì cô ấy đang khom người nên khe thung lũng được che chắn bởi lớp áo lộ ra thẳng thừng.
Độ hở hang của chiếc áo thun trắng không tay và chiếc váy đen ngắn khá cao nên tôi gặp rắc rối trong việc tìm chỗ để nhìn.
“A-Aizawa!? C-c-cậu đến rồi à! Xin lỗi, tớ hoàn toàn không nhận thấy...!”
“Ưưn, tớ không bận tâm đâu. Mới bắt đầu nghỉ hè mà đã có thể gặp lại Ikuno, tớ vui lắm♪”
Không nhận ra rằng tôi đang liên lục liếc khe thung lũng đầy đặn, thiên sứ cười tươi.
Cũng như đối với Shinonome, tôi hiểu rằng cô ấy là sự tồn tại quan trọng gần như thành viên gia đình nhưng quả nhiên là cô ấy rất dễ thương.
Khi tôi để ý thì chân của Shinonome đã rút về và cô ta đang uống nước như không có chuyện gì xảy ra.
Lúc đó, một nam nhân viên mang đồ uống mà chúng tôi đã order tới.
“Hyaa!”
Nhận ra anh nhân viên đang ở phía sau, Aizawa hốt hoảng nhẹ và nhảy sang bên hông.
Aizawa mắc hội chứng sợ con trai. Thế nên hiện tại gương mặt cười của cô ấy đang cứng đờ.
Tuy nhiên, không lâu sau thì anh nhân viên đi khỏi.
“Nè Ikuno, cậu gọi gì ấy?”
Tôi là người con trai duy nhất mà Aizawa có thể vô tư đối mặt.
Nhưng không có chuyện vì thế mà tôi hiểu lầm. Aizawa chẳng thể nào thích tôi được.
Tôi nghĩ chắc có lẽ do tôi ốm yếu nên cô ấy không cảm nhận tôi như một đứa con trai và không căng thẳng.
“Aizawa-san, Ikuno-kun gọi cà phê đá, còn mình thì trà chanh. Cậu cũng gọi gì đó đi. Ikuno-kun sẽ trả toàn bộ chi phí mà.”
“Ể, vậy à... như thế ổn chứ, Ikuno?”
Ngồi xuống bên cạnh Shinonome, Aizawa e ngại hỏi.
“Ưm, vì hôm nay tớ có việc muốn nhờ hai người mà. Cậu thích gì cứ gọi.”
Vậy là tháng này tôi không thể chi tiền quá nhiều vào sở thích rồi.
Nhưng đó là cái giá cần thiết vì Sharte, đành chịu thôi.
Nhân tiện, thức uống rẻ nhất trong tiệm này là trà chanh. Chẳng biết Shinonome vì lo lắng cho tôi hay gì nhưng cô ta đã gọi trà chanh. Và Aizawa, người đang xem menu, thì—
“Tớ cũng dùng trà chanh giống Ibuki.”
Cô ấy nói vậy và gọi nhân viên ra order. Nhưng tôi đã thấy.
Rằng Aizawa đã sáng mắt khi nhìn thấy cola float có giá hơi cao một chút.
Vì vừa làm việc xong nên chắc chắn cô ấy đang muốn uống nước ngọt có ga.
Kư, gì vậy chứ. Quả nhiên hai người họ đều không phải là bitch. Nếu bọn gái đẹp mà tôi từng gặp đang ngồi ở đây thì chắc chắn chúng đã gọi những thứ đồ uống đắt tiền rồi.
Trong lúc biết ơn vì mình có những thành viên tốt, tôi vào vấn đề chính.
“—Tóm lại, Ikuno vì lo lắng rằng liệu cô em gái brocon có phải đang bị bắt nạt hay không nên muốn điều tra xem người bạn mà cô bé đi gặp là người như thế nào nhỉ.”
“Ưm, đại loại thế. Có lẽ là tớ đã can thiệp hơi sâu nhưng vì thái độ của nhỏ khác với mọi khi nên tớ đâm ra cảm thấy trong lòng không yên...”
“Ra vậy. Nhưng nếu là cô em gái quan trọng thì một người anh như Ikuno có lo lắng cũng là lẽ tất nhiên thôi... Vì cả cha và mẹ đều đang ở nước ngoài nên nhà có hai người thôi mà.”
Aizawa gật gù sau khi lắng nghe câu chuyện.
Còn về phần Shinonome, cô ta đang điềm đạm uống trà chanh.
Lúc đó, chiếc smartphone của tôi nhận được một tin nhắn và rung lên. Người gửi là Shinonome.
Trong đó viết mỗi dòng thế này.
«Siscon♡»
Ưgư.........
Bị nói như thế đúng là xấu hổ thật.
Như đã cảm thấy hài lòng về việc trêu tôi, Shinonome vào mode nghiêm túc.
“Thành thật mà nói, nếu cậu muốn xóa bỏ nỗi bất an thì hãy mau chóng trở thành cái đuôi của con bé đi.”
“Ể, Ibuki... làm thế liệu có ổn không?”
Aizawa hỏi với vẻ e ngại. Còn tôi thì tất nhiên là phản đối.
“Shinonome, tôi cũng có nghĩ đến chuyện đó rồi. Nhưng tôi không muốn phản bội lại Sharte.”
“Ikuno-kun, cậu lo lắng cho em gái mình mà phải không? Nếu thế thì đừng có nói chuyện thanh cao ở đây mà hãy hành động đi. Giả sử như em gái cậu đang gặp nguy hiểm thì cậu sẽ làm gì?”
“T-tôi...”
Tuy không muốn suy nghĩ quá nhiều nhưng chắc chắn tôi sẽ không đứng nhìn em gái mình đương đầu với nguy hiểm.
“Cũng có khả năng là con bé đã bị một người đàn ông xấu nắm thóp được điểm yếu và bắt con bé phải nghe theo lời hắn. Hồi trước khi khởi hành đến nhà trọ Kameno, mình đã nhận thấy con bé là một thiếu nữ xinh đẹp. Thành ra khó mà nói rằng không có chuyện con bé bị bọn đàn ông tâm địa xấu xa nhắm đến.”
“Sharte bị bọn đàn ông tâm địa xấu xa nhắm đến ư...?”
