Tôi đang tắm chung với cô em gái.
Sharte là học sinh sơ trung năm ba, vào ngày 1 tháng 12 năm nay sẽ tròn 15 tuổi.
Thế nên việc tắm chung với một học sinh cao trung năm nhất như tôi, theo lẽ thông thường mà nói thì đúng là kì cục.
Cộng thêm tình trạng hiện tại, nếu người ta có nghi ngờ mối quan hệ anh em của chúng tôi thì tôi cũng đành chịu.
“Sharte, thôi để anh tự làm được rồi!”
“Nii-san đừng nói gì hết, cứ ngồi yên đi.”
Quỳ trên sàn với cơ thể ướt mèm, cô em gái đang chà ngực của tôi một cách nhẹ nhàng bằng miếng bọt biển nổi đầy bong bóng.
“Nhưng... bị đánh hôm qua ở bãi biển chỉ có mỗi mặt anh thôi mà? Chút vết bầm đọng lại đâu ảnh hưởng gì đến sinh hoạt hàng ngày, anh có thể tự mình làm được kia mà.”
Hôm trước ngày tổng kết, tôi đã hợp tác với nhóm Kokonoe-san để truy bắt kẻ móc túi.
Vì đã bị thương vào lúc đó nên cô em gái rất lo lắng cho tôi.
“Không được. Nii-san mà cố quá sức, lỡ vết thương trở nên tệ hơn thì nguy lắm.”
Từ hôm qua tới giờ, Sharte cứ như thế này.
Hơn nữa, như để chữa trị vết thương, nhỏ bám dính vào tôi nhiều hơn mọi khi.
Hành động đó tựa một chú chó trung thành quấn quýt bên người chủ bệnh và kêu ăng ẳng mỗi khi chủ nó đau đớn.
Nhưng, anh trai được cô em gái trạc tuổi giúp mình chà cơ thể thì— kư, quả nhiên là không ổn!
Giữa làn hơi mịt mù, tôi bắt lấy hai cánh tay mỏng manh của Sharte để khiến chúng ngưng cử động.
“.................”
Sharte nhìn lên tôi bằng vẻ mặt điềm tĩnh.
“Nii-san, thả em ra.”
“Đ-đã bảo là không được mà. Cho dù anh em có thể tắm chung đi nữa thì việc giúp chà cơ thể thật là... Mặt khác, nếu cứ tiếp tục như thế này thì em sẽ chà chỗ khó nói và trở thành giống như đang thủ dâm đấy?”
Khi tôi nói với vẻ không thoải mái như vậy,
“....................”
Đôi má của Sharte ửng đỏ.
Vì đang trong trạng thái nghiêm túc nên nhỏ có vẻ quên mất điểm đó.
“...Tất nhiên là em không bận tâm đâu. Nếu em không chà đến từng ngóc ngách thì chẳng còn ý nghĩa gì cả. Hơn nữa—”
“Hửm, hơn nữa sao?”
Sau khi lảng vảng ánh mắt đi chỗ khác như lúng túng bằng nét mặt không cảm xúc, Sharte nói:
“Hồi sáng này, lúc vào phòng của nii-san, em đã thấy chiếc thùng rác chứa khăn giấy bị vo tròn.”
“...Rồi sao nữa?”
“Thì, em nghĩ là anh nên dọn dẹp kĩ càng hơn. Dù mùi của nii-san có nồng thì em cũng không khó chịu đâu, cho nên trong lúc em chà, anh cứ bắn thoải mái mà đừng ngại gì cả.”
“Bắn cái gì chứ hả!? Cơ mà, cái kia là khăn giấy chùi nước mũi đấy nhé!?”
“Nii-san, dù có xấu hổ đi nữa thì nói dối vẫn là không tốt.”
“Không, anh nói thật mà! Cơ mà, tại sao em lại kiểm tra thùng rác chứ hảảả!?”
Tuy nhiên, Sharte vẫn không có dấu hiệu từ bỏ công việc.
Mặc dù là một cô bé ngoan nhưng trong những việc liên quan đến tôi thì nhỏ lại khá bướng bỉnh.
Một lúc sau khi nhìn chằm chằm Sharte, như một chú cún đang chờ đợi, tôi nói:
“Haa...... thôi được rồi. Anh sẽ để để em chà. Tất nhiên, riêng phần quan trọng thì anh sẽ tự chà lấy, được chứ?”
“Vâng. Tuy hơi tiếc một chút nhưng em đồng ý. Vậy, nii-san, tiếp theo đến lưng nào.”
Nói như vậy và xoay lưng tôi lại, nhỏ chà một cách nhẹ nhàng.
Trước cô em gái đang phát triển và sở hữu cơ thể người lớn, cảm giác tội lỗi của tôi sôi sục.
Nhưng, được em gái chăm sóc cẩn thận đến như thế này, tôi đúng là một người may mắn.
Khi tôi đang nghĩ như thế, bằng giọng có chỗ nào đó ngượng ngùng, Sharte nói:
“Nii-san...... mông, thì sao ạ?”
“Chỗ đó anh cũng tự chà, em chà chỗ khác đi...”
Nhận được phản hồi, Sharte tuần tự chăm sóc những chỗ khác.
Thế là việc tắm táp cũng xong. Vì hôm nay là ngày kết thúc học kì một nên sau khi cho Sharte ngủ, tôi có thể ngủ ngay lập tức. Thế nhưng, sau một lúc,
“................Hử...............?”
Trong màn đêm, tôi nghe thấy tiếng động và thức giấc.
Tôi dụi mắt, nghĩ rằng ‘mọi khi vào giờ này Sharte đã ngủ rồi mà’ và kiểm tra.
Tuy nhiên, chẳng có ai cả. Vụt một cái, tôi nhận thấy chiếc PC trên bàn học sáng lên.
Ủa? Trước khi ngủ mình đã tắt nguồn rồi mà nhỉ...
Trong lúc bị cơn buồn ngủ tấn công, tôi nheo mắt.
Tại bàn học là Sharte trong trang phục pajamas đang ngồi lặng lẽ.
“.........”
Một tay cầm chuột, mắt nhìn màn hình PC.
Ưn... chói quá nên không thấy gì nhưng nhỏ đang làm gì vậy?
Trong lúc quan sát nhỏ bằng ý thức không tỉnh táo—
A! Chờ đã! Không lẽ nhỏ đang kiểm tra lịch sử duyệt web của mình...!?
Tôi bừng tỉnh. Tuy nhiên, trước khi tôi phóng ra khỏi giường thì Sharte cử động.
Nhỏ nhìn màn hình và chép gì đó vào cuốn sổ tay.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Gì chứ, té ra chỉ là tra cứu sao? Mừng quá...
Sharte không có PC, điện thoại cũng không phải là smart phone. Thành ra để tra cứu gì đó thì nhỏ cần đến PC của tôi.
Khi đó, tôi lại bị cơn buồn ngủ tấn công.
Vẫn dán tầm nhìn vào Sharte, mắt tôi từ từ nhắm lại.
Từ ngày mai là kì nghỉ hè.
Cho đến khi học kì hai bắt đầu, những ngày bị Sharte bám dính sẽ tiếp tục.
Vì được ở bên cô em gái quan trọng mỗi ngày nên tất nhiên là tôi không ghét.
Nhưng, như thế cũng đồng nghĩa với việc tôi phải rời khỏi thế giới ước mơ.
Năm nào như năm nấy, tôi đều trải qua kì nghỉ hè bình dị chỉ hai người với cô em gái.
Tại thời điểm này, tôi tin rằng chuỗi ngày như thế sẽ lại đến.