Quả thật là Sharte rất dễ thương. Cho nên sẽ chẳng lạ lẫm gì nếu như có những gã đàn ông mang tư tưởng xấu với vẻ đẹp ấy.
“T-t-t-tính sao đây! Nếu Sharte quả thật đang lâm vào tình trạng như thế thì...!”
Hôm qua tôi đã thấy nhỏ mệt mỏi, điều đó khiến tôi nghĩ đến nhiều thứ, không ngoại trừ khả năng nhỏ đã bị cưỡng hiếp bởi một người đàn ông man rợ.
Trong não bị lấp đầy bởi những tưởng tượng kinh khủng, tôi ôm lấy đầu.
“Ikuno, nhất định là chưa có chuyện gì đâu mà, cậu hãy bình tĩnh lại đi...... nhé?”
“...Aizawa.”
Nắm lấy tay tôi bằng hai tay, Aizawa nhìn tôi với vẻ lo lắng.
Dịu dàng như thế này, quả nhiên cô ấy là một cô gái tốt—trong lúc tôi nghĩ như thế.
Soạt*. Chân trái của tôi được chạm bởi cái gì đó mềm mại.
Khi liếc xuống bên dưới bàn, tôi thấy đôi chân mảnh mai của Shinonome đang kẹp chân trái tôi.
Ha, haha....... chắc là bị Aizawa cướp lấy tôi nên cô ta đang ghen tị đây.
Trong lúc nhìn Shinonome và mỉm cười cay đắng, tôi rơi vào tình trạng hỗn loạn được gây ra bởi tay của Aizawa và chân của Shinonome.
“Tuy không nghĩ ra được cách hay nào nhưng đúng như lời Shinonome nói. Mặc dù chưa biết tình trạng của Sharte đang như thế nào nhưng tớ không nên nói lời thanh cao mà phải hành động. Chính vì thế... nếu được thì hai người có thể giúp tớ không? Vì Sharte rất nhạy cảm với tớ nên nếu tớ đi một mình thì chắc sẽ dễ bị phát hiện lắm.”
Trước lời nhờ vả như vậy, dù có là bạn bè đi nữa thì khả năng không nhận lời là rất cao.
Nhưng đây là hai người mà tôi đã trở thành mối quan hệ gắn bó hơn thế không biết tự khi nào.
Trong lúc vuốt phần tóc đen vương trên vai, Shinonome nói:
“Nếu là lời yêu cầu của hội trưởng Ikuno-kun thì sao mình có thể từ chối được. Hơn nữa, trách nhiệm của thành viên câu lạc bộ văn học là phải đáp ứng nguyện vọng của học sinh mà.”
“Tớ cũng vậy! Ikuno đã giúp đỡ tớ rất nhiều rồi còn gì, có qua có lại mới toại lòng nhau mà!”
“Shinonome, Aizawa...”
Có lẽ đây là thứ mà gái đẹp nên có.
Nghĩ như vậy, tôi cảm ơn hai người họ.
“Cảm ơn hai người! Ơm, vậy... giờ ta tính thế nào? Tớ nghĩ có lẽ ngày mai Sharte cũng sẽ ra ngoài...”
“Vì tớ làm ca muộn nên nếu là hẹn gặp nhau sớm thì tớ có thể làm được. Hành động càng sớm thì càng tốt, thành ra tớ nghĩ ta nên bắt đầu ngay vào ngày mai, nhưng hai người có bận bịu gì không?”
“Không, Aizawa-san, mình không bận gì cả.”
“T-tốt! Nếu cả hai đều ổn vậy thì ngày mai trăm sự nhờ hai người nhé.”
Sau khi kế hoạch đã được sắp xếp, cuộc tư vấn kết thúc.
Lúc đó, bằng vẻ mặt điềm tĩnh, Shinonome gọi nhân viên:
“Cho một cola float.”
—Ra vậy. Tiền trao cháo múc. Đây là cái giá phải trả khi yêu cầu sự giúp đỡ của cô ta nhỉ.
Tuy nhiên, tôi đã đoán sai.
“Ibuki, cậu muốn uống cola float đến như vậy à?”
Trong lúc mỉm cười, Aizawa lén nhìn gương mặt của Shinonome và chớp hai mắt.
“Không. Đây không phải là phần của mình. Là phần của Aizawa-san đấy. Vừa rồi khi xem qua menu, cậu đã rất muốn gọi nó có phải không? Thế thì hãy để mình chiêu đãi người bạn thân đang mệt mỏi vì công việc đi nào.”
Nghe thấy câu nói đó, nét mặt của Aizawa rạng rỡ.
“Thật á!? Tớ không khách sáo đâu đấy!?”
“Ừ. Tớ rất khâm phục khi cậu vừa đi học vừa đi làm. Thành ra cậu cứ nhận mà đừng bận tâm gì hế—”
“Cảm ơn rất nhiều~~~~! Ibuki, tớ i~u cậu nhất♡”
“N-này!”
Được Aizawa ôm chằm một cách vô tư, Shinonome trở nên bối rối và đỏ mặt.
“C-coi nào... người ta đang nhìn kìa, buông mình ra đi.”
Như để bảo vệ phong thái của người sẽ trở thành chủ nhân, tiểu thư cao quý bận tâm đến ánh mắt của tôi là chính.
“Thì tại, sự cảm thông của Ibuki khiến tớ hạnh phúc mà. Thế nên tớ chưa buông ra bây giờ đâu♪”
Aizawa càng ôm chặt Shinonome hơn với đầy thiện chí.
Nhìn cảnh đó mà tôi cảm thấy ấm lòng. À, không liên quan nhưng hai bộ ngực ép vào nhau trông phê ghê.
“......M-mồ... cậu skinship hơi quá rồi đấy.........”
Như thể cuối cùng cũng từ bỏ lý tưởng, Shinonome ngoan ngoãn chấp nhận cái ôm của người bạn thân.
Và rồi, sáng hôm sau, quá 9 giờ.
Quả nhiên là Sharte lại ra ngoài. Khi tôi – dậy sớm như hôm qua – tiễn nhỏ, nhỏ lại ôm tôi không biết bao nhiêu lần rồi mới đi.
Ngay sau đó, theo kế hoạch, tôi nhập bọn với Shinonome và Aizawa đang nấp kế bên nhà và bắt đầu bám đuôi Sharte với cảm giác tội lỗi trong lòng.
Lên tàu điện từ nhà ga gần nhất, Sharte xuống nhà ga Urotan, điểm xuất phát đến trường của tôi. Vì tại đó nhỏ lại bắt đầu bước đi nên chúng tôi cũng bám theo.
“...Đi như thế này có vẻ khó nhỉ.”
Đi phía trước cùng Shinonome để che chắn tôi, Aizawa quay đầu lại nói.
“Ừm. Cố tỏ ra bình thường để không bị phát hiện chẳng dễ chút nào...”
Vì nếu ngụy trang thì sẽ quá nổi bật nên tôi đang mặc thường phục.
Hai người kia cũng ăn mặt tươi tắn như hôm qua.
“Hai người, nói chuyện cũng được, nhưng nhớ tập trung vào mục tiêu đấy.”
Trong lúc gật đầu với Shinonome nghiêm túc, chúng tôi theo Sharte bước qua cửa soát vé.
Mặc dù đang là buổi sáng nhưng khi ra dưới ánh nắng mặt trời, chúng tôi nhanh chóng đổ mồ hôi.
Tuy con đường chính có những tòa nhà xếp thành hàng nóng đến độ có thể thấy sóng nhiệt lờ mờ nhưng Sharte cứ bước theo nhịp độ của mình mà chẳng bận tâm đến.
Rốt cuộc thì nhỏ đi đâu cơ chứ...?
Mặc dù tình trạng sức khỏe của Sharte không yếu nhưng nhỏ không có quá nhiều thể lực, nghĩ đến trạng thái mệt mỏi của nhỏ vào chiều hôm qua mà tôi đâm ra lo lắng. Cơ mà, mặc dù nhỏ nói rằng hôm nay cũng có lời hứa với người bạn nhưng khu này hoàn toàn tách biệt với trường sơ trung Houtou. Cho dù là đi chơi đi nữa thì cũng chẳng có học sinh sơ trung nào đến tận đây cả.
Quả nhiên là nhỏ đang bị cuốn vào một chuyện tệ tại nào đó... “Ikuno-kun, dừng lại...!”
“Úi!?”
Khi nhận ra thì tôi đã đi trước hai người họ và đang bị Shinonome kéo áo.
“...X-xin lỗi. Tôi đã hơi lơ ngơ.”
“Ikuno, không lẽ cậu đã không ngủ sao? Mắt cậu hơi thâm quầng rồi.”
“Hahaha... đại loại thế. Vì suy nghĩ nhiều thứ về chuyện Sharte nên tớ đã không ngủ đượ—ư!?”
Shinonome nhanh chóng vòng ra trước và dùng tay ấn đầu tôi xuống.
Lo sợ và lén nhìn đằng trước, tôi thấy Sharte sau khi dừng chân và ngó dáo dác xung quanh thì quay đầu về phía chúng tôi. Aizawa hiện đang làm lá chắn.
“Kư... quả nhiên là Sharte đã nhận thấy. Onii-chan cảm biến tu luyện lâu năm có công hiệu gớm thật.”
“Ikuno-kun, đừng nói điều vớ vẩn nữa, nắm bắt tình hình hiện tại đi.”
Tự dưng sực nhớ, lúc trước khi khởi hành đến nhà trọ Kameno, Sharte đã nhìn thấy mặt Shinonome ló ra từ chiếc xe thì phải. Còn Aizawa thì chắc là chưa.
“Ơm, chịu khó giữ nguyên như thế một lúc nữa đi. Con bé vẫn còn đang nhìn về hướng này.”
“Hiểu rồi. Aizawa hãy giả vờ nói chuyện với mình một lúc đi.”
“Ư-ưm.”
Aizawa gật đầu trong trạng thái căng thẳng. Nhưng ngay sau đó, Sharte quay mặt về phía trước và lại bắt đầu bước đi.
“.......Fuu, OK. Ta tiếp tục bám theo thôi.”
Cảm thấy nhẹ nhõm, tôi đứng thẳng dậy.
Nhưng, không biết Sharte đã nghĩ cái gì, nhỏ lại dừng chân và quay mặt về sau lần hai.
Hơn nữa, lần này nhỏ chầm chậm bước gần tới đây trong lúc nhìn xung quanh.
“Hai người, ở đằng này!”
Tôi vội vàng gọi hai người họ, sau đó lập tức chui vào cái khe hẹp giữa hai tòa nhà.
Shinonome nối tiếp tôi, Aizawa cũng chui vào nhưng...
—*Bũn*.
Vì bộ ngực quá to nên cô ấy chui không vừa.
“Ư, ư~~n......! T-tớ...... chui không vừa.......!”
Bằng nét mặt đau đớn, Aizawa cố gắng vặn cơ thể. Giờ có muốn cứu thì cũng không còn kịp nữa.
Nhìn ra con đường từ trong bóng tối, không lâu sau tôi thấy Sharte dừng chân bên cạnh Aizawa và nhìn cô ấy.
“A-”
“..................”
Aizawa run rẩy. Mặc chiếc áo len màu hoa anh đào và chiếc váy dài, Sharte nhìn chằm chằm Aizawa đang bị kẹt giữa hai tòa nhà một cách huyền bí một hồi. Và rồi.
Bịch bịch bịch bịch bịch*—nhỏ rời khỏi chỗ đó như chạy.
Chúng tôi lập tức ra khỏi cái khe giữa hai tòa nhà để xác nhận điểm đến của Sharte.
“Sharte, vào toilet sao...?”
Tôi có thể thấy bóng dáng nhỏ quay trở lại trước nhà ga và bước vào nhà vệ sinh công cộng.
“N-nè! Có phải em ấy đã nghĩ rằng tớ là một bà chị kì quái không!?”
“Ufufu. Aizawa-san, vì đối phương không phải là người quen nên đâu có sao đâu nào. Nhân tiện, to quá cũng bất tiện nhỉ.”
Sao tự dưng trông cô vui thế, Shinonome-san?
Maa, quan trọng hơn, có lẽ Sharte nhanh chân rời khỏi chỗ này không phải là vì có toilet ở gần. Mọi khi tôi đã dạy nhỏ rằng nếu ra ngoài mà có thấy người kì quái thì hãy rời khỏi chỗ đó ngay lập tức. Thế nên nhỏ đã làm đúng theo những gì tôi dạy, chắc chắn là vậy.
Em ngoan lắm, Sharte. Tại việc đó mà Aizawa đỏ mặt nhưng không có gì nghiêm trọng.
Một lúc sau, trong lúc ba người chúng tôi đang nấp tại nơi ẩn náu, Sharte bước ra từ nhà vệ sinh và đi ngang qua chỗ chúng tôi. Thế là chúng tôi tiếp tục bám đuôi. Tuy nhiên, mới di chuyển được vài bước thì nhỏ lại dừng.
“A, khoan đã... Sharte...”
Có một chiếc van trắng đậu trước một tòa nhà nhỏ. Chào ông chú mày râu đáng ngờ đứng bên cạnh, Sharte bước lên xe. Vì cửa sổ có dán smoke nên không thể nhìn thấy được bên trong. Trong lúc tôi chết lặng, ông chú bước lên ghế tài xế và khởi hành.
“Sharte...!”
Khụy gối xuống tại chỗ, tôi giương tay đến chiếc xe đang rời đi.
Dao động trước sự việc không ngờ, trong lòng tôi lấp đầy nỗi tuyệt vọng. Như thế mà là lời hứa với bạn gì chứ?
Sharte, tại sao em lại lên xe của ông chú đáng ngờ ấy?
Gặp một ông chú không quen biết vào ngày nghỉ, như vậy là.............. kư-.
Tuy nhiên, tôi không có thời gian rảnh để ngồi đây buồn rầu.
“Ibuki, tớ gọi được taxi rồi!”
“Ikuno-kun, ta mau đuổi theo nào! Coi kìa, mạnh mẽ lên!!”
Tôi bị Shinonome kéo tay đưa vào chiếc taxi mà Aizawa vừa gọi được.
“Chú tài xế, xin hãy đuổi theo chiếc xe phía trước!!”
Aizawa thúc giục.
Sợ hãi khi nghĩ đến chuyện không biết loại hiện thực nào đang chờ đợi mình lúc bước xuống xe, tay tôi run rẩy. Nhận thấy điều bất thường này, hai người ở hai bên nắm chặt lấy tay tôi.
Nơi chiếc van chở Sharte dừng lại là một công viên xanh trong thành phố.
Tại cổng vào là một vòng xoay với đài phun nước ở trung tâm. Cửa của chiếc van dừng ở đó mở ra, từ bên trong, một người đàn ông trẻ đội mũ lưỡi trai và mang máy ảnh bước xuống. Kế đến là ông chú tài xế mày râu đang dỡ lần lượt những thứ giống như bộ phận của máy ảnh xuống.
Chúng tôi tranh thủ thanh toán chi phí và xuống taxi.
Đúng lúc đó, Sharte bước xuống.
Từ đằng sau, một cô bé dễ thương tóc vàng trông trạc tuổi với Sharte cũng xuất hiện. Không cần mất giời gian suy nghĩ, tôi đưa ra kết luận và siết chặt nắm tay. “Nhất định là Sharte đã bị lừa......”
Chứ nếu không thì không đời nào Sharte lại bỏ ngoài tai lời dạy của tôi để theo những người đàn ông đáng ngờ như vậy.
“Ch-chờ đã Ikuno, hãy bình tĩnh đã nào. Nhé?”
“Phải đấy, hành động trước khi nắm bắt được tình hình là một nước đi thiếu khôn ngoan.”
Tôi bị Aizawa giữ tay và Shinonome đứng chắn phía trước với gương mặt đáng sợ.
Mặc dù hai người họ nói vậy nhưng tôi không quan tâm.
Bởi vì lúc này gương mặt nhìn theo chiều ngang của Sharte – đang được người đàn ông trẻ chạm vai và giải thích gì đó – mặc dù không cảm xúc nhưng trông cực kì bối rối.
“—Mau bỏ tay ra khỏi em gái tôi!!”
Tôi giũ bỏ hai người kia và tiến gần đến người đàn ông.
Nghe thấy giọng tôi, Sharte phản ứng và quay đầu sang nhanh hơn bất cứ ai. Đôi mắt tròn mọi khi không cảm nhận được sức sống ngay khi nhìn thấy tôi thì mở to.
Không do dự, tôi tóm lấy tay người đàn ông và nói.
“Tôi nói là đừng có tự tiện chạm vào người em gái quan trọng của tôi.”
“Ui đau đau, này cậu kia... tự dưng làm gì vậy hả!?”
Đối với tôi, em gái là sự tồn tại quan trọng tất yếu.
Tennee sống kế bên thì chuyển nhà, cha mẹ thì lúc nào cũng đi nước ngoài, chỉ có Sharte là luôn ở bên cạnh duy trì hơi ấm của con tim tôi.
Cô em gái yêu quý đã làm chỗ dựa cho tôi suốt nhiều năm. Nghĩ đến chuyện nhỏ bị vấy bẩn mà tôi giận dữ siết chặt tay của người đàn ông kia hơn.
Lúc đó, Sharte kéo mép áo của tôi để chuyển sự chú ý của tôi sang nhỏ.
“Sharte, đã không sao nữa rồi, em hãy yên tâm đi.”
Tuy nhiên, vẫn nắm mép áo, Sharte nhìn chằm chằm tôi và lắc đầu.
Tuy không cảm xúc nhưng trạng thái của nhỏ đang bối rối còn hơn lúc bị người đàn ông trẻ chạm vào vừa rồi.
Tôi bình tĩnh lại và liếc nhìn tình hình xung quanh.
Từ bên trong chiếc van để cửa mở, những cô gái xinh đẹp như người mẫu đang lén nhìn về hướng này.
Chạy ra từ công viên là những nữ nhân viên có vẻ quen biết người đàn ông đó.
Hửm........................? Chờ một chút.............tình huống này..........
Khi so sánh biểu tượng với biểu tượng, mặt tôi dần dần đỏ lên.
Trong lúc nét mặt cứng đơ, tôi hỏi em gái.
“Ơm, Sharte, anh có một điều muốn hỏi... đây lẽ nào, không phải là một buổi chụp ảnh đáng ngờ?”
Trong lúc bận tâm về mọi người xung quanh, Sharte đỏ mặt, cúi gằm và trông như thu nhỏ lại.
“...Nii-san. Đây là công việc bán thời gian người mẫu thời trang...”
Nghe giọng bé tí của nhỏ, tôi xoay cổ bằng cử động cứng nhắc.
Aizawa mỉm cười gượng gạo, còn Shinonome thì đặt tay lên trán và lắc đầu.
◆◆◆
“Ra là anh trai của Sharte-chan sao. Ây dà, xin lỗi nhé, đã khiến cậu hiểu lầm rồi.”
Tại bên cạnh nơi nhóm Sharte đang chụp ảnh, tôi đang được ông chú tài xế mày râu hỏi chuyện. Có vẻ như người này là giám đốc của văn phòng người mẫu [Rosemary].
“Xin lỗi chú! Tại cháu nóng ruột quá cho nên...!!”
Cùng với Aizawa và Shinonome đứng phía sau, chúng tôi đang cúi đầu.
“Ầy, không sao không sao. Lỗi cũng tại ta vì đã không liên lạc với gia đình mà. Tiện đây, ta muốn nói là Sharte làm việc tốt lắm. Nhìn đằng đó đi.”
Cùng với các cô gái đồng trang lứa, Sharte đang tạo dáng trước máy ảnh.
Đã thay đồ thời trang ở trong xe và được nhân viên nữ trang điểm, em gái tôi lúc này trông rạng ngời như công chúa của một vương quốc. Rất hợp với chiếc váy ngắn chấm bi màu be và chiếc áo blouse màu hồng phấn nhạt, nhỏ là người dễ thương nhất trong nhóm.
Maa, cho dù nhỏ có mặc áo khoác thể thao đi nữa thì vẫn dễ thương nhất thôi.
“Như cậu thấy đấy, đây không phải là một buổi chụp ảnh đáng ngờ đâu. Vì là một công việc ngắn hạn nên nó sẽ kết thúc sau 10 ngày nữa, chủ yếu là chụp ảnh cho tạp chí thôi. Đến lúc phát hành cậu cũng sẽ được gửi một cuốn mẫu mà, yên tâm đi.”
“Cảm ơn chú vì đã đưa em gái cháu lên tạp chí nổi tiếng...”
“Fuhahaha. Tuy nổi tiếng nhưng có vẻ như cậu đâu biết nhỉ. Thôi, ta trở lại với công việc đây. Cứ ở đây xem em gái cậu làm việc nhé.”
Khi chú giám đốc về vị trí, tôi cúi đầu.
Xuất hiện phía trước tôi, Aizawa bắt chéo tay sau lưng và nở nụ cười.
“Ikuno, em gái cậu tuyệt quá! [Fifteen] là tạp chí thời trang hiện đang được nữ sinh sơ trung đọc nhiều nhất đấy. Hồi sơ trung tớ cũng đọc nữa.”
“Thế à. Tớ hoàn toàn không biết đấy. Nhưng, Sharte được lên một tạp chí như vậy sao? ...T-tự dưng tớ lo rằng nhỏ có thể bị stalker nhắm đến quá.”
Khi tôi khoanh tay, Aizawa ấn ngón tay vào ngực tôi.
“Ahaha, Ikuno lo hơi quá rồi đấy~”
Như cũng tán đồng với ý kiến của Aizawa, Shinonome mỉm cười trong lúc dùng tay vuốt tóc.
“Thiệt tình. Người như vậy trên thế giới——cơ mà, nói ra thì tội quá nên thôi vậy.”
Shinonome cảm thấy lo lắng cho tôi nên không dùng từ siscon à?
Quả nhiên nhỏ Shinonome này là một người tốt—bỗng, một tin nhắn được gửi đến khiến smart phone của tôi rung lên. Trong đó Shinonome viết thế này.
«Siscon siscon siscon♡»
Trả lại niềm tin cho tôi!
Cơ mà, tại sao lại gửi tin nhắn từ khoảng cách như thế này chứ!?
Tôi nhìn chằm chằm Shinonome, nhưng cô ta quay mặt đi trong trạng thái vui vẻ.
“Nhưng mà nè, tớ thích người biết quan tâm đến gia đình lắm. Tớ nghĩ là mình muốn kết hôn với người như vậy trong tương lai.”
““Cái-!?””
Tôi, và cả Shinonome, đều lúng túng khi nghe thấy câu nói vu vơ của Aizawa.
“A-Aizawa-san.......nếu cậu nói điều như vậy lúc này thì sẽ gây hiểu lầm đấy, cho nên hãy thôi đi.”
“Hể?”
Vẫn đang mỉm cười, Aizawa nghiêng đầu.
Tuy nhiên, như đã ngẫm lại câu nói của mình, cô ấy lập tức đỏ mặt lên và dùng hai tay che miệng.
“Ô-ôi, tớ thật là... Tất nhiên là không phải tớ muốn kết hôn với Ikuno hay gì đâu.”
“T-tớ biết mà, Aizawa. Cậu không cần phải nói ra đâu!”
Như cũng hiểu rằng đó lời nói hời hợt theo bản tính, Shinonome gượng cười. Chắc chắn là cô ấy muốn nói rằng mình đồng cảm với người như tôi. Nhưng vẫn bất ngờ thật...
Khi đang nhẹ nhõm trong lòng, tôi được một cô bé xuất hiện từ chiếc van trắng cất tiếng chào.
“Anh là anh trai của Shar-chan?”
Một giọng nói nhẹ nhàng và thánh thót như tiếng suối róc rách.
Đó là cô bé đã bước xuống xe cùng Sharte lúc vừa mới tới công viên.
“Ơm, em là...?”
“Xin lỗi vì đã tự giới thiệu muộn. Em là bạn thân cùng lớp với Shar-chan từ sơ trung năm nhất, Nanase Seira. Hiện em đang làm việc như một người mẫu hợp đồng của [Fifteen].”
Cách dùng từ ngữ có vẻ nhã nhặn, cô bé cúi đầu lịch sự trong lúc nắm mép váy màu xanh nước biển. Đuôi của mái tóc dài gợn sóng, trông rất hợp với ngoại hình xinh tươi như búp bê. Xét về chiều cao thì cô bé cao hơn Sharte một chút.
“Ibuki, cô bé này cực kì dễ thương có phải không?”
“Ừ. Giống như con búp bê mà hồi xưa mình có vậy.”
Trong lúc hai người kia đang trò chuyện theo kiểu con gái ở phía sau, tôi phá vỡ sự nghiêm trang.
“Bạn thân của Sharte à? Nanase-san, cảm ơn về sự tử tế của em. Anh là—cơ mà, vì lúc nãy đã thấy nên chắc em đã biết rồi nhỉ?”
“Vâng, đúng vậy. Nufufu.”
Nanase-san khẽ cười như một con vật nhỏ. Cô bé dựng đứng ngón trỏ và nói:
“Nhân tiện. Công việc hiện tại mà em đang làm không phải là chụp ảnh đáng ngờ gì đâu, cho nên em muốn anh đừng có hiểu lầm.”
Ưư... nhớ lại sự việc vừa rồi mà xấu hổ muốn chết đi được.
Cơ mà, cách ứng đối này đâu thường được dùng để nói về công việc của mình.
Mang bầu không khí điềm tĩnh, trông cô bé ra dáng người lớn. Có lẽ vì thế mà cô bé mới thân thiết được với Sharte khác mọi người xung quanh.
“Nanase-san đã thân thiết với Sharte từ sơ trung năm nhất à? Nếu vậy thì em nên đến nhà anh chơi chứ nhỉ.”
Ngay khi tôi nói thế, gương mặt Nanase-san trở nên buồn bã.
“Vâng...... Thật ra thì em cũng muốn ra ngoài chơi lắm. Nhưng vì việc học và công việc người mẫu nên em không đến nhà bạn chơi vào ngày nghỉ được...! Nhưng ít nhất thì bọn em có thể ra về cùng nhau!”
Không biết do cảm xúc dâng trào hay gì, càng về sau giọng cô bé càng cao lên. Nhưng cô bé ngay lập tức lấy được lại ý thức:
“Ha!? X-xin lỗi. Em đã hơi quá khích một chút. E hèm.”
Hahaha...
Trong anime, mẫu con gái bày tỏ phản ứng quá khích trước đề tài yuri cũng nhiều nhưng chắc tôi không cần phải lo lắng về Nanase-san. Cô bé chỉ là một đứa con gái 3D thẳng thắn có cả thái quá lẫn điều độ trong khi nói chuyện mà thôi.
“À phải rồi, trước Sharte có nói rằng phó chủ tịch rất thân và thường hay giúp đỡ nhỏ, lẽ nào đó là Nanase-san?”
“Vâng, phó chủ tịch là em. Vì Shar-chan đột nhiên nói là sẽ làm chủ tịch hội học sinh nên em chẳng còn cách nào khác ngoài ôm thêm việc. Em không thể đứng ngoài nhìn Sharte gặp phiền phức được.”
Nanase-san gãi má và mỉm cười bẽn lẽn. Đúng là một cô bé tốt bụng.
Và Sharte có vẻ thật sự nghĩ rằng cô bé là một người bạn quan trọng.
“Anh cảm giác rằng mình có thể kết bạn với Nanase-san.”
Ngay khi tôi nói như thế.
Bằng gương mặt như giận dữ, Nanase-san nhướng hàng lông mày xinh đẹp.
“Onii-san, được anh nghĩ như vậy, em cảm ơn. Nhưng trước khi nâng cao tình bạn, onii-san nên nghĩ đến mối quan hệ của mình và Shar-chan một chút—”
Trong lúc cô bé đang nói như vậy, Sharte chạy đến chỗ chúng tôi.
“Nanase-san, xin lỗi vì vừa rồi nii-san đã gây ra phiền phức.”
Sharte cúi đầu.
Tôi là anh trai mà em gái tôi cứ như người bảo hộ ấy... Thật là mất mặt.
“Shar-chan không cần phải xin lỗi đâu. Tất cả đều là lỗi của onii-san mà♪” Thật thà quá ha, con bé này!
Cơ mà, sao gương mặt trông trìu mến thế......
“Nhân tiện Shar-chan, hôm nay cậu vẫn dễ thương như búp bê nhỉ. Cho tớ sờ tóc một chút có được không?”
“Vâng. Nhưng, giờ đến lượt Nanase-san chụp ảnh đấy.”
“A... đ-đúng là thế nhỉ. Vậy Shar-chan, lát nữa ta nói chuyện sau nhé. Onii-san, anh cũng tranh thủ lúc này mà nói chuyện với Shar-chan đi.”
Cô bé sau khi giở nhẹ mép váy bằng hai tay và cúi chào thì rời đi
Đang đứng phía sau, Aizawa và Shinonome nắm bắt được bầu không khí nên tạo không gian riêng cho tôi và Sharte.
Trong lúc biết ơn, tôi bắt đầu nói chuyện.
“Thế, Sharte, em có gì muốn nói với anh không?”
Tôi không việc gì phải nổi giận với Sharte cả. Vốn nhỏ là một cô gái tốt không có làm việc xấu.
Hơn nữa, tôi cũng không thích trách mắng cô em gái dễ thương của mình. Thành ra tôi đã hỏi một cách dịu dàng.
Gật đầu trước câu hỏi của tôi, Sharte ngoan ngoãn cúi đầu.
“Nii-san, xin lỗi anh.”
Nếu đã sai thì việc đầu tiên là xin lỗi. Đây là điều cơ bản của con người.
Vì cha mẹ không ở nhà nên việc dạy dỗ Sharte là trách nhiệm của tôi. Thành ra tôi đã dạy hết cho nhỏ những điều cơ bản. Không lâu sau, Sharte ngẩng đầu dậy và điềm tĩnh nhìn tôi.
“Vì cần tiền nên em đã làm đi thêm mà giữ im lặng với nii-san...”
Nhỏ cảm thấy có lỗi vì đã lừa dối tôi nhỉ?
Nói xong, nhỏ cúi gằm. Nét mặt tuy không đổi nhưng nhỏ nắm chặt mép váy, bộ dạng trông rất ăn năn.
“Sharte, anh có nổi giận đâu nào.”
Khi được tôi xoa đầu, như đã yên lòng được một chút, Sharte ngẩng mặt dậy.
“Nhưng, giữ im lặng là không tốt đâu đấy. Nhân tiện, tại sao em lại cần tiền?”
Sau một lúc, Sharte nhìn chằm chằm tôi và nói:
“Để có được thứ em muốn.”
“Thứ em muốn? Hee, nhân tiện, em muốn thứ gì vậy?”
“...Bí mật. Ngay cả nii-san em cũng không nói đâu.”
Sharte giữ bí mật với tôi... chẳng phải đây là lần đầu tiên sao?
Chẹp, dù gì thì Sharte cũng đã đến tuổi dậy thì rồi. Nếu nhỏ có một hay hai thứ muốn có mà không thể nói cho anh trai biết thì cũng chẳng lạ lẫm gì.
“Vậy, vì không muốn anh biết nên em đã bí mật làm thêm nhỉ?”
“Vâng. Để nii-san rơi vào tình trạng vừa rồi, em cảm thấy rất có lỗi nhưng...... dù thế nào đi nữa thì em cũng phải kiếm tiền.”
Ngoại trừ thời gian ở bên tôi, nhỏ vẫn có thứ mong muốn đến như vậy sao?
Tuy tôi đã lo lắng rằng lỡ nhỏ trở nên hư hỏng thì biết tính sao nhưng có vẻ như cuối cùng nhỏ đã bắt đầu có thể rời xa anh trai được rồi.
Tuy cảm thấy hơi cô đơn nhưng như một người anh trai, tôi mừng khi nhìn thấy điều đó.
“Vậy à. A, nhưng Sharte này, nếu thế thì sao em không sử dụng tiền tiêu vặt của mình? Anh nhớ hộp tiết kiệm của em đặt trong phòng anh cũng khá đầy mà.”
“Nii-san. Tiền tiêu vặt đó là quà em dâng tặng để nii-san chi tiêu vào sở thích. Thế nên, nó là tiền của nii-san.”
Phải. Với lý do là không dùng đến, Sharte đã đưa toàn bộ tiền tiêu vặt nhận từ cha mẹ hàng tháng cho tôi. Tất nhiên, vì không thể nào dùng tiền tiêu vặt của em gái nên tôi đã để dành.
“Hahaha... Sharte làm thế chỉ khiến anh trở thành một thằng vô dụng của xã hội mà thôi.”
“...Thế ạ. Vậy, số tiền đó coi như là vốn cho tương lai của em và nii-san. Em nghe nói là tổ chức lễ tốn khá nhiều tiền mà.”
“Hả, lễ gì cơ...?”
“Tất nhiên là lễ kết hôn của em và nii-san.”
“Làm sao anh có thể kết hôn với em gái của mình được cơ chứ!”
“......”
Như bông hoa hướng dương không thích ánh nắng mặt trời, nhỏ gục đầu xuống.
“...Đau lòng quá.”
A, nguy rồi. Nhỏ đang tuyệt vọng. Ph-phải làm gì đó mới được.
Trong lúc lúng túng, tôi xoa đầu nhỏ như mọi khi. Ngay lập tức, cô em gái ngẩng mặt lên.
“Đã hồi sinh.”
Nhanh vãi! Hơn nữa còn trông hạnh phúc như đang vẫy đuôi.
“Ơm, nhân tiện. Thứ gì đã đưa em đến với công việc này vậy? Trông nó có vẻ không tuyển dụng thường xuyên.”
“Vâng. Thật ra thì em đã nói cho Nanase-san biết số tiền mà mình cần. Thế là bạn ấy đã giới thiệu cho em công việc này. Hình như mẹ của ấy là người có tiếng trong lĩnh vực giải trí nên mọi chuyện đã được thông qua suôn sẻ.”
“Có chuyện như thế sao? Maa, Sharte dễ thương thế này, cho dù không có mối quan hệ đi nữa, nếu em gửi hồ sơ thì nhất định sẽ được nhận thôi.”
“..........Nii-san, anh quá lời rồi.”
Sharte ửng đỏ đôi má. Nhưng như thể chưa hài lòng, nhỏ ôm lấy cánh tay tôi.
Có lẽ do nhìn thấy tình trạng đó, hai người kia tiến đến gần.
“Ikuno-kun, cậu nói chuyện với em gái xong chưa?”
“A..........”
Như bị choáng trước cô gái xinh đẹp xuất hiện một cách sang trọng, Sharte nấp sau lưng tôi. Nhân tiện, trước đây Sharte đã nhìn thấy Shinonome. Từ đó về sau, nhỏ dường như mang hiềm khích với cô ta như người sẽ cướp đi tôi. Thế nên, ló mặt ra từ sau lưng tôi, nhỏ nói:
“Nii-san là của tôi.”
“Ara, có vẻ là một cô em gái nhất mực yêu thương anh mình nhỉ.”
Chắc chắn là từ ngoại hình, cô ta có thể nhìn thấu chúng tôi không phải là anh em ruột. Shinonome, người có lòng ham muốn độc chiếm tôi mạnh mẽ, đang nhìn Sharte bằng ánh có hàm ý gì đó trong lúc cười tươi như hoa.
“Ư...... nii-san. Người này tuy xinh đẹp và trông tử tế nhưng có gì đó đáng sợ quá.”
Siết*, cô em gái ôm eo tôi.
Vì có con mắt nhìn người nên Sharte hình như đã nhận ra rồi.
“Shinonome, vì con bé là người nhút nhát nên cô đừng làm con bé sợ có được không?”
“Ara, mình đã làm gì đáng sợ sao? Nhân tiện, em gái này, chị là Shinonome Ibuki, thành viên của câu lạc bộ văn học. Từ giờ ta hãy quan tâm lẫn nhau nhé.”
Shinonome, người đang có âm mưu trở thành chủ nhân của tôi, đến bên cạnh và chìa tay ra.
Sharte trốn bên phía đối diện tôi như đang sợ hãi, nhưng lễ nghĩa là một trong những thứ mà tôi đã dạy nhỏ. Thành ra,
“......Sharte ạ. Hân hạnh được gặp chị.”
Sau khi vươn tay ra nắm đầu ngón tay của Shinonome và lắc nhẹ lên xuống, nhỏ thả ra ngay.
“Đúng là một cô em gái dễ thương. Thảo nào mà Ikuno-kun cứ đỏ mặt mãi.”
Và rồi, từ đằng sau Shinonome, Aizawa bất ngờ lộ diện.
“Lần đầu gặp mặt! Chị là Aizawa Manaha, thành viên của câu lạc bộ văn học.
Anh trai em đã giúp đỡ cho chị rất nhiều. Sharte-chan, hân hạnh được gặp em♪”
“A.......”
Nụ cười dịu dàng như nữ thần. Nhìn thấy nó, Sharte như bị mê hoặc trong khoảnh khắc, bước một bước về phía Aizawa.
“Em gái, Sharte ạ... hân hạnh được gặp chị.”
“Ưm, từ giờ hãy quan tâm nhau nhé.”
“.................”
Sharte bắt tay và nhìn Aizawa bằng gương mặt như mất hồn.
Có lẽ nhỏ đang ngưỡng mộ nhỉ? Nhớ lại thì hồi xưa nhỏ có nói rằng ‘em muốn trở thành một người chị lớn’ thì phải. Vì Aizawa cực kì dịu dàng nên hẳn là gần giống với lý tưởng của Sharte.
Tuy nhiên, cô em gái chợt lấy lại ý thức, lùi bước và lại nấp ra sau lưng tôi.
“...Nii-san là của tôi.”
Vì là Aizawa là cô gái xinh đẹp trong cùng câu lạc bộ văn học nên quả nhiên là Sharte đã cảnh giác.
Nhìn Sharte bám dính vào tôi, hai người họ nới lỏng đôi má như đang nhìn một con vật nhỏ.
“Ôi~~~~. Em gái của Ikuno thật sự là rất dễ thương! Nè, lần sau cho tớ mượn em ấy một ngày có được không?”
“Phải. Dễ thương đến độ muốn bắt cóc về nhà. Ikuno-kun, nếu được thì mình cũng muốn mượn nữa.”
Aizawa thì chắc không sao nhưng Shinonome thì tuyệt đối không bao giờ!
Cười khả nghi như thế, dám cô ta sẽ coi con bé là pet như tôi lắm...
Nhân tiện, Nanase-san đang chạy đến.
“Shar-chan Shar-chan! Hình như là lần này cậu với tớ chụp chung đấy! Ôiii, bức ảnh chụp đôi với Sharte được đăng lên tạp chí, hạnh phúc muốn vỡ tung cả lồng ngực———ha!?”
Đang trông có vẻ phấn khích, Nanase-san trở nên đỏ mặt như đã lấy lại được ý thức.
“E-e hèm. Shar-chan, ta cùng đi thôi nào.”
“Vâng, Nanase-san. ......Vậy, nii-san, em xin phép đi một chút.”
“Ưm, cố gắng nhé, Sharte.”
Sharte sau khi cúi đầu nhẹ với cả Shinonome và Aizawa thì rời đi cùng Nanase-san.
“Vì thứ mình muốn có mà làm việc bán thời gian à...”
Cho đến bây giờ, Sharte chưa từng mong muốn thứ gì cả.
Thế nên nhỏ mới giao hết tiền tiêu vặt cho tôi.
Cô em gái tốt như vậy đã có mục tiêu mong muốn đầu tiên và đang cố gắng.
Dạo gần đây tôi đã làm nhiều việc có lỗi với cô em gái quan trọng, thế nên tôi muốn giúp nhỏ lần này.
Tiền là thứ cần thiết nhỉ.
Vậy thì việc mà tôi có thể làm duy nhất chỉ có một.
“Tớ sẽ làm thêm vì thứ mà Sharte muốn. Nếu tớ kiếm được một ít tiền thì sẽ đỡ hơn cho Sharte.”
“Hee, làm thêm vì em gái à? Ikuno đúng là rất yêu thương Sharte-chan nhỉ.”
Maa, sao mà sánh bằng tình yêu của Aizawa dành cho mẹ được...
“Tuy cảm thấy lo lắng về việc lún quá sâu vào chuyện của em gái nhưng vì đứa em gái dễ thương như thế mà muốn làm gì đó để giúp đỡ con bé, cảm xúc đó mình hiểu mà.”
Shinonome có vẻ khá hài lòng với Sharte nhỉ...
Tự dưng tôi có cảm giác bất an.
Liếc Aizawa đang quan sát việc chụp ảnh, Shinonome thì thầm vào tai tôi.
“Em gái cậu dễ thương như búp bê vậy, tôi rất hài lòng. Sao cậu không để con bé trở thành em gái của tôi nhỉ?”
“Kư-...... cô muốn biến tôi thành pet chưa đủ hay sao mà còn nhắm tới Sharte? Thôi dẹp đi. Nếu cô thật sự muốn có được Sharte thì tôi đây sẽ hi sinh thế chỗ cho nhỏ.”
“Hưưm. Vì em gái mà nguyện trở thành người của tôi à? Ufufu. Maa, vừa rồi chỉ là đùa thôi, nhưng tôi sẽ ghi nhớ phương pháp tấn công này.”
Chết mợ, bị nắm bắt điểm yếu mất rồi......! Từ lần sau tôi nhất định phải ngăn Shinonome tiếp cận Sharte mới được. Đang quan sát việc chụp ảnh, Aizawa nói như vừa nghĩ ra.
“Nhân tiện, Ikuno, làm thêm mà cậu nói cụ thể là loại công việc nào? Tuy có rất nhiều nhưng cậu cảm thấy muốn làm việc gì? ”
“Ể, công việc muốn làm à? Ư—m, tớ vẫn chưa đưa ra quyết định. A, nhưng mà... vì không giỏi mấy việc cần sức khỏe cơ bắp nên tốt hơn là tớ nên né chúng ra.”
Shinonome nhắm mắt lại và cười nhã nhặn.
“Chỉ là quyết định nhưng coi bộ cũng tốn thời gian đấy.”
“C-cũng phải. Ikuno, vì việc làm thêm đa phần là cần sức khỏe cơ bắp nên nếu cậu né chúng thì sẽ chẳng còn quá nhiều công việc khác đâu... ahaha.”
“Ể, thế à? Vậy mà tớ lại nghĩ rằng còn khá nhiều chứ. Maa, trước tiên cứ tìm cái đã.”
Dù gì thì cũng chỉ là làm ngắn hạn thôi mà. Công việc của Sharte kết thúc sau 10 ngày nữa, nếu chỉ làm việc nhiêu đó thì hẳn là thu nhập sẽ không đủ.
Tóm tại, nếu tôi có thể kiếm tiền cho tới lúc đó và bù vào số tiền còn thiếu của Sharte kiếm được thì nhỏ sẽ mua được thứ mà mình muốn.
—Được, vì Sharte mà cố gắng lên nào!
Và như thế, tôi bắt đầu tìm kiếm công việc ngắn hạn.